Edit: Ring.

“A! Vậy… vậy là sao? Không phải đương kim Thánh Thượng đã làm chủ cho Bùi gia rồi hay sao? Nghe nói khế đất, khế phòng của các hiệu buôn đều đã đòi lại được hết rồi mà. Sao còn có thể…”

“Đại nhân, tiểu nhân cũng không nhiều lời nữa, ngài đến gặp lão gia nhà ta đi. Nếu… nếu lần này ngài không gặp, sau này sợ là…”

Thanh Thư nói xong thì lại lau nước mắt, khiến Vương Ngự sử nhìn thấy cũng không đành lòng mà phá lệ vỗ vỗ vai hắn.

“Thanh Thư a, ngươi đừng vội. Lão gia nhà ngươi còn đang trong tuổi khỏe mạnh, tướng mạo cũng không phải người bạc phúc, nhất định không sao đâu. Bản quan đi xem ngay.”

“Đa tạ những lời tốt đẹp của đại nhân. Đại nhân mời bên này!”

Gương mặt miễn cưỡng cười vui của Thanh Thư khiến Vương Ngự sử lại càng không đành lòng nhìn tiếp. Hắn vội vàng cúi đầu, vuốt mũi rồi bước về phía trước. Cho nên hắn không thấy Thanh Thư ra dấu với người nấp sau một cái cây gần đó.

~

Hồng Nguyệt nhận được tín hiệu của Thanh Thư, lập tức đi đường tắt về phòng trước một bước, hứng thú hô với Giang Mộ Yên và Bùi Vũ Khâm: “Phu nhân, lão gia, hai người đúng là liệu sự như thần. Triều đình thật sự phái người đến đây. Người đến là Vương Ngự sử, bây giờ Thanh Thư đang dẫn hắn đi đường vòng tới.”

Giang Mộ Yên cười nhẹ: “Quả thế!”

Mà Bùi Vũ Khâm thì lại đau khổ: “Yên nhi, thật sự phải giả vờ như vậy sao?”

“Đương nhiên rồi. Bùi gia chúng ta vì sai lầm và lòng tham của Hoàng đế mà đã đóng cửa biết bao nhiêu ngày, tổn thất đúng là không thể tính nổi a. Bây giờ triều đình tùy tiện hạ một đạo thánh chỉ biếm truất ba tên thượng thư tiền phủi bỏ trách nhiệm sao? Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy a? Chúng ta là thương nhân, nếu đã là thương nhân thì không thể nào làm ăn lỗ vốn đúng không? Cho nên kế hoạch vẫn tiến hành như cũ, có điều trong quá trình đó, nếu có thể bù lại tổn thất thì cũng không thể bỏ qua. Dạ Tập, Bùi Phong, các ngươi nói có đúng không?”

Giang Mộ Yên cười cười nhìn về phía Bùi Dạ Tập.

Bùi Dạ Tập nhìn tới nụ cười của nàng liền cảm thấy tóc gáy sau lưng dựng thẳng. Nhưng không thể nghi ngờ là hắn cũng đồng ý với mưu kế đó nên lập tức trả lời: “Phải, cha, con tán thành chủ ý của Giang Mộ Yên. Tuy có hơi thiếu đạo đức nhưng cũng nên cho hoàng gia một bài học, để bọn họ biết không thể tùy tiện động đến Bùi gia.”

Bùi Phong tuy không đồng ý làm vậy, hắn cảm thấy chuyển biến tốt thì nên thu tay lại là được rồi, nhưng mắt thấy Mộ Yên và Dạ Tập đều hưng trí bừng bừng đồng ý, hơn nữa Vương Ngự sử cũng đã sắp đến đây rồi, tên đã lên dây, không thể không bắn, đành phải theo nên hắn cũng bất chấp: “Con cũng đồng ý với kế sách của Mộ Yên!”

“Được rồi. Mọi người ba phiếu chống lại một phiếu, bệnh này ta không giả không được. Có điều nếu đã diễn thì nhất định phải diễn lớn một chút. Dạ Tập, Bùi Phong, trông hết vào hai đứa.”

“Cha yên tâm đi!”

Bùi Dạ Tập tự tin cười cười. Không phải chỉ là diễn trò gạt người thôi sao? Nếu cha hắn có công phu thay đổi sắc mặt trong nháy mắt thì hắn làm con tất nhiên cũng chẳng kém bao nhiêu.

Hồng Nguyệt nãy giờ vẫn ló đầu nhìn ra ngoài cửa, chỉ một lát sau nàng đã hô nhỏ: “Đến rồi, đến rồi! Mọi người vào vị trí của mình hết đi.”

Vì thế, Bùi Vũ Khâm vừa rồi còn sắc mặt hồng hào chỉ trong nháy mắt đã trở thành bệnh nặng nằm trên giường, không ngừng ho đến tê tâm liệt phế.

Mà Giang Mộ Yên cũng lập tức thu lại nụ cười thoải mái mà trở nên tràn đầy ưu thương, thậm chí còn lã chã chực khóc. Xứng với một thân quần áo thuần trắng của nàng lại càng có vẻ yếu đuối khiến người ta đau lòng. Ngay cả Bùi Phong và Bùi Dạ Tập đã sớm biết nàng giả vờ nhưng vẫn nhịn không được mà thầm run lên. Người trước là đau lòng, mà người sau là sợ hãi.

Tiếp theo, hai huynh đệ cũng nhanh chóng vào chỗ.

Hồng Nguyệt là diễn viên phụ không thể thiếu cũng nhanh chóng chuồn ra ngoài từ cửa hông, sau đó đặt chén thuốc đã sớm chuẩn bị lên khay, bước đến cửa phòng Bùi Vũ Khâm bọn họ ‘vừa đúng lúc’ Thanh Thư và Vương Ngự sử đến. Nàng nhẹ giọng hồi bẩm: “Phu nhân, nô tỳ mang thuốc tới!”

“Đem vào đi!” Bên trong truyền ra giọng nói có phần mỏi mệt của Giang Mộ Yên.

“Đại nhân, đó là tiếng của phu nhân nhà ta. Vì chăm sóc lão gia nên phu nhân đã ba ngày hai đêm chưa chợp mắt. Tội cho phu nhân nhà ta, còn đang mang thai nữa!” Thanh Thư nhỏ giọng giải thích với Vương Ngự sử.

“À, chính là vị tiểu thư Giang gia khiến Bùi tiên sinh không tiếc trục xuất con trai khỏi gia môn đó sao?”

Về chuyện Bùi Vũ Khâm giận đỏ mặt vì Mộ Yên*, toàn Phỉ Thúy thành, thậm chí cả Đông Vân quốc gần như không ai không biết. Chỉ là trước đây chẳng ai dám nói trước mặt Bùi Vũ Khâm mà thôi. Giờ Vương Ngự sử gặp cơ hội này thì cũng nhỏ giọng hỏi một câu.

*R: dựa theo câu ‘giận đỏ mặt vì hồng nhan’, là điển tích. Chi tiết mời gu-gồ.

Thanh Thư gật đầu: “Aiz, một lời khó nói hết a. Phu nhân nhà ta cũng là số khổ. Thật ra chuyện của nàng và đại thiếu gia không thể trách phu nhân, cũng không thể trách lão gia, tiếc là đại thiếu gia nhà ta…”

Nói còn chưa xong, giọng Thanh Thư đã bị một tiếng vang lớn từ trong phòng ngắt ngang. Sau đó chính là tiếng Bùi Vũ Khâm kịch liệt ho khan, còn có tiếng khóc huhu của Giang Mộ Yên: “Tướng công, tướng công, chàng không sao chứ?”

“Ta… ta không sao. Yên… Yên nhi đừng khóc!”

“Khóc khóc khóc! Ngươi chỉ biết khóc. Nếu không phải vì nữ nhân xui xẻo là ngươi thì Bùi gia bây giờ sao có thể suy tàn đến mức này? Giang Mộ Yên, ngươi đúng là đồ sao chổi. Lúc trước cứ mang ngươi đi ngâm lồng heo là yên rồi. Tai họa! Giờ ngươi còn có mặt mũi khóc nữa sao?”

Tiếng quở trách của Bùi Dạ Tập cùng lực đập mạnh lên bàn, chỉ cách một cánh cửa, Vương Ngự sử sao có thể không nghe thấy? Lúc này hắn đã bị dọa đến mức cả người run lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện