“Con mẹ nó, cháu là Khúc Yên sao?”
Bạc Kiêu đi tới chỗ Khúc Yên ngồi xổm xuống ngắm nghía cô, nhéo hai bên má hồng mềm mại của cô, Khúc Yên chớp mắt vừa cuốn hút vừa ngây ngơ không hiểu chuyện gì, Bạc Kiêu nhìn nuốt ruồi dưới đuôi mắt đặc trưng của cô lại vui như khi vớt được vàng, cẩn thận nắm lấy bàn tay mềm mại của cô.
Anh ta mỉm cười, giơ 1 ngón cái đầy kiêu hãnh:“Rất xinh nha, không ngờ lại xinh đến mức thế này.”
Khúc Yên cũng bật cười, cô có một trực giác khá tốt về những lời khen, cũng tự biết ai là đang khen cô thật lòng hay là giả dối khen cô.
Giống như hiện tại, cô nhìn thấy một tâm trạng vui vẻ từ trên người Bạc Kiêu. Khúc Yên cười rất ôn hòa.
Nhìn thấy sự thân thiết đó, trong lòng Thẩm Tây Thừa cuồn cuộn sóng ngầm, hơi thở lưu thông trở nên nặng nề. Đôi mắt anh hạ xuống nhìn động tác nắm tay nhau đầy thân mật của Khúc Yên và Bạc Kiêu trước mắt mà cảm thấy cực kì cay mắt.
Anh hơi híp mắt lại, hít sâu thở đều nhìn xuống đại sảnh để vơ đi cảm giác đố kỵ đang trào dâng trong lòng.
Anh hất mặt về phía Bạc Kiêu vừa đi không xa, giọng nói giống như đang xua đuổi cô:“Cháu thân với cậu ta thì đi nên chung với cậu ta đi.”
Thẩm Tây Thừa hất mặt xong lại quay đi chỗ khác, thái độ lãnh đạm như không có chuyện gì. Khúc Yên ngốc nghếch gãi đầu, không biết nói gì chỉ cười trừ, nghe thế nào cũng thấy anh vừa tức giận vừa lạnh lùng hất hủi cô.
Cô nhẹ nhàng nói:“Chú Thẩm giận vì chú Bạc Kiêu bơ chú sao ạ?”
Thẩm Tây Thừa vẫn là tây trang đen huyền như thường ngày, trước đó Khúc Yên chỉ đơn thuần công nhận sự đẹp trai tuấn tú của anh nhưng từ khi hôm qua ăn cơm ở nhà anh cho đến hôm nay Khúc Yên có chút suy nghĩa kì quái.
Nửa đêm đói bụng lại nhớ đến những món ăn anh nấu, nhớ đến góc nghiên sắc sảo mạnh mẽ đó mà tim không khỏi đập nhanh, cho đến hôm nay cô càng nhìn kỹ anh, lại càng không khống chế được đôi mắt sẽ nhìn anh lâu hơn trước kia một tý. Tâm tư cũng bắt đầu run rẫy.
Trong khoảng khắc đó như mọi thứ xung quanh bắt đầu ngưng tụ lại hoặc là vạn vật đều chậm lại nửa nhịp, cảm xúc phức tạp cô chưa từng có, ngay thời điểm còn quen bạn trai cũ cũng không có cảm xúc này. Cô cũng tự biết chính bản thân mình thật sự không ổn rồi, cũng không biết cảm xúc phức tạp này là gì, muốn buông bỏ cái loại ý niệm điên rồ đó ra khỏi đầu nhưng càng muốn trốn tránh, cô lại càng bị cuốn vào những suy nghĩ của chính bản thân mình.
Anh cũng nhận ra sự trầm lặng của cô, gương mặt đẹp khiến người ta điên tiết mà u mê cô.
Thẩm Tây Thừa đứng dậy, cô tự trấn chỉnh lại suy nghĩ của mình ngước lên nhìn anh:“Chú có việc bận ạ?”
Đôi mắt anh đen láy nhìn cô, anh khẽ lắc đầu:“Cháu đi cùng tôi.”
Cô nghi hoặc dùng ngón tay tự chỉ lên mũi mình, do dự hỏi:“Cháu sao?” Anh kiên nhẫn gật đầu với cô.
Cô dùng đôi mắt long lanh mà nhìn anh, phản ứng vô cùng chậm chạp.
Anh nhìn ra sự lo lắng của cô, hơi căng thẳng hỏi:“Không muốn uống rượu?”
Cô tỏ vẻ như một tiểu thư kiêu căng tùy hứng có chút kiêu căng:“Khi nảy còn muốn, nhưng giờ cháu không còn khẩu vị đó nữa.”
Anh không nói nhiều nhân lúc cô buông lỏng cảm giác tóm gọn cổ tay Khúc Yên kéo cô rời đi. Cô bị kéo đi, so với dáng vẻ ung dung của anh cô càng khổ sở hơn, đôi giày cao gót khiến cô không dám chạy quá nhanh, sợ mình sẽ bị vấp ngã. Vì thế mỗi bước đi của anh làm cô rất sầu khổ.
Cuối cùng cô cũng không theo kịp bước chân của anh, khom lưng chống một tay lên gối thở thì phò.
Hơi thở cô dồn dập:“Đừng đi nữa, mệt chết cháu rồi.”
Lúc này anh mới quay lại nhìn cô, thấy sự không vui mà cau chặt mày của cô thì anh lại rối gắm đầu óc.
“Cháu đau chân?” Anh ngờ vực hỏi.
Anh nhìn xuống đôi chân mang đôi guốc đen của cô hỏi, Khúc Yên lắc đầu. Vì đang là một buổi tiệc nghiêm chỉnh nên cô mới phải mang giàu cao gót cho sang trọng, chứ thật ra mang nó khiến cô rất khó chịu, gò bó, chân cũng rất đau rồi mỏi nên cô không thích.
Cô nói:“Không phải, tại chú kéo cháu làm hại cháu chạy nhanh thôi.”
Bạc Kiêu đi tới chỗ Khúc Yên ngồi xổm xuống ngắm nghía cô, nhéo hai bên má hồng mềm mại của cô, Khúc Yên chớp mắt vừa cuốn hút vừa ngây ngơ không hiểu chuyện gì, Bạc Kiêu nhìn nuốt ruồi dưới đuôi mắt đặc trưng của cô lại vui như khi vớt được vàng, cẩn thận nắm lấy bàn tay mềm mại của cô.
Anh ta mỉm cười, giơ 1 ngón cái đầy kiêu hãnh:“Rất xinh nha, không ngờ lại xinh đến mức thế này.”
Khúc Yên cũng bật cười, cô có một trực giác khá tốt về những lời khen, cũng tự biết ai là đang khen cô thật lòng hay là giả dối khen cô.
Giống như hiện tại, cô nhìn thấy một tâm trạng vui vẻ từ trên người Bạc Kiêu. Khúc Yên cười rất ôn hòa.
Nhìn thấy sự thân thiết đó, trong lòng Thẩm Tây Thừa cuồn cuộn sóng ngầm, hơi thở lưu thông trở nên nặng nề. Đôi mắt anh hạ xuống nhìn động tác nắm tay nhau đầy thân mật của Khúc Yên và Bạc Kiêu trước mắt mà cảm thấy cực kì cay mắt.
Anh hơi híp mắt lại, hít sâu thở đều nhìn xuống đại sảnh để vơ đi cảm giác đố kỵ đang trào dâng trong lòng.
Anh hất mặt về phía Bạc Kiêu vừa đi không xa, giọng nói giống như đang xua đuổi cô:“Cháu thân với cậu ta thì đi nên chung với cậu ta đi.”
Thẩm Tây Thừa hất mặt xong lại quay đi chỗ khác, thái độ lãnh đạm như không có chuyện gì. Khúc Yên ngốc nghếch gãi đầu, không biết nói gì chỉ cười trừ, nghe thế nào cũng thấy anh vừa tức giận vừa lạnh lùng hất hủi cô.
Cô nhẹ nhàng nói:“Chú Thẩm giận vì chú Bạc Kiêu bơ chú sao ạ?”
Thẩm Tây Thừa vẫn là tây trang đen huyền như thường ngày, trước đó Khúc Yên chỉ đơn thuần công nhận sự đẹp trai tuấn tú của anh nhưng từ khi hôm qua ăn cơm ở nhà anh cho đến hôm nay Khúc Yên có chút suy nghĩa kì quái.
Nửa đêm đói bụng lại nhớ đến những món ăn anh nấu, nhớ đến góc nghiên sắc sảo mạnh mẽ đó mà tim không khỏi đập nhanh, cho đến hôm nay cô càng nhìn kỹ anh, lại càng không khống chế được đôi mắt sẽ nhìn anh lâu hơn trước kia một tý. Tâm tư cũng bắt đầu run rẫy.
Trong khoảng khắc đó như mọi thứ xung quanh bắt đầu ngưng tụ lại hoặc là vạn vật đều chậm lại nửa nhịp, cảm xúc phức tạp cô chưa từng có, ngay thời điểm còn quen bạn trai cũ cũng không có cảm xúc này. Cô cũng tự biết chính bản thân mình thật sự không ổn rồi, cũng không biết cảm xúc phức tạp này là gì, muốn buông bỏ cái loại ý niệm điên rồ đó ra khỏi đầu nhưng càng muốn trốn tránh, cô lại càng bị cuốn vào những suy nghĩ của chính bản thân mình.
Anh cũng nhận ra sự trầm lặng của cô, gương mặt đẹp khiến người ta điên tiết mà u mê cô.
Thẩm Tây Thừa đứng dậy, cô tự trấn chỉnh lại suy nghĩ của mình ngước lên nhìn anh:“Chú có việc bận ạ?”
Đôi mắt anh đen láy nhìn cô, anh khẽ lắc đầu:“Cháu đi cùng tôi.”
Cô nghi hoặc dùng ngón tay tự chỉ lên mũi mình, do dự hỏi:“Cháu sao?” Anh kiên nhẫn gật đầu với cô.
Cô dùng đôi mắt long lanh mà nhìn anh, phản ứng vô cùng chậm chạp.
Anh nhìn ra sự lo lắng của cô, hơi căng thẳng hỏi:“Không muốn uống rượu?”
Cô tỏ vẻ như một tiểu thư kiêu căng tùy hứng có chút kiêu căng:“Khi nảy còn muốn, nhưng giờ cháu không còn khẩu vị đó nữa.”
Anh không nói nhiều nhân lúc cô buông lỏng cảm giác tóm gọn cổ tay Khúc Yên kéo cô rời đi. Cô bị kéo đi, so với dáng vẻ ung dung của anh cô càng khổ sở hơn, đôi giày cao gót khiến cô không dám chạy quá nhanh, sợ mình sẽ bị vấp ngã. Vì thế mỗi bước đi của anh làm cô rất sầu khổ.
Cuối cùng cô cũng không theo kịp bước chân của anh, khom lưng chống một tay lên gối thở thì phò.
Hơi thở cô dồn dập:“Đừng đi nữa, mệt chết cháu rồi.”
Lúc này anh mới quay lại nhìn cô, thấy sự không vui mà cau chặt mày của cô thì anh lại rối gắm đầu óc.
“Cháu đau chân?” Anh ngờ vực hỏi.
Anh nhìn xuống đôi chân mang đôi guốc đen của cô hỏi, Khúc Yên lắc đầu. Vì đang là một buổi tiệc nghiêm chỉnh nên cô mới phải mang giàu cao gót cho sang trọng, chứ thật ra mang nó khiến cô rất khó chịu, gò bó, chân cũng rất đau rồi mỏi nên cô không thích.
Cô nói:“Không phải, tại chú kéo cháu làm hại cháu chạy nhanh thôi.”
Danh sách chương