Không phải Alexander ngốc nghếch đến nỗi chỉ vì đi cáp treo mà bại lộ chuyện tình cảm của mình với Otis. Chủ yếu là huấn luyện viên đã tỏ ý sẽ tiếp nhận chuyện của họ và cũng sẽ giúp bọn họ canh chừng mà.
Đây rõ ràng là một chuyện tốt, đúng khum? Cậu không tin huấn luyện viên sẽ lừa một con chó đâu.
Đúng vậy, huấn luyện viên chính trực không có ý định lừa chó.
Chỉ là y chưa bao giờ nghĩ tới bản thân có thể thấy được đáp án từ trên người một con chó. Nhìn Trứng Trứng hôn Bình An làm y há hốc mồm, đứng ngơ luôn.
"..." Ngu Thiệu biết trên thế giới này có rất nhiều con chó cực kỳ thông minh, chỉ vì muốn đạt được mục đích mà đôi khi sẽ làm ra rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng được.
Có một số con chó sẽ rất nhạy cảm với một số từ đặc biệt, ví dụ như 'đi xuống', 'ăn cơm', 'đồ hộp', v.v... Mà từ từ đã, Trứng Trứng nhà y bình thường cũng hay thích giả vờ câm điếc, muốn bắt tay cũng phải gọi cả ngày mới đáp lại.
Nhưng khi nói 'ra ngoài chơi' thì lại khác, chỉ số IQ trong nháy mắt tăng vọt như nước giếng phun, nhảy hẳn lên 280 thậm chí có thể sánh ngang với Newton luôn.
Huấn luyện viên nhất thời không phân biệt được bọn chúng là có vấn đề thật hay chỉ là ăn hôi CP...
Lúc này cần phải hỏi con chó không hay tính toán quá nhiều như Bình An mới đúng.
Bất ngờ bị hôn một cái làm ánh mắt Otis sáng lên rồi hướng về phía Alexander. Hiển nhiên nụ hôn đó làm hắn rất vui vẻ và hắn cũng rất mong đợi bé đáng yêu sẽ hôn hắn thêm một cái nữa.
Phát hiện bé đáng yêu không để ý đến mình, Otis chủ động đưa một bên mặt khác ra yêu cầu: "Bên này cũng muốn nữa."
Đây là thủ đoạn làm nũng hàng ngày của Kiều Thất Tịch, không nghĩ tới lại bị Otis lấy ra đối phó với chính mình. Cậu cảm thấy rất vi diệu...Dù sao thì nghiêm trang làm nũng rất nà kỳ cục đó!
Nhưng điều quan trọng bây giờ không phải là cùng bạn trai tình chàng ý thiếp được không. Điều quan trọng nhất bây giờ chính là phải tranh thủ quyền lợi được để được đi cáp treo nhá?
Kiều Thất Tịch dành thời gian hôn một cái lên khuôn mặt còn lại của Otis nhưng ánh mắt thì vẫn nhìn huấn luyện viên không rời, trong mắt viết đầy: Bé Ngu, Mau lên nào!
"..." Huấn luyện viên bị sốc văn hóa, hơn nữa còn cảm thấy bản thân vừa ăn đầy một miệng cơm chó nhưng đây không phải vấn đề. Y bình tĩnh nhìn con chó còn lại của mình: " Bình An, mày cũng thích Trứng Trứng à? Cũng muốn thân mật kiểu kia với nó hả?"
Otis ngước mắt nhìn Ngu Thiệu, cảm nhận được sự không dám tin phát ra từ tên hooman này. Có vẻ như đối với con người, việc hắn ở cùng với Alexander làm y rất giật mình.
Nói thật, Otis không quan tâm người khác có biết hay không. Hắn có thể bỏ mặc mọi thứ bất cứ lúc nào, cùng lắm thì hắn dẫn Gấu Nhỏ về sống trong rừng rậm nguyên sinh thôi.
Nhưng Ngu Thiệu vừa mới nói rằng sẽ tạo ra một môi trường tốt hơn cho tình yêu của họ nên vì lời hứa này, Otis trực tiếp đáp lại y bằng hành động đứng dậy bao bọc Alexander, đặt đối phương dưới lồng ngực của mình rồi liếm lông cho cậu.
... Đây là việc họ thường làm nhưng lúc đó Ngu Thiệu chỉ nghĩ rằng hai con chó đang chơi đùa.
Ngu Thiệu nhìn Trứng Trứng bị liếm đến mức kêu au áu rồi hít một hơi thật sâu. Thật ra biết được đáp án khiến y nhẹ nhõm hơn. Bởi vì rối rắm nhất là mập mờ và không xác định, giống như chuyện tình cảm của y bây giờ vậy.
Có mập mờ nhưng người trong cuộc vẫn cảm thấy hài lòng. Dù sao đây chính là kết quả tốt nhất rồi.
Nhìn thấy hai con chó vui vẻ bên nhau, với tư cách là huấn luyện viên của bọn chúng cũng không tự chủ được mà mỉm cười. Được rồi, coi như đi cáp treo là món quà y tặng bọn chúng khi công khai đi.
Hôm nay Kiều Thất Tịch được chơi cáp treo như ý muốn, nhân tiện cậu cũng kể truyền thuyết về cáp treo cho Otis. Người ta nói rằng cặp đôi nào đi cáp treo cùng nhau sẽ ở bên nhau mãi mãi đó.
Otis nghĩ: Như vậy chuyến đi cáp treo này rất đáng giá. Hóa ra không phải vì chơi cáp treo mà Gấu Nhỏ mới công khai. (lầm to rồi)
Ngu Thiệu nhìn hai con chó tình chàng ý thiếp (chàng) tận hưởng khung cảnh bên ngoài cáp treo mà cảm thấy chuyện này quá khó khăn với y rồi. Dù vậy Ngu Thiệu vẫn lấy điện thoại ra giúp bọn họ chụp một bức ảnh đẹp.
Y chỉnh sửa một chút rồi tiện tay gửi ảnh cho Phùng Kiêu. Với tư cách là người đã biết chuyện giữa hai con chó Phùng Kiêu chỉ mỉm cười trả lời: Có về ăn cơm không?
Đương nhiên rồi, về ngay đây.
Khuôn mặt đẹp trai của huấn luyện viên tràn ngập nụ cười vui vẻ, sau đó y nghiêm túc nói với Trứng Trứng đang ham chơi: "Cục trưởng Phùng bảo chúng ta về sớm ăn cơm, nên ngồi xong chuyến này sẽ không ngồi nữa."
Ư ư ử ử.
Kiều Thất Tịch muốn phản đối, nói cứ như họ ngồi nhiều lần lắm ấy, rõ ràng đây mới là lần đầu tiên.
Nhưng huấn luyện viên muốn về giao lưu tình cảm với sen hốt phân nên cậu vẫn vẫy đuôi đồng ý. Tốt nhất là hành động nhanh lên, buổi tối ngủ cùng nhau luôn cũng được.
Chiều tan làm, Kiều Thất Tịch và Otis ngồi xe của Phùng Kiêu về nông trường.
Trước kia khi chưa công khai, hành vi của bọn họ trước mặt hooman vẫn tương đối kiềm chế. Hiện tại hai người kia đều đã biết quan hệ của họ rồi thì chẳng có lý do gì mà kiềm chế nữa.
Alexander nằm trong lòng Otis như người không xương, ai nhìn vào cũng biết cậu được yêu chiều nhiều như thế nào.
Trên đường về nhà ngắn ngủi, hai hooman thỉnh thoảng liếc nhìn kính chiếu hậu, đập vào mắt hai người là hình ảnh triền miên, đằm thắm.
Con chó lai sói đẹp trai dũng mãnh lại dịu dàng cúi đầu, hình ảnh thật khiến người ta không dời mắt nổi: Ai cũng có thể nhìn ra hắn quả thật rất thích Trứng Trứng.
Ban đầu Otis đang liếm lông của bé đáng yêu thì nhận thấy hai ánh mắt lén lút mờ ám, hắn lập tức nhạy bén ngẩng đầu nhìn về phía gương.
Huấn luyện viên và sen hốt phân đang nhìn trộm hai con chó yêu đương thì bị bắt ngay tại trận, hai người đàn ông ngay thẳng lập tức cảm thấy rất không được tự nhiên,
Một người tai đỏ bừng, một người suy nghĩ lung tung.
Trở lại nông trường, hai người bình thường luôn kề vai sát cánh nói cười cùng nhau, hôm nay chỉ nói một tiếng rồi việc ai người đó làm. Bầu không khí mờ ám đến lạ kỳ lại... đều do Bình An và Trứng Trứng.
Ảnh hưởng của kỳ trăng tròn còn chưa hết, hôm nay Otis vẫn rất khó chịu. Trong cơ thể như có một con dã thú đang căn nuốt lý trí của hắn, không ngừng giật dây hắn kiểm soát bạn lữ.
Có lẽ đây là di chứng của việc trưởng thành.
Trong hai ngày này, dã thú bình thường đã sớm không chịu nổi mà phóng túng bản tính, không có người yêu sẽ đi khắp nơi để tìm kiếm đối tượng, mà đối với bên ngoài sẽ tỏ ra đặc biệt tàn nhẫn và nóng nảy.
Kẻ có người yêu thì ngày đêm giam cầm người thương cho đến khi trăng non xuất hiện.
Hiển nhiên Otis không giống với dã thú thông thường, ảnh hưởng của trăng tròn đối với hắn chỉ có một chút thôi. Ngoài việc có hơi lưu manh hơn so với bình thường ra thì cũng không có gì khác biệt.
Là một con thú, có đôi khi hắn quá lý trí.
Trăng tròn cũng ảnh hưởng đến Kiều Thất Tịch nhưng cậu rất thoải mái, thích gì làm nấy. Cậu muốn cọ Otis thì cọ, muốn ôm Otis thì ôm. Thậm chí cậu còn chủ động nằm vào trong ngực đối phương.
Otis đương nhiên rất vui khi bé đáng yêu chủ động mời. Đây là thời khắc hắn hạnh phúc nhất và cũng rất hiếm có. Khi về đến nhà, hai chó không thèm kiêng dè ai, trốn vào nhà kho hẹn hò.
Khi huấn luyện viên đến lấy đồ, y vừa mở cửa định bật đèn thì thấy một đôi mắt xanh lục đang nhìn mình, từ trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ cảnh cáo.
Ngu Thiệu phản ứng rất nhanh, biết được có chuyện gì đang xảy ra trong nhà kho nhỏ này, y xấu hổ không nói lên lời: " Giữa ban ngày ban mặt...."
Hai đứa này cay mắt quá rồi đấy! Chúng mày nghĩ là công khai rồi là có thể không cần nể nang ai đấy hả?
Sao có thể được, chuyện này không thể để Phùng Kiêu biết được.
Ngu Thiệu: "... Làm nhanh lên, đừng để cục trưởng của mấy đứa biết."
Sau đó y đi ra ngoài đóng cửa lại. Dù sao thì y đã nói là sẽ hỗ trợ canh chừng rồi, cũng không thể nói mà để đấy được.
"Anh Thiệu, anh đã tìm được cái nồi chưa?" Phùng Kiêu bận rộn trong phòng bếp cần một cái nồi nấu lẩu. Trời lạnh nên anh muốn ăn lẩu.
Đúng rồi, nồi? !
"..." Ngu Thiệu vừa mới nhớ tới việc mình tới lấy đồ nhưng nếu bây giờ, y lại mở cửa làm phiền thì liệu có thể bị Bình An cắn chết không ta? !
Cuối cùng vì để Phùng Kiêu có thể được ăn lẩu mà Ngu Thiệu không còn sợ hãi. Y chuẩn bị tinh thần rồi mở cửa nhà kho mật lần nữa. Lần này hai con mắt xanh lục nhìn y chằm chằm hiện rõ hai chữ "hung ác".
"Tao đi vào lấy một cái nồi, chúng mày tiếp tục..." Huấn luyện viên bình tĩnh nói, vươn tay cầm lấy một cái nồi trong góc rồi nhanh chóng rời đi.
Cứ như thể bị chó đuổi đằng sau!
Ở nhà huấn luyện viên, người và chó thường ăn tối cùng lúc. Tối nay sắp ăn rồi còn không thấy hai con chó đâu, Phùng Kiêu nhìn quanh: "Này, hai đứa chúng nó đâu rồi? Tại sao vẫn chưa ra ăn tối?"
Ngu Thiệu lập tức khẩn trương, chỉ mong trong nhà kho không phát ra tiếng động quá lớn, y nói dối Phùng Kiêu: " Chắc chúng nó chạy đi chơi ở đâu rồi, không phải để ý đến bọn nó, chúng ta ăn cơm trước đi."
Ra ngoài chơi hả?
Phùng Kiêu trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa: "Được, vậy cứ kệ bọn chúng đi". Có lẽ Bình An và Trứng Trứng đang hẹn hò, nếu vậy thì không nên quấy rầy..
Hai anh chàng đẹp trai ngồi đối diện nhau ăn lẩu, trong lòng lại thầm nghĩ đến cùng một chuyện : chó còn giỏi hơn người.
Nhờ sự canh chừng của huấn luyện viên và sen hốt phân, Kiều Thất Tịch và Otis đã có một đêm rất nồng cháy. May mắn hôm sau là ngày trăng non nên bọn họ không còn bị ảnh hưởng bởi trăng tròn nữa.
Thân mật hai ngày liên tục làm tinh thần Kiều Thất Tịch có ít nhiều hơi uể oải, cả người biểu hiện "Tui cần nghỉ ngơi."
Otis vô cùng đau lòng cho gấu nhỏ mặt ủ mày chau. Hắn bỏ hết thức ăn của mình ra ngoài, ở bên đối phương một bước không rời, căn bản chẳng muốn đi làm.
Tình huống này khiến hai hooman cực kỳ bất đắc dĩ nhưng hai người cũng không dám yêu cầu chúng kiềm chế, không được đùa quá trớn, chỉ có thể cho chúng nghỉ vài hôm.
Sức khỏe Kiều Thất Tịch không có gì nghiêm trọng. Cậu chỉ là lười biếng, được nuông chiều quen rồi mà thôi. Nửa đêm, cậu biết tin mình được nghỉ là lại khỏe như voi nhảy disco.
"Otis, em muốn ra ngoài đi dạo, em muốn đi cắm trại."
Kiều Thất Tịch dựa vào Otis, thương lượng xem liệu có thể vụng trộm thu dọn đồ đạc ra ngoài nghỉ phép không: "Anh thấy có được không? Huấn luyện viên liệu có đánh em đến mức ngay cả mẹ đẻ cũng không nhận ra không?"
Hỏi Otis vấn đề này cũng chẳng có tác dụng gì. Đương nhiên Otis sẽ mù quáng ủng hộ gấu nhỏ, thậm chí còn nghe gấu nhỏ chỉ huy mà đi trộm thịt khô và sữa chua cất vào trong ba lô dùng dần.
Về chuyện huấn luyện viên có đánh gấu nhỏ đến mức cả mẹ đẻ cũng không nhận ra hay không? Thứ nhất huấn luyện viên không dám, thứ hai Gấu Nhỏ làm gì có mẹ?
Sáng sớm ngày nghỉ thứ hai, hai người dậy đã không thấy hai con chó đâu.
Tìm cả một vòng quanh nông trại cũng không thấy...
Hai người mệt đến mức thở hồng hộc, ngồi trên bãi cỏ nhìn nhau đầy bất đắc dĩ!
"Anh đoán bọn chúng đi đâu rồi?" Phùng Kiêu nhìn dãy núi cao phía xa, sợ hai con chó của mình sẽ không bao giờ trở lại.
"... Đi nghỉ phép chứ sao."
Việc này không phải quá rõ rồi à?
Hai người lại nhìn nhau. Được rồi, chỉ có thể chấp nhận đáp án này thôi. Hi vọng một tuần sau chúng sẽ trở lại.
Trong một tuần hai con chó nghỉ phép này, huấn luyện viên vẫn phải đi làm bình thường. Vì chó được nghỉ còn người thì không.
Vào ngày thứ hai, có một cuộc điện thoại từ trên tỉnh nói rằng cần sự hỗ trợ của Bình An và Trứng Trứng. Trường hợp này không khó lắm, chỉ cần đi nửa ngày nhưng yêu cầu kỹ thuật cao.
Là tỉnh trưởng Trần tự mình mở lời, nếu như bình thường huấn luyện viên không nói hai lời sẽ đáp ứng nhưng bây giờ y có muốn cũng đồng ý không nổi.
"Xin lỗi tỉnh trưởng Trần, không phải tôi không muốn đồng ý." Huấn luyện viên vừa nói vừa cười khổ: "Nói thật với ông, hai con chó của tôi đã đi nghỉ phép, bây giờ không có trong thành phố."
"Vậy à?" Tỉnh trưởng Trần tưởng y dẫn hai con chó đi nghỉ phép, công việc thì gấp gáp mà họ đúng là cũng không về luôn được: "Vậy được, cũng không nhất định phải là hai đứa nó, tôi đi tìm người khác hỗ trợ vậy."
" Haizzz, được ạ." Huấn luyện viên nói.
... Nhưng chuyện này là thế nào vậy? Y thấy mình thành trợ lý của hai con chó rồi, chuyên bàn bạc các loại nhiệm vụ.
Ngày thứ tư hai con chó đi nghỉ phép, Ngu Thiệu nhận được một cuộc gọi khiến cho y vô cùng ngạc nhiên, nó đến từ cục cục bảo vệ an ninh quốc gia.
Có một nhiệm vụ đặc thù cần bàn bạc với y.
Từ "cục bảo vệ an ninh quốc gia" khiến huấn luyện viên chau mày. Bất kỳ nhiệm vụ nào dính dáng đến mấy chữ này đều không phải nhiệm vụ bình thường. Trong thâm tâm y muốn từ chối.
Vì thế y cũng dùng lý do kia trả lời lại: " Rất xin lỗi, hai con chó của tôi dạo này đi nghỉ phép, nếu chuyện này cần gấp chúng tôi không thể hỗ trợ được."
Không có lệnh triệu tập chính thức, y có thể từ chối.
Nếu đối phương mạnh mẽ yêu cầu mà còn có lệnh triệu tập thì không còn gì để nói. Tuy nhiên bình thường sẽ không làm như vậy. Sự hợp tác hỗ trợ giữa hai đơn vị thường sẽ là anh tình tôi nguyện.
Trừ phi nhiệm vụ này không có y thi không ai có thể làm được.
Đối phương cười nói: "Không cần gấp, chúng tôi có thể đợi." Đối phương còn tiết lộ: "Đồng chí Ngu Thiệu, nhiệm vụ này rất đặc biệt, chỉ có chó của anh mới có thể hoàn thành được. Vì vậy chúng tôi đã xin được lệnh triệu tập của cấp trên rôi. Giờ gọi điện cho anh chỉ là thông báo để mọi người giao lưu, trao đổi thôi."
"What?" Ngu Thiệu nhất thời chưa kịp phản ứng.
Nếu thật là như vậy, y không thể từ chối, phản ứng đầu tiên của y là muốn biết rõ nội dung nhiệm vụ.
Đối phương cũng rất có thành ý, họ quyết định trực tiếp đến gặp y để trao đổi.
Đồng chí cục bảo vệ an ninh quốc gia này có lẽ tình cờ ở thành phố bên cạnh nên đã nhanh chóng tới phân cục Ngu Thiệu đang làm việc.
Hai người ở trong phòng bí mật nói chuyện tới trưa. Tóm gọn chính là một ông trùm kinh doanh từ đen chuyển trắng ở nước ngoài đang cầm tư liệu mà cục bảo vệ an ninh quốc gia cần. Chuyện này can hệ trọng đại, nhất định phải mang về.
Xung quanh ông trùm này luôn có vệ sĩ bảo vệ cẩn thận, rất khó tới gần. Người trong cục bảo vệ an ninh quốc gia cố gắng nhiều năm cũng không có tiến triển.
Gần đây nghe nói trong giới cảnh sát đột nhiên xuất hiện "dị binh" nên bên này mới đến liên hệ.
"Chuyện này chúng tôi cũng đâu thể giúp được gì?" Căn cứ theo chi tiết đối phương miêu tả, ông trùm này rất khó đến gần. Hiện tại lại là thời đại công nghệ cao, không ngụy trang nào có thể che giấu.
Đồng chí cục bảo vệ an ninh quốc gia nói: " Đối tượng thích chó lai sói, cũng thích xem chó thi đấu. Nếu thấy thích con nào sẽ mang về nhà nuôi."
"Ý của anh là để cho chó của tôi làm nội ứng?" Ngu Thiệu lập tức từ chối:" Không được, quá nguy hiểm. Độ tự chủ của chó cảnh sát không cao, bất cứ lúc nào chúng cũng có thể bại lộ."
Ngay cả khi nhiệm vụ yêu cầu, phản ứng đầu tiên của huấn luyện viên vẫn là từ chối.
"Chó cảnh sát và chó quân đội bình thường đúng là độ tự chủ không cao nhưng tôi đã nghiên cứu kỹ biểu hiện của chó anh trong mấy nhiệm vụ trước rồi. Tôi thấy chúng hoàn toàn đủ tiêu chuẩn cho nhiệm vụ này." Đồng chí cục bảo vệ an ninh quốc gia nói: "Đặc biệt là con chó có màu lông nhạt, nó càng dễ đánh lừa đối phương hơn. Nó tên là Trứng Trứng phải không?"
Ngu Thiệu: "Đúng vậy."
Đúng là Trứng Trứng dễ làm người khác mất cảnh giác bởi sự dễ thương khiến người vừa yêu vừa hận. Nhưng huấn luyện viên biết rất rõ ràng Bình An và Trứng Trứng sẽ không đồng ý hành động một mình.
"Độ nguy hiểm của nhiệm vụ này rất cao. Điều duy nhất tôi có thể đảm bảo là ông trùm này rất thích chó và chưa bao giờ làm tổn thương bất kỳ con chó nào. Tuy ông ta không phải là người tốt lành gì nhưng tôi cũng không thể phủ nhận rằng ông ta đối xử với chó rất tốt."
" Mục đích của chúng tôi cũng không phải là giết người mà là lấy lấy tư liệu, chỉ cần cẩn thận là được."
Chỉ lấy tư liệu đúng là không quá khó, con quỷ đội lốt chó Trứng Trứng hoàn toàn có thể làm được.
Vì vậy chuyện Trứng Trứng ra nước ngoài làm nhiệm vụ là chuyện ván đã đóng thuyền, chẳng thể chối từ được.
Alexander đang phơi nắng dưới ánh mặt trời tận hưởng kỳ nghỉ phép mà không hề biết mình sắp trải qua giai đoạn quan trọng nhất trong sự nghiệp cảnh sát của mình: Trở thành một đặc vụ ngầm.
--------------------
Tác giả có chuyện muốn nói:
Cảnh sát Gấu nhỏ: Rất xin lỗi nhá, tôi là cảnh sát đó.
Đây rõ ràng là một chuyện tốt, đúng khum? Cậu không tin huấn luyện viên sẽ lừa một con chó đâu.
Đúng vậy, huấn luyện viên chính trực không có ý định lừa chó.
Chỉ là y chưa bao giờ nghĩ tới bản thân có thể thấy được đáp án từ trên người một con chó. Nhìn Trứng Trứng hôn Bình An làm y há hốc mồm, đứng ngơ luôn.
"..." Ngu Thiệu biết trên thế giới này có rất nhiều con chó cực kỳ thông minh, chỉ vì muốn đạt được mục đích mà đôi khi sẽ làm ra rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng được.
Có một số con chó sẽ rất nhạy cảm với một số từ đặc biệt, ví dụ như 'đi xuống', 'ăn cơm', 'đồ hộp', v.v... Mà từ từ đã, Trứng Trứng nhà y bình thường cũng hay thích giả vờ câm điếc, muốn bắt tay cũng phải gọi cả ngày mới đáp lại.
Nhưng khi nói 'ra ngoài chơi' thì lại khác, chỉ số IQ trong nháy mắt tăng vọt như nước giếng phun, nhảy hẳn lên 280 thậm chí có thể sánh ngang với Newton luôn.
Huấn luyện viên nhất thời không phân biệt được bọn chúng là có vấn đề thật hay chỉ là ăn hôi CP...
Lúc này cần phải hỏi con chó không hay tính toán quá nhiều như Bình An mới đúng.
Bất ngờ bị hôn một cái làm ánh mắt Otis sáng lên rồi hướng về phía Alexander. Hiển nhiên nụ hôn đó làm hắn rất vui vẻ và hắn cũng rất mong đợi bé đáng yêu sẽ hôn hắn thêm một cái nữa.
Phát hiện bé đáng yêu không để ý đến mình, Otis chủ động đưa một bên mặt khác ra yêu cầu: "Bên này cũng muốn nữa."
Đây là thủ đoạn làm nũng hàng ngày của Kiều Thất Tịch, không nghĩ tới lại bị Otis lấy ra đối phó với chính mình. Cậu cảm thấy rất vi diệu...Dù sao thì nghiêm trang làm nũng rất nà kỳ cục đó!
Nhưng điều quan trọng bây giờ không phải là cùng bạn trai tình chàng ý thiếp được không. Điều quan trọng nhất bây giờ chính là phải tranh thủ quyền lợi được để được đi cáp treo nhá?
Kiều Thất Tịch dành thời gian hôn một cái lên khuôn mặt còn lại của Otis nhưng ánh mắt thì vẫn nhìn huấn luyện viên không rời, trong mắt viết đầy: Bé Ngu, Mau lên nào!
"..." Huấn luyện viên bị sốc văn hóa, hơn nữa còn cảm thấy bản thân vừa ăn đầy một miệng cơm chó nhưng đây không phải vấn đề. Y bình tĩnh nhìn con chó còn lại của mình: " Bình An, mày cũng thích Trứng Trứng à? Cũng muốn thân mật kiểu kia với nó hả?"
Otis ngước mắt nhìn Ngu Thiệu, cảm nhận được sự không dám tin phát ra từ tên hooman này. Có vẻ như đối với con người, việc hắn ở cùng với Alexander làm y rất giật mình.
Nói thật, Otis không quan tâm người khác có biết hay không. Hắn có thể bỏ mặc mọi thứ bất cứ lúc nào, cùng lắm thì hắn dẫn Gấu Nhỏ về sống trong rừng rậm nguyên sinh thôi.
Nhưng Ngu Thiệu vừa mới nói rằng sẽ tạo ra một môi trường tốt hơn cho tình yêu của họ nên vì lời hứa này, Otis trực tiếp đáp lại y bằng hành động đứng dậy bao bọc Alexander, đặt đối phương dưới lồng ngực của mình rồi liếm lông cho cậu.
... Đây là việc họ thường làm nhưng lúc đó Ngu Thiệu chỉ nghĩ rằng hai con chó đang chơi đùa.
Ngu Thiệu nhìn Trứng Trứng bị liếm đến mức kêu au áu rồi hít một hơi thật sâu. Thật ra biết được đáp án khiến y nhẹ nhõm hơn. Bởi vì rối rắm nhất là mập mờ và không xác định, giống như chuyện tình cảm của y bây giờ vậy.
Có mập mờ nhưng người trong cuộc vẫn cảm thấy hài lòng. Dù sao đây chính là kết quả tốt nhất rồi.
Nhìn thấy hai con chó vui vẻ bên nhau, với tư cách là huấn luyện viên của bọn chúng cũng không tự chủ được mà mỉm cười. Được rồi, coi như đi cáp treo là món quà y tặng bọn chúng khi công khai đi.
Hôm nay Kiều Thất Tịch được chơi cáp treo như ý muốn, nhân tiện cậu cũng kể truyền thuyết về cáp treo cho Otis. Người ta nói rằng cặp đôi nào đi cáp treo cùng nhau sẽ ở bên nhau mãi mãi đó.
Otis nghĩ: Như vậy chuyến đi cáp treo này rất đáng giá. Hóa ra không phải vì chơi cáp treo mà Gấu Nhỏ mới công khai. (lầm to rồi)
Ngu Thiệu nhìn hai con chó tình chàng ý thiếp (chàng) tận hưởng khung cảnh bên ngoài cáp treo mà cảm thấy chuyện này quá khó khăn với y rồi. Dù vậy Ngu Thiệu vẫn lấy điện thoại ra giúp bọn họ chụp một bức ảnh đẹp.
Y chỉnh sửa một chút rồi tiện tay gửi ảnh cho Phùng Kiêu. Với tư cách là người đã biết chuyện giữa hai con chó Phùng Kiêu chỉ mỉm cười trả lời: Có về ăn cơm không?
Đương nhiên rồi, về ngay đây.
Khuôn mặt đẹp trai của huấn luyện viên tràn ngập nụ cười vui vẻ, sau đó y nghiêm túc nói với Trứng Trứng đang ham chơi: "Cục trưởng Phùng bảo chúng ta về sớm ăn cơm, nên ngồi xong chuyến này sẽ không ngồi nữa."
Ư ư ử ử.
Kiều Thất Tịch muốn phản đối, nói cứ như họ ngồi nhiều lần lắm ấy, rõ ràng đây mới là lần đầu tiên.
Nhưng huấn luyện viên muốn về giao lưu tình cảm với sen hốt phân nên cậu vẫn vẫy đuôi đồng ý. Tốt nhất là hành động nhanh lên, buổi tối ngủ cùng nhau luôn cũng được.
Chiều tan làm, Kiều Thất Tịch và Otis ngồi xe của Phùng Kiêu về nông trường.
Trước kia khi chưa công khai, hành vi của bọn họ trước mặt hooman vẫn tương đối kiềm chế. Hiện tại hai người kia đều đã biết quan hệ của họ rồi thì chẳng có lý do gì mà kiềm chế nữa.
Alexander nằm trong lòng Otis như người không xương, ai nhìn vào cũng biết cậu được yêu chiều nhiều như thế nào.
Trên đường về nhà ngắn ngủi, hai hooman thỉnh thoảng liếc nhìn kính chiếu hậu, đập vào mắt hai người là hình ảnh triền miên, đằm thắm.
Con chó lai sói đẹp trai dũng mãnh lại dịu dàng cúi đầu, hình ảnh thật khiến người ta không dời mắt nổi: Ai cũng có thể nhìn ra hắn quả thật rất thích Trứng Trứng.
Ban đầu Otis đang liếm lông của bé đáng yêu thì nhận thấy hai ánh mắt lén lút mờ ám, hắn lập tức nhạy bén ngẩng đầu nhìn về phía gương.
Huấn luyện viên và sen hốt phân đang nhìn trộm hai con chó yêu đương thì bị bắt ngay tại trận, hai người đàn ông ngay thẳng lập tức cảm thấy rất không được tự nhiên,
Một người tai đỏ bừng, một người suy nghĩ lung tung.
Trở lại nông trường, hai người bình thường luôn kề vai sát cánh nói cười cùng nhau, hôm nay chỉ nói một tiếng rồi việc ai người đó làm. Bầu không khí mờ ám đến lạ kỳ lại... đều do Bình An và Trứng Trứng.
Ảnh hưởng của kỳ trăng tròn còn chưa hết, hôm nay Otis vẫn rất khó chịu. Trong cơ thể như có một con dã thú đang căn nuốt lý trí của hắn, không ngừng giật dây hắn kiểm soát bạn lữ.
Có lẽ đây là di chứng của việc trưởng thành.
Trong hai ngày này, dã thú bình thường đã sớm không chịu nổi mà phóng túng bản tính, không có người yêu sẽ đi khắp nơi để tìm kiếm đối tượng, mà đối với bên ngoài sẽ tỏ ra đặc biệt tàn nhẫn và nóng nảy.
Kẻ có người yêu thì ngày đêm giam cầm người thương cho đến khi trăng non xuất hiện.
Hiển nhiên Otis không giống với dã thú thông thường, ảnh hưởng của trăng tròn đối với hắn chỉ có một chút thôi. Ngoài việc có hơi lưu manh hơn so với bình thường ra thì cũng không có gì khác biệt.
Là một con thú, có đôi khi hắn quá lý trí.
Trăng tròn cũng ảnh hưởng đến Kiều Thất Tịch nhưng cậu rất thoải mái, thích gì làm nấy. Cậu muốn cọ Otis thì cọ, muốn ôm Otis thì ôm. Thậm chí cậu còn chủ động nằm vào trong ngực đối phương.
Otis đương nhiên rất vui khi bé đáng yêu chủ động mời. Đây là thời khắc hắn hạnh phúc nhất và cũng rất hiếm có. Khi về đến nhà, hai chó không thèm kiêng dè ai, trốn vào nhà kho hẹn hò.
Khi huấn luyện viên đến lấy đồ, y vừa mở cửa định bật đèn thì thấy một đôi mắt xanh lục đang nhìn mình, từ trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ cảnh cáo.
Ngu Thiệu phản ứng rất nhanh, biết được có chuyện gì đang xảy ra trong nhà kho nhỏ này, y xấu hổ không nói lên lời: " Giữa ban ngày ban mặt...."
Hai đứa này cay mắt quá rồi đấy! Chúng mày nghĩ là công khai rồi là có thể không cần nể nang ai đấy hả?
Sao có thể được, chuyện này không thể để Phùng Kiêu biết được.
Ngu Thiệu: "... Làm nhanh lên, đừng để cục trưởng của mấy đứa biết."
Sau đó y đi ra ngoài đóng cửa lại. Dù sao thì y đã nói là sẽ hỗ trợ canh chừng rồi, cũng không thể nói mà để đấy được.
"Anh Thiệu, anh đã tìm được cái nồi chưa?" Phùng Kiêu bận rộn trong phòng bếp cần một cái nồi nấu lẩu. Trời lạnh nên anh muốn ăn lẩu.
Đúng rồi, nồi? !
"..." Ngu Thiệu vừa mới nhớ tới việc mình tới lấy đồ nhưng nếu bây giờ, y lại mở cửa làm phiền thì liệu có thể bị Bình An cắn chết không ta? !
Cuối cùng vì để Phùng Kiêu có thể được ăn lẩu mà Ngu Thiệu không còn sợ hãi. Y chuẩn bị tinh thần rồi mở cửa nhà kho mật lần nữa. Lần này hai con mắt xanh lục nhìn y chằm chằm hiện rõ hai chữ "hung ác".
"Tao đi vào lấy một cái nồi, chúng mày tiếp tục..." Huấn luyện viên bình tĩnh nói, vươn tay cầm lấy một cái nồi trong góc rồi nhanh chóng rời đi.
Cứ như thể bị chó đuổi đằng sau!
Ở nhà huấn luyện viên, người và chó thường ăn tối cùng lúc. Tối nay sắp ăn rồi còn không thấy hai con chó đâu, Phùng Kiêu nhìn quanh: "Này, hai đứa chúng nó đâu rồi? Tại sao vẫn chưa ra ăn tối?"
Ngu Thiệu lập tức khẩn trương, chỉ mong trong nhà kho không phát ra tiếng động quá lớn, y nói dối Phùng Kiêu: " Chắc chúng nó chạy đi chơi ở đâu rồi, không phải để ý đến bọn nó, chúng ta ăn cơm trước đi."
Ra ngoài chơi hả?
Phùng Kiêu trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa: "Được, vậy cứ kệ bọn chúng đi". Có lẽ Bình An và Trứng Trứng đang hẹn hò, nếu vậy thì không nên quấy rầy..
Hai anh chàng đẹp trai ngồi đối diện nhau ăn lẩu, trong lòng lại thầm nghĩ đến cùng một chuyện : chó còn giỏi hơn người.
Nhờ sự canh chừng của huấn luyện viên và sen hốt phân, Kiều Thất Tịch và Otis đã có một đêm rất nồng cháy. May mắn hôm sau là ngày trăng non nên bọn họ không còn bị ảnh hưởng bởi trăng tròn nữa.
Thân mật hai ngày liên tục làm tinh thần Kiều Thất Tịch có ít nhiều hơi uể oải, cả người biểu hiện "Tui cần nghỉ ngơi."
Otis vô cùng đau lòng cho gấu nhỏ mặt ủ mày chau. Hắn bỏ hết thức ăn của mình ra ngoài, ở bên đối phương một bước không rời, căn bản chẳng muốn đi làm.
Tình huống này khiến hai hooman cực kỳ bất đắc dĩ nhưng hai người cũng không dám yêu cầu chúng kiềm chế, không được đùa quá trớn, chỉ có thể cho chúng nghỉ vài hôm.
Sức khỏe Kiều Thất Tịch không có gì nghiêm trọng. Cậu chỉ là lười biếng, được nuông chiều quen rồi mà thôi. Nửa đêm, cậu biết tin mình được nghỉ là lại khỏe như voi nhảy disco.
"Otis, em muốn ra ngoài đi dạo, em muốn đi cắm trại."
Kiều Thất Tịch dựa vào Otis, thương lượng xem liệu có thể vụng trộm thu dọn đồ đạc ra ngoài nghỉ phép không: "Anh thấy có được không? Huấn luyện viên liệu có đánh em đến mức ngay cả mẹ đẻ cũng không nhận ra không?"
Hỏi Otis vấn đề này cũng chẳng có tác dụng gì. Đương nhiên Otis sẽ mù quáng ủng hộ gấu nhỏ, thậm chí còn nghe gấu nhỏ chỉ huy mà đi trộm thịt khô và sữa chua cất vào trong ba lô dùng dần.
Về chuyện huấn luyện viên có đánh gấu nhỏ đến mức cả mẹ đẻ cũng không nhận ra hay không? Thứ nhất huấn luyện viên không dám, thứ hai Gấu Nhỏ làm gì có mẹ?
Sáng sớm ngày nghỉ thứ hai, hai người dậy đã không thấy hai con chó đâu.
Tìm cả một vòng quanh nông trại cũng không thấy...
Hai người mệt đến mức thở hồng hộc, ngồi trên bãi cỏ nhìn nhau đầy bất đắc dĩ!
"Anh đoán bọn chúng đi đâu rồi?" Phùng Kiêu nhìn dãy núi cao phía xa, sợ hai con chó của mình sẽ không bao giờ trở lại.
"... Đi nghỉ phép chứ sao."
Việc này không phải quá rõ rồi à?
Hai người lại nhìn nhau. Được rồi, chỉ có thể chấp nhận đáp án này thôi. Hi vọng một tuần sau chúng sẽ trở lại.
Trong một tuần hai con chó nghỉ phép này, huấn luyện viên vẫn phải đi làm bình thường. Vì chó được nghỉ còn người thì không.
Vào ngày thứ hai, có một cuộc điện thoại từ trên tỉnh nói rằng cần sự hỗ trợ của Bình An và Trứng Trứng. Trường hợp này không khó lắm, chỉ cần đi nửa ngày nhưng yêu cầu kỹ thuật cao.
Là tỉnh trưởng Trần tự mình mở lời, nếu như bình thường huấn luyện viên không nói hai lời sẽ đáp ứng nhưng bây giờ y có muốn cũng đồng ý không nổi.
"Xin lỗi tỉnh trưởng Trần, không phải tôi không muốn đồng ý." Huấn luyện viên vừa nói vừa cười khổ: "Nói thật với ông, hai con chó của tôi đã đi nghỉ phép, bây giờ không có trong thành phố."
"Vậy à?" Tỉnh trưởng Trần tưởng y dẫn hai con chó đi nghỉ phép, công việc thì gấp gáp mà họ đúng là cũng không về luôn được: "Vậy được, cũng không nhất định phải là hai đứa nó, tôi đi tìm người khác hỗ trợ vậy."
" Haizzz, được ạ." Huấn luyện viên nói.
... Nhưng chuyện này là thế nào vậy? Y thấy mình thành trợ lý của hai con chó rồi, chuyên bàn bạc các loại nhiệm vụ.
Ngày thứ tư hai con chó đi nghỉ phép, Ngu Thiệu nhận được một cuộc gọi khiến cho y vô cùng ngạc nhiên, nó đến từ cục cục bảo vệ an ninh quốc gia.
Có một nhiệm vụ đặc thù cần bàn bạc với y.
Từ "cục bảo vệ an ninh quốc gia" khiến huấn luyện viên chau mày. Bất kỳ nhiệm vụ nào dính dáng đến mấy chữ này đều không phải nhiệm vụ bình thường. Trong thâm tâm y muốn từ chối.
Vì thế y cũng dùng lý do kia trả lời lại: " Rất xin lỗi, hai con chó của tôi dạo này đi nghỉ phép, nếu chuyện này cần gấp chúng tôi không thể hỗ trợ được."
Không có lệnh triệu tập chính thức, y có thể từ chối.
Nếu đối phương mạnh mẽ yêu cầu mà còn có lệnh triệu tập thì không còn gì để nói. Tuy nhiên bình thường sẽ không làm như vậy. Sự hợp tác hỗ trợ giữa hai đơn vị thường sẽ là anh tình tôi nguyện.
Trừ phi nhiệm vụ này không có y thi không ai có thể làm được.
Đối phương cười nói: "Không cần gấp, chúng tôi có thể đợi." Đối phương còn tiết lộ: "Đồng chí Ngu Thiệu, nhiệm vụ này rất đặc biệt, chỉ có chó của anh mới có thể hoàn thành được. Vì vậy chúng tôi đã xin được lệnh triệu tập của cấp trên rôi. Giờ gọi điện cho anh chỉ là thông báo để mọi người giao lưu, trao đổi thôi."
"What?" Ngu Thiệu nhất thời chưa kịp phản ứng.
Nếu thật là như vậy, y không thể từ chối, phản ứng đầu tiên của y là muốn biết rõ nội dung nhiệm vụ.
Đối phương cũng rất có thành ý, họ quyết định trực tiếp đến gặp y để trao đổi.
Đồng chí cục bảo vệ an ninh quốc gia này có lẽ tình cờ ở thành phố bên cạnh nên đã nhanh chóng tới phân cục Ngu Thiệu đang làm việc.
Hai người ở trong phòng bí mật nói chuyện tới trưa. Tóm gọn chính là một ông trùm kinh doanh từ đen chuyển trắng ở nước ngoài đang cầm tư liệu mà cục bảo vệ an ninh quốc gia cần. Chuyện này can hệ trọng đại, nhất định phải mang về.
Xung quanh ông trùm này luôn có vệ sĩ bảo vệ cẩn thận, rất khó tới gần. Người trong cục bảo vệ an ninh quốc gia cố gắng nhiều năm cũng không có tiến triển.
Gần đây nghe nói trong giới cảnh sát đột nhiên xuất hiện "dị binh" nên bên này mới đến liên hệ.
"Chuyện này chúng tôi cũng đâu thể giúp được gì?" Căn cứ theo chi tiết đối phương miêu tả, ông trùm này rất khó đến gần. Hiện tại lại là thời đại công nghệ cao, không ngụy trang nào có thể che giấu.
Đồng chí cục bảo vệ an ninh quốc gia nói: " Đối tượng thích chó lai sói, cũng thích xem chó thi đấu. Nếu thấy thích con nào sẽ mang về nhà nuôi."
"Ý của anh là để cho chó của tôi làm nội ứng?" Ngu Thiệu lập tức từ chối:" Không được, quá nguy hiểm. Độ tự chủ của chó cảnh sát không cao, bất cứ lúc nào chúng cũng có thể bại lộ."
Ngay cả khi nhiệm vụ yêu cầu, phản ứng đầu tiên của huấn luyện viên vẫn là từ chối.
"Chó cảnh sát và chó quân đội bình thường đúng là độ tự chủ không cao nhưng tôi đã nghiên cứu kỹ biểu hiện của chó anh trong mấy nhiệm vụ trước rồi. Tôi thấy chúng hoàn toàn đủ tiêu chuẩn cho nhiệm vụ này." Đồng chí cục bảo vệ an ninh quốc gia nói: "Đặc biệt là con chó có màu lông nhạt, nó càng dễ đánh lừa đối phương hơn. Nó tên là Trứng Trứng phải không?"
Ngu Thiệu: "Đúng vậy."
Đúng là Trứng Trứng dễ làm người khác mất cảnh giác bởi sự dễ thương khiến người vừa yêu vừa hận. Nhưng huấn luyện viên biết rất rõ ràng Bình An và Trứng Trứng sẽ không đồng ý hành động một mình.
"Độ nguy hiểm của nhiệm vụ này rất cao. Điều duy nhất tôi có thể đảm bảo là ông trùm này rất thích chó và chưa bao giờ làm tổn thương bất kỳ con chó nào. Tuy ông ta không phải là người tốt lành gì nhưng tôi cũng không thể phủ nhận rằng ông ta đối xử với chó rất tốt."
" Mục đích của chúng tôi cũng không phải là giết người mà là lấy lấy tư liệu, chỉ cần cẩn thận là được."
Chỉ lấy tư liệu đúng là không quá khó, con quỷ đội lốt chó Trứng Trứng hoàn toàn có thể làm được.
Vì vậy chuyện Trứng Trứng ra nước ngoài làm nhiệm vụ là chuyện ván đã đóng thuyền, chẳng thể chối từ được.
Alexander đang phơi nắng dưới ánh mặt trời tận hưởng kỳ nghỉ phép mà không hề biết mình sắp trải qua giai đoạn quan trọng nhất trong sự nghiệp cảnh sát của mình: Trở thành một đặc vụ ngầm.
--------------------
Tác giả có chuyện muốn nói:
Cảnh sát Gấu nhỏ: Rất xin lỗi nhá, tôi là cảnh sát đó.
Danh sách chương