Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Lúc này vẫn còn sớm, trời mới tờ mờ sáng, khung cửa sổ vẫn còn dính sương sớm, sân trường trống rỗng không một bóng người.
Nhưng Giang Yên Nhiên thuận theo tầm mắt của Diệp Oản Oản lại thấy được một bóng người quen thuộc.
Nam sinh kia cứ như một vị thần giữ cửa đứng không nhúc nhích bên dưới kí túc xá nữ sinh.
Mà Giang Yên Nhiên để ý thấy quần áo nam sinh mặc trên người là quần áo ngủ hôm qua.
Hôm qua lúc Diệp Oản Oản gọi tới, Sở Phong đã đi ngủ, bởi vì vội vàng chạy tới cho nên không kịp thay quần áo ngủ.
Bây giờ đã sáng, nhưng cậu ấy vẫn mặc bộ đồ này...
Chẳng lẽ hôm qua cậu ấy không về, đứng ở đây suốt đêm? Nghĩ tới đây, trái tim Giang Yên Nhiên như có cái gì đấy va vào, cô ấy xoay người, nhanh chóng chạy xuống lầu.
Diệp Oản Oản nhìn bóng lưng của Giang Yên Nhiên, không khỏi có cảm giác Ngô gia có con gái mới lớn.
Dưới lầu.
Sở Phong còn đang ngẩn người, thấy Giang Yên Nhiên chạy xuống thì ngây ngẩn. Gương mặt tuấn tú bắt đầu biến đỏ, tay chân cũng không biết phải làm gì: "Yên... Yên Nhiên..."
"Cậu..." Giang Yên Nhiên không biết nên nói gì, do dự hỏi: "Tối hôm qua cậu không về sao?"
Sở Phong gãi đầu, không dám nói dối, giống như trẻ con làm sai chuyện gì, nghiêm túc trả lời: "Tớ... Tớ không dám ngủ."
"Tại sao không dám ngủ?" Giang Yên Nhiên không hiểu.
Sở Phong mấp máy môi, trầm mặc một chút, sau đó nhỏ giọng đáp: "Tớ sợ tớ đang mơ, sợ tớ tỉnh sẽ..." mất vợ.
Mặc dù Sở Phong không nói tiếp, Giang Yên Nhiên vẫn biết ý của cậu ấy
Theo sau Tống Tử Hàng nhiều năm như vậy, cô ấy đã sắp quên mình là một cô gái, quên mất cảm giác được người khác quý trọng là gì.
Sở Phong mặc dù vụng về, thậm chí có chút ngốc, nhưng lại khiến cô ấy cảm nhận được sự chân thật và yên tâm.
Giang Yên Nhiên im lặng nhìn người trước mắt, sương mù nơi đáy mắt dần dần tản ra, thấy Sở Phong khẩn trương và bất an, cô ấy khe khẽ thở dài, đáp: "Cậu nhanh về ngủ đi."
Nói xong, Giang Yên bước thêm vài bước, nhón chân lên, hôn lên mặt Sở Phong, nhẹ giọng nói: "Cậu không nằm mơ."
"Được, tớ về đây..." Sở Phong chớp mắt, lại chớp mắt lần nữa, sau đó đứng thẳng, xoay người, ngoan ngoãn rời đi.
"Ồ, bình tĩnh như vậy?"
Trên lầu, Diệp Oản Oản thấy rõ màn kia, đang than thở tiểu tử này tiến bộ, kết quả lại thấy bộ dáng lóng ngóng khi đi của Sở Phong...
Diệp Oản Oản khẽ cười một tiếng, hoảng hốt nâng cằm, không khỏi có chút hâm mộ. Trẻ tuổi thật tốt, có thể thuần túy thích một người như vậy.
Ăn no cẩu lương, Diệp Oản Oản quay trở về giường nằm ngủ.
Sau khi thức dậy vừa vặn tới thời gian diễn tập.
Giang Yên Nhiên đã rửa mặt xong, đồ ăn sáng cũng mua về rồi, biết cô phải đi tập diễn thì lo âu nhìn cô nhắc nhở: "Đội fan của Tư Hạ rất điên cuồng, nhất là Trình Tuyết, gia cảnh không đơn giản, cậu phải cẩn thận một chút.
Nhắc tới Trình Tuyết, bạn học trẻ này quả thật liều mạng, vì Tư Hạ lại không tiếc chen lấn vị trí của nữ sinh khác, diễn vai hoàng hậu ác độc.
Diệp Oản Oản chăm chú cắn bánh bao, đáp: "Yên tâm, hậu quả nghiêm trọng nhất chỉ là bị dội nước tẩy trang thôi mà."
Giang Yên Nhiên: "..."