Giang Trác biết Ôn Noãn không tập trung nhưng cậu vẫn rất kiên nhẫn giải thích bài toán cho cô.
Sự chú ý của Ôn Noãn đã hoàn toàn bị đôi tay mảnh khảnh xinh đẹp của Giang Trác thu hút, cậu vẽ hình parabol trên giấy nháp, đường nét trên mu bàn tay vô cùng mịn màng, làn da trắng nõn nổi đầy gân xanh.
Ôn Noãn là một siêu cấp thủ khống [1] cho nên khi nhìn thấy một bàn tay đẹp không thể nhịn được mà muốn sờ sờ một chút.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
[1] thủ khống: là kiểu người thích tay đẹp hoặc có thể là nghiện tay đẹp:>>
Giang Trác nghiêng tầm mắt, để ý tới cô gái này nhìn thẳng vào tay mình, cực kỳ giống với thằng nhóc "Ôn Hàn" kia trong giờ học không nghe giảng, nằm gục trên bàn xem cậu viết bài.
Cho dù diện mạo của sinh đôi tương tự nhau nhưng vẻ mặt trong lúc lơ đãng của mỗi người mỗi khác.
Chỉ có cô ấy và Ôn Hàn… mỗi một cử chỉ, vẻ mặt đều giống nhau như đúc.
Giang Trác cau mày, đặt bút xuống hỏi: “Cậu muốn bí thuốc [2] để làm gì?”
[2] bí thuốc: phương thuốc bí mật
Ôn Noãn cầm bút lên vẽ loạn mấy cái vòng tròn lên giấy, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Diệp Thanh muốn thứ này để làm gì?"
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Giang Trác bình tĩnh nói: "Bán lấy tiền."
Ôn Noãn giật giật khóe miệng, người anh em này của cô cũng thực tế thật.
"Tôi cũng bán lấy tiền.” Ôn Noãn nhún vai nói: “Cao thủ dân gian khắp thiên hạ đều tụ tập lại đó, tôi không thể tham gia thi đấu góp vui được hay sao?”
Đôi mắt đen láy của Giang Trác nhìn cô chằm chằm: “Gia đình cậu cũng không thiếu tiền. Cậu đang gạt tôi đấy hửm?"
Giá trị của bí thuốc rất cao, số tiền này đối với người khác quả thật là một số tiền rất lớn, nhưng bất động sản của tập đoàn nhà họ Ôn trải rộng khắp cả nước. Chỉ bằng ngần ấy tiền thì không thể khiến cho tiểu thư tập đoàn Ôn thị phải lưu ý như vậy.
Ôn Noãn khẽ cắn môi dưới, không trả lời.
Nếu có biện pháp nào tốt hơn, thậm chí là dùng tiền để mua bí thuốc thì cô cũng không phải ra hạ sách như vậy.
Nhưng mà đám người của tập đoàn Côn Lôn lại rất kiêu ngạo, một năm chỉ tổ chức đấu giá bán cho người ngoài một lần. Phần thuốc của năm nay đã bị lão tổng phía sau của Không Động mua mất.
Vì vậy, cô nhất định phải lấy được bí thuốc trong trận đấu! Nhìn vẻ mặt Ôn Noãn, Giang Trác đột nhiên hỏi: “Cậu muốn dùng nó để cứu người sao?”
Ôn Noãn giật mình.
Giang Trác rất thông minh, trong phút chốc đã có thể nhìn thấu cô, nếu cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ sẽ bị cậu ta biết hết.
Cô còn đang suy nghĩ lý do để từ chối thì "rầm" một tiếng, Diệp Thanh tức giận đi ra khỏi phòng, đi tới chỗ cọc, tiếp tục đóng cọc.
Thời gian có hạn, trận đấu lại sắp diễn ra, cậu ta không thể chậm trễ một phút giây nào. Vì thế sau một hồi ôm mặt trốn trong chăn la hét thì quyết định đi ra sân viện tập luyện.
Ôn Noãn ngồi xích vào gần Giang Trác một chút, vừa làm câu hỏi vừa xem Diệp Thanh luyện tập.
Cô vừa đến gần, Giang Trác đã ngửi thấy mùi hương ngọt ngào trên người cô, giống như mùi hoa quế thoang thoảng quyện với kẹo bơ cứng.
Đây là mùi của Ôn Hàn.
Khóe mắt Giang Trác run lên, trong lòng căng thẳng.
Diệp Thanh đột ngột quay đầu lại, thở hồng hộc hét Ôn Noãn: "Đừng có mà nhìn lén! Học lén sẽ bị đánh gãy chân!"
Ôn Noãn vội vàng đặt sách giáo khoa trước mặt che đi khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Diệp Thanh tiếp tục đánh quyền.
Lực đạo của cậu ta vốn đã mạnh mẽ, hoàn toàn khác với các chiêu thức âm nhu của Ôn Noãn. Cho dù là chiêu thức hay nội lực đều đã thành thạo.
Không hổ danh là đệ tử chính thống của Diệp Lan sư thúc.
Tuy nhiên, các chiêu thức dù rất mạnh nhưng không phải là không có phương pháp hóa giải. Nếu cô có thể nhớ được các chiêu thức của cậu ta, sau đó quay lại nghiên cứu với các sư huynh một chút có lẽ cô thực sự có thể phá được chiêu thức của Diệp Thanh.
Ôn Noãn lén lấy điện thoại ra, đứng ở bên cạnh hộp văn phòng phẩm, camera hướng thẳng về phía Diệp Thanh bắt đầu quay video.
Giang Trác có chút không nói nên lời: “Lộ liễu như vậy là xem tôi không tồn tại đúng không?”
Ôn Noãn quay đầu, cười cười với cậu nói nhỏ: “Anh Giang Trác sẽ không nói ra đâu.”
Giang Trác nhếch khóe mắt gọi Diệp Thanh: "Thanh Nhi, cậu đừng luyện nữa, ở đây có người nhìn lén..."
"Này, này! Cậu thật là..."
Ôn Noãn nhảy vọt tới ngồi thẳng lên chân trái của Giang Trác, bịt miệng cậu lại: "Đừng nói đừng nói mà, tôi cũng đã gọi cậu là anh rồi. Cậu đừng có nói ra!"
Giang Trác trợn to mắt nhìn cô gái đang ngồi lên chân trái của mình.
Cô nhanh nhẹn giống như một con mèo mềm mại, thoáng cái đã lao tới, lòng bàn tay che miệng cậu, toàn bộ người của cô dính chặt vào cơ thể cậu.
“Hít!”
Cô kích động năn nỉ: “Anh Trác, cậu giúp tôi lần này đi. Sau này tôi nói anh trai nghe lời cậu có được không?”
Toàn thân Giang Trác tê dại, môi mím chặt, hơi thở tràn đầy mùi cơ thể ngọt ngào của cô.
Giang Trác không chỉ nhạy cảm mà thực ra, ngũ giác của cậu đều rất phát triển, có thể ngửi thấy mùi mà người khác không ngửi được của cô, bởi vì đó là mùi khiến cậu khắc ghi trong lòng.
Diệp Thanh quay đầu nhìn Giang Trác, lập tức che mắt lại: “Giữa thanh thiên bạch nhật mà hai người làm ra cái hành động lưu manh gì vậy!”
Từ trong mắt Giang Trác, Ôn Noãn hiểu được cậu sẽ không bán cô nữa cho nên cô cẩn thận buông tay rồi từ trên người cậu ta đứng dậy.
"Anh Trác, gọi tôi làm gì?" Diệp Thanh hỏi.
Gió nhẹ thổi qua, gương mặt và lỗ tai của Giang Trác đỏ bừng giống như bị nước nóng tạt vào.
"Không có gì chỉ hỏi cậu có muốn nghỉ ngơi uống chút trà không thôi.”
Giọng cậu gần như thay đổi hẳn.
"Cậu tự uống đi. Mùa đông như vậy mà nhìn cậu như sắp bị cảm nắng tới nơi vậy.”
Giang Trác quả thật sắp bị cảm nắng rồi, phía sau lưng cậu đã toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Điện thoại trên bàn vẫn tiếp tục quay video nhưng Diệp Thanh lại không để ý tới nói với Ôn Noãn: "Này, cậu có muốn đánh một trận không?"
Ôn Noãn bưng chén trà trên bàn lên nhấp một ngụm: “Được thôi.”
Giang Trác đang định nói đó là chén của cậu nhưng còn chưa lên tiếng thì Ôn Noãn đã cởi áo khoác gió ném lên người Giang Trác: “Nếu thua đừng khóc nhè nha, Tiểu Diệp Thanh."
"Chỉ có anh trai cậu mới có thể gọi tôi là Tiểu Diệp Thanh thôi, cậu nhỏ hơn tôi thì gọi gì hả!"
Đang khi nói chuyện thì hai người đã bắt đầu đánh nhau.
Giang Trác siết chặt cái áo gió vẫn còn mang theo nhiệt độ cơ thể nhàn nhạt cùng hương thơm nhẹ lưu luyến của cô gái trong tay.
Cậu gần như có thể chắc chắn đây là mùi của Ôn Hàn.
Mà ở bên này, Ôn Noãn và Diệp Thanh đã bắt đầu xốc lại tinh thần. Sau khi thăm dò lẫn nhau, họ phát hiện ra rằng bản lĩnh của đối thủ thực sự không thể xem thường được. Mỗi một chiêu thức đều cực kỳ cẩn thận, trong nhất thời khó mà có thể phân thắng bại.
Ôn Noãn cố ý muốn thăm dò bản lĩnh của Diệp Thanh cho nên cô nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Diệp Thanh hơn phân nửa sẽ trở thành kình địch của cô trên sàn đấu, nếu không đánh bại được cậu ta thì cô đừng nghĩ tới việc chiến thắng.
"So với anh cậu thì cậu đánh tốt hơn nhiều.” Diệp Thanh dường như vẫn không dùng hết sức lực. Cậu ta vẫn còn giữ lại ba phần, cố tình suy nghĩ nói chuyện phiếm.
Ôn Noãn thở hổn hển nói: “Cái võ công mèo cào của anh ấy đều là do tôi dạy dỗ, cậu nghĩ sao?”
"Được, vậy chúng ta từ từ tập luyện."
Diệp Thanh bắt đầu ra tay hung ác, mỗi một quyền đều mang theo lực đạo. Ôn Noãn cố gắng hết sức hóa giải, bốn năm chiêu liền phá được lực đạo của cậu ta. Cứ như vậy, tuy rằng Diệp Thanh rõ ràng là đang chiếm ưu thế nhưng thật chất cũng không chiếm được bao nhiêu chỗ tốt.
Trên lầu hai, Diệp Lan mặt không biểu cảm nhìn hai người đang đánh nhau trong sân.
Cô bé này thật sự là một thiên tài võ học hiếm có. Tạ Tu truyền lại cho cô tất cả bản lĩnh của ông ấy, nhưng mà Diệp Lan đã dạy cho Diệp Thanh con đường đặc biệt khắc với cô, hơn nữa cô lại lười biếng luyện tập. Vì vậy cô tuyệt đối không phải là đối thủ của Diệp Thanh.
Nhưng mà thiên phú cô bé này cực cao, có thể so sánh với Giang Trác. Diệp Thanh chỉ thắng ở chỗ siêng năng, nhưng tư chất lại rất tầm thường. Vì vậy nếu cô gái này thực sự tìm ra được bí quyết thì chưa biết chừng không lâu sau sẽ còn mạnh hơn Diệp Thanh nữa.
Không được mấy phút, Ôn Noãn đã bị Diệp Thanh đánh ngã trên mặt đất, cậu ta bóp cổ cô cười hỏi: “Có phục không?”
Ôn Noãn vốn dĩ chỉ tùy ý khua tay múa chân, nhưng không ngờ chỗ nào cũng bị kiềm chế nên tức giận liếc cậu ta một cái: “Phục em gái cậu!"
Diệp Thanh tăng thêm lực đạo bóp cổ cô, cười nói: “Tính tình so với anh cậu cũng cương liệt hơn nhiều.”
Lúc Ôn Noãn còn ở Nam Sơn đã đánh bại toàn bộ sư môn, cũng đã từng xem qua chiêu thức của Diệp Thanh, nhưng cô lại không nghĩ nó lợi hại đến vậy.
Không ngờ có ngày cô lại thua Diệp Thanh.
Trong lúc nhất thời Ôn Noãn không thể chấp nhận được, lòng tự trọng của bị tổn thương, mắt đỏ hoe.
Mất mặt thật ra chỉ là chuyện thứ hai thôi. Nếu như cô thật sự không đánh bại được Diệp Thanh thì không thể lấy được bí thuốc cứu Ôn Hàn.
Không thể bảo vệ người mình yêu thương, cái kiểu cảm giác bất lực đó...
Ôn Noãn cắn chặt hàm răng, dùng ngón tay cào vài cái xuống đất.
Giang Trác đi tới lạnh giọng nói: “Buông cô ấy ra.”
"Anh Trác, người này… lại khiêu khích tôi hết lần này đến lần khác. Tôi cho cậu ta xem sắc mặt một chút.”
Giang Trác đột nhiên nhấn mạnh: “Cậu coi sắc mặt cùng một đứa con gái cái gì?"
Diệp Thanh nghe vậy chớp chớp mắt, lập tức buông tay: “À tôi đi đây. Tôi xem cậu là Ôn Hàn nên không chú ý. Thực xin lỗi nha em gái, ra tay hơi nặng một chút."
Giang Trác vươn tay kéo cô đứng lên: "Cậu không sao chứ?”
Ôn Noãn nghiến răng, liếc cậu một cái, sau đó lại nhìn bàn tay xinh đẹp của cậu… do dự một chút, hay là nắm tay cậu đứng dậy.
Giang Trác rất tự nhiên phủi bụi đất trên người cô lẩm bẩm nói: “Diệp Thanh hạ thủ không biết nặng nhẹ nhưng mà cậu ta không có ác ý.”
Cậu như đang an ủi, giọng điệu dịu dàng hơn bao giờ hết.
Ôn Noãn nghe lời cậu nói mà nước mắt lưng tròng, uất ức nói: "Là do tôi không giỏi bằng người khác."
Nói xong, cô dụi mắt, xoay người chạy ra khỏi tứ hợp viện, cả cặp sách và điện thoại di động cũng không mang theo.
Giang Trác quay đầu, dùng ánh mắt "khiển trách" liếc Diệp Thanh: “Ai dạy cậu đánh con gái vậy hả?”
Diệp Thanh cũng xấu hổ sờ sờ gáy: “Không trách được tôi mà. Cậu ta giống Ôn Hàn như vậy, tôi chịu không nổi không được sao?”
…
Ôn Noãn hớt hải chạy một mạch ra khỏi ngõ rồi tới đường cái.
Quá thất bại rồi.
Cô thật sự không ngờ có ngày mình lại bị tên Diệp Thanh đè xuống đất.
Đúng như lời đại sư huynh nói, công phu của Diệp Thanh là được Diệp Lan sư thúc chân truyền mà sư phụ Tạ Tu của cô ngay từ đầu đã không thể đánh bại Diệp Lan sư thúc… đây có lẽ là một tổn thương sâu sắc.
Nhưng Ôn Noãn thật sự không cam lòng, rất không cam lòng.
Vừa nãy cô bị trúng mấy cú đấm trời giáng, giờ trong bụng dâng lên một trận buồn nôn. Cô liền lao vào góc tường nôn thốc nôn tháo.
Cũng không nôn ra được bất cứ thứ gì chỉ có một ít nước chua trong dạ dày.
Huyệt thái dương nổi lên, cô cảm thấy cả khuôn mặt đều sưng húp, chóng mặt quay đầu lại thì thấy Giang Trác đang đẩy xe đạp, vác ba lô lên vai, vân đạm phong kinh [3] nhìn cô.
[3] Vân đạm phong khinh (云淡风轻): mây nhạt gió nhẹ, đại loại là gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ, chỉ thời tiết đẹp. Xuất phát từ thơ Trình Hạo - Xuân nhật ngẫu thành: Vân đạm phong khinh cận ngọ thiên, Bàng hoa tùy liễu quá tiền xuyên. Hay được mượn để biểu đạt tâm cảnh điềm đạm, nhàn nhã, an tĩnh.
Ôn Noãn vội vàng quay người đi, nước mắt nước mũi của cô đều đã chảy ra rồi, cả người đều lộ ra vẻ chật vật không tả nổi.
Giang Trác sờ soạng trong túi xách một hồi, nhưng không tìm thấy gói khăn giấy hoàn chỉnh, chỉ có vài viên giấy mềm nhàu nát.
Loại giấy bóng vụn này dường như không được sử dụng quá nhiều.
Giang Trác định cất lại, nhưng Ôn Noãn đã lấy nó lau sạch nước mũi.
Lông mày Giang Trác mềm mại rất nhiều, hỏi: "Có đau không?"
Ôn Noãn dụi dụi mắt, chỉnh lại tóc, muốn giữ vững dáng vẻ đẹp trai, cao ngạo lạnh lùng của mình nói: "Không."
Giang Trác đậu xe đạp ở ven đường, đi tới vỗ lưng cô: “Em gái, lần sau đừng uống nhiều nước quá.”
“Tôi sẽ không bị đánh nữa!” Ôn Noãn thở hổn hển nói: “Tôi... cũng sẽ không… nôn ra ~~~ ”
Bụng cô quặn thắt lại cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng không nôn ra được gì.
Giang Trác nhẹ nhàng vỗ về cô, hết lần này đến lần khác, như một chiếc lông vũ lướt nhẹ qua trái tim mẫn cảm.
Trên người Ôn Noãn dâng lên cảm giác tê dại, kìm nén cảm giác khó chịu trong bụng xuống.
Cô lấy tay áo lau mặt, nhưng xấu hổ đối mặt với Giang Trác.
Chắc là mặt cô đều sưng lên rồi.
Nếu hôm nay Ôn Hàn bị đánh, có lẽ Giang Trác cũng không mềm lòng như vậy. Đàn ông đối với đàn ông luôn khắt khe hơn rất nhiều.
Nhưng Giang Trác hết lần này đến lần khác lại không thể cứng lòng với cô gái nhỏ này, cậu lấy khăn giấy còn lại trên tay lau nước mắt và nước mũi cho cô, biểu tình có chút bất đắc dĩ.
“Sao cậu lại… chăm sóc tôi như vậy?” Cô chột dạ hỏi: “Chúng ta cũng không thân lắm.”
Giang Trác chăm chú cẩn thận chỉnh lại mớ tóc rối bù của cô nhẹ nói: “Không gọi tôi là anh sao?"
"Ừm..."
Giang Trác bấm chuông xe đạp: "Gọi lại lần nữa đi rồi tôi đưa cậu về."
Sự chú ý của Ôn Noãn đã hoàn toàn bị đôi tay mảnh khảnh xinh đẹp của Giang Trác thu hút, cậu vẽ hình parabol trên giấy nháp, đường nét trên mu bàn tay vô cùng mịn màng, làn da trắng nõn nổi đầy gân xanh.
Ôn Noãn là một siêu cấp thủ khống [1] cho nên khi nhìn thấy một bàn tay đẹp không thể nhịn được mà muốn sờ sờ một chút.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
[1] thủ khống: là kiểu người thích tay đẹp hoặc có thể là nghiện tay đẹp:>>
Giang Trác nghiêng tầm mắt, để ý tới cô gái này nhìn thẳng vào tay mình, cực kỳ giống với thằng nhóc "Ôn Hàn" kia trong giờ học không nghe giảng, nằm gục trên bàn xem cậu viết bài.
Cho dù diện mạo của sinh đôi tương tự nhau nhưng vẻ mặt trong lúc lơ đãng của mỗi người mỗi khác.
Chỉ có cô ấy và Ôn Hàn… mỗi một cử chỉ, vẻ mặt đều giống nhau như đúc.
Giang Trác cau mày, đặt bút xuống hỏi: “Cậu muốn bí thuốc [2] để làm gì?”
[2] bí thuốc: phương thuốc bí mật
Ôn Noãn cầm bút lên vẽ loạn mấy cái vòng tròn lên giấy, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Diệp Thanh muốn thứ này để làm gì?"
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Giang Trác bình tĩnh nói: "Bán lấy tiền."
Ôn Noãn giật giật khóe miệng, người anh em này của cô cũng thực tế thật.
"Tôi cũng bán lấy tiền.” Ôn Noãn nhún vai nói: “Cao thủ dân gian khắp thiên hạ đều tụ tập lại đó, tôi không thể tham gia thi đấu góp vui được hay sao?”
Đôi mắt đen láy của Giang Trác nhìn cô chằm chằm: “Gia đình cậu cũng không thiếu tiền. Cậu đang gạt tôi đấy hửm?"
Giá trị của bí thuốc rất cao, số tiền này đối với người khác quả thật là một số tiền rất lớn, nhưng bất động sản của tập đoàn nhà họ Ôn trải rộng khắp cả nước. Chỉ bằng ngần ấy tiền thì không thể khiến cho tiểu thư tập đoàn Ôn thị phải lưu ý như vậy.
Ôn Noãn khẽ cắn môi dưới, không trả lời.
Nếu có biện pháp nào tốt hơn, thậm chí là dùng tiền để mua bí thuốc thì cô cũng không phải ra hạ sách như vậy.
Nhưng mà đám người của tập đoàn Côn Lôn lại rất kiêu ngạo, một năm chỉ tổ chức đấu giá bán cho người ngoài một lần. Phần thuốc của năm nay đã bị lão tổng phía sau của Không Động mua mất.
Vì vậy, cô nhất định phải lấy được bí thuốc trong trận đấu! Nhìn vẻ mặt Ôn Noãn, Giang Trác đột nhiên hỏi: “Cậu muốn dùng nó để cứu người sao?”
Ôn Noãn giật mình.
Giang Trác rất thông minh, trong phút chốc đã có thể nhìn thấu cô, nếu cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ sẽ bị cậu ta biết hết.
Cô còn đang suy nghĩ lý do để từ chối thì "rầm" một tiếng, Diệp Thanh tức giận đi ra khỏi phòng, đi tới chỗ cọc, tiếp tục đóng cọc.
Thời gian có hạn, trận đấu lại sắp diễn ra, cậu ta không thể chậm trễ một phút giây nào. Vì thế sau một hồi ôm mặt trốn trong chăn la hét thì quyết định đi ra sân viện tập luyện.
Ôn Noãn ngồi xích vào gần Giang Trác một chút, vừa làm câu hỏi vừa xem Diệp Thanh luyện tập.
Cô vừa đến gần, Giang Trác đã ngửi thấy mùi hương ngọt ngào trên người cô, giống như mùi hoa quế thoang thoảng quyện với kẹo bơ cứng.
Đây là mùi của Ôn Hàn.
Khóe mắt Giang Trác run lên, trong lòng căng thẳng.
Diệp Thanh đột ngột quay đầu lại, thở hồng hộc hét Ôn Noãn: "Đừng có mà nhìn lén! Học lén sẽ bị đánh gãy chân!"
Ôn Noãn vội vàng đặt sách giáo khoa trước mặt che đi khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Diệp Thanh tiếp tục đánh quyền.
Lực đạo của cậu ta vốn đã mạnh mẽ, hoàn toàn khác với các chiêu thức âm nhu của Ôn Noãn. Cho dù là chiêu thức hay nội lực đều đã thành thạo.
Không hổ danh là đệ tử chính thống của Diệp Lan sư thúc.
Tuy nhiên, các chiêu thức dù rất mạnh nhưng không phải là không có phương pháp hóa giải. Nếu cô có thể nhớ được các chiêu thức của cậu ta, sau đó quay lại nghiên cứu với các sư huynh một chút có lẽ cô thực sự có thể phá được chiêu thức của Diệp Thanh.
Ôn Noãn lén lấy điện thoại ra, đứng ở bên cạnh hộp văn phòng phẩm, camera hướng thẳng về phía Diệp Thanh bắt đầu quay video.
Giang Trác có chút không nói nên lời: “Lộ liễu như vậy là xem tôi không tồn tại đúng không?”
Ôn Noãn quay đầu, cười cười với cậu nói nhỏ: “Anh Giang Trác sẽ không nói ra đâu.”
Giang Trác nhếch khóe mắt gọi Diệp Thanh: "Thanh Nhi, cậu đừng luyện nữa, ở đây có người nhìn lén..."
"Này, này! Cậu thật là..."
Ôn Noãn nhảy vọt tới ngồi thẳng lên chân trái của Giang Trác, bịt miệng cậu lại: "Đừng nói đừng nói mà, tôi cũng đã gọi cậu là anh rồi. Cậu đừng có nói ra!"
Giang Trác trợn to mắt nhìn cô gái đang ngồi lên chân trái của mình.
Cô nhanh nhẹn giống như một con mèo mềm mại, thoáng cái đã lao tới, lòng bàn tay che miệng cậu, toàn bộ người của cô dính chặt vào cơ thể cậu.
“Hít!”
Cô kích động năn nỉ: “Anh Trác, cậu giúp tôi lần này đi. Sau này tôi nói anh trai nghe lời cậu có được không?”
Toàn thân Giang Trác tê dại, môi mím chặt, hơi thở tràn đầy mùi cơ thể ngọt ngào của cô.
Giang Trác không chỉ nhạy cảm mà thực ra, ngũ giác của cậu đều rất phát triển, có thể ngửi thấy mùi mà người khác không ngửi được của cô, bởi vì đó là mùi khiến cậu khắc ghi trong lòng.
Diệp Thanh quay đầu nhìn Giang Trác, lập tức che mắt lại: “Giữa thanh thiên bạch nhật mà hai người làm ra cái hành động lưu manh gì vậy!”
Từ trong mắt Giang Trác, Ôn Noãn hiểu được cậu sẽ không bán cô nữa cho nên cô cẩn thận buông tay rồi từ trên người cậu ta đứng dậy.
"Anh Trác, gọi tôi làm gì?" Diệp Thanh hỏi.
Gió nhẹ thổi qua, gương mặt và lỗ tai của Giang Trác đỏ bừng giống như bị nước nóng tạt vào.
"Không có gì chỉ hỏi cậu có muốn nghỉ ngơi uống chút trà không thôi.”
Giọng cậu gần như thay đổi hẳn.
"Cậu tự uống đi. Mùa đông như vậy mà nhìn cậu như sắp bị cảm nắng tới nơi vậy.”
Giang Trác quả thật sắp bị cảm nắng rồi, phía sau lưng cậu đã toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Điện thoại trên bàn vẫn tiếp tục quay video nhưng Diệp Thanh lại không để ý tới nói với Ôn Noãn: "Này, cậu có muốn đánh một trận không?"
Ôn Noãn bưng chén trà trên bàn lên nhấp một ngụm: “Được thôi.”
Giang Trác đang định nói đó là chén của cậu nhưng còn chưa lên tiếng thì Ôn Noãn đã cởi áo khoác gió ném lên người Giang Trác: “Nếu thua đừng khóc nhè nha, Tiểu Diệp Thanh."
"Chỉ có anh trai cậu mới có thể gọi tôi là Tiểu Diệp Thanh thôi, cậu nhỏ hơn tôi thì gọi gì hả!"
Đang khi nói chuyện thì hai người đã bắt đầu đánh nhau.
Giang Trác siết chặt cái áo gió vẫn còn mang theo nhiệt độ cơ thể nhàn nhạt cùng hương thơm nhẹ lưu luyến của cô gái trong tay.
Cậu gần như có thể chắc chắn đây là mùi của Ôn Hàn.
Mà ở bên này, Ôn Noãn và Diệp Thanh đã bắt đầu xốc lại tinh thần. Sau khi thăm dò lẫn nhau, họ phát hiện ra rằng bản lĩnh của đối thủ thực sự không thể xem thường được. Mỗi một chiêu thức đều cực kỳ cẩn thận, trong nhất thời khó mà có thể phân thắng bại.
Ôn Noãn cố ý muốn thăm dò bản lĩnh của Diệp Thanh cho nên cô nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Diệp Thanh hơn phân nửa sẽ trở thành kình địch của cô trên sàn đấu, nếu không đánh bại được cậu ta thì cô đừng nghĩ tới việc chiến thắng.
"So với anh cậu thì cậu đánh tốt hơn nhiều.” Diệp Thanh dường như vẫn không dùng hết sức lực. Cậu ta vẫn còn giữ lại ba phần, cố tình suy nghĩ nói chuyện phiếm.
Ôn Noãn thở hổn hển nói: “Cái võ công mèo cào của anh ấy đều là do tôi dạy dỗ, cậu nghĩ sao?”
"Được, vậy chúng ta từ từ tập luyện."
Diệp Thanh bắt đầu ra tay hung ác, mỗi một quyền đều mang theo lực đạo. Ôn Noãn cố gắng hết sức hóa giải, bốn năm chiêu liền phá được lực đạo của cậu ta. Cứ như vậy, tuy rằng Diệp Thanh rõ ràng là đang chiếm ưu thế nhưng thật chất cũng không chiếm được bao nhiêu chỗ tốt.
Trên lầu hai, Diệp Lan mặt không biểu cảm nhìn hai người đang đánh nhau trong sân.
Cô bé này thật sự là một thiên tài võ học hiếm có. Tạ Tu truyền lại cho cô tất cả bản lĩnh của ông ấy, nhưng mà Diệp Lan đã dạy cho Diệp Thanh con đường đặc biệt khắc với cô, hơn nữa cô lại lười biếng luyện tập. Vì vậy cô tuyệt đối không phải là đối thủ của Diệp Thanh.
Nhưng mà thiên phú cô bé này cực cao, có thể so sánh với Giang Trác. Diệp Thanh chỉ thắng ở chỗ siêng năng, nhưng tư chất lại rất tầm thường. Vì vậy nếu cô gái này thực sự tìm ra được bí quyết thì chưa biết chừng không lâu sau sẽ còn mạnh hơn Diệp Thanh nữa.
Không được mấy phút, Ôn Noãn đã bị Diệp Thanh đánh ngã trên mặt đất, cậu ta bóp cổ cô cười hỏi: “Có phục không?”
Ôn Noãn vốn dĩ chỉ tùy ý khua tay múa chân, nhưng không ngờ chỗ nào cũng bị kiềm chế nên tức giận liếc cậu ta một cái: “Phục em gái cậu!"
Diệp Thanh tăng thêm lực đạo bóp cổ cô, cười nói: “Tính tình so với anh cậu cũng cương liệt hơn nhiều.”
Lúc Ôn Noãn còn ở Nam Sơn đã đánh bại toàn bộ sư môn, cũng đã từng xem qua chiêu thức của Diệp Thanh, nhưng cô lại không nghĩ nó lợi hại đến vậy.
Không ngờ có ngày cô lại thua Diệp Thanh.
Trong lúc nhất thời Ôn Noãn không thể chấp nhận được, lòng tự trọng của bị tổn thương, mắt đỏ hoe.
Mất mặt thật ra chỉ là chuyện thứ hai thôi. Nếu như cô thật sự không đánh bại được Diệp Thanh thì không thể lấy được bí thuốc cứu Ôn Hàn.
Không thể bảo vệ người mình yêu thương, cái kiểu cảm giác bất lực đó...
Ôn Noãn cắn chặt hàm răng, dùng ngón tay cào vài cái xuống đất.
Giang Trác đi tới lạnh giọng nói: “Buông cô ấy ra.”
"Anh Trác, người này… lại khiêu khích tôi hết lần này đến lần khác. Tôi cho cậu ta xem sắc mặt một chút.”
Giang Trác đột nhiên nhấn mạnh: “Cậu coi sắc mặt cùng một đứa con gái cái gì?"
Diệp Thanh nghe vậy chớp chớp mắt, lập tức buông tay: “À tôi đi đây. Tôi xem cậu là Ôn Hàn nên không chú ý. Thực xin lỗi nha em gái, ra tay hơi nặng một chút."
Giang Trác vươn tay kéo cô đứng lên: "Cậu không sao chứ?”
Ôn Noãn nghiến răng, liếc cậu một cái, sau đó lại nhìn bàn tay xinh đẹp của cậu… do dự một chút, hay là nắm tay cậu đứng dậy.
Giang Trác rất tự nhiên phủi bụi đất trên người cô lẩm bẩm nói: “Diệp Thanh hạ thủ không biết nặng nhẹ nhưng mà cậu ta không có ác ý.”
Cậu như đang an ủi, giọng điệu dịu dàng hơn bao giờ hết.
Ôn Noãn nghe lời cậu nói mà nước mắt lưng tròng, uất ức nói: "Là do tôi không giỏi bằng người khác."
Nói xong, cô dụi mắt, xoay người chạy ra khỏi tứ hợp viện, cả cặp sách và điện thoại di động cũng không mang theo.
Giang Trác quay đầu, dùng ánh mắt "khiển trách" liếc Diệp Thanh: “Ai dạy cậu đánh con gái vậy hả?”
Diệp Thanh cũng xấu hổ sờ sờ gáy: “Không trách được tôi mà. Cậu ta giống Ôn Hàn như vậy, tôi chịu không nổi không được sao?”
…
Ôn Noãn hớt hải chạy một mạch ra khỏi ngõ rồi tới đường cái.
Quá thất bại rồi.
Cô thật sự không ngờ có ngày mình lại bị tên Diệp Thanh đè xuống đất.
Đúng như lời đại sư huynh nói, công phu của Diệp Thanh là được Diệp Lan sư thúc chân truyền mà sư phụ Tạ Tu của cô ngay từ đầu đã không thể đánh bại Diệp Lan sư thúc… đây có lẽ là một tổn thương sâu sắc.
Nhưng Ôn Noãn thật sự không cam lòng, rất không cam lòng.
Vừa nãy cô bị trúng mấy cú đấm trời giáng, giờ trong bụng dâng lên một trận buồn nôn. Cô liền lao vào góc tường nôn thốc nôn tháo.
Cũng không nôn ra được bất cứ thứ gì chỉ có một ít nước chua trong dạ dày.
Huyệt thái dương nổi lên, cô cảm thấy cả khuôn mặt đều sưng húp, chóng mặt quay đầu lại thì thấy Giang Trác đang đẩy xe đạp, vác ba lô lên vai, vân đạm phong kinh [3] nhìn cô.
[3] Vân đạm phong khinh (云淡风轻): mây nhạt gió nhẹ, đại loại là gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ, chỉ thời tiết đẹp. Xuất phát từ thơ Trình Hạo - Xuân nhật ngẫu thành: Vân đạm phong khinh cận ngọ thiên, Bàng hoa tùy liễu quá tiền xuyên. Hay được mượn để biểu đạt tâm cảnh điềm đạm, nhàn nhã, an tĩnh.
Ôn Noãn vội vàng quay người đi, nước mắt nước mũi của cô đều đã chảy ra rồi, cả người đều lộ ra vẻ chật vật không tả nổi.
Giang Trác sờ soạng trong túi xách một hồi, nhưng không tìm thấy gói khăn giấy hoàn chỉnh, chỉ có vài viên giấy mềm nhàu nát.
Loại giấy bóng vụn này dường như không được sử dụng quá nhiều.
Giang Trác định cất lại, nhưng Ôn Noãn đã lấy nó lau sạch nước mũi.
Lông mày Giang Trác mềm mại rất nhiều, hỏi: "Có đau không?"
Ôn Noãn dụi dụi mắt, chỉnh lại tóc, muốn giữ vững dáng vẻ đẹp trai, cao ngạo lạnh lùng của mình nói: "Không."
Giang Trác đậu xe đạp ở ven đường, đi tới vỗ lưng cô: “Em gái, lần sau đừng uống nhiều nước quá.”
“Tôi sẽ không bị đánh nữa!” Ôn Noãn thở hổn hển nói: “Tôi... cũng sẽ không… nôn ra ~~~ ”
Bụng cô quặn thắt lại cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng không nôn ra được gì.
Giang Trác nhẹ nhàng vỗ về cô, hết lần này đến lần khác, như một chiếc lông vũ lướt nhẹ qua trái tim mẫn cảm.
Trên người Ôn Noãn dâng lên cảm giác tê dại, kìm nén cảm giác khó chịu trong bụng xuống.
Cô lấy tay áo lau mặt, nhưng xấu hổ đối mặt với Giang Trác.
Chắc là mặt cô đều sưng lên rồi.
Nếu hôm nay Ôn Hàn bị đánh, có lẽ Giang Trác cũng không mềm lòng như vậy. Đàn ông đối với đàn ông luôn khắt khe hơn rất nhiều.
Nhưng Giang Trác hết lần này đến lần khác lại không thể cứng lòng với cô gái nhỏ này, cậu lấy khăn giấy còn lại trên tay lau nước mắt và nước mũi cho cô, biểu tình có chút bất đắc dĩ.
“Sao cậu lại… chăm sóc tôi như vậy?” Cô chột dạ hỏi: “Chúng ta cũng không thân lắm.”
Giang Trác chăm chú cẩn thận chỉnh lại mớ tóc rối bù của cô nhẹ nói: “Không gọi tôi là anh sao?"
"Ừm..."
Giang Trác bấm chuông xe đạp: "Gọi lại lần nữa đi rồi tôi đưa cậu về."
Danh sách chương