Thẩm Trường Hách cúi mắt, siết chặt lệnh bài trong tay, trong mắt tràn đầy do dự và giằng co.
Điều binh bao vây phủ Nhị Hoàng tử, đương nhiên có thể cứu được Thẩm An An. Nhưng nếu như vậy thì Tứ Hoàng tử phải đối mặt với kết cục thế nào? Thẩm An An chỉ là một người bình thường, nhưng phía sau hắn là một nửa giới quan lại thế gia, là vô số mạng người và tương lai của cả triều đình.
Những kẻ bước đi trên lưỡi d/a/o, chỉ cần một bước sai lầm, mọi thứ đều sụp đổ. Hắn không thể quá ích kỷ!
Năm ngón tay chậm rãi siết lại, khớp tay trắng bệch. Cuối cùng, hắn đưa lệnh bài cho Lý Hoài Ngôn, giọng trầm thấp: "Giữ lại cho Tứ Hoàng tử."
Lý Hoài Ngôn nhìn hắn một cái, im lặng nhận lấy, cẩn thận cất đi.
Lâm Vũ Nhu lặng lẽ quan sát, trong đầu thầm nghĩ, quả nhiên suy đoán của đại ca không sai, tình cảm của Tứ Hoàng tử dành cho Thẩm An An không phải loại tình cảm thông thường có thể so sánh được.
Thật may mắn là nàng đã không chọn sai người.
Nàng ngước mắt nhìn Thẩm Trường Hách, khẽ mím môi rồi nhẹ giọng nói: "Chàng đi đi, nhất định phải cẩn thận. Ta sẽ đến phủ Thẩm gia báo tin cho Thẩm đại nhân, đồng thời thông báo cho phụ thân ta cùng các trưởng lão trong tộc, để họ lập tức vào cung yết kiến Hoàng thượng."
Xông vào phủ Nhị Hoàng tử không khó, cái khó là làm sao rút lui an toàn.
Thẩm Trường Hách nghiêng đầu, nhìn thiếu nữ thanh tú trước mặt là vị hôn thê mà mẫu thân đã định sẵn cho hắn. Trước hôm nay, hắn thậm chí còn không biết nàng trông như thế nào.
"Lâm cô nương, hôm nay đa tạ nàng."
Hắn chắp tay, giọng điệu chân thành.
Lâm Vũ Nhu nở nụ cười dịu dàng, gò má thoáng chút thẹn thùng: "Đây là việc ta nên làm."
Sau này, bọn họ sẽ là người một nhà, cùng nhau chống đỡ sóng gió bên ngoài mới có thể sống yên ổn lâu dài. Một khi đã gả vào Thẩm gia, nàng chính là người của Thẩm gia, đương nhiên phải giúp đỡ vô điều kiện.
"Chàng yên tâm, phụ thân ta làm quan tại Hàn Lâm Viện, lại là văn thần, dưới trướng có không ít môn sinh. Dù không thể giúp chàng trực tiếp, nhưng lo chuyện hậu sự vẫn có thể làm được."
Thẩm Trường Hách mím chặt môi, nhìn sâu vào đôi mắt của nữ tử trước mặt. Ngoài câu "đa tạ", dường như hắn chẳng biết nên nói gì khác.
Lâm Vũ Nhu khẽ đẩy hắn một cái: "Nhanh đi đi… Ta… sẽ đợi chàng bình an trở về."
Ngày mai, chính là ngày Thẩm gia đến cầu thân, chính thức định hôn ước.
Nếu mọi chuyện thuận lợi, hẳn sẽ không bị trì hoãn.
Thẩm Trường Hách thoáng khựng lại, sau cùng gật đầu, khóe môi hơi cong lên, rồi cất bước đi thẳng về phía phủ Nhị Hoàng tử.
Lý Hoài Ngôn thở dài một hơi, giọng điệu đầy bất đắc dĩ: "Được rồi, ta cũng phải quay về tập hợp người đây."
Nói xong, hắn liền tung mình lên ngựa, phóng như bay về hướng phủ Vĩnh Ninh Hầu.
Lâm Vũ Nhu vốn luôn giữ dáng vẻ đoan trang của cô nương khuê các, nhưng hôm nay lại liên tục phá lệ. Nàng gỡ cây trâm lắc lư trên tóc xuống, tùy tiện ném cho nha hoàn, rồi không màng đến hình tượng mà trèo thẳng lên xe ngựa: "Nhanh! Trước tiên đến phủ Thẩm gia!"
Nha hoàn đột nhiên nhớ ra điều gì đó, liền nhỏ giọng hỏi: "Cô nương, không đến phủ Đoan gia báo tin một tiếng sao? Đoan Nhị cô nương cũng đang ở trong phủ Nhị Hoàng tử, Đoan lạo gia lại có địa vị không thấp, có lẽ có thể góp một phần sức lực."
"Không cần."
Lâm Vũ Nhu nghiêm mặt, trong mắt tràn đầy sự gấp gáp.
Một gia đình có thể dạy dỗ ra một Đoan Nhị cô nương cố chấp, cổ hủ đến mức ấy, đủ để thấy quan niệm về danh tiết đã ăn sâu vào tận xương tủy. Người duy nhất có thể nói chuyện được là lão thái gia Đoan phủ, hiện tại vẫn còn nằm liệt giường.
Báo tin cho đám nữ quyến Đoan gia không chắc đã giúp ích được gì, ngược lại, nếu trở thành trở ngại thì thật là mất nhiều hơn được.
Dù sao thì một gia đình coi trọng danh tiết hơn cả tính mạng, cũng chẳng thể kỳ vọng gì nhiều.
—
Phía bên kia, Tiêu Uyên dẫn theo Khánh Phong, một đường đánh thẳng vào hoa viên phủ Nhị Hoàng tử.
Nơi hắn đi qua, khắp mặt đất la liệt người nằm, bọn hạ nhân trong phủ không ngừng tháo chạy, ánh mắt kinh hoàng nhìn nam nhân quý tộc trước mặt, sắc mặt hắn lạnh lẽo như La Sát hiện thân.
Lũ gia đinh và nha hoàn sợ hãi đến mức run lẩy bẩy, không ai dám tiến lên.
Đám thị vệ trong phủ, sau khi bị đánh cho tơi tả, chỉ biết trừng mắt nhìn thanh trường kiếm sắc lạnh trong tay Tiêu Uyên, sống lưng lạnh toát.
Đừng nói đến chuyện không đánh lại, dù có thể đánh thắng, bọn họ cũng không dám mạnh tay với Tứ Hoàng tử.
"Tiêu Trạch đang ở đâu?"
Tiêu Uyên xoay cổ tay, mũi kiếm lạnh lẽo dí thẳng vào cổ một tên thị vệ.
"Tiểu nhân… tiểu nhân không biết!"
Tên thị vệ run lẩy bẩy, giọng nói lạc đi, cả người theo bản năng bò ngược ra sau.
Tiêu Uyên nheo mắt, không chút do dự dồn lực, mũi kiếm đ.â.m thẳng vào cổ họng kẻ kia.
Những người còn lại kinh hãi đến nghẹt thở, mắt mở to hoảng sợ nhìn thanh kiếm vẫn còn nhỏ m/á/u trong tay Tiêu Uyên, hai chân mềm nhũn, gần như quỵ xuống.
Sắc mặt Tiêu Uyên không đổi, tiếp tục tiến lên, cánh tay vung lên như bút của Diêm Vương, lại chỉ thẳng vào một người khác, giọng trầm lạnh: "Tiêu Trạch ở đâu?"
Kẻ bị chỉ đích danh run rẩy đến mức đầu gối khuỵu xuống đất: "Bẩm… bẩm Tứ Hoàng tử, Nhị Hoàng tử… đang ở thư phòng thủy tạ phía sau!"
"Dẫn đường."
"Vâng…"
Hắn vội vàng đứng dậy, cố giữ khoảng cách với Tiêu Uyên, bước chân lảo đảo đi về phía thủy tạ trong hậu viện.
Những kẻ hầu trong phủ Nhị Hoàng tử đều đã tận mắt chứng kiến cảnh Tứ Hoàng tử g/i/ế/t người, lúc này ngoan ngoãn co rúm sang một bên, không ai dám lên tiếng.
"Chính… chính là chỗ đó."
Khi còn cách thủy tạ một đoạn, tên gia đinh đột ngột đứng khựng lại, chỉ tay về phía trước mà giọng vẫn run rẩy.
Có lẽ vì quá sợ hãi, hắn lỡ dẫm phải thứ gì đó dưới chân, suýt nữa trượt ngã, vội vàng lấy lại thăng bằng.
Phía trước là một hồ nước lớn, ánh mắt Tiêu Uyên dừng lại ở gian phòng bên trong thủy tạ, rồi chậm rãi quét qua từng góc khuất, vẻ mặt trầm tư.
"Chủ tử, có không ít ám vệ."
Khánh Phong siết chặt chuôi đao, cảnh giác đứng sát bên Tiêu Uyên, giọng nghiêm trọng.
Hắn thấp giọng khuyên nhủ: "Chủ tử, e rằng nên đợi thêm. Khánh An và Thẩm công tử đã đi gọi người, lúc này động thủ không có lợi."
Lúc này, bọn họ đang đặt chân vào địa bàn của Nhị Hoàng tử, về mặt quân số đã là một điểm yếu chí mạng. Nếu chưa rõ thực lực của đối phương mà đã hành động, chẳng khác nào tự tìm đường c/h/ế/t.
Nếu chủ tử ra tay trước, Nhị Hoàng tử hoàn toàn có thể lấy cớ tự vệ mà phản kích, biến chủ tử thành kẻ có tội, khi đó tính mạng của ngài sẽ nằm gọn trong tay hắn.
"Chủ tử."
Khánh Phong lo lắng Tiêu Uyên không kiềm chế được, tiếp tục khuyên: "Chuyện dân chạy nạn lần trước đã khiến Nhị Hoàng tử hận ngài đến tận xương tủy. Giờ phút này tuyệt đối không thể…"
"Im miệng!"
Tiêu Uyên quát lạnh một câu, ánh mắt híp lại, dán chặt vào nơi mà gia đinh dưới chân đang dẫm phải.
Khuôn mặt hắn bỗng chốc trở nên u ám, khí lạnh quanh người khiến ai nấy đều cảm thấy lạnh buốt.
Khánh Phong nhìn theo ánh mắt của Tiêu Uyên, chỉ mơ hồ thấy ánh sáng nhấp nháy, một vật gì đó phản chiếu dưới ánh hoàng hôn, phát ra một tia sáng yếu ớt nhưng lại vô cùng chói mắt.
Tiêu Uyên chằm chằm nhìn vào, rồi đột ngột bước về phía trước.
Gia đinh nuốt nước bọt, không thể kìm nén mà lùi lại, vừa bò vừa chạy thục mạng, hoảng loạn ngã xuống hồ.
Tiêu Uyên không đuổi theo, mà đứng lại ở vị trí mà tên gia đinh vừa đứng.
Hắn đột nhiên cúi người, nhặt lên một vật bị dẫm nát dưới đất, rồi dùng khăn lau sạch lớp đất bám trên đó, lộ ra hình dáng ban đầu của nó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Là một chiếc trâm hoa bằng vàng đỏ, được chế tác tinh xảo, đặc biệt là phần đuôi trâm được mài sắc bén, nếu cắm vào cổ họng người thì chắc chắn sẽ gây t/ử v/o/n/g ngay lập tức.
Chiếc trâm này, hắn đã từng thấy qua, là vật mà nàng ấy đã dùng khi lần đầu gặp mặt ở yến tiệc, chính chiếc trâm này đã cắt vào lòng bàn tay nàng khi nàng từ chối lời cầu thân.
Tiêu Uyên lập tức mặt mày lạnh lẽo, tay nắm chặt chiếc trâm, siết mạnh đến mức đ.â.m vào lòng bàn tay, m/á/u rỉ ra từng giọt.
Khánh Phong cảm thấy huyệt thái dương của mình nhói lên, hắn há miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng, cúi người quan sát xung quanh, tay sẵn sàng nắm chặt dao, đề phòng.
Lúc nãy, Khánh Phong còn hy vọng chủ tử có thể nghe theo lời khuyên của mình, nhưng khi nhìn thấy chiếc trâm của cô nương kia, hắn biết rằng tất cả lời khuyên đều vô ích, hôm nay không thể dễ dàng kết thúc được.
Nếu không lật tung phủ Nhị Hoàng tử, chủ tử sẽ không từ bỏ, tất yếu sẽ có một trận quyết đấu sống c/h/ế/t! Quả nhiên.
Tiêu Uyên im lặng không nói gì, chỉ từ từ cất chiếc trâm vào trong ngực, tay khẽ ấn vào đó, rồi ngẩng đầu, quét mắt xung quanh.
Ngay sau đó, hắn đột ngột lao về phía gian phòng gần nhất.
Cùng lúc đó, vài bóng đen nhanh chóng rơi xuống, chặn đường hai người.
Người đứng đầu định nói gì đó, nhưng Tiêu Uyên và Khánh Phong không cho hắn cơ hội, đại đao trong tay họ vung lên nhanh như chớp, chiêu thức sắc bén, nhằm thẳng vào t/ử huyệt.
Ngoài thủy tạ, ánh đao sáng loáng, nhưng trong gian phòng lại tràn ngập mùi hương ấm áp ngọt ngào.
Không biết là mùi gì, nhưng trong phòng, mùi hương nhẹ nhàng lan tỏa, khiến cổ họng người ta ngứa ngáy.
Thẩm An An liếc nhìn Đoan Mộng Mộng đang co rúm trong góc phòng, mí mắt nàng giật giật, trong lòng không khỏi cảm thấy ngột ngạt.
Nếu không vì tình huống không cho phép, nàng thật sự muốn bóc mở cái đầu của nàng ta ra, xem bên trong nghĩ gì mà lại u mê đến mức này.
Đoan Mộng Mộng bị sỉ nhục rồi cũng không còn lịch sự, gần như m/ắ/n/g chửi Đoan Oánh Oánh.
Sắc mặt Đoan Oánh Oánh khó coi, nhưng cũng không biện bạch gì, thỉnh thoảng lại kiên định nói một câu: "Đây là gia huấn của Đoan gia, không ai ngoại lệ."
Thực ra nàng cũng không nghĩ sẽ có kết quả như thế này, hoặc nói đúng hơn, nàng không ngờ rằng Nhị Hoàng tử lại dám táo bạo như vậy.
Thẩm An An dựa vào song cửa sổ không nói gì, không muốn quan tâm đến hai tỷ muội này.
Rốt cuộc là không ngờ tới, là có thù hận hay cố tình làm vậy, ai mà biết rõ?
Nàng đang suy nghĩ tối nay phải đối phó với Tiêu Trạch thế nào, thì bỗng nghe thấy tiếng va chạm của binh khí từ ngoài sân.
Nàng giật mình ngồi thẳng dậy, áp tai vào song cửa, cố gắng phân biệt xem có phải là âm thanh quen thuộc không, liệu có phải là người đến cứu bọn họ không.
Nhưng việc xông vào phủ Nhị Hoàng tử, lại dùng phương thức thô bạo như vậy, nàng nghĩ rằng với thực lực của Thẩm gia và Đoan gia, chắc chắn không thể làm được.
Tất nhiên, Đoan gia đã nuôi dưỡng ra những cô nương như vậy, thì càng không thể vì nữ nhi mà liều mình cả.
Đoan Mộng Mộng cũng ngay lập tức xông đến, nàng ta dựa vào khe cửa, ánh mắt mờ mịt càng trở nên sáng rực.
"Là Tứ Hoàng tử, là Tứ Hoàng tử đến cứu ta rồi."
Trong ánh mắt nàng ta, sự hoảng loạn từ từ lắng xuống, thay vào đó là những giọt nước mắt kích động.
Nàng ta đã biết, sư huynh đối với nàng ta không phải là không có tình cảm, hắn có thể vì nàng mà xông vào phủ Nhị Hoàng tử, làm sao lại không yêu nàng ta được chứ.
Hắn chỉ là bận rộn với công việc triều chính, một lòng muốn minh oan cho Thục phi nương nương, không có thời gian nghĩ đến chuyện tình cảm mà thôi.
Thẩm An An thả lỏng người, lại tựa lưng về phía cửa sổ, hy vọng trong mắt nàng từ từ lụi tàn, cuối cùng trở thành một vũng nước c/h/ế/t, không còn tí gợn sóng nào cả.
Nàng nhìn khuôn mặt vui mừng của Đoan Mộng Mộng, một lúc lâu mới rời ánh mắt, cúi đầu nhìn xuống mặt đất, không biết đang suy nghĩ gì.
Người đến là Tiêu Uyên!
Hy vọng trong lòng nàng lập tức vỡ tan, khi nghĩ tới phải làm sao để thoát thân giữa lúc hỗn loạn, trong đầu nàng lại không kìm được mà hiện lên kiếp trước.
Ở thời điểm này, hắn dám vì nàng mà xông vào phủ Nhị Hoàng tử, quyết một phen sống c/h/ế/t, quả thực là yêu Đoan Mộng Mộng đến tận xương tủy.
Xem ra kiếp trước đúng là nàng đã sai, chia đôi uyên ương, ngăn cản người ta đến được với nhau cuối cùng nhận lấy kết cục như vậy cũng không thể gọi là oan uổng.
Đoan Mộng Mộng vui mừng khôn xiết, muốn mở miệng gọi Tiêu Uyên, nói với hắn rằng nàng ta ở đây.
Nàng ta mở miệng, nhưng hoảng hốt phát hiện mình không thể phát ra tiếng. Âm thanh cố gắng thoát ra từ cổ họng nghe như tiếng gió khô quái dị, không thể ghép lại thành câu hoàn chỉnh, cũng không thể vang ra ngoài phòng.
Nàng ta hoảng loạn che lấy cổ họng, phát ra những tiếng hổn hển, tay cuống quýt vung vẩy, chân thì đá mạnh vào cửa.
Đôi mắt Đoan Oánh Oánh hơi d.a.o động, trong đôi mắt trong sáng và vô tội của nàng ta, thoáng hiện lên một tia phức tạp. Ánh mắt nàng ta dừng lại trên người Đoan Mộng Mộng, nhưng không thể đoán được ý nghĩa gì từ đó.
Thẩm An An lười để tâm đến những sóng ngầm giữa hai tỷ muội Đoan gia.
Nàng tập trung lắng nghe tiếng động bên ngoài.
Nàng nghĩ rằng nếu Tiêu Uyên thực sự ra tay, thì với những ám vệ trong phủ Tứ Hoàng tử, đối phó với Nhị Hoàng tử chắc chắn là dư sức.
Những người đó, trong kiếp trước nàng đã từng chứng kiến sức mạnh của họ.
Nàng nhíu mày một chút, dù không phải vì muốn cứu nàng, nhưng nếu như nhờ hắn mà nàng được cứu, thì ân tình này liệu nàng có nên nhận không? Và làm thế nào để trả lại, sao cho có thể rõ ràng phân minh giữa ân và oán.
Tâm trí có chút bay xa, Thẩm An An lập tức kéo lại, bắt đầu tìm kiếm trong phòng những vật sắc nhọn, hy vọng có thể dùng để mở cửa sổ.
Trong thủy tạ, tình hình của hai người lúc này có phần vất vả, nhưng có thêm một người nữa, giúp tình thế bất lợi được xoay chuyển đôi chút.
Tiêu Uyên liếc nhìn Thẩm Trường Hách, khuôn mặt lập tức trở nên u ám: "Ngươi đến làm gì? Người để ngươi điều động đâu rồi?"
Thẩm Trường Hách vung kiếm, ngăn chặn một đòn tấn công của ám vệ, nhân lúc rảnh rỗi nói: "Cần cứu là muội muội ta, sao ta có thể đứng ngoài để Tứ Hoàng tử độc chiếm tất cả."
Một gia đình như Thẩm gia làm sao có thể so với mạng sống của hàng ngàn người phía sau hắn!
Tiêu Uyên liếc Thẩm Trường Hách một cái, ánh mắt lạnh lùng.
Hắn tự ý hành động sao?
Tiêu Uyên cau mày, trong lòng cảm thấy nặng nề, muốn cứu người nhanh chóng, tấn công trực diện là cách tốt nhất. Nếu chỉ có ám vệ của hai phủ đối đầu, thì an nguy của Thẩm An An chính là điểm yếu mà Tiêu Uyên không thể để lỡ.
Hắn không sợ gì ngoài việc thời gian càng kéo dài, nữ nhân kia càng trở nên nguy hiểm hơn.
Khánh Phong bên cạnh nghe thấy không có quân lính được điều động, thở phào một hơi nhẹ nhõm. Chỉ cần không đụng đến lông mày của Hoàng thượng, tối đa chỉ là mâu thuẫn nội bộ giữa các huynh đệ, không đến mức phản nghịch.
Hiện tại, đối với chủ tử mà nói, đây là kết quả tốt nhất.
“Cẩn thận một chút, nếu không thể ngăn cản, thì lui ra ngoài.”
Giọng Tiêu Uyên đặc biệt lạnh lẽo.
Thẩm Trường Hách tranh thủ nhìn Tiêu Uyên, ánh mắt khó đoán được là có ý gì, có lẽ là đang quan tâm đến hắn sao?
Thẩm Trường Hách cau mày lại, cảm giác hôm nay Tiêu Uyên có chút lạ lùng, theo như hiểu biết trước đây của hắn, hắn không nghĩ Tiêu Uyên là kiểu người sẽ hy sinh bản thân để giúp đỡ người khác.
Chỉ cần ra tay cứu giúp đã là việc hiếm có trong mười năm, huống chi lại là cứu muội muội của hắn.
“Tứ Hoàng tử yên tâm.”
Người đáng lẽ nên lo là hắn mới đúng.
Thẩm Trường Hách vẫn đứng bảo vệ phía sau Tiêu Uyên, còn Tiêu Uyên cũng vô tình giúp hắn quét sạch những nguy hiểm xung quanh hắn, cố gắng tránh để hắn bị thương.
Giống như đang bảo vệ một nữ nhân mà mình yêu thương, khiến Thẩm Trường Hách cảm thấy không thoải mái, lưng hắn toát mồ hôi lạnh.
Trong lúc khẩn cấp, cả hai đều không nói gì, chỉ tập trung vào chiến đấu.
Số lượng ám vệ quá nhiều, ba người không chiếm được ưu thế.
Khi một đám pháo hoa bất ngờ nổ tung trên không trung ở xa, ám vệ của Nhị Hoàng tử ngừng lại một giây, ngẩng đầu nhìn lên, sau đó lại tiếp tục lao vào trận chiến, ra tay nhanh và mạnh hơn lúc trước.
Qua nhiều lần giao đấu, những người dưới tay Nhị Hoàng tử đều biết rõ ý nghĩa của đám pháo hoa ấy.
Đó là tín hiệu triệu tập của Tứ Hoàng tử, một khi ám vệ dưới tay Tứ Hoàng tử kéo đến, họ hoàn toàn không phải đối thủ.
Điều binh bao vây phủ Nhị Hoàng tử, đương nhiên có thể cứu được Thẩm An An. Nhưng nếu như vậy thì Tứ Hoàng tử phải đối mặt với kết cục thế nào? Thẩm An An chỉ là một người bình thường, nhưng phía sau hắn là một nửa giới quan lại thế gia, là vô số mạng người và tương lai của cả triều đình.
Những kẻ bước đi trên lưỡi d/a/o, chỉ cần một bước sai lầm, mọi thứ đều sụp đổ. Hắn không thể quá ích kỷ!
Năm ngón tay chậm rãi siết lại, khớp tay trắng bệch. Cuối cùng, hắn đưa lệnh bài cho Lý Hoài Ngôn, giọng trầm thấp: "Giữ lại cho Tứ Hoàng tử."
Lý Hoài Ngôn nhìn hắn một cái, im lặng nhận lấy, cẩn thận cất đi.
Lâm Vũ Nhu lặng lẽ quan sát, trong đầu thầm nghĩ, quả nhiên suy đoán của đại ca không sai, tình cảm của Tứ Hoàng tử dành cho Thẩm An An không phải loại tình cảm thông thường có thể so sánh được.
Thật may mắn là nàng đã không chọn sai người.
Nàng ngước mắt nhìn Thẩm Trường Hách, khẽ mím môi rồi nhẹ giọng nói: "Chàng đi đi, nhất định phải cẩn thận. Ta sẽ đến phủ Thẩm gia báo tin cho Thẩm đại nhân, đồng thời thông báo cho phụ thân ta cùng các trưởng lão trong tộc, để họ lập tức vào cung yết kiến Hoàng thượng."
Xông vào phủ Nhị Hoàng tử không khó, cái khó là làm sao rút lui an toàn.
Thẩm Trường Hách nghiêng đầu, nhìn thiếu nữ thanh tú trước mặt là vị hôn thê mà mẫu thân đã định sẵn cho hắn. Trước hôm nay, hắn thậm chí còn không biết nàng trông như thế nào.
"Lâm cô nương, hôm nay đa tạ nàng."
Hắn chắp tay, giọng điệu chân thành.
Lâm Vũ Nhu nở nụ cười dịu dàng, gò má thoáng chút thẹn thùng: "Đây là việc ta nên làm."
Sau này, bọn họ sẽ là người một nhà, cùng nhau chống đỡ sóng gió bên ngoài mới có thể sống yên ổn lâu dài. Một khi đã gả vào Thẩm gia, nàng chính là người của Thẩm gia, đương nhiên phải giúp đỡ vô điều kiện.
"Chàng yên tâm, phụ thân ta làm quan tại Hàn Lâm Viện, lại là văn thần, dưới trướng có không ít môn sinh. Dù không thể giúp chàng trực tiếp, nhưng lo chuyện hậu sự vẫn có thể làm được."
Thẩm Trường Hách mím chặt môi, nhìn sâu vào đôi mắt của nữ tử trước mặt. Ngoài câu "đa tạ", dường như hắn chẳng biết nên nói gì khác.
Lâm Vũ Nhu khẽ đẩy hắn một cái: "Nhanh đi đi… Ta… sẽ đợi chàng bình an trở về."
Ngày mai, chính là ngày Thẩm gia đến cầu thân, chính thức định hôn ước.
Nếu mọi chuyện thuận lợi, hẳn sẽ không bị trì hoãn.
Thẩm Trường Hách thoáng khựng lại, sau cùng gật đầu, khóe môi hơi cong lên, rồi cất bước đi thẳng về phía phủ Nhị Hoàng tử.
Lý Hoài Ngôn thở dài một hơi, giọng điệu đầy bất đắc dĩ: "Được rồi, ta cũng phải quay về tập hợp người đây."
Nói xong, hắn liền tung mình lên ngựa, phóng như bay về hướng phủ Vĩnh Ninh Hầu.
Lâm Vũ Nhu vốn luôn giữ dáng vẻ đoan trang của cô nương khuê các, nhưng hôm nay lại liên tục phá lệ. Nàng gỡ cây trâm lắc lư trên tóc xuống, tùy tiện ném cho nha hoàn, rồi không màng đến hình tượng mà trèo thẳng lên xe ngựa: "Nhanh! Trước tiên đến phủ Thẩm gia!"
Nha hoàn đột nhiên nhớ ra điều gì đó, liền nhỏ giọng hỏi: "Cô nương, không đến phủ Đoan gia báo tin một tiếng sao? Đoan Nhị cô nương cũng đang ở trong phủ Nhị Hoàng tử, Đoan lạo gia lại có địa vị không thấp, có lẽ có thể góp một phần sức lực."
"Không cần."
Lâm Vũ Nhu nghiêm mặt, trong mắt tràn đầy sự gấp gáp.
Một gia đình có thể dạy dỗ ra một Đoan Nhị cô nương cố chấp, cổ hủ đến mức ấy, đủ để thấy quan niệm về danh tiết đã ăn sâu vào tận xương tủy. Người duy nhất có thể nói chuyện được là lão thái gia Đoan phủ, hiện tại vẫn còn nằm liệt giường.
Báo tin cho đám nữ quyến Đoan gia không chắc đã giúp ích được gì, ngược lại, nếu trở thành trở ngại thì thật là mất nhiều hơn được.
Dù sao thì một gia đình coi trọng danh tiết hơn cả tính mạng, cũng chẳng thể kỳ vọng gì nhiều.
—
Phía bên kia, Tiêu Uyên dẫn theo Khánh Phong, một đường đánh thẳng vào hoa viên phủ Nhị Hoàng tử.
Nơi hắn đi qua, khắp mặt đất la liệt người nằm, bọn hạ nhân trong phủ không ngừng tháo chạy, ánh mắt kinh hoàng nhìn nam nhân quý tộc trước mặt, sắc mặt hắn lạnh lẽo như La Sát hiện thân.
Lũ gia đinh và nha hoàn sợ hãi đến mức run lẩy bẩy, không ai dám tiến lên.
Đám thị vệ trong phủ, sau khi bị đánh cho tơi tả, chỉ biết trừng mắt nhìn thanh trường kiếm sắc lạnh trong tay Tiêu Uyên, sống lưng lạnh toát.
Đừng nói đến chuyện không đánh lại, dù có thể đánh thắng, bọn họ cũng không dám mạnh tay với Tứ Hoàng tử.
"Tiêu Trạch đang ở đâu?"
Tiêu Uyên xoay cổ tay, mũi kiếm lạnh lẽo dí thẳng vào cổ một tên thị vệ.
"Tiểu nhân… tiểu nhân không biết!"
Tên thị vệ run lẩy bẩy, giọng nói lạc đi, cả người theo bản năng bò ngược ra sau.
Tiêu Uyên nheo mắt, không chút do dự dồn lực, mũi kiếm đ.â.m thẳng vào cổ họng kẻ kia.
Những người còn lại kinh hãi đến nghẹt thở, mắt mở to hoảng sợ nhìn thanh kiếm vẫn còn nhỏ m/á/u trong tay Tiêu Uyên, hai chân mềm nhũn, gần như quỵ xuống.
Sắc mặt Tiêu Uyên không đổi, tiếp tục tiến lên, cánh tay vung lên như bút của Diêm Vương, lại chỉ thẳng vào một người khác, giọng trầm lạnh: "Tiêu Trạch ở đâu?"
Kẻ bị chỉ đích danh run rẩy đến mức đầu gối khuỵu xuống đất: "Bẩm… bẩm Tứ Hoàng tử, Nhị Hoàng tử… đang ở thư phòng thủy tạ phía sau!"
"Dẫn đường."
"Vâng…"
Hắn vội vàng đứng dậy, cố giữ khoảng cách với Tiêu Uyên, bước chân lảo đảo đi về phía thủy tạ trong hậu viện.
Những kẻ hầu trong phủ Nhị Hoàng tử đều đã tận mắt chứng kiến cảnh Tứ Hoàng tử g/i/ế/t người, lúc này ngoan ngoãn co rúm sang một bên, không ai dám lên tiếng.
"Chính… chính là chỗ đó."
Khi còn cách thủy tạ một đoạn, tên gia đinh đột ngột đứng khựng lại, chỉ tay về phía trước mà giọng vẫn run rẩy.
Có lẽ vì quá sợ hãi, hắn lỡ dẫm phải thứ gì đó dưới chân, suýt nữa trượt ngã, vội vàng lấy lại thăng bằng.
Phía trước là một hồ nước lớn, ánh mắt Tiêu Uyên dừng lại ở gian phòng bên trong thủy tạ, rồi chậm rãi quét qua từng góc khuất, vẻ mặt trầm tư.
"Chủ tử, có không ít ám vệ."
Khánh Phong siết chặt chuôi đao, cảnh giác đứng sát bên Tiêu Uyên, giọng nghiêm trọng.
Hắn thấp giọng khuyên nhủ: "Chủ tử, e rằng nên đợi thêm. Khánh An và Thẩm công tử đã đi gọi người, lúc này động thủ không có lợi."
Lúc này, bọn họ đang đặt chân vào địa bàn của Nhị Hoàng tử, về mặt quân số đã là một điểm yếu chí mạng. Nếu chưa rõ thực lực của đối phương mà đã hành động, chẳng khác nào tự tìm đường c/h/ế/t.
Nếu chủ tử ra tay trước, Nhị Hoàng tử hoàn toàn có thể lấy cớ tự vệ mà phản kích, biến chủ tử thành kẻ có tội, khi đó tính mạng của ngài sẽ nằm gọn trong tay hắn.
"Chủ tử."
Khánh Phong lo lắng Tiêu Uyên không kiềm chế được, tiếp tục khuyên: "Chuyện dân chạy nạn lần trước đã khiến Nhị Hoàng tử hận ngài đến tận xương tủy. Giờ phút này tuyệt đối không thể…"
"Im miệng!"
Tiêu Uyên quát lạnh một câu, ánh mắt híp lại, dán chặt vào nơi mà gia đinh dưới chân đang dẫm phải.
Khuôn mặt hắn bỗng chốc trở nên u ám, khí lạnh quanh người khiến ai nấy đều cảm thấy lạnh buốt.
Khánh Phong nhìn theo ánh mắt của Tiêu Uyên, chỉ mơ hồ thấy ánh sáng nhấp nháy, một vật gì đó phản chiếu dưới ánh hoàng hôn, phát ra một tia sáng yếu ớt nhưng lại vô cùng chói mắt.
Tiêu Uyên chằm chằm nhìn vào, rồi đột ngột bước về phía trước.
Gia đinh nuốt nước bọt, không thể kìm nén mà lùi lại, vừa bò vừa chạy thục mạng, hoảng loạn ngã xuống hồ.
Tiêu Uyên không đuổi theo, mà đứng lại ở vị trí mà tên gia đinh vừa đứng.
Hắn đột nhiên cúi người, nhặt lên một vật bị dẫm nát dưới đất, rồi dùng khăn lau sạch lớp đất bám trên đó, lộ ra hình dáng ban đầu của nó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Là một chiếc trâm hoa bằng vàng đỏ, được chế tác tinh xảo, đặc biệt là phần đuôi trâm được mài sắc bén, nếu cắm vào cổ họng người thì chắc chắn sẽ gây t/ử v/o/n/g ngay lập tức.
Chiếc trâm này, hắn đã từng thấy qua, là vật mà nàng ấy đã dùng khi lần đầu gặp mặt ở yến tiệc, chính chiếc trâm này đã cắt vào lòng bàn tay nàng khi nàng từ chối lời cầu thân.
Tiêu Uyên lập tức mặt mày lạnh lẽo, tay nắm chặt chiếc trâm, siết mạnh đến mức đ.â.m vào lòng bàn tay, m/á/u rỉ ra từng giọt.
Khánh Phong cảm thấy huyệt thái dương của mình nhói lên, hắn há miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng, cúi người quan sát xung quanh, tay sẵn sàng nắm chặt dao, đề phòng.
Lúc nãy, Khánh Phong còn hy vọng chủ tử có thể nghe theo lời khuyên của mình, nhưng khi nhìn thấy chiếc trâm của cô nương kia, hắn biết rằng tất cả lời khuyên đều vô ích, hôm nay không thể dễ dàng kết thúc được.
Nếu không lật tung phủ Nhị Hoàng tử, chủ tử sẽ không từ bỏ, tất yếu sẽ có một trận quyết đấu sống c/h/ế/t! Quả nhiên.
Tiêu Uyên im lặng không nói gì, chỉ từ từ cất chiếc trâm vào trong ngực, tay khẽ ấn vào đó, rồi ngẩng đầu, quét mắt xung quanh.
Ngay sau đó, hắn đột ngột lao về phía gian phòng gần nhất.
Cùng lúc đó, vài bóng đen nhanh chóng rơi xuống, chặn đường hai người.
Người đứng đầu định nói gì đó, nhưng Tiêu Uyên và Khánh Phong không cho hắn cơ hội, đại đao trong tay họ vung lên nhanh như chớp, chiêu thức sắc bén, nhằm thẳng vào t/ử huyệt.
Ngoài thủy tạ, ánh đao sáng loáng, nhưng trong gian phòng lại tràn ngập mùi hương ấm áp ngọt ngào.
Không biết là mùi gì, nhưng trong phòng, mùi hương nhẹ nhàng lan tỏa, khiến cổ họng người ta ngứa ngáy.
Thẩm An An liếc nhìn Đoan Mộng Mộng đang co rúm trong góc phòng, mí mắt nàng giật giật, trong lòng không khỏi cảm thấy ngột ngạt.
Nếu không vì tình huống không cho phép, nàng thật sự muốn bóc mở cái đầu của nàng ta ra, xem bên trong nghĩ gì mà lại u mê đến mức này.
Đoan Mộng Mộng bị sỉ nhục rồi cũng không còn lịch sự, gần như m/ắ/n/g chửi Đoan Oánh Oánh.
Sắc mặt Đoan Oánh Oánh khó coi, nhưng cũng không biện bạch gì, thỉnh thoảng lại kiên định nói một câu: "Đây là gia huấn của Đoan gia, không ai ngoại lệ."
Thực ra nàng cũng không nghĩ sẽ có kết quả như thế này, hoặc nói đúng hơn, nàng không ngờ rằng Nhị Hoàng tử lại dám táo bạo như vậy.
Thẩm An An dựa vào song cửa sổ không nói gì, không muốn quan tâm đến hai tỷ muội này.
Rốt cuộc là không ngờ tới, là có thù hận hay cố tình làm vậy, ai mà biết rõ?
Nàng đang suy nghĩ tối nay phải đối phó với Tiêu Trạch thế nào, thì bỗng nghe thấy tiếng va chạm của binh khí từ ngoài sân.
Nàng giật mình ngồi thẳng dậy, áp tai vào song cửa, cố gắng phân biệt xem có phải là âm thanh quen thuộc không, liệu có phải là người đến cứu bọn họ không.
Nhưng việc xông vào phủ Nhị Hoàng tử, lại dùng phương thức thô bạo như vậy, nàng nghĩ rằng với thực lực của Thẩm gia và Đoan gia, chắc chắn không thể làm được.
Tất nhiên, Đoan gia đã nuôi dưỡng ra những cô nương như vậy, thì càng không thể vì nữ nhi mà liều mình cả.
Đoan Mộng Mộng cũng ngay lập tức xông đến, nàng ta dựa vào khe cửa, ánh mắt mờ mịt càng trở nên sáng rực.
"Là Tứ Hoàng tử, là Tứ Hoàng tử đến cứu ta rồi."
Trong ánh mắt nàng ta, sự hoảng loạn từ từ lắng xuống, thay vào đó là những giọt nước mắt kích động.
Nàng ta đã biết, sư huynh đối với nàng ta không phải là không có tình cảm, hắn có thể vì nàng mà xông vào phủ Nhị Hoàng tử, làm sao lại không yêu nàng ta được chứ.
Hắn chỉ là bận rộn với công việc triều chính, một lòng muốn minh oan cho Thục phi nương nương, không có thời gian nghĩ đến chuyện tình cảm mà thôi.
Thẩm An An thả lỏng người, lại tựa lưng về phía cửa sổ, hy vọng trong mắt nàng từ từ lụi tàn, cuối cùng trở thành một vũng nước c/h/ế/t, không còn tí gợn sóng nào cả.
Nàng nhìn khuôn mặt vui mừng của Đoan Mộng Mộng, một lúc lâu mới rời ánh mắt, cúi đầu nhìn xuống mặt đất, không biết đang suy nghĩ gì.
Người đến là Tiêu Uyên!
Hy vọng trong lòng nàng lập tức vỡ tan, khi nghĩ tới phải làm sao để thoát thân giữa lúc hỗn loạn, trong đầu nàng lại không kìm được mà hiện lên kiếp trước.
Ở thời điểm này, hắn dám vì nàng mà xông vào phủ Nhị Hoàng tử, quyết một phen sống c/h/ế/t, quả thực là yêu Đoan Mộng Mộng đến tận xương tủy.
Xem ra kiếp trước đúng là nàng đã sai, chia đôi uyên ương, ngăn cản người ta đến được với nhau cuối cùng nhận lấy kết cục như vậy cũng không thể gọi là oan uổng.
Đoan Mộng Mộng vui mừng khôn xiết, muốn mở miệng gọi Tiêu Uyên, nói với hắn rằng nàng ta ở đây.
Nàng ta mở miệng, nhưng hoảng hốt phát hiện mình không thể phát ra tiếng. Âm thanh cố gắng thoát ra từ cổ họng nghe như tiếng gió khô quái dị, không thể ghép lại thành câu hoàn chỉnh, cũng không thể vang ra ngoài phòng.
Nàng ta hoảng loạn che lấy cổ họng, phát ra những tiếng hổn hển, tay cuống quýt vung vẩy, chân thì đá mạnh vào cửa.
Đôi mắt Đoan Oánh Oánh hơi d.a.o động, trong đôi mắt trong sáng và vô tội của nàng ta, thoáng hiện lên một tia phức tạp. Ánh mắt nàng ta dừng lại trên người Đoan Mộng Mộng, nhưng không thể đoán được ý nghĩa gì từ đó.
Thẩm An An lười để tâm đến những sóng ngầm giữa hai tỷ muội Đoan gia.
Nàng tập trung lắng nghe tiếng động bên ngoài.
Nàng nghĩ rằng nếu Tiêu Uyên thực sự ra tay, thì với những ám vệ trong phủ Tứ Hoàng tử, đối phó với Nhị Hoàng tử chắc chắn là dư sức.
Những người đó, trong kiếp trước nàng đã từng chứng kiến sức mạnh của họ.
Nàng nhíu mày một chút, dù không phải vì muốn cứu nàng, nhưng nếu như nhờ hắn mà nàng được cứu, thì ân tình này liệu nàng có nên nhận không? Và làm thế nào để trả lại, sao cho có thể rõ ràng phân minh giữa ân và oán.
Tâm trí có chút bay xa, Thẩm An An lập tức kéo lại, bắt đầu tìm kiếm trong phòng những vật sắc nhọn, hy vọng có thể dùng để mở cửa sổ.
Trong thủy tạ, tình hình của hai người lúc này có phần vất vả, nhưng có thêm một người nữa, giúp tình thế bất lợi được xoay chuyển đôi chút.
Tiêu Uyên liếc nhìn Thẩm Trường Hách, khuôn mặt lập tức trở nên u ám: "Ngươi đến làm gì? Người để ngươi điều động đâu rồi?"
Thẩm Trường Hách vung kiếm, ngăn chặn một đòn tấn công của ám vệ, nhân lúc rảnh rỗi nói: "Cần cứu là muội muội ta, sao ta có thể đứng ngoài để Tứ Hoàng tử độc chiếm tất cả."
Một gia đình như Thẩm gia làm sao có thể so với mạng sống của hàng ngàn người phía sau hắn!
Tiêu Uyên liếc Thẩm Trường Hách một cái, ánh mắt lạnh lùng.
Hắn tự ý hành động sao?
Tiêu Uyên cau mày, trong lòng cảm thấy nặng nề, muốn cứu người nhanh chóng, tấn công trực diện là cách tốt nhất. Nếu chỉ có ám vệ của hai phủ đối đầu, thì an nguy của Thẩm An An chính là điểm yếu mà Tiêu Uyên không thể để lỡ.
Hắn không sợ gì ngoài việc thời gian càng kéo dài, nữ nhân kia càng trở nên nguy hiểm hơn.
Khánh Phong bên cạnh nghe thấy không có quân lính được điều động, thở phào một hơi nhẹ nhõm. Chỉ cần không đụng đến lông mày của Hoàng thượng, tối đa chỉ là mâu thuẫn nội bộ giữa các huynh đệ, không đến mức phản nghịch.
Hiện tại, đối với chủ tử mà nói, đây là kết quả tốt nhất.
“Cẩn thận một chút, nếu không thể ngăn cản, thì lui ra ngoài.”
Giọng Tiêu Uyên đặc biệt lạnh lẽo.
Thẩm Trường Hách tranh thủ nhìn Tiêu Uyên, ánh mắt khó đoán được là có ý gì, có lẽ là đang quan tâm đến hắn sao?
Thẩm Trường Hách cau mày lại, cảm giác hôm nay Tiêu Uyên có chút lạ lùng, theo như hiểu biết trước đây của hắn, hắn không nghĩ Tiêu Uyên là kiểu người sẽ hy sinh bản thân để giúp đỡ người khác.
Chỉ cần ra tay cứu giúp đã là việc hiếm có trong mười năm, huống chi lại là cứu muội muội của hắn.
“Tứ Hoàng tử yên tâm.”
Người đáng lẽ nên lo là hắn mới đúng.
Thẩm Trường Hách vẫn đứng bảo vệ phía sau Tiêu Uyên, còn Tiêu Uyên cũng vô tình giúp hắn quét sạch những nguy hiểm xung quanh hắn, cố gắng tránh để hắn bị thương.
Giống như đang bảo vệ một nữ nhân mà mình yêu thương, khiến Thẩm Trường Hách cảm thấy không thoải mái, lưng hắn toát mồ hôi lạnh.
Trong lúc khẩn cấp, cả hai đều không nói gì, chỉ tập trung vào chiến đấu.
Số lượng ám vệ quá nhiều, ba người không chiếm được ưu thế.
Khi một đám pháo hoa bất ngờ nổ tung trên không trung ở xa, ám vệ của Nhị Hoàng tử ngừng lại một giây, ngẩng đầu nhìn lên, sau đó lại tiếp tục lao vào trận chiến, ra tay nhanh và mạnh hơn lúc trước.
Qua nhiều lần giao đấu, những người dưới tay Nhị Hoàng tử đều biết rõ ý nghĩa của đám pháo hoa ấy.
Đó là tín hiệu triệu tập của Tứ Hoàng tử, một khi ám vệ dưới tay Tứ Hoàng tử kéo đến, họ hoàn toàn không phải đối thủ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương