Ở phía bên này, sau khi Lạc Thiên Kiêu rời đi, Thẩm Khê lập tức bước tới, nhẹ nhàng lay Trầm Ngư đang ngủ say.
Trầm Ngư, thực ra đã tỉnh từ lúc Lạc Thiên Kiêu bước vào sân, lúc này mới chậm rãi mở mắt, nhìn Thẩm Khê bằng với ánh mắt mơ màng.
Cô chớp mắt vài lần, dường như cần một lúc mới hoàn toàn tỉnh táo và nhận ra người trước mặt.
"Anh về rồi." Trầm Ngư nói, giọng vẫn còn ngái ngủ.
Cô theo bản năng vươn tay về phía Thẩm Khê, khiến khuôn mặt nghiêm nghị của người đàn ông trước mắt lập tức dịu lại.
"Đừng ngủ mà để cửa mở như thế nữa." Thẩm Khê nói, rồi ôm chặt Trầm Ngư trong im lặng một lúc, sau đó nhẹ giọng nói thêm: "Anh muốn đưa em rời khỏi nơi này."
Những lời Lạc Thiên Kiêu nói hôm nay đã được Ngô Bình truyền lại cho Thẩm Khê, và lời nói vừa rồi chính là quyết định mà y đã cân nhắc kỹ lưỡng.
Trầm Ngư hơi nhướng mày ngạc nhiên: "Sao lại đột ngột như vậy? Chẳng phải anh từng nói mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch sao?"
Thẩm Khê rủ mắt: "Lúc trước anh đã suy nghĩ quá đơn giản."
Quả thật, những lời của Lạc Thiên Kiêu khiến Thẩm Khê có phần e ngại. Nếu đối phương thực sự có thể điều động binh lính như lời hắn nói, thì y chẳng có cách nào kháng cự nổi.
Y cũng đã hỏi chú Ngô. Hai năm trước, khi Lạc Thiên Kiêu về nhà tổ chức hôn lễ, thực sự có mấy người lính tới dự tiệc. Dù Ngô Bình không rõ thân phận họ, nhưng chỉ nhìn phục sức cũng biết đó đều là nhân vật có địa vị cao.
Sau khi biết được những chuyện này, Thẩm Khê lập tức đưa ra quyết định. Cộng thêm ánh mắt tràn đầy ham muốn của Lạc Thiên Kiêu khi nhìn Trầm Ngư vừa rồi, càng khiến y thêm kiên định.
Y muốn đưa Trầm Ngư rời khỏi nơi này, bắt đầu lại ở một nơi khác.
Sau vài tháng gắn bó, Linh Đang đã trở nên thân thiết với họ, đương nhiên cũng phải đi theo.
Chú Ngô đã giúp y rất nhiều chuyện. Nếu Lạc Thiên Kiêu sau này phát hiện thân phận thật của y, chắc chắn sẽ không tha cho ông. Vì vậy, Ngô Bình cũng phải đi cùng.
May mắn thay, tất cả họ đều không vướng bận gì, nên dù rời đi cũng không lo liên lụy tới người khác.
Trước khi trở về phủ, Thẩm Khê đã sắp xếp để Ngô Bình đi thu thập tiền bạc từ các cửa hàng họ đã chiếm được.
Dù không thể mang theo cửa hàng, nhưng bạc trong đó thì nhất định phải lấy.
Thẩm Khê từng phiêu bạt bên ngoài nhiều năm, y biết rõ: Rong ruổi bên ngoài, tiền bạc là thứ không thể thiếu.
Trầm Ngư lại hỏi: "Anh có hối hận không? Chẳng phải anh từng nói muốn đoạt lại gia sản mẹ để lại, khôi phục tổ nghiệp nhà họ Thẩm sao?"
Nghe vậy, Thẩm Khê bật cười, đưa tay nâng cằm cô gái trước mặt: "Chỉ cần anh còn sống, sản nghiệp của nhà họ Thẩm sẽ không sụp đổ."
Hơn nữa, ban đầu y trà trộn vào đây là để báo thù cho mẹ.
Giờ đây, Lạc lão gia đã chết, số cửa hàng y giành lại từ nhà họ Lạc thậm chí còn nhiều hơn những gì nhà họ Thẩm sở hữu khi mẹ y còn sống.
Thẩm Khê cảm thấy mình đã báo thù cho mẹ xong.
Vì vậy, quãng đời còn lại, y muốn sống vì bản thân và vì Trầm Ngư - người y yêu.
"Phu nhân…"
Đúng lúc đó, một tiếng hét vang lên từ phía sau.
Trầm Ngư và Thẩm Khê cùng quay đầu lại, thấy Linh Đang trên tay vẫn còn cầm chậu đồ, giữ nguyên tư thế vừa đẩy cửa bước vào, đang kinh ngạc nhìn họ - vì hành động thân mật quá mức.
Vừa thấy Linh Đang, Thẩm Khê theo phản xạ lập tức buông tay Trầm Ngư. Nhưng ngay sau đó, y lại nhớ ra không cần phải giấu cô bé này nữa, nên thả lỏng người.
"Em về rồi à?" Thẩm Khê lên tiếng chào Linh Đang như không có chuyện gì.
"Đại Tráng… anh…" Linh Đang trừng mắt nhìn Thẩm Khê, không thể tin nổi. Cô không hiểu vì sao tên vô lại này lại có thể mặt dày đến thế.
Cô vẫn tưởng Đại Tráng là người tốt, nên mới yên tâm để y chăm sóc phu nhân lúc mình đi vắng. Không ngờ y lại ấp ủ những suy nghĩ bẩn thỉu, thừa lúc cô đi giặt đồ mà giở trò với phu nhân!
Thật quá đê tiện!
Linh Đang lập tức ném luôn chậu quần áo đang cầm xuống đất, túm lấy tay áo của Thẩm Khê rồi đẩy y ra.
"Đồ vô lại! Anh không biết thẹn là gì sao?" Linh Đang trừng mắt mắng, mặt đỏ bừng lên vì giận dữ.
Thẩm Khê chỉ còn biết cười khổ trước phản ứng mãnh liệt của cô. Y nhìn về phía Trầm Ngư, ánh mắt như cầu cứu.
Trầm Ngư bật cười, khẽ kéo tay áo của Linh Đang đang che khuất tầm nhìn của cô.
"Phu nhân…" Linh Đang quay lại, cảm nhận được tín hiệu của Trầm Ngư.
"Linh Đang, đây là quyết định của tôi. Em không cần lo cho toi." Trầm Ngư dịu dàng nói.
Linh Đang sững sờ, không thể tin nổi những gì vừa nghe: "Phu nhân, người là phụ nữ đã có chồng. Sao… sao lại có thể ở bên người đàn ông khác…"
Trầm Ngư nghiêm túc ngẩng lên nhìn Linh Đang: "Nhưng tôi vốn dĩ chưa từng muốn gả cho Lạc Lương Tài. Hơn nữa, ông ta… chẳng phải đã c.h.ế.t rồi sao?"
Linh Đang vẫn không thể chấp nhận điều đó. Cô lắc đầu liên tục: "Nhưng đã là phụ nữ, thì nên theo chồng đến cùng. Người với lão gia đã bái đường, giờ mà ở với kẻ khác thì là thông dâm. Nếu bị phát hiện, người sẽ bị tròng lồng heo đấy!"
Trầm Ngư không tức giận trước lời của Linh Đang. Dù sao cô gái này cũng chỉ là một thôn nữ sinh ra và lớn lên ở trấn nhỏ này, suy nghĩ như vậy cũng không có gì lạ.
Cô nhìn thẳng vào mắt Linh Đang, chậm rãi nói: "Nhưng nếu cứ ở lại đây, tôi chẳng thể nào sống nổi. Ở lâu thêm chút nữa, tôi sợ mình sẽ c.h.ế.t mất. Em muốn thấy tôi c.h.ế.t ở nơi này sao, Linh Đang?"
Lời của Trầm Ngư như chạm đến chỗ đau trong lòng Linh Đang. Cô vội lắc đầu: "Sao em có thể nghĩ vậy chứ? Em chỉ là lo cho người thôi…"
Phu nhân đã từng tốt với cô như thế, thậm chí còn giúp cô xóa vết bớt trên mặt. Làm sao cô có thể muốn phu nhân phải c.h.ế.t được chứ?
Cô chỉ lo rằng, nếu chuyện này bị người khác biết, phu nhân sẽ gặp nguy hiểm. Bởi vì thế gian này, xưa nay luôn nghiêm khắc và bất công với phụ nữ.
Đúng lúc đó, Thẩm Khê lên tiếng: "Linh Đang, em đừng lo. Sau này tôi nhất định sẽ đối xử tốt với Trầm Ngư."
Nghe vậy, Linh Đang càng giận hơn: "Anh đối xử tốt với phu nhân? Một tên đầy tớ như anh thì lấy cái gì mà tốt với phu nhân?!"
Tuy nhiên, giọng điệu của cô đã dịu đi. Trầm Ngư và Thẩm Khê liếc nhìn nhau, rồi Trầm Ngư giải thích thân phận thật của Thẩm Khê cũng như kế hoạch sắp tới của họ cho Linh Đang nghe.
"Linh Đang, tôi muốn em cùng đi với chúng ta." Trầm Ngư chân thành nói, ánh mắt nhìn thẳng vào cô.
"Rời khỏi nơi này à..." Linh Đang sững sờ.
Cô sinh ra và lớn lên tại trấn Thanh Bình, từ nhỏ đã bị cha mẹ bán vào phủ họ Lạc. Nơi xa xôi nhất mà cô từng đặt chân chỉ là khu phố chợ trong trấn. Giờ nghe phu nhân nói muốn dẫn mình rời xa quê hương, Linh Đang không khỏi bối rối.
"Đúng vậy, rời khỏi đây." Trầm Ngư ngẩng mặt lên, giọng nói pha chút ỷ lại: "Hơn nữa, tôi đã quen có em chăm sóc rồi. Nếu không có em bên cạnh, tôi thực sự không biết sẽ sống thế nào đây."
Thái độ của Trầm Ngư khiến Linh Đang cảm thấy được trân trọng, sự kháng cự trong lòng cô dần tan biến.
Đúng thế, phu nhân đi lại khó khăn, làm sao có thể thiếu người chăm nom được. Còn Đại Tráng... Thẩm Khê là đàn ông, sao có thể tỉ mỉ chu đáo bằng mình?
"Em sẽ đi cùng tôi chứ?" Trầm Ngư lại hỏi, giọng nói nhẹ nhàng như đang làm nũng.
Một thiếu nữ xinh đẹp như thế, lời nói mềm mại như thế - dù cùng là con gái, Linh Đang vẫn không khỏi đỏ mặt.
Sau khoảnh khắc trầm ngâm, Linh Đang gật đầu quyết đoán. Dù sao, ngoài phu nhân ra, ở nơi này cô cũng chẳng còn ai thân thiết. Cha mẹ ruột sau khi bán cô vào phủ họ Lạc cũng chưa từng quay lại thăm dù chỉ một lần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giờ phu nhân đã quyết tâm theo Thẩm Khê mà đi, vậy cô sẽ đi theo phu nhân. Như vậy, nếu sau này Thẩm Khê dám đối xử tệ bạc với phu nhân, cô vẫn có thể ở đó bảo vệ người.
"Linh Đang, em thật tốt bụng." Trầm Ngư mỉm cười, đôi mắt cong lên như lưỡi liềm.
Thẩm Khê đứng bên cạnh nhìn hai người thân thiết như vậy, trong lòng có chút ghen tị, nhưng y biết Trầm Ngư đã sống ở trấn Thanh Bình nhiều năm, tình cảm với Linh Đang vốn rất sâu sắc, nên cũng không nói gì. Y chỉ dặn Linh Đang mau chóng thu dọn hành lý, rồi bước ra ngoài lo những việc cần thiết.
Không thể chần chừ thêm nữa. Y quyết định đưa Trầm Ngư rời khỏi trấn Thanh Bình trước khi màn đêm buông xuống.
Thực ra, Trầm Ngư và Linh Đang cũng chẳng có gì để thu dọn. Những người trong phủ họ Lạc vốn luôn ức h.i.ế.p kẻ yếu, gần như đã chiếm đoạt hết những gì vốn thuộc về Trầm Ngư, nên trong viện chẳng còn lại thứ gì đáng giá.
Linh Đang lục tìm một hồi rồi cũng bỏ cuôc, chỉ gói gém vài bộ quần áo của cô và Trầm Ngư.
Sau đó, hai người ngồi chờ đợi ở sân viện cho đến khi Thẩm Khê quay về.
Khi mặt trời lặn, Thẩm Khê lợi dụng bóng tối quay trở lại.
"Đi thôi." Y nói, ôm Trầm Ngư vào lòng, rồi quay sang nhìn Linh Đang - người đang trừng mắt nhìn mình.
Linh Đang liếc y một lúc, cuối cùng không nói gì mà âm thầm đi theo sau.
Dù cô có thể cõng phu nhân, nhưng đi đường xa thì vẫn cần có sức mạnh của đàn ông như Thẩm Khê.
Con đường Thẩm Khê dẫn họ đi là lối hẻm vắng vẻ không có ai canh gác, nên ba người thuận lợi rời khỏi phủ họ Lạc.
Trầm Ngư nép mình trong vòng tay Thẩm Khê, quan sát cảnh vật bên ngoài phủ.
Phía trước họ là một con hẻm nhỏ. Nơi họ đi ra có lẽ là cửa sau của phủ, và đúng lúc ấy, một cánh cửa khác cũng mở ra từ bức tường của căn nhà đối diện phủ họ Lạc.
Ngô Bình đang tựa vào khung cửa, gọi ba người: "Nhanh lên, xe ngựa sắp đến rồi."
Thẩm Khê vội vàng ôm Trầm Ngư bước vào trong nhà.
Vừa bước vào, Trầm Ngư thấy một căn phòng trống. Không có một món đồ đạc nào, chỉ có vài bao tải lớn đặt trên nền đất.
Thẩm Khê giao Trầm Ngư cho Linh Đang, rồi quỳ xuống mở bao tải.
Trầm Ngư liếc nhìn, thấy ánh vàng le lói từ trong bao.
Là vàng.
Thẩm Khê điềm tĩnh đóng bao lại. "Mọi việc đã xong chưa?"
Ngô Bình gật đầu: "Chú đã đổi toàn bộ tiền mặt thành vàng rồi. Còn khế nhà, khế đất thì không kịp bán, không ai dám mua trong thời gian ngắn như vậy."
Hơn nữa, Ngô Bình lo rằng nếu bán đi rồi sau này Lạc Thiên Kiêu dùng vũ lực cướp lại như lời hắn đe dọa, thì chẳng khác nào ông lừa đảo người mua.
Suy đi tính lại, cuối cùng ông chỉ lấy tiền mặt từ các cửa hàng và một số vải lụa quý giá.
Nhưng chỉ riêng số đó thôi cũng đã là một gia tài khổng lồ. Nhà họ Lạc là gia tộc giàu có nhất trấn Thanh Bình, mà hai phần ba tài sản rơi vào tay Thẩm Khê đều là phần có giá trị nhất. Số tiền đó đủ để Thẩm Khê dựng lại cơ nghiệp ở nơi khác.
"Lên đường ngay thôi."
Biết mọi việc đã sẵn sàng, Thẩm Khê không chần chừ thêm nữa, ra lệnh khởi hành lập tức.
Y đón lấy Trầm Ngư từ tay Linh Đang, ba người bước ra khỏi cổng chính căn nhà.
Căn nhà này vốn thuộc về một gia đình phú hộ sống gần phủ họ Lạc. Nhưng con trai của nhà đó là kẻ nghiện cờ bạc, đã đánh bạc thua sạch gia sản, ngôi nhà này cũng bị đem thế chấp. Trải qua nhiều lần chuyển nhượng, cuối cùng rơi vào tay Thẩm Khê.
Cánh cửa mà họ vừa đi vào lúc nãy vốn không tồn tại, là Thẩm Khê cho người đục thủng để thuận tiện hành động.
Ra khỏi cổng lớn, Trầm Ngư thấy trước mặt có ba cỗ xe ngựa xếp ngay ngắn trước cửa nhà.
Năm người đàn ông cao to đang đứng bên cạnh xe. Vừa thấy Thẩm Khê bước ra, họ liền gọi to: "Anh Thẩm!"
Trầm Ngư liếc nhìn họ, lập tức nhận ra đây chính là nhóm "sơn tặc" mà Thẩm Khê thu phục trong cốt chuyện gốc từng nhắc đến.
Đoàn xe của phủ họ Lạc từng bị cướp nhiều lần, chính là do nhóm năm người này gây ra.
Thẩm Khê gật đầu với họ, rồi ôm Trầm Ngư leo lên xe ngựa.
"Chúng ta phải nhanh chóng lên đường."
Linh Đang theo sau lên cùng xe với Thẩm Khê, còn Ngô Bình thì lên xe khác cùng hai người đàn ông kia.
Mọi người vừa ngồi yên, xe bắt đầu lăn bánh, nhẹ nhàng rung lắc theo nhịp đường phố.
Trầm Ngư đẩy nhẹ Thẩm Khê ra xa, ngồi vào tấm đệm bên trong xe, kéo rèm cửa sổ lên để nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài.
"Chúng ta sẽ đi đâu?"
Thẩm Khê đưa tay kéo rèm xuống, giọng dịu dàng: "Cẩn thận kẻo gió lạnh làm em nhức đầu."
Y quan tâm đến Trầm Ngư trước, rồi mới trả lời: "Chúng ta sẽ đến bến thuyền, theo đường thủy rời khỏi đây. Sau đó sẽ cập bến ở Huy Thành, rồi tiếp tục đi về phương Bắc bằng xe ngựa."
Trầm Ngư ngẩng lên nhìn Thẩm Khê chăm chú: "Em nghe nói phương Bắc hiện đang rất loạn lạc, lại vừa xảy ra hạn hán nghiêm trọng. Không phải là nơi dễ sinh sống."
Quá trình phát triển lịch sử của thế giới này rất giống với thế giới trước kia.
Thẩm Khê cúi đầu, giọng trầm thấp: "Chính vì loạn lạc nên mới có cơ hội. Hơn nữa, Đại Vũ có một người anh đang làm thổ phỉ ở một thôn núi phía Bắc, anh ấy sẽ giúp đỡ chúng ta."
Một lý do khác là vì mối quan hệ của Lạc Thiên Kiêu chủ yếu nằm ở miền Nam. Thẩm Khê lo rằng dù trốn sang thành thị khác, cuối cùng vẫn có thể bị truy tìm.
Nhưng tình hình phía Bắc thì khác. Dù tay chân của Lạc Thiên Kiêu có vươn dài đến đâu, hiện giờ hắn cũng chưa thể can thiệp vào vùng hỗn loạn phía Bắc.
Hơn nữa, những lời Lạc Thiên Kiêu từng nói đã khiến Thẩm Khê nhận ra một điều: Ở thế giới này, người có tiền vĩnh viễn không bằng kẻ có quyền.
Miền Nam giờ đã ổn định, nhưng lại đầy rẫy quân phiệt, mà đám người đó tuyệt đối không dung thứ cho kẻ nào dám xâm phạm địa bàn của mình.
Vì thế, hướng Bắc là lựa chọn bắt buộc của y.
Trầm Ngư tựa vai vào Thẩm Khê, thì thầm: "Anh đi đâu, em theo đó."
Tư thế hoàn toàn nương tựa ấy khiến trái tim Thẩm Khê như tan chảy.
Y ôm chặt Trầm Ngư vào lòng: "Đến nơi rồi, chúng ta sẽ thành hôn. Để chú Ngô làm chứng cho hôn lễ."
"Vâng."
Cô gái trong vòng tay đáp nhẹ, như một lời hứa thầm lặng.
Linh Đang đứng cách họ một khoảng, nhìn cảnh tình tứ này mà không khỏi hối hận vì quyết định ban đầu của mình. Cô không nên theo phu nhân lên thuyền. Nếu biết trước sẽ chứng kiến cảnh này, cô đã chọn ngồi cùng xe với quản gia còn hơn.
Xe lắc lư nhẹ nhàng đưa họ đến bến thuyền trấn Thanh Bình.
Tại bến, chiếc thuyền mà Ngô Bình đã sắp xếp từ trước neo đậu bên bờ nước.
Cả nhóm xuống xe, lên một chiếc thuyền nhỏ để chuyển sang thuyền lớn.
Sau khi tất cả đã lên boong và vào khoang, con thuyền phát ra một còi dài rồi từ từ rời bến.
Trầm Ngư, thực ra đã tỉnh từ lúc Lạc Thiên Kiêu bước vào sân, lúc này mới chậm rãi mở mắt, nhìn Thẩm Khê bằng với ánh mắt mơ màng.
Cô chớp mắt vài lần, dường như cần một lúc mới hoàn toàn tỉnh táo và nhận ra người trước mặt.
"Anh về rồi." Trầm Ngư nói, giọng vẫn còn ngái ngủ.
Cô theo bản năng vươn tay về phía Thẩm Khê, khiến khuôn mặt nghiêm nghị của người đàn ông trước mắt lập tức dịu lại.
"Đừng ngủ mà để cửa mở như thế nữa." Thẩm Khê nói, rồi ôm chặt Trầm Ngư trong im lặng một lúc, sau đó nhẹ giọng nói thêm: "Anh muốn đưa em rời khỏi nơi này."
Những lời Lạc Thiên Kiêu nói hôm nay đã được Ngô Bình truyền lại cho Thẩm Khê, và lời nói vừa rồi chính là quyết định mà y đã cân nhắc kỹ lưỡng.
Trầm Ngư hơi nhướng mày ngạc nhiên: "Sao lại đột ngột như vậy? Chẳng phải anh từng nói mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch sao?"
Thẩm Khê rủ mắt: "Lúc trước anh đã suy nghĩ quá đơn giản."
Quả thật, những lời của Lạc Thiên Kiêu khiến Thẩm Khê có phần e ngại. Nếu đối phương thực sự có thể điều động binh lính như lời hắn nói, thì y chẳng có cách nào kháng cự nổi.
Y cũng đã hỏi chú Ngô. Hai năm trước, khi Lạc Thiên Kiêu về nhà tổ chức hôn lễ, thực sự có mấy người lính tới dự tiệc. Dù Ngô Bình không rõ thân phận họ, nhưng chỉ nhìn phục sức cũng biết đó đều là nhân vật có địa vị cao.
Sau khi biết được những chuyện này, Thẩm Khê lập tức đưa ra quyết định. Cộng thêm ánh mắt tràn đầy ham muốn của Lạc Thiên Kiêu khi nhìn Trầm Ngư vừa rồi, càng khiến y thêm kiên định.
Y muốn đưa Trầm Ngư rời khỏi nơi này, bắt đầu lại ở một nơi khác.
Sau vài tháng gắn bó, Linh Đang đã trở nên thân thiết với họ, đương nhiên cũng phải đi theo.
Chú Ngô đã giúp y rất nhiều chuyện. Nếu Lạc Thiên Kiêu sau này phát hiện thân phận thật của y, chắc chắn sẽ không tha cho ông. Vì vậy, Ngô Bình cũng phải đi cùng.
May mắn thay, tất cả họ đều không vướng bận gì, nên dù rời đi cũng không lo liên lụy tới người khác.
Trước khi trở về phủ, Thẩm Khê đã sắp xếp để Ngô Bình đi thu thập tiền bạc từ các cửa hàng họ đã chiếm được.
Dù không thể mang theo cửa hàng, nhưng bạc trong đó thì nhất định phải lấy.
Thẩm Khê từng phiêu bạt bên ngoài nhiều năm, y biết rõ: Rong ruổi bên ngoài, tiền bạc là thứ không thể thiếu.
Trầm Ngư lại hỏi: "Anh có hối hận không? Chẳng phải anh từng nói muốn đoạt lại gia sản mẹ để lại, khôi phục tổ nghiệp nhà họ Thẩm sao?"
Nghe vậy, Thẩm Khê bật cười, đưa tay nâng cằm cô gái trước mặt: "Chỉ cần anh còn sống, sản nghiệp của nhà họ Thẩm sẽ không sụp đổ."
Hơn nữa, ban đầu y trà trộn vào đây là để báo thù cho mẹ.
Giờ đây, Lạc lão gia đã chết, số cửa hàng y giành lại từ nhà họ Lạc thậm chí còn nhiều hơn những gì nhà họ Thẩm sở hữu khi mẹ y còn sống.
Thẩm Khê cảm thấy mình đã báo thù cho mẹ xong.
Vì vậy, quãng đời còn lại, y muốn sống vì bản thân và vì Trầm Ngư - người y yêu.
"Phu nhân…"
Đúng lúc đó, một tiếng hét vang lên từ phía sau.
Trầm Ngư và Thẩm Khê cùng quay đầu lại, thấy Linh Đang trên tay vẫn còn cầm chậu đồ, giữ nguyên tư thế vừa đẩy cửa bước vào, đang kinh ngạc nhìn họ - vì hành động thân mật quá mức.
Vừa thấy Linh Đang, Thẩm Khê theo phản xạ lập tức buông tay Trầm Ngư. Nhưng ngay sau đó, y lại nhớ ra không cần phải giấu cô bé này nữa, nên thả lỏng người.
"Em về rồi à?" Thẩm Khê lên tiếng chào Linh Đang như không có chuyện gì.
"Đại Tráng… anh…" Linh Đang trừng mắt nhìn Thẩm Khê, không thể tin nổi. Cô không hiểu vì sao tên vô lại này lại có thể mặt dày đến thế.
Cô vẫn tưởng Đại Tráng là người tốt, nên mới yên tâm để y chăm sóc phu nhân lúc mình đi vắng. Không ngờ y lại ấp ủ những suy nghĩ bẩn thỉu, thừa lúc cô đi giặt đồ mà giở trò với phu nhân!
Thật quá đê tiện!
Linh Đang lập tức ném luôn chậu quần áo đang cầm xuống đất, túm lấy tay áo của Thẩm Khê rồi đẩy y ra.
"Đồ vô lại! Anh không biết thẹn là gì sao?" Linh Đang trừng mắt mắng, mặt đỏ bừng lên vì giận dữ.
Thẩm Khê chỉ còn biết cười khổ trước phản ứng mãnh liệt của cô. Y nhìn về phía Trầm Ngư, ánh mắt như cầu cứu.
Trầm Ngư bật cười, khẽ kéo tay áo của Linh Đang đang che khuất tầm nhìn của cô.
"Phu nhân…" Linh Đang quay lại, cảm nhận được tín hiệu của Trầm Ngư.
"Linh Đang, đây là quyết định của tôi. Em không cần lo cho toi." Trầm Ngư dịu dàng nói.
Linh Đang sững sờ, không thể tin nổi những gì vừa nghe: "Phu nhân, người là phụ nữ đã có chồng. Sao… sao lại có thể ở bên người đàn ông khác…"
Trầm Ngư nghiêm túc ngẩng lên nhìn Linh Đang: "Nhưng tôi vốn dĩ chưa từng muốn gả cho Lạc Lương Tài. Hơn nữa, ông ta… chẳng phải đã c.h.ế.t rồi sao?"
Linh Đang vẫn không thể chấp nhận điều đó. Cô lắc đầu liên tục: "Nhưng đã là phụ nữ, thì nên theo chồng đến cùng. Người với lão gia đã bái đường, giờ mà ở với kẻ khác thì là thông dâm. Nếu bị phát hiện, người sẽ bị tròng lồng heo đấy!"
Trầm Ngư không tức giận trước lời của Linh Đang. Dù sao cô gái này cũng chỉ là một thôn nữ sinh ra và lớn lên ở trấn nhỏ này, suy nghĩ như vậy cũng không có gì lạ.
Cô nhìn thẳng vào mắt Linh Đang, chậm rãi nói: "Nhưng nếu cứ ở lại đây, tôi chẳng thể nào sống nổi. Ở lâu thêm chút nữa, tôi sợ mình sẽ c.h.ế.t mất. Em muốn thấy tôi c.h.ế.t ở nơi này sao, Linh Đang?"
Lời của Trầm Ngư như chạm đến chỗ đau trong lòng Linh Đang. Cô vội lắc đầu: "Sao em có thể nghĩ vậy chứ? Em chỉ là lo cho người thôi…"
Phu nhân đã từng tốt với cô như thế, thậm chí còn giúp cô xóa vết bớt trên mặt. Làm sao cô có thể muốn phu nhân phải c.h.ế.t được chứ?
Cô chỉ lo rằng, nếu chuyện này bị người khác biết, phu nhân sẽ gặp nguy hiểm. Bởi vì thế gian này, xưa nay luôn nghiêm khắc và bất công với phụ nữ.
Đúng lúc đó, Thẩm Khê lên tiếng: "Linh Đang, em đừng lo. Sau này tôi nhất định sẽ đối xử tốt với Trầm Ngư."
Nghe vậy, Linh Đang càng giận hơn: "Anh đối xử tốt với phu nhân? Một tên đầy tớ như anh thì lấy cái gì mà tốt với phu nhân?!"
Tuy nhiên, giọng điệu của cô đã dịu đi. Trầm Ngư và Thẩm Khê liếc nhìn nhau, rồi Trầm Ngư giải thích thân phận thật của Thẩm Khê cũng như kế hoạch sắp tới của họ cho Linh Đang nghe.
"Linh Đang, tôi muốn em cùng đi với chúng ta." Trầm Ngư chân thành nói, ánh mắt nhìn thẳng vào cô.
"Rời khỏi nơi này à..." Linh Đang sững sờ.
Cô sinh ra và lớn lên tại trấn Thanh Bình, từ nhỏ đã bị cha mẹ bán vào phủ họ Lạc. Nơi xa xôi nhất mà cô từng đặt chân chỉ là khu phố chợ trong trấn. Giờ nghe phu nhân nói muốn dẫn mình rời xa quê hương, Linh Đang không khỏi bối rối.
"Đúng vậy, rời khỏi đây." Trầm Ngư ngẩng mặt lên, giọng nói pha chút ỷ lại: "Hơn nữa, tôi đã quen có em chăm sóc rồi. Nếu không có em bên cạnh, tôi thực sự không biết sẽ sống thế nào đây."
Thái độ của Trầm Ngư khiến Linh Đang cảm thấy được trân trọng, sự kháng cự trong lòng cô dần tan biến.
Đúng thế, phu nhân đi lại khó khăn, làm sao có thể thiếu người chăm nom được. Còn Đại Tráng... Thẩm Khê là đàn ông, sao có thể tỉ mỉ chu đáo bằng mình?
"Em sẽ đi cùng tôi chứ?" Trầm Ngư lại hỏi, giọng nói nhẹ nhàng như đang làm nũng.
Một thiếu nữ xinh đẹp như thế, lời nói mềm mại như thế - dù cùng là con gái, Linh Đang vẫn không khỏi đỏ mặt.
Sau khoảnh khắc trầm ngâm, Linh Đang gật đầu quyết đoán. Dù sao, ngoài phu nhân ra, ở nơi này cô cũng chẳng còn ai thân thiết. Cha mẹ ruột sau khi bán cô vào phủ họ Lạc cũng chưa từng quay lại thăm dù chỉ một lần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giờ phu nhân đã quyết tâm theo Thẩm Khê mà đi, vậy cô sẽ đi theo phu nhân. Như vậy, nếu sau này Thẩm Khê dám đối xử tệ bạc với phu nhân, cô vẫn có thể ở đó bảo vệ người.
"Linh Đang, em thật tốt bụng." Trầm Ngư mỉm cười, đôi mắt cong lên như lưỡi liềm.
Thẩm Khê đứng bên cạnh nhìn hai người thân thiết như vậy, trong lòng có chút ghen tị, nhưng y biết Trầm Ngư đã sống ở trấn Thanh Bình nhiều năm, tình cảm với Linh Đang vốn rất sâu sắc, nên cũng không nói gì. Y chỉ dặn Linh Đang mau chóng thu dọn hành lý, rồi bước ra ngoài lo những việc cần thiết.
Không thể chần chừ thêm nữa. Y quyết định đưa Trầm Ngư rời khỏi trấn Thanh Bình trước khi màn đêm buông xuống.
Thực ra, Trầm Ngư và Linh Đang cũng chẳng có gì để thu dọn. Những người trong phủ họ Lạc vốn luôn ức h.i.ế.p kẻ yếu, gần như đã chiếm đoạt hết những gì vốn thuộc về Trầm Ngư, nên trong viện chẳng còn lại thứ gì đáng giá.
Linh Đang lục tìm một hồi rồi cũng bỏ cuôc, chỉ gói gém vài bộ quần áo của cô và Trầm Ngư.
Sau đó, hai người ngồi chờ đợi ở sân viện cho đến khi Thẩm Khê quay về.
Khi mặt trời lặn, Thẩm Khê lợi dụng bóng tối quay trở lại.
"Đi thôi." Y nói, ôm Trầm Ngư vào lòng, rồi quay sang nhìn Linh Đang - người đang trừng mắt nhìn mình.
Linh Đang liếc y một lúc, cuối cùng không nói gì mà âm thầm đi theo sau.
Dù cô có thể cõng phu nhân, nhưng đi đường xa thì vẫn cần có sức mạnh của đàn ông như Thẩm Khê.
Con đường Thẩm Khê dẫn họ đi là lối hẻm vắng vẻ không có ai canh gác, nên ba người thuận lợi rời khỏi phủ họ Lạc.
Trầm Ngư nép mình trong vòng tay Thẩm Khê, quan sát cảnh vật bên ngoài phủ.
Phía trước họ là một con hẻm nhỏ. Nơi họ đi ra có lẽ là cửa sau của phủ, và đúng lúc ấy, một cánh cửa khác cũng mở ra từ bức tường của căn nhà đối diện phủ họ Lạc.
Ngô Bình đang tựa vào khung cửa, gọi ba người: "Nhanh lên, xe ngựa sắp đến rồi."
Thẩm Khê vội vàng ôm Trầm Ngư bước vào trong nhà.
Vừa bước vào, Trầm Ngư thấy một căn phòng trống. Không có một món đồ đạc nào, chỉ có vài bao tải lớn đặt trên nền đất.
Thẩm Khê giao Trầm Ngư cho Linh Đang, rồi quỳ xuống mở bao tải.
Trầm Ngư liếc nhìn, thấy ánh vàng le lói từ trong bao.
Là vàng.
Thẩm Khê điềm tĩnh đóng bao lại. "Mọi việc đã xong chưa?"
Ngô Bình gật đầu: "Chú đã đổi toàn bộ tiền mặt thành vàng rồi. Còn khế nhà, khế đất thì không kịp bán, không ai dám mua trong thời gian ngắn như vậy."
Hơn nữa, Ngô Bình lo rằng nếu bán đi rồi sau này Lạc Thiên Kiêu dùng vũ lực cướp lại như lời hắn đe dọa, thì chẳng khác nào ông lừa đảo người mua.
Suy đi tính lại, cuối cùng ông chỉ lấy tiền mặt từ các cửa hàng và một số vải lụa quý giá.
Nhưng chỉ riêng số đó thôi cũng đã là một gia tài khổng lồ. Nhà họ Lạc là gia tộc giàu có nhất trấn Thanh Bình, mà hai phần ba tài sản rơi vào tay Thẩm Khê đều là phần có giá trị nhất. Số tiền đó đủ để Thẩm Khê dựng lại cơ nghiệp ở nơi khác.
"Lên đường ngay thôi."
Biết mọi việc đã sẵn sàng, Thẩm Khê không chần chừ thêm nữa, ra lệnh khởi hành lập tức.
Y đón lấy Trầm Ngư từ tay Linh Đang, ba người bước ra khỏi cổng chính căn nhà.
Căn nhà này vốn thuộc về một gia đình phú hộ sống gần phủ họ Lạc. Nhưng con trai của nhà đó là kẻ nghiện cờ bạc, đã đánh bạc thua sạch gia sản, ngôi nhà này cũng bị đem thế chấp. Trải qua nhiều lần chuyển nhượng, cuối cùng rơi vào tay Thẩm Khê.
Cánh cửa mà họ vừa đi vào lúc nãy vốn không tồn tại, là Thẩm Khê cho người đục thủng để thuận tiện hành động.
Ra khỏi cổng lớn, Trầm Ngư thấy trước mặt có ba cỗ xe ngựa xếp ngay ngắn trước cửa nhà.
Năm người đàn ông cao to đang đứng bên cạnh xe. Vừa thấy Thẩm Khê bước ra, họ liền gọi to: "Anh Thẩm!"
Trầm Ngư liếc nhìn họ, lập tức nhận ra đây chính là nhóm "sơn tặc" mà Thẩm Khê thu phục trong cốt chuyện gốc từng nhắc đến.
Đoàn xe của phủ họ Lạc từng bị cướp nhiều lần, chính là do nhóm năm người này gây ra.
Thẩm Khê gật đầu với họ, rồi ôm Trầm Ngư leo lên xe ngựa.
"Chúng ta phải nhanh chóng lên đường."
Linh Đang theo sau lên cùng xe với Thẩm Khê, còn Ngô Bình thì lên xe khác cùng hai người đàn ông kia.
Mọi người vừa ngồi yên, xe bắt đầu lăn bánh, nhẹ nhàng rung lắc theo nhịp đường phố.
Trầm Ngư đẩy nhẹ Thẩm Khê ra xa, ngồi vào tấm đệm bên trong xe, kéo rèm cửa sổ lên để nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài.
"Chúng ta sẽ đi đâu?"
Thẩm Khê đưa tay kéo rèm xuống, giọng dịu dàng: "Cẩn thận kẻo gió lạnh làm em nhức đầu."
Y quan tâm đến Trầm Ngư trước, rồi mới trả lời: "Chúng ta sẽ đến bến thuyền, theo đường thủy rời khỏi đây. Sau đó sẽ cập bến ở Huy Thành, rồi tiếp tục đi về phương Bắc bằng xe ngựa."
Trầm Ngư ngẩng lên nhìn Thẩm Khê chăm chú: "Em nghe nói phương Bắc hiện đang rất loạn lạc, lại vừa xảy ra hạn hán nghiêm trọng. Không phải là nơi dễ sinh sống."
Quá trình phát triển lịch sử của thế giới này rất giống với thế giới trước kia.
Thẩm Khê cúi đầu, giọng trầm thấp: "Chính vì loạn lạc nên mới có cơ hội. Hơn nữa, Đại Vũ có một người anh đang làm thổ phỉ ở một thôn núi phía Bắc, anh ấy sẽ giúp đỡ chúng ta."
Một lý do khác là vì mối quan hệ của Lạc Thiên Kiêu chủ yếu nằm ở miền Nam. Thẩm Khê lo rằng dù trốn sang thành thị khác, cuối cùng vẫn có thể bị truy tìm.
Nhưng tình hình phía Bắc thì khác. Dù tay chân của Lạc Thiên Kiêu có vươn dài đến đâu, hiện giờ hắn cũng chưa thể can thiệp vào vùng hỗn loạn phía Bắc.
Hơn nữa, những lời Lạc Thiên Kiêu từng nói đã khiến Thẩm Khê nhận ra một điều: Ở thế giới này, người có tiền vĩnh viễn không bằng kẻ có quyền.
Miền Nam giờ đã ổn định, nhưng lại đầy rẫy quân phiệt, mà đám người đó tuyệt đối không dung thứ cho kẻ nào dám xâm phạm địa bàn của mình.
Vì thế, hướng Bắc là lựa chọn bắt buộc của y.
Trầm Ngư tựa vai vào Thẩm Khê, thì thầm: "Anh đi đâu, em theo đó."
Tư thế hoàn toàn nương tựa ấy khiến trái tim Thẩm Khê như tan chảy.
Y ôm chặt Trầm Ngư vào lòng: "Đến nơi rồi, chúng ta sẽ thành hôn. Để chú Ngô làm chứng cho hôn lễ."
"Vâng."
Cô gái trong vòng tay đáp nhẹ, như một lời hứa thầm lặng.
Linh Đang đứng cách họ một khoảng, nhìn cảnh tình tứ này mà không khỏi hối hận vì quyết định ban đầu của mình. Cô không nên theo phu nhân lên thuyền. Nếu biết trước sẽ chứng kiến cảnh này, cô đã chọn ngồi cùng xe với quản gia còn hơn.
Xe lắc lư nhẹ nhàng đưa họ đến bến thuyền trấn Thanh Bình.
Tại bến, chiếc thuyền mà Ngô Bình đã sắp xếp từ trước neo đậu bên bờ nước.
Cả nhóm xuống xe, lên một chiếc thuyền nhỏ để chuyển sang thuyền lớn.
Sau khi tất cả đã lên boong và vào khoang, con thuyền phát ra một còi dài rồi từ từ rời bến.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương