_Editor: boong412
Ngày hôm sau, chuyện hôm qua nửa đêm Mộ Dung Nhược Hồng dẫn người đến tiểu viện của Đường Tứ Tứ đã bị Đường lão phu nhân biết, bà rất tức giận, trong lòng càng thêm khinh thường Mộ Dung Nhược Hồng. Đừng tưởng rằng bà đã già nên cái gì cũng không biết, bản tính Mộ Dung Nhược Hồng như thế nào, bà biết rất rõ.
Lúc trước bà còn lo lắng cháu gái mình bị hắn ta mê hoặc nhưng xem ra nàng hiện tại mỗi lần nhắc đến Mộ Dung Nhược Hồng thì trên mặt lạnh nhạt, lòng Đường lão phu nhân thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Bằng điều kiện của cháu gái bà, có thể gả cho một người còn tốt hơn Mộ Dung Nhược Hồng.
" Được rồi, các ngươi đi chuẩn bị đi, chúng ta lập tức khởi hành." Đường lão phu nhân thu lại suy nghĩ của mình, sắc mặt uy nghiêm phân phó kẻ dưới. Mọi người không dám trì hoãn, đều đi chuẩn bị xuống núi.
Trên xe ngựa, Đường Vân Nhiễm ngồi cùng xe ngựa với Đường Tứ Tứ, nàng ta sờ sờ khăn tay, cười nói "Nhị muội, đại tỷ thấy muội dạo này lạnh lùng với Ngũ hoàng tử rất nhiều, bọn muội là làm sao vậy?"
Đường Tứ Tứ vén rèm nhìn ra ngoài, không chút cảm xúc nói "Đại tỷ nói lời này thật kỳ quái, nói giống như ta với Ngũ hoàng tử đã có gì với nhau vậy."
Tươi cười trên mặt Đường Vân Nhiễm phai nhạt vài phần, mở miệng nói chuyện giọng nói cũng trầm thấp hơn rất nhiều "Nhị muội, nghe đại tỷ nói một lời nói thật.Đại tỷ cảm thấy Ngũ hoàng tử không có chỗ nào là không tốt. Tuy địa vị của hắn hiện tại có chút xấu hổ nhưng Ngũ hoàng tử thế nào cũng không phải là vật trong ao. Hơn nữa hắn lại thích nhị muội. Nhị muội cần phải suy nghĩ kỹ. Không nên bỏ lỡ hắn a."
Da mặt Đường Tứ Tứ run lên, kiếp trước Đường Vân Nhiễm cũng luôn ở bên tai nàng ca ngợi ưu điểm của Mộ Dung Nhược Hồng, lâu dài biến nàng từ sáu phần tình ý thành hoàn toàn là mười phần tình ý với hắn.
"Đại tỷ, nếu Ngũ hoàng tử thật sự tốt như vậy thì thật ra đại tỷ cũng có thể....." Đường Tứ Tứ chỉ nói một nửa, dư quang nơi khóe mắt thoáng nhìn một đám người phía trước đó không xa mà trong đám người còn có Quân Cơ Lạc cùng Mộ Dung Nhược Hồng, nàng lập tức có thể nhận ra bọn họ.
Quân Cơ Lạc đã thay một thân ngư phục tơ vàng, dáng vẻ hết sức kiêu ngạo cưỡi trên một hắc mã. Mà Mộ Dung Nhược Hồng yên lặng đứng cúi đầu ở một bên, hoàn toàn không có nửa điểm uy nghiêm của Hoàng tử.
Xét thấy thân phận của Quân Cơ Lạc cùng Mộ Dung Nhược Hồng, đoàn người Đường Tứ Tứ không thể không dừng lại, xuống xe hành lễ với bọn hắn. Trong đám người, ánh mắt Quân Cơ Lạc lập tức chú ý tới Đường Tứ Tứ. Mộ Dung Nhược Hồng khẩn trương nhìn Đường Vân Nhiễm, rất sợ nàng nhìn thấy bộ dạng chật vật này của hắn, cổ họng nghẹn cứng lại.
Quân Cơ Lạc cười lạnh, lập tức nhảy xuống ngựa. Thị về phía sau hắn lập tức tiến đến cúi người ngay bên cạnh. Quân Cơ Lạc đem áo choàng để một bên, hết sức thoải mái mà ngồi lên lưng thị vệ kia.
"Ngũ hoàng tử, tối hôm qua bản đốc phụng lệnh Hoàng thượng đi bàn bạc công vụ. Thế nhưng nửa đường lại bị tặc nhân đuổi giết. May mắn bản đốc mạng lớn, thành công bắt sống được tặc nhân, theo như lời khai thì hắn phụng lệnh Ngũ hoàng tử đến đuổi giết bản đốc." Giọng nói Quân Cơ Lạc chút mị hoặc, con ngươi lại âm trầm lạnh lùng.
Rất nhanh liền có thị vệ dẫn người đến. Đường Tứ Tứ quỳ trên đất, vụng trộm ngẩng đầu, lập tức nhận ra người đó là một trong những tâm phúc bên cạnh Mộ Dung Nhược Hồng, tên là Trương Bình. Nhưng mà nhìn toàn thân đều là vết thương, xem ra tên này ở trong tay Quân Cơ Lạc cũng ăn không ít khổ.
Mộ Dung Nhược Hồng nheo mắt nhìn Trương Bình, trong lòng cảm thấy hối hận nhưng rất nhanh bước lên cung kính nói "Lạc công công, người này tên là Trương Bình, là người trong vương phủ. Nhưng Lạc công công anh minh a. Bản vương làm sao lại có thể sai người hại công công được, người này nhất định là bị kẻ khác sai khiến, hại công công không được bèn quay sang vu oan cho bản vương."
Quân Cơ Lạc hưởng thụ sự khiêm tốn của hắn. Người đi theo Quân Cơ Lạc tiến đến đưa đao cho hắn, trường đao giơ lên, máu tươi bắn tung tóe, Trương Bình ngã sụp xuống đất, Quân Cơ Lạc cười lạnh thu hồi đao lại "Bản đốc cũng biết tên tặc nhân này cố ý vu oan cho Ngũ hoàng tử, nên tự mình động thủ thay Ngũ hoàng tử ngài thanh lý kẻ xấu."
Hắn nói xong, khinh bỉ liếc nhìn Mộ Dung Nhược Hồng một cái, cực kỳ kiêu ngạo xoay người lên ngựa, nhanh nhẹn rời đi. Mà theo sau hắn, một đoàn thị vệ cũng chậm rãi rời đi.
Ngày hôm sau, chuyện hôm qua nửa đêm Mộ Dung Nhược Hồng dẫn người đến tiểu viện của Đường Tứ Tứ đã bị Đường lão phu nhân biết, bà rất tức giận, trong lòng càng thêm khinh thường Mộ Dung Nhược Hồng. Đừng tưởng rằng bà đã già nên cái gì cũng không biết, bản tính Mộ Dung Nhược Hồng như thế nào, bà biết rất rõ.
Lúc trước bà còn lo lắng cháu gái mình bị hắn ta mê hoặc nhưng xem ra nàng hiện tại mỗi lần nhắc đến Mộ Dung Nhược Hồng thì trên mặt lạnh nhạt, lòng Đường lão phu nhân thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Bằng điều kiện của cháu gái bà, có thể gả cho một người còn tốt hơn Mộ Dung Nhược Hồng.
" Được rồi, các ngươi đi chuẩn bị đi, chúng ta lập tức khởi hành." Đường lão phu nhân thu lại suy nghĩ của mình, sắc mặt uy nghiêm phân phó kẻ dưới. Mọi người không dám trì hoãn, đều đi chuẩn bị xuống núi.
Trên xe ngựa, Đường Vân Nhiễm ngồi cùng xe ngựa với Đường Tứ Tứ, nàng ta sờ sờ khăn tay, cười nói "Nhị muội, đại tỷ thấy muội dạo này lạnh lùng với Ngũ hoàng tử rất nhiều, bọn muội là làm sao vậy?"
Đường Tứ Tứ vén rèm nhìn ra ngoài, không chút cảm xúc nói "Đại tỷ nói lời này thật kỳ quái, nói giống như ta với Ngũ hoàng tử đã có gì với nhau vậy."
Tươi cười trên mặt Đường Vân Nhiễm phai nhạt vài phần, mở miệng nói chuyện giọng nói cũng trầm thấp hơn rất nhiều "Nhị muội, nghe đại tỷ nói một lời nói thật.Đại tỷ cảm thấy Ngũ hoàng tử không có chỗ nào là không tốt. Tuy địa vị của hắn hiện tại có chút xấu hổ nhưng Ngũ hoàng tử thế nào cũng không phải là vật trong ao. Hơn nữa hắn lại thích nhị muội. Nhị muội cần phải suy nghĩ kỹ. Không nên bỏ lỡ hắn a."
Da mặt Đường Tứ Tứ run lên, kiếp trước Đường Vân Nhiễm cũng luôn ở bên tai nàng ca ngợi ưu điểm của Mộ Dung Nhược Hồng, lâu dài biến nàng từ sáu phần tình ý thành hoàn toàn là mười phần tình ý với hắn.
"Đại tỷ, nếu Ngũ hoàng tử thật sự tốt như vậy thì thật ra đại tỷ cũng có thể....." Đường Tứ Tứ chỉ nói một nửa, dư quang nơi khóe mắt thoáng nhìn một đám người phía trước đó không xa mà trong đám người còn có Quân Cơ Lạc cùng Mộ Dung Nhược Hồng, nàng lập tức có thể nhận ra bọn họ.
Quân Cơ Lạc đã thay một thân ngư phục tơ vàng, dáng vẻ hết sức kiêu ngạo cưỡi trên một hắc mã. Mà Mộ Dung Nhược Hồng yên lặng đứng cúi đầu ở một bên, hoàn toàn không có nửa điểm uy nghiêm của Hoàng tử.
Xét thấy thân phận của Quân Cơ Lạc cùng Mộ Dung Nhược Hồng, đoàn người Đường Tứ Tứ không thể không dừng lại, xuống xe hành lễ với bọn hắn. Trong đám người, ánh mắt Quân Cơ Lạc lập tức chú ý tới Đường Tứ Tứ. Mộ Dung Nhược Hồng khẩn trương nhìn Đường Vân Nhiễm, rất sợ nàng nhìn thấy bộ dạng chật vật này của hắn, cổ họng nghẹn cứng lại.
Quân Cơ Lạc cười lạnh, lập tức nhảy xuống ngựa. Thị về phía sau hắn lập tức tiến đến cúi người ngay bên cạnh. Quân Cơ Lạc đem áo choàng để một bên, hết sức thoải mái mà ngồi lên lưng thị vệ kia.
"Ngũ hoàng tử, tối hôm qua bản đốc phụng lệnh Hoàng thượng đi bàn bạc công vụ. Thế nhưng nửa đường lại bị tặc nhân đuổi giết. May mắn bản đốc mạng lớn, thành công bắt sống được tặc nhân, theo như lời khai thì hắn phụng lệnh Ngũ hoàng tử đến đuổi giết bản đốc." Giọng nói Quân Cơ Lạc chút mị hoặc, con ngươi lại âm trầm lạnh lùng.
Rất nhanh liền có thị vệ dẫn người đến. Đường Tứ Tứ quỳ trên đất, vụng trộm ngẩng đầu, lập tức nhận ra người đó là một trong những tâm phúc bên cạnh Mộ Dung Nhược Hồng, tên là Trương Bình. Nhưng mà nhìn toàn thân đều là vết thương, xem ra tên này ở trong tay Quân Cơ Lạc cũng ăn không ít khổ.
Mộ Dung Nhược Hồng nheo mắt nhìn Trương Bình, trong lòng cảm thấy hối hận nhưng rất nhanh bước lên cung kính nói "Lạc công công, người này tên là Trương Bình, là người trong vương phủ. Nhưng Lạc công công anh minh a. Bản vương làm sao lại có thể sai người hại công công được, người này nhất định là bị kẻ khác sai khiến, hại công công không được bèn quay sang vu oan cho bản vương."
Quân Cơ Lạc hưởng thụ sự khiêm tốn của hắn. Người đi theo Quân Cơ Lạc tiến đến đưa đao cho hắn, trường đao giơ lên, máu tươi bắn tung tóe, Trương Bình ngã sụp xuống đất, Quân Cơ Lạc cười lạnh thu hồi đao lại "Bản đốc cũng biết tên tặc nhân này cố ý vu oan cho Ngũ hoàng tử, nên tự mình động thủ thay Ngũ hoàng tử ngài thanh lý kẻ xấu."
Hắn nói xong, khinh bỉ liếc nhìn Mộ Dung Nhược Hồng một cái, cực kỳ kiêu ngạo xoay người lên ngựa, nhanh nhẹn rời đi. Mà theo sau hắn, một đoàn thị vệ cũng chậm rãi rời đi.
Danh sách chương