Ra khỏi cung, nhìn tiểu Thế tử trong lòng, Gia Cát Linh Ẩn đột nhiên không muốn đưa nó đến nước Nam Chiếu nữa, có lẽ nó vẫn nên ở lại nước Lăng Nguyệt thì tốt hơn.
Nàng chăm sóc cho đứa con của Chu quý phi, bây giờ lại chăm sóc cho đứa con của Hà Sướng Uyển, nàng xoa xoa cái bụng bằng phẳng của mình, có chút buồn bực. Sau đó nàng nghĩ đến một vấn đề, nếu như chiến trận này đánh đến mười năm, Sở Lăng Thiên cũng sắp buốn mươi tuổi, khi đó y còn có năng lực sinh con nữa hay không? Nghĩ nghĩ, càng buồn bực hơn, mặt bất tri bất giác đỏ lên.
Không muốn trở về sớm như vậy, mang theo tiểu Thế tử đi vòng vèo trên phố. Bỗng nhiên thấy một đám người vây quanh trước một quầy, chỉ thấy bên cạnh troe một tấm bảng, đoán mệnh trong tương lai.
Nhìn thấy thầy tướng số, nàng ngẩn người, hình như nhìn có chút quen mắt, nhớ lại một chút, nhớ tới chính là thầy tướng số nắm trước nàng từng đến. Nàng chen vào, ngồi xuống cái ghế phía trước, “Lão thần tiên, xem cho ta một quẻ đi.”
“Là ngươi?” Lão thần tiên liếc mắt một cái liền nhận ra nàng.
“Ngươi nhớ rõ ta?”
“Đương nhiên.” Lão thần tiên gật gật đầu, “Mạng của cô nương đặc biệt nhất trong số những người ta từng xem qua cho nên đương nhiên là nhớ rõ. Không biết hôm nay cô nương muốn hỏi cái gì?”
“Lần trước lão thần tiên nói mạng ta qua mạnh nên sẽ làm hại đến những người thân bên cạnh ta, đại ca và trượng phu của ta cùng xuất chinh, ta muốn ông tính xem thời điểm nào họ gặp phải chuyện xấu.” Nói xong nàng vương tay đặt lên bàn, đặt ở trước mặt ông.
Nghe nàng nói như vậy, những người bên cạn đều xì xầm bàn tán.
“Thật là đáng thương, nếu như trượng phu mất, một nữ nhân còn mang theo một đứa nhỏ nữa thì làm sao mà sống nổi?”
“Đúng vậy, rất thảm. Trượng phu của ta cũng xuất chinh, hy vọng hắn có thể bình an trở về, nếu không cô nhi quả phụ sống không nổi.”
Lão thần tiên nhìn tay nàng, lại nhắm mắt tính toán, đột nhiên trợn mắt nói, “Kỳ quái, thật là kỳ quái.”
“Kỳ quái cái gì?” Trong lòng Gia Cát Linh Ẩn nảy lên, “Lão thần tiên , nói cho ta nghe một chút.”
“Vận mệnh của phu nhân so với lần trước rất khác.” Nghe nói nàng có trượng phu, lão thần tiên lập tức thay đổi xưng hô, “Mấy điềm xấu lần trước đã biến mất không thấy.”
“Nói như vậy là đã hóa giải rổi sao?” Gia Cát Linh Ẩn có chút kích động. Chỉ cần Đại ca cùng Thất gia bình an là tốt rồi.
“Nhưng mà…” Lão thần tiên nhíu mày.
“Nhưng mà cái gì?” Nàng lo lắng không thôi. Ông không thể nói một lần cho hết hay sao? “Mạng của cô nương không có con.”
“Cái gì?” Trong đầu Gia Cát Linh Ẩn nổ ầm một tiếng. Lời nói của lão thần tiên như sấm sét giữa trời quang, “Không phải ngươi nhìn nhầm rồi chứ?”
“Ai nha, lão thần tiên. Chẳng phải đây là ông đang trợn mắt nói dối sao?” Một nữ nhân trung niên hét lên, “Không có con, vậy đứa nhỏ nàng ta ôm chẳng lẽ là của người khác? Đứa nhỏ lớn như vậy rồi sao có thể không có con được chứ?”
Lão thần tiên cũng không ngẩng đầu lên, thản nhiên nói, “Đứa nhỏ không phải của phu nhân ấy.”
Gia Cát Linh Ẩn gật gật đầu, giải thích, “Quả thật không phải của ta, là ta chăm sóc giúp người khác. Lão thần tiên, đây là vì sao chứ?”
Lão thần tiên cười mà không nói. “Phu nhân còn nhớ rõ lời nói của ta lần trước chứ, nghịch thiên sửa mệnh là phải trả một cái giá rất lớn.”
“Cám ơn.” Gia Cát Linh Ẩn lấy ra một thỏi bạc đặt lên bàn, ôm tiểu Thế tử rời đi.
“Phu nhân, thực ra vận mệnh của mỗi người không hẳn là đã hình thành rồi thì không thể nào thay đổi được. Là phúc là họa, có thể thay đổi được.”
Vẻ mặt Gia Cát Linh Ẩn trong chớp mắt có chút hoảng hốt, suy nghĩ bị đình trệ, căn bản không nghe thấy lời nói của lão thần tiên.
Không thể có con, ông trời, đây là ông đang trừng phạt con sao? Trừng phạt này hẳn là quá nhẹ rồi!
Trở lại Thất vương phủ, THương Y thấy sắc mặt nàng không tốt liền tiến lên quan tâm, “Linh nhi, sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
“Không có chuyện gì.” Nàng ra vẻ cười cười, thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của y, “Có chuyện gì sao?”
“Người của Thanh Ngọc Môn phát hiện Thánh Điện gần đây có động tĩnh, xem chừng sẽ nguy hại đến cả nước, hẳn là muốn tuyên chiến với Thanh Ngọc Môn và Cửu Thiên Cung. Cho nên ta phải đi một chuyến, ta cùng cần đi giúp Sở Lăng Thiên. Thánh Điện có dấu hiệu được ăn cả ngãn về không cho nên chúng ta phải toàn lực ứng phó.”
Gia Cát Linh Ẩn đã sớm biết trận chiến này không đơn giản như vậy, xem ra, không lâu nữa cả đại lục sẽ lâm vào hỗn chiến hoàng kim. “Ngươi đi đi, có tin tức gì thì báo ngay cho ta.”
“Ngươi không cần lo lắng.” Thương Y cười cười, tay nhẹ vuốt tóc nàng, “Việc ngươi phải làm là chờ chúng ta trở về.”
“Oa! Oa!” Lúc này, tiểu Thế tử đột nhiên khóc lên.
Thương Y nhíu mày, “Nó là ai vậy?”
“Là con của Sở Lăng Dực. Được rồi, ngươi nhanh đi chuẩn bị đi, ta sẽ cẩn thận, còn có Kinh Phong và Phá Trận ở đây mà. Đúng rồi, Thất gia nguy hiểm như vậy ta để Kinh Phong và Phát Trận cũng đi theo ngươi luôn nhé?”
“Không cần phải lo lắng, bọn họ đi rồi ngươi phải làm sao? Bên kia có Lâm Dạ cùng Cửu Thiên cung, yên tâm đi.” Sắc mặt Thương Y ngưng trọng, vội vàng nói lời tự biệt.
Thương Y đi rồi, Gia Cát Linh Ẩn nhanh chóng gọi Ngụy Thành tới, bảo hắn tính toán một chút tiền họat động của các cửa hiệu, mang ngân lượng này đi mua lương thảo, rèn vũ khí, áo giáp, còn phái hắn bí mật chiêu mộ binh sĩ. Nếu như nước Lăng Nguyệt thiếu thốn, lực lượng các nước khác lại mạnh mẽ thì thật sự không được. Vậy nên nàng lấy hết tiền trong sổ sách của Thất vương phủ ra dùng.
Ngụy Thành hiểu được ý của nàng. Đại chiến đã bắt đầu, sự trữ của Hoàng gia có thể chống đỡ được bao lâu, không ai biết được. Huống hồ nước Lăng Nguyệt bây giờ đang nội loạn, có vô số người đều muốn khiến Sở Lăng Thiên vĩnh viễn không thể trở về, cho nên bọn họ không thể không chuẩn bị lâu dài được.
Gia Cát Linh Ẩn giao tiểu Thế tử cho Nguyệt Lan và Tiểu Điệp. Tiếp đến nàng phải toàn lực đối phó với Chu Tuyết Tranh. Máu của nàng chưa từng sôi trào như thế này, Sở Lăng Hiên, này rốt cục cũng đã đến.
Từ sau khi Thái tử hoăng thệ, thân thể Sở Kim Triêu lại càng kém hơn, có đến vài ngày không vào triều. Các đại thần mặc kệ, đều kéo nhau vào cung yêu cầu ông nhanh chóng lập Thái tử, trong triều cần có người trụ trì đại cục.
Giờ khắc này, người cười sáng lạn nhất chính là Sở Lăng Hiên. Hoàng Thượng bệnh nặng, Sở Lăng Thiên lại ở chiến trường xa, Sở Lăng Hàn không có năng lực bằng hắn, tiểu Hoàng tử lại quá nhỏ, bất kể là thế nào hắn đều là người thích hợp nhất được chọn.
Sở Lăng Thiên, nữ nhân của ngươi cuối cùng cũng sẽ trở thành đồ chơi dưới khố ta. Ngươi cứ an tâm mà chết trên chiến trường đi.
“Lục điện hạ đang suy nghĩ cái gì vậy?”
Hắn còn đang xuất thần, chỉ thấy một bóng người đi vào, là Thần phi Chu Tuyết Tranh.
“Thần phi nương nương, bên phía Hoàng Thượng có tin tức gì chưa?”
Chu Tuyết Tranh lắc đầu, “Ý tứ của ông ấy rất kín đáo. Mặc kệ ta có thử như thế nào cũng không nhắc đến chuyện lập Thái tử. Ta thấy là ông ấy đang đợi Sở Lăng Thiên trở về.”
“Cái đống độc dược kia thế nào rồi?”
Khóe miệng Chu tuyết Tranh nhếch lên, lấy ra một cái hộp. “Dược hiệu rất tốt, mấy ngày nay ông ấy đều không thể xuống giường được, chỉ có ăn xong đan dược mới có thể xuống giường đi được hai bước. Ông ấy rất ỷ lại đan dược, đã rất cần thứ này, cứ chờ thêm chút nữa đi, rất nhanh ông ấy sẽ ra đi trong khoảnh khắc.”
“Còn mất bao lâu nữa?” Sở Lăng Hiên đã rất khẩn cấp. Chỉ cần Sở Kim Triêu tắt thở thì hắn có thể lợi dụng nước không thể một ngày không có vua mà ngôi lên ngôi vị Hoàng đế.
“Nhanh thì mười ngày, chậm thì nửa tháng. Lục điện hạ, nhiều năm như vậy còn chờ được, chờ thêm nửa tháng nữa mà không được sao? Nòng lòng ăn đậu hũ như vậy.”
“Nửa tháng, bản vương chờ không nổi. Không có chuyện gì nữa thì mời Thần phi nương nương trở về, bản vương còn có chuyện.”
“A? Bản cung thì không có chuyện, Lục điện hạ có chuyện gì vậy?”
“Bản vương muốn tới Thất vương phủ!”
“A… Hóa ra là chuyện này, Lục điện hạ chờ không nổi.”
Sở Lăng Hiên cười lạnh, đúng vậy, hắn chờ không nổi, khẩn cấp muốn đem nàng đặt dưới thân mình, nhấm nháp mùi vị của nàng.
Lần này hắn đi vào tử cửa chính.
Thủ vệ Thất vương phủ nhìn thấy hắn liền lập tức tiến lên ngăn cản.
“Lục điện hạ, xin dừng bước. Vương phi nương nươn có lệnh, ngài không thể đi vào.”
Trogn giây lát đó, một cỗ máu tươi từ trên cổ thủ vệ chảy ra, hắn không một tiếng động té trên mặt đất, chân giãy hai giãy rồi bất động.
Sở Lăng Hiên xoa xoa vết máu trên con dao găm, trên người tản ra khí lạnh, “Bản vương ghét những kẻ nói nhiều.”
Mấy thủ vệ khác đều câm như hến, không dám nói ra tiếng.
Sở Lăng Hiên vừa lòng cười cười, nghênh ngang hướng về phía thư phòng đang sáng đèn mà đi tới.
Gia Cát Linh Ẩn đang tìm đọc các trận chiến trên đại lục trước đây, và quy luật hoạt động của Thánh Điện.
Của két một tiếng bị đẩy vào từ bên ngoài. Nàng không ngẩng đầu lên, tưởng là Nguyệt Lan mang trà vào, “Tiểu Thế tử đã ngủ chưa?”
“Sao khuya như vậy còn chưa ngủ?”
Nghe thấy giọng nói, thân thể Gia Cát Linh Ẩn ngẩn ra, bàn tay đang lật sách cứng đờ. Trong lòng nàng trầm xuống, Kinh Phong cùng Phá Trận hôm nay không ở đây, nàng đã phái họ đi giúp Ngụy Thành rồi.
“Ngươi tới đây làm gì?” Tay Gia Cát Linh Ẩn hạ xuống phía dưới bàn, nắm chặt lấy con dao găm Sở Lăng Thiên đưa cho nàng ở trong tay.
“Đương nhien là tới nhìn nàng, thuận tiện giết một tên thủ vệ không hiểu chuyện.”
“Ngươi có tư cách gì mà giết thủ vệ Thất vương phủ?” Gia Cát Linh Ẩn buồn bực không thôi.
“Người ở trên đời này, bản vương muốn giết aia thì giết.”
“Bao gồm cả Hoàng Thượng, phụ hoàng của ngươi?”
“Bản vương vừa nói rất rõ ràng, đương nhiên, nàng là ngoại lên, bản vương không nỡ giết nàng.”
Sở Lăng Hiên từng bước tới gần, ý cười trong mắt hắn càng sâu đậm, máu sôi trào như muốn phun ra.
“Ngươi không được lại đây.”
“Linh nhi, phụ hoàng bệnh nặng, hiện giờ điều quân Ngân Đô cùng với lương thảo trợ giúp cho tiền tuyến đều nằm ở trong tay ta. Nếu như bản vương ngừng lại việc trợ giúp cho tiền tuyến thì ngươi đoán xem bọn họ có thể trụ được nhiều nhất bao lâu?
“Đê tiện!”
“Mạng của Sở Lăng Thiên cùng Gia Cát Như Phong đều ở trong tay nàng. Bồi bản vương một đêm, ngày mai ta liền điều binh.”
Gia Cát Linh Ẩn biến sắc, cầm chặt con dao trong tay, “A, nếu là như thế thì ta phải suy nghĩ đã.”
“Bản vương cho nàng mười giây.”
“Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba,….”
Ánh sáng lóe lên, trên con dao của Gia Cát Linh Ẩn dính một vết máu, cánh tay phải của Sở Lăng Hiên bị thương một vết, máu tươi chảy ra.
Hắn nhíu chặt mày, ánh mắt âm lệ, “Còn mèo nhỏ này, bản vương sẽ thần phục nàng.”
Sở Lăng Hiên không để ý cánh tay bị thương, kéo Gia Cát Linh Ẩn vào trong ngực, hôn xuống.
Bỗng nhiên, Ưng tổng quản xông vào, nhìn thấy tình cảnh trong phòng ông lập tức chạy tới, “Lục điện hạ, không thể được! Nô tài van xin người buông Vương phi nương nương ra.”
“Cút!”
“Lục điện hạ, đó là Thất vương phi, là đệ muội của người, nếu Hoàng Thượng mà biết….”
“Bản vương ghét những kẻ nói nhiều.”
Một chưởng đánh ra, Ưng tổng quản giống như trang giấy ngã xuống ra ngoài cửa, miệng phun ra một ngụm máu tươi. Ông muốn giãy dụa đứng lên, lại làm cách nào cũng không động đậy được.
Nàng chăm sóc cho đứa con của Chu quý phi, bây giờ lại chăm sóc cho đứa con của Hà Sướng Uyển, nàng xoa xoa cái bụng bằng phẳng của mình, có chút buồn bực. Sau đó nàng nghĩ đến một vấn đề, nếu như chiến trận này đánh đến mười năm, Sở Lăng Thiên cũng sắp buốn mươi tuổi, khi đó y còn có năng lực sinh con nữa hay không? Nghĩ nghĩ, càng buồn bực hơn, mặt bất tri bất giác đỏ lên.
Không muốn trở về sớm như vậy, mang theo tiểu Thế tử đi vòng vèo trên phố. Bỗng nhiên thấy một đám người vây quanh trước một quầy, chỉ thấy bên cạnh troe một tấm bảng, đoán mệnh trong tương lai.
Nhìn thấy thầy tướng số, nàng ngẩn người, hình như nhìn có chút quen mắt, nhớ lại một chút, nhớ tới chính là thầy tướng số nắm trước nàng từng đến. Nàng chen vào, ngồi xuống cái ghế phía trước, “Lão thần tiên, xem cho ta một quẻ đi.”
“Là ngươi?” Lão thần tiên liếc mắt một cái liền nhận ra nàng.
“Ngươi nhớ rõ ta?”
“Đương nhiên.” Lão thần tiên gật gật đầu, “Mạng của cô nương đặc biệt nhất trong số những người ta từng xem qua cho nên đương nhiên là nhớ rõ. Không biết hôm nay cô nương muốn hỏi cái gì?”
“Lần trước lão thần tiên nói mạng ta qua mạnh nên sẽ làm hại đến những người thân bên cạnh ta, đại ca và trượng phu của ta cùng xuất chinh, ta muốn ông tính xem thời điểm nào họ gặp phải chuyện xấu.” Nói xong nàng vương tay đặt lên bàn, đặt ở trước mặt ông.
Nghe nàng nói như vậy, những người bên cạn đều xì xầm bàn tán.
“Thật là đáng thương, nếu như trượng phu mất, một nữ nhân còn mang theo một đứa nhỏ nữa thì làm sao mà sống nổi?”
“Đúng vậy, rất thảm. Trượng phu của ta cũng xuất chinh, hy vọng hắn có thể bình an trở về, nếu không cô nhi quả phụ sống không nổi.”
Lão thần tiên nhìn tay nàng, lại nhắm mắt tính toán, đột nhiên trợn mắt nói, “Kỳ quái, thật là kỳ quái.”
“Kỳ quái cái gì?” Trong lòng Gia Cát Linh Ẩn nảy lên, “Lão thần tiên , nói cho ta nghe một chút.”
“Vận mệnh của phu nhân so với lần trước rất khác.” Nghe nói nàng có trượng phu, lão thần tiên lập tức thay đổi xưng hô, “Mấy điềm xấu lần trước đã biến mất không thấy.”
“Nói như vậy là đã hóa giải rổi sao?” Gia Cát Linh Ẩn có chút kích động. Chỉ cần Đại ca cùng Thất gia bình an là tốt rồi.
“Nhưng mà…” Lão thần tiên nhíu mày.
“Nhưng mà cái gì?” Nàng lo lắng không thôi. Ông không thể nói một lần cho hết hay sao? “Mạng của cô nương không có con.”
“Cái gì?” Trong đầu Gia Cát Linh Ẩn nổ ầm một tiếng. Lời nói của lão thần tiên như sấm sét giữa trời quang, “Không phải ngươi nhìn nhầm rồi chứ?”
“Ai nha, lão thần tiên. Chẳng phải đây là ông đang trợn mắt nói dối sao?” Một nữ nhân trung niên hét lên, “Không có con, vậy đứa nhỏ nàng ta ôm chẳng lẽ là của người khác? Đứa nhỏ lớn như vậy rồi sao có thể không có con được chứ?”
Lão thần tiên cũng không ngẩng đầu lên, thản nhiên nói, “Đứa nhỏ không phải của phu nhân ấy.”
Gia Cát Linh Ẩn gật gật đầu, giải thích, “Quả thật không phải của ta, là ta chăm sóc giúp người khác. Lão thần tiên, đây là vì sao chứ?”
Lão thần tiên cười mà không nói. “Phu nhân còn nhớ rõ lời nói của ta lần trước chứ, nghịch thiên sửa mệnh là phải trả một cái giá rất lớn.”
“Cám ơn.” Gia Cát Linh Ẩn lấy ra một thỏi bạc đặt lên bàn, ôm tiểu Thế tử rời đi.
“Phu nhân, thực ra vận mệnh của mỗi người không hẳn là đã hình thành rồi thì không thể nào thay đổi được. Là phúc là họa, có thể thay đổi được.”
Vẻ mặt Gia Cát Linh Ẩn trong chớp mắt có chút hoảng hốt, suy nghĩ bị đình trệ, căn bản không nghe thấy lời nói của lão thần tiên.
Không thể có con, ông trời, đây là ông đang trừng phạt con sao? Trừng phạt này hẳn là quá nhẹ rồi!
Trở lại Thất vương phủ, THương Y thấy sắc mặt nàng không tốt liền tiến lên quan tâm, “Linh nhi, sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
“Không có chuyện gì.” Nàng ra vẻ cười cười, thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của y, “Có chuyện gì sao?”
“Người của Thanh Ngọc Môn phát hiện Thánh Điện gần đây có động tĩnh, xem chừng sẽ nguy hại đến cả nước, hẳn là muốn tuyên chiến với Thanh Ngọc Môn và Cửu Thiên Cung. Cho nên ta phải đi một chuyến, ta cùng cần đi giúp Sở Lăng Thiên. Thánh Điện có dấu hiệu được ăn cả ngãn về không cho nên chúng ta phải toàn lực ứng phó.”
Gia Cát Linh Ẩn đã sớm biết trận chiến này không đơn giản như vậy, xem ra, không lâu nữa cả đại lục sẽ lâm vào hỗn chiến hoàng kim. “Ngươi đi đi, có tin tức gì thì báo ngay cho ta.”
“Ngươi không cần lo lắng.” Thương Y cười cười, tay nhẹ vuốt tóc nàng, “Việc ngươi phải làm là chờ chúng ta trở về.”
“Oa! Oa!” Lúc này, tiểu Thế tử đột nhiên khóc lên.
Thương Y nhíu mày, “Nó là ai vậy?”
“Là con của Sở Lăng Dực. Được rồi, ngươi nhanh đi chuẩn bị đi, ta sẽ cẩn thận, còn có Kinh Phong và Phá Trận ở đây mà. Đúng rồi, Thất gia nguy hiểm như vậy ta để Kinh Phong và Phát Trận cũng đi theo ngươi luôn nhé?”
“Không cần phải lo lắng, bọn họ đi rồi ngươi phải làm sao? Bên kia có Lâm Dạ cùng Cửu Thiên cung, yên tâm đi.” Sắc mặt Thương Y ngưng trọng, vội vàng nói lời tự biệt.
Thương Y đi rồi, Gia Cát Linh Ẩn nhanh chóng gọi Ngụy Thành tới, bảo hắn tính toán một chút tiền họat động của các cửa hiệu, mang ngân lượng này đi mua lương thảo, rèn vũ khí, áo giáp, còn phái hắn bí mật chiêu mộ binh sĩ. Nếu như nước Lăng Nguyệt thiếu thốn, lực lượng các nước khác lại mạnh mẽ thì thật sự không được. Vậy nên nàng lấy hết tiền trong sổ sách của Thất vương phủ ra dùng.
Ngụy Thành hiểu được ý của nàng. Đại chiến đã bắt đầu, sự trữ của Hoàng gia có thể chống đỡ được bao lâu, không ai biết được. Huống hồ nước Lăng Nguyệt bây giờ đang nội loạn, có vô số người đều muốn khiến Sở Lăng Thiên vĩnh viễn không thể trở về, cho nên bọn họ không thể không chuẩn bị lâu dài được.
Gia Cát Linh Ẩn giao tiểu Thế tử cho Nguyệt Lan và Tiểu Điệp. Tiếp đến nàng phải toàn lực đối phó với Chu Tuyết Tranh. Máu của nàng chưa từng sôi trào như thế này, Sở Lăng Hiên, này rốt cục cũng đã đến.
Từ sau khi Thái tử hoăng thệ, thân thể Sở Kim Triêu lại càng kém hơn, có đến vài ngày không vào triều. Các đại thần mặc kệ, đều kéo nhau vào cung yêu cầu ông nhanh chóng lập Thái tử, trong triều cần có người trụ trì đại cục.
Giờ khắc này, người cười sáng lạn nhất chính là Sở Lăng Hiên. Hoàng Thượng bệnh nặng, Sở Lăng Thiên lại ở chiến trường xa, Sở Lăng Hàn không có năng lực bằng hắn, tiểu Hoàng tử lại quá nhỏ, bất kể là thế nào hắn đều là người thích hợp nhất được chọn.
Sở Lăng Thiên, nữ nhân của ngươi cuối cùng cũng sẽ trở thành đồ chơi dưới khố ta. Ngươi cứ an tâm mà chết trên chiến trường đi.
“Lục điện hạ đang suy nghĩ cái gì vậy?”
Hắn còn đang xuất thần, chỉ thấy một bóng người đi vào, là Thần phi Chu Tuyết Tranh.
“Thần phi nương nương, bên phía Hoàng Thượng có tin tức gì chưa?”
Chu Tuyết Tranh lắc đầu, “Ý tứ của ông ấy rất kín đáo. Mặc kệ ta có thử như thế nào cũng không nhắc đến chuyện lập Thái tử. Ta thấy là ông ấy đang đợi Sở Lăng Thiên trở về.”
“Cái đống độc dược kia thế nào rồi?”
Khóe miệng Chu tuyết Tranh nhếch lên, lấy ra một cái hộp. “Dược hiệu rất tốt, mấy ngày nay ông ấy đều không thể xuống giường được, chỉ có ăn xong đan dược mới có thể xuống giường đi được hai bước. Ông ấy rất ỷ lại đan dược, đã rất cần thứ này, cứ chờ thêm chút nữa đi, rất nhanh ông ấy sẽ ra đi trong khoảnh khắc.”
“Còn mất bao lâu nữa?” Sở Lăng Hiên đã rất khẩn cấp. Chỉ cần Sở Kim Triêu tắt thở thì hắn có thể lợi dụng nước không thể một ngày không có vua mà ngôi lên ngôi vị Hoàng đế.
“Nhanh thì mười ngày, chậm thì nửa tháng. Lục điện hạ, nhiều năm như vậy còn chờ được, chờ thêm nửa tháng nữa mà không được sao? Nòng lòng ăn đậu hũ như vậy.”
“Nửa tháng, bản vương chờ không nổi. Không có chuyện gì nữa thì mời Thần phi nương nương trở về, bản vương còn có chuyện.”
“A? Bản cung thì không có chuyện, Lục điện hạ có chuyện gì vậy?”
“Bản vương muốn tới Thất vương phủ!”
“A… Hóa ra là chuyện này, Lục điện hạ chờ không nổi.”
Sở Lăng Hiên cười lạnh, đúng vậy, hắn chờ không nổi, khẩn cấp muốn đem nàng đặt dưới thân mình, nhấm nháp mùi vị của nàng.
Lần này hắn đi vào tử cửa chính.
Thủ vệ Thất vương phủ nhìn thấy hắn liền lập tức tiến lên ngăn cản.
“Lục điện hạ, xin dừng bước. Vương phi nương nươn có lệnh, ngài không thể đi vào.”
Trogn giây lát đó, một cỗ máu tươi từ trên cổ thủ vệ chảy ra, hắn không một tiếng động té trên mặt đất, chân giãy hai giãy rồi bất động.
Sở Lăng Hiên xoa xoa vết máu trên con dao găm, trên người tản ra khí lạnh, “Bản vương ghét những kẻ nói nhiều.”
Mấy thủ vệ khác đều câm như hến, không dám nói ra tiếng.
Sở Lăng Hiên vừa lòng cười cười, nghênh ngang hướng về phía thư phòng đang sáng đèn mà đi tới.
Gia Cát Linh Ẩn đang tìm đọc các trận chiến trên đại lục trước đây, và quy luật hoạt động của Thánh Điện.
Của két một tiếng bị đẩy vào từ bên ngoài. Nàng không ngẩng đầu lên, tưởng là Nguyệt Lan mang trà vào, “Tiểu Thế tử đã ngủ chưa?”
“Sao khuya như vậy còn chưa ngủ?”
Nghe thấy giọng nói, thân thể Gia Cát Linh Ẩn ngẩn ra, bàn tay đang lật sách cứng đờ. Trong lòng nàng trầm xuống, Kinh Phong cùng Phá Trận hôm nay không ở đây, nàng đã phái họ đi giúp Ngụy Thành rồi.
“Ngươi tới đây làm gì?” Tay Gia Cát Linh Ẩn hạ xuống phía dưới bàn, nắm chặt lấy con dao găm Sở Lăng Thiên đưa cho nàng ở trong tay.
“Đương nhien là tới nhìn nàng, thuận tiện giết một tên thủ vệ không hiểu chuyện.”
“Ngươi có tư cách gì mà giết thủ vệ Thất vương phủ?” Gia Cát Linh Ẩn buồn bực không thôi.
“Người ở trên đời này, bản vương muốn giết aia thì giết.”
“Bao gồm cả Hoàng Thượng, phụ hoàng của ngươi?”
“Bản vương vừa nói rất rõ ràng, đương nhiên, nàng là ngoại lên, bản vương không nỡ giết nàng.”
Sở Lăng Hiên từng bước tới gần, ý cười trong mắt hắn càng sâu đậm, máu sôi trào như muốn phun ra.
“Ngươi không được lại đây.”
“Linh nhi, phụ hoàng bệnh nặng, hiện giờ điều quân Ngân Đô cùng với lương thảo trợ giúp cho tiền tuyến đều nằm ở trong tay ta. Nếu như bản vương ngừng lại việc trợ giúp cho tiền tuyến thì ngươi đoán xem bọn họ có thể trụ được nhiều nhất bao lâu?
“Đê tiện!”
“Mạng của Sở Lăng Thiên cùng Gia Cát Như Phong đều ở trong tay nàng. Bồi bản vương một đêm, ngày mai ta liền điều binh.”
Gia Cát Linh Ẩn biến sắc, cầm chặt con dao trong tay, “A, nếu là như thế thì ta phải suy nghĩ đã.”
“Bản vương cho nàng mười giây.”
“Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba,….”
Ánh sáng lóe lên, trên con dao của Gia Cát Linh Ẩn dính một vết máu, cánh tay phải của Sở Lăng Hiên bị thương một vết, máu tươi chảy ra.
Hắn nhíu chặt mày, ánh mắt âm lệ, “Còn mèo nhỏ này, bản vương sẽ thần phục nàng.”
Sở Lăng Hiên không để ý cánh tay bị thương, kéo Gia Cát Linh Ẩn vào trong ngực, hôn xuống.
Bỗng nhiên, Ưng tổng quản xông vào, nhìn thấy tình cảnh trong phòng ông lập tức chạy tới, “Lục điện hạ, không thể được! Nô tài van xin người buông Vương phi nương nương ra.”
“Cút!”
“Lục điện hạ, đó là Thất vương phi, là đệ muội của người, nếu Hoàng Thượng mà biết….”
“Bản vương ghét những kẻ nói nhiều.”
Một chưởng đánh ra, Ưng tổng quản giống như trang giấy ngã xuống ra ngoài cửa, miệng phun ra một ngụm máu tươi. Ông muốn giãy dụa đứng lên, lại làm cách nào cũng không động đậy được.
Danh sách chương