"Bấy nhiêu bạc này, đủ để mua mạng hắn rồi."
“Dám hỏi cô nương là người nhà nào? Tiểu nhân sẽ lập tức mang đến cho cô nương.”
“Phủ Tứ Hoàng tử.”
Lâm Vũ Nhu nhớ đến lời đại ca từng nói rằng Tứ Hoàng tử có tình cảm với Thẩm cô nương, nên vô cùng chắc chắn mà đáp: “Phiền ông chủ chuyển lời đến quản gia phủ Tứ Hoàng tử, nói rằng đây là quà từ Lâm cô nương, nhờ quản gia trong phủ nhất định phải lập tức báo lại cho Tứ Hoàng tử.”
Người bán hàng sững sờ.
Phủ Tứ Hoàng tử… đó đâu phải nơi mà một kẻ như hắn có thể đặt chân vào. Mấy cái ô rách nát này của hắn…
“Phiền ông chủ mau đi giúp ta.”
Lâm Vũ Nhu thúc giục, rồi lấy từ bên hông xuống một miếng ngọc bội, đưa cho hắn: “Cầm cái này đến đó, quản gia phủ Tứ Hoàng tử sẽ tin lời ông.”
“Sau khi việc thành, ta nhất định sẽ bảo quản gia Tứ Hoàng tử thưởng cho ông mười lượng bạc.”
Mười lượng bạc? Đó là số tiền hắn phải làm lụng mấy năm mới có được!
Mắt ông chủ bán hàng sáng rực lên, vậy là hắn có đủ tiền cưới hoa khôi trong thôn rồi!
“Ayy, được được! Cô nương yên tâm, tiểu nhân nhất định mang đến nơi!”
Đừng nói là phủ Hoàng tử, dù có là hoàng cung, chỉ cần vì bạc, hắn cũng phải liều một phen!
“Cô nương, bọn họ tìm đến rồi!”
Tiểu nha hoàn hoảng hốt nhắc nhở.
Lâm Vũ Nhu ngước lên, quả nhiên thấy hai tên ám vệ đã lần theo đến. Nàng vội dặn dò người bán hàng: “Ông phải đi nhanh lên!”
“Được, được!”
Người bán hàng vội vàng nhận lời. Lâm Vũ Nhu khẽ gật đầu, kéo tiểu nha hoàn chạy theo hướng ngược lại.
“Ở kia!”
Ám vệ vừa thấy hai người liền liều mạng đuổi theo.
Lúc này, cả hai tên ám vệ đều chắc chắn rằng Lâm Vũ Nhu đã biết chuyện xảy ra ở phủ Nhị Hoàng tử. Chỉ sợ nàng kịp báo tin ra ngoài trước khi bọn thổ phỉ ra tay cướp xe!
“Tiểu Khiết, chúng ta chia ra hai hướng! Ngươi về Lâm phủ tìm phụ thân ta, ta đi tìm đại công tử Thẩm gia!”
Thêm một người, thêm một tia hy vọng!
Lâm Vũ Nhu vốn là một cô nương khuê các chuẩn mực, ngay cả bước đi cũng chưa từng sải rộng, huống hồ là chạy trối c/h/ế/t như lúc này.
Ám vệ ở ngay phía sau, khoảng cách càng lúc càng thu hẹp. Nàng nghĩ, e rằng Tiểu Khiết cũng chẳng khá hơn mình, mà lúc này, người duy nhất nàng có thể trông cậy vào chỉ sợ là gã tiểu thương kia.
Giữa lúc hoảng hốt, một giọng nói mềm mại, quyến rũ vang lên nũng nịu: "Lý công tử~"
"Ngài ở lại với nô gia một đêm đi, nô gia không cần bạc, chỉ cần có ngài bên cạnh là đủ."
Giữa cơn bối rối, Lâm Vũ Nhu theo phản xạ ngẩng đầu, trông thấy một gương mặt nghiêng nghiêng quen thuộc.
Không kịp suy nghĩ, nàng lập tức đổi hướng, chạy thẳng về phía đôi nam nữ đang đứng dưới hành lang.
"Lý công tử!"
Lý Hoài Ngôn đang ôm mỹ nhân trong lòng, đùa giỡn vui vẻ, thì bỗng nhiên thấy một nữ tử mặt đỏ bừng, thở hổn hển, ánh mắt khóa chặt lấy hắn như vừa tìm được cứu tinh. Trong ánh mắt nàng, thậm chí còn ánh lên tia vui mừng đầy bất ngờ.
Trang phục nàng mặc vô cùng cao quý, nhưng lúc này có phần xộc xệch, trâm cài cũng hơi lệch, trên khuôn mặt thanh tú vẫn còn nét bàng hoàng sau một phen kinh hãi.
Lý Hoài Ngôn nhìn nàng, cảm giác có chút quen thuộc nhưng nhất thời không nhớ ra là ai.
Hắn còn chưa kịp lên tiếng hỏi thì thấy nàng bất giác quay đầu lại đầy cảnh giác. Theo ánh mắt nàng, hắn thoáng thấy một nam nhân áo đen.
Người kia vừa chạm phải ánh mắt hắn liền lập tức quay đi, lẫn vào đám đông.
Lý Hoài Ngôn nheo mắt, buông tay khỏi vòng ôm của mỹ nhân yêu kiều, dõi theo bóng lưng nam nhân áo đen khuất dần.
Đó là ám vệ của Nhị Hoàng tử.
Lâm Vũ Nhu từng gặp Lý Hoài Ngôn vài lần và nhớ rõ hắn luôn xuất hiện cùng với Tứ Hoàng tử.
Nàng cố nén hơi thở gấp gáp, nhìn thẳng vào hắn: "Lý công tử, ta là Lâm cô nương, Lâm Vũ Nhu… là vị hôn thê của Thẩm Trường Hách."
Lâm Vũ Nhu vội vàng nói, lúc này chẳng còn tâm trí nào để bận tâm đến sự e thẹn hay giữ gìn dáng vẻ đoan trang nữa.
Lý Hoài Ngôn nghe vậy, ánh mắt khẽ lóe lên, vị hôn thê của Thẩm Trường Hách cũng chính là tẩu tử tương lai của Thẩm An An.
Hắn nghiêng đầu, hơi nhấc cằm ra hiệu cho mỹ nhân bên cạnh: “Nàng lên xe ngựa trước đi.”
Nữ nhân kia liếc nhìn Lâm Vũ Nhu một cái, vẻ mặt không vui nhưng vẫn miễn cưỡng rời đi.
Chờ người đi khuất, Lâm Vũ Nhu lập tức nói: “Phiền công tử đưa ta đi gặp Thẩm công tử, ta có chuyện gấp.”
Lý Hoài Ngôn cũng không hỏi nhiều, lập tức gật đầu, dẫn nàng lên xe ngựa.
Trên xe, hắn mới mở miệng hỏi: “Người vừa đuổi theo nàng, là ám vệ của Nhị Hoàng tử phải không?”
Lâm Vũ Nhu khựng lại một chút, rồi chậm rãi gật đầu.
Lý Hoài Ngôn nhướn mày: “Ám vệ Nhị Hoàng tử đuổi theo nàng làm gì?”
Lâm Vũ Nhu lúc này mới dần ổn định hơi thở. Nghe câu hỏi của hắn, nàng mím môi, nhất thời không đáp.
Lại nghĩ người ta đã giúp mình, mà mình cứ giữ kín thế này thì có phần thất lễ, nàng đành nói: “Thẩm An An gặp chút rắc rối ở phủ Nhị Hoàng tử.”
Lý Hoài Ngôn vốn mang vẻ thong dong nhàn nhã, nhưng nghe đến đây sắc mặt lập tức trầm xuống, chân mày cau chặt lại: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Hắn chợt nhớ đến yến tiệc thưởng mai hôm nay tại phủ Nhị Hoàng tử.
Sáng nay, hắn còn nói với Lăng Thần Dật rằng bữa tiệc này tổ chức chẳng hợp thời chút nào.
Bây giờ, kết hợp với những lời Lâm Vũ Nhu vừa nói, trong lòng hắn dần hiện lên một suy đoán mơ hồ…
“Trước tiên đến phủ Tứ Hoàng tử, còn Thẩm công tử, ta sẽ cho người đi báo tin.”
Lâm Vũ Nhu nghe vậy liền nói ngay: “Ta đã cho người đến phủ Tứ Hoàng tử rồi.”
Giờ phút này, nàng vẫn chưa rõ rốt cuộc giữa An An và Tứ Hoàng tử đã xảy ra chuyện gì. Có thể đặt hy vọng vào đó, nhưng không thể hoàn toàn phó thác. Điều quan trọng nhất vẫn là phải báo cho Thẩm công tử trước.
Lý Hoài Ngôn liếc nhìn nàng một cái, gật đầu: “Cũng được.”
Xe ngựa lập tức tăng tốc hướng về phía hoàng cung. Lâm Vũ Nhu nắm chặt khăn tay, tim treo lơ lửng, thỉnh thoảng lại vén rèm xe nhìn ra ngoài, thấp giọng giục phu xe đi nhanh hơn nữa.
Trong thư phòng phủ Tứ Hoàng tử.
Trước mặt Tiêu Uyên là một chồng tấu chương chất cao, Khánh Phong đứng bên cạnh cẩn thận mài mực cho hắn.
“Đi dò xem quanh đây có danh y nào giỏi chữa bệnh cũ, đưa tới Đoan phủ.”
“Khánh An đã đi rồi. Chỉ cần có tin về danh y, hắn sẽ lập tức dẫn người đến.”
Tiêu Uyên khẽ gật đầu, gương mặt lạnh lùng căng thẳng, tập trung phê duyệt tấu chương.
Bên ngoài, bỗng nhiên có tiếng bước chân vọng đến.
“Chủ tử.”
Khánh Phong nhẹ nhàng đặt nghiên mực xuống, nhanh chóng bước tới mở cửa thư phòng.
Chỉ chốc lát sau, hắn quay lại, trong tay cầm theo một miếng ngọc bội: “Chủ tử, là quản gia đưa tới.”
Tiêu Uyên ngước mắt nhìn thoáng qua, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại trên miếng ngọc.
Khánh Phong lập tức đưa lên gần hơn để hắn có thể nhìn rõ hơn, trên miếng bạch ngọc thượng hạng ấy, khắc một họ tên quen thuộc.
Tiêu Uyên đưa tay nhận lấy miếng ngọc, chân mày hơi nhíu lại.
Khánh Phong lập tức giải thích: “Quản gia nói, có một tiểu thương bán ô mang đến, bảo rằng một vị cô nương đã mua hết ô giấy dầu của hắn, lại còn đưa miếng ngọc này, dặn phải chuyển đến phủ Tứ Hoàng tử. Nhìn bộ dạng, có vẻ nàng ta rất vội.”
Tiêu Uyên đặt miếng ngọc lên bàn, đôi mắt thâm sâu trầm xuống: “Cô nương đó đâu?”
“Nghe nói nàng dẫn theo nha hoàn bỏ chạy, dường như đang bị ai đó truy đuổi. Gã tiểu thương đó còn bảo, nàng ấy dặn chúng ta thưởng cho hắn mười lượng bạc.”
“Ồ? Còn gì nữa?”
“Thuộc hạ đã hỏi kỹ, theo hướng mà tiểu thương chỉ, có vẻ cô nương đó chạy ra từ Bắc Nhai.”
“Bắc Nhai?”
Đôi mắt Tiêu Uyên hơi híp lại.
“Vâng.”
Khánh Phong cũng trầm mặt, nghiêm túc đáp: “Phủ Nhị Hoàng tử nằm ở Bắc Nhai, mà hôm nay vừa hay lại tổ chức tiệc thưởng mai.”
Tiêu Uyên gác cổ tay lên mép bàn, ánh mắt đăm chiêu nhìn chằm chằm miếng ngọc bội.
“Hôm nay, quan gia Lâm gia nào có mặt trong yến tiệc?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khánh Phong chau mày suy nghĩ, đang định nói sẽ đi tra xét thì bỗng nhiên Tiêu Uyên sững lại, chợt đứng bật dậy.
Khánh Phong giật mình: “Chủ tử, có chuyện gì sao?”
“Ta nhớ Thẩm Trường Hách mới đính hôn không lâu, đối tượng là Lâm cô nương gia của Hàn Lâm Viện?”
Khánh Phong sững sờ, lập tức nhìn về phía miếng ngọc trên bàn: “Đúng là có chuyện này.”
“Chủ tử đang nghi ngờ, cô nương gửi miếng ngọc này chính là người của Lâm gia?”
“Nhưng nàng ấy tìm người làm gì?”
Vừa nói đến đây, sắc mặt Khánh Phong bỗng nhiên biến đổi: “Chẳng lẽ đã có chuyện xảy ra trong phủ Nhị Hoàng tử?”
Hắn lập tức nhớ đến những lời mà gã tiểu thương đã nói…
Tiêu Uyên đã bước ra khỏi bàn làm việc, giọng trầm lạnh: "Có thể chạy trốn giữa phố chứng tỏ kẻ gặp nguy hiểm không phải nàng ấy, mà là người khác. Nàng ấy đang cầu cứu thay cho ai đó."
Tiêu Trạch ra tay tàn độc, thế mà Lâm cô nương gia lại dám đối đầu với hắn, điều này chứng tỏ người nàng muốn bảo vệ vô cùng quan trọng đối với nàng.
Một cảm giác bất an dần lan rộng trong lòng hắn, bén rễ rồi điên cuồng nảy nở. Hắn siết chặt quai hàm, sắc mặt tối lạnh đến cực điểm.
Khánh Phong cũng nhanh chóng hiểu ra, lập tức nói: "Thuộc hạ sẽ đi chuẩn bị xe ngựa!"
"Chuẩn bị ngựa."
Tiêu Uyên ra lệnh, giọng nói lạnh lẽo như băng.
Một khắc sau, hai con tuấn mã lao vút ra khỏi phủ Tứ Hoàng tử, phi thẳng đến phủ Nhị Hoàng tử.
—
"Chủ tử!"
Một bóng đen từ con hẻm phía sau phủ Nhị Hoàng tử đuổi theo, chính là ám vệ được cử đi Thẩm phủ. Hắn thở gấp bẩm báo: "Đã điều tra rõ. Thẩm cô nương bị ngã xuống nước trong phủ Nhị Hoàng tử!"
Bàn tay siết chặt dây cương của Tiêu Uyên càng thêm căng cứng. Đôi mắt đen sâu thẳm dường như cố kìm nén giữ bình tĩnh, nhưng ẩn bên trong là sóng ngầm giận dữ đang cuộn trào.
Hắn quay đầu nhìn ám vệ, trong mắt đã nhuốm lên tia hung lệ, sắc đỏ ẩn hiện.
"Người đâu?"
Ám vệ cảm thấy sống lưng lạnh toát, nghiến răng nói: "Thuộc hạ gặp xe ngựa của Thẩm phủ trên đường, nhưng… Thẩm cô nương đã bị sơn tặc cướp đi rồi."
Tim Tiêu Uyên chợt siết chặt. Ánh mắt hắn nhìn về phía phủ Nhị Hoàng tử, lạnh lẽo đến thấu xương.
"Thuộc hạ đã lập tức cho người truy đuổi, nhưng bọn cướp đi rất nhanh, hơn nữa lại rất thông thạo đường xá trong kinh thành. Khi chúng ta phát hiện thì đã quá muộn. Nếu muốn lần ra tung tích, e là sẽ mất chút thời gian."
Việc bắt được bọn chúng không khó, nhưng điều quan trọng nhất là Thẩm cô nương liệu có thể chờ được hay không.
"Chủ tử."
Khánh Phong trầm ngâm khuyên nhủ: "Nhị Hoàng tử vừa mới bại dưới tay ngài, lúc này tốt nhất đừng làm ầm lên đối đầu trực diện. Nếu để Hoàng thượng biết, e rằng sẽ nghi ngờ đến ngài."
Vụ việc dân chạy nạn đã tốn không ít công sức mới có thể toàn thân rút lui, lỡ vì chuyện cứu người này mà lại bị cuốn vào, thì không đáng.
"Chủ tử, ngài hãy về phủ trước, thuộc hạ sẽ đích thân dẫn người đi tìm Thẩm cô nương."
Tiêu Uyên không nói gì, con ngựa dưới chân hắn xoay vòng tại chỗ, ánh mắt hắn vẫn lạnh lẽo dán chặt vào phủ Nhị Hoàng tử, không hề có lấy một tia ấm áp.
"Đã có ý định cướp người đi, thì sao phải phí công để thả nàng ra?"
Giọng hắn lạnh lẽo như sương giá.
Khánh Phong nghe vậy liền sững người, mắt chậm rãi mở lớn: "Ý của chủ tử là… người trong xe ngựa không phải Thẩm cô nương sao?"
Tiêu Uyên không đáp, lập tức giật cương, thúc ngựa phi thẳng đến cổng phủ Nhị Hoàng tử.
"Chủ tử! Không được!"
Khánh Phong giật mình, lập tức phóng lên, chặn trước mặt Tiêu Uyên.
"Chủ tử, mục đích của Nhị Hoàng tử còn chưa rõ, ngài không thể mạo hiểm!"
Dù không có bẫy, nhưng nếu Nhị Hoàng tử tố cáo lên Hoàng thượng, thì tình thế cũng bất lợi cho chủ tử. Nhất là vào thời điểm nhạy cảm này, càng không nên manh động.
"Tránh ra."
Giọng Tiêu Uyên lạnh băng.
Khánh Phong cắn răng, kiên quyết không nhúc nhích.
Đúng lúc này, một cỗ xe ngựa lao nhanh đến, dừng gấp ngay trước mặt bọn họ.
Rèm xe vén lên, Lý Hoài Ngôn nhảy xuống, theo sát phía sau là Thẩm Trường Hách với gương mặt trầm tĩnh, cùng Lâm Vũ Nhu lo lắng bất an.
Ánh mắt Tiêu Uyên quét qua hai người, cuối cùng dừng lại trên người Lâm Vũ Nhu.
"Rốt cuộc trong phủ Nhị Hoàng tử đã xảy ra chuyện gì?"
Lâm Vũ Nhu vội bước lên, nhanh chóng thuật lại mọi chuyện đã kể trong xe ngựa một lần nữa cho Tiêu Uyên.
Khi nhắc đến chuyện Thẩm An An bị rơi xuống nước, sau đó lại bị gia nhân của phủ Nhị Hoàng tử đưa trở về, ánh mắt Tiêu Uyên lập tức tối sầm.
Lòng hắn trầm xuống, phán đoán trong đầu được xác nhận, sắc mặt càng thêm u ám.
Khánh Phong cũng nhanh chóng báo lại cho Thẩm Trường Hách biết chuyện Thẩm An An bị cướp đi giữa đường.
"Trùng hợp thật."
Lý Hoài Ngôn nhíu mày nói: "Vừa rồi có người báo tin, nói rằng Đoan cô nương cũng bị bắt cóc."
Như vậy, chân tướng sự việc đã quá rõ ràng, không cần nói cũng hiểu.
Thẩm Trường Hách mím môi, sải bước định tiến vào phủ Nhị Hoàng tử nhưng bị Lâm Vũ Nhu kéo lại.
"Thẩm công tử, không thể được! Chúng ta không có chứng cứ, nếu huynh tự tiện xông vào phủ Hoàng tử, đó là tội c/h/ế/t! Chi bằng về báo lại với Thẩm đại nhân, rồi tìm cách khác."
Thẩm Trường Hách cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ nhắn đang níu chặt lấy tay áo mình, Lâm Vũ Nhu lập tức lúng túng thu tay về nhưng vẫn kiên trì khuyên nhủ: "Nhị Hoàng tử làm vậy ắt có mục đích, chỉ cần chúng ta có thể cứu được An An trong đêm nay, hắn sẽ không dám làm gì quá đáng với nàng ấy."
Lúc này, Tiêu Uyên cũng thản nhiên cất giọng: "Ngươi một thân một mình xông vào, khác nào tự tìm đường c/h/ế/t?"
Nếu Tiêu Trạch thật sự muốn đối phó hắn, có vô số cách để khiến hắn biến mất ngay trong phủ Nhị Hoàng tử mà không để lại dấu vết, thậm chí có thể khiến cả gia tộc hắn chịu liên lụy. Chỉ cần gán tội danh hành thích Hoàng tử, nhà Thẩm gia nhất định sẽ vạn kiếp bất phục.
Thân hình cao lớn của Thẩm Trường Hách đứng vững tại chỗ, cả người khẽ run lên, đôi môi mím chặt.
Hắn sớm biết việc để muội muội ở lại kinh thành chẳng khác nào bị cuốn vào vòng xoáy tranh đoạt ngôi vị, nhưng không ngờ ngày đó lại đến nhanh như vậy.
Giọng hắn trầm thấp, lạnh lẽo, mang theo sự nặng nề: "Dẫu vậy, ta cũng phải thử một lần."
Là ca ca ruột, hắn sao có thể bỏ mặc muội muội mình? "Ta nghĩ phụ mẫu cũng có cùng suy nghĩ với ta. Nếu hôm nay ta không thể mang An An về…"
"Thì ta sẽ cùng Tiêu Trạch quyết một trận sống còn!"
Ánh mắt hắn kiên định, không chút do dự.
Lý Hoài Ngôn rất ít khi nghiêm túc như vậy: "Việc cấp bách bây giờ là phải báo ngay cho Thẩm đại nhân biết. Có ông ấy ở đây, dù Nhị Hoàng tử có náo loạn thì cũng không sao."
Mọi người nhìn nhau một lúc.
Tiêu Uyên vẫn không rời mắt khỏi phủ Nhị Hoàng tử, chỉ khi nghe Lý Hoài Ngôn nói thì mới quay đầu nhìn hắn một cái.
"Chỉ thị cho Khánh Phong."
Tiêu Uyên ra lệnh: "Điều động ám vệ và binh lính, theo ta vào đó."
"Chủ tử."
Khánh Phong không thể tin nổi, chủ tử thật sự muốn xông vào sao?
Nếu ai khác mà làm thì còn đỡ, nhưng nếu Tiêu Uyên tự mình xông vào, hắn sẽ là người phải chịu trách nhiệm, nhất là khi giữa hai huynh đệ còn tồn tại mâu thuẫn. Hoàng thượng nhất định sẽ trừng phạt rất nghiêm khắc.
Khánh Phong hiểu điều này, những người còn lại cũng biết rõ, nhưng Lý Hoài Ngôn không có ngừng cản, Thẩm Trường Hách cau mày lên tiếng: "Tứ Hoàng tử, để ta đi, ngài không thích hợp can thiệp vào chuyện này."
Dù sao cũng là để cứu muội muội mình, không nên liên lụy đến Tứ Hoàng tử.
Tiêu Uyên luôn chăm chú quan sát, lúc này mới khó chịu lên tiếng: "Một mình ngươi, đừng nói là cứu nàng ta ra, e rằng ngay cả việc sống sót cũng không làm được."
Hắn còn nhớ rõ dáng vẻ nữ nhân đó, lúc nàng ấy vì hắn mà trách cứ Thẩm Trường Hách, nàng ấy rất quan tâm người đại ca này, hắn không thể cứ để mặc cho hắn ta c/h/ế/t được.
Tiêu Uyên vung tay áo, một chiếc lệnh bài rơi vào tay Thẩm Trường Hách: "Ngươi về phủ một chuyến, bảo Thẩm đại nhân vào cung ngay, rồi cầm lệnh bài của ta đi Đại Nam Doanh điều binh."
Thẩm Trường Hách cầm lệnh bài trong tay mà có chút ngẩn ngơ, Lý Hoài Ngôn đứng bên cạnh không nhịn được: "Tiêu Uyên, huynh muốn dỡ tung cả phủ Nhị Hoàng tử sao?"
Giữa các huynh đệ, đánh nhau một trận thì đã sao, nhưng nếu điều động binh lính thì lại là chuyện nghiêm trọng. Tùy tiện điều động quân đội vào kinh, không phải chỉ là bị phạt mà có thể còn bị truy cứu tội rất nặng.
Tiêu Uyên mắt nhìn chằm chằm vào phủ Nhị Hoàng tử: "Hôm nay dù có lật tung phủ Nhị Hoàng tử, ta cũng phải đưa người ra."
Thẩm Trường Hách muốn từ chối, nhưng Tiêu Uyên đã nhảy lên ngựa và rời đi.
Lý Hoài Ngôn lắc đầu: "Nhìn khắp kinh thành, e là chỉ có Tiêu Uyên mới có thể cướp người từ tay Tiêu Trạch."
May mà đây là Thẩm gia, nếu là người khác, e rằng chỉ có thể nhận số phận xui xẻo mà thôi.
“Dám hỏi cô nương là người nhà nào? Tiểu nhân sẽ lập tức mang đến cho cô nương.”
“Phủ Tứ Hoàng tử.”
Lâm Vũ Nhu nhớ đến lời đại ca từng nói rằng Tứ Hoàng tử có tình cảm với Thẩm cô nương, nên vô cùng chắc chắn mà đáp: “Phiền ông chủ chuyển lời đến quản gia phủ Tứ Hoàng tử, nói rằng đây là quà từ Lâm cô nương, nhờ quản gia trong phủ nhất định phải lập tức báo lại cho Tứ Hoàng tử.”
Người bán hàng sững sờ.
Phủ Tứ Hoàng tử… đó đâu phải nơi mà một kẻ như hắn có thể đặt chân vào. Mấy cái ô rách nát này của hắn…
“Phiền ông chủ mau đi giúp ta.”
Lâm Vũ Nhu thúc giục, rồi lấy từ bên hông xuống một miếng ngọc bội, đưa cho hắn: “Cầm cái này đến đó, quản gia phủ Tứ Hoàng tử sẽ tin lời ông.”
“Sau khi việc thành, ta nhất định sẽ bảo quản gia Tứ Hoàng tử thưởng cho ông mười lượng bạc.”
Mười lượng bạc? Đó là số tiền hắn phải làm lụng mấy năm mới có được!
Mắt ông chủ bán hàng sáng rực lên, vậy là hắn có đủ tiền cưới hoa khôi trong thôn rồi!
“Ayy, được được! Cô nương yên tâm, tiểu nhân nhất định mang đến nơi!”
Đừng nói là phủ Hoàng tử, dù có là hoàng cung, chỉ cần vì bạc, hắn cũng phải liều một phen!
“Cô nương, bọn họ tìm đến rồi!”
Tiểu nha hoàn hoảng hốt nhắc nhở.
Lâm Vũ Nhu ngước lên, quả nhiên thấy hai tên ám vệ đã lần theo đến. Nàng vội dặn dò người bán hàng: “Ông phải đi nhanh lên!”
“Được, được!”
Người bán hàng vội vàng nhận lời. Lâm Vũ Nhu khẽ gật đầu, kéo tiểu nha hoàn chạy theo hướng ngược lại.
“Ở kia!”
Ám vệ vừa thấy hai người liền liều mạng đuổi theo.
Lúc này, cả hai tên ám vệ đều chắc chắn rằng Lâm Vũ Nhu đã biết chuyện xảy ra ở phủ Nhị Hoàng tử. Chỉ sợ nàng kịp báo tin ra ngoài trước khi bọn thổ phỉ ra tay cướp xe!
“Tiểu Khiết, chúng ta chia ra hai hướng! Ngươi về Lâm phủ tìm phụ thân ta, ta đi tìm đại công tử Thẩm gia!”
Thêm một người, thêm một tia hy vọng!
Lâm Vũ Nhu vốn là một cô nương khuê các chuẩn mực, ngay cả bước đi cũng chưa từng sải rộng, huống hồ là chạy trối c/h/ế/t như lúc này.
Ám vệ ở ngay phía sau, khoảng cách càng lúc càng thu hẹp. Nàng nghĩ, e rằng Tiểu Khiết cũng chẳng khá hơn mình, mà lúc này, người duy nhất nàng có thể trông cậy vào chỉ sợ là gã tiểu thương kia.
Giữa lúc hoảng hốt, một giọng nói mềm mại, quyến rũ vang lên nũng nịu: "Lý công tử~"
"Ngài ở lại với nô gia một đêm đi, nô gia không cần bạc, chỉ cần có ngài bên cạnh là đủ."
Giữa cơn bối rối, Lâm Vũ Nhu theo phản xạ ngẩng đầu, trông thấy một gương mặt nghiêng nghiêng quen thuộc.
Không kịp suy nghĩ, nàng lập tức đổi hướng, chạy thẳng về phía đôi nam nữ đang đứng dưới hành lang.
"Lý công tử!"
Lý Hoài Ngôn đang ôm mỹ nhân trong lòng, đùa giỡn vui vẻ, thì bỗng nhiên thấy một nữ tử mặt đỏ bừng, thở hổn hển, ánh mắt khóa chặt lấy hắn như vừa tìm được cứu tinh. Trong ánh mắt nàng, thậm chí còn ánh lên tia vui mừng đầy bất ngờ.
Trang phục nàng mặc vô cùng cao quý, nhưng lúc này có phần xộc xệch, trâm cài cũng hơi lệch, trên khuôn mặt thanh tú vẫn còn nét bàng hoàng sau một phen kinh hãi.
Lý Hoài Ngôn nhìn nàng, cảm giác có chút quen thuộc nhưng nhất thời không nhớ ra là ai.
Hắn còn chưa kịp lên tiếng hỏi thì thấy nàng bất giác quay đầu lại đầy cảnh giác. Theo ánh mắt nàng, hắn thoáng thấy một nam nhân áo đen.
Người kia vừa chạm phải ánh mắt hắn liền lập tức quay đi, lẫn vào đám đông.
Lý Hoài Ngôn nheo mắt, buông tay khỏi vòng ôm của mỹ nhân yêu kiều, dõi theo bóng lưng nam nhân áo đen khuất dần.
Đó là ám vệ của Nhị Hoàng tử.
Lâm Vũ Nhu từng gặp Lý Hoài Ngôn vài lần và nhớ rõ hắn luôn xuất hiện cùng với Tứ Hoàng tử.
Nàng cố nén hơi thở gấp gáp, nhìn thẳng vào hắn: "Lý công tử, ta là Lâm cô nương, Lâm Vũ Nhu… là vị hôn thê của Thẩm Trường Hách."
Lâm Vũ Nhu vội vàng nói, lúc này chẳng còn tâm trí nào để bận tâm đến sự e thẹn hay giữ gìn dáng vẻ đoan trang nữa.
Lý Hoài Ngôn nghe vậy, ánh mắt khẽ lóe lên, vị hôn thê của Thẩm Trường Hách cũng chính là tẩu tử tương lai của Thẩm An An.
Hắn nghiêng đầu, hơi nhấc cằm ra hiệu cho mỹ nhân bên cạnh: “Nàng lên xe ngựa trước đi.”
Nữ nhân kia liếc nhìn Lâm Vũ Nhu một cái, vẻ mặt không vui nhưng vẫn miễn cưỡng rời đi.
Chờ người đi khuất, Lâm Vũ Nhu lập tức nói: “Phiền công tử đưa ta đi gặp Thẩm công tử, ta có chuyện gấp.”
Lý Hoài Ngôn cũng không hỏi nhiều, lập tức gật đầu, dẫn nàng lên xe ngựa.
Trên xe, hắn mới mở miệng hỏi: “Người vừa đuổi theo nàng, là ám vệ của Nhị Hoàng tử phải không?”
Lâm Vũ Nhu khựng lại một chút, rồi chậm rãi gật đầu.
Lý Hoài Ngôn nhướn mày: “Ám vệ Nhị Hoàng tử đuổi theo nàng làm gì?”
Lâm Vũ Nhu lúc này mới dần ổn định hơi thở. Nghe câu hỏi của hắn, nàng mím môi, nhất thời không đáp.
Lại nghĩ người ta đã giúp mình, mà mình cứ giữ kín thế này thì có phần thất lễ, nàng đành nói: “Thẩm An An gặp chút rắc rối ở phủ Nhị Hoàng tử.”
Lý Hoài Ngôn vốn mang vẻ thong dong nhàn nhã, nhưng nghe đến đây sắc mặt lập tức trầm xuống, chân mày cau chặt lại: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Hắn chợt nhớ đến yến tiệc thưởng mai hôm nay tại phủ Nhị Hoàng tử.
Sáng nay, hắn còn nói với Lăng Thần Dật rằng bữa tiệc này tổ chức chẳng hợp thời chút nào.
Bây giờ, kết hợp với những lời Lâm Vũ Nhu vừa nói, trong lòng hắn dần hiện lên một suy đoán mơ hồ…
“Trước tiên đến phủ Tứ Hoàng tử, còn Thẩm công tử, ta sẽ cho người đi báo tin.”
Lâm Vũ Nhu nghe vậy liền nói ngay: “Ta đã cho người đến phủ Tứ Hoàng tử rồi.”
Giờ phút này, nàng vẫn chưa rõ rốt cuộc giữa An An và Tứ Hoàng tử đã xảy ra chuyện gì. Có thể đặt hy vọng vào đó, nhưng không thể hoàn toàn phó thác. Điều quan trọng nhất vẫn là phải báo cho Thẩm công tử trước.
Lý Hoài Ngôn liếc nhìn nàng một cái, gật đầu: “Cũng được.”
Xe ngựa lập tức tăng tốc hướng về phía hoàng cung. Lâm Vũ Nhu nắm chặt khăn tay, tim treo lơ lửng, thỉnh thoảng lại vén rèm xe nhìn ra ngoài, thấp giọng giục phu xe đi nhanh hơn nữa.
Trong thư phòng phủ Tứ Hoàng tử.
Trước mặt Tiêu Uyên là một chồng tấu chương chất cao, Khánh Phong đứng bên cạnh cẩn thận mài mực cho hắn.
“Đi dò xem quanh đây có danh y nào giỏi chữa bệnh cũ, đưa tới Đoan phủ.”
“Khánh An đã đi rồi. Chỉ cần có tin về danh y, hắn sẽ lập tức dẫn người đến.”
Tiêu Uyên khẽ gật đầu, gương mặt lạnh lùng căng thẳng, tập trung phê duyệt tấu chương.
Bên ngoài, bỗng nhiên có tiếng bước chân vọng đến.
“Chủ tử.”
Khánh Phong nhẹ nhàng đặt nghiên mực xuống, nhanh chóng bước tới mở cửa thư phòng.
Chỉ chốc lát sau, hắn quay lại, trong tay cầm theo một miếng ngọc bội: “Chủ tử, là quản gia đưa tới.”
Tiêu Uyên ngước mắt nhìn thoáng qua, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại trên miếng ngọc.
Khánh Phong lập tức đưa lên gần hơn để hắn có thể nhìn rõ hơn, trên miếng bạch ngọc thượng hạng ấy, khắc một họ tên quen thuộc.
Tiêu Uyên đưa tay nhận lấy miếng ngọc, chân mày hơi nhíu lại.
Khánh Phong lập tức giải thích: “Quản gia nói, có một tiểu thương bán ô mang đến, bảo rằng một vị cô nương đã mua hết ô giấy dầu của hắn, lại còn đưa miếng ngọc này, dặn phải chuyển đến phủ Tứ Hoàng tử. Nhìn bộ dạng, có vẻ nàng ta rất vội.”
Tiêu Uyên đặt miếng ngọc lên bàn, đôi mắt thâm sâu trầm xuống: “Cô nương đó đâu?”
“Nghe nói nàng dẫn theo nha hoàn bỏ chạy, dường như đang bị ai đó truy đuổi. Gã tiểu thương đó còn bảo, nàng ấy dặn chúng ta thưởng cho hắn mười lượng bạc.”
“Ồ? Còn gì nữa?”
“Thuộc hạ đã hỏi kỹ, theo hướng mà tiểu thương chỉ, có vẻ cô nương đó chạy ra từ Bắc Nhai.”
“Bắc Nhai?”
Đôi mắt Tiêu Uyên hơi híp lại.
“Vâng.”
Khánh Phong cũng trầm mặt, nghiêm túc đáp: “Phủ Nhị Hoàng tử nằm ở Bắc Nhai, mà hôm nay vừa hay lại tổ chức tiệc thưởng mai.”
Tiêu Uyên gác cổ tay lên mép bàn, ánh mắt đăm chiêu nhìn chằm chằm miếng ngọc bội.
“Hôm nay, quan gia Lâm gia nào có mặt trong yến tiệc?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khánh Phong chau mày suy nghĩ, đang định nói sẽ đi tra xét thì bỗng nhiên Tiêu Uyên sững lại, chợt đứng bật dậy.
Khánh Phong giật mình: “Chủ tử, có chuyện gì sao?”
“Ta nhớ Thẩm Trường Hách mới đính hôn không lâu, đối tượng là Lâm cô nương gia của Hàn Lâm Viện?”
Khánh Phong sững sờ, lập tức nhìn về phía miếng ngọc trên bàn: “Đúng là có chuyện này.”
“Chủ tử đang nghi ngờ, cô nương gửi miếng ngọc này chính là người của Lâm gia?”
“Nhưng nàng ấy tìm người làm gì?”
Vừa nói đến đây, sắc mặt Khánh Phong bỗng nhiên biến đổi: “Chẳng lẽ đã có chuyện xảy ra trong phủ Nhị Hoàng tử?”
Hắn lập tức nhớ đến những lời mà gã tiểu thương đã nói…
Tiêu Uyên đã bước ra khỏi bàn làm việc, giọng trầm lạnh: "Có thể chạy trốn giữa phố chứng tỏ kẻ gặp nguy hiểm không phải nàng ấy, mà là người khác. Nàng ấy đang cầu cứu thay cho ai đó."
Tiêu Trạch ra tay tàn độc, thế mà Lâm cô nương gia lại dám đối đầu với hắn, điều này chứng tỏ người nàng muốn bảo vệ vô cùng quan trọng đối với nàng.
Một cảm giác bất an dần lan rộng trong lòng hắn, bén rễ rồi điên cuồng nảy nở. Hắn siết chặt quai hàm, sắc mặt tối lạnh đến cực điểm.
Khánh Phong cũng nhanh chóng hiểu ra, lập tức nói: "Thuộc hạ sẽ đi chuẩn bị xe ngựa!"
"Chuẩn bị ngựa."
Tiêu Uyên ra lệnh, giọng nói lạnh lẽo như băng.
Một khắc sau, hai con tuấn mã lao vút ra khỏi phủ Tứ Hoàng tử, phi thẳng đến phủ Nhị Hoàng tử.
—
"Chủ tử!"
Một bóng đen từ con hẻm phía sau phủ Nhị Hoàng tử đuổi theo, chính là ám vệ được cử đi Thẩm phủ. Hắn thở gấp bẩm báo: "Đã điều tra rõ. Thẩm cô nương bị ngã xuống nước trong phủ Nhị Hoàng tử!"
Bàn tay siết chặt dây cương của Tiêu Uyên càng thêm căng cứng. Đôi mắt đen sâu thẳm dường như cố kìm nén giữ bình tĩnh, nhưng ẩn bên trong là sóng ngầm giận dữ đang cuộn trào.
Hắn quay đầu nhìn ám vệ, trong mắt đã nhuốm lên tia hung lệ, sắc đỏ ẩn hiện.
"Người đâu?"
Ám vệ cảm thấy sống lưng lạnh toát, nghiến răng nói: "Thuộc hạ gặp xe ngựa của Thẩm phủ trên đường, nhưng… Thẩm cô nương đã bị sơn tặc cướp đi rồi."
Tim Tiêu Uyên chợt siết chặt. Ánh mắt hắn nhìn về phía phủ Nhị Hoàng tử, lạnh lẽo đến thấu xương.
"Thuộc hạ đã lập tức cho người truy đuổi, nhưng bọn cướp đi rất nhanh, hơn nữa lại rất thông thạo đường xá trong kinh thành. Khi chúng ta phát hiện thì đã quá muộn. Nếu muốn lần ra tung tích, e là sẽ mất chút thời gian."
Việc bắt được bọn chúng không khó, nhưng điều quan trọng nhất là Thẩm cô nương liệu có thể chờ được hay không.
"Chủ tử."
Khánh Phong trầm ngâm khuyên nhủ: "Nhị Hoàng tử vừa mới bại dưới tay ngài, lúc này tốt nhất đừng làm ầm lên đối đầu trực diện. Nếu để Hoàng thượng biết, e rằng sẽ nghi ngờ đến ngài."
Vụ việc dân chạy nạn đã tốn không ít công sức mới có thể toàn thân rút lui, lỡ vì chuyện cứu người này mà lại bị cuốn vào, thì không đáng.
"Chủ tử, ngài hãy về phủ trước, thuộc hạ sẽ đích thân dẫn người đi tìm Thẩm cô nương."
Tiêu Uyên không nói gì, con ngựa dưới chân hắn xoay vòng tại chỗ, ánh mắt hắn vẫn lạnh lẽo dán chặt vào phủ Nhị Hoàng tử, không hề có lấy một tia ấm áp.
"Đã có ý định cướp người đi, thì sao phải phí công để thả nàng ra?"
Giọng hắn lạnh lẽo như sương giá.
Khánh Phong nghe vậy liền sững người, mắt chậm rãi mở lớn: "Ý của chủ tử là… người trong xe ngựa không phải Thẩm cô nương sao?"
Tiêu Uyên không đáp, lập tức giật cương, thúc ngựa phi thẳng đến cổng phủ Nhị Hoàng tử.
"Chủ tử! Không được!"
Khánh Phong giật mình, lập tức phóng lên, chặn trước mặt Tiêu Uyên.
"Chủ tử, mục đích của Nhị Hoàng tử còn chưa rõ, ngài không thể mạo hiểm!"
Dù không có bẫy, nhưng nếu Nhị Hoàng tử tố cáo lên Hoàng thượng, thì tình thế cũng bất lợi cho chủ tử. Nhất là vào thời điểm nhạy cảm này, càng không nên manh động.
"Tránh ra."
Giọng Tiêu Uyên lạnh băng.
Khánh Phong cắn răng, kiên quyết không nhúc nhích.
Đúng lúc này, một cỗ xe ngựa lao nhanh đến, dừng gấp ngay trước mặt bọn họ.
Rèm xe vén lên, Lý Hoài Ngôn nhảy xuống, theo sát phía sau là Thẩm Trường Hách với gương mặt trầm tĩnh, cùng Lâm Vũ Nhu lo lắng bất an.
Ánh mắt Tiêu Uyên quét qua hai người, cuối cùng dừng lại trên người Lâm Vũ Nhu.
"Rốt cuộc trong phủ Nhị Hoàng tử đã xảy ra chuyện gì?"
Lâm Vũ Nhu vội bước lên, nhanh chóng thuật lại mọi chuyện đã kể trong xe ngựa một lần nữa cho Tiêu Uyên.
Khi nhắc đến chuyện Thẩm An An bị rơi xuống nước, sau đó lại bị gia nhân của phủ Nhị Hoàng tử đưa trở về, ánh mắt Tiêu Uyên lập tức tối sầm.
Lòng hắn trầm xuống, phán đoán trong đầu được xác nhận, sắc mặt càng thêm u ám.
Khánh Phong cũng nhanh chóng báo lại cho Thẩm Trường Hách biết chuyện Thẩm An An bị cướp đi giữa đường.
"Trùng hợp thật."
Lý Hoài Ngôn nhíu mày nói: "Vừa rồi có người báo tin, nói rằng Đoan cô nương cũng bị bắt cóc."
Như vậy, chân tướng sự việc đã quá rõ ràng, không cần nói cũng hiểu.
Thẩm Trường Hách mím môi, sải bước định tiến vào phủ Nhị Hoàng tử nhưng bị Lâm Vũ Nhu kéo lại.
"Thẩm công tử, không thể được! Chúng ta không có chứng cứ, nếu huynh tự tiện xông vào phủ Hoàng tử, đó là tội c/h/ế/t! Chi bằng về báo lại với Thẩm đại nhân, rồi tìm cách khác."
Thẩm Trường Hách cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ nhắn đang níu chặt lấy tay áo mình, Lâm Vũ Nhu lập tức lúng túng thu tay về nhưng vẫn kiên trì khuyên nhủ: "Nhị Hoàng tử làm vậy ắt có mục đích, chỉ cần chúng ta có thể cứu được An An trong đêm nay, hắn sẽ không dám làm gì quá đáng với nàng ấy."
Lúc này, Tiêu Uyên cũng thản nhiên cất giọng: "Ngươi một thân một mình xông vào, khác nào tự tìm đường c/h/ế/t?"
Nếu Tiêu Trạch thật sự muốn đối phó hắn, có vô số cách để khiến hắn biến mất ngay trong phủ Nhị Hoàng tử mà không để lại dấu vết, thậm chí có thể khiến cả gia tộc hắn chịu liên lụy. Chỉ cần gán tội danh hành thích Hoàng tử, nhà Thẩm gia nhất định sẽ vạn kiếp bất phục.
Thân hình cao lớn của Thẩm Trường Hách đứng vững tại chỗ, cả người khẽ run lên, đôi môi mím chặt.
Hắn sớm biết việc để muội muội ở lại kinh thành chẳng khác nào bị cuốn vào vòng xoáy tranh đoạt ngôi vị, nhưng không ngờ ngày đó lại đến nhanh như vậy.
Giọng hắn trầm thấp, lạnh lẽo, mang theo sự nặng nề: "Dẫu vậy, ta cũng phải thử một lần."
Là ca ca ruột, hắn sao có thể bỏ mặc muội muội mình? "Ta nghĩ phụ mẫu cũng có cùng suy nghĩ với ta. Nếu hôm nay ta không thể mang An An về…"
"Thì ta sẽ cùng Tiêu Trạch quyết một trận sống còn!"
Ánh mắt hắn kiên định, không chút do dự.
Lý Hoài Ngôn rất ít khi nghiêm túc như vậy: "Việc cấp bách bây giờ là phải báo ngay cho Thẩm đại nhân biết. Có ông ấy ở đây, dù Nhị Hoàng tử có náo loạn thì cũng không sao."
Mọi người nhìn nhau một lúc.
Tiêu Uyên vẫn không rời mắt khỏi phủ Nhị Hoàng tử, chỉ khi nghe Lý Hoài Ngôn nói thì mới quay đầu nhìn hắn một cái.
"Chỉ thị cho Khánh Phong."
Tiêu Uyên ra lệnh: "Điều động ám vệ và binh lính, theo ta vào đó."
"Chủ tử."
Khánh Phong không thể tin nổi, chủ tử thật sự muốn xông vào sao?
Nếu ai khác mà làm thì còn đỡ, nhưng nếu Tiêu Uyên tự mình xông vào, hắn sẽ là người phải chịu trách nhiệm, nhất là khi giữa hai huynh đệ còn tồn tại mâu thuẫn. Hoàng thượng nhất định sẽ trừng phạt rất nghiêm khắc.
Khánh Phong hiểu điều này, những người còn lại cũng biết rõ, nhưng Lý Hoài Ngôn không có ngừng cản, Thẩm Trường Hách cau mày lên tiếng: "Tứ Hoàng tử, để ta đi, ngài không thích hợp can thiệp vào chuyện này."
Dù sao cũng là để cứu muội muội mình, không nên liên lụy đến Tứ Hoàng tử.
Tiêu Uyên luôn chăm chú quan sát, lúc này mới khó chịu lên tiếng: "Một mình ngươi, đừng nói là cứu nàng ta ra, e rằng ngay cả việc sống sót cũng không làm được."
Hắn còn nhớ rõ dáng vẻ nữ nhân đó, lúc nàng ấy vì hắn mà trách cứ Thẩm Trường Hách, nàng ấy rất quan tâm người đại ca này, hắn không thể cứ để mặc cho hắn ta c/h/ế/t được.
Tiêu Uyên vung tay áo, một chiếc lệnh bài rơi vào tay Thẩm Trường Hách: "Ngươi về phủ một chuyến, bảo Thẩm đại nhân vào cung ngay, rồi cầm lệnh bài của ta đi Đại Nam Doanh điều binh."
Thẩm Trường Hách cầm lệnh bài trong tay mà có chút ngẩn ngơ, Lý Hoài Ngôn đứng bên cạnh không nhịn được: "Tiêu Uyên, huynh muốn dỡ tung cả phủ Nhị Hoàng tử sao?"
Giữa các huynh đệ, đánh nhau một trận thì đã sao, nhưng nếu điều động binh lính thì lại là chuyện nghiêm trọng. Tùy tiện điều động quân đội vào kinh, không phải chỉ là bị phạt mà có thể còn bị truy cứu tội rất nặng.
Tiêu Uyên mắt nhìn chằm chằm vào phủ Nhị Hoàng tử: "Hôm nay dù có lật tung phủ Nhị Hoàng tử, ta cũng phải đưa người ra."
Thẩm Trường Hách muốn từ chối, nhưng Tiêu Uyên đã nhảy lên ngựa và rời đi.
Lý Hoài Ngôn lắc đầu: "Nhìn khắp kinh thành, e là chỉ có Tiêu Uyên mới có thể cướp người từ tay Tiêu Trạch."
May mà đây là Thẩm gia, nếu là người khác, e rằng chỉ có thể nhận số phận xui xẻo mà thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương