Sở Phi Dương dồn Quân Thư Ảnh vào góc hang cần mẫn săn sóc một thôi một hồi bèn rời ra, hài lòng ngắm nghía một Quân Thư Ảnh đã bị hắn làm cho quần áo xộc xệch, hơi thở hỗn loạn. Hắn tươi tắn áp mặt vào mặt y, hôn nhẹ lên môi, cười bảo: “Sao mà nhạy cảm đến vậy? Rõ ràng là ngươi rất có cảm giác với ta, hà tất phải tự khắc chế bản thân thế?”
Chân mày Quân Thư Ảnh giật giật, chưa kịp mở miệng ra bờ môi đã bị Sở Phi Dương bắt lấy. Dưới sự bức bách của hắn, Quân Thư Ảnh khép mắt, trong đầu cân nhắc tình huống cá nằm trên thớt của mình, rốt cuộc đơn giản là im lặng.
Sở Phi Dương hôn xong, còn lưu luyến mân mê khóe môi của y hồi lâu rồi mới tiếc nuối đứng dậy.
Sức nặng đè trên người đột ngột biến mất, xung quanh lại có tiếng sột soạt, Quân Thư Ảnh không khỏi thấy quái lạ, mở mắt ra nhìn theo hướng âm thanh phát ra.
Thấy Sở Phi Dương đangdùng chưởng phong dọn sạch một khoảng đất, rồi cởi áo ngoài đang mặc trên người trải ra, còn cẩn thận vuốt nếp cho phẳng. Hắn vốn đang dùng y phục dành cho đệ tử bậc thấp của phái Thanh Phong Kiếm, để thích nghi với khí hậu lạnh lẽo vùng núi cao nên lớp áo ấy vừa dầy vừa mềm mại.
Sở Phi Dương trải giường xong xuôi, liền quay lại, vừa lúc thấy Quân Thư Ảnh người cứng đờ lui vào tận góc tường. Rõ ràng đã bối rối tới độ tay chân cứng ngắc, lại ương ngạnh làm ra vẻ không thèm để ý. Sở Phi Dương bật cười thành tiếng, đổi lại cái liếc nhìn đầy cảnh giác, bất giác tình cảm trong lòng dâng trào.
Mới chỉ vài tháng trước Quân Thư Ảnh còn như một con độc xà, thời khắc đề phòng hắn, tính kế hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể quay lại cắn hắn một nhát, nhưng hiện tại, người trước mắt hắn lại có thể để hắn tùy ý ôm ấp, tùy ý vỗ về. Sở Phi Dương hốt nhiên hồi tưởng, rồi lại hiểu được hết thảy trước mắt hư ảo đến mức độ nào.
Hắn thật không muốn ép buộc Quân Thư Ảnh, nhưng nếu không làm, Quân Thư Ảnh đích thực định cùng hắn cả đời quân tử chi giao.
Nên nhẫn, hay là không thể nhẫn? Quân Thư Ảnh gian nan ngồi thẳng, xiêm y trước ngực đã bị Sở Phi Dương vần vò tán loạn, lộ rõ một mảng da thịt. Nếu đưa tay kéo áo che lại thì không khỏi có vẻ phản ứng thái quá, nhưng nếu không làm thế… ánh mắt Sở Phi Dương chiếu thẳng vào y thật sự khó nhẫn chịu.Mà Sở Phi Dương cũng không để y nghĩ ngợi lâu, nhanh chóng tiến tới, nắm tay giật y qua, đẩy y ngã trên lớp áo đã trải phẳng.
Toàn thân vô lực khiến Quân Thư Ảnh có chút bức bối, y đẩy Sở Phi Dương, cau mày: “Trước tiên giải huyệt cho ta đã.”
Sở Phi Dương áp sát, nhẹ nhàng kìm cả hai tay đang có ý kháng cự của Quân Thư Ảnh lại, hôn lên trán y, vui vẻ: “Đương nhiên là được, nhưng mà không phải bây giờ.”
Nói đoạn đẩy một cái, khiến Quân Thư Ảnh mất đà nằm ngửa hẳn ra. Sở Phi Dương nhoài người lên, chống hai tay ở hai bên mặt y.
Vóc dáng của cả hai vốn tương đương nhau, nhưng lúc này Sở Phi Dương lại cưỡng chế Quân Thư Ảnh nằm gọn dưới thân mình, có gặp chút chống cự nào từ y cũng chỉ rất nhỏ bé yếu ớt, tạo cho nội tâm hắn tia vui sướng không tên.
“Sở Phi Dương, đồ tiểu nhân đê tiện!” Quân Thư Ảnh ý thức được nói gì cũng phí lời, lạnh giọng một câu rồi im bặt.
Sở Phi Dương cười, nhẹ nhàng hôn dọc từ mang tai y xuống cổ, thì thào bằng chất giọng khàn khàn ám muội: “Không chỉ đê tiện tiểu nhân, còn là mặt người dạ thú, lưu manh du đãng…”
Vừa nói người vừa chuyển động, khiến hai thân thể qua làn vải mỏng như có như không cọ xát, khóe môi mang ý đùa cợt quan sát biểu cảm Quân Thư Ảnh.
“…” Quân Thư Ảnh nhắm luôn mắt lại, cố ý lờ đi vẻ mặt xấu xa của đối phương. Nhưng xúc cảm trên cơ thể thì không cách gì lảng tránh được, nhiệt lượng từ bụng dưới chầm chậm dâng lên, lan dần ra tứ phía.
Sở Phi Dương lắc chân một cái, đạp giày của cả hai văng đi. Tay cũng liền lạc vòng xuống phía dưới Quân Thư Ảnh, nhanh nhẹn cởi bỏ dải khố.
Quân Thư Ảnh cơ hồ là không thể chịu được kích thích tinh thần, dẫy người co chân muốn đá Sở Phi Dương ra, hắn lại chỉ cần nhỏm lên là đã đem cả người y áp đảo xuống.
Quân Thư Ảnh thở hổn hển: “Sở Phi Dương, buông ra! Ta không muốn…”
Môi Sở Phi Dương đã phủ lên môi Quân Thư Ảnh, nuốt gọn những lời chưa kịp nói.
“Ưm… ta nói gì người không hiểu hả? Bỏ ta ra… ư ưm…” Môi vừa được thả ra, Quân Thư Ảnh lập tức gầm lên, rồi lại tiếp tục bị môi Sở Phi Dương ngấu nghiến.
Lặp đi lặp lại vài bận, tới lúc Sở Phi Dương buông y ra một lần nữa, Quân Thư Ảnh rốt cuộc đầu hàng không lên tiếng, chỉ thở dốc dồn dập, mặt ẩn ẩn giận dữ.
Sở Phi Dương đưa tay vuốt ve trán Quân Thư Ảnh, vuốt mấy sợi tóc tán loạn gọn ra đằng sau, ôn nhu vô vàn mà thì thầm: “Có thể ôm lấy ngươi thế này, thật là tốt. Ngươi mặc một thân áo trắng như vậy, có phải bởi vì cho rằng ta thật đã chết, từ nay âm dương cách trở, muốn gặp chẳng được, muốn chạm chẳng tới, có muốn mộng, cũng mộng không thấy…?”
Quân Thư Ảnh từ từ bình tĩnh lại, từng câu từng câu của Sở Phi Dương nhất thời làm quãng thời gian sinh tử không rõ, nhạn bặt cá tăm hiển hiện rõ ràng trong trí nhớ. Lúc ấy không thấy là lâu, mà giờ nghĩ lại lòng dạ liền lạnh ngắt, đưa mắt qua bắt gặp gương mặt Sở Phi Dương đang nhìn y chăm chú, cảm thụ bàn tay ấm áp trên trán, tâm tư bất giác nhủ thầm hai chữ, may mắn…Sở Phi Dương thấy ánh mắt phức tạp của Quân Thư Ảnh, kìm không đặng cúi đầu, khe khẽ hôn lên hai mắt y. Hai tay cũng bắt đầu náo động trở lại, vén tà áo dài của Quân Thư Ảnh lên, cởi hết vải vóc vướng víu dưới hạ thân.
Hắn thuận một đường hôn Quân Thư Ảnh, từ cằm xuống cổ, ngực, bụng, thấp hơn nữa, đến cả bắp đùi non mịn cũng tỉ mỉ hôn liếm một lượt. Khi tay hắn đặt lên bộ phận hơi ngẩng cao của Quân Thư Ảnh, cảm giác thân người y khẽ run rẩy.
Khóe miệng Sở Phi Dương nồng đậm tiếu ý, tay thong thả có nhịp điệu vuốt động. Quân Thư Ảnh kêu một tiếng rất nhỏ, Sở Phi Dương lần nữa vươn người, gỡ hai tay đang bụm miệng của y ra, kiên nhẫn mơn man đùa nghịch đôi môi đỏ đang mím chặt.
“Ư ưm… a…” Quân Thư Ảnh chịu không nổi sự quấy rầy tinh vi của hắn, quay phắt mặt đi, làn môi vừa khẽ mở đã thoát ra vài tiếng nức nở không thể ngăn được.
Y gian nan nhận ra vật nóng bừng đang án ngữ trên đùi y vừa trướng lớn thêm vài phần.
Sở Phi Dương sau cùng cũng chịu buông tha bộ phận nhạy cảm của y, kéo vạt áo y chệch ra, tay chuyển lên vuốt ve phía mạn sườn vòng ra đằng sau, động tác thập phần khiêu khích.
Chân mày Quân Thư Ảnh giật giật, chưa kịp mở miệng ra bờ môi đã bị Sở Phi Dương bắt lấy. Dưới sự bức bách của hắn, Quân Thư Ảnh khép mắt, trong đầu cân nhắc tình huống cá nằm trên thớt của mình, rốt cuộc đơn giản là im lặng.
Sở Phi Dương hôn xong, còn lưu luyến mân mê khóe môi của y hồi lâu rồi mới tiếc nuối đứng dậy.
Sức nặng đè trên người đột ngột biến mất, xung quanh lại có tiếng sột soạt, Quân Thư Ảnh không khỏi thấy quái lạ, mở mắt ra nhìn theo hướng âm thanh phát ra.
Thấy Sở Phi Dương đangdùng chưởng phong dọn sạch một khoảng đất, rồi cởi áo ngoài đang mặc trên người trải ra, còn cẩn thận vuốt nếp cho phẳng. Hắn vốn đang dùng y phục dành cho đệ tử bậc thấp của phái Thanh Phong Kiếm, để thích nghi với khí hậu lạnh lẽo vùng núi cao nên lớp áo ấy vừa dầy vừa mềm mại.
Sở Phi Dương trải giường xong xuôi, liền quay lại, vừa lúc thấy Quân Thư Ảnh người cứng đờ lui vào tận góc tường. Rõ ràng đã bối rối tới độ tay chân cứng ngắc, lại ương ngạnh làm ra vẻ không thèm để ý. Sở Phi Dương bật cười thành tiếng, đổi lại cái liếc nhìn đầy cảnh giác, bất giác tình cảm trong lòng dâng trào.
Mới chỉ vài tháng trước Quân Thư Ảnh còn như một con độc xà, thời khắc đề phòng hắn, tính kế hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể quay lại cắn hắn một nhát, nhưng hiện tại, người trước mắt hắn lại có thể để hắn tùy ý ôm ấp, tùy ý vỗ về. Sở Phi Dương hốt nhiên hồi tưởng, rồi lại hiểu được hết thảy trước mắt hư ảo đến mức độ nào.
Hắn thật không muốn ép buộc Quân Thư Ảnh, nhưng nếu không làm, Quân Thư Ảnh đích thực định cùng hắn cả đời quân tử chi giao.
Nên nhẫn, hay là không thể nhẫn? Quân Thư Ảnh gian nan ngồi thẳng, xiêm y trước ngực đã bị Sở Phi Dương vần vò tán loạn, lộ rõ một mảng da thịt. Nếu đưa tay kéo áo che lại thì không khỏi có vẻ phản ứng thái quá, nhưng nếu không làm thế… ánh mắt Sở Phi Dương chiếu thẳng vào y thật sự khó nhẫn chịu.Mà Sở Phi Dương cũng không để y nghĩ ngợi lâu, nhanh chóng tiến tới, nắm tay giật y qua, đẩy y ngã trên lớp áo đã trải phẳng.
Toàn thân vô lực khiến Quân Thư Ảnh có chút bức bối, y đẩy Sở Phi Dương, cau mày: “Trước tiên giải huyệt cho ta đã.”
Sở Phi Dương áp sát, nhẹ nhàng kìm cả hai tay đang có ý kháng cự của Quân Thư Ảnh lại, hôn lên trán y, vui vẻ: “Đương nhiên là được, nhưng mà không phải bây giờ.”
Nói đoạn đẩy một cái, khiến Quân Thư Ảnh mất đà nằm ngửa hẳn ra. Sở Phi Dương nhoài người lên, chống hai tay ở hai bên mặt y.
Vóc dáng của cả hai vốn tương đương nhau, nhưng lúc này Sở Phi Dương lại cưỡng chế Quân Thư Ảnh nằm gọn dưới thân mình, có gặp chút chống cự nào từ y cũng chỉ rất nhỏ bé yếu ớt, tạo cho nội tâm hắn tia vui sướng không tên.
“Sở Phi Dương, đồ tiểu nhân đê tiện!” Quân Thư Ảnh ý thức được nói gì cũng phí lời, lạnh giọng một câu rồi im bặt.
Sở Phi Dương cười, nhẹ nhàng hôn dọc từ mang tai y xuống cổ, thì thào bằng chất giọng khàn khàn ám muội: “Không chỉ đê tiện tiểu nhân, còn là mặt người dạ thú, lưu manh du đãng…”
Vừa nói người vừa chuyển động, khiến hai thân thể qua làn vải mỏng như có như không cọ xát, khóe môi mang ý đùa cợt quan sát biểu cảm Quân Thư Ảnh.
“…” Quân Thư Ảnh nhắm luôn mắt lại, cố ý lờ đi vẻ mặt xấu xa của đối phương. Nhưng xúc cảm trên cơ thể thì không cách gì lảng tránh được, nhiệt lượng từ bụng dưới chầm chậm dâng lên, lan dần ra tứ phía.
Sở Phi Dương lắc chân một cái, đạp giày của cả hai văng đi. Tay cũng liền lạc vòng xuống phía dưới Quân Thư Ảnh, nhanh nhẹn cởi bỏ dải khố.
Quân Thư Ảnh cơ hồ là không thể chịu được kích thích tinh thần, dẫy người co chân muốn đá Sở Phi Dương ra, hắn lại chỉ cần nhỏm lên là đã đem cả người y áp đảo xuống.
Quân Thư Ảnh thở hổn hển: “Sở Phi Dương, buông ra! Ta không muốn…”
Môi Sở Phi Dương đã phủ lên môi Quân Thư Ảnh, nuốt gọn những lời chưa kịp nói.
“Ưm… ta nói gì người không hiểu hả? Bỏ ta ra… ư ưm…” Môi vừa được thả ra, Quân Thư Ảnh lập tức gầm lên, rồi lại tiếp tục bị môi Sở Phi Dương ngấu nghiến.
Lặp đi lặp lại vài bận, tới lúc Sở Phi Dương buông y ra một lần nữa, Quân Thư Ảnh rốt cuộc đầu hàng không lên tiếng, chỉ thở dốc dồn dập, mặt ẩn ẩn giận dữ.
Sở Phi Dương đưa tay vuốt ve trán Quân Thư Ảnh, vuốt mấy sợi tóc tán loạn gọn ra đằng sau, ôn nhu vô vàn mà thì thầm: “Có thể ôm lấy ngươi thế này, thật là tốt. Ngươi mặc một thân áo trắng như vậy, có phải bởi vì cho rằng ta thật đã chết, từ nay âm dương cách trở, muốn gặp chẳng được, muốn chạm chẳng tới, có muốn mộng, cũng mộng không thấy…?”
Quân Thư Ảnh từ từ bình tĩnh lại, từng câu từng câu của Sở Phi Dương nhất thời làm quãng thời gian sinh tử không rõ, nhạn bặt cá tăm hiển hiện rõ ràng trong trí nhớ. Lúc ấy không thấy là lâu, mà giờ nghĩ lại lòng dạ liền lạnh ngắt, đưa mắt qua bắt gặp gương mặt Sở Phi Dương đang nhìn y chăm chú, cảm thụ bàn tay ấm áp trên trán, tâm tư bất giác nhủ thầm hai chữ, may mắn…Sở Phi Dương thấy ánh mắt phức tạp của Quân Thư Ảnh, kìm không đặng cúi đầu, khe khẽ hôn lên hai mắt y. Hai tay cũng bắt đầu náo động trở lại, vén tà áo dài của Quân Thư Ảnh lên, cởi hết vải vóc vướng víu dưới hạ thân.
Hắn thuận một đường hôn Quân Thư Ảnh, từ cằm xuống cổ, ngực, bụng, thấp hơn nữa, đến cả bắp đùi non mịn cũng tỉ mỉ hôn liếm một lượt. Khi tay hắn đặt lên bộ phận hơi ngẩng cao của Quân Thư Ảnh, cảm giác thân người y khẽ run rẩy.
Khóe miệng Sở Phi Dương nồng đậm tiếu ý, tay thong thả có nhịp điệu vuốt động. Quân Thư Ảnh kêu một tiếng rất nhỏ, Sở Phi Dương lần nữa vươn người, gỡ hai tay đang bụm miệng của y ra, kiên nhẫn mơn man đùa nghịch đôi môi đỏ đang mím chặt.
“Ư ưm… a…” Quân Thư Ảnh chịu không nổi sự quấy rầy tinh vi của hắn, quay phắt mặt đi, làn môi vừa khẽ mở đã thoát ra vài tiếng nức nở không thể ngăn được.
Y gian nan nhận ra vật nóng bừng đang án ngữ trên đùi y vừa trướng lớn thêm vài phần.
Sở Phi Dương sau cùng cũng chịu buông tha bộ phận nhạy cảm của y, kéo vạt áo y chệch ra, tay chuyển lên vuốt ve phía mạn sườn vòng ra đằng sau, động tác thập phần khiêu khích.
Danh sách chương