Khi tỉnh lại, Quân Thư Ảnh chỉ cảm thấy mơ mơ màng màng, nhất thời không biết mình đang ở nơi nào. Y đưa mắt nhìn tứ phía, thấy mình đang ở trong một căn phòng bày trí xa lạ, ánh hoàng hôn len vào qua khung cửa càng làm căn phòng thêm huyền ảo. Y nhắm mắt suy nghĩ, một lúc sau những hình ảnh trước khi y hôn mê dần xuất hiện trở lại.
Quân Thư Ảnh xuống giường, đi đến cạnh cửa, dáng điệu thẫn thờ. Cửa không khoá, chỉ khẽ đẩy là cửa mở. Gió lạnh theo khe cửa tiến vài phòng. Quân Thư Ảnh rùn mình vì cơn lạnh bất ngờ kéo tới.
Bên ngoài im lặng, không một tiếng người.
Quân Thư Ảnh đi dọc theo hành lang tiến về phía trước. Đến lúc này y vẫn cảm thấy mờ mịt, không biết mình muốn đi đến đâu. Hơi thở y hỗn loạn, đứt quãng. Y cẩn thận kiểm tra, nhưng không bị nội thương. Chỉ là, trong lòng như thể mất đi một thứ gì đó, nhẹ nhàng phảng phất, không thể chạm đến, một thứ y không muốn mất đi. Từng động tác nhỏ đều khiến cơn đau từ khoảng trống trong lòng lan ra, đau đến thấu xương, khiến tim y đập nhanh, tay chân lạnh toát.Đến chỗ quẹo cuối hành lang, cuối cùng y cũng bắt gặp một người đang đi tới. Người nọ mặc đồ tiểu nhị trong khách điếm, nhìn thấy Quân Thư Ảnh liền vội vàng chạy đến, ân cần cười nói: “Chào công tử. Một vị quan gia đã bao hết chỗ trong khách điếm, còn dặn dò không được quấy rầy công tử. Nếu công tử đã tỉnh, tiểu nhân xin đi chuẩn bị chút thức ăn và rượu cho ngài.”
Chợt Quân Thư Ảnh cảm thấy đau xót.
Cũng cảnh này chuyện này, tưởng chừng như y đã sớm quên, như thể đó chỉ là ảo mộng nhất thời, vậy mà hiện giờ… khi tỉnh lại, y như trở về quãng thời gian trước kia.
Tiểu nhị im lặng chờ đợi, gương mặt lộ vẻ khó hiểu. Quân Thư Ảnh tỉnh táo trở lại, hỏi: “Người bao hết khách điếm này là ai?”
Tiểu nhị ha hả cười nói: “À, vị khách quan kia ngay từ sáng đã có việc phải rời đi rồi. Hắn dặn dò tiểu nhân chăm sóc cho công tử, xin công tử kiên nhẫn đợi đến khi hắn trở về.”
Quân Thư Ảnh gật đầu nói: “Ta biết rồi. Ngươi đi xuống đi.” Y nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Mang rượu và thức ăn đến phòng cho ta.”
Tiểu nhị hô vâng, rồi lập tức chạy đi chuẩn bị.
Quân Thư Ảnh trở về phòng, lơ đễnh bước chậm rãi lại gần cái bàn gỗ. Trên bàn để sẵn một bộ trà, chỉ có một chén để ngửa rót sẵn trà đến gần nửa chén.
Quân Thư Ảnh bưng chén trà lên, sửng sốt, rồi bất giác quay nhìn xung quanh. Không có ai.
Tất nhiên là không có ai. Sao lại có người được chứ? Y trông chờ ai chứ…
Quân Thư Ảnh ngửa đầu trút chén trà vào miệng. Nước trà mát lạnh lan khắp cơ thể y.
Tia nắng cuối ngày cũng dần mai một, bốn bức tường âm u càng tăng thêm vẻ lạnh lẽo. Quân Thư Ảnh ôm tay, không thể ngừng run rẩy.
Tuy Sở Phi Dương truyền cho y nội lực thâm hậu có thể ngăn trở rét lạnh, giúp cơ thể y ấm áp, nhưng y không thể ngăn mình run rẩy vì cơn sợ hãi, như khi y đối mặt với con quái vật khi đi hái thảo dược, một nỗi sợ đã khắc sâu vào tiềm thức…
Vài ngày sau, Quân Thư Ảnh chỉ ở mãi trong khách điếm.
Khách điếm chỉ có mình y là khách nhân, cứ như y bị ngăn cách với mọi người và thế giới bên ngoài vậy. Quân Thư Ảnh không biết sao mình phải ở mãi nơi này, chỉ là nếu đi rời khỏi đây thì y có thể đi đâu? Mỗi ngày tiểu nhị mang ba bữa cơm cùng nước ấm đến, hầu hạ chu đáo, mỗi lần đến đều luôn miệng khen ngợi vị khách bao trọn khách điếm tuấn lãng thế nào, hào phóng ra sao. Quân Thư Ảnh chỉ im lặng lắng nghe.
Vài ngày sau, rốt cuộc cũng có người đến khách điếm. Quân Thư Ảnh nghe thấy ngoài hành lang có tiếng người rất nhỏ, liền ném quyển sách trong tay đi, vội vàng ra khỏi phòng.
“Giáo chủ.”
Người tới là Cao Phóng.
Quân Thư Ảnh bàng hoàng, một lúc sau mới khẽ gật đầu. Y mở miệng, nhưng lại không biết mình muốn nói điều gì.Cao Phóng nhẹ nhàng đi tới, Quân Thư Ảnh nhìn gã ảnh vệ Thiên Nhất giáo theo phía sau hắn, Tiểu Thạch Đầu đang say ngủ, dựa vào ngực tên ảnh vệ.
Cao Phóng đỡ Tiểu Thạch Đầu, cho tên ảnh vệ lui ra, đợi đến khi trên hành lang chỉ còn hai người, hắn mới cười nói với Quân Thư Ảnh: “Giáo chủ, ta mang Tiểu Thạch Đầu đến đây.”
Tiểu Thạch Đầu lúc này đã thức giấc, nhìn thấy trước mặt là Quân Thư Ảnh liền vươn cánh tay múp míp ra, đòi Quân Thư Ảnh ẵm.
Quân Thư Ảnh đón lấy Tiểu Thạch Đầu, đứa trẻ trong lòng y cứ mấp máy môi, há miệng vui mừng.
Cao Phóng kể sơ lược những chuyện xảy ra trong mấy ngày qua. Hoá ra là Thanh Lang buộc Cao Phóng đi giải độc cho Yến, nhưng lại sợ Quân Thư Ảnh lại gây hành động bất lợi gì, nên mới giữ y lại. Bọn ảnh vệ thì lưu lại các khách điếm chung quanh để ngày đêm theo dõi.
Quân Thư Ảnh cũng cảm giác có người theo dõi mình, chỉ là y không buồn để tâm đến chuyện này.
Cao Phóng nói thêm là Thanh Lang có ý muốn giải trừ hiềm khích trước kia, chỉ cần Quân Thư Ảnh gật đầu, giáo chúng Thiên Nhất giáo sẽ tuân lệnh y. Đây đã là thái độ cầu hoà hết mực của Thanh Lang rồi.
Hoá ra người bao trọn khách điếm là Thanh Lang… Lẽ ra y nên sớm biết. Sở Phi Dương tự xưng mình chính nghĩa, nhất định sẽ không làm những chuyện như bao trọn khách điếm, gây phiền hà đến các khách nhân khác.
Cao Phóng nhìn bộ dạng không yên lòng của Quân Thư Ảnh, ngừng một lát mới tiếp tục nói: “Nhưng Sở Phi Dương, đến nay vẫn chưa tìm được thi thể của hắn…”
“Câm mồm!” Quân Thư Ảnh đột nhiên quát khẽ một tiếng. Cao Phóng im bặt, buồn bã nhìn Quân Thư Ảnh.
Quân Thư Ảnh liếc Cao Phóng, nhưng ngay lặp tức tránh ánh mắt của Cao Phóng, tự trấn định nói: “Sở Phi Dương quỷ kế đa đoan, lần này không biết hắn định giở trở gì. Tốt hơn hết là chúng ta nên cẩn trọng.”
Cao Phóng đồng ý. Quân Thư Ảnh lệnh cho Cao Phóng mang Tiểu Thạch Đầu về phòng nghỉ ngơi, còn y thì ngồi lại bày mưu tính kế.
Quân Thư Ảnh xuống giường, đi đến cạnh cửa, dáng điệu thẫn thờ. Cửa không khoá, chỉ khẽ đẩy là cửa mở. Gió lạnh theo khe cửa tiến vài phòng. Quân Thư Ảnh rùn mình vì cơn lạnh bất ngờ kéo tới.
Bên ngoài im lặng, không một tiếng người.
Quân Thư Ảnh đi dọc theo hành lang tiến về phía trước. Đến lúc này y vẫn cảm thấy mờ mịt, không biết mình muốn đi đến đâu. Hơi thở y hỗn loạn, đứt quãng. Y cẩn thận kiểm tra, nhưng không bị nội thương. Chỉ là, trong lòng như thể mất đi một thứ gì đó, nhẹ nhàng phảng phất, không thể chạm đến, một thứ y không muốn mất đi. Từng động tác nhỏ đều khiến cơn đau từ khoảng trống trong lòng lan ra, đau đến thấu xương, khiến tim y đập nhanh, tay chân lạnh toát.Đến chỗ quẹo cuối hành lang, cuối cùng y cũng bắt gặp một người đang đi tới. Người nọ mặc đồ tiểu nhị trong khách điếm, nhìn thấy Quân Thư Ảnh liền vội vàng chạy đến, ân cần cười nói: “Chào công tử. Một vị quan gia đã bao hết chỗ trong khách điếm, còn dặn dò không được quấy rầy công tử. Nếu công tử đã tỉnh, tiểu nhân xin đi chuẩn bị chút thức ăn và rượu cho ngài.”
Chợt Quân Thư Ảnh cảm thấy đau xót.
Cũng cảnh này chuyện này, tưởng chừng như y đã sớm quên, như thể đó chỉ là ảo mộng nhất thời, vậy mà hiện giờ… khi tỉnh lại, y như trở về quãng thời gian trước kia.
Tiểu nhị im lặng chờ đợi, gương mặt lộ vẻ khó hiểu. Quân Thư Ảnh tỉnh táo trở lại, hỏi: “Người bao hết khách điếm này là ai?”
Tiểu nhị ha hả cười nói: “À, vị khách quan kia ngay từ sáng đã có việc phải rời đi rồi. Hắn dặn dò tiểu nhân chăm sóc cho công tử, xin công tử kiên nhẫn đợi đến khi hắn trở về.”
Quân Thư Ảnh gật đầu nói: “Ta biết rồi. Ngươi đi xuống đi.” Y nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Mang rượu và thức ăn đến phòng cho ta.”
Tiểu nhị hô vâng, rồi lập tức chạy đi chuẩn bị.
Quân Thư Ảnh trở về phòng, lơ đễnh bước chậm rãi lại gần cái bàn gỗ. Trên bàn để sẵn một bộ trà, chỉ có một chén để ngửa rót sẵn trà đến gần nửa chén.
Quân Thư Ảnh bưng chén trà lên, sửng sốt, rồi bất giác quay nhìn xung quanh. Không có ai.
Tất nhiên là không có ai. Sao lại có người được chứ? Y trông chờ ai chứ…
Quân Thư Ảnh ngửa đầu trút chén trà vào miệng. Nước trà mát lạnh lan khắp cơ thể y.
Tia nắng cuối ngày cũng dần mai một, bốn bức tường âm u càng tăng thêm vẻ lạnh lẽo. Quân Thư Ảnh ôm tay, không thể ngừng run rẩy.
Tuy Sở Phi Dương truyền cho y nội lực thâm hậu có thể ngăn trở rét lạnh, giúp cơ thể y ấm áp, nhưng y không thể ngăn mình run rẩy vì cơn sợ hãi, như khi y đối mặt với con quái vật khi đi hái thảo dược, một nỗi sợ đã khắc sâu vào tiềm thức…
Vài ngày sau, Quân Thư Ảnh chỉ ở mãi trong khách điếm.
Khách điếm chỉ có mình y là khách nhân, cứ như y bị ngăn cách với mọi người và thế giới bên ngoài vậy. Quân Thư Ảnh không biết sao mình phải ở mãi nơi này, chỉ là nếu đi rời khỏi đây thì y có thể đi đâu? Mỗi ngày tiểu nhị mang ba bữa cơm cùng nước ấm đến, hầu hạ chu đáo, mỗi lần đến đều luôn miệng khen ngợi vị khách bao trọn khách điếm tuấn lãng thế nào, hào phóng ra sao. Quân Thư Ảnh chỉ im lặng lắng nghe.
Vài ngày sau, rốt cuộc cũng có người đến khách điếm. Quân Thư Ảnh nghe thấy ngoài hành lang có tiếng người rất nhỏ, liền ném quyển sách trong tay đi, vội vàng ra khỏi phòng.
“Giáo chủ.”
Người tới là Cao Phóng.
Quân Thư Ảnh bàng hoàng, một lúc sau mới khẽ gật đầu. Y mở miệng, nhưng lại không biết mình muốn nói điều gì.Cao Phóng nhẹ nhàng đi tới, Quân Thư Ảnh nhìn gã ảnh vệ Thiên Nhất giáo theo phía sau hắn, Tiểu Thạch Đầu đang say ngủ, dựa vào ngực tên ảnh vệ.
Cao Phóng đỡ Tiểu Thạch Đầu, cho tên ảnh vệ lui ra, đợi đến khi trên hành lang chỉ còn hai người, hắn mới cười nói với Quân Thư Ảnh: “Giáo chủ, ta mang Tiểu Thạch Đầu đến đây.”
Tiểu Thạch Đầu lúc này đã thức giấc, nhìn thấy trước mặt là Quân Thư Ảnh liền vươn cánh tay múp míp ra, đòi Quân Thư Ảnh ẵm.
Quân Thư Ảnh đón lấy Tiểu Thạch Đầu, đứa trẻ trong lòng y cứ mấp máy môi, há miệng vui mừng.
Cao Phóng kể sơ lược những chuyện xảy ra trong mấy ngày qua. Hoá ra là Thanh Lang buộc Cao Phóng đi giải độc cho Yến, nhưng lại sợ Quân Thư Ảnh lại gây hành động bất lợi gì, nên mới giữ y lại. Bọn ảnh vệ thì lưu lại các khách điếm chung quanh để ngày đêm theo dõi.
Quân Thư Ảnh cũng cảm giác có người theo dõi mình, chỉ là y không buồn để tâm đến chuyện này.
Cao Phóng nói thêm là Thanh Lang có ý muốn giải trừ hiềm khích trước kia, chỉ cần Quân Thư Ảnh gật đầu, giáo chúng Thiên Nhất giáo sẽ tuân lệnh y. Đây đã là thái độ cầu hoà hết mực của Thanh Lang rồi.
Hoá ra người bao trọn khách điếm là Thanh Lang… Lẽ ra y nên sớm biết. Sở Phi Dương tự xưng mình chính nghĩa, nhất định sẽ không làm những chuyện như bao trọn khách điếm, gây phiền hà đến các khách nhân khác.
Cao Phóng nhìn bộ dạng không yên lòng của Quân Thư Ảnh, ngừng một lát mới tiếp tục nói: “Nhưng Sở Phi Dương, đến nay vẫn chưa tìm được thi thể của hắn…”
“Câm mồm!” Quân Thư Ảnh đột nhiên quát khẽ một tiếng. Cao Phóng im bặt, buồn bã nhìn Quân Thư Ảnh.
Quân Thư Ảnh liếc Cao Phóng, nhưng ngay lặp tức tránh ánh mắt của Cao Phóng, tự trấn định nói: “Sở Phi Dương quỷ kế đa đoan, lần này không biết hắn định giở trở gì. Tốt hơn hết là chúng ta nên cẩn trọng.”
Cao Phóng đồng ý. Quân Thư Ảnh lệnh cho Cao Phóng mang Tiểu Thạch Đầu về phòng nghỉ ngơi, còn y thì ngồi lại bày mưu tính kế.
Danh sách chương