Trước tới giờ, nhãn quang Sở Phi Dương khi nhìn y lúc nào cũng mang theo khát vọng cháy bỏng. Quân Thư Ảnh nhiều lần muốn xem nhẹ, nhưng ánh mắt ấy của hắn giờ giờ phút phút theo sát y, như bóng với hình, không cách nào dứt ra được. Vô luận thế nào, y cũng không thể thích ứng nổi với khao khát lớn lao đến thế của người khác hướng tới mình, càng khó lòng thản nhiên tiếp nhận. Hiện tại Sở Phi Dương lại giở trò tiểu nhân điểm huyệt y, hiển nhiên là không còn ý định tiếp tục che giấu tâm tư nữa.
Quân Thư Ảnh chợt thấy sợ hãi. Đích thực là y kính nể nhân phẩm lẫn võ công của Sở Phi Dương, nhưng không thể làm loại chuyện trái khoáy này được…
Sở Phi Dương đặt Quân Thư Ảnh ngồi xuống, lưng dựa vào vách đá trong hang. Bản thân hắn cũng ngồi xuống trước mặt y, tiếu ý tràn ngập nhìn ngắm. (= = sói tia mồi, haiz)
Quân Thư Ảnh gắng gượng ngồi thẳng băng, thần thái nghiêm trang, nhưng cảm giác vô lực khiến cho tâm lý y càng thêm bất đắc dĩ.
“Sở Phi Dương, ta kính trọng một anh hùng hào kiệt chân chính như ngươi. Nếu ngươi đã có lòng xem ta như bằng hữu, từ nay chúng ta liền kết giao tri kỷ, ngươi thấy thế nào?”
“Đương nhiên~” Sở Phi Dương cười toe toét.
Quân Thư Ảnh thừa biết ý tứ của hắn hoàn toàn không giống với mình, cộng thêm bộ dáng Sở Phi Dương chẳng có chút ý định đứng đắn gì, trong lòng không khỏi hấp tấp. Y thoáng trầm ngâm, rồi tận lực dùng vẻ mặt ôn hòa nhất mà nói: “Ta đã nghĩ được thông suốt rồi, lúc trước là do ta quá u mê cố chấp. Lời khuyên của ngươi ta đã suy xét kỹ càng, từ nay sẽ không gây ra những việc hồ đồ nữa…”
Nụ cười của Sở Phi Dương càng thêm xán lạn, vui vẻ gật gật đầu.
Khẩu khí của Quân Thư Ảnh cũng không chút giận dữ, tiếp tục bình tĩnh thuyết phục: “Ân oán ngày trước một bút xóa bỏ. Chúng ta xem như là đánh nhau rồi mới thành bằng hữu, từ nay về sau dùng lễ quân tử mà đối đãi nhau.” (từ gốc: quân tử chi giao = đối đãi nhau theo lễ nghĩa người quân tử = không xôi không thịt ăn chay trường)
“Không thể.” (mơ đi em!) Sở Phi Dương rướn tới, nhướn mày: “Tiểu Thạch Đầu mỗi ngày mỗi lớn, ngươi với ta sao có thể trở thành quân tử chi giao được?”
Quân Thư Ảnh cứng đờ người, mặt hết trắng lại xanh. Sở Phi Dương trong bụng đắc ý, ngoài mặt càng khoác lên vẻ vô lại, chậm rãi nghiêng người trêu chọc, “Quân tử chi giao hay tiểu nhân chi giao, chẳng phải đều là giao tình cả sao? Ta tình nguyện cùng ngươi ngọt nồng như rượu …” (1)
“Ngươi!” Mặt Quân Thử Ảnh sa sầm, vừa muốn nổi giận thì đã bị Sở Dương ôm chầm lấy.
Sở Phi Dương chôn mặt ở hõm vai Quân Thư Ảnh, âu yếm dụi dụi. Hành động ôn nhu đầy lưu luyến ấy khiến những lời nóng giận chực thoát ra khỏi miệng y bất giác tiêu biến.
Thanh âm Sở Phi Dương trầm và buồn, xuyên qua lớp lớp xiêm y, thấm vào tận sâu đáy lòng, gây ra từng đợt chấn động rất nhỏ: “Quân Thư Ảnh, đừng tiếp tục làm ta thất vọng nữa…” Trong thanh âm hắn gánh nặng mỏi mệt, như khẩn cầu, lại đượm màu bi ai…Quân Thư Ảnh bất giác thốt không nên lời.
Ngày trước y xem Sở Phi Dương là kẻ địch, tất yếu cho rằng hắn gây khó dễ cho mình khắp nơi, nên trăm phương ngàn kế tìm cách đối địch với hắn, cũng chẳng cảm thấy có gì không ổn. Nhưng bây giờ nếu đã coi Sở Phi Dương là bằng hữu, thậm chí còn muốn có mối quan hệ mật thiết hơn cả bằng hữu, thì xem xét lại những việc trước kia, khó mà phủ nhận được hảo ý lẫn nỗi khổ tâm của hắn. Thân là kẻ chất chứa lỗi lầm như y, muốn nói gì cũng không được.
Nhưng mà trọng yếu hơn, giọng điệu dường như sắp chống đỡ không nổi nhọc nhằn ấy của Sở Phi Dương, y đã từng nghe một lần. Vẻ mặt chán ngán bất nhẫn của Sở Phi Dương khi ấy hiện ra rõ nét mồn một, khiến nhịp tim Quân Thư Ảnh bất giác dồn dập.
Một Sở Phi Dương như thế, y vĩnh viễn không muốn gặp lại.
Quân Thư Ảnh vẫn còn đang thẫn thờ, đột nhiên nhận ra tay Sở Phi Dương đã luồn vào áo mình từ bao giờ, đang táo tợn vuốt ve ngực y.
“Ngươi… ngươi làm cái gì đấy?!” Quân Thư Ảnh dựng tóc gáy, trong nháy mắt đã quên sạch bi thương, cố gắng kháng cự, đẩy Sở Phi Dương ra.
Sở Phi Dương thì đã chuyên tâm vùi đầu trên người y, cuồng nhiệt tấn công phần da thịt lộ ra ngoài vạt áo bung mở. Chẳng mấy chốc trước ngực Quân Thư Ảnh đã cương lên hai nốt nhỏ. Cảm thấy thân thể trong tay hơi hơi run rẩy, Sở Phi Dương càng ra sức mút liếm, phát ra những âm thanh cắn nuốt đầy đói khát. Nghe được tiếng thở dốc phía trên, tay hắn cũng không quên nhiệm vụ, tăng thêm nhiệt tình chạy khắp nơi mơn man đùa bỡn.
“Sở… Sở Phi Dương, giữa ban ngày ban mặt, lại đang ở Lãng Nguyệt sơn, bất cứ lúc nào cũng có thể có người đuổi tới, ngươi… ngươi phát rồ cái gì vậy!?!” Quân Thư Ảnh cường lực khống chế hơi thở hổn hển, nghiến răng quát.
Sở Phi Dương cũng chẳng thèm ngẩng đầu, vung một tay ra đằng sau, năm ngón tay mở rộng phát chưởng, đất đá lập tức ầm ầm đổ xuống cửa động, nháy mắt bên trong tối sầm đi.
“Chuyện chỗ sư phụ, Vân Thâm tự động giải quyết êm đẹp. Không có ai đuổi theo đâu, ngươi cứ an tâm.” Giọng của Sở Phi Dương có điểm trầm thấp khó nghe, lại khàn khàn nồng đậm lửa dục khó nén.
“…”
Đôi tay của Sở Phi Dương vẫn không ngừng bừa bãi càn quấy trên người Quân Thư Ảnh, y cắn chặt môi, hai tay bấu trên vai Sở Phi Dương lại không cách gì phát ra khí lực.
“Á!” Thấy Quân Thư Ảnh bất ngờ thốt ra một tiếng kêu đau đớn, Sở Phi Dương mới thoáng ngước lên. Hai mắt hắn bị lửa dục thiêu đỏ rực, phảng phất một tia tà khí, nhìn tới mức Quân Thư Ảnh có điểm chột dạ. Y nuốt nước bọt, yết hầu chỉ thấy khô khốc nhức nhối, thận trọng cầu may: “Ta… trên người ta đang mang thương tích, chúng ta để sau này hẵng…”
“Ta sẽ cẩn thận.” Sở Phi Dương căn bản còn chẳng để y nói cho hết câu, nhe răng cười cắt đứt lời, tiếp tục vùi mặt xuống nỗ lực làm việc lớn.
“… Quân vô lại!” Quân Thư Ảnh tuyệt vọng nhắm mắt, căm hận mắng.
.
..
—
(1) Gốc [Ngã tình nguyện cân nhĩ cam như lễ]- Trang Tử, trong sách Sơn Mộc có viết ”Quân tử chi giao đạm nhược thủy, tiểu nhân chi giao cam như lễ.”, nghĩa là người quân tử đối đãi người khác đạm mạc nhạt nhẽo như nước lã, còn kẻ tiểu nhân thì vồn vã ngọt ngào như rượu.- Ý bạn Dê ở đây là đang bỡn vợ, con cái lớn tướng rồi còn bày đặt đòi cùng chồng làm một cặp quân tử ăn chay. )
.
Danh sách chương