Trong sảnh, không ít khách khứa đều biến sắc vì sự xuất hiện của Trình Tụ.
Hắn phớt lờ ánh mắt của mọi người, tiến lên chúc thọ mẹ ta: "Tiểu tế đến muộn, còn mong nhạc mẫu bao dung, kính chúc nhạc mẫu đại nhân nhật nguyệt xương minh, tùng hạc trường xuân."
"Đến là tốt rồi, đến là tốt rồi." Mẹ ta vui vẻ nói: "Đã đông đủ rồi, vậy thì khai tiệc thôi."
Sinh thần mẹ, khách đến đều là bạn bè thân thiết của cha mẹ, không có nhiều quy tắc.
Cha và đại ca cùng những nam nhân khác đương nhiên phải ngồi cùng bàn uống rượu, mẹ cũng ngồi cùng bàn với bạn bè của mình, ta và mấy tỷ tỷ ngồi cùng một bàn.
Ai ngờ đại tỷ phu Tiền Nguyên không muốn uống rượu, muốn ngồi cùng Đại tỷ tỷ, khiến bạn bè của cha ta trêu chọc hắn: "Sợ gì chứ? Phu nhân của ngươi cũng đâu có chạy, Tiền nhị công tử, nếu ngươi sợ uống rượu thì sang bàn trẻ con mà ngồi!"
Tiền Nguyên ngại ngùng, khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng, nhưng vẫn ngồi bất động bên cạnh Đại tỷ tỷ.
Mọi người cười ồ lên, đúng lúc này, Trình Tụ đứng dậy. Người khác thấy hắn đột nhiên đứng lên, nhất thời đều im lặng, nhìn hắn, muốn xem hắn định làm gì.
Trình Tụ mặt không biểu cảm, xách ghế trực tiếp đi về phía ta. Lương Ngân Tô vội vàng dời ghế của mình ra, nhường chỗ cho hắn.
Hắn dưới ánh mắt của mọi người, bình tĩnh tự nhiên ngồi xuống bên cạnh ta.
Trình Tụ mang tiếng ác, không ai dám cười hắn, nhất thời rơi vào sự im lặng ngượng ngùng.
May mắn có một Lãnh Tu Nhiên mặt dày, kéo đại ca ta đi uống rượu, phá vỡ sự im lặng.
Trình Tụ yên lặng ăn cơm bên cạnh ta, thỉnh thoảng gắp thịt cho ta. Không có sự uy h.i.ế.p của hắn, mọi người chốc lát lại náo nhiệt trở lại.
Tiền Nguyên ngồi đối diện cười khẽ nói: "Đa tạ Đốc công."
Trình Tụ nhẹ nhàng đặt miếng cá đã gỡ xương vào bát ta, mày mắt không nâng: "Có gì mà phải cảm ơn?"
Tiền Nguyên ngượng ngùng gãi đầu: "Đại tỷ tỷ của ngài..."
Hắn nói ra xong lại thấy không ổn, vội vàng đổi lời: "Ngân Tuyết mấy ngày nay khẩu vị không tốt, ta ở bên cạnh nàng, nàng còn có thể ăn nhiều hơn một chút."
Hắn nhàn nhạt gật đầu, qua loa nói: "Khẩu vị không tốt, nên đi mời đại phu kê đơn."
Ta liếc hắn một cái, nghiêm túc nói: "Đại tỷ tỷ có thai rồi, cũng chính là cháu ngoại nhỏ của hai chúng ta."
Trình Tụ lúc này mới phản ứng lại, ta nhìn hai người mặt đỏ như đ.í.t khỉ đối diện, không nhịn được cười: "Đại tỷ phu, trên đời này tìm đâu ra người nam nhân tỉ mỉ như huynh chứ? Đại tỷ tỷ của ta thật là có phúc."
Lương Ngân Tuyết trách móc liếc ta một cái: "Đừng nói bậy."
"Nói bậy gì chứ, đợi cháu ngoại nhỏ ra đời, ta và dượng của nó nhất định sẽ chuẩn bị một món quà lớn!"
Nói xong, ta nghiêng đầu nhìn Trình Tụ, mày mắt cong cong: "Có phải không?"
Trình Tụ nhìn ta một cái, gật đầu: "Đương nhiên là vậy."
Lương Ngân Tô cũng cười nói: "Vì món quà lớn của tiểu muội, tỷ cũng phải ăn nhiều một chút, dưỡng thân thể cho tốt."
Đang nói chuyện, ta cúi đầu nhìn thấy thịt trong bát đã chất thành một ngọn núi nhỏ, ta dở khóc dở cười: "Ta ăn no rồi, không cần gắp thức ăn cho ta nữa."
Trình Tụ đôi mắt đen láy lẳng lặng nhìn ta, trông như rất vô tội.
Thôi được rồi, nể mặt hắn một chút vậy.
Ăn cơm xong, khách khứa về nhà, đại ca chuẩn bị pháo hoa chúc thọ mẹ, giữ chúng ta ở lại ăn tối rồi mới đi.
Trình Tụ cùng ta quay về viện nhỏ mà ta từng ở để nghỉ trưa. Trên đường đi ta hứng thú bừng bừng giới thiệu cho hắn biết viện nào dùng để làm gì, ai ở, cây nào là ta trồng, hoa nào là ta gieo.
Hắn cũng không thấy phiền, kiên nhẫn lắng nghe ta nói.
Đến viện nhỏ ta từng ở, nhìn cây cỏ quen thuộc, ta khẽ thở dài: "Trước đây ta thấy viện của mình cũng khá khí phái đó chứ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta khoác tay hắn đi vào phòng: "Tại Đốc công đó, nếu không phải xây Trình phủ to như vậy, Minh Hiên Đường đẹp đến thế, mở rộng tầm mắt của ta, thì giờ ta chắc chắn vẫn còn tự mãn, cho rằng viện của mình là tốt nhất."
Trình Tụ khẽ cười.
Hôm nay hắn trông tâm trạng tốt, sắc mặt bình tĩnh, ban nãy ta còn sợ hắn tức giận, ăn cơm xong thì hoàn toàn gạt bỏ nghi ngờ.
Phòng của ta đã có người dọn dẹp rồi, không khác gì trước đây. Ta nói chuyện suốt đường, khát khô cả cổ, đúng lúc Trình Tụ đưa đến một cốc nước, ta không nghĩ ngợi gì liền uống cạn.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Cất bước đến giường, ta đột nhiên cảm thấy ý thức mơ màng.
Còn chưa kịp phản ứng, Trình Tụ hạ màn che, đưa tay ôm ta vào lòng.
Trên người hắn thoang thoảng mùi đàn hương, ta theo bản năng nhíu mày. Ngón tay hắn lướt qua mày mắt ta: "Nàng ghét mùi này sao?"
Ta buột miệng: "Ta ghét mùi đàn hương, nồng c.h.ế.t đi được."
Đợi khi nói ra rồi, ta đột nhiên nhận ra, sao ta lại nói ra lời thật lòng rồi?
Người ta vô lực, hắn dựa lưng vào giường, ôm ta ngồi vào lòng hắn, nghiêm túc nhìn ta, mày mắt dịu dàng, giọng điệu cũng dịu dàng, nhưng lại khiến ta toàn thân run rẩy: "Liễu nương, nhìn ta, nhìn kỹ ta nào."
Trình Tụ một tay ôm eo ta, một tay nhẹ nhàng nâng mặt ta, đôi mắt đen láy u tối không ánh sáng, khóe miệng mỉm cười, vô cùng dịu dàng: "Liễu nương có bằng lòng kết thành phu thê với ta không?"
Má ta nóng bừng, nhưng lại không kiểm soát được mà gật đầu: "Bằng lòng."
Hắn cười càng dịu dàng hơn, nhẹ nhàng cởi đai lưng trên người ta: "Vậy Liễu nương tại sao còn cười với người khác? Chậc, thật không nghe lời chút nào."
Ta biết hắn đã hạ thuốc ta, nhưng không biết là thuốc gì, cố sức nắm lấy tay hắn: "Đốc công đã hạ thuốc ta sao?"
"Đúng vậy." Hắn nắm lấy tay ta, quyến luyến hôn lên ngón tay ta, giọng nói mang theo nụ cười: "Ta muốn xem tâm tư của Liễu nương."
"Liễu nương thích Lãnh Tu Nhiên sao?"
Y phục của ta tản ra, nhưng hắn chỉ nhìn chằm chằm vào mắt ta: "Nàng thích hắn sao?"
"Không thích." Ta có chút tức giận, nhưng lại không thể không trả lời hắn: "Ngài đã hạ thuốc gì ta vậy?"
Trình Tụ nhận được câu trả lời vừa ý, tâm trạng tốt hơn nhiều, nhẹ nhàng đáp: "Mật dược của Đông Xưởng chúng ta, tên là Nhiếp Tâm, dùng để hỏi một vài bí mật."
"Dùng trên người Liễu nương cũng vừa thích hợp."
Ánh mắt hắn lộ ra một tia si mê, nhưng bàn tay nắm chặt cổ tay ta lại vô thức dùng sức, giọng điệu còn mang theo một chút oán trách: "Ai bảo Liễu nương không có một câu thật lòng nào chứ."
"Thật sự khiến ta phải hao tâm tổn trí."
Ý thức của ta ngày càng mơ hồ, nụ hôn của hắn nhẹ nhàng và dày đặc rơi trên người ta.
Không biết qua bao lâu, khóe mắt ta đã ứa lệ, hơi thở khẽ gấp gáp.
Khóe mắt đuôi mày của Trình Tụ cũng nhuốm một chút vẻ quyến rũ, đôi môi mỏng đỏ mọng, như quả anh đào đỏ sắp chín, tay hắn nhẹ nhàng siết lấy cổ ta, nhỏ giọng hỏi: "Liễu nương, nàng có ghét ta không?"
Ta muốn mắng hắn, muốn đánh hắn, nhưng ta vẫn không kiểm soát được mà nói: "Không ghét."
"Ta như này nàng có ghét không?" Ngón tay thon dài của hắn vươn đến những nơi không nên chạm, thân ta run lên, nhưng vẫn nói: "Không ghét."
Hắn thân mật hôn lên giọt lệ nơi khóe mắt ta.
Ta không nhìn thấy khuôn mặt hắn, nhưng lại có thể nghe thấy hắn kìm nén sự điên cuồng, cố gắng dùng sự dịu dàng giả tạo mà nhẹ nhàng nói: "Liễu nương, đời này của nàng đều là của ta, có được không?"
Ta vừa định nói, hắn lại dùng nụ hôn phong kín môi ta.
Đồ điên.
Hắn phớt lờ ánh mắt của mọi người, tiến lên chúc thọ mẹ ta: "Tiểu tế đến muộn, còn mong nhạc mẫu bao dung, kính chúc nhạc mẫu đại nhân nhật nguyệt xương minh, tùng hạc trường xuân."
"Đến là tốt rồi, đến là tốt rồi." Mẹ ta vui vẻ nói: "Đã đông đủ rồi, vậy thì khai tiệc thôi."
Sinh thần mẹ, khách đến đều là bạn bè thân thiết của cha mẹ, không có nhiều quy tắc.
Cha và đại ca cùng những nam nhân khác đương nhiên phải ngồi cùng bàn uống rượu, mẹ cũng ngồi cùng bàn với bạn bè của mình, ta và mấy tỷ tỷ ngồi cùng một bàn.
Ai ngờ đại tỷ phu Tiền Nguyên không muốn uống rượu, muốn ngồi cùng Đại tỷ tỷ, khiến bạn bè của cha ta trêu chọc hắn: "Sợ gì chứ? Phu nhân của ngươi cũng đâu có chạy, Tiền nhị công tử, nếu ngươi sợ uống rượu thì sang bàn trẻ con mà ngồi!"
Tiền Nguyên ngại ngùng, khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng, nhưng vẫn ngồi bất động bên cạnh Đại tỷ tỷ.
Mọi người cười ồ lên, đúng lúc này, Trình Tụ đứng dậy. Người khác thấy hắn đột nhiên đứng lên, nhất thời đều im lặng, nhìn hắn, muốn xem hắn định làm gì.
Trình Tụ mặt không biểu cảm, xách ghế trực tiếp đi về phía ta. Lương Ngân Tô vội vàng dời ghế của mình ra, nhường chỗ cho hắn.
Hắn dưới ánh mắt của mọi người, bình tĩnh tự nhiên ngồi xuống bên cạnh ta.
Trình Tụ mang tiếng ác, không ai dám cười hắn, nhất thời rơi vào sự im lặng ngượng ngùng.
May mắn có một Lãnh Tu Nhiên mặt dày, kéo đại ca ta đi uống rượu, phá vỡ sự im lặng.
Trình Tụ yên lặng ăn cơm bên cạnh ta, thỉnh thoảng gắp thịt cho ta. Không có sự uy h.i.ế.p của hắn, mọi người chốc lát lại náo nhiệt trở lại.
Tiền Nguyên ngồi đối diện cười khẽ nói: "Đa tạ Đốc công."
Trình Tụ nhẹ nhàng đặt miếng cá đã gỡ xương vào bát ta, mày mắt không nâng: "Có gì mà phải cảm ơn?"
Tiền Nguyên ngượng ngùng gãi đầu: "Đại tỷ tỷ của ngài..."
Hắn nói ra xong lại thấy không ổn, vội vàng đổi lời: "Ngân Tuyết mấy ngày nay khẩu vị không tốt, ta ở bên cạnh nàng, nàng còn có thể ăn nhiều hơn một chút."
Hắn nhàn nhạt gật đầu, qua loa nói: "Khẩu vị không tốt, nên đi mời đại phu kê đơn."
Ta liếc hắn một cái, nghiêm túc nói: "Đại tỷ tỷ có thai rồi, cũng chính là cháu ngoại nhỏ của hai chúng ta."
Trình Tụ lúc này mới phản ứng lại, ta nhìn hai người mặt đỏ như đ.í.t khỉ đối diện, không nhịn được cười: "Đại tỷ phu, trên đời này tìm đâu ra người nam nhân tỉ mỉ như huynh chứ? Đại tỷ tỷ của ta thật là có phúc."
Lương Ngân Tuyết trách móc liếc ta một cái: "Đừng nói bậy."
"Nói bậy gì chứ, đợi cháu ngoại nhỏ ra đời, ta và dượng của nó nhất định sẽ chuẩn bị một món quà lớn!"
Nói xong, ta nghiêng đầu nhìn Trình Tụ, mày mắt cong cong: "Có phải không?"
Trình Tụ nhìn ta một cái, gật đầu: "Đương nhiên là vậy."
Lương Ngân Tô cũng cười nói: "Vì món quà lớn của tiểu muội, tỷ cũng phải ăn nhiều một chút, dưỡng thân thể cho tốt."
Đang nói chuyện, ta cúi đầu nhìn thấy thịt trong bát đã chất thành một ngọn núi nhỏ, ta dở khóc dở cười: "Ta ăn no rồi, không cần gắp thức ăn cho ta nữa."
Trình Tụ đôi mắt đen láy lẳng lặng nhìn ta, trông như rất vô tội.
Thôi được rồi, nể mặt hắn một chút vậy.
Ăn cơm xong, khách khứa về nhà, đại ca chuẩn bị pháo hoa chúc thọ mẹ, giữ chúng ta ở lại ăn tối rồi mới đi.
Trình Tụ cùng ta quay về viện nhỏ mà ta từng ở để nghỉ trưa. Trên đường đi ta hứng thú bừng bừng giới thiệu cho hắn biết viện nào dùng để làm gì, ai ở, cây nào là ta trồng, hoa nào là ta gieo.
Hắn cũng không thấy phiền, kiên nhẫn lắng nghe ta nói.
Đến viện nhỏ ta từng ở, nhìn cây cỏ quen thuộc, ta khẽ thở dài: "Trước đây ta thấy viện của mình cũng khá khí phái đó chứ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta khoác tay hắn đi vào phòng: "Tại Đốc công đó, nếu không phải xây Trình phủ to như vậy, Minh Hiên Đường đẹp đến thế, mở rộng tầm mắt của ta, thì giờ ta chắc chắn vẫn còn tự mãn, cho rằng viện của mình là tốt nhất."
Trình Tụ khẽ cười.
Hôm nay hắn trông tâm trạng tốt, sắc mặt bình tĩnh, ban nãy ta còn sợ hắn tức giận, ăn cơm xong thì hoàn toàn gạt bỏ nghi ngờ.
Phòng của ta đã có người dọn dẹp rồi, không khác gì trước đây. Ta nói chuyện suốt đường, khát khô cả cổ, đúng lúc Trình Tụ đưa đến một cốc nước, ta không nghĩ ngợi gì liền uống cạn.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Cất bước đến giường, ta đột nhiên cảm thấy ý thức mơ màng.
Còn chưa kịp phản ứng, Trình Tụ hạ màn che, đưa tay ôm ta vào lòng.
Trên người hắn thoang thoảng mùi đàn hương, ta theo bản năng nhíu mày. Ngón tay hắn lướt qua mày mắt ta: "Nàng ghét mùi này sao?"
Ta buột miệng: "Ta ghét mùi đàn hương, nồng c.h.ế.t đi được."
Đợi khi nói ra rồi, ta đột nhiên nhận ra, sao ta lại nói ra lời thật lòng rồi?
Người ta vô lực, hắn dựa lưng vào giường, ôm ta ngồi vào lòng hắn, nghiêm túc nhìn ta, mày mắt dịu dàng, giọng điệu cũng dịu dàng, nhưng lại khiến ta toàn thân run rẩy: "Liễu nương, nhìn ta, nhìn kỹ ta nào."
Trình Tụ một tay ôm eo ta, một tay nhẹ nhàng nâng mặt ta, đôi mắt đen láy u tối không ánh sáng, khóe miệng mỉm cười, vô cùng dịu dàng: "Liễu nương có bằng lòng kết thành phu thê với ta không?"
Má ta nóng bừng, nhưng lại không kiểm soát được mà gật đầu: "Bằng lòng."
Hắn cười càng dịu dàng hơn, nhẹ nhàng cởi đai lưng trên người ta: "Vậy Liễu nương tại sao còn cười với người khác? Chậc, thật không nghe lời chút nào."
Ta biết hắn đã hạ thuốc ta, nhưng không biết là thuốc gì, cố sức nắm lấy tay hắn: "Đốc công đã hạ thuốc ta sao?"
"Đúng vậy." Hắn nắm lấy tay ta, quyến luyến hôn lên ngón tay ta, giọng nói mang theo nụ cười: "Ta muốn xem tâm tư của Liễu nương."
"Liễu nương thích Lãnh Tu Nhiên sao?"
Y phục của ta tản ra, nhưng hắn chỉ nhìn chằm chằm vào mắt ta: "Nàng thích hắn sao?"
"Không thích." Ta có chút tức giận, nhưng lại không thể không trả lời hắn: "Ngài đã hạ thuốc gì ta vậy?"
Trình Tụ nhận được câu trả lời vừa ý, tâm trạng tốt hơn nhiều, nhẹ nhàng đáp: "Mật dược của Đông Xưởng chúng ta, tên là Nhiếp Tâm, dùng để hỏi một vài bí mật."
"Dùng trên người Liễu nương cũng vừa thích hợp."
Ánh mắt hắn lộ ra một tia si mê, nhưng bàn tay nắm chặt cổ tay ta lại vô thức dùng sức, giọng điệu còn mang theo một chút oán trách: "Ai bảo Liễu nương không có một câu thật lòng nào chứ."
"Thật sự khiến ta phải hao tâm tổn trí."
Ý thức của ta ngày càng mơ hồ, nụ hôn của hắn nhẹ nhàng và dày đặc rơi trên người ta.
Không biết qua bao lâu, khóe mắt ta đã ứa lệ, hơi thở khẽ gấp gáp.
Khóe mắt đuôi mày của Trình Tụ cũng nhuốm một chút vẻ quyến rũ, đôi môi mỏng đỏ mọng, như quả anh đào đỏ sắp chín, tay hắn nhẹ nhàng siết lấy cổ ta, nhỏ giọng hỏi: "Liễu nương, nàng có ghét ta không?"
Ta muốn mắng hắn, muốn đánh hắn, nhưng ta vẫn không kiểm soát được mà nói: "Không ghét."
"Ta như này nàng có ghét không?" Ngón tay thon dài của hắn vươn đến những nơi không nên chạm, thân ta run lên, nhưng vẫn nói: "Không ghét."
Hắn thân mật hôn lên giọt lệ nơi khóe mắt ta.
Ta không nhìn thấy khuôn mặt hắn, nhưng lại có thể nghe thấy hắn kìm nén sự điên cuồng, cố gắng dùng sự dịu dàng giả tạo mà nhẹ nhàng nói: "Liễu nương, đời này của nàng đều là của ta, có được không?"
Ta vừa định nói, hắn lại dùng nụ hôn phong kín môi ta.
Đồ điên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương