Nguồn: bachngocsach.com
Dịch: Vivian Nhinhi
Bố trí xong đường lối cao tầng, Thượng Quan Mẫn Hoa ngược lại càng thêm phiền muộn. Khi phủ trưởng công chúa hừng hực khí thể tổ chức buổi trình diễn thời trang cổ đại đầu tiên, nàng đến Minh Nguyệt Hồ bái phỏng Tần Quan Nguyệt.
“Quốc sư đại nhân!”
“Hoàng hậu nương nương!”
Giữa hai người là bầu không khí trầm mặc. Thượng Quan Mẫn Hoa vuốt vuốt chén trà ngọc cốt trên bàn, đang định lên tiếng, lại nhìn thấy ánh mắt vân đạm phong khinh của Tần Quan Nguyệt thì đầu óc lại bắt đầu kích động, không biết nên nói cái gì. Tần Quan Nguyệt thấy nàng bất an thì dịu sắc mặt hỏi: “Nguyên Thù có chuyện gì phiền lòng sao?”
“Ta chỉ muốn biết tình hình gieo trồng bông sợi của Đại Chu hiện giờ!”
Tần Quan Nguyệt buông ấm trà, cười nhẹ, ánh mắt ôn nhu như mây: “Sơ Thiện Đường nuôi dưỡng được rất nhiều nông công nhân kĩ thuật, kỹ thuật canh tác mới dùng năm trước có hiệu quả không tồi, Tử Du dâng tấu nói dự tính cuối năm nay sẽ cho thu hoạch tốt.”
Thượng Quan Mẫn Hoa hơi rũ mắt, nhẹ giọng nói: Phu tử, những đứa nhỏ này ta đang nghĩ biện pháp an trí, với cả ta sẽ cố gắng giảm bớt chốn ăn chơi hoa khói, cho càng nhiều nam tử đi canh tác.”
Tần Quan Nguyệt thản nhiên thở dài: “Vi sư vẫn biết con là hảo hài tử, lòng canh cánh nỗi khó khăn của muôn dân. Nhưng việc này không thể lại tùy tiện động đến, con xem Duyên Khánh nắm quyền, vẫn phải gặp nhiều trắc trở như vậy!”
“Ta có biện pháp, phu tử, xin ngài hãy tin ta, ta sẽ thay đổi!”
“Nguyên Thù sao vậy? Không cần phải quá gấp gáp, hiện tại con làm đã rất tốt rồi.”
Thượng Quan Mẫn Hoa cũng không biết mình đang bị làm sao vậy. Kì thật những thứ kia rất đơn giản, chỉ là nàng lại nói không nên lời, giống như chỉ cần nói ra sẽ mất đi thứ gì đó trân quý lắm vậy.
“Có người khi dễ con à?” Giọng Tần Quan Nguyệt càng ngày càng trầm, nhẹ nhàng ôn nhu…
“Không phải!” Thượng Quan Mẫn Hoa bật dậy khỏi ghế ngồi, nhào vào trong lòng Tần Quan Nguyệt. Ôm lấy lão khóc lên: “Khi đó ta sợ lắm, rất sợ, phu tử à. Là ngài đã cứu ta, đã cứu con ta… Ta đáng lẽ phải đến từ lâu, nhưng là ta không dám. Ta cũng không biết mình bị sao thế này.”
“Đừng khóc, đừng khóc. Không có chuyện gì cả.” Tần Quan Nguyệt thở dài, lại thở dài. Bàn tay đang định xoa đầu vỗ về nàng lại buông ra, lão thấp giọng nói: “Là vi sư bắt con ở lại nơi thâm cung đại viện này, may mắn Nguyên Thù kiên cường mới có thể vượt qua bao nhiêu chuyện.”
“Vậy tay của ngài đã tốt chưa? Khi đó ta hẳn đã rất dùng sức…”
Tần Quan Nguyệt cười khẽ: “Mọi chuyện đã trôi qua từ lâu rồi, Nguyên Thù mau quay về đi, đứa nhỏ tầm này là không rời được mẫu thân.”
Thượng Quan Mẫn Hoa ngẩng đầu, hai mắt đỏ hồng, giọng khàn khàn nói: “Nó còn chưa có tên tự đâu, phu tử ngài đặt tên cho nó đi.”
Tần Quan Nguyệt cười đáp: “Sao vẫn còn giận dỗi với Duyên Khánh thế. Hắn nóng tính, con vẫn nhịn hắn một chút liền biết, Duyên Khánh rất dễ nói chuyện.”
Thượng Quan Mẫn Hoa mím môi, kéo kéo tay áo của lão, phản bác: “Phu tử, chúng ta đang nói chuyện đặt tên cho cục cưng, nhắc đến hắn làm gì?”
Tần Quan Nguyệt cười không nói, rất kiên định duy trì ý kiến.
“Vẫn biết phu tử thiên vị hắn mà. Chỉ cần hắn không chọc đến ta, ta cam đoan không đi khó xử hắn là được.” Thượng Quan Mẫn Hoa thấy hắn không nói gì, đành phải đồng ý không vui vẻ gì.
Tần Quan Nguyệt vui mừng mỉm cười: “Đế Hậu đồng lòng với là phúc của quốc gia xã tắc. Tên của hoàng tử trưởng vẫn phải mời Duyên Khánh làm chủ thôi.”
Bị lừa rồi! Thượng Quan Mẫn Hoa giậm giậm chân, không cam lòng rời đi.
Vừa bước vào Vĩnh Lạc cung, chợt nghe đến tiếng khóc dậy trời dậy đất của đứa nhỏ, nàng nâng váy chạy vội vào. Chỉ thấy Chu Thừa Hi một thân khí thế hung ác đứng bên nôi, trong phòng không có lấy một cung nữ.
Nàng tiến lên đẩy hắn ra, nhanh chóng ôm đứa nhỏ lên, cách hắn mấy bước xa, vừa dỗ đứa nhỏ vừa quát hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Chu Thừa Hi lạnh lùng nói: “Ầm ĩ chết người!”
Thượng Quan Mẫn Hoa tức giận đến cắn răng, nhịn hồi lâu mới nói: “Đây là Vĩnh Lạc cung chứ không phải Việt Dương điện của anh, ai khiến anh đến đây nghe khóc? Thị nữ đâu hết rồi?”
Chu Thừa Hi thản nhiên đáp: “Làm thịt hết rồi, một cái đứa nhỏ cũng không biết dỗ.”
“Cút. Anh cút ngay cho ta!” Thượng Quan Mẫn Hoa làm sao có thẻ chịu được, kẻ này đứng trước mặt con trai bảo bối củ nàng nói giết người đơn giản như nói một bữa ăn ba bát cơm vậy.
“Nương nương gọi nô tỳ ạ?”
Vẫn là bà vú cũ, Thượng Quan Mẫn Hoa trấn định xuống, cũng không thèm truy hỏi lí do hắn nói như vậy: “Cục cưng đói bụng rồi, ngươi bế nó đi ăn sữa đi.”
Bà vú ôm đứa nhỏ lui ra. Thượng Quan Mẫn Hoa uống nước xong, trấn định lại hoàn toàn rồi mới hỏi: “Bệ hạ có chuyện gì?”
“Không có việc gì thì không thể đến đây à? Đây là hoàng cung của trẫm!”
Thượng Quan Mẫn Hoa không biết hắn lại dự mưu chuyện gì, thẳng thắn nói ra chuyện đang phải cân nhắc gần đây: “Bệ hạ, bầy tôi của ngài cực kì có năng lực, cũng rất có đầu óc, việc của Lệ Tạ và Hương Ta đang tiến triển rất thuận lời. Nhưng chuyện đổi lương thực thì không thể gấp gáp được. Chúng ta không thể để Nam Lương cảnh giác mà tăng giá lương thực được!”
Chu Thừa Hi tỏ vẻ không có hứng trí quan tâm, hắn cởi long bào, ngồi xuống chỗ Thượng Quan Mẫn Hoa vẫn ngồi, cầm một cái chén lên chăm chú thưởng thức, vẻ mặt bí hiểm, nàng đoán, đấy là điềm báo hắn chuẩn bị biến thái.
Thượng Quan Mẫn Hoa càng thêm cẩn thận, chú ý chọn từ chọn đề tài sao cho khéo, cố gắng dùng ngữ khí nhu hòa nói chuyện với hắn: “Nếu bệ hạ lo lắng chuyện kỹ nữ càn rỡ, ảnh hưởng đến năng suất canh tác, nô tì đảm bảo nhanh nhất thì ba năm, chậm nhất thì năm năm trong Đại Đô sẽ không còn bóng dáng kĩ viện nữa. Khi đó, bệ hạ có thể tìm được thế lực phía sau Thanh Đại Lâu.”
“A, cô định làm thế nào?”
“Nô tỳ chuẩn bị cho những nữ tử có dáng người đẹp đổi nghề.”
Ý nàng là người mẫu thời trang, chỉ cần những buổi trình diễn thời trang cổ đại này tiếp tục phát triển thì cái nghề người mẫu này nhất định sẽ xuất hiện. Nàng muốn đưa quy tắc của giới thời trang hiện đại vào nơi này. Mặc dù giới người mẫu cũng không sạch sẽ hơn bao nhiêu, nhưng ít ra cũng có thể đóng cửa đại bộ phận kỹ viện, cũng gảm bớt kha khá số người tìm đến kĩ viện…
Đồng thời, cũng có thể đề cao các ngành sản xuất liên quan khác, tỷ như ngành sản xuất đông cung đồ, tạp chí hoa hoa công tử gì đó có thể bán chạy như vậy hẳn là vì tập tính của nam tử từ cổ chí kim đều giống nhau.
Nàng nhớ tới tên ăn chơi Lạc Sinh kia, kì thực hăn có thể làm người mẫu nam. Các phu nhân Nam Lương thực ưa chuộng mẫu người như hắn. Nghĩ đến cảnh tượng Lạc Sinh bị mấy bà cô lớn tuổi cơ khát vây quanh thú vị kia, nàng không khỏi cười rộ lên.
Nàng quên mất đây là trước mặt Chu Thừa Hi, Chu Thừa Hi thấy nàng bật cười một mình thì bóp cổ nàng lôi về phía mình, hỏi bằng giọng lạnh như băng: “Cô lại đang nghĩ đến nam nhân nào?” Thượng Quan Mẫn Hoa bị siết đến khó chịu, cắn đầu lưỡi, trả lời cực kì khó khăn: “Anh phát điên cái gì? Ta không phải đang làm việc cho anh sao?”
“Còn dám mạnh miệng! Làm việc cho ta, làm đến tận giường của nam nhân khác rồi! Con mẹ nó, cô không rời được nam nhân à?”
Thượng Quan Mẫn Hoa cơ hồ bị hắn tức chết, trước lúc Chu Thừa Hi lột sạch xiêm y của mình, nàng thét to: “Anh nghe được lời đồn đại ở đâu? Nói rõ cho ta, anh thấy ta lên giường với nam nhân nào? Khốn kiếp, bọn họ đều là thần tử anh kêu đến, bọn họ nghe ta hay nghe anh, còn hoài nghi ta với bọn họ có gì đó, anh bị bệnh à?”
Dịch: Vivian Nhinhi
Bố trí xong đường lối cao tầng, Thượng Quan Mẫn Hoa ngược lại càng thêm phiền muộn. Khi phủ trưởng công chúa hừng hực khí thể tổ chức buổi trình diễn thời trang cổ đại đầu tiên, nàng đến Minh Nguyệt Hồ bái phỏng Tần Quan Nguyệt.
“Quốc sư đại nhân!”
“Hoàng hậu nương nương!”
Giữa hai người là bầu không khí trầm mặc. Thượng Quan Mẫn Hoa vuốt vuốt chén trà ngọc cốt trên bàn, đang định lên tiếng, lại nhìn thấy ánh mắt vân đạm phong khinh của Tần Quan Nguyệt thì đầu óc lại bắt đầu kích động, không biết nên nói cái gì. Tần Quan Nguyệt thấy nàng bất an thì dịu sắc mặt hỏi: “Nguyên Thù có chuyện gì phiền lòng sao?”
“Ta chỉ muốn biết tình hình gieo trồng bông sợi của Đại Chu hiện giờ!”
Tần Quan Nguyệt buông ấm trà, cười nhẹ, ánh mắt ôn nhu như mây: “Sơ Thiện Đường nuôi dưỡng được rất nhiều nông công nhân kĩ thuật, kỹ thuật canh tác mới dùng năm trước có hiệu quả không tồi, Tử Du dâng tấu nói dự tính cuối năm nay sẽ cho thu hoạch tốt.”
Thượng Quan Mẫn Hoa hơi rũ mắt, nhẹ giọng nói: Phu tử, những đứa nhỏ này ta đang nghĩ biện pháp an trí, với cả ta sẽ cố gắng giảm bớt chốn ăn chơi hoa khói, cho càng nhiều nam tử đi canh tác.”
Tần Quan Nguyệt thản nhiên thở dài: “Vi sư vẫn biết con là hảo hài tử, lòng canh cánh nỗi khó khăn của muôn dân. Nhưng việc này không thể lại tùy tiện động đến, con xem Duyên Khánh nắm quyền, vẫn phải gặp nhiều trắc trở như vậy!”
“Ta có biện pháp, phu tử, xin ngài hãy tin ta, ta sẽ thay đổi!”
“Nguyên Thù sao vậy? Không cần phải quá gấp gáp, hiện tại con làm đã rất tốt rồi.”
Thượng Quan Mẫn Hoa cũng không biết mình đang bị làm sao vậy. Kì thật những thứ kia rất đơn giản, chỉ là nàng lại nói không nên lời, giống như chỉ cần nói ra sẽ mất đi thứ gì đó trân quý lắm vậy.
“Có người khi dễ con à?” Giọng Tần Quan Nguyệt càng ngày càng trầm, nhẹ nhàng ôn nhu…
“Không phải!” Thượng Quan Mẫn Hoa bật dậy khỏi ghế ngồi, nhào vào trong lòng Tần Quan Nguyệt. Ôm lấy lão khóc lên: “Khi đó ta sợ lắm, rất sợ, phu tử à. Là ngài đã cứu ta, đã cứu con ta… Ta đáng lẽ phải đến từ lâu, nhưng là ta không dám. Ta cũng không biết mình bị sao thế này.”
“Đừng khóc, đừng khóc. Không có chuyện gì cả.” Tần Quan Nguyệt thở dài, lại thở dài. Bàn tay đang định xoa đầu vỗ về nàng lại buông ra, lão thấp giọng nói: “Là vi sư bắt con ở lại nơi thâm cung đại viện này, may mắn Nguyên Thù kiên cường mới có thể vượt qua bao nhiêu chuyện.”
“Vậy tay của ngài đã tốt chưa? Khi đó ta hẳn đã rất dùng sức…”
Tần Quan Nguyệt cười khẽ: “Mọi chuyện đã trôi qua từ lâu rồi, Nguyên Thù mau quay về đi, đứa nhỏ tầm này là không rời được mẫu thân.”
Thượng Quan Mẫn Hoa ngẩng đầu, hai mắt đỏ hồng, giọng khàn khàn nói: “Nó còn chưa có tên tự đâu, phu tử ngài đặt tên cho nó đi.”
Tần Quan Nguyệt cười đáp: “Sao vẫn còn giận dỗi với Duyên Khánh thế. Hắn nóng tính, con vẫn nhịn hắn một chút liền biết, Duyên Khánh rất dễ nói chuyện.”
Thượng Quan Mẫn Hoa mím môi, kéo kéo tay áo của lão, phản bác: “Phu tử, chúng ta đang nói chuyện đặt tên cho cục cưng, nhắc đến hắn làm gì?”
Tần Quan Nguyệt cười không nói, rất kiên định duy trì ý kiến.
“Vẫn biết phu tử thiên vị hắn mà. Chỉ cần hắn không chọc đến ta, ta cam đoan không đi khó xử hắn là được.” Thượng Quan Mẫn Hoa thấy hắn không nói gì, đành phải đồng ý không vui vẻ gì.
Tần Quan Nguyệt vui mừng mỉm cười: “Đế Hậu đồng lòng với là phúc của quốc gia xã tắc. Tên của hoàng tử trưởng vẫn phải mời Duyên Khánh làm chủ thôi.”
Bị lừa rồi! Thượng Quan Mẫn Hoa giậm giậm chân, không cam lòng rời đi.
Vừa bước vào Vĩnh Lạc cung, chợt nghe đến tiếng khóc dậy trời dậy đất của đứa nhỏ, nàng nâng váy chạy vội vào. Chỉ thấy Chu Thừa Hi một thân khí thế hung ác đứng bên nôi, trong phòng không có lấy một cung nữ.
Nàng tiến lên đẩy hắn ra, nhanh chóng ôm đứa nhỏ lên, cách hắn mấy bước xa, vừa dỗ đứa nhỏ vừa quát hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Chu Thừa Hi lạnh lùng nói: “Ầm ĩ chết người!”
Thượng Quan Mẫn Hoa tức giận đến cắn răng, nhịn hồi lâu mới nói: “Đây là Vĩnh Lạc cung chứ không phải Việt Dương điện của anh, ai khiến anh đến đây nghe khóc? Thị nữ đâu hết rồi?”
Chu Thừa Hi thản nhiên đáp: “Làm thịt hết rồi, một cái đứa nhỏ cũng không biết dỗ.”
“Cút. Anh cút ngay cho ta!” Thượng Quan Mẫn Hoa làm sao có thẻ chịu được, kẻ này đứng trước mặt con trai bảo bối củ nàng nói giết người đơn giản như nói một bữa ăn ba bát cơm vậy.
“Nương nương gọi nô tỳ ạ?”
Vẫn là bà vú cũ, Thượng Quan Mẫn Hoa trấn định xuống, cũng không thèm truy hỏi lí do hắn nói như vậy: “Cục cưng đói bụng rồi, ngươi bế nó đi ăn sữa đi.”
Bà vú ôm đứa nhỏ lui ra. Thượng Quan Mẫn Hoa uống nước xong, trấn định lại hoàn toàn rồi mới hỏi: “Bệ hạ có chuyện gì?”
“Không có việc gì thì không thể đến đây à? Đây là hoàng cung của trẫm!”
Thượng Quan Mẫn Hoa không biết hắn lại dự mưu chuyện gì, thẳng thắn nói ra chuyện đang phải cân nhắc gần đây: “Bệ hạ, bầy tôi của ngài cực kì có năng lực, cũng rất có đầu óc, việc của Lệ Tạ và Hương Ta đang tiến triển rất thuận lời. Nhưng chuyện đổi lương thực thì không thể gấp gáp được. Chúng ta không thể để Nam Lương cảnh giác mà tăng giá lương thực được!”
Chu Thừa Hi tỏ vẻ không có hứng trí quan tâm, hắn cởi long bào, ngồi xuống chỗ Thượng Quan Mẫn Hoa vẫn ngồi, cầm một cái chén lên chăm chú thưởng thức, vẻ mặt bí hiểm, nàng đoán, đấy là điềm báo hắn chuẩn bị biến thái.
Thượng Quan Mẫn Hoa càng thêm cẩn thận, chú ý chọn từ chọn đề tài sao cho khéo, cố gắng dùng ngữ khí nhu hòa nói chuyện với hắn: “Nếu bệ hạ lo lắng chuyện kỹ nữ càn rỡ, ảnh hưởng đến năng suất canh tác, nô tì đảm bảo nhanh nhất thì ba năm, chậm nhất thì năm năm trong Đại Đô sẽ không còn bóng dáng kĩ viện nữa. Khi đó, bệ hạ có thể tìm được thế lực phía sau Thanh Đại Lâu.”
“A, cô định làm thế nào?”
“Nô tỳ chuẩn bị cho những nữ tử có dáng người đẹp đổi nghề.”
Ý nàng là người mẫu thời trang, chỉ cần những buổi trình diễn thời trang cổ đại này tiếp tục phát triển thì cái nghề người mẫu này nhất định sẽ xuất hiện. Nàng muốn đưa quy tắc của giới thời trang hiện đại vào nơi này. Mặc dù giới người mẫu cũng không sạch sẽ hơn bao nhiêu, nhưng ít ra cũng có thể đóng cửa đại bộ phận kỹ viện, cũng gảm bớt kha khá số người tìm đến kĩ viện…
Đồng thời, cũng có thể đề cao các ngành sản xuất liên quan khác, tỷ như ngành sản xuất đông cung đồ, tạp chí hoa hoa công tử gì đó có thể bán chạy như vậy hẳn là vì tập tính của nam tử từ cổ chí kim đều giống nhau.
Nàng nhớ tới tên ăn chơi Lạc Sinh kia, kì thực hăn có thể làm người mẫu nam. Các phu nhân Nam Lương thực ưa chuộng mẫu người như hắn. Nghĩ đến cảnh tượng Lạc Sinh bị mấy bà cô lớn tuổi cơ khát vây quanh thú vị kia, nàng không khỏi cười rộ lên.
Nàng quên mất đây là trước mặt Chu Thừa Hi, Chu Thừa Hi thấy nàng bật cười một mình thì bóp cổ nàng lôi về phía mình, hỏi bằng giọng lạnh như băng: “Cô lại đang nghĩ đến nam nhân nào?” Thượng Quan Mẫn Hoa bị siết đến khó chịu, cắn đầu lưỡi, trả lời cực kì khó khăn: “Anh phát điên cái gì? Ta không phải đang làm việc cho anh sao?”
“Còn dám mạnh miệng! Làm việc cho ta, làm đến tận giường của nam nhân khác rồi! Con mẹ nó, cô không rời được nam nhân à?”
Thượng Quan Mẫn Hoa cơ hồ bị hắn tức chết, trước lúc Chu Thừa Hi lột sạch xiêm y của mình, nàng thét to: “Anh nghe được lời đồn đại ở đâu? Nói rõ cho ta, anh thấy ta lên giường với nam nhân nào? Khốn kiếp, bọn họ đều là thần tử anh kêu đến, bọn họ nghe ta hay nghe anh, còn hoài nghi ta với bọn họ có gì đó, anh bị bệnh à?”
Danh sách chương