Tống Thao thất thần bước khỏi thư phòng của Ngô Dung.
Vị đại nhân Bùi Tống điều về, hiện ở trong gian nhà chính bên trong nhị đường.
Nàng ngờ, rẽ qua khúc quanh, bắt gặp .
Hắn như đang đợi nàng.
Ánh mắt lạnh lẽo khẽ dâng lên ý .
Bốn phía một bóng , vội vã bước tới.
Chiêm Thế Nam giơ tay lên, như ôm nàng lòng.
Tống Thao chút biểu cảm, thẳng thừng bước vòng qua .
Ngay khoảnh khắc , đưa tay kéo áo nàng từ phía :
“Sao thế? Không nhận nữa ?” Hắn khẽ, giọng châm chọc. “Cho một cơ hội giải thích .”
“Bùi đại nhân, đây là nha môn, xin hãy tự trọng.”
“Ở đây chẳng ai cả, Lan tỷ nhi ...”
“Ngài vượt quá giới hạn .
Dân nữ với ngài chẳng quen, cũng đáng để gọi như .”
Tống Thao hề đầu , giọng điệu lạnh nhạt.
Chiêm Thế Nam ngẩn , như hiểu điều gì, chân mày khẽ nhíu , gương mặt trầm xuống.
Hắn mím môi, từ từ buông tay.
3.
Đêm đầu tiên Chiêm Thế Nam trở về, lâu ngoài cửa phòng Tống Thao.
Có lẽ sợ khác trông thấy, đó thoăn thoắt trèo lên cây, tựa nghiêng cành, gối đầu lên cánh tay, lặng lẽ trông chừng căn phòng .
Tống Thao đang ở bên ngoài.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Hắn đang đợi nàng mở cửa.
nàng tắt đèn từ sớm, vẫn hề động tĩnh.
Tâm trí nàng hỗn loạn như một nồi canh hỏng, thể kịp hồn hàng loạt biến cố.
Trong đầu cứ quanh quẩn mãi lời Ngô Dung:
“Ngươi nhận .”
Tủi hờn trong lòng nàng như gió lớn mây đen, cuồn cuộn dâng lên, thế nhưng buộc im lặng mà nuốt xuống.
Tống Thao đưa tay che mắt, lặng lẽ .
Trái tim nàng tan vỡ.
Nàng hiểu rõ, nàng nên hết chuyện với Di ca, bất kể tương lai hai còn cơ hội bên , đều nên thẳng thắn.
Nàng vốn chẳng giỏi giấu lòng, nhất là mặt .
giờ phút , nàng cần bình tâm , xoa dịu cơn xúc động, nghĩ cho rõ ràng nên đối mặt thế nào với cục diện rối ren hiện tại, và nên mở lời với .
Đầu óc nặng trĩu, nước mắt cũng cạn dần, chẳng rõ lúc nào nàng trong mơ màng.
Nàng ngủ chẳng yên, trong mộng là ký ức những ngày xưa ở thôn Trư Lĩnh cùng Di ca.
Mở mắt , trời vẫn sáng.
Trong cơn mơ hồ tỉnh, phản ứng đầu tiên của nàng là: Di ca vẫn còn ở ngoài.
Nàng cuống cuồng xuống giường, vội vã chạy mở cửa.
Chẳng ngờ chân chuột rút, “bịch” một tiếng ngã sóng soài xuống đất, trán đập chân bàn.
Tống Thao đau đến nước mắt trào , gắng gượng bò dậy mở cửa.
Ngoài cửa chẳng còn ai, cây cối cũng trơ trọi lạnh lẽo.
Xa xa mái hiên thấp, ánh trời mờ mờ nhuộm trắng chân trời, tiếng gà gáy vang lên, một buổi sớm sắp đến.
Tống Thao tức tối đóng sầm cửa , giận dỗi hậm hực:
“Không mở cửa cho nữa đấy! Cho tức c.h.ế.t luôn!”
Tống Thao còn là đứa con nít, với tuổi nàng, đáng lẽ sớm lấy chồng.
Tuy mang tiếng “ điều” trong nha môn, nhưng ngoài nàng cũng coi như là chừng mực, gây chuyện.
Vậy mà hiểu vì , chỉ cần Chiêm Thế Nam về, nàng chẳng lý trí nổi, tính khí cũng trở nên trẻ con hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng xưa nay vẫn thế, mỗi khi đối mặt với , dễ nổi nóng, kiêu ngạo, chẳng chịu chút ấm ức nào.
Thành tới tận lúc khỏi cửa trong ngày hôm đó, nàng vẫn còn âm ỉ giận.
Không rõ là vì cú đập đầu, là vì lúc mở cửa chẳng thấy bóng ai.
Do hôm qua hẹn với Chu Văn, nên bữa sáng, Chu Văn chờ sẵn ở cổng nha môn.
Lục Hành, chẳng ngoài dự đoán, cũng đang đó.
Khi Tống Thao xuất hiện, thần sắc vẫn đầy suy tư, trán còn bầm một mảng tím.
Lục Hành nhíu mày hỏi:
“Đầu ?”
“Liên quan gì tới ngươi.”
“Chọc giận gì ngươi ? Mới sáng nổi cáu.”
“Đừng bám theo chúng nữa, thấy ngươi là bực .”
Tống Thao cau mày, giọng điệu chẳng lấy một chút khách sáo.
Lục Hành bật , móc từ trong n.g.ự.c một tờ giấy đóng dấu, cố ý vẫy vẫy mặt nàng:
“Không các ngươi đến Dự Chương ? Xác định là cần cùng chứ?”
Thật đúng là Dự Chương.
như lời hôm qua, nếu Ngô Dung cho phép, thì căn bản thể phủ nha.
Tống Thao vốn quyết định nhà Trương Nhị Cẩu .
đúng lúc , Lục Hành đưa công văn thông hành do nha môn Tân Kiến cấp.
Tống Thao hai lời, lập tức giật lấy:
“Từ ? Ngươi ăn trộm đấy chứ?”
“Ta cần gì trộm? Bộ khoái điều tra án, danh chính ngôn thuận.”
Lục Hành lườm nàng một cái, tiếp:
“ nếu đại nhân giúp ngươi, thể nào cũng phạt .
Dù cũng là một ân huệ, Tống Thao, ngươi nghĩ xem định báo đáp thế nào .”
“Vậy ngươi báo đáp ?”
“Hay là… ngươi lấy nhé?”
Lục Hành tươi như hoa, cố ý húc nhẹ vai nàng, nửa thật nửa đùa, mắt cong cong như trăng non.
Tống Thao cau mày:
“Ngươi đừng quên lời thề năm xưa.”
Lục Hành nghẹn lời, đang định thêm gì đó thì phía bỗng gọi một tiếng.
Ngoảnh đầu , chỉ thấy ngoài cổng nha môn mấy bộ khoái chờ.
Người dẫn đầu ai khác, chính là vị đại nhân mới đến—Bùi Tống.
Không hiểu vì , ánh mắt sang, như một lưỡi d.a.o lạnh, dường như còn sắc bén hơn cả hôm qua.
Lục Hành bỗng cảm thấy cả thoải mái, định hành lễ chào hỏi, thì ánh mắt của Bùi đại nhân sớm rời khỏi , dừng Tống Thao.
Giọng lạnh nhạt, ung dung :
“Từ hôm nay trở , phận sự đều tự ý điều tra vụ án nữ quỷ trôi sông.
Nếu manh mối, thể bẩm báo với .”
Nói xong, thu ánh mắt, mặt cảm xúc xoay lên con ngựa do một nha sai dắt đến.
Vị bộ đầu mới nhậm chức , thủ linh hoạt, dáng vẻ tuấn uy phong.
Không chỉ vụ án nữ quỷ, mà bộ án trong nha môn từ nay đều do phụ trách.
Tạm thời Ngô Dung thể gì , cũng cớ chính đáng để cản trở điều tra.
Đối với Tống Thao mà , điều rõ ràng là một tín hiệu .
Vị đại nhân Bùi Tống điều về, hiện ở trong gian nhà chính bên trong nhị đường.
Nàng ngờ, rẽ qua khúc quanh, bắt gặp .
Hắn như đang đợi nàng.
Ánh mắt lạnh lẽo khẽ dâng lên ý .
Bốn phía một bóng , vội vã bước tới.
Chiêm Thế Nam giơ tay lên, như ôm nàng lòng.
Tống Thao chút biểu cảm, thẳng thừng bước vòng qua .
Ngay khoảnh khắc , đưa tay kéo áo nàng từ phía :
“Sao thế? Không nhận nữa ?” Hắn khẽ, giọng châm chọc. “Cho một cơ hội giải thích .”
“Bùi đại nhân, đây là nha môn, xin hãy tự trọng.”
“Ở đây chẳng ai cả, Lan tỷ nhi ...”
“Ngài vượt quá giới hạn .
Dân nữ với ngài chẳng quen, cũng đáng để gọi như .”
Tống Thao hề đầu , giọng điệu lạnh nhạt.
Chiêm Thế Nam ngẩn , như hiểu điều gì, chân mày khẽ nhíu , gương mặt trầm xuống.
Hắn mím môi, từ từ buông tay.
3.
Đêm đầu tiên Chiêm Thế Nam trở về, lâu ngoài cửa phòng Tống Thao.
Có lẽ sợ khác trông thấy, đó thoăn thoắt trèo lên cây, tựa nghiêng cành, gối đầu lên cánh tay, lặng lẽ trông chừng căn phòng .
Tống Thao đang ở bên ngoài.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Hắn đang đợi nàng mở cửa.
nàng tắt đèn từ sớm, vẫn hề động tĩnh.
Tâm trí nàng hỗn loạn như một nồi canh hỏng, thể kịp hồn hàng loạt biến cố.
Trong đầu cứ quanh quẩn mãi lời Ngô Dung:
“Ngươi nhận .”
Tủi hờn trong lòng nàng như gió lớn mây đen, cuồn cuộn dâng lên, thế nhưng buộc im lặng mà nuốt xuống.
Tống Thao đưa tay che mắt, lặng lẽ .
Trái tim nàng tan vỡ.
Nàng hiểu rõ, nàng nên hết chuyện với Di ca, bất kể tương lai hai còn cơ hội bên , đều nên thẳng thắn.
Nàng vốn chẳng giỏi giấu lòng, nhất là mặt .
giờ phút , nàng cần bình tâm , xoa dịu cơn xúc động, nghĩ cho rõ ràng nên đối mặt thế nào với cục diện rối ren hiện tại, và nên mở lời với .
Đầu óc nặng trĩu, nước mắt cũng cạn dần, chẳng rõ lúc nào nàng trong mơ màng.
Nàng ngủ chẳng yên, trong mộng là ký ức những ngày xưa ở thôn Trư Lĩnh cùng Di ca.
Mở mắt , trời vẫn sáng.
Trong cơn mơ hồ tỉnh, phản ứng đầu tiên của nàng là: Di ca vẫn còn ở ngoài.
Nàng cuống cuồng xuống giường, vội vã chạy mở cửa.
Chẳng ngờ chân chuột rút, “bịch” một tiếng ngã sóng soài xuống đất, trán đập chân bàn.
Tống Thao đau đến nước mắt trào , gắng gượng bò dậy mở cửa.
Ngoài cửa chẳng còn ai, cây cối cũng trơ trọi lạnh lẽo.
Xa xa mái hiên thấp, ánh trời mờ mờ nhuộm trắng chân trời, tiếng gà gáy vang lên, một buổi sớm sắp đến.
Tống Thao tức tối đóng sầm cửa , giận dỗi hậm hực:
“Không mở cửa cho nữa đấy! Cho tức c.h.ế.t luôn!”
Tống Thao còn là đứa con nít, với tuổi nàng, đáng lẽ sớm lấy chồng.
Tuy mang tiếng “ điều” trong nha môn, nhưng ngoài nàng cũng coi như là chừng mực, gây chuyện.
Vậy mà hiểu vì , chỉ cần Chiêm Thế Nam về, nàng chẳng lý trí nổi, tính khí cũng trở nên trẻ con hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng xưa nay vẫn thế, mỗi khi đối mặt với , dễ nổi nóng, kiêu ngạo, chẳng chịu chút ấm ức nào.
Thành tới tận lúc khỏi cửa trong ngày hôm đó, nàng vẫn còn âm ỉ giận.
Không rõ là vì cú đập đầu, là vì lúc mở cửa chẳng thấy bóng ai.
Do hôm qua hẹn với Chu Văn, nên bữa sáng, Chu Văn chờ sẵn ở cổng nha môn.
Lục Hành, chẳng ngoài dự đoán, cũng đang đó.
Khi Tống Thao xuất hiện, thần sắc vẫn đầy suy tư, trán còn bầm một mảng tím.
Lục Hành nhíu mày hỏi:
“Đầu ?”
“Liên quan gì tới ngươi.”
“Chọc giận gì ngươi ? Mới sáng nổi cáu.”
“Đừng bám theo chúng nữa, thấy ngươi là bực .”
Tống Thao cau mày, giọng điệu chẳng lấy một chút khách sáo.
Lục Hành bật , móc từ trong n.g.ự.c một tờ giấy đóng dấu, cố ý vẫy vẫy mặt nàng:
“Không các ngươi đến Dự Chương ? Xác định là cần cùng chứ?”
Thật đúng là Dự Chương.
như lời hôm qua, nếu Ngô Dung cho phép, thì căn bản thể phủ nha.
Tống Thao vốn quyết định nhà Trương Nhị Cẩu .
đúng lúc , Lục Hành đưa công văn thông hành do nha môn Tân Kiến cấp.
Tống Thao hai lời, lập tức giật lấy:
“Từ ? Ngươi ăn trộm đấy chứ?”
“Ta cần gì trộm? Bộ khoái điều tra án, danh chính ngôn thuận.”
Lục Hành lườm nàng một cái, tiếp:
“ nếu đại nhân giúp ngươi, thể nào cũng phạt .
Dù cũng là một ân huệ, Tống Thao, ngươi nghĩ xem định báo đáp thế nào .”
“Vậy ngươi báo đáp ?”
“Hay là… ngươi lấy nhé?”
Lục Hành tươi như hoa, cố ý húc nhẹ vai nàng, nửa thật nửa đùa, mắt cong cong như trăng non.
Tống Thao cau mày:
“Ngươi đừng quên lời thề năm xưa.”
Lục Hành nghẹn lời, đang định thêm gì đó thì phía bỗng gọi một tiếng.
Ngoảnh đầu , chỉ thấy ngoài cổng nha môn mấy bộ khoái chờ.
Người dẫn đầu ai khác, chính là vị đại nhân mới đến—Bùi Tống.
Không hiểu vì , ánh mắt sang, như một lưỡi d.a.o lạnh, dường như còn sắc bén hơn cả hôm qua.
Lục Hành bỗng cảm thấy cả thoải mái, định hành lễ chào hỏi, thì ánh mắt của Bùi đại nhân sớm rời khỏi , dừng Tống Thao.
Giọng lạnh nhạt, ung dung :
“Từ hôm nay trở , phận sự đều tự ý điều tra vụ án nữ quỷ trôi sông.
Nếu manh mối, thể bẩm báo với .”
Nói xong, thu ánh mắt, mặt cảm xúc xoay lên con ngựa do một nha sai dắt đến.
Vị bộ đầu mới nhậm chức , thủ linh hoạt, dáng vẻ tuấn uy phong.
Không chỉ vụ án nữ quỷ, mà bộ án trong nha môn từ nay đều do phụ trách.
Tạm thời Ngô Dung thể gì , cũng cớ chính đáng để cản trở điều tra.
Đối với Tống Thao mà , điều rõ ràng là một tín hiệu .
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương