_Editor: boong412
"A!" Đường Tứ Tứ bừng tỉnh từ cơn ác mộng, cả người đều là mồ hôi. Rèm giường lúc này được vén lên, khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết của Thanh Nhi thò vào, khẩn trương hỏi "Tiểu thư, người lại gặp ác mộng sao?"
Đường Tứ Tứ dùng bàn tay lạnh lẽo của mình cầm lấy tay Thanh Nhi, trong lòng bàn tay liền truyền đến độ ấm làm nàng hơi giật mình. Ba ngày trước, khi nàng tỉnh lại, phát hiện ra mình lại trọng sinh vào năm nàng mười bốn tuổi, qua hai tháng nữa liền đến tuổi cập kê. Mà tại lúc đó, Mộ Dung Nhược Hồng đến cửa cầu thân, từ đó về sau cuộc sống nàng liền buộc chặt cùng nam nhân thối tha kia.
Bất quá bây giờ nàng đã trọng sinh, nàng sẽ không cho phép chính mình lại có nửa điểm quan hệ cùng tên nam nhân kia. Cả đời này, nàng sẽ không lại làm nền cho người khác, lại càng không để người đối tốt với nàng bị thương!
"Tiểu thư...Tiểu thư..." Thanh Nhi nhìn Đường Tứ Tứ xuất thần, liền gọi vài tiếng. Đường Tứ Tứ lấy lại tinh thần, ngẩng đầu hướng nàng cười nhợt nhạt. Thanh Nhi nhìn nàng nở nụ cười, trong lòng vụng trộm thở ra, mấy ngày trước Nhị tiểu thư mắc mưa, liền phát bệnh, sau đó cả ngày đều nằm trên giường. Ban ngày khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ban đêm lại luôn bị ác mộng làm tỉnh. Hiện tại người lại nở nụ cười, như vậy cũng xem là khởi đầu tốt đi? Thanh Nhi lấy ra một khăn tay nhỏ cẩn thận lau đi mồ hôi trên trán Đường Tứ Tứ, lại nhẹ giọng nói "Nhị tiểu thư, vừa rồi lão phu nhân nơi đó phái Cung ma ma qua, nói rằng tiếp một hai canh giờ nữa lão gia sẽ về đến nhà, nô tỳ thấy Nhị tiểu thư thân mình còn không hoàn toàn hồi phục, ngoài trời lại có tuyết rơi nên liền nói dối Cung ma ma một chút là không đi."
Đường Tứ Tứ nheo nheo mi mắt, một đôi mắt đen láy giật giật, nhẹ giọng nói "Thanh Nhi, chuẩn bị quần áo cho ta."
"Nhưng Nhị tiểu thư, thân thể của người....." Thanh Nhi là thật tâm muốn tốt cho Đường Tứ Tứ, Đường Tứ Tứ cũng kiên trì từ trên giường leo xuống, đi đến ngồi xuống bàn trang điểm.
Nàng nhớ rõ lúc phụ thân trở lại kinh thành cũng là lúc mà nàng sinh bệnh, lúc ấy không nàng không suy nghĩ nhiều nên không có đến đại môn nghênh đón hắn. Nhưng sau đó nàng lại nghe Thanh Nhi kể, vị thứ tỷ Đường Vân Nhiễm kia của nàng cũng "sinh bệnh", còn lê thân mình đến đại môn đón phụ thân nàng. Nước cờ này của Đường Vân Nhiễm tự nhiên thành công lấy được sự tán thưởng của mọi người, mà nàng sinh bệnh trốn trong phòng, đương nhiên so với vị thế đích nữ hiện tại là không sánh bằng.
Lúc này đây, nàng cũng không ham gì cái danh "hiếu thuận" kia, nhưng cũng không muốn bị Đường Vân Nhiễm lợi dụng cơ hội mà một mình dành lấy mỹ danh.
Nha hoàn Thúy Nhi cầm một bộ quần áo màu trắng thêu hoa mẫu đơn đến, Đường Tứ Tứ nhìn nhìn mày hơi nhíu lại "Đổi một bộ khác." Đường Vân Nhiễm thích loại quần áo thanh nhã này, hơn nữa nếu mặc nó chẳng khác nào nàng lại làm nên cho nàng ta. Kiếp trước nàng cũng thích bắt chước Đường Vân Nhiễm mặc trang phục thanh nhã, nhưng xem ra hiện tại loại quần áo này không thích hợp với nàng.
Thân hình nàng so với nàng ta đầy đặn hơn, lại không có được khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành kia, nhưng hai gò má nàng so với nàng ta càng đẫy đà hơn. Loại quần áo thanh nhã này chỉ tổ đem ưu điểm của nàng che lấp.
Túy Nhi lại thay đổi vài bộ, Đường Tứ Tứ đều không hài lòng, vẫn là Thanh Nhi thông minh, tìm một bộ gấm bào đỏ thẫm, Đường Tứ Tứ lúc này mới hài lòng gật đầu. Thay đổi quần áo xong, nhìn vào gương, phát hiện ra quần áo đỏ thẫm này đem sắc mặt nhợt nhạt vì bệnh của nàng che lại phần nào. Thanh Nhi tay chân lanh lẹ búi cho nàng một búi tóc.
Ổn thỏa mọi thứ, Đường Tứ Tứ mới dẫn người đi tới cửa phủ. Ở ngoài phủ, Đường Vân Nhiễm đã đứng đợi ở đấy. Nhìn thấy Đường Tứ Tứ, trong mắt Đường Vân Nhiễm xẹt qua một tia kinh ngạc nhưng nhanh chóng biến mất, liền mỉm cười tiến đến đón "Muội muội, không phải muội đang bệnh sao, cớ sao lại ra đây?"
Nhìn khuôn mặt quen thuộc đó của Đường Vân Nhiễm, Đường Tứ Tứ cơ hồ là nén giận đến phát run. Ả hung thủ giết người này, kiếp trước nàng bị nàng ta tính kế, lại dựa vào nam nhân, bò lên ngôi vị cao quý nhất của nữ nhân. Lần này trọng sinh, nếu vẫn đấu không lại, chỉ sợ nàng sẽ phải tiếp tục làm quân cờ cho nàng ta.
Đường Vân Nhiễm cảm giác được thân mình Đường Tứ Tứ run run, minh quang trong mắt chợt lóe, vừa định nói gì đó, lại nghe tiếng xe ngựa truyền đến. Cách đó không xa đã nhìn thấy mấy chiếc xe ngựa đang tiến lại gần.
Cha Đường Tứ Tứ là Đường Trọng Nguyên, Hộ bộ thượng thư, mấy ngày này là đi tuần sát ở mấy phần đất bên ngoài kinh thành.
Xe ngựa đã dừng lại, Đường Tứ Tứ nhìn người hầu cùng hai thiếu niên trẻ tuổi lục đục bước xuống xe, nàng phát hiện hai thiếu niên trẻ tuổi ấy là Mộ Dung Nhược Hồng cùng Tả Thương Minh.
"A!" Đường Tứ Tứ bừng tỉnh từ cơn ác mộng, cả người đều là mồ hôi. Rèm giường lúc này được vén lên, khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết của Thanh Nhi thò vào, khẩn trương hỏi "Tiểu thư, người lại gặp ác mộng sao?"
Đường Tứ Tứ dùng bàn tay lạnh lẽo của mình cầm lấy tay Thanh Nhi, trong lòng bàn tay liền truyền đến độ ấm làm nàng hơi giật mình. Ba ngày trước, khi nàng tỉnh lại, phát hiện ra mình lại trọng sinh vào năm nàng mười bốn tuổi, qua hai tháng nữa liền đến tuổi cập kê. Mà tại lúc đó, Mộ Dung Nhược Hồng đến cửa cầu thân, từ đó về sau cuộc sống nàng liền buộc chặt cùng nam nhân thối tha kia.
Bất quá bây giờ nàng đã trọng sinh, nàng sẽ không cho phép chính mình lại có nửa điểm quan hệ cùng tên nam nhân kia. Cả đời này, nàng sẽ không lại làm nền cho người khác, lại càng không để người đối tốt với nàng bị thương!
"Tiểu thư...Tiểu thư..." Thanh Nhi nhìn Đường Tứ Tứ xuất thần, liền gọi vài tiếng. Đường Tứ Tứ lấy lại tinh thần, ngẩng đầu hướng nàng cười nhợt nhạt. Thanh Nhi nhìn nàng nở nụ cười, trong lòng vụng trộm thở ra, mấy ngày trước Nhị tiểu thư mắc mưa, liền phát bệnh, sau đó cả ngày đều nằm trên giường. Ban ngày khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ban đêm lại luôn bị ác mộng làm tỉnh. Hiện tại người lại nở nụ cười, như vậy cũng xem là khởi đầu tốt đi? Thanh Nhi lấy ra một khăn tay nhỏ cẩn thận lau đi mồ hôi trên trán Đường Tứ Tứ, lại nhẹ giọng nói "Nhị tiểu thư, vừa rồi lão phu nhân nơi đó phái Cung ma ma qua, nói rằng tiếp một hai canh giờ nữa lão gia sẽ về đến nhà, nô tỳ thấy Nhị tiểu thư thân mình còn không hoàn toàn hồi phục, ngoài trời lại có tuyết rơi nên liền nói dối Cung ma ma một chút là không đi."
Đường Tứ Tứ nheo nheo mi mắt, một đôi mắt đen láy giật giật, nhẹ giọng nói "Thanh Nhi, chuẩn bị quần áo cho ta."
"Nhưng Nhị tiểu thư, thân thể của người....." Thanh Nhi là thật tâm muốn tốt cho Đường Tứ Tứ, Đường Tứ Tứ cũng kiên trì từ trên giường leo xuống, đi đến ngồi xuống bàn trang điểm.
Nàng nhớ rõ lúc phụ thân trở lại kinh thành cũng là lúc mà nàng sinh bệnh, lúc ấy không nàng không suy nghĩ nhiều nên không có đến đại môn nghênh đón hắn. Nhưng sau đó nàng lại nghe Thanh Nhi kể, vị thứ tỷ Đường Vân Nhiễm kia của nàng cũng "sinh bệnh", còn lê thân mình đến đại môn đón phụ thân nàng. Nước cờ này của Đường Vân Nhiễm tự nhiên thành công lấy được sự tán thưởng của mọi người, mà nàng sinh bệnh trốn trong phòng, đương nhiên so với vị thế đích nữ hiện tại là không sánh bằng.
Lúc này đây, nàng cũng không ham gì cái danh "hiếu thuận" kia, nhưng cũng không muốn bị Đường Vân Nhiễm lợi dụng cơ hội mà một mình dành lấy mỹ danh.
Nha hoàn Thúy Nhi cầm một bộ quần áo màu trắng thêu hoa mẫu đơn đến, Đường Tứ Tứ nhìn nhìn mày hơi nhíu lại "Đổi một bộ khác." Đường Vân Nhiễm thích loại quần áo thanh nhã này, hơn nữa nếu mặc nó chẳng khác nào nàng lại làm nên cho nàng ta. Kiếp trước nàng cũng thích bắt chước Đường Vân Nhiễm mặc trang phục thanh nhã, nhưng xem ra hiện tại loại quần áo này không thích hợp với nàng.
Thân hình nàng so với nàng ta đầy đặn hơn, lại không có được khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành kia, nhưng hai gò má nàng so với nàng ta càng đẫy đà hơn. Loại quần áo thanh nhã này chỉ tổ đem ưu điểm của nàng che lấp.
Túy Nhi lại thay đổi vài bộ, Đường Tứ Tứ đều không hài lòng, vẫn là Thanh Nhi thông minh, tìm một bộ gấm bào đỏ thẫm, Đường Tứ Tứ lúc này mới hài lòng gật đầu. Thay đổi quần áo xong, nhìn vào gương, phát hiện ra quần áo đỏ thẫm này đem sắc mặt nhợt nhạt vì bệnh của nàng che lại phần nào. Thanh Nhi tay chân lanh lẹ búi cho nàng một búi tóc.
Ổn thỏa mọi thứ, Đường Tứ Tứ mới dẫn người đi tới cửa phủ. Ở ngoài phủ, Đường Vân Nhiễm đã đứng đợi ở đấy. Nhìn thấy Đường Tứ Tứ, trong mắt Đường Vân Nhiễm xẹt qua một tia kinh ngạc nhưng nhanh chóng biến mất, liền mỉm cười tiến đến đón "Muội muội, không phải muội đang bệnh sao, cớ sao lại ra đây?"
Nhìn khuôn mặt quen thuộc đó của Đường Vân Nhiễm, Đường Tứ Tứ cơ hồ là nén giận đến phát run. Ả hung thủ giết người này, kiếp trước nàng bị nàng ta tính kế, lại dựa vào nam nhân, bò lên ngôi vị cao quý nhất của nữ nhân. Lần này trọng sinh, nếu vẫn đấu không lại, chỉ sợ nàng sẽ phải tiếp tục làm quân cờ cho nàng ta.
Đường Vân Nhiễm cảm giác được thân mình Đường Tứ Tứ run run, minh quang trong mắt chợt lóe, vừa định nói gì đó, lại nghe tiếng xe ngựa truyền đến. Cách đó không xa đã nhìn thấy mấy chiếc xe ngựa đang tiến lại gần.
Cha Đường Tứ Tứ là Đường Trọng Nguyên, Hộ bộ thượng thư, mấy ngày này là đi tuần sát ở mấy phần đất bên ngoài kinh thành.
Xe ngựa đã dừng lại, Đường Tứ Tứ nhìn người hầu cùng hai thiếu niên trẻ tuổi lục đục bước xuống xe, nàng phát hiện hai thiếu niên trẻ tuổi ấy là Mộ Dung Nhược Hồng cùng Tả Thương Minh.
Danh sách chương