Tô Diệu Y đứng bất động, không thể tin vào mắt mình, xoay người lại.
Đoan Vương đã biến mất trong làn mưa quế, chỉ để lại một câu: "Câu chuyện kết thúc tại đây."
“Vương công tử đã nói gì với ngươi vậy? Hắn có nguyện ý giúp đỡ ngươi không?”
Giang Miểu vội vàng hỏi khi ra khỏi cửa.
“... Coi như là giúp đi.”
Tô Diệu Y thấp giọng đáp.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!”
Giang Miểu vui mừng: "Không ngờ vị Vương công tử này vẫn có chút tác dụng đấy…”
Tô Diệu Y cúi đầu, Giang Miểu không thể nhìn thấy rõ sắc mặt nàng tái nhợt như giấy, cùng ánh mắt ngầm giận dữ ẩn chứa sự đè nén.
Trên hành lang, tôi tớ dẫn theo đèn lửa, chiếu sáng con đường phía trước cho Tô Diệu Y và Giang Miểu. Đột nhiên, họ va phải một nhóm người, trong đó, một người khoác áo choàng, bước đi nặng nề nhưng lại rất thong thả.
“Hôm nay có khách à?”
Người đó lên tiếng, giọng nói có phần già nua, nhưng lại sắc bén.
Giang Miểu đang định phân biệt, thì nghe thấy tôi tớ dẫn đường phía trước tựa như hít phải một hơi lạnh, rồi quỳ xuống một cách cuống quýt: “Lưu công công, ngài hôm nay sao lại tới đây?”
Lưu công công… Công công!
Giang Miểu giật mình, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn về phía người nọ, lập tức gặp phải đôi mắt sắc bén, tinh quái.
Ở biệt viện của Đoan Vương, sự xuất hiện của một công công không phải điều gì lạ, vì thế Tô Diệu Y không quá kinh ngạc. Nàng vẫn còn chìm trong suy nghĩ về lời nói của Đoan Vương vừa rồi, không chú ý đến người công công này, cũng không nhận ra họ Lưu.
“A, hai vị phu nhân là…?”
Lưu công công liếc nhìn, mắt mơ màng.
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Tô Diệu Y đứng phía trước, Giang Miểu đứng sau, một minh một ám, tựa như lẽ thường, người ta sẽ chú ý tới Tô Diệu Y đang đứng phía trước.
Các tôi tớ đang quỳ vội vã đứng dậy, định lên tiếng giới thiệu thân phận của Tô Diệu Y: “Vị này chính là…”
“Dân nữ Giang Miểu, bái kiến Lưu công công!”
Giang Miểu đột nhiên từ sau lưng Tô Diệu Y bước ra, che chắn cho nàng, quỳ xuống thực hiện một cái lễ lớn.
Trong khoảnh khắc, vị trí của hai người bị đảo ngược. Giang Miểu đứng ở nơi sáng sủa, còn khuôn mặt Tô Diệu Y bị che khuất hoàn toàn.
Lưu công công cuối cùng cũng nhìn rõ Giang Miểu, miệng lưỡi có phần quái lạ: "Ngươi nói ngươi tên gì?”
“... Giang Miểu.”
“Nước sông Giang, Tam Thủy Miểu?”
“Đúng vậy.”
Lưu công công sắc mặt càng thêm khó hiểu: "Nghe giọng nói, ngươi là người Lâm An sao? Nhà ngươi là ai trong phủ Lâm An?”
Giang Miểu đâu có khẩu âm Lâm An đâu…
Tô Diệu Y chợt nhận ra điều gì đó, thân hình vừa động, định tiến lên, nhưng lại bị Giang Miểu ngầm ngăn lại, không một tiếng động.
"Dân nữ là cô nhi, không cha không mẹ. Ngày thường chỉ dựa vào đoán số mệnh, xem phong thủy, sống qua ngày..."
Cả hành lang trở nên tĩnh lặng trong một khoảnh khắc.
"Ngẩng đầu lên."
Giọng Lưu công công vang lên từ trên đầu, cảm xúc không rõ ràng.
Giang Miểu do dự nâng mặt lên, ánh mắt lại đụng phải cặp mắt sắc lạnh của Lưu công công. Cảm giác như có d.a.o nhỏ cứa vào mặt, lạnh buốt từ trong ra ngoài, khiến cô không tự chủ được mà rùng mình.
"Giang Miểu... A, Giang Miểu..."
Cuối cùng, khi Giang Miểu đã gần như không thể chịu nổi, Lưu công công mới chuyển ánh mắt đi, cười mơ hồ một tiếng, rồi từ từ bước qua cô và Tô Diệu Y, đi vào nội viện.
Chỉ khi tiếng bước chân của bọn họ không còn nghe thấy, Giang Miểu mới thở phào nhẹ nhõm:
"Nhanh, nhanh đỡ ta một chút."
Tô Diệu Y nhíu mày, đưa tay đỡ Giang Miểu lên:
"Ngươi vừa rồi rốt cuộc là hát gì vậy?"
Giang Miểu nở nụ cười khổ:
"Tô Diệu Y, ngươi ngày thường thông minh thế mà sao giờ lại ngốc vậy? Lúc nãy là Lưu công công, ta không biết trong cung có bao nhiêu Lưu công công, nhưng ta biết mấy năm trước ngươi đã đắc tội một người, cũng là Lưu công công đấy!"
Lưu công công…
Tô Diệu Y mất một lúc mới phản ứng lại, rồi bỗng nhiên chuyển chủ đề sang người hầu:
"Vừa rồi là ai, Lưu công công ấy?"
Tên hầu từ mặt đất đứng lên:
"Là Lưu Hỉ, Lưu công công."
"!"
Tô Diệu Y giật mình, ánh mắt khẽ chấn động.
Tên hầu đưa Tô Diệu Y và Giang Miểu ra đến cổng lớn rồi cúi đầu lùi lại.
"Ngươi hôm nay phải cảm ơn ta đấy!"
Giang Miểu xoa đầu gối, tựa vào Tô Diệu Y đi ra ngoài:
"Nếu không có ta, kẻ thù gặp mặt chỉ sợ sẽ đỏ mắt mà không biết tự mình c.h.ế.t như thế nào..."
"… Thật vậy."
Tô Diệu Y đỡ Giang Miểu, nhưng tâm trí lại nặng trĩu:
"Chỉ là thái độ của Lưu công công với ngươi, rõ ràng không bình thường. Ông ta có vẻ như đã biết rõ về ngươi..."
Giang Miểu im lặng.
Lưu công công có gì kỳ lạ, cô dĩ nhiên nhận ra, nhưng thực sự không thể nghĩ ra lý do...
"Hay là Vương công tử có nhắc đến ta với ông ta? Nhưng nghĩ lại, một công công trong hoàng cung, sao lại phải đến chỗ của Vương công tử?"
"…"
Một tiếng ầm ầm của bánh xe lăn trên đá văng, ngăn cản cuộc trò chuyện của họ.
Tô Diệu Y nhìn theo hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy một chiếc xe ngựa dừng phía sau xe của nàng, và người cầm cương chính là Khuyết Vân.
Cửa sổ xe mở lên, lộ ra khuôn mặt tuấn tú của Dung Giới. Hắn liếc qua Tô Diệu Y rồi nhìn về phía Giang Miểu:
"Xin làm phiền ngươi đi trước một bước."
Giang Miểu nhướng mày, lúc đầu tưởng rằng Lăng Trường Phong, định phản ứng thì bắt gặp một cái nhìn thoáng qua của Dung Giới, cô rụt vai, không còn do dự mà quay người bước lên xe của Tô gia.
Tô Diệu Y cũng cảm thấy bị đè nén. Ngoài Dung Giới, dường như không còn ai có thể nói chuyện với nàng, vì vậy nàng chỉ nhẹ nhàng kéo váy lên và ngồi xuống bên trong xe.
“Sắc mặt kém như vậy…”
Dung Giới cúi mắt đánh giá nàng: "Đoan Vương và nàng đã nói gì?”
Tô Diệu Y không nhịn được cười lạnh một tiếng: "Hắn nói với ta rằng, thiên kim tan hết còn phục tới.”
“……”
“Nói thì dễ nghe, thiên kim tan hết còn phục tới! Tan đi đâu, tan đi nơi nào? Là tan vào quốc khố, tan vào những túi tiền của đám quyền quý sao?”
Tô Diệu Y âm thầm cắn răng, có chút không cam lòng: "Rõ ràng chính là mặt dày vô sỉ, muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của…”
Dung Giới im lặng một lát, rồi mới giải thích với Tô Diệu Y: "Ý của Đoan Vương không phải là để Cừu gia quản lý tài sản rồi sung vào quốc khố, mà là đưa vào hoàng thất tư khố.”
Tô Diệu Y sửng sốt: "Hoàng thất tư khố?”
“Nàng cũng biết tình hình Bắc Cảnh hiện giờ, chiến tranh này nhất định phải giành tiên cơ. Nhưng trong triều, nhóm Lâu Nhạc cầm đầu phe chủ hòa, không muốn tham gia chiến trận này. Lý do của họ là… Quốc khố đã trống rỗng, thuế ruộng không đủ, nếu chiến tranh xảy ra, tất sẽ thất bại.”
“Ba năm trước cũng đã nói như vậy rồi…”
Tô Diệu Y nhíu mày: "Nhưng vụ án tham ô của Tề Chi Viễn, không phải đã tịch thu không ít tang bạc sao?”
“Nàng cũng nói, đó là chuyện của ba năm trước. Đừng nói về ba năm đã tiêu hao bao nhiêu, dù quốc khố có chút lợi nhuận đi chăng nữa, hiện giờ Lâu Nhạc một tay nắm giữ, Thánh Thượng cũng không thể xoay chuyển được tình thế trong triều đình.”
Tô Diệu Y bình tĩnh nói: "Vậy là hoàng đế chỉ có thể đi tìm thương hộ để đòi tiền, vượt qua Lâu Nhạc, vượt qua quốc khố, mới có thể thật sự dùng vào việc cần thiết?”
Dung Giới gật đầu.
Tô Diệu Y ngơ ngẩn ngồi một lúc, ánh mắt nàng vốn như những đóa hoa đào chợt đổi sắc, thay đổi một cách đột ngột.
Khi nàng tìm gặp Đoan Vương lần đầu, chỉ biết tin đồn giả trong cung, không rõ là ai đã kết thù với Cừu Thứ, hoàng thân quốc thích. Nhưng bây giờ, chiến tranh, chủ chiến, chủ hòa, Cừu gia, Diêm gia, đồng dao, Đoan Vương “Ngôn tẫn tại đây”… Những mảnh ghép kỳ lạ, bỗng chốc được Dung Giới nối lại.
“Thì ra là thế…”
Tô Diệu Y giật giật môi, giọng nói lạnh lẽo: "Ta từ nhỏ đã hiểu một đạo lý, muốn biết ai đứng sau một sự việc, chỉ cần nhìn xem ai được lợi nhiều nhất. Kẻ được lợi chính là hung thủ.”
Dừng một chút, nàng ngẩng lên nhìn Dung Giới, cắn răng từng câu: "Không phải nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, mà chính là phóng hỏa rồi đánh cướp. Cái đồng d.a.o kia, chính là bút tích của hoàng đế.”
“……”
Dung Giới không nói gì.
Tất cả chỉ là sự cam chịu.
Tô Diệu Y tức giận đến mức bật cười, ánh mắt bùng lên như lửa, khi nghe câu nói “Thiên kim tan hết còn phục tới” lần đầu, nàng chỉ cảm thấy hoang đường và không cam lòng, nhưng bây giờ, nàng càng cảm thấy thất vọng, buồn bực.
“Ngài ấy sao lại độc ác như vậy? Ba năm trước, Cừu Thứ còn kéo Tề Chi Viễn xuống, khi đó ngươi còn nói với ta, Cừu Thứ là người của hoàng đế. Bây giờ thì sao, đối với người trong một nhà mà lại dùng những thủ đoạn hèn hạ như vậy?”
Hoàng đế nếu thực sự muốn dùng tiền của Cừu gia để đánh giặc, chẳng lẽ không thể thương lượng, không thể tìm cách khác sao? Phải chăng vì sợ Cừu gia không muốn khuynh tẫn gia sản, nên không để lại một con đường lui?… Cái cách bá đạo, tham lam này, chẳng phải là qua cầu rút ván, dùng kế để hại người sao? Nói xong câu cuối, sắc mặt Dung Giới đã thay đổi. Hắn bỗng dưng vung tay áo, bàn tay đặt lên miệng Tô Diệu Y, ngăn không cho nàng tiếp tục nói: "Lời như vậy mà nàng cũng dám nói?"
"……"
Tô Diệu Y cũng trừng mắt nhìn hắn, cảm giác tức giận dâng lên sau hai ngày nén nhịn, nàng quay mặt đi một chút, rồi bất ngờ cắn mạnh vào tay Dung Giới.
Dung Giới nhíu mày, nhưng chỉ là một nếp nhăn rất nhỏ. Mãi cho đến khi Tô Diệu Y buông hàm răng ra, hắn mới từ từ thu tay lại. Trên tay hắn đã để lại một vết ấn, vết máunhẹ.
"Đoan Vương cũng biết chuyện này, ngươi và Đoan Vương là một phe sao…"
Giọng nói Tô Diệu Y khựng lại, đột nhiên nàng nhớ ra điều gì, trong mắt thoáng qua một tia nghi ngờ: "Có phải ngươi…"
Dung Giới dừng lại: "Cái gì?"
"Bọn họ đã thả ra lời đồn về đồng dao, trước đó ngươi có biết không?"
Tô Diệu Y không suy nghĩ nhiều, mà buột miệng hỏi.
Dung Giới trong mắt lướt qua một tia kinh ngạc, rồi ngay lập tức thay thế bằng cơn giận cuồn cuộn, trên mặt lộ ra cảm xúc phức tạp – vừa như chua xót, vừa như giận dữ, lại vừa như bị tổn thương.
"Nàng nghi ngờ ta sao? Ngươi đang nghi ngờ ta đem bí mật của Cừu Thứ nói cho hoàng đế? Hay nàng nghi ngờ ta đã khuyến khích việc này, hay tất cả những việc này đều là do ta có âm mưu xấu?"
Tô Diệu Y cảm thấy n.g.ự.c mình căng thẳng.
Nàng giống như… đã nói sai điều gì…
Ngay lúc đó, xe ngựa bất ngờ dừng lại.
"Thôi, ta không nói gì nữa…"
Tô Diệu Y không biết nên nói gì để sửa sai, vì thế chỉ đành nói một câu mơ hồ, rồi đứng dậy chuẩn bị xuống xe.
Nhưng đột nhiên, một lực kéo mạnh mẽ làm nàng ngã lại vào trong xe, và trước khi nàng va vào tường xe, một bàn tay đã đỡ lấy nàng.
Trước mắt Tô Diệu Y là một mảng tối, nhưng khi nàng bình tĩnh lại, thì thấy Dung Giới đang cúi người đè xuống, ép nàng vào góc xe, ánh mắt hắn như lửa, chăm chú nhìn nàng:
"Nàng nghi ngờ ta biết rõ bí mật này sao…"
"Bạn bè và người thân của ta đều là người một nhà, còn ngươi, dù có làm cũng sẽ không thừa nhận đâu…"
Tô Diệu Y tức giận đến đỏ mặt, nhưng vẫn tiếp tục giãy giụa muốn đẩy Dung Giới ra.
Tuy nhiên, Dung Giới lại dùng một tay giữ chặt cổ tay nàng, tay kia siết mạnh vào sau đầu nàng, lực đè ép khiến nàng không thể cử động, năm ngón tay thon dài của hắn đã chạm vào tóc nàng, rối tung như dây leo, mật thiết không thể phân biệt.
"Thì ra, họ là người một nhà của nàng, còn ta lại là người ngoài, tâm địa xấu xa, thủ đoạn tàn nhẫn nhất, phải không?"
"A."
Cơn đau truyền đến khiến Tô Diệu Y không thể làm gì hơn, chỉ có thể ngừng giãy giụa, ánh mắt dán chặt vào đôi mắt Dung Giới.
Đôi mắt của Dung Giới ngày càng sâu thẳm, tối đen như xoáy nước, khiến cả thiên địa như thu nhỏ lại trong đó.
Ngón tay hắn lần xuống cổ Tô Diệu Y, nhẹ nhàng vuốt ve, như thể có thứ gì đó quấn quanh tâm trí nàng.
Dung Giới lẩm bẩm phun ra một câu, thanh âm thấp không thể nghe thấy: "Khó trách năm ấy ở chùa Đại Tướng Quốc, ta biết nàng đi treo phúc bài, nhưng tìm không thấy cái nào có tên của người ngoài như ta……”
Tô Diệu Y không tự giác ngồi thẳng cổ, mơ hồi một hồi lâu, mới hiểu được Dung Giới đang nói đến ba năm trước nàng vì lừa Ngu Đinh Lan, ở chùa Đại Tướng Quốc treo một đống phúc bài.
“Kia, là, diễn……”
Nàng từ kẽ răng bài trừ ba chữ.
“Mặc dù là diễn trò…… Cũng vẫn chỉ không có ta. Thậm chí Trịnh Ngũ Nhi đã khuất cũng có một tấm, lại duy nhất không có ta……”
Dung Giới cúi đầu, khuôn mặt tất cả ẩn vào chỗ tối, thần sắc khó phân biệt.
Ngay sau đó, bả vai Tô Diệu Y đột nhiên tê rần.
“A……”
Đồng tử nàng chợt co lại, đau đến kêu lên một tiếng.
Dung Giới ghé đầu sát cổ nàng, hung hăng cắn xuống một cái. Giống như dã thú ngủ đông lâu ngày rốt cuộc không thể nhẫn nhịn, hé miệng lộ răng nanh, toan tính một phát cắn đứt cổ họng dê non, m.á.u tươi thịt mềm… Nhưng hắn chung quy vẫn không phải cầm thú. Khi vừa chạm đến tầng da thịt mỏng, vị tanh nồng vừa chớm lan ra, răng nanh kia liền lặng lẽ thu lại. Cuối cùng, hắn chỉ để lại dấu răng mờ nhạt, rồi khẽ đặt một nụ hôn lên đó.
Tô Diệu Y mặt đỏ bừng vì tức giận, một tay đẩy hắn ra, tay kia che lấy chỗ vừa bị cắn, giọng run lên vì giận:
“Dung Giới, ngươi là chó sao?”
Dung Giới thuận thế lui về, ngồi nghiêng trên sập trong xe ngựa, mí mắt khẽ nhướng, nhàn nhạt nhìn nàng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Cũng không khác mấy.”
Hắn giơ tay lên, đưa bàn tay còn vương dấu răng lẫn vệt m.á.u ra trước mặt nàng, giọng điệu khó đoán:
“Chỉ là ta không nhẫn tâm như nàng.”
“…”
“Nàng tin cũng được, không tin cũng được. Việc Thánh thượng mưu tính, ta và Đoan Vương xưa nay không hề hay biết, chỉ đến khi sự đã rồi mới đoán ra được manh mối.”
Tô Diệu Y nghẹn lời, chỉ biết vụng về che cổ, vội vã bước xuống xe.
Bên ngoài xe ngựa, Khuyết Vân không rõ từ khi nào đã đứng dưới gốc bạch quả cách đó mười bước, quay lưng về phía xe, mặt hướng tường viện, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tỏ ra như chưa nghe thấy điều gì.
Chỉ là tư thế kia thực sự khiến người ta chột dạ. Tô Diệu Y đi ngang qua y, gương mặt càng đỏ hơn, cuối cùng nhịn không được đá một cước vào thân cây, nghiến răng buông bốn chữ:
“Nô tài hệt chủ!”
Lá cây rơi rào rào, rớt cả lên đầu Khuyết Vân.
Khuyết Vân: “…”
Y oan ức xoay đầu lại, nhìn theo bóng Tô Diệu Y chạy trối c.h.ế.t mà kêu lên:
“Tô nương tử, ta thật sự không nghe thấy gì mà…”
Đáp lại y chỉ là tiếng “rầm” khi cánh cổng đóng sập.
Hẻm nhỏ rơi vào yên tĩnh, Khuyết Vân vẫn đứng ngẩn ngơ vò đầu. Từ trong xe, truyền ra giọng Dung Giới lãnh đạm:
“Giống ta là chuyện đáng hổ thẹn lắm sao?”
Khuyết Vân mở to mắt, cuống quýt chạy tới:
“Công tử…”
“Hồi phủ!”
****
Từ đêm xảy ra mâu thuẫn với Dung Giới, Tô Diệu Y liền giam mình trong Tu Nghiệp Phường, đại môn không bước, nhị môn không qua, cứ thế ôm mặt khóc suốt hai ngày. Suốt quãng ấy chỉ có Mục Lan ghé thăm một lần, nhưng cô cũng chẳng giúp được gì ngoài vài câu an ủi, bởi tình cảnh Cừu phủ giờ đây đã rối ren như tơ vò, ai cũng đành bó tay.
“Nghe nói các cửa hàng của Cừu gia đều đã đóng cửa,” Mục Lan nhẹ giọng, “ngày hôm đó Cừu Thứ cùng mẫu thân ngươi đích thân tới nha môn trình báo, xử lý qua loa vài chuyện còn lại rồi từ ấy không ra khỏi Cừu phủ nữa. Mấy hôm nay, phủ viện canh phòng nghiêm ngặt, có thể ngăn được kẻ phóng hỏa hay hành hung, nhưng nào ngăn nổi bọn gieo m.á.u gà viết bậy ngoài tường, hay hắt nước bẩn, ném lá cải... đều là trò lén lút, khó mà đề phòng cho xuể.”
Cô dừng một chút, rồi tiếp:
“Chỉ là, hiện tại Cừu Thứ và nương ngươi vẫn còn an toàn. Ít ra, chưa tới nỗi nguy đến tính mạng.”
Tô Diệu Y ôm khư khư hộp tiền trong lòng, tay không ngừng lay đồng bạc bên trong. Giọng nàng trầm xuống:
“Tin giang hồ truyền đến, lại có kẻ treo giá cái đầu Diêm Như Giới.”
Mục Lan rùng mình, sắc mặt biến đổi.
Giang Miểu cũng chau mày:
“Không phải Vương Viêm nói sẽ nghĩ cách giúp ngươi sao? Vậy cách đâu?”
“…”
Tô Diệu Y chỉ cúi đầu, chẳng buồn trả lời. Nàng vẫn chưa biết nên mở miệng thế nào với Cừu Thứ.
Thấy thế, Mục Lan vội giật lấy hộp tiền trong tay nàng:
“Lúc này rồi mà ngươi còn rảnh rỗi đếm tiền ư?”
Nghe tiếng bạc lách cách rơi xuống, Tô Diệu Y khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn Mục Lan, chậm rãi nói:
“Ngươi còn nhớ không? Khi xưa ở Lâu huyện, cách một con phố có một trạm dịch xa?”
Mục Lan ngẩn người:
“Nhớ chứ, sao thế?”
“Trạm dịch ấy tên là Giới Tối Cao, lại là chỗ làm ăn thịnh vượng nhất trong vùng. Gần đó có một đoạn đường lớn, trên đường có một cái hố sâu, quanh năm chẳng ai sửa. Xe ngựa qua đó thể nào cũng bị kẹt, mà mỗi lần kẹt lại, trạm dịch này liền phái người ra giúp, thậm chí có người còn chịu trả gấp đôi tiền công để nhờ họ cứu viện…”
Giang Miểu nghi hoặc:
“Nghe cũng bình thường mà. Chắc là chọn được vị trí tốt, lại hợp phong thủy nữa.”
“A.”
Mục Lan bật cười khinh miệt:
“Chẳng phải đâu. Cái hố ấy chính là do người của trạm đào ra. Sau đó còn đều đặn đút lót quan lại để kéo dài việc sửa đường. Như thế mới có thể vơ vét bạc thiên hạ. Thật là phường xảo trá!”
Giang Miểu trợn tròn mắt:
“Chẳng khác gì sơn phỉ. Cướp trắng trợn còn bày ra vẻ nghĩa hiệp!”
Tô Diệu Y mím môi, khẽ cười nhạt:
“Cướp của người ta, lại còn giương cờ cứu dân. Nếu là ta, thà bỏ cả xe cũng chẳng thèm nhờ vả bọn họ.”
Giang Miểu tựa hồ có chút bừng tỉnh, định nói gì nhưng lại thôi. Cô chỉ thở ra một tiếng, chậm rãi bảo:
“Nhưng mà... đường còn dài, chẳng lẽ cứ đứng mãi tại chỗ sao?”
Mục Lan nghe hai người đối đáp, mơ hồ chẳng hiểu đầu đuôi, lẩm bẩm một mình:
“Kỳ quặc thật. Một cái xe hư đâu phải chuyện to tát gì. Lâu huyện chẳng lẽ chỉ có mỗi một con đường? Cũng không phải chỉ có một trạm dịch! Cùng lắm thì vòng sang chỗ khác, hoặc nâng xe đem đi sửa, hoặc thay xe mới! Có một cách nữa, cứ để xe nằm đó chặn đường, không chừng lại có người tới giúp… Ừ, vậy là xong.”
Nói dứt lời, trong phòng chợt tĩnh lặng như tờ.
Mục Lan quay sang, thấy cả Tô Diệu Y lẫn Giang Miểu đều đang nhìn chằm chằm mình, tóc gáy không khỏi dựng đứng:
“Các ngươi nhìn ta làm gì?”
Tô Diệu Y nhàn nhạt đáp:
“Chỉ là thấy ngươi nói đúng thôi.”
Mục Lan bừng sáng ánh mắt:
“Vậy... các ngươi đã nghĩ ra cách gì chưa?”
Tô Diệu Y hít sâu một hơi, rồi bắt gặp ánh mắt trông đợi của hai người, chỉ đành khẽ lắc đầu.
Đúng lúc ấy, một tiểu đồng hấp tấp chạy vào, cúi đầu bẩm báo:
“Bẩm, Chúc Tương đã đến.”
Người này tuy ngoài mặt không lộ vẻ gì khẩn trương, nhưng xem chừng việc tới tận nơi, cũng chẳng phải vô cớ…
Tô Diệu Y trong lòng chấn động, vội vàng đứng dậy đi ra đón: "Chúc thúc, có chuyện gì vậy?”
“Chủ nhân, những ngày gần đây, thành Biện Kinh không yên ổn, lòng dân hoang mang. Quan phủ đã triệu tập các hành đầu đến Kỵ Hạc Quán để nghị sự.”
Chúc Tương trả lời với vẻ mặt nghiêm trọng.
Tô Diệu Y sửng sốt: "Khi nào thì bắt đầu?”
Buổi trưa hôm đó, Tô Diệu Y và Chúc Tương đến Kỵ Hạc Quán. Trong phòng nghị sự, các hành đầu đã tụ họp đông đủ. Mười một vị hành đầu được phân thành hai nhóm ngồi tại các bàn dài. Những người còn lại chỉ có thể đứng vây quanh trong phòng.
Ngay khi Tô Diệu Y bước vào, những tiếng thì thầm trước đó lập tức im bặt. Ánh mắt của mọi người nhìn về phía nàng, có thương hại, có vẻ vui sướng khi thấy người khác gặp nạn, lại có cả địch ý.
Tô Diệu Y liếc mắt một vòng, đột nhiên dừng lại, chú ý tới một gương mặt quen thuộc và không mấy dễ chịu.
“Thẩm lão bản sao lại ở đây?”
Tô Diệu Y nhướng mày, lộ ra nụ cười nhẹ: "Hôm nay là cuộc họp của các hành đầu, Thẩm lão bản đứng ở đây, vậy thì ta phải đứng chỗ nào?”
Thẩm Khiêm dù bận rộn vẫn đứng yên tại chỗ, không hề tỏ vẻ xấu hổ.
“Là ta mời hắn đến.”
Thái hành đầu ngồi ở vị trí chủ tọa cất cao giọng giải thích: "Ta sợ Tô hành đầu hôm nay sẽ không đến kịp, cho nên mới gọi Thẩm lão bản đến. Tô hành đầu đừng để ý.”
Tô Diệu Y mỉm cười: "Vậy giờ ta đã đến rồi, chẳng lẽ không nên mời Thẩm lão bản ra ngoài sao?”
“Nếu đã đến rồi, thì cùng nhau nghe một chút đi.”
Thái hành đầu cười nhẹ nhìn quanh: "Phòng nghị sự của chúng ta đủ rộng, thêm một người cũng không thành vấn đề.”
Mọi người xung quanh đều đồng loạt phụ họa.
Tên cáo già này...
Tô Diệu Y cười nhẹ, nhưng ánh mắt lại không có chút ấm áp nào.
“Chủ nhân, mời ngồi.”
Chúc Tương nhẹ nhàng nhắc nhở nàng, rồi lặng lẽ đứng bên cạnh.
Tô Diệu Y cuối cùng cũng bước tới ngồi xuống đối diện với Thái hành đầu. Vừa ngẩng lên, nàng nhận ra ngón tay của Thái hành đầu đang vuốt nhẹ chiếc nhẫn ban chỉ có hình tiên hạc màu hồng, một tín vật của tổng chưởng sự Kỵ Hạc Quán. Mấy ngày trước, chiếc nhẫn này còn ở tay Cừu Thứ.
“Đây là của Cừu... Không, không đúng, là Diêm Như Giới giao lại cho ta. Hiện giờ ta quản lý thay.”
Thái hành đầu giải thích khi thấy Tô Diệu Y đang chú ý đến chiếc nhẫn.
Tô Diệu Y khẽ gật đầu, rồi quay lại nhìn xung quanh.
Đột nhiên, cánh cửa phòng nghị sự lại được mở ra. Một thân ảnh thanh thoát, như ngọc, bước vào:
“Chư vị đợi lâu rồi.”
Thái hành đầu vẫn chưa kịp phản ứng, lập tức đứng dậy hành lễ: "Đoan Vương điện hạ!”
Mọi người đồng loạt đứng dậy, trong đó có cả Tô Diệu Y.
Trong lòng mỗi người đều thầm đoán, từ khi Tề Chi Viễn bị cách chức, Đoan Vương tiếp nhận chức Biện Kinh phủ doãn, mối quan hệ với Kỵ Hạc Quán đã trở nên thân thiết. Đây là lần đầu tiên Đoan Vương xuất hiện tại Kỵ Hạc Quán, có thể thấy triều đình rất coi trọng việc này.
“Đều miễn lễ.”
Đoan Vương vung tay áo, sau đó lướt qua mọi người, ngồi vào ghế giữa Tô Diệu Y và Thái hành đầu.
Đoan Vương bình thản nhìn thoáng qua Tô Diệu Y, rồi nói:
“Những ngày gần đây, các cửa hàng lớn ở Biện Kinh không yên ổn, vì vậy ta mới thỉnh các vị đến để bàn bạc, xem có cách nào giải quyết tình hình này, ổn định lại tình thế.”
Mọi người nhìn nhau im lặng, phòng nghị sự chìm vào yên tĩnh.
“Sao, bổn vương có mặt ở đây nên các vị không dám nói thẳng?”
Bất luận là đứng hay ngồi, mọi ánh mắt đều âm thầm dõi về phía Đoan Vương đang ngồi cạnh Thái hành đầu và Tô Diệu Y. Một bên là người cầm tín vật tổng chưởng sự, quản lý Kỵ Hạc Quán, bên kia là một nhân vật mới nổi, gần đây nhờ sự kiện “Miễn đút tiền” mà uy tín tăng vọt. Nếu không có sự việc của Diêm Như Giới, nàng có lẽ đã trở thành tổng chưởng sự đời tiếp theo.
“Điện hạ, tiểu nhân cho rằng rắn mất đầu, việc cấp bách là phải chọn một người nói chuyện có thể thống nhất đại cục.”
Mọi người theo tiếng nói quay lại, chỉ thấy người lên tiếng chính là Thẩm Khiêm.
Đoan Vương nhìn lại, ánh mắt dừng trên Thẩm Khiêm: "Ý của ngươi là gì?”
Thẩm Khiêm đứng dậy, lễ phép thi lễ với Đoan Vương: "Cừu gia vô đức, cần trọng tuyển một vị tổng chưởng sự mới.”
Cả phòng nghị sự bỗng trở nên tĩnh lặng.
Đoan Vương khẽ nhướn mày, ánh mắt quét qua Thái hành đầu và tín vật tổng chưởng sự trong tay ông ta, rồi dừng lại trên người Tô Diệu Y. Nàng đang ngồi ngay ngắn, ánh mắt cụp xuống, môi khẽ nhếch một nụ cười lạnh.
“Việc này bổn vương đã suy xét qua.”
Đoan Vương thu tầm mắt, gật đầu: "Kỵ Hạc Quán thật sự cần một người tâm phúc. Thái hành đầu…”
Y quay sang Thái hành đầu.
Khi Đoan Vương gọi, Thái hành đầu tuy mặt không biểu lộ cảm xúc, nhưng khóe mắt lại ẩn chứa niềm vui không thể che giấu, liền đứng lên, hướng Đoan Vương thi lễ nói: "Thái mỗ nhất định không phụ điện hạ gửi gắm.”
Lời còn chưa dứt, Đoan Vương đã lên tiếng: “Vậy là tốt rồi, thỉnh ngươi giao tín vật tổng chưởng sự lại cho Tô Diệu Y.”
Lời này vừa nói ra, cả phòng lập tức ngỡ ngàng.
Ngay cả Tô Diệu Y cũng bất ngờ ngẩng đầu lên, nhìn Đoan Vương.
Thái hành đầu đứng c.h.ế.t lặng, có chút không dám tin: "Điện hạ nói giao cho ai?”
“Sao, bổn vương nói không rõ ràng à?”
Đoan Vương không còn nở nụ cười, thần sắc nghiêm nghị hơn: "Bổn vương đã xin chỉ thị phụ hoàng, và phụ hoàng đã ra chỉ thị: tổng chưởng sự đời kế tiếp của Kỵ Hạc Quán chính là Tô Diệu Y.”
Chỉ trong chốc lát, ánh mắt tất cả mọi người đều dồn về phía Tô Diệu Y.
“Sao có thể?”
Thẩm Khiêm thay đổi sắc mặt, thất thanh gào lên.
Đoan Vương ánh mắt trở nên sắc bén: "Ngươi đang nghi ngờ bổn vương, hay nghi ngờ phụ hoàng?”
Thẩm Khiêm đột ngột quỳ xuống, mồ hôi lạnh toát ra, vẫn cố căng da đầu nói: "Thảo dân không dám! Chỉ là, Diêm Như Giới một vụ phong ba còn chưa ngã ngũ, Tô Diệu Y là kế nữ của Diêm Như Giới, lúc này nàng còn khó bảo toàn, làm sao có thể trở thành tổng chưởng sự của Kỵ Hạc Quán? E rằng không thể phục chúng…”
"Thế à?”
Đoan Vương nhìn quanh một lượt: "Các ngươi không phục sao?”
Phòng nghị sự im lặng như tờ.
Thẩm Khiêm cắn răng, giãy giụa: "Thảo dân nói là bá tánh…”
“Cừu Thứ.”
Đoan Vương bỗng nhiên cắt ngang, đứng dậy nói với mọi người: "Diêm Như Giới đã đem toàn bộ gia sản tặng cho hoàng thất, bao gồm cả sản nghiệp đứng tên Cừu gia. Từ nay về sau, đất đai Cừu gia sẽ trở thành điền trang hoàng gia, các cửa hàng cũng sẽ trực tiếp do cung vua quản lý…”
Trong đầu Tô Diệu Y bỗng vang lên một tiếng ầm, nàng đứng bật dậy, không thể tin vào những gì vừa nghe.
Nàng nhìn Đoan Vương, miệng y khép mở, nhưng âm thanh dường như đã trở nên mơ hồ.
“Xét thấy phần lớn cửa hàng Biện Kinh đều có giao dịch với Cừu gia, vì vậy từ nay, quan phủ cùng Kỵ Hạc Quán sẽ tập trung vào việc hoàn thành nhiệm vụ giao tiếp này. Phụ hoàng, bổn vương, và cả Diêm Như Giới đều nhất trí rằng đây là công việc phù hợp nhất để giao cho Tô Diệu Y…”
Những lời còn lại, Tô Diệu Y không nghe rõ.
Cho đến khi Thái hành đầu, mặt mày tối sầm, mạnh mẽ tháo tín vật tổng chưởng sự khỏi tay mình, giao cho Chúc Tương, rồi Chúc Tương chuyển nó cho nàng, Tô Diệu Y mới bừng tỉnh.
“Tô Diệu Y, ngươi còn đợi gì nữa?”
Đoan Vương nhấn mạnh lần nữa: "Đây chính là ý chỉ của phụ hoàng.”
Tô Diệu Y siết chặt tay, nhận lấy tín vật từ tay Chúc Tương, chậm rãi đeo lên ngón trỏ của mình.
Đoan Vương đã biến mất trong làn mưa quế, chỉ để lại một câu: "Câu chuyện kết thúc tại đây."
“Vương công tử đã nói gì với ngươi vậy? Hắn có nguyện ý giúp đỡ ngươi không?”
Giang Miểu vội vàng hỏi khi ra khỏi cửa.
“... Coi như là giúp đi.”
Tô Diệu Y thấp giọng đáp.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!”
Giang Miểu vui mừng: "Không ngờ vị Vương công tử này vẫn có chút tác dụng đấy…”
Tô Diệu Y cúi đầu, Giang Miểu không thể nhìn thấy rõ sắc mặt nàng tái nhợt như giấy, cùng ánh mắt ngầm giận dữ ẩn chứa sự đè nén.
Trên hành lang, tôi tớ dẫn theo đèn lửa, chiếu sáng con đường phía trước cho Tô Diệu Y và Giang Miểu. Đột nhiên, họ va phải một nhóm người, trong đó, một người khoác áo choàng, bước đi nặng nề nhưng lại rất thong thả.
“Hôm nay có khách à?”
Người đó lên tiếng, giọng nói có phần già nua, nhưng lại sắc bén.
Giang Miểu đang định phân biệt, thì nghe thấy tôi tớ dẫn đường phía trước tựa như hít phải một hơi lạnh, rồi quỳ xuống một cách cuống quýt: “Lưu công công, ngài hôm nay sao lại tới đây?”
Lưu công công… Công công!
Giang Miểu giật mình, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn về phía người nọ, lập tức gặp phải đôi mắt sắc bén, tinh quái.
Ở biệt viện của Đoan Vương, sự xuất hiện của một công công không phải điều gì lạ, vì thế Tô Diệu Y không quá kinh ngạc. Nàng vẫn còn chìm trong suy nghĩ về lời nói của Đoan Vương vừa rồi, không chú ý đến người công công này, cũng không nhận ra họ Lưu.
“A, hai vị phu nhân là…?”
Lưu công công liếc nhìn, mắt mơ màng.
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Tô Diệu Y đứng phía trước, Giang Miểu đứng sau, một minh một ám, tựa như lẽ thường, người ta sẽ chú ý tới Tô Diệu Y đang đứng phía trước.
Các tôi tớ đang quỳ vội vã đứng dậy, định lên tiếng giới thiệu thân phận của Tô Diệu Y: “Vị này chính là…”
“Dân nữ Giang Miểu, bái kiến Lưu công công!”
Giang Miểu đột nhiên từ sau lưng Tô Diệu Y bước ra, che chắn cho nàng, quỳ xuống thực hiện một cái lễ lớn.
Trong khoảnh khắc, vị trí của hai người bị đảo ngược. Giang Miểu đứng ở nơi sáng sủa, còn khuôn mặt Tô Diệu Y bị che khuất hoàn toàn.
Lưu công công cuối cùng cũng nhìn rõ Giang Miểu, miệng lưỡi có phần quái lạ: "Ngươi nói ngươi tên gì?”
“... Giang Miểu.”
“Nước sông Giang, Tam Thủy Miểu?”
“Đúng vậy.”
Lưu công công sắc mặt càng thêm khó hiểu: "Nghe giọng nói, ngươi là người Lâm An sao? Nhà ngươi là ai trong phủ Lâm An?”
Giang Miểu đâu có khẩu âm Lâm An đâu…
Tô Diệu Y chợt nhận ra điều gì đó, thân hình vừa động, định tiến lên, nhưng lại bị Giang Miểu ngầm ngăn lại, không một tiếng động.
"Dân nữ là cô nhi, không cha không mẹ. Ngày thường chỉ dựa vào đoán số mệnh, xem phong thủy, sống qua ngày..."
Cả hành lang trở nên tĩnh lặng trong một khoảnh khắc.
"Ngẩng đầu lên."
Giọng Lưu công công vang lên từ trên đầu, cảm xúc không rõ ràng.
Giang Miểu do dự nâng mặt lên, ánh mắt lại đụng phải cặp mắt sắc lạnh của Lưu công công. Cảm giác như có d.a.o nhỏ cứa vào mặt, lạnh buốt từ trong ra ngoài, khiến cô không tự chủ được mà rùng mình.
"Giang Miểu... A, Giang Miểu..."
Cuối cùng, khi Giang Miểu đã gần như không thể chịu nổi, Lưu công công mới chuyển ánh mắt đi, cười mơ hồ một tiếng, rồi từ từ bước qua cô và Tô Diệu Y, đi vào nội viện.
Chỉ khi tiếng bước chân của bọn họ không còn nghe thấy, Giang Miểu mới thở phào nhẹ nhõm:
"Nhanh, nhanh đỡ ta một chút."
Tô Diệu Y nhíu mày, đưa tay đỡ Giang Miểu lên:
"Ngươi vừa rồi rốt cuộc là hát gì vậy?"
Giang Miểu nở nụ cười khổ:
"Tô Diệu Y, ngươi ngày thường thông minh thế mà sao giờ lại ngốc vậy? Lúc nãy là Lưu công công, ta không biết trong cung có bao nhiêu Lưu công công, nhưng ta biết mấy năm trước ngươi đã đắc tội một người, cũng là Lưu công công đấy!"
Lưu công công…
Tô Diệu Y mất một lúc mới phản ứng lại, rồi bỗng nhiên chuyển chủ đề sang người hầu:
"Vừa rồi là ai, Lưu công công ấy?"
Tên hầu từ mặt đất đứng lên:
"Là Lưu Hỉ, Lưu công công."
"!"
Tô Diệu Y giật mình, ánh mắt khẽ chấn động.
Tên hầu đưa Tô Diệu Y và Giang Miểu ra đến cổng lớn rồi cúi đầu lùi lại.
"Ngươi hôm nay phải cảm ơn ta đấy!"
Giang Miểu xoa đầu gối, tựa vào Tô Diệu Y đi ra ngoài:
"Nếu không có ta, kẻ thù gặp mặt chỉ sợ sẽ đỏ mắt mà không biết tự mình c.h.ế.t như thế nào..."
"… Thật vậy."
Tô Diệu Y đỡ Giang Miểu, nhưng tâm trí lại nặng trĩu:
"Chỉ là thái độ của Lưu công công với ngươi, rõ ràng không bình thường. Ông ta có vẻ như đã biết rõ về ngươi..."
Giang Miểu im lặng.
Lưu công công có gì kỳ lạ, cô dĩ nhiên nhận ra, nhưng thực sự không thể nghĩ ra lý do...
"Hay là Vương công tử có nhắc đến ta với ông ta? Nhưng nghĩ lại, một công công trong hoàng cung, sao lại phải đến chỗ của Vương công tử?"
"…"
Một tiếng ầm ầm của bánh xe lăn trên đá văng, ngăn cản cuộc trò chuyện của họ.
Tô Diệu Y nhìn theo hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy một chiếc xe ngựa dừng phía sau xe của nàng, và người cầm cương chính là Khuyết Vân.
Cửa sổ xe mở lên, lộ ra khuôn mặt tuấn tú của Dung Giới. Hắn liếc qua Tô Diệu Y rồi nhìn về phía Giang Miểu:
"Xin làm phiền ngươi đi trước một bước."
Giang Miểu nhướng mày, lúc đầu tưởng rằng Lăng Trường Phong, định phản ứng thì bắt gặp một cái nhìn thoáng qua của Dung Giới, cô rụt vai, không còn do dự mà quay người bước lên xe của Tô gia.
Tô Diệu Y cũng cảm thấy bị đè nén. Ngoài Dung Giới, dường như không còn ai có thể nói chuyện với nàng, vì vậy nàng chỉ nhẹ nhàng kéo váy lên và ngồi xuống bên trong xe.
“Sắc mặt kém như vậy…”
Dung Giới cúi mắt đánh giá nàng: "Đoan Vương và nàng đã nói gì?”
Tô Diệu Y không nhịn được cười lạnh một tiếng: "Hắn nói với ta rằng, thiên kim tan hết còn phục tới.”
“……”
“Nói thì dễ nghe, thiên kim tan hết còn phục tới! Tan đi đâu, tan đi nơi nào? Là tan vào quốc khố, tan vào những túi tiền của đám quyền quý sao?”
Tô Diệu Y âm thầm cắn răng, có chút không cam lòng: "Rõ ràng chính là mặt dày vô sỉ, muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của…”
Dung Giới im lặng một lát, rồi mới giải thích với Tô Diệu Y: "Ý của Đoan Vương không phải là để Cừu gia quản lý tài sản rồi sung vào quốc khố, mà là đưa vào hoàng thất tư khố.”
Tô Diệu Y sửng sốt: "Hoàng thất tư khố?”
“Nàng cũng biết tình hình Bắc Cảnh hiện giờ, chiến tranh này nhất định phải giành tiên cơ. Nhưng trong triều, nhóm Lâu Nhạc cầm đầu phe chủ hòa, không muốn tham gia chiến trận này. Lý do của họ là… Quốc khố đã trống rỗng, thuế ruộng không đủ, nếu chiến tranh xảy ra, tất sẽ thất bại.”
“Ba năm trước cũng đã nói như vậy rồi…”
Tô Diệu Y nhíu mày: "Nhưng vụ án tham ô của Tề Chi Viễn, không phải đã tịch thu không ít tang bạc sao?”
“Nàng cũng nói, đó là chuyện của ba năm trước. Đừng nói về ba năm đã tiêu hao bao nhiêu, dù quốc khố có chút lợi nhuận đi chăng nữa, hiện giờ Lâu Nhạc một tay nắm giữ, Thánh Thượng cũng không thể xoay chuyển được tình thế trong triều đình.”
Tô Diệu Y bình tĩnh nói: "Vậy là hoàng đế chỉ có thể đi tìm thương hộ để đòi tiền, vượt qua Lâu Nhạc, vượt qua quốc khố, mới có thể thật sự dùng vào việc cần thiết?”
Dung Giới gật đầu.
Tô Diệu Y ngơ ngẩn ngồi một lúc, ánh mắt nàng vốn như những đóa hoa đào chợt đổi sắc, thay đổi một cách đột ngột.
Khi nàng tìm gặp Đoan Vương lần đầu, chỉ biết tin đồn giả trong cung, không rõ là ai đã kết thù với Cừu Thứ, hoàng thân quốc thích. Nhưng bây giờ, chiến tranh, chủ chiến, chủ hòa, Cừu gia, Diêm gia, đồng dao, Đoan Vương “Ngôn tẫn tại đây”… Những mảnh ghép kỳ lạ, bỗng chốc được Dung Giới nối lại.
“Thì ra là thế…”
Tô Diệu Y giật giật môi, giọng nói lạnh lẽo: "Ta từ nhỏ đã hiểu một đạo lý, muốn biết ai đứng sau một sự việc, chỉ cần nhìn xem ai được lợi nhiều nhất. Kẻ được lợi chính là hung thủ.”
Dừng một chút, nàng ngẩng lên nhìn Dung Giới, cắn răng từng câu: "Không phải nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, mà chính là phóng hỏa rồi đánh cướp. Cái đồng d.a.o kia, chính là bút tích của hoàng đế.”
“……”
Dung Giới không nói gì.
Tất cả chỉ là sự cam chịu.
Tô Diệu Y tức giận đến mức bật cười, ánh mắt bùng lên như lửa, khi nghe câu nói “Thiên kim tan hết còn phục tới” lần đầu, nàng chỉ cảm thấy hoang đường và không cam lòng, nhưng bây giờ, nàng càng cảm thấy thất vọng, buồn bực.
“Ngài ấy sao lại độc ác như vậy? Ba năm trước, Cừu Thứ còn kéo Tề Chi Viễn xuống, khi đó ngươi còn nói với ta, Cừu Thứ là người của hoàng đế. Bây giờ thì sao, đối với người trong một nhà mà lại dùng những thủ đoạn hèn hạ như vậy?”
Hoàng đế nếu thực sự muốn dùng tiền của Cừu gia để đánh giặc, chẳng lẽ không thể thương lượng, không thể tìm cách khác sao? Phải chăng vì sợ Cừu gia không muốn khuynh tẫn gia sản, nên không để lại một con đường lui?… Cái cách bá đạo, tham lam này, chẳng phải là qua cầu rút ván, dùng kế để hại người sao? Nói xong câu cuối, sắc mặt Dung Giới đã thay đổi. Hắn bỗng dưng vung tay áo, bàn tay đặt lên miệng Tô Diệu Y, ngăn không cho nàng tiếp tục nói: "Lời như vậy mà nàng cũng dám nói?"
"……"
Tô Diệu Y cũng trừng mắt nhìn hắn, cảm giác tức giận dâng lên sau hai ngày nén nhịn, nàng quay mặt đi một chút, rồi bất ngờ cắn mạnh vào tay Dung Giới.
Dung Giới nhíu mày, nhưng chỉ là một nếp nhăn rất nhỏ. Mãi cho đến khi Tô Diệu Y buông hàm răng ra, hắn mới từ từ thu tay lại. Trên tay hắn đã để lại một vết ấn, vết máunhẹ.
"Đoan Vương cũng biết chuyện này, ngươi và Đoan Vương là một phe sao…"
Giọng nói Tô Diệu Y khựng lại, đột nhiên nàng nhớ ra điều gì, trong mắt thoáng qua một tia nghi ngờ: "Có phải ngươi…"
Dung Giới dừng lại: "Cái gì?"
"Bọn họ đã thả ra lời đồn về đồng dao, trước đó ngươi có biết không?"
Tô Diệu Y không suy nghĩ nhiều, mà buột miệng hỏi.
Dung Giới trong mắt lướt qua một tia kinh ngạc, rồi ngay lập tức thay thế bằng cơn giận cuồn cuộn, trên mặt lộ ra cảm xúc phức tạp – vừa như chua xót, vừa như giận dữ, lại vừa như bị tổn thương.
"Nàng nghi ngờ ta sao? Ngươi đang nghi ngờ ta đem bí mật của Cừu Thứ nói cho hoàng đế? Hay nàng nghi ngờ ta đã khuyến khích việc này, hay tất cả những việc này đều là do ta có âm mưu xấu?"
Tô Diệu Y cảm thấy n.g.ự.c mình căng thẳng.
Nàng giống như… đã nói sai điều gì…
Ngay lúc đó, xe ngựa bất ngờ dừng lại.
"Thôi, ta không nói gì nữa…"
Tô Diệu Y không biết nên nói gì để sửa sai, vì thế chỉ đành nói một câu mơ hồ, rồi đứng dậy chuẩn bị xuống xe.
Nhưng đột nhiên, một lực kéo mạnh mẽ làm nàng ngã lại vào trong xe, và trước khi nàng va vào tường xe, một bàn tay đã đỡ lấy nàng.
Trước mắt Tô Diệu Y là một mảng tối, nhưng khi nàng bình tĩnh lại, thì thấy Dung Giới đang cúi người đè xuống, ép nàng vào góc xe, ánh mắt hắn như lửa, chăm chú nhìn nàng:
"Nàng nghi ngờ ta biết rõ bí mật này sao…"
"Bạn bè và người thân của ta đều là người một nhà, còn ngươi, dù có làm cũng sẽ không thừa nhận đâu…"
Tô Diệu Y tức giận đến đỏ mặt, nhưng vẫn tiếp tục giãy giụa muốn đẩy Dung Giới ra.
Tuy nhiên, Dung Giới lại dùng một tay giữ chặt cổ tay nàng, tay kia siết mạnh vào sau đầu nàng, lực đè ép khiến nàng không thể cử động, năm ngón tay thon dài của hắn đã chạm vào tóc nàng, rối tung như dây leo, mật thiết không thể phân biệt.
"Thì ra, họ là người một nhà của nàng, còn ta lại là người ngoài, tâm địa xấu xa, thủ đoạn tàn nhẫn nhất, phải không?"
"A."
Cơn đau truyền đến khiến Tô Diệu Y không thể làm gì hơn, chỉ có thể ngừng giãy giụa, ánh mắt dán chặt vào đôi mắt Dung Giới.
Đôi mắt của Dung Giới ngày càng sâu thẳm, tối đen như xoáy nước, khiến cả thiên địa như thu nhỏ lại trong đó.
Ngón tay hắn lần xuống cổ Tô Diệu Y, nhẹ nhàng vuốt ve, như thể có thứ gì đó quấn quanh tâm trí nàng.
Dung Giới lẩm bẩm phun ra một câu, thanh âm thấp không thể nghe thấy: "Khó trách năm ấy ở chùa Đại Tướng Quốc, ta biết nàng đi treo phúc bài, nhưng tìm không thấy cái nào có tên của người ngoài như ta……”
Tô Diệu Y không tự giác ngồi thẳng cổ, mơ hồi một hồi lâu, mới hiểu được Dung Giới đang nói đến ba năm trước nàng vì lừa Ngu Đinh Lan, ở chùa Đại Tướng Quốc treo một đống phúc bài.
“Kia, là, diễn……”
Nàng từ kẽ răng bài trừ ba chữ.
“Mặc dù là diễn trò…… Cũng vẫn chỉ không có ta. Thậm chí Trịnh Ngũ Nhi đã khuất cũng có một tấm, lại duy nhất không có ta……”
Dung Giới cúi đầu, khuôn mặt tất cả ẩn vào chỗ tối, thần sắc khó phân biệt.
Ngay sau đó, bả vai Tô Diệu Y đột nhiên tê rần.
“A……”
Đồng tử nàng chợt co lại, đau đến kêu lên một tiếng.
Dung Giới ghé đầu sát cổ nàng, hung hăng cắn xuống một cái. Giống như dã thú ngủ đông lâu ngày rốt cuộc không thể nhẫn nhịn, hé miệng lộ răng nanh, toan tính một phát cắn đứt cổ họng dê non, m.á.u tươi thịt mềm… Nhưng hắn chung quy vẫn không phải cầm thú. Khi vừa chạm đến tầng da thịt mỏng, vị tanh nồng vừa chớm lan ra, răng nanh kia liền lặng lẽ thu lại. Cuối cùng, hắn chỉ để lại dấu răng mờ nhạt, rồi khẽ đặt một nụ hôn lên đó.
Tô Diệu Y mặt đỏ bừng vì tức giận, một tay đẩy hắn ra, tay kia che lấy chỗ vừa bị cắn, giọng run lên vì giận:
“Dung Giới, ngươi là chó sao?”
Dung Giới thuận thế lui về, ngồi nghiêng trên sập trong xe ngựa, mí mắt khẽ nhướng, nhàn nhạt nhìn nàng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Cũng không khác mấy.”
Hắn giơ tay lên, đưa bàn tay còn vương dấu răng lẫn vệt m.á.u ra trước mặt nàng, giọng điệu khó đoán:
“Chỉ là ta không nhẫn tâm như nàng.”
“…”
“Nàng tin cũng được, không tin cũng được. Việc Thánh thượng mưu tính, ta và Đoan Vương xưa nay không hề hay biết, chỉ đến khi sự đã rồi mới đoán ra được manh mối.”
Tô Diệu Y nghẹn lời, chỉ biết vụng về che cổ, vội vã bước xuống xe.
Bên ngoài xe ngựa, Khuyết Vân không rõ từ khi nào đã đứng dưới gốc bạch quả cách đó mười bước, quay lưng về phía xe, mặt hướng tường viện, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tỏ ra như chưa nghe thấy điều gì.
Chỉ là tư thế kia thực sự khiến người ta chột dạ. Tô Diệu Y đi ngang qua y, gương mặt càng đỏ hơn, cuối cùng nhịn không được đá một cước vào thân cây, nghiến răng buông bốn chữ:
“Nô tài hệt chủ!”
Lá cây rơi rào rào, rớt cả lên đầu Khuyết Vân.
Khuyết Vân: “…”
Y oan ức xoay đầu lại, nhìn theo bóng Tô Diệu Y chạy trối c.h.ế.t mà kêu lên:
“Tô nương tử, ta thật sự không nghe thấy gì mà…”
Đáp lại y chỉ là tiếng “rầm” khi cánh cổng đóng sập.
Hẻm nhỏ rơi vào yên tĩnh, Khuyết Vân vẫn đứng ngẩn ngơ vò đầu. Từ trong xe, truyền ra giọng Dung Giới lãnh đạm:
“Giống ta là chuyện đáng hổ thẹn lắm sao?”
Khuyết Vân mở to mắt, cuống quýt chạy tới:
“Công tử…”
“Hồi phủ!”
****
Từ đêm xảy ra mâu thuẫn với Dung Giới, Tô Diệu Y liền giam mình trong Tu Nghiệp Phường, đại môn không bước, nhị môn không qua, cứ thế ôm mặt khóc suốt hai ngày. Suốt quãng ấy chỉ có Mục Lan ghé thăm một lần, nhưng cô cũng chẳng giúp được gì ngoài vài câu an ủi, bởi tình cảnh Cừu phủ giờ đây đã rối ren như tơ vò, ai cũng đành bó tay.
“Nghe nói các cửa hàng của Cừu gia đều đã đóng cửa,” Mục Lan nhẹ giọng, “ngày hôm đó Cừu Thứ cùng mẫu thân ngươi đích thân tới nha môn trình báo, xử lý qua loa vài chuyện còn lại rồi từ ấy không ra khỏi Cừu phủ nữa. Mấy hôm nay, phủ viện canh phòng nghiêm ngặt, có thể ngăn được kẻ phóng hỏa hay hành hung, nhưng nào ngăn nổi bọn gieo m.á.u gà viết bậy ngoài tường, hay hắt nước bẩn, ném lá cải... đều là trò lén lút, khó mà đề phòng cho xuể.”
Cô dừng một chút, rồi tiếp:
“Chỉ là, hiện tại Cừu Thứ và nương ngươi vẫn còn an toàn. Ít ra, chưa tới nỗi nguy đến tính mạng.”
Tô Diệu Y ôm khư khư hộp tiền trong lòng, tay không ngừng lay đồng bạc bên trong. Giọng nàng trầm xuống:
“Tin giang hồ truyền đến, lại có kẻ treo giá cái đầu Diêm Như Giới.”
Mục Lan rùng mình, sắc mặt biến đổi.
Giang Miểu cũng chau mày:
“Không phải Vương Viêm nói sẽ nghĩ cách giúp ngươi sao? Vậy cách đâu?”
“…”
Tô Diệu Y chỉ cúi đầu, chẳng buồn trả lời. Nàng vẫn chưa biết nên mở miệng thế nào với Cừu Thứ.
Thấy thế, Mục Lan vội giật lấy hộp tiền trong tay nàng:
“Lúc này rồi mà ngươi còn rảnh rỗi đếm tiền ư?”
Nghe tiếng bạc lách cách rơi xuống, Tô Diệu Y khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn Mục Lan, chậm rãi nói:
“Ngươi còn nhớ không? Khi xưa ở Lâu huyện, cách một con phố có một trạm dịch xa?”
Mục Lan ngẩn người:
“Nhớ chứ, sao thế?”
“Trạm dịch ấy tên là Giới Tối Cao, lại là chỗ làm ăn thịnh vượng nhất trong vùng. Gần đó có một đoạn đường lớn, trên đường có một cái hố sâu, quanh năm chẳng ai sửa. Xe ngựa qua đó thể nào cũng bị kẹt, mà mỗi lần kẹt lại, trạm dịch này liền phái người ra giúp, thậm chí có người còn chịu trả gấp đôi tiền công để nhờ họ cứu viện…”
Giang Miểu nghi hoặc:
“Nghe cũng bình thường mà. Chắc là chọn được vị trí tốt, lại hợp phong thủy nữa.”
“A.”
Mục Lan bật cười khinh miệt:
“Chẳng phải đâu. Cái hố ấy chính là do người của trạm đào ra. Sau đó còn đều đặn đút lót quan lại để kéo dài việc sửa đường. Như thế mới có thể vơ vét bạc thiên hạ. Thật là phường xảo trá!”
Giang Miểu trợn tròn mắt:
“Chẳng khác gì sơn phỉ. Cướp trắng trợn còn bày ra vẻ nghĩa hiệp!”
Tô Diệu Y mím môi, khẽ cười nhạt:
“Cướp của người ta, lại còn giương cờ cứu dân. Nếu là ta, thà bỏ cả xe cũng chẳng thèm nhờ vả bọn họ.”
Giang Miểu tựa hồ có chút bừng tỉnh, định nói gì nhưng lại thôi. Cô chỉ thở ra một tiếng, chậm rãi bảo:
“Nhưng mà... đường còn dài, chẳng lẽ cứ đứng mãi tại chỗ sao?”
Mục Lan nghe hai người đối đáp, mơ hồ chẳng hiểu đầu đuôi, lẩm bẩm một mình:
“Kỳ quặc thật. Một cái xe hư đâu phải chuyện to tát gì. Lâu huyện chẳng lẽ chỉ có mỗi một con đường? Cũng không phải chỉ có một trạm dịch! Cùng lắm thì vòng sang chỗ khác, hoặc nâng xe đem đi sửa, hoặc thay xe mới! Có một cách nữa, cứ để xe nằm đó chặn đường, không chừng lại có người tới giúp… Ừ, vậy là xong.”
Nói dứt lời, trong phòng chợt tĩnh lặng như tờ.
Mục Lan quay sang, thấy cả Tô Diệu Y lẫn Giang Miểu đều đang nhìn chằm chằm mình, tóc gáy không khỏi dựng đứng:
“Các ngươi nhìn ta làm gì?”
Tô Diệu Y nhàn nhạt đáp:
“Chỉ là thấy ngươi nói đúng thôi.”
Mục Lan bừng sáng ánh mắt:
“Vậy... các ngươi đã nghĩ ra cách gì chưa?”
Tô Diệu Y hít sâu một hơi, rồi bắt gặp ánh mắt trông đợi của hai người, chỉ đành khẽ lắc đầu.
Đúng lúc ấy, một tiểu đồng hấp tấp chạy vào, cúi đầu bẩm báo:
“Bẩm, Chúc Tương đã đến.”
Người này tuy ngoài mặt không lộ vẻ gì khẩn trương, nhưng xem chừng việc tới tận nơi, cũng chẳng phải vô cớ…
Tô Diệu Y trong lòng chấn động, vội vàng đứng dậy đi ra đón: "Chúc thúc, có chuyện gì vậy?”
“Chủ nhân, những ngày gần đây, thành Biện Kinh không yên ổn, lòng dân hoang mang. Quan phủ đã triệu tập các hành đầu đến Kỵ Hạc Quán để nghị sự.”
Chúc Tương trả lời với vẻ mặt nghiêm trọng.
Tô Diệu Y sửng sốt: "Khi nào thì bắt đầu?”
Buổi trưa hôm đó, Tô Diệu Y và Chúc Tương đến Kỵ Hạc Quán. Trong phòng nghị sự, các hành đầu đã tụ họp đông đủ. Mười một vị hành đầu được phân thành hai nhóm ngồi tại các bàn dài. Những người còn lại chỉ có thể đứng vây quanh trong phòng.
Ngay khi Tô Diệu Y bước vào, những tiếng thì thầm trước đó lập tức im bặt. Ánh mắt của mọi người nhìn về phía nàng, có thương hại, có vẻ vui sướng khi thấy người khác gặp nạn, lại có cả địch ý.
Tô Diệu Y liếc mắt một vòng, đột nhiên dừng lại, chú ý tới một gương mặt quen thuộc và không mấy dễ chịu.
“Thẩm lão bản sao lại ở đây?”
Tô Diệu Y nhướng mày, lộ ra nụ cười nhẹ: "Hôm nay là cuộc họp của các hành đầu, Thẩm lão bản đứng ở đây, vậy thì ta phải đứng chỗ nào?”
Thẩm Khiêm dù bận rộn vẫn đứng yên tại chỗ, không hề tỏ vẻ xấu hổ.
“Là ta mời hắn đến.”
Thái hành đầu ngồi ở vị trí chủ tọa cất cao giọng giải thích: "Ta sợ Tô hành đầu hôm nay sẽ không đến kịp, cho nên mới gọi Thẩm lão bản đến. Tô hành đầu đừng để ý.”
Tô Diệu Y mỉm cười: "Vậy giờ ta đã đến rồi, chẳng lẽ không nên mời Thẩm lão bản ra ngoài sao?”
“Nếu đã đến rồi, thì cùng nhau nghe một chút đi.”
Thái hành đầu cười nhẹ nhìn quanh: "Phòng nghị sự của chúng ta đủ rộng, thêm một người cũng không thành vấn đề.”
Mọi người xung quanh đều đồng loạt phụ họa.
Tên cáo già này...
Tô Diệu Y cười nhẹ, nhưng ánh mắt lại không có chút ấm áp nào.
“Chủ nhân, mời ngồi.”
Chúc Tương nhẹ nhàng nhắc nhở nàng, rồi lặng lẽ đứng bên cạnh.
Tô Diệu Y cuối cùng cũng bước tới ngồi xuống đối diện với Thái hành đầu. Vừa ngẩng lên, nàng nhận ra ngón tay của Thái hành đầu đang vuốt nhẹ chiếc nhẫn ban chỉ có hình tiên hạc màu hồng, một tín vật của tổng chưởng sự Kỵ Hạc Quán. Mấy ngày trước, chiếc nhẫn này còn ở tay Cừu Thứ.
“Đây là của Cừu... Không, không đúng, là Diêm Như Giới giao lại cho ta. Hiện giờ ta quản lý thay.”
Thái hành đầu giải thích khi thấy Tô Diệu Y đang chú ý đến chiếc nhẫn.
Tô Diệu Y khẽ gật đầu, rồi quay lại nhìn xung quanh.
Đột nhiên, cánh cửa phòng nghị sự lại được mở ra. Một thân ảnh thanh thoát, như ngọc, bước vào:
“Chư vị đợi lâu rồi.”
Thái hành đầu vẫn chưa kịp phản ứng, lập tức đứng dậy hành lễ: "Đoan Vương điện hạ!”
Mọi người đồng loạt đứng dậy, trong đó có cả Tô Diệu Y.
Trong lòng mỗi người đều thầm đoán, từ khi Tề Chi Viễn bị cách chức, Đoan Vương tiếp nhận chức Biện Kinh phủ doãn, mối quan hệ với Kỵ Hạc Quán đã trở nên thân thiết. Đây là lần đầu tiên Đoan Vương xuất hiện tại Kỵ Hạc Quán, có thể thấy triều đình rất coi trọng việc này.
“Đều miễn lễ.”
Đoan Vương vung tay áo, sau đó lướt qua mọi người, ngồi vào ghế giữa Tô Diệu Y và Thái hành đầu.
Đoan Vương bình thản nhìn thoáng qua Tô Diệu Y, rồi nói:
“Những ngày gần đây, các cửa hàng lớn ở Biện Kinh không yên ổn, vì vậy ta mới thỉnh các vị đến để bàn bạc, xem có cách nào giải quyết tình hình này, ổn định lại tình thế.”
Mọi người nhìn nhau im lặng, phòng nghị sự chìm vào yên tĩnh.
“Sao, bổn vương có mặt ở đây nên các vị không dám nói thẳng?”
Bất luận là đứng hay ngồi, mọi ánh mắt đều âm thầm dõi về phía Đoan Vương đang ngồi cạnh Thái hành đầu và Tô Diệu Y. Một bên là người cầm tín vật tổng chưởng sự, quản lý Kỵ Hạc Quán, bên kia là một nhân vật mới nổi, gần đây nhờ sự kiện “Miễn đút tiền” mà uy tín tăng vọt. Nếu không có sự việc của Diêm Như Giới, nàng có lẽ đã trở thành tổng chưởng sự đời tiếp theo.
“Điện hạ, tiểu nhân cho rằng rắn mất đầu, việc cấp bách là phải chọn một người nói chuyện có thể thống nhất đại cục.”
Mọi người theo tiếng nói quay lại, chỉ thấy người lên tiếng chính là Thẩm Khiêm.
Đoan Vương nhìn lại, ánh mắt dừng trên Thẩm Khiêm: "Ý của ngươi là gì?”
Thẩm Khiêm đứng dậy, lễ phép thi lễ với Đoan Vương: "Cừu gia vô đức, cần trọng tuyển một vị tổng chưởng sự mới.”
Cả phòng nghị sự bỗng trở nên tĩnh lặng.
Đoan Vương khẽ nhướn mày, ánh mắt quét qua Thái hành đầu và tín vật tổng chưởng sự trong tay ông ta, rồi dừng lại trên người Tô Diệu Y. Nàng đang ngồi ngay ngắn, ánh mắt cụp xuống, môi khẽ nhếch một nụ cười lạnh.
“Việc này bổn vương đã suy xét qua.”
Đoan Vương thu tầm mắt, gật đầu: "Kỵ Hạc Quán thật sự cần một người tâm phúc. Thái hành đầu…”
Y quay sang Thái hành đầu.
Khi Đoan Vương gọi, Thái hành đầu tuy mặt không biểu lộ cảm xúc, nhưng khóe mắt lại ẩn chứa niềm vui không thể che giấu, liền đứng lên, hướng Đoan Vương thi lễ nói: "Thái mỗ nhất định không phụ điện hạ gửi gắm.”
Lời còn chưa dứt, Đoan Vương đã lên tiếng: “Vậy là tốt rồi, thỉnh ngươi giao tín vật tổng chưởng sự lại cho Tô Diệu Y.”
Lời này vừa nói ra, cả phòng lập tức ngỡ ngàng.
Ngay cả Tô Diệu Y cũng bất ngờ ngẩng đầu lên, nhìn Đoan Vương.
Thái hành đầu đứng c.h.ế.t lặng, có chút không dám tin: "Điện hạ nói giao cho ai?”
“Sao, bổn vương nói không rõ ràng à?”
Đoan Vương không còn nở nụ cười, thần sắc nghiêm nghị hơn: "Bổn vương đã xin chỉ thị phụ hoàng, và phụ hoàng đã ra chỉ thị: tổng chưởng sự đời kế tiếp của Kỵ Hạc Quán chính là Tô Diệu Y.”
Chỉ trong chốc lát, ánh mắt tất cả mọi người đều dồn về phía Tô Diệu Y.
“Sao có thể?”
Thẩm Khiêm thay đổi sắc mặt, thất thanh gào lên.
Đoan Vương ánh mắt trở nên sắc bén: "Ngươi đang nghi ngờ bổn vương, hay nghi ngờ phụ hoàng?”
Thẩm Khiêm đột ngột quỳ xuống, mồ hôi lạnh toát ra, vẫn cố căng da đầu nói: "Thảo dân không dám! Chỉ là, Diêm Như Giới một vụ phong ba còn chưa ngã ngũ, Tô Diệu Y là kế nữ của Diêm Như Giới, lúc này nàng còn khó bảo toàn, làm sao có thể trở thành tổng chưởng sự của Kỵ Hạc Quán? E rằng không thể phục chúng…”
"Thế à?”
Đoan Vương nhìn quanh một lượt: "Các ngươi không phục sao?”
Phòng nghị sự im lặng như tờ.
Thẩm Khiêm cắn răng, giãy giụa: "Thảo dân nói là bá tánh…”
“Cừu Thứ.”
Đoan Vương bỗng nhiên cắt ngang, đứng dậy nói với mọi người: "Diêm Như Giới đã đem toàn bộ gia sản tặng cho hoàng thất, bao gồm cả sản nghiệp đứng tên Cừu gia. Từ nay về sau, đất đai Cừu gia sẽ trở thành điền trang hoàng gia, các cửa hàng cũng sẽ trực tiếp do cung vua quản lý…”
Trong đầu Tô Diệu Y bỗng vang lên một tiếng ầm, nàng đứng bật dậy, không thể tin vào những gì vừa nghe.
Nàng nhìn Đoan Vương, miệng y khép mở, nhưng âm thanh dường như đã trở nên mơ hồ.
“Xét thấy phần lớn cửa hàng Biện Kinh đều có giao dịch với Cừu gia, vì vậy từ nay, quan phủ cùng Kỵ Hạc Quán sẽ tập trung vào việc hoàn thành nhiệm vụ giao tiếp này. Phụ hoàng, bổn vương, và cả Diêm Như Giới đều nhất trí rằng đây là công việc phù hợp nhất để giao cho Tô Diệu Y…”
Những lời còn lại, Tô Diệu Y không nghe rõ.
Cho đến khi Thái hành đầu, mặt mày tối sầm, mạnh mẽ tháo tín vật tổng chưởng sự khỏi tay mình, giao cho Chúc Tương, rồi Chúc Tương chuyển nó cho nàng, Tô Diệu Y mới bừng tỉnh.
“Tô Diệu Y, ngươi còn đợi gì nữa?”
Đoan Vương nhấn mạnh lần nữa: "Đây chính là ý chỉ của phụ hoàng.”
Tô Diệu Y siết chặt tay, nhận lấy tín vật từ tay Chúc Tương, chậm rãi đeo lên ngón trỏ của mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương