“Buông ra mau!” Gia Cát Linh Ẩn giãy ra.
Sở Lăng Thiên cười xấu xa, “Linh nhi cảm thấy giãy dụa có tác dụng hay sao? Còn giãy nữa, người thiệt thòi chính là nàng.”
Không biết làm sao, Gia Cát Linh Ẩn đành phải ngừng chống đối.
Sở Lăng Thiên một tay vây lấy thắt lưng Gia Cát Linh Ẩn, một tay vuốt ve bàn tay trắng noãn của nàng, “Có phải Mộ Vân đến phiền nàng không?”
“Tin tức của người cũng nhanh thật đó, nhưng mà không phải biểu muội của người đâu, là nô tỳ của nàng ta.”
“Đều do ta, đã để cho Linh nhi chịu ấm ức rồi.”
“Người bị ấm ức hẳn là nha đầu kia, không tính hai bạt tay tự đánh mình, còn bị ta cho thêm hai cái tát.”
“Nàng đó!” Sở Lăng Thiên cưng chiều nhéo mũi Gia Cát Linh Ẩn, “Muốn bắt nạt nàng quả là không dễ. Nhưng mà nàng cũng phải cẩn thận.”
“Thất gia thật sự sẽ không cưới Liên Mộ Vân hay bất cứ nữ tử nào khác?”
“Nếu ta cưới nữ nhân khác, Linh nhi còn muốn ta không?”
“Sẽ không.”
Sở Lăng Thiên cười ha ha, đặt tay Gia Cát Linh Ẩn lên môi, hôn một cái, “Cả đời Sở Lăng Thiên ta có một mình Linh nhi là đủ rồi, đời này cũng sẽ không cưới bất cứ nữ nhân nào khác. Nếu Linh nhi không thành thân, ta cũng sẽ ở vậy không cưới ai.”
“Đừng nói bậy.”
“Gia, phải đi rồi.” Giọng Kinh Phong từ ngoài cửa sổ truyền vào, “Cấm vệ quân đã tập hợp đủ, đang chờ lệnh của gia.”
Gia Cát Linh Ẩn đứng lên, sửa sang lại áo quan cho Sở Lăng Thiên, “Mau đi đi, các tướng sĩ chờ lâu sẽ có bất mãn với vị tướng quân này.”
“Ừm.” Sở Lăng Thiên gật đầu, cúi người, hôn nhẹ lên trán Gia Cát Linh Ẩn, “Nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai đại điển bắt đầu nghi thức, nhất định sẽ rất mệt, dưỡng tinh thần cho tốt, mọi sự cẩn thận.”
“Ta biết rồi, đừng lo lắng, mau đi đi.”
Lúc này, Sở Lăng Thiên mới lưu luyến đi đến bên cửa sổ, mở cửa phóng ra ngoài. Gia Cát Linh Ẩn đóng cửa, tắt nến, đang định lên giường nằm nghỉ, lại nghe thấy hai cung nữ đi ngang qua trò chuyện với nhau.
“Sao bỗng nhiên đại tư tế kêu chúng ta chuẩn bị kiềm[1]?”
“Bảo ngươi chuẩn bị thì ngươi chuẩn bị đi, người ta là đại tư tế, bảo gì thì chúng ta làm đó là được, ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì.”
Giọng của cung nữ nhỏ dần, mất hút, Gia Cát Linh Ẩn không quan tâm lắm.
Ngày hôm sau, vào lúc canh ba, trong cung đã bắt đầu bận rộn. Lúc sáng sớm, toàn bộ mọi thứ cần thiết cho nghi thức đều chuẩn bị xong. Dựa theo thông lệ của đại điển, nghi thức đầu tiên trong đại điển là hiến tế, để an ủi thần linh.
Nghi thức hiến tế diễn ra giữa sân rộng trong cung, hoàng đế và hoàng hậu của nước Lăng Nguyệt ngồi ở vị trí chính giữa, bên cạnh là Chu quý phi, Lý thái phi và Chu thái phi bình thường ít khi lộ diện cũng tham gia nghi thức, sáu nước tham dự phân biệt ngồi ở sáu khu vực xung quanh.
Bên trái, ngồi đầu tiên là nước Đông Lan, hoàng đế Liên Thương Hải ngồi ở chủ vị, hai bên là Liên Mộ Dương và Liên Mộ Vân. Nước Đông Lan và Lăng Nguyệt luôn giao hảo, thực lực cũng tương đương với nhau, bởi vậy Đông Lan ngồi ở vị trí đầu tiên đều không có nước nào dị nghị.
Tiếp theo là nước Tinh Long, do sức khỏe hoàng đế nước Tinh Long không tốt, cũng không đến, nên thái tử Bạch Vân Phàm và nhị hoàng tử Bạch Vân Nghị ngồi ở vị trí cao nhất.
Kế bên nước Tinh Long là nước Ngạo Nguyệt, ngồi ở chủ vị là một nam tử trẻ tuấn tú, nội bộ nước Ngạo Nguyệt vừa trải qua biến động, là cuộc chiến tranh đoạt ngai vàng của năm hoàng tử. Tứ hoàng tử Khương Diệp thành công đánh bại các huynh đệ khác, lên ngôi hoàng đế. Ở chủ vị đúng là tân hoàng Khương Diệp vừa đăng cơ không bao lâu, lần này hắn đích thân đến, cũng là muốn nhân cơ hội duy trì quan hệ với các nước khác, tranh thủ viện trợ từ bên ngoài, để củng cố nội chính.
Bên phải, ngồi ở vị trí đầu tiên là nước Nam Chiếu, trên chủ vị là một đôi nam nữ, sắc mặt nam nhân trắng bệch, dáng vẻ bệnh hoạn, hắn chính là thái tử ốm yếu của nước Nam Chiếu, Hà Tần; vị nữ tử kia chính là công chúa nước Nam Chiếu, Hà Sướng Uyển. Không giống với vẻ bệnh hoạn của Hà Tần, trong mắt Hà Sướng Uyển lại mang theo vài phần khí khái anh hùng của nam tử.
Tiếp theo, là nước Đại Mạc, nước Đại Mạc lần này lại giống như đi chơi, chẳng những hoàng đế Thẩm Vân Bác đến, ngay cả hoàng hậu và thái hậu cũng cùng nhau đến. Thẩm Vân Bác có chòm râu dài, nhìn qua không giống người thường, nhưng lời đồn thổi có liên quan đến nước Đại Mạc ở lục địa Đông Lăng mà người ta bàn tán nhiều nhất cũng không phải là chòm râu của Thẩm Vân Bác, mà là lá gan của ông, nghe nói ông vô cùng sợ vợ, nhìn thấy Nghiêm hoàng hậu tựa như chuột thấy mèo, mẫu thân ruột của ông là Lưu thái hậu cũng là người lợi hại, nhưng Nghiêm hoàng hậu và Lưu thái hậu lại xung khắc như nước với lửa, Thẩm Vân Bác ở giữa chính là con chuột chui trong ống, chịu trận cả hai đầu.
Là chủ nhà, nước Lăng Nguyệt ngồi ở cuối cùng, ngồi ở chủ vị nước Lăng Nguyệt chính là thái tử Sở Lăng Dực, bên cạnh là Lục vương gia Sở Lăng Hiên, Thất vương gia Sở Lăng Thiên, Cửu vương gia Sở Lăng Hàn, còn có công chúa Triêu Hoa, người còn lại dĩ nhiên là Thương Y, ngồi hàng sau là các triều thần cùng các tiểu thư công tử may mắn được chọn tham dự đại điển. Sở Lăng Thiên quay đầu lại, liếc mắt với Gia Cát Linh Ẩn, không nén được mỉm cười. Nhìn thấy nụ cười của Sở Lăng Thiên, sắc mặt Sở Lăng Hiên vô cùng u ám.
“Linh nhi, nhìn đây nhìn đây!” Thương Y đứng lên, ngoắc tay với Gia Cát Linh Ẩn, Gia Cát Linh Ẩn mỉm cười vẫy vẫy tay với y.
“Ngươi làm gì đó?” Sở Lăng Thiên tức giận kêu lên với Thương Y, “Ngồi xuống.”
“Quỷ hẹp hòi! Nhìn một cái cũng không được hả!” Thương Y khinh thường liếc nhìn Sở Lăng Thiên, ngồi xuống.
Gia Cát Linh Ẩn quan sát một lượt những người từ các nước khác đến, cảm thấy có vài người của nước Tinh Long và Đại Mạc khá xa lạ, kiếp trước nàng chưa từng gặp qua. Bỗng nhiên, Gia Cát Linh Ẩn nghĩ đến gì đó, kiếp trước ở Lục Quốc Đại Điển, Sở Lăng Hiên đã sắp xếp không ít người của Thánh Điện vào, nàng vẫn luôn hoài nghi những người đó làm thế nào để trà trộn vào cung, hiện giờ suy nghĩ cẩn thận lại, là theo nước Tinh Long và Đại Mạc vào.
“Tu…” Một tiếng kèn du dương cất lên, Lục Quốc Đại Điển chính thức bắt đầu.
Dưới sự chú mục của tất cả mọi người, Chung Ly Tiền vận một bộ áo bào màu đen trang nghiêm, trong tay cầm trường kiếm, đi về phía tế đàn ở giữa sân.
Đầu tiên, Chung Ly Tiền nhảy một điệu vũ tế thiên cùng nhịp trống, lại lạy ba lạy ở bốn phía, rồi sau đó đứng lên bắt đầu múa trường kiếm, lại ngửa mặt lên trời bái thêm một lần, mới thu trường kiếm lại, xoay người, quỳ hướng về Sở Kim Triêu: “Cung thỉnh hoàng thượng châm thánh hỏa.”
Thứ gọi là thánh hỏa, chẳng qua chỉ là hai cây nến đỏ cao khoảng một thước, dựa theo nghi thức hiến tế của lục địa Đông Lăng, nếu thuận lợi châm nến đỏ liền đại biểu cho nghi thức đã được thần linh đồng thuận, đại điển sẽ tiến hành thuận lợi. Nếu châm không được, thì thuyết minh thần linh vốn bất mãn với vật hiến tế, thầy tế cần trao đổi với thần linh, hỏi điều kiện của thần linh, cho đến khi nhận được sự đồng ý của thần linh mới có thể tiếp tục tiến hành, nếu không sẽ bị trời phạt, thần linh sẽ giáng tội xuống nhân gian, làm dân chúng gặp nạn.
Sở Kim Triêu mang vẻ mặt kính nể đi về phía tế đàn, Chung Ly Tiền cầm nến trong tay cung kính đưa cho Sở Kim Triêu: “Hoàng thượng, mời.”
Sở Kim Triêu tay cầm nến, từ từ đi đến châm thánh hỏa. Khi lửa tiếp xúc với bấc nến, cây nến đỏ lại không có chút động tĩnh gì. Sở Kim Triêu thử châm lại vài lần, bấc nến kia cũng không có dấu hiệu sẽ cháy, trong lòng ông chùn xuống, khi đại điển cử hành ở các nước khác, chưa bao giờ xuất hiện tình trạng như thế bao giờ, như thế này chẳng những để cho các quốc gia khác chê cười, còn liên quan đến vận mệnh của nước Lăng Nguyệt.
Nhìn thấy động tác của Sở Kim Triêu, những người khác đều bắt đầu bàn tán.
“Sao lại thế này?”
“Đúng vậy, lâu vậy rồi sao còn chưa cháy?”
“Không phải thần linh không vui chứ?”
“Vậy đại điển này không thể liều lĩnh tổ chức được.”
“Đúng vậy, điều này có liên quan đến giang sơn xã tắc, bách tính trong thiên hạ.”
“Chung Ly Tiền, sao lại thế?” Sở Kim Triêu hỏi, “Sao không cháy?”
“Xin hoàng thượng bớt giận, nhất thiết đừng đắc tội với thần linh.” Chung Ly Tiền cau chặt mày, “Hoàng thượng xuống trước đã, đợi hạ quan trao đổi với thần linh một chút, xem thần linh có yêu cầu gì.”
“Ừ, ngươi phải hỏi cho rõ ràng, phàm là yêu cầu của thần linh, Sở Kim Triêu ta sẽ đáp ứng tất cả.”
“Hạ quan đã rõ.”
Thẩm Vân Bác râu ria có chút hả hê nhìn Sở Kim Triêu: “Sở lão nhân, trẫm đã nói Lục Quốc Đại Điển lần này đừng tổ chức ở nước Lăng Nguyệt, ngươi xem, bị thần linh tức giận rồi. Trẫm thấy hay dứt khoát hủy bỏ đi, trẫm có thể đi du ngoạn ở nước Lăng Nguyệt.” Thẩm Vân Bác vừa nói nói xong, chỉ thấy Nghiêm hoàng hậu ở bên cạnh nhíu mày, ông lập tức im miệng, không nói gì thêm.
“Không tổ chức ở nước Lăng Nguyệt, chẳng lẽ lại tổ chức ở nước Đại Mạc quanh năm cát bay đá chạy?” Sở Kim Triêu tức giận nói, nghiêm mặt trở lại long ỷ.
Người của các nước khác tuy rằng không nói năng lỗ mãng như Thẩm Vân Bác, nhưng trong lòng ít nhiều gì cũng hả hê, nếu thật sự hủy bỏ, nước Lăng Nguyệt nhất định sẽ trở thành trò cười của cả lục địa Đông Lăng.
Một mình Chung Ly Tiền ở trên tế đàn lẩm bẩm, khi thì xoay người cúi đầu, khi thì quỳ xụp cúi lạy, khi thì gật đầu không ngừng, cuối cùng làm như đã hiểu được ý chỉ của thần linh, viết ra gì đó trên giấy, viết xong, hắn đi tới chỗ của Sở Kim Triêu.
“Hoàng thượng, thượng thần nói, nếu lần này muốn Lục Quốc Đại Điển diễn ra thuận lợi, phải tìm được nữ tử có bát tự thế này, dùng nàng ấy để tế thiên là được.
“Tại sao phải dùng người tế thiên? Đó sờ sờ là một mạng người!”
“Hoàng thượng, đây là ý của thượng thần, thượng thần nói với hạ quan nếu để nàng ta lại sẽ lưu họa cho nhân gian, cho nên mượn cơ hội này để thu phục nàng ta.”
Sở Kim Triêu gật đầu: “Hộ bộ, mau chóng tìm ra nữ tử có bát tự này!”
Hộ bộ nhận tờ giấy có viết bát tự, nhanh chóng dẫn theo một nhóm người đi lật giở hộ tịch.
Một lát sau, Hộ bộ thượng thư vội vã chạy đến: “Hồi bẩm hoàng thượng, đã tìm được nữ tử phù hợp với bát tự này, nàng ta đang ở đây.”
“Hả? Là ai?” Sở Kim Triêu nghi ngờ hỏi.
Hộ bộ thượng thư hạ giọng: “Là tam tiểu thư của Gia Cát thừa tướng, Gia Cát Linh Ẩn.”
“Cái gì?” Sắc mặt Sở Kim Triêu sa sầm, “Sao lại là nha đầu đó? Không phải ngươi nhầm lẫn chứ? Có tìm thấy người nào khác không?”
“Hoàng thượng, thần đã kiểm tra rồi, cả nước Lăng Nguyệt này, người có bát tự phù hợp chỉ có một mình tiểu thư ấy, sự việc hệ trọng, thần đã thẩm tra đối chiếu nhiều lần, xác định là đúng mới đến bẩm lại với Hoàng thượng.”
Sắc mặt Sở Kim Triêu càng thêm sa sầm, Gia Cát Linh Ẩn là Huyền Quân đích thân ông phong hiệu, ông rất thích nha đầu đó, bây giờ phải giết nàng để tế thiên, Sở Kim Triêu thật sự không nhẫn tâm ra tay: “Chung Ly Tiền, thực sự không còn cách nào khác?”
“Hồi bẩm hoàng thượng, nếu có cách khác, hạ quan sẽ không dùng cách này.” Sắc mặt Chung Ly Tiền có chút bất đắc dĩ, “Kính xin hoàng thượng định đoạt, hoặc dùng nữ tử này tế thiên, hoặc tuyên bố hủy bỏ Lục Quốc Đại Điển.”
[1] Chất kiềm (hóa học): chỉ các hợp chất mà dung dịch làm xanh giấy quì đỏ.
Sở Lăng Thiên cười xấu xa, “Linh nhi cảm thấy giãy dụa có tác dụng hay sao? Còn giãy nữa, người thiệt thòi chính là nàng.”
Không biết làm sao, Gia Cát Linh Ẩn đành phải ngừng chống đối.
Sở Lăng Thiên một tay vây lấy thắt lưng Gia Cát Linh Ẩn, một tay vuốt ve bàn tay trắng noãn của nàng, “Có phải Mộ Vân đến phiền nàng không?”
“Tin tức của người cũng nhanh thật đó, nhưng mà không phải biểu muội của người đâu, là nô tỳ của nàng ta.”
“Đều do ta, đã để cho Linh nhi chịu ấm ức rồi.”
“Người bị ấm ức hẳn là nha đầu kia, không tính hai bạt tay tự đánh mình, còn bị ta cho thêm hai cái tát.”
“Nàng đó!” Sở Lăng Thiên cưng chiều nhéo mũi Gia Cát Linh Ẩn, “Muốn bắt nạt nàng quả là không dễ. Nhưng mà nàng cũng phải cẩn thận.”
“Thất gia thật sự sẽ không cưới Liên Mộ Vân hay bất cứ nữ tử nào khác?”
“Nếu ta cưới nữ nhân khác, Linh nhi còn muốn ta không?”
“Sẽ không.”
Sở Lăng Thiên cười ha ha, đặt tay Gia Cát Linh Ẩn lên môi, hôn một cái, “Cả đời Sở Lăng Thiên ta có một mình Linh nhi là đủ rồi, đời này cũng sẽ không cưới bất cứ nữ nhân nào khác. Nếu Linh nhi không thành thân, ta cũng sẽ ở vậy không cưới ai.”
“Đừng nói bậy.”
“Gia, phải đi rồi.” Giọng Kinh Phong từ ngoài cửa sổ truyền vào, “Cấm vệ quân đã tập hợp đủ, đang chờ lệnh của gia.”
Gia Cát Linh Ẩn đứng lên, sửa sang lại áo quan cho Sở Lăng Thiên, “Mau đi đi, các tướng sĩ chờ lâu sẽ có bất mãn với vị tướng quân này.”
“Ừm.” Sở Lăng Thiên gật đầu, cúi người, hôn nhẹ lên trán Gia Cát Linh Ẩn, “Nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai đại điển bắt đầu nghi thức, nhất định sẽ rất mệt, dưỡng tinh thần cho tốt, mọi sự cẩn thận.”
“Ta biết rồi, đừng lo lắng, mau đi đi.”
Lúc này, Sở Lăng Thiên mới lưu luyến đi đến bên cửa sổ, mở cửa phóng ra ngoài. Gia Cát Linh Ẩn đóng cửa, tắt nến, đang định lên giường nằm nghỉ, lại nghe thấy hai cung nữ đi ngang qua trò chuyện với nhau.
“Sao bỗng nhiên đại tư tế kêu chúng ta chuẩn bị kiềm[1]?”
“Bảo ngươi chuẩn bị thì ngươi chuẩn bị đi, người ta là đại tư tế, bảo gì thì chúng ta làm đó là được, ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì.”
Giọng của cung nữ nhỏ dần, mất hút, Gia Cát Linh Ẩn không quan tâm lắm.
Ngày hôm sau, vào lúc canh ba, trong cung đã bắt đầu bận rộn. Lúc sáng sớm, toàn bộ mọi thứ cần thiết cho nghi thức đều chuẩn bị xong. Dựa theo thông lệ của đại điển, nghi thức đầu tiên trong đại điển là hiến tế, để an ủi thần linh.
Nghi thức hiến tế diễn ra giữa sân rộng trong cung, hoàng đế và hoàng hậu của nước Lăng Nguyệt ngồi ở vị trí chính giữa, bên cạnh là Chu quý phi, Lý thái phi và Chu thái phi bình thường ít khi lộ diện cũng tham gia nghi thức, sáu nước tham dự phân biệt ngồi ở sáu khu vực xung quanh.
Bên trái, ngồi đầu tiên là nước Đông Lan, hoàng đế Liên Thương Hải ngồi ở chủ vị, hai bên là Liên Mộ Dương và Liên Mộ Vân. Nước Đông Lan và Lăng Nguyệt luôn giao hảo, thực lực cũng tương đương với nhau, bởi vậy Đông Lan ngồi ở vị trí đầu tiên đều không có nước nào dị nghị.
Tiếp theo là nước Tinh Long, do sức khỏe hoàng đế nước Tinh Long không tốt, cũng không đến, nên thái tử Bạch Vân Phàm và nhị hoàng tử Bạch Vân Nghị ngồi ở vị trí cao nhất.
Kế bên nước Tinh Long là nước Ngạo Nguyệt, ngồi ở chủ vị là một nam tử trẻ tuấn tú, nội bộ nước Ngạo Nguyệt vừa trải qua biến động, là cuộc chiến tranh đoạt ngai vàng của năm hoàng tử. Tứ hoàng tử Khương Diệp thành công đánh bại các huynh đệ khác, lên ngôi hoàng đế. Ở chủ vị đúng là tân hoàng Khương Diệp vừa đăng cơ không bao lâu, lần này hắn đích thân đến, cũng là muốn nhân cơ hội duy trì quan hệ với các nước khác, tranh thủ viện trợ từ bên ngoài, để củng cố nội chính.
Bên phải, ngồi ở vị trí đầu tiên là nước Nam Chiếu, trên chủ vị là một đôi nam nữ, sắc mặt nam nhân trắng bệch, dáng vẻ bệnh hoạn, hắn chính là thái tử ốm yếu của nước Nam Chiếu, Hà Tần; vị nữ tử kia chính là công chúa nước Nam Chiếu, Hà Sướng Uyển. Không giống với vẻ bệnh hoạn của Hà Tần, trong mắt Hà Sướng Uyển lại mang theo vài phần khí khái anh hùng của nam tử.
Tiếp theo, là nước Đại Mạc, nước Đại Mạc lần này lại giống như đi chơi, chẳng những hoàng đế Thẩm Vân Bác đến, ngay cả hoàng hậu và thái hậu cũng cùng nhau đến. Thẩm Vân Bác có chòm râu dài, nhìn qua không giống người thường, nhưng lời đồn thổi có liên quan đến nước Đại Mạc ở lục địa Đông Lăng mà người ta bàn tán nhiều nhất cũng không phải là chòm râu của Thẩm Vân Bác, mà là lá gan của ông, nghe nói ông vô cùng sợ vợ, nhìn thấy Nghiêm hoàng hậu tựa như chuột thấy mèo, mẫu thân ruột của ông là Lưu thái hậu cũng là người lợi hại, nhưng Nghiêm hoàng hậu và Lưu thái hậu lại xung khắc như nước với lửa, Thẩm Vân Bác ở giữa chính là con chuột chui trong ống, chịu trận cả hai đầu.
Là chủ nhà, nước Lăng Nguyệt ngồi ở cuối cùng, ngồi ở chủ vị nước Lăng Nguyệt chính là thái tử Sở Lăng Dực, bên cạnh là Lục vương gia Sở Lăng Hiên, Thất vương gia Sở Lăng Thiên, Cửu vương gia Sở Lăng Hàn, còn có công chúa Triêu Hoa, người còn lại dĩ nhiên là Thương Y, ngồi hàng sau là các triều thần cùng các tiểu thư công tử may mắn được chọn tham dự đại điển. Sở Lăng Thiên quay đầu lại, liếc mắt với Gia Cát Linh Ẩn, không nén được mỉm cười. Nhìn thấy nụ cười của Sở Lăng Thiên, sắc mặt Sở Lăng Hiên vô cùng u ám.
“Linh nhi, nhìn đây nhìn đây!” Thương Y đứng lên, ngoắc tay với Gia Cát Linh Ẩn, Gia Cát Linh Ẩn mỉm cười vẫy vẫy tay với y.
“Ngươi làm gì đó?” Sở Lăng Thiên tức giận kêu lên với Thương Y, “Ngồi xuống.”
“Quỷ hẹp hòi! Nhìn một cái cũng không được hả!” Thương Y khinh thường liếc nhìn Sở Lăng Thiên, ngồi xuống.
Gia Cát Linh Ẩn quan sát một lượt những người từ các nước khác đến, cảm thấy có vài người của nước Tinh Long và Đại Mạc khá xa lạ, kiếp trước nàng chưa từng gặp qua. Bỗng nhiên, Gia Cát Linh Ẩn nghĩ đến gì đó, kiếp trước ở Lục Quốc Đại Điển, Sở Lăng Hiên đã sắp xếp không ít người của Thánh Điện vào, nàng vẫn luôn hoài nghi những người đó làm thế nào để trà trộn vào cung, hiện giờ suy nghĩ cẩn thận lại, là theo nước Tinh Long và Đại Mạc vào.
“Tu…” Một tiếng kèn du dương cất lên, Lục Quốc Đại Điển chính thức bắt đầu.
Dưới sự chú mục của tất cả mọi người, Chung Ly Tiền vận một bộ áo bào màu đen trang nghiêm, trong tay cầm trường kiếm, đi về phía tế đàn ở giữa sân.
Đầu tiên, Chung Ly Tiền nhảy một điệu vũ tế thiên cùng nhịp trống, lại lạy ba lạy ở bốn phía, rồi sau đó đứng lên bắt đầu múa trường kiếm, lại ngửa mặt lên trời bái thêm một lần, mới thu trường kiếm lại, xoay người, quỳ hướng về Sở Kim Triêu: “Cung thỉnh hoàng thượng châm thánh hỏa.”
Thứ gọi là thánh hỏa, chẳng qua chỉ là hai cây nến đỏ cao khoảng một thước, dựa theo nghi thức hiến tế của lục địa Đông Lăng, nếu thuận lợi châm nến đỏ liền đại biểu cho nghi thức đã được thần linh đồng thuận, đại điển sẽ tiến hành thuận lợi. Nếu châm không được, thì thuyết minh thần linh vốn bất mãn với vật hiến tế, thầy tế cần trao đổi với thần linh, hỏi điều kiện của thần linh, cho đến khi nhận được sự đồng ý của thần linh mới có thể tiếp tục tiến hành, nếu không sẽ bị trời phạt, thần linh sẽ giáng tội xuống nhân gian, làm dân chúng gặp nạn.
Sở Kim Triêu mang vẻ mặt kính nể đi về phía tế đàn, Chung Ly Tiền cầm nến trong tay cung kính đưa cho Sở Kim Triêu: “Hoàng thượng, mời.”
Sở Kim Triêu tay cầm nến, từ từ đi đến châm thánh hỏa. Khi lửa tiếp xúc với bấc nến, cây nến đỏ lại không có chút động tĩnh gì. Sở Kim Triêu thử châm lại vài lần, bấc nến kia cũng không có dấu hiệu sẽ cháy, trong lòng ông chùn xuống, khi đại điển cử hành ở các nước khác, chưa bao giờ xuất hiện tình trạng như thế bao giờ, như thế này chẳng những để cho các quốc gia khác chê cười, còn liên quan đến vận mệnh của nước Lăng Nguyệt.
Nhìn thấy động tác của Sở Kim Triêu, những người khác đều bắt đầu bàn tán.
“Sao lại thế này?”
“Đúng vậy, lâu vậy rồi sao còn chưa cháy?”
“Không phải thần linh không vui chứ?”
“Vậy đại điển này không thể liều lĩnh tổ chức được.”
“Đúng vậy, điều này có liên quan đến giang sơn xã tắc, bách tính trong thiên hạ.”
“Chung Ly Tiền, sao lại thế?” Sở Kim Triêu hỏi, “Sao không cháy?”
“Xin hoàng thượng bớt giận, nhất thiết đừng đắc tội với thần linh.” Chung Ly Tiền cau chặt mày, “Hoàng thượng xuống trước đã, đợi hạ quan trao đổi với thần linh một chút, xem thần linh có yêu cầu gì.”
“Ừ, ngươi phải hỏi cho rõ ràng, phàm là yêu cầu của thần linh, Sở Kim Triêu ta sẽ đáp ứng tất cả.”
“Hạ quan đã rõ.”
Thẩm Vân Bác râu ria có chút hả hê nhìn Sở Kim Triêu: “Sở lão nhân, trẫm đã nói Lục Quốc Đại Điển lần này đừng tổ chức ở nước Lăng Nguyệt, ngươi xem, bị thần linh tức giận rồi. Trẫm thấy hay dứt khoát hủy bỏ đi, trẫm có thể đi du ngoạn ở nước Lăng Nguyệt.” Thẩm Vân Bác vừa nói nói xong, chỉ thấy Nghiêm hoàng hậu ở bên cạnh nhíu mày, ông lập tức im miệng, không nói gì thêm.
“Không tổ chức ở nước Lăng Nguyệt, chẳng lẽ lại tổ chức ở nước Đại Mạc quanh năm cát bay đá chạy?” Sở Kim Triêu tức giận nói, nghiêm mặt trở lại long ỷ.
Người của các nước khác tuy rằng không nói năng lỗ mãng như Thẩm Vân Bác, nhưng trong lòng ít nhiều gì cũng hả hê, nếu thật sự hủy bỏ, nước Lăng Nguyệt nhất định sẽ trở thành trò cười của cả lục địa Đông Lăng.
Một mình Chung Ly Tiền ở trên tế đàn lẩm bẩm, khi thì xoay người cúi đầu, khi thì quỳ xụp cúi lạy, khi thì gật đầu không ngừng, cuối cùng làm như đã hiểu được ý chỉ của thần linh, viết ra gì đó trên giấy, viết xong, hắn đi tới chỗ của Sở Kim Triêu.
“Hoàng thượng, thượng thần nói, nếu lần này muốn Lục Quốc Đại Điển diễn ra thuận lợi, phải tìm được nữ tử có bát tự thế này, dùng nàng ấy để tế thiên là được.
“Tại sao phải dùng người tế thiên? Đó sờ sờ là một mạng người!”
“Hoàng thượng, đây là ý của thượng thần, thượng thần nói với hạ quan nếu để nàng ta lại sẽ lưu họa cho nhân gian, cho nên mượn cơ hội này để thu phục nàng ta.”
Sở Kim Triêu gật đầu: “Hộ bộ, mau chóng tìm ra nữ tử có bát tự này!”
Hộ bộ nhận tờ giấy có viết bát tự, nhanh chóng dẫn theo một nhóm người đi lật giở hộ tịch.
Một lát sau, Hộ bộ thượng thư vội vã chạy đến: “Hồi bẩm hoàng thượng, đã tìm được nữ tử phù hợp với bát tự này, nàng ta đang ở đây.”
“Hả? Là ai?” Sở Kim Triêu nghi ngờ hỏi.
Hộ bộ thượng thư hạ giọng: “Là tam tiểu thư của Gia Cát thừa tướng, Gia Cát Linh Ẩn.”
“Cái gì?” Sắc mặt Sở Kim Triêu sa sầm, “Sao lại là nha đầu đó? Không phải ngươi nhầm lẫn chứ? Có tìm thấy người nào khác không?”
“Hoàng thượng, thần đã kiểm tra rồi, cả nước Lăng Nguyệt này, người có bát tự phù hợp chỉ có một mình tiểu thư ấy, sự việc hệ trọng, thần đã thẩm tra đối chiếu nhiều lần, xác định là đúng mới đến bẩm lại với Hoàng thượng.”
Sắc mặt Sở Kim Triêu càng thêm sa sầm, Gia Cát Linh Ẩn là Huyền Quân đích thân ông phong hiệu, ông rất thích nha đầu đó, bây giờ phải giết nàng để tế thiên, Sở Kim Triêu thật sự không nhẫn tâm ra tay: “Chung Ly Tiền, thực sự không còn cách nào khác?”
“Hồi bẩm hoàng thượng, nếu có cách khác, hạ quan sẽ không dùng cách này.” Sắc mặt Chung Ly Tiền có chút bất đắc dĩ, “Kính xin hoàng thượng định đoạt, hoặc dùng nữ tử này tế thiên, hoặc tuyên bố hủy bỏ Lục Quốc Đại Điển.”
[1] Chất kiềm (hóa học): chỉ các hợp chất mà dung dịch làm xanh giấy quì đỏ.
Danh sách chương