Gia Cát Linh Ẩn nhìn Yên Nhi nói: “Thần nữ chẳng những có nhân chứng, còn có vật chứng!”

“À, vậy ngươi nói xem.” Hoàng hậu hứng thú nhìn Gia Cát Linh Ẩn, không biết nàng có chiêu gì.

“Vậy mời Yên Nhi cô nương đưa tay ra!”

“Làm… làm gì?” Yên Nhi nghi hoặc chìa tay ra trước mặt Gia Cát Linh Ẩn.

Gia Cát Linh Ẩn cũng đưa tay của mình ra, đặt song song với Yên Nhi, “Nương nương, quý phi mời xem, bàn tay của thần nữ hơi lớn hơn so với Yên Nhi cô nương, ngón tay cũng dài hơn. Yên Nhi cô nương, xin thứ cho Linh Ẩn mạo muội.” Nói xong, Gia Cát Linh Ẩn lấy tay quơ trên mặt Yên Nhi, “Nếu thần nữ đánh Yên Nhi, dấu ngón tay hẳn là dài hơn một chút. Yên Nhi cô nương không ngại ướm tay mình lên thử chứ.”

“Ta…” Yên Nhi do dự, “Hoàng hậu nương nương, Yên Nhi cũng không bị thương, sẽ không truy cứu Tam tiểu thư nữa, công chúa thường dạy nô tỳ phải làm điều tốt giúp mọi người, xin nương nương đừng trách phạt Tam tiểu thư.”

“Yên Nhi cô nương, xin ướm tay của cô nương lên thử.” Gia Cát Linh Ẩn kiên trì nói.

“Yên Nhi, ngươi ướm lên xem.” Hoàng hậu lên tiếng, “Nếu không, bản cung sẽ cho rằng ngươi vu oan cho Tam tiểu thư.”

“Nô tỳ…” Yên Nhi do dự đặt tay lên mặt chính mình, vừa vặn khớp với dấu tay đỏ in trên mặt.

“Hoàng hậu, quý phi nương nương, xin hai vị nương nương hãy nhìn kỹ, trên mặt Yên Nhi cô nương có một vòng đỏ, là từ chiếc nhẫn cô nương ấy đeo trên tay tạo thành, trên tay thần nữ không đeo gì cả, nếu là thần nữ đánh Yên Nhi cô nương, hoàn toàn sẽ không có vết tì này! Cho nên, nhân chứng chính là thần nữ, nếu công chúa sẵn lòng, thì công chúa cũng là nhân chứng, còn chiếc nhẫn kia chính là vật chứng!”

“Chuyện này…” Hoàng hậu hết nhìn Gia Cát Linh Ẩn, lại nhìn Liên Mộ Vân, “Mộ Vân, Tam tiểu thư nói thật ư?”

“Nương nương.” Liên Mộ Vân ấm ức nói, “Ngay từ đầu Mộ Vân đã nói là Yên Nhi tự đánh mình rồi, không liên quan gì đến Tam tiểu thư, là do nương nương không tin!”

“Các ngươi… Ái da!” Hoàng hậu vừa tức vừa thở dài, “Đúng là không hiểu nổi các ngươi, rốt cuộc các ngươi đang làm gì vậy? Chuyện này dừng tại đây. Mộ Vân, Tam tiểu thư, hai ngươi sau này đều là nữ nhân của Thiên nhi, học cách chung sống hòa bình đi! Muội muội, chúng ta đi thôi, mấy đứa nhỏ này đúng là không làm chúng ta bớt lo được, ở Lục Quốc Đại Điển mong đừng xảy ra rắc rối gì!”

Chu quý phi liếc Gia Cát Linh Ẩn một cái, đúng là một nha đầu khó đối phó! Thấy Hoàng hậu và Chu quý phi đi xa, trong lòng Liên Mộ Vân liền cân nhắc, cười xòa nói: “Tam tiểu thư, đúng là ngại quá, nha đầu này đúng là bị ta chiều hư, đụng vào Tam tiểu thư, xin Tam tiểu thư thứ lỗi.”

“Chát! Chát!” Liên Mộ Vân còn chưa nói xong, trên mặt Yên Nhi đã trúng hai cái tát của Gia Cát Linh Ẩn.

“Ngươi! Ngươi dám đánh ta?” Yên Nhi bụm mặt, kinh ngạc nhìn Gia Cát Linh Ẩn.

“Công chúa không cần phải vậy, làm vậy trái lại khiến Linh Ẩn thật khó xử.” Nói xong, Gia Cát Linh Ẩn xoay người hiên ngang đi khỏi.

“Công chúa, ả dám đánh nô tỳ?” Yên Nhi nghiến răng, căm hận nói.

“Đủ rồi!” Liên Mộ Vân giọng điệu trách cứ, “Ai cho ngươi tự làm chủ? Điều này chỉ khiến người khác cảm thấy bản công chúa ngang ngược vô lý. Xem ra ngày thường bản công chúa đã dạy dỗ ngươi không tốt rồi, trở về cảnh tỉnh lại cho ta!”

“Công chúa, nô tỳ… nô tỳ cũng là…” Yên Nhi ấm ức khóc ròng.

“Được rồi được rồi, sau này đừng hành sự lỗ mãng như vậy nữa.”

“Nô tỳ biết sai rồi.” Nhìn bóng lưng Gia Cát Linh Ẩn, trong mắt Yên Nhi dâng lên nồng nặc phẫn hận.

Người phụ trách bố trí ăn ở cho các tiểu thư tiến cung là Tiêu Ôn, Tiêu Ôn đưa mọi người đến một viện tĩnh mịch, “Trong lúc đại điển, các tiểu thư sẽ ở lại chỗ này, có chuyện gì cứ việc nói ra, nô tài nhất định làm giúp mọi người. Hoàng hậu nương nương cố ý đưa vài cung nữ thông minh đến đây hầu hạ rửa mặt chải đầu, các tiểu thư hãy tự chọn phòng đi.”

“Ta muốn gian phòng này.” Gia Cát Hồng Nhan chỉ vào một căn phòng lớn hướng về phía nam, nói.

Trong mắt Tiêu Ôn hiện lên vẻ kỳ quái, gật đầu, “Vậy thì gian phòng này sẽ thuộc về đại tiểu thư.” Hắn chỉ vào một gian phòng nhỏ ở ngay góc: “Tam tiểu thư vào ở phòng kia nhé?”

Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, “Tất cả nghe theo công công an bài.”

Sau khi ăn bài xong xuôi, Tiêu Ôn dẫn một nha đầu đến phòng Gia Cát Linh Ẩn, “Tam tiểu thư, đây là Tiểu Điệp, sẽ là người hầu hạ cho Tam tiểu thư. Tam tiểu thư có yêu cầu gì cứ nói với Tiểu Điệp là được, nó sẽ đến báo lại với nô tài.”

“Làm phiền công công.” Gia Cát Linh Ẩn lấy ra một miếng ngọc, nhét vào trong tay của Tiêu Ôn.

“Tam tiểu thư, đừng nên làm vậy.” Tiêu Ôn từ chối nói, “Tam tiểu thư có thể đưa cho nô tài di vật của Tiêu Chính, nô tài đã không thể báo đáp rồi, sao còn có thể để Tam tiểu thư phải hao tốn.”

“Công công đừng khách khí.” Gia Cát Linh Ẩn kiên trì đưa miếng ngọc cho Tiêu Ôn, “Công công sắp xếp cho ta ở gian phòng này, có nguyên nhân nào không?”

“Không giấu gì Tam tiểu thư, Lý thái phi, Chu quý phi lần đầu tiến cung đều ở tại gian phòng này, ai cũng nói phong thủy của nó rất tốt, người ở trong này đều bay lên ngọn cây.”

“Hóa ra là thế.” Gia Cát Linh Ẩn hiểu ra, “Vậy thật đa tạ công công, tại sao khi đại tỷ chọn gian phòng kia, sắc mặt công công lại kỳ lạ như vậy?”

“Tam tiểu thư đúng là thông minh hơn người.” Tiêu Ôn bỗng nhiên hạ giọng, khẽ nói, “Phàm là ai ở gian phòng đó, đều chết oan chết ức, năm ngoái có một cung nữ còn thắt cổ tự tử bên trong. Tam tiểu thư, nô tài phải đến chỗ nương nương bẩm báo lại, xin cáo lui trước.”

“Công công, mời.”

Ban đêm, âm mưu đang diễn ra.

Hành cung nước Đông Lan, có một lão nhân tóc bạc ngồi trong phòng Yên Nhi, hai người đang to nhỏ nói chuyện với nhau.

“Đại tư tế, chỉ cần ngươi đồng ý làm thay công chúa chuyện này, công chúa Mộ Vân hứa sẽ cho ngươi địa vị quan tư tế đứng đầu nước Đông Lan, không thể so với chuyện chịu chèn ép ở nước Lăng Nguyệt này nữa đúng không? Lần này nếu không phải quan tư tế khác được Hoàng thượng phái đi cầu phúc cho dân chúng, lễ hiến tế ở Lục Quốc Đại Điển có thể đến phiên ngươi chủ trì sao?”

“Điều kiện công chúa đưa ra quả thực hấp dẫn, nhưng làm như vậy rất là mạo hiểm, cô nương chắc phải rõ ràng hơn ta. Vả lại, nếu như công chúa có lòng, xin công chúa đích thân đến nói với ta.” Thầy tế Chung Ly Tiền nói.

“Nếu công chúa tiện ra mặt, còn cần ta đến liên lạc sao? Ngươi chỉ cần làm theo lời ta, cam đoan không sơ hở. Vị trí quan tư tế đứng đầu nước Đông Lan, ngươi suy nghĩ thật kỹ đi. Ta cho ngươi suy nghĩ trong chốc lát, không được quá lâu.”

Chung Ly Tiền sắc mặt phức tạp, trầm tư một lát, cuối cùng gật đầu, “Ngày mai cứ y theo lời dặn của cô nương mà làm, hy vọng công chúa nói được làm được.”

“Được rồi!” Yên Nhi hài lòng gật đầu, “Chúc mừng ngươi trở thành quan tư tế đứng đầu nước Đông Lan, chỉ cần ngươi làm được, công chúa nhất định sẽ thực hiện lời hứa của mình.”

Lục vương phủ, Sở Lăng Hiên đang thết đãi ba vị khách quý, “Ba vị, mọi người đã vào cả chưa?”

“Lục điện hạ cứ yên tâm, người mà điện hạ an bài, toàn bộ đều lấy thân phận sứ giả nước Tinh Long tiến cung.” Bạch Vân Phàm nói, “Nhị đệ đã an bài thỏa đáng cho họ rồi chứ?”

Bạch Vân Nghị gật đầu, “Hết thảy đều thuận lợi.”

Sở Lăng Hiên thở nhẹ ra, “Làm phiền Thái tử điện hạ và Nhị điện hạ rồi. Bệ hạ, tình huống bên bệ hạ thế nào rồi?” Sở Lăng Hiên quay đầu hỏi một người râu ria ở bên cạnh.

“Ngươi yên tâm, tất cả mọi người đều vào được rồi! Hy vọng Lục điện hạ ngày mai thành công mỹ mãn, một mũi tên trúng hai đích.”

“Nhờ lời chúc của bệ hạ, nếu sự tình thuận lợi, lời hứa hẹn lúc trước của tiểu vương sẽ không thay đổi, nước Lăng Nguyệt, tiểu vương sẽ chia sẻ với nước Tinh Long và Đại Mạc!”

Dùng xong bữa tối, Gia Cát Linh Ẩn nhìn ánh nến suy tư gì đó, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.

“Mời vào.”

Người bên ngoài nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi đến, hóa ra là Nhị tiểu thư của Tiêu gia, Tiêu U Lam.

“Nhị tiểu thư, có chuyện gì không?” Gia Cát Linh Ẩn rót một chung trà, đưa cho Tiêu U Lam.

“Muội không ngủ được, nhìn thấy trong phòng biểu tỷ còn sáng, nên muốn đến tìm biểu tỷ nói chuyện.”

“Biểu muội không quen ở trong cung à?” Trong trí nhớ của Gia Cát Linh Ẩn ở kiếp trước, chỉ biết Tiêu gia có một tiểu thư thứ xuất, ngay cả tên nàng cũng không biết, nghĩ đến chắc là Tiêu U Lam, đã là thứ xuất, nhất định đã trải qua cuộc sống khổ sở.

“Dạ.” Tiêu U Lam gật đầu, “Lần này tiến cung, e rằng chỉ có muội và biểu tỷ là thứ nữ, những người khác đều là đích nữ. Muội lo lắng không biểu hiện tốt trong Lục Quốc Đại Điển.”

“Biểu muội sợ mất mặt của Tiêu gia, hay là lo lắng khi trở về sẽ bị cữu cữu (cậu) quở trách?”

Tiêu U Lam lắc đầu, “Tiêu gia chưa bao giờ quan tâm muội, muội cần gì phải để ý đến Tiêu gia chứ? Quở trách muội là chuyện như cơm bữa, làm gì phải lo lắng. Muội chỉ muốn trong đại điển lần này, tranh thủ cho bản thân một con đường, rời khỏi Tiêu gia.”

“Cầm kỳ thi họa của biểu muội thế nào? Trong đại điển không tránh khỏi có vài màn tỷ thí.”

“Không sợ biểu tỷ chê cười, mẹ muội qua đời sớm, ngày ngày ở trong phủ đều phải làm việc nặng nhọc để sống, chữ còn không biết. Mấy tháng trước, bởi vì đại tỷ bị hạ lệnh không được tiến vào hoàng cung nửa bước, Tiêu lão gia mới để muội học một chút, nhưng chỉ là sơ sơ mà thôi. Biểu tỷ tài mạo vô song, U Lam rất ngưỡng mộ tỷ.”

“Ngày ấy trong Dịch Khôn Cung, tại sao biểu muội không đi giành trang sức?” Gia Cát Linh Ẩn cảm thấy người có thể nhìn rõ lòng dạ của Hoàng hậu, tuyệt đối không tầm thường. Gia Cát Linh Ẩn chú ý đến Tiêu U Lam gọi Tiêu Lương là Tiêu lão gia, xem ra nàng ấy hận Tiêu Lương cũng không kém gì nàng hận Gia Cát Chiêm.

“Biểu tỷ nhất định cho rằng muội đoán ra được tâm tư của Hoàng hậu, thực sự thì đó chỉ là thói quen của muội thôi, muội không quen tranh đoạt, lúc nào cũng đáng thương, hy vọng người khác có thể bố thí cho mình, không ngờ tưởng họa mà lại là phúc.”

“Đó là phúc của biểu muội, biểu muội cũng đừng quá lo lắng, bình tâm sẽ tốt thôi.”

“Đa tạ lời khuyên của biểu tỷ, muội không quấy rầy tỷ nghỉ ngơi nữa.” Tiêu U Lam đứng dậy cáo từ.

“Biểu muội cũng nghỉ ngơi sớm đi.”

Tiêu U Lam đi rồi, Gia Cát Linh Ẩn sai người hầu hạ rửa mặt, vì an toàn, tất cả tiểu thư đều không được phê chuẩn mang nhà hoàn của mình vào cung, ăn uống hằng ngày cũng do người trong cung phái đến chăm lo. Sau khi rửa mặt xong, Gia Cát Linh Ẩn chuẩn bị đi ngủ.

Bỗng nhiên, Gia Cát Linh Ẩn nghe được tiếng vang nhỏ ở cửa sổ, một bóng người từ ngoài bay vào, nàng tập trung nhìn, đúng là Sở Lăng Thiên, y lúc này cởi bỏ áo giáp, thay đổi y phục thường ngày.

“Có cửa không đi, lại cứ đi bằng cửa sổ.” Gia Cát Linh Ẩn không nhịn được cười, nói.

“Cửa sổ gần hơn, ta muốn nhìn nàng sớm hơn một chút!”

Gia Cát Linh Ẩn vô thức nhìn khoảng cách từ cửa và cửa sổ, đúng là cửa sổ gần hơn bốn năm thước…

Do phơi nắng suốt một ngày, gương mặt Sở Lăng Thiên có chút sạm đi, Gia Cát Linh Ẩn đau lòng, nàng châm một chung trà cho Sở Sở Lăng Thiên, đưa qua, “Uống nước đi.”

“Phiền ái phi rồi.”

Gia Cát Linh Ẩn lườm Sở Lăng Thiên một cái, “Buổi tối có phải tuần tra không?”

Sở Lăng Thiên gật đầu, đặt chung trà xuống, nhân lúc Gia Cát Linh Ẩn không chú ý, vươn tay ôm lấy eo nàng, dùng sức kéo, Gia Cát Linh Ẩn đứng không vững, loạng choạng ngã ngồi lên đùi y.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện