Tác giả: Hồng Cần Tô Tửu
Editor: Cáo
_____
Mỗi ngày Khương Hành đều tới bệnh viện.
Buổi sáng và buổi trưa cô mua đồ ăn bên ngoài đưa qua cho Cố Tu Hạc. Cạnh bệnh viện có nhiều quán ăn nên rất tiện, chỉ là trốn cha Khương mẹ Khương rất mệt.
Thỉnh thoảng mẹ Khương bắt gặp buổi sáng Khương Hành cũng tới bệnh viện còn cảm thấy kỳ quái, không thấy cô tới phòng bệnh nên nói việc này với cha Khương. Nào ngờ làm cha Khương cảm động rối tinh rối mù, cho rằng khuê nữ quá lo lắng cho mình, trong đầu đã tưởng tượng ra bộ dáng khuê nữ nhà mình ngoan ngoãn mềm mại đứng nép ngoài cửa đáng thương nhìn ông.
Con gái nhỏ sao, tâm tư lúc nào cũng mẫn cảm một chút.
Mẹ Khương nghe xong vừa cảm động vừa xót xa. Bà cảm thấy hai người họ quá bận mà xem nhẹ con gái, làm cô không có cảm giác an toàn.
Đồ ăn bệnh viện không ngon, buổi tối mẹ Khương về nhà nấu cơm cho cha Khương, Khương Hành quen lối moi ra một chút cho Cố Tu Hạc.
Cha Khương ăn nhiều cũng thấy có điểm không đúng: "Sao mỗi ngày mẹ con đều nấu ít như vậy nhỉ?"
Khương Hành mặt không đổi sắc: "Mẹ nói không thể ăn quá nhiều, nếu không sẽ không tiêu hoá được."
Khi nói lời này, Cố Tu Hạc vừa vặn từ cửa đi qua.
"......"
Hắn biết cô ở cách vách nên muốn ra cửa một chút.
Hai người giao mắt, Khương Hành nhìn hắn chớp chớp mắt.
Cố Tu Hạc không được tự nhiên quay đầu đi, trên mặt có vệt đỏ.
Vừa rồi hắn ăn không ít.
Nhưng hôm nay bệnh viện có chút không giống mọi ngày.
Mục Cảnh Sơ đến đây, cùng đến còn có chú thím của Cố Tu Hạc.
Cũng không biết Mục Cảnh Sơ làm gì, hai vợ chồng trầm mặt mua đồ ăn đồ uống, còn trả viện phí cho hắn.
Khi Khương Hành nhìn thấy Mục Cảnh Sơ đến liền nhận ra không ổn, chạy ra cửa nghe lén.
Cố Tu Hạc trong phòng không nói chuyện, chỉ cúi đầu.
Hai vợ chồng thấy hắn đầu gỗ như vậy, mặt ghét bỏ. Nhưng họ ngại mặt mũi với Mục Cảnh Sơ nên không dám làm gì, ngược lại nói: "Đứa nhỏ Tiểu Quyên này hẳn là sợ hãi, cũng không dám nói với chúng ta. Vậy chừng nào thì con xuất viện?"
Khương Hành lén lút đứng ở cửa, cha Khương nhìn thấy là lạ: "Con làm gì đấy?"
Mấy câu sau Khương Hành không nghe được, cô đi qua phòng bên nhìn Cố Tu Hạc ngồi trên giường đọc sách, nhỏ giọng hỏi: "Cậu không sao chứ?"
Cố Tu Hạc ngẩng đầu nhìn cô, ngắn gọn đáp lại hai chữ: "Còn được."
Nhìn không ra thần sắc trên mặt, cũng không rõ lắm ý của hắn.
Khương Hành cũng không hỏi lại.
Nhưng khi cô đi tới cửa lại đột nhiên bị gọi lại: "Trưa mai tới sớm một chút, tôi muốn ăn cá ngày hôm qua."
"......" À đại gia, còn muốn như này cơ.
Khương Hành quay đầu trừng hắn một cái: "Biết rồi."
Cố Tu Hạc nhìn cô, cười khẽ ra tiếng.
Giống như rất thích xem cô bị mình lăn lộn rồi lại bao dung.
Ngày hôm sau là thứ sáu, mẹ Khương có ca giải phẫu. Sáng với trưa cũng chưa tới phòng bệnh. Cha Khương còn không vui, trộm oán giận nói: "Mẹ con thật vô tình."
Khương Hành dỗi ông một câu: "Con muốn mách mẹ."
"Con đứa nhỏ này......"
Khương Hành không sợ ông, còn duỗi tay vòi tiền, cha Khương tức giận hỏi: "Sao lại đòi tiền?"
"Cha mỗi ngày đều ăn như vậy, thịt không cần mua bằng tiền á?"
Cha Khương trừng mắt với cô, xoay người cầm di động.
Khương Hành nhìn cha Khương chuyển tiền cho mình, lại khóc thảm: "Khảo sát lần trước con đứng thứ hai, cha mẹ bạn học đều tới, chỉ có hai người không tới. Giờ cha bị thương, ngược lại là con bận trước bận sau chăm sóc cha. Làm người thiện lương đi cha ơi."
"......" Con gái trong thời kỳ phản nghịch khó chiều quá.
Tay cha Khương run run, cuối cùng chuyển cho cô 500 tệ, sau đó vẫy vẫy tay: "Đi nhanh đi, cha muốn đi ngủ. Nhìn thấy con phiền quá."
Khương Hành cười đắc ý.
Người bệnh bên cạnh giường ngủ cũng phì cười, khen cha Khương có phúc khí.
Khương Hành làm bộ làm tịch ra cửa, sau đó chuồn sang phòng bên.
Cố Tu Hạc ngồi trên giường ăn canh, trưa nay Khương Hành mang canh thịt dê cho hắn. Canh mẹ Khương hầm vào buổi sáng, còn có mấy cái bánh bao thịt. Tay nghề làm bếp của mẹ Khương rất tốt, mấy ngày nay có cảm giác khí sắc của Cố Tu Hạc đã tốt lên.
Khương Hành ngồi xuống mép giường, tiện tay cầm quả quýt mình đã mua ăn.
Vừa chuẩn bị nói chuyện liền nhìn thấy Mục Cảnh Sơ từ ngoài tiến vào.
Tay nam sinh xách theo trái cây cùng đồ ăn đóng gói.
Khương Hành theo bản năng quay đầu coi chừng Tu Hạc, chỉ thấy hắn rũ đầu ăn canh, mặt nghiêm túc. Không biết còn tưởng rằng hắn đang uống sơn hào hải vị gì.
Mục Cảnh Sơ cũng nhìn thấy cô, bước chân vừa vào cửa chợt dừng lại.
Khương Hành cũng không biết tâm tình mình thế nào, hoặc đầu óc cô cũng chưa phản ứng kịp, tay đã vươn đi nhét một miếng quýt vào miệng Cố Tu Hạc.
Đối phương sửng sốt, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô.
Khương Hành nhận ra, trong lòng thầm hô mình thật là thông mình, cong cong mắt nói: "Canh uống nhiều quá rồi, ăn miếng quýt đi."
Giọng nói dịu dàng hơn so với ngày thường mấy lần.
Cố Tu Hạc nhìn cô, hé miệng ăn.
Cánh môi đụng tới đầu ngón tay cô, hơi mất tự nhiên, một lần nữa rũ mắt, che đi con ngươi khác thường.
Mục Cảnh Sơ đang đứng ở cửa thấy thế, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Cố Tu Hạc như đã nhận ra cái gì, đuôi mắt quét về phía cửa. Khi nhìn thấy người đến, sắc mặt lạnh đi hơn nửa.
Chỉ có Khương Hành cười tủm tỉm đút hắn ăn ba miếng quýt, xong còn lấy khắn giấy lau miệng cho hắn. Muốn bao nhiêu tri kỷ thì có bấy nhiêu.
Mục Cảnh Sơ buông đồ rời đi.
Một câu cũng chưa nói.
Người vừa đi, nháy mắt khuôn mặt Cố Tu Hạc liền trầm xuống, thần sắc không rõ hỏi: "Cậu thật sự không thích hắn?"
Hay là cô cố ý dùng cách này để làm Mục Cảnh Sơ ghen? Không biết ai đã nói, con gái là sinh vật khẩu thị tâm phi. Ngoài miệng nói không thích nhưng thật ra trong lòng thích vô cùng.
Khương Hành chớp chớp mắt nhìn hắn, không rõ vì sao hắn lại hỏi như vậy.
Đột nhiên Cố Tu Hạc không muốn nghe đáp án nữa, lắc đầu: "Không có gì."
Chỉ là mặt không còn vui vẻ như ban đầu.
......
Vì Cố Tu Hạc nằm viện mà bỏ lỡ một lần khảo sát.
Lần thứ hai hắn trở lại trường học, vị trí lớp học có chút biến động. Khương Hành vẫn ngồi phía sau hắn.
Tội phạm cưỡng gian đã bị bắt. Tất cả mọi người trong lớp đều vui mừng, đặc biệt là nữ sinh. Đều mắng loại người này đáng chết, nên phán án tử hình.
Việc này đưa lên tin tức trong một thời gian dài. Vì tính nghiêm trọng quá lớn mà người nhà tội phạm đã bị tìm ra. Tên tội phạm còn có một cô con gái năm nay học năm ba sơ trung. Không ngờ con gái đang học khá giỏi, vì việc này phải chịu đả kích lớn mà bỏ học. Nhưng không một ai đồng tình.
"Khi ba cô ta hại người có nghĩ tới ba của những cô gái đó hay không?"
"Nợ cha con trả, loại người này không nên đi học. Dựa vào cái gì mà cô ta được sống tốt? Những người bị hại đó chỉ sợ để lại bóng ma cả đời."
"Tuy rằng cô ta vô tội nhưng ai bảo ba cô ta là tội phạm cưỡng gian. Mà tôi nghe nói có nữ sinh bị điên rồi."
Cố Tu Hạc trầm mặc ngồi tại chỗ, tay nắm chặt. Cuối cùng đột nhiên đứng lên rời khỏi phòng học.
Khương Hành vừa tiến vào lớp lại đụng phải hắn ở cửa. Cô che đầu bị đau hỏi: "Sao thế?"
Cố Tu Hạc nhìn cô một cái, không nói chuyện, mặt trắng bệch quay đầu đi.
"......"
......
Thi cuối kỳ còn một tháng mười sáu ngày.
Lần trước Cố Tu Hạc không tham gia nên bị rớt hạng, ngồi ở ban mười.
Ngược lại Khương Hành ngồi ở ban nhất, vị trí thứ nhất.
Phía sau là Mục Cảnh Sơ.
Khi khảo sát, Mục Cảnh Sơ vừa nhấc đầu liền nhìn thấy người nào đó đang õng ẹo tạo dáng phía trước. Một lát lại sờ tóc, một lát lại tô son, cuối cùng giáo viên cũng không nhìn nổi nữa, đi tới gõ gõ bàn: "Bạn học, tập trung làm bài đi"
Khương Hành hoảng sợ, lập tức cúi đầu tiếp tục viết.
Giáo viên nhìn cô một cái, lắc đầu, đi lên bục giảng nói: "Khi khảo sát phải làm bài thật tốt, không được phân tâm. Tóc tai son môi đều là ảo, thành tích mới là thật. Sau này lên đại học tha hồ có thời gian làm này làm kia."
"......"
Những người khác nghe xong cười trộm.
Thi xong trở lại lớp học, Cố Tu Hạc nghe người khác nói chuyện này cũng cong khoé môi.
Buổi trưa hai người đến nhà ăn, Khương Hành ngồi đối diện Cố Tu Hạc.
Mấy ngày nay hắn đều mời cô ăn cơm, cảm ơn khoảng thời gian cô chăm sóc hắn.
Khương Hành cũng không khách khí, lập tức chọn ngay đồ ăn yêu thích, còn ngạo kiều chỉ chỉ cà rốt: "Tại sao cậu lại lấy cho tớ cái này?"
Biết rõ cô không thích ăn cơ mà.
Cố Tu Hạc lấy đũa gắp sang khay mình, thần sắc tự nhiên nói: "Tôi thích ăn."
Lúc này, Mục Cảnh Sơ bưng khay ngồi xuống cạnh Cố Tu Hạc, cười hỏi Khương Hành: "Thi buổi sáng thế nào?"
Khi hắn nói lời này mặt hơi nghiêng, nhìn người bên tay phải.
Cố Tu Hạc không nói chuyện, nhưng Khương Hành lập tức chỉ vào người đối diện và mình nói: "Cậu ấy thứ nhất, tôi thứ hai."
"......" Tươi cười trên mặt Mục Cảnh Sơ có chút đỡ không nổi: "Nhìn bạn học Khương có vẻ rất khá, chúc mừng."
Khương Hành như nghe không hiểu, cong miệng cười với cậu ta: "Cảm ơn."
"......"
Không cách nào nói chuyện phiếm được.
Người đối diện không nói lời nào, vùi đầu ăn cơm. Khương Hành thấy bát canh mình ăn xong rồi, tự nhiên vớt một chút trong bát canh của hắn vào bát mình.
Cố Tu Hạc có phản ứng, ngẩng đầu nhìn cô, nhấp nhấp môi.
Lúc nãy hắn đã uống.
Khương Hành như không có cảm giác gì, còn cố ý làm trò gắp cà tím trong khay của hắn cho Mục Cảnh Sơ xem, mặt trà xanh nói: "Sao cậu không ăn? Lãng phí là không tốt đâu nhé."
Cố Tu Hạc nói khẽ một tiếng.
Mục Cảnh Sơ bên cạnh không nghe rõ, tay siết chặt chiếc đũa.
Thi xong được nghỉ, hiện tại mỗi ngày Cố Tu Hạc đều học bù, hiệu quả là rõ. Đậu Đậu dưới lầu lần này thi cực tốt, sơ trung nghỉ sớm hơn một chút nên đã có thành tích. Đậu Đậu đứng thứ mười lớp, vượt hẳn hai mươi hạng.
Bà Vương cười không khép miệng được, kêu Cố Tu Hạc mỗi ngày tới dạy kèm, một ngày một trăm hai. Đây là con dâu bà nói, tiền hai vợ chồng trả.
Việc này cha Khương mẹ Khương đều đã nghe.
Khương Hành mấy ngày nay chơi đến điên rồi, mỗi ngày đều cùng người ta đi ra ngoài ăn cơm mua quần áo.
Cũng bởi vậy mà bị cảm lạnh nằm bẹp giường. Hôm lấy phiếu điểm phải gọi cho Cố Tu Hạc cầm về giúp.
Giọng nói khản đặc.
Cố Tu Hạc bên kia điện thoại hỏi: "Sao vậy?"
"Phát sốt rồi, đầu hơi đau." Khương Hành rúc trong ổ chăn mơ hồ nói.
Cố Tu Hạc nghe xong cười lạnh, nhớ lại mấy ngày nay nhìn không thấy bóng người.
Cố Tu Hạc đến nhà Khương Hành, Khương Hành trông khá thảm. Việc cuối năm nhiều, cha mẹ cô cũng bận không nhìn thấy mặt, cho rất nhiều tiền. Nào biết cô lập tức liền tiêu hết, cũng không dám xin thêm.
Khi hắn đến, Khương Hành đáng thương đi mở cửa. Cô mặc áo ngủ, khuôn mặt đỏ bừng.
Cố Tu Hạc nhìn cô như vậy, sắc mặt khó coi vài phần. Hắn nhấp môi, sờ trán cô, sau đó sắc mặt không tốt nhìn cô.
Khương Hành sợ tới mức rụt cổ, cũng không dám kêu khổ.
Cố Tu Hạc nấu cơm cho cô, trong nhà không có thuốc hạ sốt, lại ra ngoài mua.
Cơm trưa cũng là hắn nấu, Khương Hành sau khi ngủ một giấc tinh thần đã khá hơn nhiều, chỉ là người không còn sức.
Cô ngửi thấy mùi thơm nên tỉnh dậy.
Lập tức men đến phòng bếp. Có thể là do đầu óc còn quay cuồng, lúc tiến vào phòng bếp còn bị vấp ngã. Cố Tu Hạc nhanh tay nhanh mắt đỡ được người.
Khi cúi người, cánh môi Khương Hành vô ý cọ qua khóe miệng hắn.
Hai người ôm nhau có chút sửng sốt. Đầu óc Khương Hành tỉnh táo lại trong nháy mắt, tay ấn trên ngực hắn. Cô cảm thấy trái tim dưới lòng bàn tay đập rất nhanh, như có tiếng bang bang.
Không rõ là của hắn hay của cô.
Cũng đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân quen thuộc.
"......"
Không kịp xấu hổ, Khương Hành sợ tới mức đẩy người đi trốn nhanh: "Mau mau, cha tớ về rồi."
Giọng nói run rẩy.
Cố Tu Hạc bình tĩnh ra phòng khách cầm cặp cùng giày, động tác thành thạo.
Không ai chú ý khi hắn xoay người sang chỗ khác, trong mắt mang theo ý cười âm mưu đã thành công.