Bàn Nha Nhi biết mình sắp gả cho Lý Đại Bảo, chỉ cảm thấy như một giấc mơ khó tin. Nàng nghi ngờ có lẽ phụ mẫu nói đến một Lý Đại Bảo khác, vì thế nàng đặc biệt hỏi mẫu thân đến hai lần: Lý Đại Bảo này thật sự là Lý Đại Bảo kia ở thôn bên cạnh sao? Chính là Lý Đại Bảo bị Trương gia từ hôn đó ư? Sau khi nhận được sự khẳng định của mẫu thân, trái tim nàng không những không hạ xuống mà còn lâng lâng bay lên cao hơn.
Nàng nhớ rõ mình và mấy tỷ muội trong thôn ngồi dưới bóng râm của gốc cây, từ xa nhìn đám con trai không ngại nóng nực chơi trò cưỡi ngựa đánh nhau dưới ánh mặt trời. Bọn con trai trong thôn bị đánh cho tơi tả, cậu bé dẫn đầu ở thôn bên cạnh cầm gậy huênh hoang, cười đắc ý như một vị Đại tướng quân vừa thắng trận. Mấy tỷ muội khẽ thì thầm: "Thằng đó tên là Lý Đại Bảo, ở thôn bên cạnh, ta có biết, đã từng đến nhà tìm ca của ta..."
Nàng nhớ rõ đám con trai trong thôn đánh nhau với người khác, mỗi lần bị đánh cho mặt mũi bầm dập đều nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm tên "Lý Đại Bảo", nhưng chẳng mấy ngày sau lại không để bụng chuyện cũ, xưng huynh gọi đệ, khoác vai bá cổ thân mật với Lý Đại Bảo. Bọn trẻ con cãi nhau đánh nhau, luôn có đứa chỉ vào mũi đối phương cảnh cáo: "Ngươi chờ đấy, ta gọi đám Lý Đại Bảo đến, có bản lĩnh thì ngươi đừng đi!"
Nàng nhớ rõ buổi trưa hoặc buổi chiều tà, nàng ngồi trong phòng mình thêu thùa, nghe bên ngoài tiếng sỏi "lộp bộp" ném vào cửa sổ, nàng luôn không nhịn được khẽ đẩy hé cửa sổ nhìn trộm ra ngoài, Lý Đại Bảo đứng sau nhà hàng xóm, cười hì hì vẫy tay vào trong: "Tú Nhi, ta hái được ít táo dại trên núi ngươi có ăn không? Ngọt lắm đấy, ta để dành cho ngươi quả to nhất này!"
Bàn Nha Nhi thích Lý Đại Bảo, từ khi còn rất nhỏ đã trốn trong góc khuất hắn không nhìn thấy để âm thầm thích hắn, nhưng Lý Đại Bảo không thích nàng, hắn thậm chí còn không quen biết nàng, chưa từng nói với nàng một câu nào, chưa từng nhìn thẳng vào mắt nàng một lần, hắn thích Trương Tú Nhi ở ngay cạnh nhà nàng.
Năm ngoái, Lý Đại Bảo và Trương Tú Nhi đính hôn, nàng âm thầm buồn bã rất lâu. Mẫu thân nàng nhìn ra vẻ u sầu của nàng, cười nói nàng là muốn lấy chồng, nói nàng đã mười lăm rồi, đã đến lúc phải tìm nhà chồng.
Mỗi bước mỗi xa

Nàng muốn lấy chồng, nàng muốn gả cho Lý Đại Bảo, làm tức phụ của Lý Đại Bảo, nhưng nàng biết đó căn bản chỉ là chuyện mơ mộng hão huyền.
Chỉ là nàng không ngờ rằng chuyện mơ mộng hão huyền cũng có ngày thành sự thật: Mấy ngày trước Trương gia đột nhiên hối hôn, gả Trương Tú Nhi cho Đại thiếu gia nhà Triệu lão gia ở trấn trên làm thiếp, nàng còn chưa hết kinh ngạc, chưa kịp mừng thầm thì Lý gia đã tìm đến nhà phụ thân nàng để nói chuyện cưới xin, chỉ nửa ngày đã định xong chuyện hôn nhân của nàng và Lý Đại Bảo, nghe nói Lý gia còn đưa một khoản sính lễ rất lớn.
Bàn Nha Nhi chẳng quan tâm sính lễ nhiều hay ít, nàng sắp được gả cho Lý Đại Bảo rồi. Cảm giác đó giống như trên trời rơi xuống một chiếc bánh lớn có nhân, "choang!" một tiếng, rơi trúng đỉnh đầu nàng! Đúng là chuyện tốt đẹp đến mức nằm mơ cũng không thấy được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng trèo lên giường đất, mở tủ nhỏ trên giường lấy ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong đựng tất cả bảo bối của nàng. Nàng lục lọi một hồi, từ dưới đáy những thứ lặt vặt tìm thấy một mảnh vải rách.
Hình như là năm mười hai tuổi... hoặc mười ba tuổi, nàng không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ đó là một ngày xuân ấm áp hoa nở, nàng giặt quần áo bên sông trở về, đi giữa đường thì gặp Lý Đại Bảo và mấy đứa con trai đánh nhau bên đường, áo hắn bị mắc vào cành cây rách một mảng. Nàng trốn sau cây khẽ nhìn bọn họ tan đi mới dám bước ra, đợi đến chỗ bọn họ vừa đánh nhau, liền thấy mảnh vải trên cành cây. Nàng căng thẳng đứng tại chỗ xoay mấy vòng mới dám lấy hết can đảm cầm mảnh vải nhỏ đó lên, lén lút chạy về nhà như kẻ trộm. Mấy ngày sau đó nàng đều lo lắng bất an, sợ có người tìm đến hỏi tội, xấu hổ vì đã trộm đồ của hắn...
Bàn Nha Nhi đặt mảnh vải nhỏ lên đùi vuốt phẳng, nghĩ thầm sau này không chỉ mảnh vải nhỏ này, mà tất cả quần áo của hắn nàng đều có thể chạm vào, còn có thể vá áo cho hắn, thậm chí tất cả quần áo của hắn đều do nàng may... Nàng là tức phụ của hắn rồi...
Bàn Nha Nhi đỏ mặt, khẽ cười hì hì.
Đúng lúc này, có người đẩy cửa bước vào, Bàn Nha Nhi cuống quít cất đồ đi, ngẩng đầu lên thấy là mẫu thân nàng.
"Làm gì đấy?" Mẫu thân Bàn Nha Nhi cười tươi hỏi han.
"Không có gì ạ, con thu dọn đồ đạc một chút..." Bàn Nha Nhi đáp.
Bà nhìn chiếc hộp trong tay Bàn Nha Nhi, cười nói: "Lại ngắm nghía mấy thứ bảo bối của con đấy à, cũng phải thôi, sắp gả đi rồi, cái hộp bảo bối này phải đi theo con nữa chứ, nào, mẫu thân cho con thêm một món bảo bối nữa..." Vừa nói vừa lấy từ trong n.g.ự.c ra một chiếc khăn tay mở ra, bên trong là một chiếc trâm bạc vô cùng tinh xảo.
Mắt Bàn Nha Nhi sáng lên, nghiêng người tới gần.
Bà nói: "Đây là bảo vật của nhà ta đấy, còn là của hồi môn của ngoại bà của con nữa, khi ta gả cho phụ thân con, ngoại bà đã cho ta, ta cũng chỉ đeo một lần vào ngày thành thân, bây giờ con sắp gả đi rồi, cái này cho con."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện