Editor: Mộc An Chi

Chị dâu Tề vẫn luôn xem ở bên cạnh, không khỏi cảm thán, “Tình cảm của ba mẹ con thật tốt.”

Còn một câu cô ấy chưa nói là, nhìn một chút cũng không giống con riêng và mẹ kế, mẹ con ruột nhà người khác cũng chưa tốt bằng nhà này.

Vóc dáng của Bách Luyện Thành, Cương vừa gầy vừa nhỏ, sau khi người trong khu gia đình quân nhân biết Khương Đường không phải mẹ ruột của bọn nhỏ, sôi nổi suy đoán bọn nhỏ có phải bị mẹ kế ngược đãi không, nếu không lấy tiền lương của Từ Vọng Quy, sao lại nuôi mấy đứa nhỏ đến mức khó coi như vậy.

Cũng chỉ có Tiểu Lý không biết nghĩ như thế nào, lại cho rằng hai đứa nhỏ làm khó xử Khương Đường.

Khương Đường không biết cô ấy nghĩ cái gì, chỉ cười nói: “Hiện tại bọn trẻ còn nhỏ, em nghe người ta nói khi mấy đứa nhỏ tầm bảy tám tuổi, ngay cả chó mèo cũng ghét tụi nó.”

Chị dâu Tề liếc cô một cái, “Nếu em thật sự nghĩ như vậy, thì thu lại sự dung túng trong mắt em đi.”

Khương Đường nghe vậy lập tức xụ mặt, trầm giọng nói: “Em thật sự nghĩ như vậy mà.”

Chị dâu Tề nghẹn họng, tức giận liếc cô, “Tiểu Khương, chị nói em và Tiểu Từ đúng là vợ chồng, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng giống hệt nhau!”

Khương Đường vô tội chớp chớp mắt, vốn dĩ là cô cố ý học giọng điệu nói chuyện của Từ Vọng Quy.

Trong thời gian nói chuyện, hai đứa nhỏ và hai người lớn đã đi đến Cung Tiêu Xã của huyện Bắc Hà.

Lúc trước chị dâu Tề nhìn thấy quần áo mà Khương Đường làm, quả thực cực kỳ hâm mộ, chỉ xui xẻo trong nhà không còn vải dệt, lúc này mới nhớ tới việc đến Cung Tiêu Xã ở trên huyện thử vận may.

Lỡ như vừa lúc có vải dệt, vậy sẽ giải quyết được vấn đề này.

Khương Đường chủ yếu là đi cùng chị dâu Tề, thuận tiện mang hai đứa nhỏ ra ngoài đổi gió, nhìn xem có thứ gì cần mua hay không.



Không ngờ chị dâu Tề rất may mắn, thật sự mua được vải dệt cho cô.

Khương Đường cũng mua hai lon sữa mạch nha, một bao kẹo sữa thỏ trắng, và một ít hàng khô có thể mua mà không cần phiếu.

Hai người đều rất vừa lòng khi mua được đồ vật mình muốn.

Chị dâu Tề ôm đồ vật đi về, trên mặt chỉ toàn sự vui vẻ, “Tiểu Khương, chờ trở về em giúp chị xem xem, chị phải làm một bộ quần áo giống như em mới được.”

Rồi sau đó chị dâu Tề lại liếc cô một cái, bổ sung nói: “Coi như là thù lao chị làm quần áo cho hai đứa nhỏ nhà em.”

Khương Đường muốn trêu chọc cô ấy: “Em cứ nghĩ chị thật lòng muốn giúp em, không ngờ chị lại dụng tâm kín đáo. Vốn dĩ em còn định giúp chị thiết kế một bộ quần áo thích hợp với chị, nhưng bây giờ em đổi ý rồi.”

Chị dâu Tề còn tưởng rằng cô thật sự nghĩ như vậy, lập tức sốt ruột, “Chị đương nhiên là thật lòng! Bình thường em thông minh lắm mà, sao lúc này lại nghe không hiểu?”

Khương Đường cố ý xụ mặt ra vẻ lạnh lùng, bây giờ cũng nhịn không được cười thành tiếng.

Chị dâu Tề lập tức phản ứng kịp mình bị chơi, cô ấy tức giận đánh vào cánh tay Khương Đường, “Em học được mấy trò đùa giỡn người khác này ở đâu thế!”

Nhưng mà không ngờ Thành Cương đột nhiên chạy lên đẩy cô ấy, nhóc con hung dữ nói: “Không được đánh mẹ cháu!”

Bách Luyện cũng che ở phía trước Khương Đường, đôi mắt nhìn chằm chằm chị dâu Tề.

Hai người lớn liếc nhìn nhau, vẻ mặt đều hơi ngơ ngẩn.

Khương Đường dẫn đầu phản ứng lại, kéo hai đứa nhỏ trước người lại, vừa cảm động vừa buồn cười nói: “Mấy đứa hiểu lầm rồi, bác gái Tề chỉ đang đùa giỡn với mẹ thôi, không phải là đánh mẹ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện