Edit: Ring.

Tiếng quở trách của Bùi Dạ Tập cùng lực đập mạnh lên bàn, chỉ cách một cánh cửa, Vương Ngự sử sao có thể không nghe thấy? Lúc này hắn đã bị dọa đến mức cả người run lên.

Vương Ngự sử kéo kéo áo thanh Thư, hai người lập tức lui lại mấy bước: “Thanh… Thanh Thư. Ai vậy a? Hắn thật to gan, dám làm càn trước mặt Bùi tiên sinh và phu nhân như vậy?”

“Đại nhân a, nói ra thì rất dài, đó là đại thiếu gia từng bị lão gia chúng ta trục xuất khỏi gia môn. Bây giờ lão gia sắp… sắp không được nữa rồi, không tìm đại thiếu gia về thì phải làm sao? Nhưng mà quan hệ của đại thiếu gia cùng phu nhân như vậy, ngài nghĩ xen, đại thiếu gia sẽ bỏ qua cơ hội để nhục nhã phu nhân sao?”

Bên đây Thanh Thư vừa giải thích xong, trong phòng, Bùi Vũ Khâm lại vừa ho khan vừa thở dốc, còn tức giận nói: “Dạ… Dạ Tập, ngươi đồ nghịch tử này. Yên… Yên nhi nàng là má nhỏ của ngươi, ngươi… ngươi há có thể nói chuyện với nàng như vậy? Ngươi… ngươi muốn làm vi phụ tức chết sao?”

“Cha, chuyện đã tới nước này, Bùi gia sắp lụn đến nơi rồi mà người còn bảo vệ nữ nhân này làm gì? Nếu không phải vì cha cưới nàng, Bùi gia sẽ trở thành như vậy sao?

Tóm lại, hoặc là đừng tìm con về, nếu đã muốn con trở về thì phải hưu nữ nhân này ra khỏi Bùi gia cho con. Nếu không, hừ, đừng hòng con sẽ gánh vác cái nhà này!”

“Ngươi… ngươi đồ nghịch tử. Khụ khụ… khụ khụ…”

“Dạ Tập, ngươi thật quá đáng. Bây giờ Bùi gia rơi vào tình cảnh này cũng không phải lỗi của thẩm thẩm. Người trong thiên hạ đều nhìn ra là có người cố ý hãm hại Bùi gia chúng ta. Giờ thúc thúc bệnh nặng, tìm ngươi về là muốn ngươi ra sức giúp đỡ gia đình. Ngươi làm vậy là sao? Muốn đuổi thẩm thẩm ra khỏi nhà a? Đừng có mơ! Ta tuyệt không đồng ý!”

“Bùi Phong, trong nhà này đến lượt ngươi nói chuyện sao?”

“Sao lại không đến lượt ta nói chuyện? Tuy Bùi gia bây giờ là do thúc thúc quản lý, nhưng ngươi đừng có quên, nếu không phải cha ta mất sớm thì bây giờ chủ vị nhà này vẫn là cha ta, tính thế nào cũng không tới lượt ngươi. Bây giờ Bùi gia đang trong lúc khó khăn, thúc thúc bỏ qua hết những mâu thuẫn mà tìm ngươi trở về đã xem như thiên vị ngươi rồi. Thế nào mà ngươi vừa bước vào cửa, chuyện đầu tiên làm chính là đối phó với thẩm thẩm?”

“Bùi Phong…”

Tận tai nghe hai đường huynh đệ Bùi Phong và Bùi Dạ Tập lại bắt đầu ầm ĩ, Vương Ngự sử cũng phải trợn mắt.

Cuối cùng hắn cũng biết vì sao bệnh tình Bùi Vũ Khâm không thể chuyển tốt được rôi. Ngày nào cũng có hai kẻ như vậy ở bên cạnh cãi nhau đến long trời lỡ đất, không bị tức chết đã là may.

Nhưng điều khiến hắn không rõ chính là Bùi gia bây giờ không phải đang chói lọi huy hoàng như mặt trời ban trưa hay sao? Thế nào mà lại biến thành như vậy? Nghe giọng điệu của bọn họ giống như Bùi gia chẳng những không có gia tài khổng lồ mà thật ra chỉ được cái mã, nhìn ngoài thì hào nhoáng nhưng thật ra trong ruột đã sớm rỗng tuếch.

Trong lòng Vương Ngự sử thật sự cảm thấy không nói nên lời.

Vốn hắn còn muốn nương cơ hội làm thuyết khách lần này, trước là để thuyết phục Bùi gia vào cung tạ ơn Hoàng Thượng, sau là hắn cũng có thể được lợi. Nhưng bây giờ, lợi đâu chưa thấy, mà làm không khéo còn chuốc họa vào thân.

Nhưng mà đã tới cửa rồi, không vào thăm thì hình như cũng không phải lắm. Huống chi trước lúc đến đây, vì sợ mọi người không biết chuyện mình muốn đến Bùi gia giúp Hoàng Thượng nên hắn đã chính miệng nói với mấy quan viên quen thân là mình đến đây làm thuyết khách rồi. Nếu để người ta biết hắn ngay cả cửa cũng chưa bước vào thì rơi vào tai Hoàng Thượng, chức Ngự sử này của hắn còn giữ được sao?

Mắt thấy bên trong còn muốn tiếp tục cãi nhau, Thanh Thư bên ngoài thấy diễn cũng đạt rồi thì không khỏi nín cười, nhẹ nhàng khều Vương Ngự sử: “Đại nhân, đại nhân? Chốc nữa ngài vào nhớ làm như chưa nghe thấy gì hết. Lão gia nhà ta cũng là người trọng sĩ diện, nếu để lão gia biết ngài đã nghe được những lời đó thì sợ là sẽ tức giận đến hộc máu mất!”

Vương Ngự sử nghe vậy lập tức gật đầu như gà mổ thóc: “Chuyện này tất nhiên bản quan hiểu mà!”

Nói xong, hắn còn hắng giọng ho hai tiếng: “Thanh Thư a, lão gia nhà ngươi chuyển đến đây ở từ khi nào vậy? Trước kia không phải vẫn ở tại Vị Vũ Lâu sao?”

Thanh Thư cũng vội vàng đáp lời: “Khơi bẩm đại nhân, đầu mùa xuân, lão gia cảm thấy cảnh sắc ở tiểu trúc này đẹp hơn ở Vị Vũ Lâu nên chuyển qua ở tạm.”

Thanh Thư vừa nói xong, cửa phòng liền mở ra.

Người đi ra đầu tiên chính là Bùi Phong, hắn gặp Vương Ngự sử liền chắp tay cúi đầu: “Bùi Phong tham kiến đại nhân!”

“A, là đại công tử a. Đừng khách khí, đừng khách khí. Bản quan nghe nói tiên sinh bị bệnh nên đặc biệt đến thăm!”

Nói xong, hắn liền nhanh chóng bước vào phòng. Vì vừa rồi đã nghe Bùi Phong và Bùi Dạ Tập cãi nhau nên khi vào cửa, Vương Ngự sử cũng không trực tiếp vào trong mà nhìn Bùi Dạ Tập đang đứng gần đó một chút. Thấy trên gương mặt tuấn lãng trẻ tuổi của hắn lúc này tuy có mấy phần tươi cười nhưng sự hung hiểm trong mắt vẫn rất rõ ràng, hiển nhiên còn đang tức giận vì trận cãi nhau vừa rồi.

“Bùi Dạ Tập tham kiến đại nhân!”

“Bùi thiếu gia đừng khách khí! Bây giờ Bùi tiên sinh đang ở bên trong sao?”

Vương Ngự sử biết rồi nhưng vẫn cố ý hỏi một câu. Dù sao tiếng ho kia của Bùi Vũ Khâm đúng là người chết nghe xong còn có thể bật từ trong quan tài ra, hắn sao có thể không nghe cho được?

“Vương… Vương đại nhân. Hạ quan ở đây. Xin… xin thứ cho hạ quan thân thể không tốt, không thể nghênh đón! Khụ khụ…”

Bên trong lại truyền ra tiếng ho khan của Bùi Vũ Khâm. Vương Ngự sử bị tràng ho của hắn khiến trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái theo, nhưng vẫn nhanh chóng bước vào.

Đến khi thấy rõ bộ dáng Bùi Vũ Khâm, một chút nghi ngờ cuối cùng của Vương Ngự sử cũng đã bị đánh tan.

Gương mặt trắng bệch như giấy, đôi mắt trũng sâu, lại còn thâm đen, đầu tóc tán loạn trên gối, bàn tay lộ ra ngoài áo lại gầy đến mức thấy rõ cả gân xanh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện