Lạc Văn Chu nhìn cái bàn thừa ra trong văn phòng của mình, một tay chống cửa, im lặng chờ Đào Nhiên cho mình một lời giải thích.
“Bên ngoài thật sự không thể kê được hai cái bàn,” Đào Nhiên thận trọng đi theo sau Lạc Văn Chu nói, “Nhưng ông yên tâm đi, ban nãy tôi hỏi Phí Độ rồi, cậu ta nói một tuần cũng chỉ tới đây một hai lần, không có mặt mỗi ngày đâu. Chờ hạng mục điều tra nghiên cứu này kết thúc, bên đó sẽ rút, sẽ không ở lâu, chỉ ở tạm chỗ ông vài ngày…”
Lạc Văn Chu quét ánh mắt qua máy tinh lọc không khí khổng lồ ở góc phòng, lại dừng ở cửa – chỗ vốn chất đầy tạp vật đã dọn dẹp sạch sẽ, thay bằng một cái máy pha cà phê đủ các chức năng và một cái tủ lạnh nhỏ cao hơn một mét, trong tủ lạnh nhét đầy thức uống viết chữ các nước, trên cửa còn dán một tờ “Cứ tự lấy, không cần khách sáo”.
Phô trương kiểu này thật sự không giống “ở tạm vài ngày” chút nào.
Đội phó Đào không biết nói gì thêm, cười gượng vò cái đầu vốn đã xù càng xù hơn, lấy xuống dùng làm nùi sắt rửa bát cũng được.
Anh nhìn sắc mặt Lạc Văn Chu, chột dạ nói: “Vả lại hôm qua tôi nhìn thấy ông ngồi xe cậu ta, cảm giác hai người còn rất hòa thuận…”
Lạc Văn Chu mặt không biểu cảm quay đầu nhìn anh lom lom.
Đào Nhiên: “… Mà.”
Lạc Văn Chu hừ mũi một phát.
Đào Nhiên nhịn một lúc, rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Hai người các ông là sao vậy?”
“Tôi đâu biết hắn ta uống lộn thuốc gì,” Nhân lúc này là thời gian nghỉ trưa, văn phòng không có ai, Lạc Văn Chu thở dài, hết sức đau răng than phiền với Đào Nhiên, “Gần đây không gây chuyện nữa, ngược lại suốt ngày trêu ghẹo tôi, quân khốn nạn, không biết gu của ba hắn là ‘trong trắng lộ đỏ, không giống người ta’ sao?”
Đào Nhiên: “…”
Lạc Văn Chu: “Gì thế? Có chuyện gì cứ nói đi.”
“Việc này, Phí Độ ấy,” Đào Nhiên cố gắng cân nhắc từ ngữ một chút, “Tôi luôn cảm thấy đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh tương đối phức tạp thế này, từ nhỏ đã thành tinh, chừng mực đều nắm giữ rất tốt, đặc biệt là ở trước mặt con gái. Đôi khi ông có thể cảm giác được, cậu ta ngọt miệng chỉ để ông vui chứ không có ý gì khác, cậu ta đặc biệt rành các loại ám chỉ và ẩn ý, nếu cậu ta không muốn quá giới hạn, đều sẽ rất cẩn thận tránh né…”
Lạc Văn Chu hiểu ý Đào Nhiên muốn nói – hoặc là căn bệnh ung thư tự luyến mình bắt đầu mắc từ thời thiếu niên đã di căn, hoặc chính là Phí Độ “muốn đi quá giới hạn”.
Anh không lên tiếng, Đào Nhiên đành phải lúng túng ngậm miệng, hai người nhìn nhau một lát, Lạc Văn Chu không rõ vui giận, Đào Nhiên thì vẻ mặt “tôi cũng chẳng biết tôi đang nói gì” một lời khó nói hết.
Từ trước tới nay, tình cảm của Lạc Văn Chu đối với Phí Độ đều rất phức tạp, một mặt là thật sự nhọc lòng vì hắn không ít, luôn không nhịn được chăm sóc hắn thêm, một mặt cũng thật sự thường xuyên bị hắn chọc điên lên. Họ biết nhau hơn bảy năm, đại đa số tình huống đều đối đầu gay gắt, thỉnh thoảng nhất trí với bên ngoài, còn có thể có chút quý mến lẫn nhau của kỳ phùng địch thủ.
Bất kể Phí Độ làm gì, phản ứng đầu tiên của Lạc Văn Chu luôn là “Hắn lại tính làm trò gì đây”, những lời Đào Nhiên nói đã mở ra trong lòng anh một cánh cửa chưa từng mở.
Một lúc lâu, Lạc Văn Chu mới hỏi: “Phí Độ đâu?”
“Mời mọi người ra ngoài ăn trưa rồi.” Đào Nhiên nói, “Tôi ở lại đây chờ ông đi cùng, ngay nhà hàng trước cổng…”
Nói đến đây anh một lần nữa ngừng bặt, bởi vì anh lại nhớ tới bữa khuya siêu xa hoa một tháng trước, rốt cuộc chuyện đó là thế nào, chẳng cần nói cũng đã biết.
Hơn nửa năm qua, trong hai vụ án lớn Cục công an thành phố xử lý, Phí Độ đều tham dự với thân phận bất đồng, đã quen mặt với đội trinh sát hình sự Cục công an Yến Thành. Song quen thì quen, rất nhiều người vẫn không biết hắn làm gì, cho đến khi hắn đặt ba phòng ở một khách sạn sang trọng, mọi người mới bừng tỉnh ngộ – tay nhà giàu này là tới làm bạn với mọi người!
Vừa nghĩ đến về sau chỉ cần có Phí Độ, thì nhân viên trực có thể cự tuyệt đồi trụy, cự tuyệt bài bạc, cự tuyệt mì ăn liền, tất cả đàn em của “đội trưởng Trung Quốc” Lạc Văn Chu liền làm phản hết, kể cả Lang Kiều “nhìn thấy chân tướng nào đó”.
Lạc Văn Chu cách một cánh cửa nghe thấy Lang Kiều ở bên trong hùng hồn bán anh: “Hạng mục kết thúc cậu đi luôn à? Thế về sau còn đến nữa không? Hay là tốt nghiệp xong tới chỗ bọn tôi luôn đi, cậu rất có duyên với Cục công an đó! Bàn bọn tôi sẽ để lại cho cậu, đội trưởng Lạc nhất định sẽ không để ý đâu! Anh ấy chỉ hơi độc miệng, chứ thực ra tốt tính lắm, ngày nào cũng mang đồ ăn sáng cho mọi người, đôi khi bản thân ở nhà nấu một món cầu kỳ còn đem đến đơn vị cho bọn tôi cải thiện bữa ăn, nhưng tay nghề…”
Người bên cạnh chọc chọc vai cô.
Lang Kiều thoạt đầu hất bả vai: “Anh làm gì vậy?”
Lạc Văn Chu: “Tay nghề trẫm thế nào?”
Lang Kiều sống lưng cứng đờ, cổ cứng ngắc, “cót két” nghiêng đầu, nhìn thấy Lạc Văn Chu đang đứng dựa cửa, ngoài cười trong không cười nhìn mình, ôn hòa nói: “Trưởng công chúa, ngươi về nhà thu dọn đồ đạc, chuẩn bị sang Bắc Triều Tiên hòa thân.”
Lang Kiều sợ tái mặt: “Phụ hoàng, nhi thần sai rồi!”
Lạc Văn Chu ngước lên, đụng thẳng ánh mắt Phí Độ, Phí Độ hoàn mỹ đóng vai một phú nhị đại “lãng tử quay đầu”, vẫn cách ăn mặc nóng mắt người, nhìn mà trong lòng bốc hỏa.
Những lời Đào Nhiên mới nói lặp đi lặp lại, như xương mắc cổ mà đè trên tâm mạch Lạc Văn Chu, khiến huyết áp giảm mạnh.
Anh chậm chạp đi đến chỗ trống cạnh Phí Độ, cố gắng phớt lờ người kế bên, xắn tay áo sơ mi, mở miệng, hiếm thấy dùng giọng quan với đồng nghiệp trước: “Tôi truyền đạt sơ qua về tinh thần cuộc họp vừa rồi của cục trưởng Lục trước – Hạng mục nghiên cứu hợp tác với Đại học Công an Yến Thành này, rất nhiều năm trước đã từng khởi động, lúc ấy nó tên là ‘Kế hoạch Tập Tranh’, sau do một vài nguyên nhân mà phải bỏ dở. Năm ngoái cục trưởng Trương nhắc lại chuyện xưa, vài lần gửi báo cáo lên trên, gần đây cuối cùng đã được phê duyệt, nếu chuyện này có thể có thành quả, tương lai cũng giúp ích rất nhiều cho công việc của các bạn, hi vọng mọi người có thể tích cực phối hợp.”
Lạc Văn Chu ngoài giờ làm rất ít nghiêm túc như vậy, mọi người đều không dám lên tiếng.
“Trên quản lý cũng sẽ tương đối nghiêm ngặt, khi tổ nghiên cứu mở hồ sơ, tất cả trình tự phải theo quy định nội bộ cục ta, phải đúng theo quy trình, còn phải lập hồ sơ, một số tài liệu về tình tiết vụ án không công bố ra xã hội không thể sao chép, chụp ảnh, cũng không thể mang đi khỏi Cục công an, mọi người bên phía tổ nghiên cứu đều phải ký tên bảo mật tài liệu, đây là kỷ luật. Ngoài ra-” Lạc Văn Chu mau chóng nhìn quét Phí Độ một cái, “Tôi hi vọng nhân viên liên lạc có thể thu lại tác phong tự do lỏng lẻo, Cục công an không phải trường học, cũng không phải công ty của gia tộc các cậu, không được muốn đến thì đến muốn đi thì đi, tôi nghe chủ nhiệm Tăng nói cậu định tới vào mỗi thứ Ba và thứ Sáu phải không? Thế thời gian đi làm hai ngày này phải dựa theo giờ giấc bình thường, đến muộn về sớm hoặc muốn đổi giờ khác, phải có lý do chính đáng và giấy phép nghỉ, có khó khăn không? Có khó khăn thì đề nghị các cậu đổi liên lạc viên.”
Mới đầu mọi người còn đều nghiêm túc lắng nghe, đợi nghe Lạc Văn Chu nói đến phần sau, một bàn người của đội hình sự dùng cùng một ánh mắt khó tả được nhìn anh, đều không nói gì, chỉ im lặng nhìn vua “tự do lỏng lẻo” này giả sói.
Sói chưa thỏa mãn, nghĩ nghĩ, lại bảo Phí Độ: “Ngoài ra, điều kiện làm việc của chúng ta có hạn, cậu cũng nhìn thấy rồi. Thông thường chuyển lên đội hình sự Cục công an thành phố đều là án lớn án nghiêm trọng, hiện trường kiểu gì cũng có thể gặp, máu thịt bầy nhầy đều là chuyện nhỏ, gặp phải xác thối rữa…”
Lang Kiều rốt cuộc không nhịn nổi cắt ngang: “Phụ hoàng, người còn ăn cơm không?”
“… Cũng phải coi như chuyện vặt, nên ăn thì ăn nên uống thì uống,” Lạc Văn Chu lạnh lùng trợn mắt nhìn cô, “Chỗ chúng ta chỉ có pháp y, không chuẩn bị đội cấp cứu, đồng chí vừa ngửi thấy mùi máu là dễ nôn mửa ngất xỉu, đề nghị suy nghĩ thật kỹ rồi hãy đến.”
Phí Độ mặt không đổi sắc trả lời: “Cảm ơn đội trưởng Lạc nhắc nhở.”
Cách nửa năm, giương cung bạt kiếm giữa hai người này đã hóa thành sóng ngầm cuồn cuộn, càng khiến người ta đau đầu hơn.
Đào Nhiên đành phải gượng gạo cắt ngang màn “dạy con” trước bữa cơm của Lạc Văn Chu, ra mặt hòa giải: “Đúng rồi, sao tôi cũng chưa từng nghe nói về kế hoạch ‘Tập Tranh’ này?”
“Chuyện từ hơn mười năm trước, khi đó ông còn chưa lên đại học đâu.” Lạc Văn Chu cuối cùng nể mặt anh, tạm thời buông tha Phí Độ, “Lúc ấy kỹ thuật phác họa tâm lý tội phạm nước ngoài truyền tụng đến thần diệu mới du nhập vào Trung Quốc, từng có rất nhiều thử nghiệm không thành công.”
Tiêu Hải Dương vẫn tương đối im lặng đột nhiên mở miệng hỏi: “Sau đó tại sao lại dừng?”
Lạc Văn Chu dừng động tác dùng khăn ướt lau tay, sau đó anh điềm nhiên nói: “Lúc ấy điều kiện chưa thích hợp, không ít lý luận cũng không chịu được khảo nghiệm, không có giá trị ứng dụng… Được rồi, mau ăn đi, đừng ở đây vui đến quên cả trời đất, buổi chiều không làm việc nữa à?”
Buổi chiều không phải họp hành, cũng không có công việc gì quan trọng, Lạc Văn Chu câu được câu không xem một công văn tăng cường an ninh toàn thành phố trong lúc quốc khánh, bị bắt chấp nhận sự thật văn phòng có thêm một tên Phí Độ, cũng chuẩn bị tâm lý sẵn sàng một tuần hai ngày không được yên bình.
Song ngoài dự tính, Phí Độ cực kỳ im lặng, không làm trò cũng không nói nhảm, ngồi đó yên lặng lật xem tài liệu. Một người sống lù lù mà còn chưa ồn bằng máy tinh lọc không khí bên cạnh, sự lộn xộn lớn nhất tạo thành sau khi hắn đến, chính là các đồng nghiệp không hẹn mà cùng bỏ cà phê hòa tan, xếp đội cầm ly chạy tới máy pha cà phê.
Máy tinh lọc không khí kêu “ù ù”, bên cạnh chỉ có tiếng ngón tay thỉnh thoảng lướt qua trang giấy rất nhẹ. Giờ đang là thời điểm “xuân buồn ngủ hạ gật gù”, Lạc Văn Chu ngồi sau bàn làm việc một hồi, càng lúc càng buồn ngủ, ngủ gật trước văn kiện khô khan, tỉnh dậy phát hiện Phí Độ vẫn tư thế ban nãy, song trên người mình chẳng biết từ khi nào có thêm một chiếc áo khoác, cửa sổ thổi gió vào lưng cũng bị đóng lại.
Lạc Văn Chu đón lấy chiếc áo khoác rơi xuống, nhìn qua khe hở máy tính – Phí Độ quả thật vô cùng bổ mắt, người có mắt nhất định phải thừa nhận. Lạc Văn Chu một lần nữa không nhịn được nghĩ kỹ lại những lời Đào Nhiên nói, thừa nhận Đào Nhiên nói có lý.
Phí Độ không phải thanh niên không biết nặng nhẹ, cũng không phải Trương Đông Lai tùy tiện tìm một sinh vật là có thể ngủ được, hắn biết rõ các loại quy tắc ngầm trong xã giao, người khác chỉ có khái niệm mơ hồ đối với từ “mờ ám”, Phí Độ lại có thể chia mờ ám các mức độ khác nhau làm một trăm phần, trình hiện chính xác mỗi một chừng mực.
Biết rõ anh cong, nếu như Phí Độ chỉ đùa giỡn, thì không nên dùng mức độ này.
Nhưng mà…
Lạc Văn Chu lắc nhẹ con chuột, thoát khỏi màn hình chờ.
Anh cảm thấy mình cũng không tiện quá tự đa tình – Tại sao hạng mục như vậy lại để Phí Độ một người mới nhập học làm liên lạc viên? Sinh viên lớp cao hơn chết hết rồi à? Nói trong đây không có thủ đoạn của ai đó, đánh chết Lạc Văn Chu cũng không tin.
Mà Phí Độ từ năm ngoái bắt đầu lập kế hoạch tiến vào Đại học Công an Yến Thành, tháng Tư nhận giấy báo trúng tuyển, sau đó lập tức bắt đầu lấy các lý do tăng tần suất đến Cục công an, sớm nhẵn mặt cả đội hình sự – thậm chí cả Cục công an thành phố.
Bây giờ nghĩ lại, bên phía viện nghiên cứu sinh cho hắn làm liên lạc viên, phải chăng cũng có suy tính phương diện này? Mạch lạc rõ ràng, sức hành động tuyệt vời, chỗ nào cũng lộ ra “trăm phương ngàn kế”.
Phí Độ như một quả táo độc màu sắc hấp dẫn, biết rõ cắn một miếng có thể toi mạng, nhưng nhìn ngửi vẫn vô thức chảy nước bọt.
Lạc Văn Chu cựa cựa sống lưng cứng đờ cho dễ chịu, cố gắng thu lại sắc tâm sắp sửa không thể cứu vãn, nhớ tới một chuyện Phí Độ từng tiết lộ – bài văn nghe nói được đưa vào tài liệu giảng dạy của hắn, là nghiên cứu nạn nhân trong vụ án hình sự… Tại sao lại là hướng này?
Lạc Văn Chu đang nhìn lén Phí Độ trầm tư qua khe hở máy tính, thì Phí Độ đột nhiên đứng dậy đi tới.
Lạc Văn Chu giật nảy mình, lại thấy Phí Độ tựa hồ không chú ý tới ánh mắt anh, bước đến máy nước uống ở cửa, trước khi đi còn không quên tiện tay cầm ly của anh đi rót trà giúp.
Lạc Văn Chu nói cảm ơn, định giơ tay lấy, Phí Độ lại cầm ly không buông tay, đầu ngón tay cố tình đưa ra trước, chạm nhẹ Lạc Văn Chu một cái như có như không.
Phí Độ một tay chống bàn nhìn xuống Lạc Văn Chu, cúi người hạ giọng nói: “Đội trưởng Lạc muốn ngắm cứ ngắm thoải mái, tôi không thu tiền đâu.”
Lạc Văn Chu không nhúc nhích, cũng dùng giọng nói như thì thầm: “Trường các cậu bây giờ đang thịnh quấy rối cấp trên trong giờ làm?”
Phí Độ nhìn anh chằm chằm một lúc bằng ánh mắt của động vật ăn thịt, nở nụ cười, quay người đi về chỗ ngồi tạm thời của mình: “Dục gia chi tội hà hoạn vô từ, nếu đội trưởng Lạc cảm thấy sự tồn tại của tôi chính là quấy rối, tôi cũng thật sự chẳng còn cách gì.”
Lạc Văn Chu lấy hộp thuốc ra, liếc nhìn máy tinh lọc không khí bên cạnh, đoạn cầm hộp thuốc đi đến phòng vệ sinh, cảm thấy mình thật sự đã thanh tâm quả dục lâu quá rồi.
Mãi mới đến giờ về, mà Lạc Văn Chu lại phát hiện Phí Độ không định đi.
Lạc Văn Chu cầm chìa khóa xe, như cố ý như vô tình thoáng nhìn hồ sơ trên tay hắn, phát hiện hắn đang xem lại lời khai của Hứa Văn Siêu, ánh mắt đã dừng lại rất lâu ở một trang.
Lạc Văn Chu dừng bước.
Phí Độ như có mắt sau gáy, nghe tiếng bước chân liền biết nghi vấn của anh, chậm rãi nói: “Hứa Văn Siêu khai, hắn bị Quách Hằng phát hiện trong quá trình theo dõi Ngô Quảng Xuyên, qua trò chuyện, Quách Hằng sinh ra nghi ngờ với mối quan hệ của Ngô Quảng Xuyên và Tô Tiểu Lam, sau khi tìm kiếm cảnh sát hỗ trợ không có kết quả, Quách Hằng bắt đầu tự mình điều tra Ngô Quảng Xuyên, Hứa Văn Siêu theo dõi thay ông ta.”
Lạc Văn Chu: “Ừm?”
Phí Độ nhẹ nhàng dựa ghế: “Câu này nghe hơi kỳ lạ.”
Lạc Văn Chu chống một tay lên lưng ghế của hắn, từ phía sau lướt qua vai Phí Độ nhìn đoạn ngón tay hắn vạch ra, hỏi: “Kỳ lạ ở đâu?”
“Quách Hằng trong tình huống vạn bất đắc dĩ nhờ Hứa Văn Siêu trợ giúp, chúng ta mặc nhận chi tiết vụ án Quách Phỉ lúc đó là do Quách Hằng tiết lộ cho Hứa Văn Siêu trong quá trình này.”
Lạc Văn Chu: “Chính Quách Hằng nói như thế.”
“Hơn hai mươi năm rồi, Quách Hằng chưa chắc nhớ nổi mình đã nói những gì, nhưng tôi luôn cảm thấy sẽ là rất kỳ lạ nếu ông ta nói những tình tiết như là ‘chuông trong hộp bút’ đó với Hứa Văn Siêu.”
“Tình tiết này đối với Quách Hằng và cảnh sát năm xưa, ngoại trừ chứng minh cú điện thoại ấy có liên quan với vụ Quách Phỉ mất tích, thì không hề có giá trị điều tra nào khác, hơn nữa tạo thành vết thương tâm lý lớn cho Quách Hằng – hãy tưởng tượng thử tâm lý ông ta lúc đó, ông ta sẽ nói ra tình tiết này trong tình huống nào?”
Lạc Văn Chu: “Ví dụ như đối phương sẽ hỏi, ‘Làm sao chú biết người trong điện thoại là con gái chú’.”
“Làm sao chú biết người trong điện thoại là con gái chú’,” Phí Độ lắc đầu, “Câu này nghe như là Hứa Văn Siêu đang xác minh tính chân thật trong chuyện Quách Hằng nói.”
Lạc Văn Chu chợt hiểu ra – chỉ có người hoàn toàn không hay biết gì, sau khi nghe Quách Hằng nói mới lập tức xác minh tính chân thật theo bản năng.
Mà Hứa Văn Siêu lúc ấy kỳ thực đã biết mối quan hệ méo mó của Ngô Quảng Xuyên và Tô Tiểu Lam, cũng biết Tô Tiểu Lam chính là đầu sỏ vụ án bắt cóc liên hoàn, trong lòng sáng tỏ, hắn sẽ diễn “hoàn toàn không hay biết gì” đến thật như thế sao?
“Nếu là như vậy, Hứa Văn Siêu này không khỏi quá đáng sợ.” Phí Độ nói, “Nhưng nếu không phải như vậy, tại sao Quách Hằng chủ động nói ra tình tiết này? Dốc bầu tâm sự ư? Nếu anh là Quách Hằng, con đã mười mấy tuổi, anh đã gần trung niên, anh sẽ dốc bầu tâm sự với một cậu bé mười hai mười ba tuổi chứ?”
“Tô Lạc Trản nói mình xem nhật kí của Tô Tiểu Lam, mới bắt đầu sinh ra ý nghĩ bắt chước Tô Tiểu Lam, nhưng ban nãy tôi đã xem kỹ, trong nhật kí của Tô Tiểu Lam ngoại trừ miêu tả sự hưng phấn khi gọi điện cho gia đình nạn nhân, không hề nhắc tới tình tiết hộp bút này.” Phí Độ gõ mặt bàn, “Thế rốt cuộc con bé đó làm sao mà biết được?”
Lạc Văn Chu ngớ ra, còn chưa kịp tiến vào theo lối suy nghĩ đáng sợ này, đột nhiên, điện thoại trên bàn đổ chuông.
Lạc Văn Chu với tay nhấc máy.
“Cháu còn chưa về? Tốt quá!” Cục trưởng Lục nói, “Chuyện này tương đối khó giải quyết Văn Chu à, cháu xem còn ai đang trực, đích thân dẫn người đi một chuyến đi.”
“Bên ngoài thật sự không thể kê được hai cái bàn,” Đào Nhiên thận trọng đi theo sau Lạc Văn Chu nói, “Nhưng ông yên tâm đi, ban nãy tôi hỏi Phí Độ rồi, cậu ta nói một tuần cũng chỉ tới đây một hai lần, không có mặt mỗi ngày đâu. Chờ hạng mục điều tra nghiên cứu này kết thúc, bên đó sẽ rút, sẽ không ở lâu, chỉ ở tạm chỗ ông vài ngày…”
Lạc Văn Chu quét ánh mắt qua máy tinh lọc không khí khổng lồ ở góc phòng, lại dừng ở cửa – chỗ vốn chất đầy tạp vật đã dọn dẹp sạch sẽ, thay bằng một cái máy pha cà phê đủ các chức năng và một cái tủ lạnh nhỏ cao hơn một mét, trong tủ lạnh nhét đầy thức uống viết chữ các nước, trên cửa còn dán một tờ “Cứ tự lấy, không cần khách sáo”.
Phô trương kiểu này thật sự không giống “ở tạm vài ngày” chút nào.
Đội phó Đào không biết nói gì thêm, cười gượng vò cái đầu vốn đã xù càng xù hơn, lấy xuống dùng làm nùi sắt rửa bát cũng được.
Anh nhìn sắc mặt Lạc Văn Chu, chột dạ nói: “Vả lại hôm qua tôi nhìn thấy ông ngồi xe cậu ta, cảm giác hai người còn rất hòa thuận…”
Lạc Văn Chu mặt không biểu cảm quay đầu nhìn anh lom lom.
Đào Nhiên: “… Mà.”
Lạc Văn Chu hừ mũi một phát.
Đào Nhiên nhịn một lúc, rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Hai người các ông là sao vậy?”
“Tôi đâu biết hắn ta uống lộn thuốc gì,” Nhân lúc này là thời gian nghỉ trưa, văn phòng không có ai, Lạc Văn Chu thở dài, hết sức đau răng than phiền với Đào Nhiên, “Gần đây không gây chuyện nữa, ngược lại suốt ngày trêu ghẹo tôi, quân khốn nạn, không biết gu của ba hắn là ‘trong trắng lộ đỏ, không giống người ta’ sao?”
Đào Nhiên: “…”
Lạc Văn Chu: “Gì thế? Có chuyện gì cứ nói đi.”
“Việc này, Phí Độ ấy,” Đào Nhiên cố gắng cân nhắc từ ngữ một chút, “Tôi luôn cảm thấy đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh tương đối phức tạp thế này, từ nhỏ đã thành tinh, chừng mực đều nắm giữ rất tốt, đặc biệt là ở trước mặt con gái. Đôi khi ông có thể cảm giác được, cậu ta ngọt miệng chỉ để ông vui chứ không có ý gì khác, cậu ta đặc biệt rành các loại ám chỉ và ẩn ý, nếu cậu ta không muốn quá giới hạn, đều sẽ rất cẩn thận tránh né…”
Lạc Văn Chu hiểu ý Đào Nhiên muốn nói – hoặc là căn bệnh ung thư tự luyến mình bắt đầu mắc từ thời thiếu niên đã di căn, hoặc chính là Phí Độ “muốn đi quá giới hạn”.
Anh không lên tiếng, Đào Nhiên đành phải lúng túng ngậm miệng, hai người nhìn nhau một lát, Lạc Văn Chu không rõ vui giận, Đào Nhiên thì vẻ mặt “tôi cũng chẳng biết tôi đang nói gì” một lời khó nói hết.
Từ trước tới nay, tình cảm của Lạc Văn Chu đối với Phí Độ đều rất phức tạp, một mặt là thật sự nhọc lòng vì hắn không ít, luôn không nhịn được chăm sóc hắn thêm, một mặt cũng thật sự thường xuyên bị hắn chọc điên lên. Họ biết nhau hơn bảy năm, đại đa số tình huống đều đối đầu gay gắt, thỉnh thoảng nhất trí với bên ngoài, còn có thể có chút quý mến lẫn nhau của kỳ phùng địch thủ.
Bất kể Phí Độ làm gì, phản ứng đầu tiên của Lạc Văn Chu luôn là “Hắn lại tính làm trò gì đây”, những lời Đào Nhiên nói đã mở ra trong lòng anh một cánh cửa chưa từng mở.
Một lúc lâu, Lạc Văn Chu mới hỏi: “Phí Độ đâu?”
“Mời mọi người ra ngoài ăn trưa rồi.” Đào Nhiên nói, “Tôi ở lại đây chờ ông đi cùng, ngay nhà hàng trước cổng…”
Nói đến đây anh một lần nữa ngừng bặt, bởi vì anh lại nhớ tới bữa khuya siêu xa hoa một tháng trước, rốt cuộc chuyện đó là thế nào, chẳng cần nói cũng đã biết.
Hơn nửa năm qua, trong hai vụ án lớn Cục công an thành phố xử lý, Phí Độ đều tham dự với thân phận bất đồng, đã quen mặt với đội trinh sát hình sự Cục công an Yến Thành. Song quen thì quen, rất nhiều người vẫn không biết hắn làm gì, cho đến khi hắn đặt ba phòng ở một khách sạn sang trọng, mọi người mới bừng tỉnh ngộ – tay nhà giàu này là tới làm bạn với mọi người!
Vừa nghĩ đến về sau chỉ cần có Phí Độ, thì nhân viên trực có thể cự tuyệt đồi trụy, cự tuyệt bài bạc, cự tuyệt mì ăn liền, tất cả đàn em của “đội trưởng Trung Quốc” Lạc Văn Chu liền làm phản hết, kể cả Lang Kiều “nhìn thấy chân tướng nào đó”.
Lạc Văn Chu cách một cánh cửa nghe thấy Lang Kiều ở bên trong hùng hồn bán anh: “Hạng mục kết thúc cậu đi luôn à? Thế về sau còn đến nữa không? Hay là tốt nghiệp xong tới chỗ bọn tôi luôn đi, cậu rất có duyên với Cục công an đó! Bàn bọn tôi sẽ để lại cho cậu, đội trưởng Lạc nhất định sẽ không để ý đâu! Anh ấy chỉ hơi độc miệng, chứ thực ra tốt tính lắm, ngày nào cũng mang đồ ăn sáng cho mọi người, đôi khi bản thân ở nhà nấu một món cầu kỳ còn đem đến đơn vị cho bọn tôi cải thiện bữa ăn, nhưng tay nghề…”
Người bên cạnh chọc chọc vai cô.
Lang Kiều thoạt đầu hất bả vai: “Anh làm gì vậy?”
Lạc Văn Chu: “Tay nghề trẫm thế nào?”
Lang Kiều sống lưng cứng đờ, cổ cứng ngắc, “cót két” nghiêng đầu, nhìn thấy Lạc Văn Chu đang đứng dựa cửa, ngoài cười trong không cười nhìn mình, ôn hòa nói: “Trưởng công chúa, ngươi về nhà thu dọn đồ đạc, chuẩn bị sang Bắc Triều Tiên hòa thân.”
Lang Kiều sợ tái mặt: “Phụ hoàng, nhi thần sai rồi!”
Lạc Văn Chu ngước lên, đụng thẳng ánh mắt Phí Độ, Phí Độ hoàn mỹ đóng vai một phú nhị đại “lãng tử quay đầu”, vẫn cách ăn mặc nóng mắt người, nhìn mà trong lòng bốc hỏa.
Những lời Đào Nhiên mới nói lặp đi lặp lại, như xương mắc cổ mà đè trên tâm mạch Lạc Văn Chu, khiến huyết áp giảm mạnh.
Anh chậm chạp đi đến chỗ trống cạnh Phí Độ, cố gắng phớt lờ người kế bên, xắn tay áo sơ mi, mở miệng, hiếm thấy dùng giọng quan với đồng nghiệp trước: “Tôi truyền đạt sơ qua về tinh thần cuộc họp vừa rồi của cục trưởng Lục trước – Hạng mục nghiên cứu hợp tác với Đại học Công an Yến Thành này, rất nhiều năm trước đã từng khởi động, lúc ấy nó tên là ‘Kế hoạch Tập Tranh’, sau do một vài nguyên nhân mà phải bỏ dở. Năm ngoái cục trưởng Trương nhắc lại chuyện xưa, vài lần gửi báo cáo lên trên, gần đây cuối cùng đã được phê duyệt, nếu chuyện này có thể có thành quả, tương lai cũng giúp ích rất nhiều cho công việc của các bạn, hi vọng mọi người có thể tích cực phối hợp.”
Lạc Văn Chu ngoài giờ làm rất ít nghiêm túc như vậy, mọi người đều không dám lên tiếng.
“Trên quản lý cũng sẽ tương đối nghiêm ngặt, khi tổ nghiên cứu mở hồ sơ, tất cả trình tự phải theo quy định nội bộ cục ta, phải đúng theo quy trình, còn phải lập hồ sơ, một số tài liệu về tình tiết vụ án không công bố ra xã hội không thể sao chép, chụp ảnh, cũng không thể mang đi khỏi Cục công an, mọi người bên phía tổ nghiên cứu đều phải ký tên bảo mật tài liệu, đây là kỷ luật. Ngoài ra-” Lạc Văn Chu mau chóng nhìn quét Phí Độ một cái, “Tôi hi vọng nhân viên liên lạc có thể thu lại tác phong tự do lỏng lẻo, Cục công an không phải trường học, cũng không phải công ty của gia tộc các cậu, không được muốn đến thì đến muốn đi thì đi, tôi nghe chủ nhiệm Tăng nói cậu định tới vào mỗi thứ Ba và thứ Sáu phải không? Thế thời gian đi làm hai ngày này phải dựa theo giờ giấc bình thường, đến muộn về sớm hoặc muốn đổi giờ khác, phải có lý do chính đáng và giấy phép nghỉ, có khó khăn không? Có khó khăn thì đề nghị các cậu đổi liên lạc viên.”
Mới đầu mọi người còn đều nghiêm túc lắng nghe, đợi nghe Lạc Văn Chu nói đến phần sau, một bàn người của đội hình sự dùng cùng một ánh mắt khó tả được nhìn anh, đều không nói gì, chỉ im lặng nhìn vua “tự do lỏng lẻo” này giả sói.
Sói chưa thỏa mãn, nghĩ nghĩ, lại bảo Phí Độ: “Ngoài ra, điều kiện làm việc của chúng ta có hạn, cậu cũng nhìn thấy rồi. Thông thường chuyển lên đội hình sự Cục công an thành phố đều là án lớn án nghiêm trọng, hiện trường kiểu gì cũng có thể gặp, máu thịt bầy nhầy đều là chuyện nhỏ, gặp phải xác thối rữa…”
Lang Kiều rốt cuộc không nhịn nổi cắt ngang: “Phụ hoàng, người còn ăn cơm không?”
“… Cũng phải coi như chuyện vặt, nên ăn thì ăn nên uống thì uống,” Lạc Văn Chu lạnh lùng trợn mắt nhìn cô, “Chỗ chúng ta chỉ có pháp y, không chuẩn bị đội cấp cứu, đồng chí vừa ngửi thấy mùi máu là dễ nôn mửa ngất xỉu, đề nghị suy nghĩ thật kỹ rồi hãy đến.”
Phí Độ mặt không đổi sắc trả lời: “Cảm ơn đội trưởng Lạc nhắc nhở.”
Cách nửa năm, giương cung bạt kiếm giữa hai người này đã hóa thành sóng ngầm cuồn cuộn, càng khiến người ta đau đầu hơn.
Đào Nhiên đành phải gượng gạo cắt ngang màn “dạy con” trước bữa cơm của Lạc Văn Chu, ra mặt hòa giải: “Đúng rồi, sao tôi cũng chưa từng nghe nói về kế hoạch ‘Tập Tranh’ này?”
“Chuyện từ hơn mười năm trước, khi đó ông còn chưa lên đại học đâu.” Lạc Văn Chu cuối cùng nể mặt anh, tạm thời buông tha Phí Độ, “Lúc ấy kỹ thuật phác họa tâm lý tội phạm nước ngoài truyền tụng đến thần diệu mới du nhập vào Trung Quốc, từng có rất nhiều thử nghiệm không thành công.”
Tiêu Hải Dương vẫn tương đối im lặng đột nhiên mở miệng hỏi: “Sau đó tại sao lại dừng?”
Lạc Văn Chu dừng động tác dùng khăn ướt lau tay, sau đó anh điềm nhiên nói: “Lúc ấy điều kiện chưa thích hợp, không ít lý luận cũng không chịu được khảo nghiệm, không có giá trị ứng dụng… Được rồi, mau ăn đi, đừng ở đây vui đến quên cả trời đất, buổi chiều không làm việc nữa à?”
Buổi chiều không phải họp hành, cũng không có công việc gì quan trọng, Lạc Văn Chu câu được câu không xem một công văn tăng cường an ninh toàn thành phố trong lúc quốc khánh, bị bắt chấp nhận sự thật văn phòng có thêm một tên Phí Độ, cũng chuẩn bị tâm lý sẵn sàng một tuần hai ngày không được yên bình.
Song ngoài dự tính, Phí Độ cực kỳ im lặng, không làm trò cũng không nói nhảm, ngồi đó yên lặng lật xem tài liệu. Một người sống lù lù mà còn chưa ồn bằng máy tinh lọc không khí bên cạnh, sự lộn xộn lớn nhất tạo thành sau khi hắn đến, chính là các đồng nghiệp không hẹn mà cùng bỏ cà phê hòa tan, xếp đội cầm ly chạy tới máy pha cà phê.
Máy tinh lọc không khí kêu “ù ù”, bên cạnh chỉ có tiếng ngón tay thỉnh thoảng lướt qua trang giấy rất nhẹ. Giờ đang là thời điểm “xuân buồn ngủ hạ gật gù”, Lạc Văn Chu ngồi sau bàn làm việc một hồi, càng lúc càng buồn ngủ, ngủ gật trước văn kiện khô khan, tỉnh dậy phát hiện Phí Độ vẫn tư thế ban nãy, song trên người mình chẳng biết từ khi nào có thêm một chiếc áo khoác, cửa sổ thổi gió vào lưng cũng bị đóng lại.
Lạc Văn Chu đón lấy chiếc áo khoác rơi xuống, nhìn qua khe hở máy tính – Phí Độ quả thật vô cùng bổ mắt, người có mắt nhất định phải thừa nhận. Lạc Văn Chu một lần nữa không nhịn được nghĩ kỹ lại những lời Đào Nhiên nói, thừa nhận Đào Nhiên nói có lý.
Phí Độ không phải thanh niên không biết nặng nhẹ, cũng không phải Trương Đông Lai tùy tiện tìm một sinh vật là có thể ngủ được, hắn biết rõ các loại quy tắc ngầm trong xã giao, người khác chỉ có khái niệm mơ hồ đối với từ “mờ ám”, Phí Độ lại có thể chia mờ ám các mức độ khác nhau làm một trăm phần, trình hiện chính xác mỗi một chừng mực.
Biết rõ anh cong, nếu như Phí Độ chỉ đùa giỡn, thì không nên dùng mức độ này.
Nhưng mà…
Lạc Văn Chu lắc nhẹ con chuột, thoát khỏi màn hình chờ.
Anh cảm thấy mình cũng không tiện quá tự đa tình – Tại sao hạng mục như vậy lại để Phí Độ một người mới nhập học làm liên lạc viên? Sinh viên lớp cao hơn chết hết rồi à? Nói trong đây không có thủ đoạn của ai đó, đánh chết Lạc Văn Chu cũng không tin.
Mà Phí Độ từ năm ngoái bắt đầu lập kế hoạch tiến vào Đại học Công an Yến Thành, tháng Tư nhận giấy báo trúng tuyển, sau đó lập tức bắt đầu lấy các lý do tăng tần suất đến Cục công an, sớm nhẵn mặt cả đội hình sự – thậm chí cả Cục công an thành phố.
Bây giờ nghĩ lại, bên phía viện nghiên cứu sinh cho hắn làm liên lạc viên, phải chăng cũng có suy tính phương diện này? Mạch lạc rõ ràng, sức hành động tuyệt vời, chỗ nào cũng lộ ra “trăm phương ngàn kế”.
Phí Độ như một quả táo độc màu sắc hấp dẫn, biết rõ cắn một miếng có thể toi mạng, nhưng nhìn ngửi vẫn vô thức chảy nước bọt.
Lạc Văn Chu cựa cựa sống lưng cứng đờ cho dễ chịu, cố gắng thu lại sắc tâm sắp sửa không thể cứu vãn, nhớ tới một chuyện Phí Độ từng tiết lộ – bài văn nghe nói được đưa vào tài liệu giảng dạy của hắn, là nghiên cứu nạn nhân trong vụ án hình sự… Tại sao lại là hướng này?
Lạc Văn Chu đang nhìn lén Phí Độ trầm tư qua khe hở máy tính, thì Phí Độ đột nhiên đứng dậy đi tới.
Lạc Văn Chu giật nảy mình, lại thấy Phí Độ tựa hồ không chú ý tới ánh mắt anh, bước đến máy nước uống ở cửa, trước khi đi còn không quên tiện tay cầm ly của anh đi rót trà giúp.
Lạc Văn Chu nói cảm ơn, định giơ tay lấy, Phí Độ lại cầm ly không buông tay, đầu ngón tay cố tình đưa ra trước, chạm nhẹ Lạc Văn Chu một cái như có như không.
Phí Độ một tay chống bàn nhìn xuống Lạc Văn Chu, cúi người hạ giọng nói: “Đội trưởng Lạc muốn ngắm cứ ngắm thoải mái, tôi không thu tiền đâu.”
Lạc Văn Chu không nhúc nhích, cũng dùng giọng nói như thì thầm: “Trường các cậu bây giờ đang thịnh quấy rối cấp trên trong giờ làm?”
Phí Độ nhìn anh chằm chằm một lúc bằng ánh mắt của động vật ăn thịt, nở nụ cười, quay người đi về chỗ ngồi tạm thời của mình: “Dục gia chi tội hà hoạn vô từ, nếu đội trưởng Lạc cảm thấy sự tồn tại của tôi chính là quấy rối, tôi cũng thật sự chẳng còn cách gì.”
Lạc Văn Chu lấy hộp thuốc ra, liếc nhìn máy tinh lọc không khí bên cạnh, đoạn cầm hộp thuốc đi đến phòng vệ sinh, cảm thấy mình thật sự đã thanh tâm quả dục lâu quá rồi.
Mãi mới đến giờ về, mà Lạc Văn Chu lại phát hiện Phí Độ không định đi.
Lạc Văn Chu cầm chìa khóa xe, như cố ý như vô tình thoáng nhìn hồ sơ trên tay hắn, phát hiện hắn đang xem lại lời khai của Hứa Văn Siêu, ánh mắt đã dừng lại rất lâu ở một trang.
Lạc Văn Chu dừng bước.
Phí Độ như có mắt sau gáy, nghe tiếng bước chân liền biết nghi vấn của anh, chậm rãi nói: “Hứa Văn Siêu khai, hắn bị Quách Hằng phát hiện trong quá trình theo dõi Ngô Quảng Xuyên, qua trò chuyện, Quách Hằng sinh ra nghi ngờ với mối quan hệ của Ngô Quảng Xuyên và Tô Tiểu Lam, sau khi tìm kiếm cảnh sát hỗ trợ không có kết quả, Quách Hằng bắt đầu tự mình điều tra Ngô Quảng Xuyên, Hứa Văn Siêu theo dõi thay ông ta.”
Lạc Văn Chu: “Ừm?”
Phí Độ nhẹ nhàng dựa ghế: “Câu này nghe hơi kỳ lạ.”
Lạc Văn Chu chống một tay lên lưng ghế của hắn, từ phía sau lướt qua vai Phí Độ nhìn đoạn ngón tay hắn vạch ra, hỏi: “Kỳ lạ ở đâu?”
“Quách Hằng trong tình huống vạn bất đắc dĩ nhờ Hứa Văn Siêu trợ giúp, chúng ta mặc nhận chi tiết vụ án Quách Phỉ lúc đó là do Quách Hằng tiết lộ cho Hứa Văn Siêu trong quá trình này.”
Lạc Văn Chu: “Chính Quách Hằng nói như thế.”
“Hơn hai mươi năm rồi, Quách Hằng chưa chắc nhớ nổi mình đã nói những gì, nhưng tôi luôn cảm thấy sẽ là rất kỳ lạ nếu ông ta nói những tình tiết như là ‘chuông trong hộp bút’ đó với Hứa Văn Siêu.”
“Tình tiết này đối với Quách Hằng và cảnh sát năm xưa, ngoại trừ chứng minh cú điện thoại ấy có liên quan với vụ Quách Phỉ mất tích, thì không hề có giá trị điều tra nào khác, hơn nữa tạo thành vết thương tâm lý lớn cho Quách Hằng – hãy tưởng tượng thử tâm lý ông ta lúc đó, ông ta sẽ nói ra tình tiết này trong tình huống nào?”
Lạc Văn Chu: “Ví dụ như đối phương sẽ hỏi, ‘Làm sao chú biết người trong điện thoại là con gái chú’.”
“Làm sao chú biết người trong điện thoại là con gái chú’,” Phí Độ lắc đầu, “Câu này nghe như là Hứa Văn Siêu đang xác minh tính chân thật trong chuyện Quách Hằng nói.”
Lạc Văn Chu chợt hiểu ra – chỉ có người hoàn toàn không hay biết gì, sau khi nghe Quách Hằng nói mới lập tức xác minh tính chân thật theo bản năng.
Mà Hứa Văn Siêu lúc ấy kỳ thực đã biết mối quan hệ méo mó của Ngô Quảng Xuyên và Tô Tiểu Lam, cũng biết Tô Tiểu Lam chính là đầu sỏ vụ án bắt cóc liên hoàn, trong lòng sáng tỏ, hắn sẽ diễn “hoàn toàn không hay biết gì” đến thật như thế sao?
“Nếu là như vậy, Hứa Văn Siêu này không khỏi quá đáng sợ.” Phí Độ nói, “Nhưng nếu không phải như vậy, tại sao Quách Hằng chủ động nói ra tình tiết này? Dốc bầu tâm sự ư? Nếu anh là Quách Hằng, con đã mười mấy tuổi, anh đã gần trung niên, anh sẽ dốc bầu tâm sự với một cậu bé mười hai mười ba tuổi chứ?”
“Tô Lạc Trản nói mình xem nhật kí của Tô Tiểu Lam, mới bắt đầu sinh ra ý nghĩ bắt chước Tô Tiểu Lam, nhưng ban nãy tôi đã xem kỹ, trong nhật kí của Tô Tiểu Lam ngoại trừ miêu tả sự hưng phấn khi gọi điện cho gia đình nạn nhân, không hề nhắc tới tình tiết hộp bút này.” Phí Độ gõ mặt bàn, “Thế rốt cuộc con bé đó làm sao mà biết được?”
Lạc Văn Chu ngớ ra, còn chưa kịp tiến vào theo lối suy nghĩ đáng sợ này, đột nhiên, điện thoại trên bàn đổ chuông.
Lạc Văn Chu với tay nhấc máy.
“Cháu còn chưa về? Tốt quá!” Cục trưởng Lục nói, “Chuyện này tương đối khó giải quyết Văn Chu à, cháu xem còn ai đang trực, đích thân dẫn người đi một chuyến đi.”
Danh sách chương