Từ khi đến khách điếm, Tiểu Thạch Đầu cứ một mực dính lấy Quân Thư Ảnh. Ngay từ nhỏ tiểu tử này đã thân thiết với Quân Thư Ảnh, lần này bị chia lìa lâu như vậy, nên ngay cả ánh mắt cũng bám riết Quân Thư Ảnh, một khắc cũng không chịu rời. Quân Thư Ảnh không muốn đánh động đến người của Thanh Lang, hơn nữa khách điếm này toàn bộ đều do Thanh Lang bao trọn, y cũng không ngu ngốc gì mà đi gây chuyện. Y lợi dụng thời cơ bọn ảnh vệ lơ là canh giác mà mang Cao Phóng bỏ trốn.Vài ngày sau ba người vẫn chu du khắp nơi, không nơi ẩn thân, đến khi Cao Phóng đề nghị chi bằng đến đình viện nơi họ từng ở trước kia. Đó là nơi Sở Phi Dương đã mua, vẫn là nơi bí mật đối với người khác. Với tình hình Quân Thư Ảnh gây thù chuốc oán với tất cả mọi người, thì tốt hơn hết là không nên lộ mặt ra ngoài.
Quân Thư Ảnh ngay từ đầu cũng không biết phải làm gì nên cũng vui vẻ đồng ý. Y còn vội vàng muốn trở về nơi đó hơn cả Cao Phóng, như người nhớ nhà sắp được trở về.
Hai người mang Tiểu Thạch Đầu cùng trở về chốn cũ. Dọc đường đi họ nghe không ít lời đồn đãi về những chuyện trong chốn giang hồ.
Hành động của Quân Thư Ảnh đã chọc giận toàn bộ võ lâm. Tuy rằng không gây nợ máu, nhưng thù oán y gây ra cũng không phải là ít. Nhất là một số danh môn chính phái trước nay không chịu nổi qua thời hạn mười ngày của Quân Thư Ảnh đều cúi đầu quy phục y. Phải chịu khuất phục một cách nhục nhã như vậy, các môn phái tự xưng đức cao vọng trọng không thể nào bỏ qua. Huống hồ, không kể Thanh Phong Kiếm phái, có những bang phái tuy vô danh tiểu tốt nhưng vẫn kiên trì đến cùng, thì bọn họ, mang danh khí khái trượng nghĩa lại không sánh bằng, như vậy thì còn mặt mũi nào. Việc này sao có thể dễ dàng mà bỏ qua? Thế là thù mới hận cũ, tất cả đều trút lên đầu Quân Thư Ảnh.
Võ lâm trung nguyên hận Quân Thư Ảnh đến khắc cốt ghi tâm khiến Cao Phóng vạn phần lo lắng, sợ bọn họ không thể trốn thoát nổi. Chỉ sợ Quân Thư Ảnh suốt đời không thể nào sống bình yên được nữa. Chỉ khi chết đi may ra y mới mới thoát khỏi cảnh bị truy bắt, không thì vĩnh viễn phải sống trong cảnh trốn chui trốn nhủi, một khắc cũng không được mất cảnh giác.
Cao Phóng biết rằng chỉ với tài sức của mình hắn thì không thể hộ vệ Quân Thư Ảnh chu toàn. Ngược lại, hắn càng không muốn Quân Thư Ảnh quay về thống lĩnh Thiên Nhất giáo. Nếu như vậy chẳng phải lại bắt đầu một vòng lẩn quẩn, kết cục cũng như vậy sao? Vất vả lắm Quân Thư Ảnh mới thay đổi được như ngày nay, hắn sao có thể để y trở lại bản tính như trước kia?
Nếu như thế, tất cả cố gắng của Sở Phi Dương, ngay cả việc Sở Phi Dương dùng sinh mệnh chính mình để đổi lấy mạng sống của Quân Thư Ảnh còn có ý nghĩa gì nữa?
Người duy nhất có năng lực làm thay đổi một Quân Thư Ảnh ngang ngược chỉ sợ lúc này đã sớm hoá thành… một đống xương khô vô dụng, nằm chịu gió táp mưa sa, để côn trùng gặm nhắm.
Thế sự là vậy. Dù khi còn sống võ công có cao cường đến đâu, dù là tuyệt thế cao thủ mà người khác chỉ có thể nhìn lên ngưỡng vọng chứ suốt đời cũng không thể sánh bằng, cũng không thể chống nổi cái chết, không thể không tan vào bụi đất…
Cao Phóng không muốn nghĩ đến nữa.
Mà Quân Thư Ảnh, mặc dù nghe những lời đồn đãi này cũng làm như không. Như thể y đã đi vào cõi thần tiên thiên ngoại, không thể biết được y suy nghĩ điều gì. Cứ như người mà cả võ lâm muốn chém giết, hận không thể chặt làm trăm mảnh không phải là y vậy.
Hai người phóng ngựa không ngừng, chẳng mấy chốc đã trở về căn đình viện tao nhã trước kia.
Khi rời đi, cứ nghĩ vĩnh viễn sẽ không có ngày trở lại. Hiện giờ gần ngay trước mắt, mới đột nhiên cảm thấy từng đợt từng đợt tưởng niệm bất chợt dâng lên từ đáy lòng. Như cảm giác mệt mỏi sau một thời gian dài phiêu bạt cuối cùng lại trở về chốn cũ.Họ chưa bao giờ biết rằng, giữa thế gian rộng lớn, có một nơi chốn để trở về lại thích ý như vậy.
Không biết ai đã cẩn thận khoá cửa đình viện. Khoá vẫn còn mới, lẳng lặng chắn ngang cửa.
Quân Thư Ảnh xuống ngựa, đến trước cửa đình viện, vươn tay cầm khoá, khẽ vuốt ve, rồi dùng lực bẻ khoá.
“Giáo chủ…” Cao Phóng cũng nhảy xuống ngựa, tiến theo sau Quân Thư Ảnh. Quân Thư Ảnh mang Tiểu Thạch Đầu nãy giờ y vẫn địu trên lưng đưa cho Cao Phóng, một cước đá văng cánh cửa, lập tức biến mất vào đình viện.
Cao Phóng vừa dỗ dành Tiểu Thạch Đầu đang bắt đầu mếu máo, vừa vội vàng theo vào.
Quân Thư Ảnh đi một vòng, mở toang cửa những căn phòng đã lâu không thấy ánh mặt trời.
Qua từng phòng, cước bộ của Quân Thư Ảnh chẳng những không chậm lại mà càng vội vàng thêm. Gương mặt cũng mang vẻ hối hả, thậm chí có chút kích động.
Liên tiếp ba bốn khoảnh sân đều bỏ hoang không bóng người, cây cối trong hoa viên cũng đã héo rũ, nơi nào cũng mang vẻ tiêu điều. Trước kia từng là nơi sạch sẽ thoáng đãng, giờ bị chủ nhân vứt bỏ, cỏ dại lan tràn.
Y lại xuyên qua một cánh cửa, tiến vào một khoảng sân trống. Cảnh sắc quen thuộc trước mắt khiến Quân Thư Ảnh hơi run lên, đây là nơi trước kia y từng ở. Y nhìn quanh, dưới tàn cây giữa sân là một chiếc bàn trà, bên trên có một bộ cờ, với vài quân cờ bên trên. Một chén trà xanh bên cạnh, màu nước trà đã sớm phai nhoà, bên trong còn có tạp chất.
Mắt Quân Thư Ảnh sáng lên, trên mặt hiện vẻ vui mừng. Y rảo bước đến cạnh bàn cờ, cầm lấy một quân cờ, lớp bụi mỏng thêm thân cờ dính vào tay y. Y giương mắt nhìn quanh, lần trước ở đây không có bàn cờ này.
Một mảnh lá khô bị gió thổi, nhẹ nhàng bay đến.
Quân Thư Ảnh bắt lấy. Mảnh lá khô nhỏ bé yếu ớt, y chỉ dùng một chút lực đã tan thành từng mảnh nhỏ. Trong phút chốc, Quân Thư Ảnh chợt dâng lên cảm giác tiếc nuối.
Phải chăng là do, càng muốn chạm vào nhưng trước mặt chỉ là hư không, mờ mịt, vô tận.
Trước kia, hắn luôn ở bên cạnh, ở nơi mà lúc nào y cũng thể chạm vào. Hiện giờ, vươn tay ra, chỉ có gió lạnh căm căm…
Phía sau đột nhiên vang lên tiếng động. Quân Thư Ảnh nắm chặt quân cờ, xoay người sang, suýt chút nữa y đã kêu lên cái tên kia…
“Giáo chủ, là ta.” Trước mặt y là Cao Phóng với vẻ mặt bất đắc dĩ.
Cao Phóng nhìn bàn cờ phía sau Quân Thư Ảnh, nói: “Đó là do ta bày ra hôm trước kia đi đón Tiểu Thạch Đầu…”
Quân Thư Ảnh gật gật đầu, nét dao động trên gương mặt đã sớm biến mất, giọng nói vẫn bình tĩnh như mọi khi: “Trước tiên hãy lo dọn dẹp nơi này cho sạch sẽ đi. Ba người chúng ta tạm thời ngụ ở đây.”
Cao Phóng nhìn Quân Thư Ảnh, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, bắt đầu đi dọn dẹp chỗ ở.
--------------------------------------------------------------------------Sở Phi Dương kia ước hẹn một cuộc sống tiêu diêu tự tại với y, rồi chốc sau lại bỏ y lại giữa sương mù, khiến y vĩnh viễn không thấy tương lai, không thấy phương hướng, thậm chí đánh mất chính mình…—————-
Quân Thư Ảnh ngay từ đầu cũng không biết phải làm gì nên cũng vui vẻ đồng ý. Y còn vội vàng muốn trở về nơi đó hơn cả Cao Phóng, như người nhớ nhà sắp được trở về.
Hai người mang Tiểu Thạch Đầu cùng trở về chốn cũ. Dọc đường đi họ nghe không ít lời đồn đãi về những chuyện trong chốn giang hồ.
Hành động của Quân Thư Ảnh đã chọc giận toàn bộ võ lâm. Tuy rằng không gây nợ máu, nhưng thù oán y gây ra cũng không phải là ít. Nhất là một số danh môn chính phái trước nay không chịu nổi qua thời hạn mười ngày của Quân Thư Ảnh đều cúi đầu quy phục y. Phải chịu khuất phục một cách nhục nhã như vậy, các môn phái tự xưng đức cao vọng trọng không thể nào bỏ qua. Huống hồ, không kể Thanh Phong Kiếm phái, có những bang phái tuy vô danh tiểu tốt nhưng vẫn kiên trì đến cùng, thì bọn họ, mang danh khí khái trượng nghĩa lại không sánh bằng, như vậy thì còn mặt mũi nào. Việc này sao có thể dễ dàng mà bỏ qua? Thế là thù mới hận cũ, tất cả đều trút lên đầu Quân Thư Ảnh.
Võ lâm trung nguyên hận Quân Thư Ảnh đến khắc cốt ghi tâm khiến Cao Phóng vạn phần lo lắng, sợ bọn họ không thể trốn thoát nổi. Chỉ sợ Quân Thư Ảnh suốt đời không thể nào sống bình yên được nữa. Chỉ khi chết đi may ra y mới mới thoát khỏi cảnh bị truy bắt, không thì vĩnh viễn phải sống trong cảnh trốn chui trốn nhủi, một khắc cũng không được mất cảnh giác.
Cao Phóng biết rằng chỉ với tài sức của mình hắn thì không thể hộ vệ Quân Thư Ảnh chu toàn. Ngược lại, hắn càng không muốn Quân Thư Ảnh quay về thống lĩnh Thiên Nhất giáo. Nếu như vậy chẳng phải lại bắt đầu một vòng lẩn quẩn, kết cục cũng như vậy sao? Vất vả lắm Quân Thư Ảnh mới thay đổi được như ngày nay, hắn sao có thể để y trở lại bản tính như trước kia?
Nếu như thế, tất cả cố gắng của Sở Phi Dương, ngay cả việc Sở Phi Dương dùng sinh mệnh chính mình để đổi lấy mạng sống của Quân Thư Ảnh còn có ý nghĩa gì nữa?
Người duy nhất có năng lực làm thay đổi một Quân Thư Ảnh ngang ngược chỉ sợ lúc này đã sớm hoá thành… một đống xương khô vô dụng, nằm chịu gió táp mưa sa, để côn trùng gặm nhắm.
Thế sự là vậy. Dù khi còn sống võ công có cao cường đến đâu, dù là tuyệt thế cao thủ mà người khác chỉ có thể nhìn lên ngưỡng vọng chứ suốt đời cũng không thể sánh bằng, cũng không thể chống nổi cái chết, không thể không tan vào bụi đất…
Cao Phóng không muốn nghĩ đến nữa.
Mà Quân Thư Ảnh, mặc dù nghe những lời đồn đãi này cũng làm như không. Như thể y đã đi vào cõi thần tiên thiên ngoại, không thể biết được y suy nghĩ điều gì. Cứ như người mà cả võ lâm muốn chém giết, hận không thể chặt làm trăm mảnh không phải là y vậy.
Hai người phóng ngựa không ngừng, chẳng mấy chốc đã trở về căn đình viện tao nhã trước kia.
Khi rời đi, cứ nghĩ vĩnh viễn sẽ không có ngày trở lại. Hiện giờ gần ngay trước mắt, mới đột nhiên cảm thấy từng đợt từng đợt tưởng niệm bất chợt dâng lên từ đáy lòng. Như cảm giác mệt mỏi sau một thời gian dài phiêu bạt cuối cùng lại trở về chốn cũ.Họ chưa bao giờ biết rằng, giữa thế gian rộng lớn, có một nơi chốn để trở về lại thích ý như vậy.
Không biết ai đã cẩn thận khoá cửa đình viện. Khoá vẫn còn mới, lẳng lặng chắn ngang cửa.
Quân Thư Ảnh xuống ngựa, đến trước cửa đình viện, vươn tay cầm khoá, khẽ vuốt ve, rồi dùng lực bẻ khoá.
“Giáo chủ…” Cao Phóng cũng nhảy xuống ngựa, tiến theo sau Quân Thư Ảnh. Quân Thư Ảnh mang Tiểu Thạch Đầu nãy giờ y vẫn địu trên lưng đưa cho Cao Phóng, một cước đá văng cánh cửa, lập tức biến mất vào đình viện.
Cao Phóng vừa dỗ dành Tiểu Thạch Đầu đang bắt đầu mếu máo, vừa vội vàng theo vào.
Quân Thư Ảnh đi một vòng, mở toang cửa những căn phòng đã lâu không thấy ánh mặt trời.
Qua từng phòng, cước bộ của Quân Thư Ảnh chẳng những không chậm lại mà càng vội vàng thêm. Gương mặt cũng mang vẻ hối hả, thậm chí có chút kích động.
Liên tiếp ba bốn khoảnh sân đều bỏ hoang không bóng người, cây cối trong hoa viên cũng đã héo rũ, nơi nào cũng mang vẻ tiêu điều. Trước kia từng là nơi sạch sẽ thoáng đãng, giờ bị chủ nhân vứt bỏ, cỏ dại lan tràn.
Y lại xuyên qua một cánh cửa, tiến vào một khoảng sân trống. Cảnh sắc quen thuộc trước mắt khiến Quân Thư Ảnh hơi run lên, đây là nơi trước kia y từng ở. Y nhìn quanh, dưới tàn cây giữa sân là một chiếc bàn trà, bên trên có một bộ cờ, với vài quân cờ bên trên. Một chén trà xanh bên cạnh, màu nước trà đã sớm phai nhoà, bên trong còn có tạp chất.
Mắt Quân Thư Ảnh sáng lên, trên mặt hiện vẻ vui mừng. Y rảo bước đến cạnh bàn cờ, cầm lấy một quân cờ, lớp bụi mỏng thêm thân cờ dính vào tay y. Y giương mắt nhìn quanh, lần trước ở đây không có bàn cờ này.
Một mảnh lá khô bị gió thổi, nhẹ nhàng bay đến.
Quân Thư Ảnh bắt lấy. Mảnh lá khô nhỏ bé yếu ớt, y chỉ dùng một chút lực đã tan thành từng mảnh nhỏ. Trong phút chốc, Quân Thư Ảnh chợt dâng lên cảm giác tiếc nuối.
Phải chăng là do, càng muốn chạm vào nhưng trước mặt chỉ là hư không, mờ mịt, vô tận.
Trước kia, hắn luôn ở bên cạnh, ở nơi mà lúc nào y cũng thể chạm vào. Hiện giờ, vươn tay ra, chỉ có gió lạnh căm căm…
Phía sau đột nhiên vang lên tiếng động. Quân Thư Ảnh nắm chặt quân cờ, xoay người sang, suýt chút nữa y đã kêu lên cái tên kia…
“Giáo chủ, là ta.” Trước mặt y là Cao Phóng với vẻ mặt bất đắc dĩ.
Cao Phóng nhìn bàn cờ phía sau Quân Thư Ảnh, nói: “Đó là do ta bày ra hôm trước kia đi đón Tiểu Thạch Đầu…”
Quân Thư Ảnh gật gật đầu, nét dao động trên gương mặt đã sớm biến mất, giọng nói vẫn bình tĩnh như mọi khi: “Trước tiên hãy lo dọn dẹp nơi này cho sạch sẽ đi. Ba người chúng ta tạm thời ngụ ở đây.”
Cao Phóng nhìn Quân Thư Ảnh, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, bắt đầu đi dọn dẹp chỗ ở.
--------------------------------------------------------------------------Sở Phi Dương kia ước hẹn một cuộc sống tiêu diêu tự tại với y, rồi chốc sau lại bỏ y lại giữa sương mù, khiến y vĩnh viễn không thấy tương lai, không thấy phương hướng, thậm chí đánh mất chính mình…—————-
Danh sách chương