“Anh…anh biến thái!”
Cô gái nhỏ liên tục đánh vào ngực anh, cô bây giờ giận dỗi, xấu hổ đan xen.
Trương Thời Khuynh cười không ra tiếng, nắm lấy tay cô, di chuyển vào trong áo anh.
“Như vậy là huề. Anh nhìn em, em chạm anh?”
Tử Vân Tử lần đầu nghe những lời hư hỏng từ chính miệng Trương Thời Khuynh nên vô cùng khó tin.
“Anh thay đổi rồi! Ai dạy hư anh vậy?”
Trương Thời Khuynh cười không thành tiếng, “Thay đổi, dạy hư? Em đang tự nói mình?”
Người có thể khiến Trương Thời Khuynh nói nhiều hơn, có thể khiến anh mặt dày nói mấy lời ngọt ngào ngoài Tử Vân Tử ra thì còn có thể lại ai nữa? Tử Vân Tử nghĩ một lúc quay sang chột dạ, “Xấu tính vậy anh cũng tiếp thu cho được”
Trương Thời Khuynh, dùng tay cô kéo trở ra ngoài. Anh tham lam đòi hỏi: “Xấu tính thế rồi phải theo đến cùng chứ?”
“Ý anh là sao?”
Anh đè cô dưới thân, câu hỏi ngốc nghếch kia vừa được khai sáng.
Trương Thời Khuynh không tốn sức tóm gọn tay cô lên đỉnh đầu, áo anh ném phăng dưới sàn.
Tử Vân Tử bị anh hôn đến mơ hồ, cô mơ màng dõi theo quần áo mình đang mặc lần lượt lột sạch.
Đến khi nỗi đau phía dưới mạnh mẽ đi vào cô sực tỉnh táo.
Cô gái nhỏ thút thít van xin: “Nhẹ hơn…đau quá…ư”
Trương Thời Khuynh liên tục kéo chỉnh hông cô khi lên khi xuống để dễ dàng theo kịp tiến độ.
Trương Thời Khuynh chưa vào sâu, cô gái nhỏ siết chặt ga giường đến căng cơ tay, nhức mỏi không thôi.
Trương Thời Khuynh sợ cô đau, rời ra khi mới phân nửa.
Tử Vân Tử chưa kịp hít thở đều đặn, lần nữa đón nhận vật căng trướng.
“A…ưm đau…hức…”
Trương Thời Khuynh hôn cô trấn an.
“Sắp nữa sẽ thoải mái, chịu đựng một chút”
Tử Vân Tử cắn môi chịu đựng, eo và lưng cô đã mỏi lừ, anh hầu như đều tự điều chỉnh.
Trương Thời Khuynh quỳ gối lâu dần cũng quen với tư thế này. Anh trụ rất vững còn cô đã lả đi từ lâu.
Anh thừa cơ đẩy nhanh tiến độ, đi sâu vào bên trong.
Tử Vân Tử đau đớn, mệt mỏi chỉ có thể la toáng thất thanh: “A…anh là kẻ xấu! Chưa hỏi ý kiến của em gì hết…hức…đau thế này mà anh nói thoải mái? Nói dối, xấu xa!”
Trương Thời Khuynh để sẵn gối ngang eo, để cô nằm lên.
Hơi thở nóng gian phả mạnh xuống hõm cổ khiến cô tê dại. Lời anh nặng nề như không có sức chứa: “Lần này chắc chắn thoải mái”
Tử Vân Tử sảng hồn chống tay ngồi dậy. Trương Thời Khuynh to lớn ấn trọn cô trở về chỗ cũ.
Anh lần này không chờ đợi, như ngựa đứt cương, điên cuồng ra vào không ngừng.
Tiếng cọ ma sát dưới tách da kín đáo mỗi lần hoan hợp lại phát ra âm thanh khiến người nghe đỏ mặt.
Tử Vân Tử rên rỉ không ngừng, nước mắt ứa ra còn nóng hổi.
Cô gái nhỏ không biết đã bao làm đến cao trào, Trương Thời Khuynh vẫn chưa buông tha.
Trương Thời Khuynh để cô nằm nghỉ trên người mình một lúc lại tiếp tục kéo người cô xuống giường, làm thêm vài lần.
Anh đi vào, mang hết những tinh hoa vào trong. Nghĩ cô sẽ có con với mình, nụ cười trên khoé môi lại kéo dài.
Đến khi vệt máu đỏ trên grap giường sẫm lại, khô ráo từ lâu, Trương Thời Khuynh mới bế cô đi tắm rửa. Ôm cô ngủ đến khi trời sáng.
Tử Vân Tử mở mắt khi nghe tiếng chim hót líu lo bên ô cửa sổ.
Chim sẻ vừa đập cánh bay đi, Tử Vân Tử mói nhìn sang người nằm bên cạnh.
Trương Thời Khuynh vừa tỉnh đá cúi đầu hôn lên trán cô, “Vui không?”
Tử Vân Tử lắc đầu, xa xả trách mắng anh: “Đau! Không vui. Em không xuống giường được, tất cả là tại anh hết! Quái vật!”
Trương Thời Khuynh phì cười, nhanh chóng nuốt những gì cô nói vào trong bụng. Anh mân mê đầu môi cô như một thứ để gặm nhấm.
Nụ hôn kéo dài làm cô tỉnh cả ngủ.
“Anh, em đói rồi!”
“Đi được không? Đi đánh răng trước đã”
Tử Vân Tử ôm nỗi đau một mình, “Anh dìu em may ra còn đi được”
Trương Thời Khuynh chăm sóc cô như con nít, mặc quần áo, giúp cô vệ sinh cá nhân.
Trương Thời Khuynh nấu một ít mì ống, thêm cốc sữa là cô đủ lo mấy tiếng liền.
Hôm nay là ngày nghỉ, anh và cô nằm gọn trên ghế sofa xem ti vi.
Trương Thời Khuynh quàng tay từ phía sau, liên tục đút cô miếng bỏng ngô ngòn ngọt.
Bộ phim kết thúc, anh và cô chuyển sang chơi game.
Bữa trưa anh nấu nướng, cô bên cạnh nói cười, cùng phụ anh dọn bát đũa.
Chiều anh cùng cô đi dạo đây đó, ngồi ở công viên nhìn bọn trẻ chơi đuổi bắt.
Chiều tà đứng trên cầu ngắm hoàng hôn chạm đất. Ánh vàng cam và nụ cười ngọt ngào của cô khiến anh chìm đắm.
Tối hoà nhịp giữa lòng phố, tay trong tay từ nhà hàng đến những điểm đến nổi bật.
Nếu chưa buồn ngủ, anh và cô cùng thức, ngắm nhìn thành phố sáng đèn khi về đêm.
Một ngày đơn giản kết thúc, bình yên đến dịu dàng.
Cuộc sống tuy đơn giản, bình thường như bức tranh không màu nhưng sự xuất hiện của đối phương lại khiến bức tranh kia ngập tràn màu sắc.
Cô gái nhỏ liên tục đánh vào ngực anh, cô bây giờ giận dỗi, xấu hổ đan xen.
Trương Thời Khuynh cười không ra tiếng, nắm lấy tay cô, di chuyển vào trong áo anh.
“Như vậy là huề. Anh nhìn em, em chạm anh?”
Tử Vân Tử lần đầu nghe những lời hư hỏng từ chính miệng Trương Thời Khuynh nên vô cùng khó tin.
“Anh thay đổi rồi! Ai dạy hư anh vậy?”
Trương Thời Khuynh cười không thành tiếng, “Thay đổi, dạy hư? Em đang tự nói mình?”
Người có thể khiến Trương Thời Khuynh nói nhiều hơn, có thể khiến anh mặt dày nói mấy lời ngọt ngào ngoài Tử Vân Tử ra thì còn có thể lại ai nữa? Tử Vân Tử nghĩ một lúc quay sang chột dạ, “Xấu tính vậy anh cũng tiếp thu cho được”
Trương Thời Khuynh, dùng tay cô kéo trở ra ngoài. Anh tham lam đòi hỏi: “Xấu tính thế rồi phải theo đến cùng chứ?”
“Ý anh là sao?”
Anh đè cô dưới thân, câu hỏi ngốc nghếch kia vừa được khai sáng.
Trương Thời Khuynh không tốn sức tóm gọn tay cô lên đỉnh đầu, áo anh ném phăng dưới sàn.
Tử Vân Tử bị anh hôn đến mơ hồ, cô mơ màng dõi theo quần áo mình đang mặc lần lượt lột sạch.
Đến khi nỗi đau phía dưới mạnh mẽ đi vào cô sực tỉnh táo.
Cô gái nhỏ thút thít van xin: “Nhẹ hơn…đau quá…ư”
Trương Thời Khuynh liên tục kéo chỉnh hông cô khi lên khi xuống để dễ dàng theo kịp tiến độ.
Trương Thời Khuynh chưa vào sâu, cô gái nhỏ siết chặt ga giường đến căng cơ tay, nhức mỏi không thôi.
Trương Thời Khuynh sợ cô đau, rời ra khi mới phân nửa.
Tử Vân Tử chưa kịp hít thở đều đặn, lần nữa đón nhận vật căng trướng.
“A…ưm đau…hức…”
Trương Thời Khuynh hôn cô trấn an.
“Sắp nữa sẽ thoải mái, chịu đựng một chút”
Tử Vân Tử cắn môi chịu đựng, eo và lưng cô đã mỏi lừ, anh hầu như đều tự điều chỉnh.
Trương Thời Khuynh quỳ gối lâu dần cũng quen với tư thế này. Anh trụ rất vững còn cô đã lả đi từ lâu.
Anh thừa cơ đẩy nhanh tiến độ, đi sâu vào bên trong.
Tử Vân Tử đau đớn, mệt mỏi chỉ có thể la toáng thất thanh: “A…anh là kẻ xấu! Chưa hỏi ý kiến của em gì hết…hức…đau thế này mà anh nói thoải mái? Nói dối, xấu xa!”
Trương Thời Khuynh để sẵn gối ngang eo, để cô nằm lên.
Hơi thở nóng gian phả mạnh xuống hõm cổ khiến cô tê dại. Lời anh nặng nề như không có sức chứa: “Lần này chắc chắn thoải mái”
Tử Vân Tử sảng hồn chống tay ngồi dậy. Trương Thời Khuynh to lớn ấn trọn cô trở về chỗ cũ.
Anh lần này không chờ đợi, như ngựa đứt cương, điên cuồng ra vào không ngừng.
Tiếng cọ ma sát dưới tách da kín đáo mỗi lần hoan hợp lại phát ra âm thanh khiến người nghe đỏ mặt.
Tử Vân Tử rên rỉ không ngừng, nước mắt ứa ra còn nóng hổi.
Cô gái nhỏ không biết đã bao làm đến cao trào, Trương Thời Khuynh vẫn chưa buông tha.
Trương Thời Khuynh để cô nằm nghỉ trên người mình một lúc lại tiếp tục kéo người cô xuống giường, làm thêm vài lần.
Anh đi vào, mang hết những tinh hoa vào trong. Nghĩ cô sẽ có con với mình, nụ cười trên khoé môi lại kéo dài.
Đến khi vệt máu đỏ trên grap giường sẫm lại, khô ráo từ lâu, Trương Thời Khuynh mới bế cô đi tắm rửa. Ôm cô ngủ đến khi trời sáng.
Tử Vân Tử mở mắt khi nghe tiếng chim hót líu lo bên ô cửa sổ.
Chim sẻ vừa đập cánh bay đi, Tử Vân Tử mói nhìn sang người nằm bên cạnh.
Trương Thời Khuynh vừa tỉnh đá cúi đầu hôn lên trán cô, “Vui không?”
Tử Vân Tử lắc đầu, xa xả trách mắng anh: “Đau! Không vui. Em không xuống giường được, tất cả là tại anh hết! Quái vật!”
Trương Thời Khuynh phì cười, nhanh chóng nuốt những gì cô nói vào trong bụng. Anh mân mê đầu môi cô như một thứ để gặm nhấm.
Nụ hôn kéo dài làm cô tỉnh cả ngủ.
“Anh, em đói rồi!”
“Đi được không? Đi đánh răng trước đã”
Tử Vân Tử ôm nỗi đau một mình, “Anh dìu em may ra còn đi được”
Trương Thời Khuynh chăm sóc cô như con nít, mặc quần áo, giúp cô vệ sinh cá nhân.
Trương Thời Khuynh nấu một ít mì ống, thêm cốc sữa là cô đủ lo mấy tiếng liền.
Hôm nay là ngày nghỉ, anh và cô nằm gọn trên ghế sofa xem ti vi.
Trương Thời Khuynh quàng tay từ phía sau, liên tục đút cô miếng bỏng ngô ngòn ngọt.
Bộ phim kết thúc, anh và cô chuyển sang chơi game.
Bữa trưa anh nấu nướng, cô bên cạnh nói cười, cùng phụ anh dọn bát đũa.
Chiều anh cùng cô đi dạo đây đó, ngồi ở công viên nhìn bọn trẻ chơi đuổi bắt.
Chiều tà đứng trên cầu ngắm hoàng hôn chạm đất. Ánh vàng cam và nụ cười ngọt ngào của cô khiến anh chìm đắm.
Tối hoà nhịp giữa lòng phố, tay trong tay từ nhà hàng đến những điểm đến nổi bật.
Nếu chưa buồn ngủ, anh và cô cùng thức, ngắm nhìn thành phố sáng đèn khi về đêm.
Một ngày đơn giản kết thúc, bình yên đến dịu dàng.
Cuộc sống tuy đơn giản, bình thường như bức tranh không màu nhưng sự xuất hiện của đối phương lại khiến bức tranh kia ngập tràn màu sắc.
Danh sách chương