Nhậm Phục Thu còn kinh khủng hơn, hắn trực tiếp đòi bạc, đòi người. Quốc khố không có lợi nhuận nên ai cũng đừng mong moi được một cắc nào trong miệng Nhậm lão thượng thư.
Tuyên Sở cẩn thận lùi về sau vài bước, cách ba nam nhân kia cho thật xa. Hắn không muốn chịu tai bay vạ gió, Sử Nghiêu thấy hắn lui về sau thì cũng thông minh lùi ra cùng,
Lạc Sinh thấy hai người này không có cốt khí như thế, trừng mắt nhìn mấy lần còn khinh thường hừ lạnh.
Thượng Quan Mẫn Hoa cười cực kì hiền hòa, dùng một bộ dạng hoàn toàn vô hại hỏi: “Lạc khanh gia, trang phục bình thường anh vẫn mặc, hương liệu anh vẫn dùng mua ở chỗ nào?”
Lạc Sinh kì quái nhìn nàng một cái, thấy vẻ khiêm tốn thỉnh giáo của nàng thì đáp lời bằng một vẻ cực kì kiêu ngạo và đắc ý: “Do Lệ Tạ làm riêng. Ha ha, hoàng hậu nương nương hẳn là không biết trong Đại Đô có một nơi, nơi đó tập trung những kiểu trang phục và trang sức thịnh hành nhất của các quốc gia. Những kiểu thời trang còn đang thịnh hành trong cung thì ở đó đã lỗi thời, những kiểu trong cung còn chưa thịnh hành thì ở đó đã bán hết hàng. Từ áo choàng của nữ tử đến giày gấm của nam tử, từ khăn trùm đầu của Bắc Mạc đến dây chuyền của Nam Lương, còn có toàn bộ thợ may xuất sắc nhất Đại Chu. Đặt hàng quần áo ở đó thì đảm bảo là thiên hạ chỉ có duy nhất một bộ này, thỏa mãn nhu cầu cá tính của khách hàng.
Lệ Tạ vừa vào mùa đông khách nhất, cơ bản không phục vụ đơn hàng đặt riêng cho người ngoài. Cơ mà thần là ngoại lệ. Thần còn là khách hàng bạch kim (khách hàng VIP theo nghĩa hiện đại ấy ạ) của bọn họ. Nếu nương nương có nhu cầu, thần có thể cho hoàng hậu nương nương mượn thẻ vàng dùng thử nha.”
Thượng Quan Mẫn Hoa tỏ vẻ kinh ngạc nhìn hắn: “Lại còn có nhà nào biết chiều khách thế sao? Lạc khanh gia cũng đốt không ít bạc vào mấy cửa hàng này chứ gì, mà có bạc là có thể mua lương thực đúng không?”
Lạc Sinh lập tức nhíu mày: “Hoàng hậu nương nương, nếu người muốn nhúng tay vào ngành này thì cứ để cho vi thần lo liệu giúp ngài thì hơn, đi thỉnh giáo một ít kinh nghiệm từ chưởng quầy của Lệ Tạ trước hẵng dấn thân vào nước cờ hiểm này.” Tuyên Sở - kẻ vốn đã lùi đến không thể lùi nữa – lúc này lại ho khan mãnh liệt, ngắt lời Lạc Sinh. Lạc Sinh quay đầu trừng hắn: “Tuyên tướng quân, ngươi có ý gì đây?”
Tuyên Sở ngẩng đầu, hai mắt nhìn lên nóc cung điện Vĩnh Lạc Cung, không thèm để ý đến hắn
Thượng Quan Mẫn Hoa lại chuyển mắt tới chỗ Giang Nhất Lưu hỏi: “Giang khanh gia có cách nhìn thế nào với Lệ Tạ?”
“Thần nghĩ chưởng quầy Lệ Tạ quả thực trong tay đang nắm bảo vật, nếu thần có nhân mạch, tài nguyên của Lệ Tạ trong tay thì kề cả toàn bộ ngành sản xuất quần áo của Đại Chu này, thần cũng có khả năng thao túng.”
Giang Nhất Lưu nghĩ nghĩ một lát mới thận trọng dè dặt trả lời: ‘Hoàng hậu nương nương nếu muốn dùng Lệ Tạ để mê hoặc Nam Lương hòng đổi lấy lương thực thì chuyện này có khả năng thành công thật. Nhưng thần không thể không nhắc nhở nương nương, ông chủ đứng phía sau của Lệ Tạ cực kì có khả năng là người Thượng Quan gia.”
Thượng Quan Mẫn Hoa gật gật đầu, lại hỏi quan điểm của Nhậm Phục Thu. Nhậm Phục Thu nhìn vẻ mặt cố gắng ra vẻ tự nhiên của Tuyên Sở, lại nhìn hoàng hậu nương nương mặt đầy ý cười rồi dè dặt hỏi: “Không phải là Lệ Tạ này có liên quan tới hoàng hậu nương nương đấy chứ?”
Lạc Sinh lập tức gào lên: “Cô ta có khả năng làm sao? A Thu, đừng có nói thế nữa, ta cũng không hi vọng về sau không có quần áo mặc đâu!”
Tuyên Sở càng ho khan rũ rượi, Thượng Quan Mẫn Hoa vẫn cười đến hiền hòa, nàng nhẹ giọng thủ thỉ: “Thế này đi, Tuyên khanh gia, ngươi tới, lột sạch Lạc khanh gia ra quăng xuống hồ đi!”
Hai người Giang Nhất Lưu cùng Nhậm Phục Thu nhìn nhau, quỳ xuống lạy dài không đứng dậy nổi, giống như bị sụt thắt lưng. Lạc Sinh túm chặt áo choàng mà mình thích nhất, nhìn rồi lại nhìn hoàng hậu đương triều đang ngồi ngay ngắn trên phượng vị, cảm thấy trên đời này hắn chưa từng làm chuyện gì khiến mình hối hận đến thế. Bị nữ nhân này chơi cho mấy vố đau rồi mà vẫn chưa học khôn ra được. Tuyên Sở đứng trước mặt hắn, thấp giọng nói: “Huynh đệ, ta đã nhắc nhở ngươi rồi, đừng trách ta.”
“Ngươi, ngươi dám?” Lạc Sinh nghiến răng nghiến lợi ôm chặt lấy mình, mắt phượng trợn lên. Tuyên Sở không đành lòng, nhưng là Lạc Sinh không sao cả thì đồng nghĩa chính hắn sẽ không hay ho. Cho nên, vẫn là Lạc Sinh xuống nước đi thôi.
Thượng Quan Mẫn Hoa cầm chén trà lên, thôi thổi mấy cái rồi nói với hai người còn lại: “Hiện giờ thì các ngươi cảm thấy nhiệm vụ mà hoàng đế bệ hạ giao phó có thể hoàn thành được chưa?”
Nhậm Phục Thu lạy dài xong rồi nói: “Thần phụ trách việc xây dựng mở rộng Lệ Tạ và thu mua nguyên liệu.”
“Thần thề sẽ xúc tiến đưa được Lệ Tạ vào quốc nội Nam Lương.”
“Thần cùng Sử Nghiêu phối hợp giám thị Sơ Thiện Đường ở các địa phương, điều động nhân lực cho Lệ Tạ.” Lạc Sinh mặt xanh mét đi từ ngoài cung vào, nghiến răng nghiến lợi lập quân lệnh, hắn nói muốn tạo ra cơ ngơi cho riêng mình, áp chế bằng được Lệ Tạ của hoàng hậu.
Mấy người này càng nói càng hùng hồn, mấy cái đầu tự động chụm lại một chỗ, đề xuất ý tưởng. Tuyên Sở cùng Sử Nghiêu vốn đứng trong góc tường cũng bị Lạc Sinh túm cổ lôi vào hỏi: “Nếu không muốn bị nữ nhân kia khình thường thì lập tức đề xuất ý tưởng cho ta!”
Thượng Quan Mẫn Hoa không khỏi sờ sờ mặt mình, tự hỏi, chẳng lẽ bộ dạng của ta còn đáng ghét hơn Chu Thừa Hi? “Giai đoạn đầu quăng ra từng đấy bạc* mà không nghe được tí động tĩnh nào, cũng chỉ có Thượng Quan gia mới tài lực bực ấy!”Nhậm Phục Thu ôm một cái bàn tính, lật qua lật lại, nhìn con số tính ra mà thấy thắt cả ruột gan.
*Ý nói lúc mới bắt đầu Thượng Quan Mẫn Hoa bỏ ra một số vốn khổng lồ như thế để đầu tư xây dựng Lệ Tạ mà không một ai hay biết.
Lạc Sinh đạp mạnh Tuyên Sở một cước, Tuyên Sở nhịn đau: “Ba người các ngươi là đủ, ta đi các châu phủ thuyết phục bảo bọn họ đầu tư bạc.”
Giang Nhất Lưu xoa xoa bàn tay: “Ta liệt kê một ít phương án, còn cần có một nhân vật dẫn đầu trào lưu cho mọi người học theo. Lạc Sinh, cái này còn cần ngươi chịu khó!”
“Ta là nam, làm sao dẫn dắt xu hướng thời trang cho nữ nhân được?” Lạc Sinh trừng to hai mắt, giơ tay lên đánh hắn.
Ba người nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn là Lạc Sinh nghĩ ra, hắn nói: “Nhờ trưởng công chúa hỗ trợ, tháng trước nàng ta đến Lệ Tạ khuân một nửa quần áo trong đó về phủ công chúa. Nghe nói quần áo quá nhiều, nàng ta lại sai thị nữ treo lên mắc áo, giong đi giong lại từng bộ trước mặt của mấy nam sủng. Nam sủng của nàng ta ưng bộ nào thì trưởng công chúa sẽ mặc bộ ấy, mặc xong cởi luôn, he he he…”
Nhậm Phục Thu cùng Giang Nhất Lưu chẳng ai bảo ai mà cùng đá bay Lạc Sinh ra ngoài, nói với Tuyên Sở đang im lặng: “Đừng để ý đến hắn, Tuyên Sở, ngươi thấy có phải ngươi nên ra mặt thương lượng với trưởng công chúa mấy câu không?”
Tuyên Sở chống cự trong trầm mặc. Sử Nghiêu thình lình chen mồm một câu: “Bệ hạ mới là chong chóng đo chiều gió của nữ nhân. Cho tới bây giờ nữ tử nào được sủng ái nhất trong hoàng cung Đại Chu này, người đó mới là người được dân chúng sùng bái nhất.”
“Vấn đề là hoàng đế bệ hạ của chúng ta chỉ có hứng thú với đánh trận thôi ạ!” Bốn người bọn Nhậm Phục Thu lại không hẹn mà cũng nhau thở dài.
Sử Nghiêu nhìn thẳng về trước đáp ráo hoảnh: “Không phải, sở thích của bệ hạ thực sự rất dễ đoán!” Bốn người cùng nhìn về phía hắn, chờ đợi hắn nói ra một đề nghị phi thường nào đó.” Hắn nói tiếp: “Xin hoàng hậu nương nương đánh tiếng với bệ hạ một chút!”
Thượng Quan Mẫn Hoa nhíu mày, nhìn nhìn hắn, thấy hắn không phải đang nói đùa, nàng lại chuyển mắt sang hỏi những người khác: “Vị Sử đại nhân này ra lần đầu tiên bước vào giang hồ sao?”
“Không phải,” Lạc Sinh trả lời thực ác độc: “Ở trong cảm nhận của hắn, hoàng hậu nương nương người không gì làm không được thôi.”
Thượng Quan Mẫn Hoa hừ lạnh: “Các anh vẫn cứ chăm chỉ bỏ công ra mà nghiên cứu nguyên nhân thành công của Lệ Tạ đi, đừng để đến lúc ấy mất trắng bạc mà không đạt được yêu cầu của bệ hạ. Thế thì khó coi mất mặt chính là bốn người các anh đấy!”
Quay đầu lại, nàng nói với Sử Nghiêu: “Sử đại nhân, bệ hạ có gì phân phó tởi ngươi không?”
“Có,” Sử Nghiêu trả lời rất quy củ: “Phát triển Hương Tạ thành cứ điểm tình báo!”
“Được, chỉ cần bảo vệ tính mạng cho Hàn tiên sinh là được!”
Tuyên Sở cẩn thận lùi về sau vài bước, cách ba nam nhân kia cho thật xa. Hắn không muốn chịu tai bay vạ gió, Sử Nghiêu thấy hắn lui về sau thì cũng thông minh lùi ra cùng,
Lạc Sinh thấy hai người này không có cốt khí như thế, trừng mắt nhìn mấy lần còn khinh thường hừ lạnh.
Thượng Quan Mẫn Hoa cười cực kì hiền hòa, dùng một bộ dạng hoàn toàn vô hại hỏi: “Lạc khanh gia, trang phục bình thường anh vẫn mặc, hương liệu anh vẫn dùng mua ở chỗ nào?”
Lạc Sinh kì quái nhìn nàng một cái, thấy vẻ khiêm tốn thỉnh giáo của nàng thì đáp lời bằng một vẻ cực kì kiêu ngạo và đắc ý: “Do Lệ Tạ làm riêng. Ha ha, hoàng hậu nương nương hẳn là không biết trong Đại Đô có một nơi, nơi đó tập trung những kiểu trang phục và trang sức thịnh hành nhất của các quốc gia. Những kiểu thời trang còn đang thịnh hành trong cung thì ở đó đã lỗi thời, những kiểu trong cung còn chưa thịnh hành thì ở đó đã bán hết hàng. Từ áo choàng của nữ tử đến giày gấm của nam tử, từ khăn trùm đầu của Bắc Mạc đến dây chuyền của Nam Lương, còn có toàn bộ thợ may xuất sắc nhất Đại Chu. Đặt hàng quần áo ở đó thì đảm bảo là thiên hạ chỉ có duy nhất một bộ này, thỏa mãn nhu cầu cá tính của khách hàng.
Lệ Tạ vừa vào mùa đông khách nhất, cơ bản không phục vụ đơn hàng đặt riêng cho người ngoài. Cơ mà thần là ngoại lệ. Thần còn là khách hàng bạch kim (khách hàng VIP theo nghĩa hiện đại ấy ạ) của bọn họ. Nếu nương nương có nhu cầu, thần có thể cho hoàng hậu nương nương mượn thẻ vàng dùng thử nha.”
Thượng Quan Mẫn Hoa tỏ vẻ kinh ngạc nhìn hắn: “Lại còn có nhà nào biết chiều khách thế sao? Lạc khanh gia cũng đốt không ít bạc vào mấy cửa hàng này chứ gì, mà có bạc là có thể mua lương thực đúng không?”
Lạc Sinh lập tức nhíu mày: “Hoàng hậu nương nương, nếu người muốn nhúng tay vào ngành này thì cứ để cho vi thần lo liệu giúp ngài thì hơn, đi thỉnh giáo một ít kinh nghiệm từ chưởng quầy của Lệ Tạ trước hẵng dấn thân vào nước cờ hiểm này.” Tuyên Sở - kẻ vốn đã lùi đến không thể lùi nữa – lúc này lại ho khan mãnh liệt, ngắt lời Lạc Sinh. Lạc Sinh quay đầu trừng hắn: “Tuyên tướng quân, ngươi có ý gì đây?”
Tuyên Sở ngẩng đầu, hai mắt nhìn lên nóc cung điện Vĩnh Lạc Cung, không thèm để ý đến hắn
Thượng Quan Mẫn Hoa lại chuyển mắt tới chỗ Giang Nhất Lưu hỏi: “Giang khanh gia có cách nhìn thế nào với Lệ Tạ?”
“Thần nghĩ chưởng quầy Lệ Tạ quả thực trong tay đang nắm bảo vật, nếu thần có nhân mạch, tài nguyên của Lệ Tạ trong tay thì kề cả toàn bộ ngành sản xuất quần áo của Đại Chu này, thần cũng có khả năng thao túng.”
Giang Nhất Lưu nghĩ nghĩ một lát mới thận trọng dè dặt trả lời: ‘Hoàng hậu nương nương nếu muốn dùng Lệ Tạ để mê hoặc Nam Lương hòng đổi lấy lương thực thì chuyện này có khả năng thành công thật. Nhưng thần không thể không nhắc nhở nương nương, ông chủ đứng phía sau của Lệ Tạ cực kì có khả năng là người Thượng Quan gia.”
Thượng Quan Mẫn Hoa gật gật đầu, lại hỏi quan điểm của Nhậm Phục Thu. Nhậm Phục Thu nhìn vẻ mặt cố gắng ra vẻ tự nhiên của Tuyên Sở, lại nhìn hoàng hậu nương nương mặt đầy ý cười rồi dè dặt hỏi: “Không phải là Lệ Tạ này có liên quan tới hoàng hậu nương nương đấy chứ?”
Lạc Sinh lập tức gào lên: “Cô ta có khả năng làm sao? A Thu, đừng có nói thế nữa, ta cũng không hi vọng về sau không có quần áo mặc đâu!”
Tuyên Sở càng ho khan rũ rượi, Thượng Quan Mẫn Hoa vẫn cười đến hiền hòa, nàng nhẹ giọng thủ thỉ: “Thế này đi, Tuyên khanh gia, ngươi tới, lột sạch Lạc khanh gia ra quăng xuống hồ đi!”
Hai người Giang Nhất Lưu cùng Nhậm Phục Thu nhìn nhau, quỳ xuống lạy dài không đứng dậy nổi, giống như bị sụt thắt lưng. Lạc Sinh túm chặt áo choàng mà mình thích nhất, nhìn rồi lại nhìn hoàng hậu đương triều đang ngồi ngay ngắn trên phượng vị, cảm thấy trên đời này hắn chưa từng làm chuyện gì khiến mình hối hận đến thế. Bị nữ nhân này chơi cho mấy vố đau rồi mà vẫn chưa học khôn ra được. Tuyên Sở đứng trước mặt hắn, thấp giọng nói: “Huynh đệ, ta đã nhắc nhở ngươi rồi, đừng trách ta.”
“Ngươi, ngươi dám?” Lạc Sinh nghiến răng nghiến lợi ôm chặt lấy mình, mắt phượng trợn lên. Tuyên Sở không đành lòng, nhưng là Lạc Sinh không sao cả thì đồng nghĩa chính hắn sẽ không hay ho. Cho nên, vẫn là Lạc Sinh xuống nước đi thôi.
Thượng Quan Mẫn Hoa cầm chén trà lên, thôi thổi mấy cái rồi nói với hai người còn lại: “Hiện giờ thì các ngươi cảm thấy nhiệm vụ mà hoàng đế bệ hạ giao phó có thể hoàn thành được chưa?”
Nhậm Phục Thu lạy dài xong rồi nói: “Thần phụ trách việc xây dựng mở rộng Lệ Tạ và thu mua nguyên liệu.”
“Thần thề sẽ xúc tiến đưa được Lệ Tạ vào quốc nội Nam Lương.”
“Thần cùng Sử Nghiêu phối hợp giám thị Sơ Thiện Đường ở các địa phương, điều động nhân lực cho Lệ Tạ.” Lạc Sinh mặt xanh mét đi từ ngoài cung vào, nghiến răng nghiến lợi lập quân lệnh, hắn nói muốn tạo ra cơ ngơi cho riêng mình, áp chế bằng được Lệ Tạ của hoàng hậu.
Mấy người này càng nói càng hùng hồn, mấy cái đầu tự động chụm lại một chỗ, đề xuất ý tưởng. Tuyên Sở cùng Sử Nghiêu vốn đứng trong góc tường cũng bị Lạc Sinh túm cổ lôi vào hỏi: “Nếu không muốn bị nữ nhân kia khình thường thì lập tức đề xuất ý tưởng cho ta!”
Thượng Quan Mẫn Hoa không khỏi sờ sờ mặt mình, tự hỏi, chẳng lẽ bộ dạng của ta còn đáng ghét hơn Chu Thừa Hi? “Giai đoạn đầu quăng ra từng đấy bạc* mà không nghe được tí động tĩnh nào, cũng chỉ có Thượng Quan gia mới tài lực bực ấy!”Nhậm Phục Thu ôm một cái bàn tính, lật qua lật lại, nhìn con số tính ra mà thấy thắt cả ruột gan.
*Ý nói lúc mới bắt đầu Thượng Quan Mẫn Hoa bỏ ra một số vốn khổng lồ như thế để đầu tư xây dựng Lệ Tạ mà không một ai hay biết.
Lạc Sinh đạp mạnh Tuyên Sở một cước, Tuyên Sở nhịn đau: “Ba người các ngươi là đủ, ta đi các châu phủ thuyết phục bảo bọn họ đầu tư bạc.”
Giang Nhất Lưu xoa xoa bàn tay: “Ta liệt kê một ít phương án, còn cần có một nhân vật dẫn đầu trào lưu cho mọi người học theo. Lạc Sinh, cái này còn cần ngươi chịu khó!”
“Ta là nam, làm sao dẫn dắt xu hướng thời trang cho nữ nhân được?” Lạc Sinh trừng to hai mắt, giơ tay lên đánh hắn.
Ba người nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn là Lạc Sinh nghĩ ra, hắn nói: “Nhờ trưởng công chúa hỗ trợ, tháng trước nàng ta đến Lệ Tạ khuân một nửa quần áo trong đó về phủ công chúa. Nghe nói quần áo quá nhiều, nàng ta lại sai thị nữ treo lên mắc áo, giong đi giong lại từng bộ trước mặt của mấy nam sủng. Nam sủng của nàng ta ưng bộ nào thì trưởng công chúa sẽ mặc bộ ấy, mặc xong cởi luôn, he he he…”
Nhậm Phục Thu cùng Giang Nhất Lưu chẳng ai bảo ai mà cùng đá bay Lạc Sinh ra ngoài, nói với Tuyên Sở đang im lặng: “Đừng để ý đến hắn, Tuyên Sở, ngươi thấy có phải ngươi nên ra mặt thương lượng với trưởng công chúa mấy câu không?”
Tuyên Sở chống cự trong trầm mặc. Sử Nghiêu thình lình chen mồm một câu: “Bệ hạ mới là chong chóng đo chiều gió của nữ nhân. Cho tới bây giờ nữ tử nào được sủng ái nhất trong hoàng cung Đại Chu này, người đó mới là người được dân chúng sùng bái nhất.”
“Vấn đề là hoàng đế bệ hạ của chúng ta chỉ có hứng thú với đánh trận thôi ạ!” Bốn người bọn Nhậm Phục Thu lại không hẹn mà cũng nhau thở dài.
Sử Nghiêu nhìn thẳng về trước đáp ráo hoảnh: “Không phải, sở thích của bệ hạ thực sự rất dễ đoán!” Bốn người cùng nhìn về phía hắn, chờ đợi hắn nói ra một đề nghị phi thường nào đó.” Hắn nói tiếp: “Xin hoàng hậu nương nương đánh tiếng với bệ hạ một chút!”
Thượng Quan Mẫn Hoa nhíu mày, nhìn nhìn hắn, thấy hắn không phải đang nói đùa, nàng lại chuyển mắt sang hỏi những người khác: “Vị Sử đại nhân này ra lần đầu tiên bước vào giang hồ sao?”
“Không phải,” Lạc Sinh trả lời thực ác độc: “Ở trong cảm nhận của hắn, hoàng hậu nương nương người không gì làm không được thôi.”
Thượng Quan Mẫn Hoa hừ lạnh: “Các anh vẫn cứ chăm chỉ bỏ công ra mà nghiên cứu nguyên nhân thành công của Lệ Tạ đi, đừng để đến lúc ấy mất trắng bạc mà không đạt được yêu cầu của bệ hạ. Thế thì khó coi mất mặt chính là bốn người các anh đấy!”
Quay đầu lại, nàng nói với Sử Nghiêu: “Sử đại nhân, bệ hạ có gì phân phó tởi ngươi không?”
“Có,” Sử Nghiêu trả lời rất quy củ: “Phát triển Hương Tạ thành cứ điểm tình báo!”
“Được, chỉ cần bảo vệ tính mạng cho Hàn tiên sinh là được!”
Danh sách chương