Yên tĩnh.
Mọi người đều không dám tin mà nhìn nàng.
Đời ai lại có tên nô tài chĩa kiếm vào hoàng tử!
" Cạch..." Dưới chân nàng hơi loạng choạng, rượu vào nửa người, có chút mơ hồ không tỉnh.
" Chu Mặc Ngân." Nàng nhếch miệng, mang theo châm chọc.
" Ngươi có biết bị chó cắn, hức!, cảm giác nó như thế nào không?"
Chu Mặc Ngân sắc mặt xanh mét, nghe xong lời nàng cùng với tư thái kia, suýt không nhịn được mà rút kiếm!
" Điện hạ!" May mà Bạch Ngọc Hằng bên cạnh túm hắn lại.
Vẻ mặt Bạch Ngọc Hằng cũng không tốt mấy, quét mắt nhìn Hoa Ngu, tức giận nói:
" Ngươi đang làm cái gì?!"
Hoa Ngu cũng mặc kệ hắn nói, quay đầu, có chút không đứng đắn.
" Ghê tởm!" Nàng nhíu mày, nhả ra hai từ.
" Nhưng mà... chó là súc sinh, mà người, không nên cùng súc sinh chấp nhặt." Nàng lẩm bẩm, trong mắt lóe ra xảo quyệt.
Thực không khỏi khiến người ta nghĩ rằng không phải nàng đang uống rượu, mà là đang giả điên.
" Đúng lúc! Phải bảo súc sinh này không nên đi cắn người lung tung, ngươi thấy xem có phải không, hắc hắc?" (dịch đại)
Nàng híp mắt, trong tay vẫn cầm kiếm.
Tuy rằng kiếm không đâm đến, nhưng Chu Mặc Ngân hoàn toàn bị chọc giận.
Nàng ta đổi cách mắng hắn!
" Có điều... súc sinh chung quy vẫn là súc sinh, cùng nó dây dưa nhiều, có khi nào cũng biến thành súc sinh không?!" Nàng cười nhạo một tiếng, đong đưa thanh kiếm, lại hướng đến đầu Chu Mặc Ngân.
Những người xung quanh không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Chỉ cần nàng tiến gần thêm vài bước nữa, mũi kiếm sẽ đâm vào đầu Chu Mặc Ngân.
" Thất thần làm cái gì?! Bắt nàng lại!" Bạch Ngọc Hằng trầm xuống, rống giận một câu.
Hắn nói xong, lập tức có mấy thị vệ tiến lên.
" Xoạt--" Hoa Ngu đột nhiên trừng lớn mắt.
Kiếm phong rời khỏi đầu Chu Mặc Ngân, trên không trung lóe ra một đạo quang mang.
" Ai dám?!" Khí thế ngút trời, kiếm chỉ núi sông, bễ nghễ thiên hạ.
Đám thị vệ võ công cao cường, cũng bị khí thế của nàng dọa.
Biết rõ nàng không có võ công, nhưng tay cầm ngân kiếm, bộ dạng kia, có khác gì Tu La địa ngục.
Cảm giác của đám người này không sai, nàng vốn từ trong đống thi cốt trên chiến trường mà đi ra!
Bốn phía ồ lên lập tức.
" Dũng khí hơn người a!" Lương Nguy Chi nhìn ánh mắt của Hoa Ngu, rạng rỡ đến điên cuồng.
Lạc Vô Ưu liếc mắt, khá khen cho một hoạn quan gan dạ, không biết "hắn" nghĩ cái gì.
Còn Lương Nguy Chi? Hắn đối với tên nô tài này chính là hận đến cực điểm.
Nhưng hôm nay thấy "hắn" như vậy.
Ấn tượng có chút thay đổi.
Thậm chí còn cảm thấy...
Bị người như vậy đánh một chút, cũng không thiệt thòi lắm.
Hơn nữa còn do chính mình tự tìm tới cửa!
" Bắt!" Lúc này, sắc mặt Bạch Ngọc Hằng cũng trắng xanh.
Càng đừng nói đến Chu Mặc Ngân bên cạnh sắp nổi trận lôi đình.
Bạch Ngọc Hằng gắt gao giữ Chu Mặc Ngân lại, sợ hắn gây chết người.
Hắn lạnh mặt, trừng mắt đám thị vệ đang ngốc lăng kia.
Bọn hắn hồi thần, lập tức xông lên bắt Hoa Ngu.
" Ha!"
Update: 6/12/2019
Mọi người đều không dám tin mà nhìn nàng.
Đời ai lại có tên nô tài chĩa kiếm vào hoàng tử!
" Cạch..." Dưới chân nàng hơi loạng choạng, rượu vào nửa người, có chút mơ hồ không tỉnh.
" Chu Mặc Ngân." Nàng nhếch miệng, mang theo châm chọc.
" Ngươi có biết bị chó cắn, hức!, cảm giác nó như thế nào không?"
Chu Mặc Ngân sắc mặt xanh mét, nghe xong lời nàng cùng với tư thái kia, suýt không nhịn được mà rút kiếm!
" Điện hạ!" May mà Bạch Ngọc Hằng bên cạnh túm hắn lại.
Vẻ mặt Bạch Ngọc Hằng cũng không tốt mấy, quét mắt nhìn Hoa Ngu, tức giận nói:
" Ngươi đang làm cái gì?!"
Hoa Ngu cũng mặc kệ hắn nói, quay đầu, có chút không đứng đắn.
" Ghê tởm!" Nàng nhíu mày, nhả ra hai từ.
" Nhưng mà... chó là súc sinh, mà người, không nên cùng súc sinh chấp nhặt." Nàng lẩm bẩm, trong mắt lóe ra xảo quyệt.
Thực không khỏi khiến người ta nghĩ rằng không phải nàng đang uống rượu, mà là đang giả điên.
" Đúng lúc! Phải bảo súc sinh này không nên đi cắn người lung tung, ngươi thấy xem có phải không, hắc hắc?" (dịch đại)
Nàng híp mắt, trong tay vẫn cầm kiếm.
Tuy rằng kiếm không đâm đến, nhưng Chu Mặc Ngân hoàn toàn bị chọc giận.
Nàng ta đổi cách mắng hắn!
" Có điều... súc sinh chung quy vẫn là súc sinh, cùng nó dây dưa nhiều, có khi nào cũng biến thành súc sinh không?!" Nàng cười nhạo một tiếng, đong đưa thanh kiếm, lại hướng đến đầu Chu Mặc Ngân.
Những người xung quanh không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Chỉ cần nàng tiến gần thêm vài bước nữa, mũi kiếm sẽ đâm vào đầu Chu Mặc Ngân.
" Thất thần làm cái gì?! Bắt nàng lại!" Bạch Ngọc Hằng trầm xuống, rống giận một câu.
Hắn nói xong, lập tức có mấy thị vệ tiến lên.
" Xoạt--" Hoa Ngu đột nhiên trừng lớn mắt.
Kiếm phong rời khỏi đầu Chu Mặc Ngân, trên không trung lóe ra một đạo quang mang.
" Ai dám?!" Khí thế ngút trời, kiếm chỉ núi sông, bễ nghễ thiên hạ.
Đám thị vệ võ công cao cường, cũng bị khí thế của nàng dọa.
Biết rõ nàng không có võ công, nhưng tay cầm ngân kiếm, bộ dạng kia, có khác gì Tu La địa ngục.
Cảm giác của đám người này không sai, nàng vốn từ trong đống thi cốt trên chiến trường mà đi ra!
Bốn phía ồ lên lập tức.
" Dũng khí hơn người a!" Lương Nguy Chi nhìn ánh mắt của Hoa Ngu, rạng rỡ đến điên cuồng.
Lạc Vô Ưu liếc mắt, khá khen cho một hoạn quan gan dạ, không biết "hắn" nghĩ cái gì.
Còn Lương Nguy Chi? Hắn đối với tên nô tài này chính là hận đến cực điểm.
Nhưng hôm nay thấy "hắn" như vậy.
Ấn tượng có chút thay đổi.
Thậm chí còn cảm thấy...
Bị người như vậy đánh một chút, cũng không thiệt thòi lắm.
Hơn nữa còn do chính mình tự tìm tới cửa!
" Bắt!" Lúc này, sắc mặt Bạch Ngọc Hằng cũng trắng xanh.
Càng đừng nói đến Chu Mặc Ngân bên cạnh sắp nổi trận lôi đình.
Bạch Ngọc Hằng gắt gao giữ Chu Mặc Ngân lại, sợ hắn gây chết người.
Hắn lạnh mặt, trừng mắt đám thị vệ đang ngốc lăng kia.
Bọn hắn hồi thần, lập tức xông lên bắt Hoa Ngu.
" Ha!"
Update: 6/12/2019
Danh sách chương