Lạc Văn Chu còn chưa kịp có phản ứng gì, Lang Kiều đi đằng sau đã hít sâu một hơi.
Lang Kiều mấy bữa nay thường xuyên nhớ tới nụ cười mỉm quỷ bí của Phí Độ hôm đó trước khi đi, mỗi ngày trên đường đi làm và ra về đều đang thả trí tưởng tượng bay xa, đã xâu các tag “cường thủ hào đoạt” và “ngược luyến tình thâm” vân vân thành một chuỗi, não bổ một bộ phim truyền hình 18+ đầy kịch tính – chỉ là độ này áp lực công việc quá lớn, vẫn chưa kịp hé lộ cho Lạc Văn Chu một trong hai nhân vật chính.
Vừa vặn hai hôm trước mới đổ một trận mưa thu, đồng chí Lang Kiều gặp Phí Độ thình lình xuất hiện giật mình đạp lên vũng nước trước cổng, suýt bò rạp dưới đất, vội dùng hết bốn chân vịn tường.
Lạc Văn Chu nghe tiếng động quay đầu lại nhìn cô, lão gay chết toi này thoạt tiên mất hết tính người cười nhạo tư thế của cô, sau đó lại nói: “Em đi làm mang giày cao gót làm gì, mọi người ra vào chạm mặt suốt, làm như không ai biết em lùn vậy.”
Lang Kiều: “…”
Cô trợn mắt, vất vả chỉnh gót giày ngay lại, nuốt lại trọn vẹn lời nhắc nhở muốn nói, nghĩ bụng: “Hừ, thích chết thì tùy.”
Trước đây Phí Độ cũng ban ngày đi làm ban đêm đàn đúm chơi bời, thỉnh thoảng chạy tới quấy rầy Đào Nhiên, quá nửa cũng chỉ là kiếm được món gì mới mẻ hay ho chạy tới dâng tặng. Vô duyên vô cớ, hắn sẽ không đến Cục công an mỗi ngày. Lạc Văn Chu trước kia thường xuyên lo nghĩ về hắn, song đó đều là khi hắn còn nhỏ, kể từ khi Phí Độ lớn lên thành tên khốn nạn ba trăm sáu mươi độ không góc chết, thì cũng chẳng còn gì đáng lo nghĩ nữa.
Trong thành phố khói lởn vởn, mọi người vất vả ngược xuôi, lại cách nhau xe cộ đông đúc và biển người tấp nập, bạn bè mấy tháng không gặp cũng là chuyện bình thường.
Nhưng cách lần trước chủ tịch Phí chạy đến Cục công an “sưởi ấm” mới chưa đầy một tháng, mà Lạc Văn Chu đột nhiên có cảm giác kỳ lạ, dường như mình đã rất lâu rồi không gặp hắn.
Xe của Phí Độ vẫn nổi bần bật, nhưng người trông có vẻ đàng hoàng hơn.
Hắn không đeo kính, tai nghe đeo lỏng lẻo một bên, sơ mi vải bông hiếm khi cài đến khuy dưới cùng một cách bình thường, hơn nữa cực kỳ hiếm thấy mặc quần bò, tóc tùy ý vuốt ra sau đầu, để lộ rõ khuôn mặt anh tuấn. Hắn như bị cái gì gột rửa linh hồn, khí chất nhã nhặn giả dối lúc trước không còn sót lại tẹo nào, thoạt nhìn như một sinh viên nghệ thuật hơi nổi loạn nhưng không quá trớn vậy.
Lạc Văn Chu đút tay vào túi, thong thả đi tới trước mặt Phí Độ, trong bụng không khỏi chửi thề-
Trên đời có ngàn vạn loại nam sắc, Lạc Văn Chu xem như sở thích tương đối rộng, anh vừa có thể thưởng thức thẩm mỹ kiểu Tây hormone giống đực hừng hực, tràn ngập cảm giác sức mạnh, vừa có thể thưởng thức thẩm mỹ truyền thống minh minh như nguyệt, ôn nhuận như ngọc… Chỉ cần không phải cái nết của Phí Độ, ai đến anh cũng không từ chối.
Ngài Phí là loại hình anh nuốt không trôi, quả thực là con rắn hổ mang hình người, ăn vận chỉnh tề, hư hư thực thực, tâm và nhãn nhiều đến độ nhìn là mắc chứng sợ dày đặc, trên người lúc nào cũng có cảm giác xâm lược mãnh liệt và sắc bén, không muốn bị hắn điều khiển thì mọi phút mọi giây đều phải vô thức căng thần kinh lên. Đừng nói thưởng thức, chỉ nghĩ đến hắn thôi là Lạc Văn Chu đã đau đầu rồi.
Mà có thể hấp dẫn anh nhất ngay ánh nhìn đầu tiên, thì là kiểu sạch sẽ và phóng khoáng, hơi cá tính, nếu ngoại hình ưa nhìn một chút, cơ bản là trúng ngay tử huyệt – ví dụ như Phí Độ hiện giờ.
Phí Độ xét cho cùng còn trẻ, thu lại răng nanh có độc là sẽ tràn đầy nét thanh xuân có thể lấy giả tráo thật.
Lạc Văn Chu phất tay đuổi cậu cảnh sát giao thông cách vách đi, vỗ vỗ nóc xe Phí Độ, chỉ tòa nhà thương mại bên kia đường: “Rẽ phải, bên đó có một trung tâm thương mại, nhìn thấy không? Bãi đậu xe gần nhất ở ngay đó, nếu không phải tình huống đặc biệt, cổng Cục công an thành phố không cho xe ngoài đậu tùy ý, cậu phải có giấy phép đậu xe.”
Phí Độ nhìn anh nở nụ cười không hề u ám: “Giấy phép đậu xe làm ở đâu?”
“Giấy phép đậu xe dài hạn chỗ chúng tôi không bán sỉ cũng không bán lẻ, đầu tiên, cậu phải là nhân viên trong cục, bét nhất cũng phải là người nhà của nhân viên,” Lạc Văn Chu tỉnh rụi hạ đường nhìn xuống, để đôi mắt bị kích thích dịu đi, nửa cười nửa không nói, “Mở miệng là đòi giấy phép đậu xe, cậu có ‘danh phận’ không hả chủ tịch Phí? Mới tháo bột chưa được mấy hôm đã lái xe khắp nơi – Lại đến đây làm gì nữa?”
Phí Độ không đáp mà hỏi ngược: “Hôm nay anh không lái xe?”
Lạc Văn Chu: “Cho đồng nghiệp mượn đi xem mắt rồi.”
Phí Độ nheo mắt, quay lại kéo cửa xe: “Vừa khéo, muốn lên không?”
Lạc Văn Chu: “…”
Động tác này của Phí Độ kéo ra một làn gió nhẹ, Lạc Văn Chu ngạc nhiên phát hiện, hôm nay hắn lại không xịt mấy thứ nước hoa lung tung kia, từ trên người bay tới là mùi nước giặt pha lẫn nước cạo râu, trong veo, sạch sẽ, như gió thu được mưa gột rửa vậy.
Chắc chắn là tên này cố ý.
Trong lòng Lạc Văn Chu cảnh giác, mà tứ chi lại phản bội đại não, tự chủ trương lên xe người ta.
Phí Độ ngời ngời phong độ đóng cửa xe giúp anh, đang tính vòng qua bên kia, thì thấy một “cục lông xù” đeo cặp táp cũ rích từ trong Cục công an chạy ra, đứng trước cổng nhìn xung quanh, chính là Đào Nhiên.
Phí Độ dừng động tác kéo cửa xe, chào hỏi: “Anh.”
“Ôi,” Đào Nhiên vò đầu đi tới, mắt mù không mảy may chú ý đến cách ăn mặc của Phí Độ có gì khác với bình thường, “Cái bọn này, vừa nói hôm nay không cần tăng ca, anh mới đi toilet một cái, thì trừ người phải trực ra đều chạy hết – Sao em lại ở đây?”
Phí Độ: “Em đến làm chút việc.”
“Ồ, vậy à,” Đào Nhiên hơi lơ đãng, cũng không hỏi hắn làm việc gì, “Anh đang muốn tìm em đây, Thường Ninh nói là cha mẹ Thần Thần muốn hẹn thời gian mời mọi người ăn bữa cơm, em có đi không?”
Phí Độ “À” một tiếng thật dài.
Đào Nhiên: “Thế nào?”
“Đến nhà Thần Thần – tới lúc đó bọn em phụ trách trò chuyện với phụ huynh, dời đi tầm nhìn, anh phụ trách giúp chị Thường Ninh dọn dẹp, chuẩn bị thức ăn?” Phí Độ uể oải nằm bò lên nóc xe, “Hoặc anh còn có thể xúi họ chuẩn bị ít rượu, chuốc say mọi người, sau đó để chị Thường Ninh lần lượt tiễn khách, anh thì chịu trách nhiệm lái xe. Tốt nhất là đám kỳ đà cản mũi bọn em ra cửa liền tự động kết bạn biến mất, anh còn có thể thuận tiện dẫn chị ấy đi hóng gió đêm, xem phim này nọ.”
Đào Nhiên vốn không nghĩ nhiều thế, được dăm ba câu của hắn đốt sáng phương hướng, cả người lâng lâng, song cũng không tiện nói gì, chỉ điên đảo thần hồn đứng đó cười.
Lúc này, cửa sổ bên phía Đào Nhiên hạ xuống, Lạc Văn Chu không mấy vui vẻ nói: “Được rồi, tinh thần bữa cơm này tôi nhận, ngày mai tôi sẽ truyền đạt cho các đồng chí, có thể phiền ông đừng ngược chó ngoài đường không? Chú ý tố chất!”
Đào Nhiên tuyệt đối không ngờ được một ngày kia mình sẽ nhìn thấy Lạc Văn Chu sống ở trong xe Phí Độ, lập tức giật nảy mình, như thể mộng du nhìn Lạc Văn Chu lại ngó Phí Độ, nhìn qua nhìn lại ba vòng, hoài nghi thần trí mình không tỉnh táo lắm. Thế là anh vô thức “À” một tiếng, dụi dụi mắt, ngoan ngoãn đi.
Đội phó Đào đi tới năm mươi mét, cung phản xạ dài ngoằng cuối cùng chạy xong toàn bộ hành trình, đầu óc như bị điện giật mà có phản ứng – khoan đã, vừa rồi là Lạc Văn Chu ngồi trên xe Phí Độ? Lạc Văn Chu, giới tính nam, thích nam.
Phí Độ, giới tính nam, thích… nhân loại!
Đào Nhiên quay phắt đầu lại, vai gáy “Rắc” một tiếng phản đối, chiếc xe vừa đậu trên lề đã nhanh nhẹn lái xuống đường, hòa vào dòng xe cộ tấp nập, chẳng thấy tăm hơi.
“Ảo giác.” Đào Nhiên tự kết luận, làm như thật mà gật đầu, rồi bán thân bất toại bước đi.
“Đến ngã tư phía trước rẽ trái, bên kia đang sửa đường không đi được.” Lạc Văn Chu hết sức bình thản chỉ huy, giống như anh thật sự chỉ quá giang về nhà thôi. Anh đã hỏi một lần mục đích của Phí Độ chuyến này, tên khốn ấy ra vẻ thần bí không nói, Lạc Văn Chu cũng chẳng thèm hỏi lần thứ hai, bình tĩnh như thường chờ hắn tự tiết lộ.
Ai ngờ Phí Độ im lặng lái xe đưa anh về nhà, trên đường chẳng nói thừa một câu: “Tới rồi.”
Lạc Văn Chu: “…”
Khoan đã… Nguyên do đâu? Tiếp theo thì sao?
“Đến thật rồi, tôi chỉ định tiện đường chở anh một đoạn thôi.” Phí Độ hết sức nhạy bén bắt được chút khó hiểu này trong ánh mắt anh, khóe miệng là nụ cười rất “Phí Độ” như có như không.
Vừa cười thì hình tượng “thanh xuân ánh dương” hắn giữ suốt dọc đường lập tức tan thành tro bụi, dưới mặt nạ vẫn là cách pha chế quen thuộc và mùi vị quen thuộc, Phí Độ mờ ám hạ thấp giọng, ghé vào tai Lạc Văn Chu hỏi: “Hay anh hi vọng tôi có dụng ý khác, đội trưởng Lạc?”
Đây là một trong các thủ đoạn quen dùng của đám công tử trăng hoa thích chơi trò mập mờ, như gần như xa, đạp lên ranh giới mà không vượt qua, nguyên do gì cũng không nói, thần bí khó lường từ xa khều một cái rồi chạy, nếu ai không nhịn được tò mò đuổi theo tìm hiểu đến cùng, sẽ bị hắn từng bước một dẫn dắt tiết tấu.
Lạc Văn Chu là đồng đạo, rành rẽ các chiêu số, song đây là lần đầu tiên bị người ta dùng vào mình. Anh tìm không ra lý lẽ, hỏi không ra miệng, bị một phen trêu chọc giơ cao thả nhẹ này làm nhộn nhạo, cũng hết sức dở khóc dở cười.
Lạc Văn Chu trấn áp bàn tay cào tim ngứa ngáy, dùng đại chiêu “lù lù bất động”, anh khựng lại một thoáng, sau đó dứt khoát nhanh nhẹn mở cửa xe, vỗ một cái: “Xe tốt, có điều chạy trong nội thành không nhanh, lãng phí – cảm ơn, tạm biệt.”
Nói xong, Lạc Văn Chu thoải mái xuống xe, làm bộ điềm nhiên như không, đầu cũng không quay lại mà về nhà cho mèo ăn.
Phí Độ ở trong xe dõi theo bóng lưng anh, tận đến khi đội trưởng Lạc tiến vào hành lang, mới thong thả khởi động xe lần nữa.
“Không cần khách sáo,” Hắn lẩm nhẩm một mình, “Ngày mai gặp.”
Ngày hôm sau, đội trưởng Lạc lại quay về nghề cũ giao cơm, sát giờ mới lắc lư vào văn phòng, vừa mở cửa liền nhìn thấy mấy đồng nghiệp đang chuyển bàn.
“Làm gì vậy?”
“Chủ nhiệm Tăng vừa đến, nói có đồng nghiệp mới đến báo danh,” Đào Nhiên thò đầu ra nói, “Chúng ta phải dọn cho người ta một chỗ ngồi.”
“À, đúng, tôi nhớ ra rồi.” Lạc Văn Chu đặt đồ ăn sáng lên bàn, ra hiệu cho mọi người tự lấy, “Độ này bận quá quên mất, lệnh điều động đã sớm nhận được, hôm nay đến báo danh à – Thành viên mới mọi người đều biết đấy, chính là cậu nhóc bốn mắt ở phân cục Hoa Thị, dạo trước tra Vương Hồng Lượng cậu ta cũng tạm thời bị đình chỉ điều tra, mới tra xong chưa bao lâu, tôi thấy cậu ta có lối suy nghĩ rõ ràng, làm việc cũng giỏi, bèn xin điều lên đây.”
Đào Nhiên ngớ ra: “Là Tiêu Hải Dương?”
Lạc Văn Chu còn chưa kịp trả lời, một cái đầu đã thò vào cửa văn phòng: “Đội trưởng Lạc, chủ nhiệm Tăng tìm anh kìa!”
Lạc Văn Chu đáp một tiếng, tiện tay cầm một ly tào phớ kiểu tiện mang theo, cắm ống hút to bằng ngón cái vào khuấy qua loa, vừa đi vừa uống, đến cửa văn phòng chủ nhiệm Tăng thì anh đã hút sạch trơn cái ly dùng một lần.
Lạc Văn Chu lười chảy thây, chỉ để bớt đi vài bước, cách hai mét nhắm ngay sọt rác hành lang, hết sức “tiêu sái” làm một cú “ném xa”, cái ly nhựa dùng một lần bay thẳng vào sọt.
Anh còn chưa kịp ăn mừng cú ném rổ hoàn mỹ, cửa văn phòng kế bên đã mở ra từ bên trong.
Tăng Quảng Lăng đẩy kính, lạnh lùng nhìn Lạc Văn Chu: “Cháu không đi NBA thật là uổng tài.”
Chủ nhiệm Tăng năm xưa là chuyên gia xuất thân pháp y, sau do cục trưởng Trương thích thái độ luôn luôn chuyên nghiệp và chính xác của ông, đề bạt lên cương vị quản lý, việc thượng vàng hạ cám vứt hết cho ông làm, hôm nay bảo phụ trách chủ trì hội sinh hoạt Đảng viên, ngày mai kêu ra công văn, ngày mốt lại cho nhúng tay vào hành chính nhân sự, vắt hết óc sắp xếp các loại “rèn luyện” trải đường, rèn tới mức chủ nhiệm Tăng không muốn sống nữa, ngày ngày muốn từ chức, càng lúc càng lạnh lẽo như băng.
Khi mới điều lên cục, Lạc Văn Chu thường xuyên theo sau ông chạy ra hiện trường, Tăng Quảng Lăng trời sinh tính nghiêm túc cẩn thận, rất không quen nhìn Lạc Văn Chu hay đùa giỡn năm đó. Lạc Văn Chu suốt ngày bị mắng, ở trước mặt ông đã sớm luyện thành da mặt kim cương bất hoại, chẳng mảy may thèm để ý, cợt nhả chui vào văn phòng chủ nhiệm Tăng: “Đúng thế, chỉ bởi vì cháu có một trái tim vì nhân dân phục vụ, nén đau bỏ lương hai ngàn vạn đô la Mỹ mỗi năm, tinh thần đáng ca ngợi biết bao – cháu nghe nói nhân viên mới là người quen…”
Chữ “cũ” còn chưa kịp nói ra, Lạc Văn Chu đã sững sờ.
Trong văn phòng của Tăng Quảng Lăng có hai người, một là Tiêu Hải Dương trong dự kiến, thấy anh vào cậu đứng dậy chào hỏi theo quy củ: “Đội trưởng Lạc.”
Về phần cái vị bên cạnh, thì chẳng có quy củ gì cả.
“Quả thật là người quen cũ,” Ánh mắt Phí Độ thoạt đầu vui vẻ quét một vòng Lạc Văn Chu phần từ ngực trở xuống, từ đầu gối trở lên, thưởng thức miễn phí xong mới mỉm cười tiếp lời anh, “Tháng trước tôi còn từng đến nhà đội trưởng Lạc ăn cơm.”
Tăng Quảng Lăng là tiền bối của Cục công an, chứng kiến Lạc Văn Chu từ đại thiếu gia chẳng biết cái chó gì thành đội trưởng đội trinh sát hình sự hiện giờ, ngoài miệng không nói, đối với chuyện xấu riêng tư của anh cũng nắm rõ trong lòng, nghe câu này của Phí Độ, chủ nhiệm Tăng lập tức hiểu sai, hung tợn lườm Lạc Văn Chu, nói đầy ẩn ý: “Đã biết nhau thì chú không nhiều lời nữa – chẳng phải năm ngoái Cục công an chúng ta với viện nghiên cứu sinh của Đại học Công an Yến Thành dự định làm hạng mục liên hợp điều tra nghiên cứu sao, còn là cục trưởng Trương dẫn đầu, muốn từ thực tiễn tìm ra lý luận, lại dùng lý luận chứng minh thực tiễn. Chỉ xét riêng vụ án bắt cóc mưu sát thiếu nữ kéo dài qua hai mươi năm lần này, đã rất có giá trị nghiên cứu, bên phía Đại học Công an Yến Thành đã thành lập tổ nghiên cứu chuyên môn, Tiểu Phí là người liên lạc – Văn Chu người này nhìn không đáng tin cậy, kỳ thực vẫn rất công tư phân minh, phải chứ?”
Lạc Văn Chu: “…”
Tổ nghiên cứu dở hơi nào tìm tên như vậy làm người liên lạc! Người của viện nghiên cứu sinh trường cũ chết hết rồi à!
Tăng Quảng Lăng: “Tiểu Tiêu vừa tới, hãy làm quen trước, hiện tại đội trinh sát hình sự cục chúng ta nhiều người trẻ tuổi, cũng dễ hòa nhập. Phí Độ-“
Phí Độ thả đôi chân bắt chéo xuống, trước ánh mắt vạn phần đau răng của Lạc Văn Chu, vừa điềm đạm vừa vô hại kêu một tiếng: “Thầy Tăng.”
“Ôi ôi, không cần khách sáo thế.” Tăng Quảng Lăng rõ ràng bị xưng hô này lấy lòng, khuôn mặt như băng điêu không tự chủ được hơi mỉm cười, giọng dịu đi ít nhất ba độ, “Thực ra tôi cũng chỉ dạy hai năm, xem như đại sư huynh của các em thôi. Lão Phan của các em gọi điện cho tôi rồi, có cần gì cứ việc nói, đến văn phòng tôi bất cứ lúc nào cũng được.”
Lạc Văn Chu đầu tiên nhận riêng một phen nói chuyện của chủ nhiệm Tăng, nghe người đàn ông trung niên ánh mắt và suy nghĩ méo đến ngoài hành tinh ấy tiến hành chất vấn và đả kích hoàn toàn vô lý đối với phẩm đức cá nhân anh, sau đó lại bị xách vào văn phòng cục trưởng Lục, tập trung vào hạng mục nghiên cứu chó má gì đó mở một cuộc họp thăng lên đến giác ngộ chính trị, chờ đến khi anh lê bước chân mệt mỏi quay về đội trinh sát hình sự, anh bỗng nhiên phát hiện nơi đây đã không còn là phòng làm việc mà anh biết-
Lang Kiều mấy bữa nay thường xuyên nhớ tới nụ cười mỉm quỷ bí của Phí Độ hôm đó trước khi đi, mỗi ngày trên đường đi làm và ra về đều đang thả trí tưởng tượng bay xa, đã xâu các tag “cường thủ hào đoạt” và “ngược luyến tình thâm” vân vân thành một chuỗi, não bổ một bộ phim truyền hình 18+ đầy kịch tính – chỉ là độ này áp lực công việc quá lớn, vẫn chưa kịp hé lộ cho Lạc Văn Chu một trong hai nhân vật chính.
Vừa vặn hai hôm trước mới đổ một trận mưa thu, đồng chí Lang Kiều gặp Phí Độ thình lình xuất hiện giật mình đạp lên vũng nước trước cổng, suýt bò rạp dưới đất, vội dùng hết bốn chân vịn tường.
Lạc Văn Chu nghe tiếng động quay đầu lại nhìn cô, lão gay chết toi này thoạt tiên mất hết tính người cười nhạo tư thế của cô, sau đó lại nói: “Em đi làm mang giày cao gót làm gì, mọi người ra vào chạm mặt suốt, làm như không ai biết em lùn vậy.”
Lang Kiều: “…”
Cô trợn mắt, vất vả chỉnh gót giày ngay lại, nuốt lại trọn vẹn lời nhắc nhở muốn nói, nghĩ bụng: “Hừ, thích chết thì tùy.”
Trước đây Phí Độ cũng ban ngày đi làm ban đêm đàn đúm chơi bời, thỉnh thoảng chạy tới quấy rầy Đào Nhiên, quá nửa cũng chỉ là kiếm được món gì mới mẻ hay ho chạy tới dâng tặng. Vô duyên vô cớ, hắn sẽ không đến Cục công an mỗi ngày. Lạc Văn Chu trước kia thường xuyên lo nghĩ về hắn, song đó đều là khi hắn còn nhỏ, kể từ khi Phí Độ lớn lên thành tên khốn nạn ba trăm sáu mươi độ không góc chết, thì cũng chẳng còn gì đáng lo nghĩ nữa.
Trong thành phố khói lởn vởn, mọi người vất vả ngược xuôi, lại cách nhau xe cộ đông đúc và biển người tấp nập, bạn bè mấy tháng không gặp cũng là chuyện bình thường.
Nhưng cách lần trước chủ tịch Phí chạy đến Cục công an “sưởi ấm” mới chưa đầy một tháng, mà Lạc Văn Chu đột nhiên có cảm giác kỳ lạ, dường như mình đã rất lâu rồi không gặp hắn.
Xe của Phí Độ vẫn nổi bần bật, nhưng người trông có vẻ đàng hoàng hơn.
Hắn không đeo kính, tai nghe đeo lỏng lẻo một bên, sơ mi vải bông hiếm khi cài đến khuy dưới cùng một cách bình thường, hơn nữa cực kỳ hiếm thấy mặc quần bò, tóc tùy ý vuốt ra sau đầu, để lộ rõ khuôn mặt anh tuấn. Hắn như bị cái gì gột rửa linh hồn, khí chất nhã nhặn giả dối lúc trước không còn sót lại tẹo nào, thoạt nhìn như một sinh viên nghệ thuật hơi nổi loạn nhưng không quá trớn vậy.
Lạc Văn Chu đút tay vào túi, thong thả đi tới trước mặt Phí Độ, trong bụng không khỏi chửi thề-
Trên đời có ngàn vạn loại nam sắc, Lạc Văn Chu xem như sở thích tương đối rộng, anh vừa có thể thưởng thức thẩm mỹ kiểu Tây hormone giống đực hừng hực, tràn ngập cảm giác sức mạnh, vừa có thể thưởng thức thẩm mỹ truyền thống minh minh như nguyệt, ôn nhuận như ngọc… Chỉ cần không phải cái nết của Phí Độ, ai đến anh cũng không từ chối.
Ngài Phí là loại hình anh nuốt không trôi, quả thực là con rắn hổ mang hình người, ăn vận chỉnh tề, hư hư thực thực, tâm và nhãn nhiều đến độ nhìn là mắc chứng sợ dày đặc, trên người lúc nào cũng có cảm giác xâm lược mãnh liệt và sắc bén, không muốn bị hắn điều khiển thì mọi phút mọi giây đều phải vô thức căng thần kinh lên. Đừng nói thưởng thức, chỉ nghĩ đến hắn thôi là Lạc Văn Chu đã đau đầu rồi.
Mà có thể hấp dẫn anh nhất ngay ánh nhìn đầu tiên, thì là kiểu sạch sẽ và phóng khoáng, hơi cá tính, nếu ngoại hình ưa nhìn một chút, cơ bản là trúng ngay tử huyệt – ví dụ như Phí Độ hiện giờ.
Phí Độ xét cho cùng còn trẻ, thu lại răng nanh có độc là sẽ tràn đầy nét thanh xuân có thể lấy giả tráo thật.
Lạc Văn Chu phất tay đuổi cậu cảnh sát giao thông cách vách đi, vỗ vỗ nóc xe Phí Độ, chỉ tòa nhà thương mại bên kia đường: “Rẽ phải, bên đó có một trung tâm thương mại, nhìn thấy không? Bãi đậu xe gần nhất ở ngay đó, nếu không phải tình huống đặc biệt, cổng Cục công an thành phố không cho xe ngoài đậu tùy ý, cậu phải có giấy phép đậu xe.”
Phí Độ nhìn anh nở nụ cười không hề u ám: “Giấy phép đậu xe làm ở đâu?”
“Giấy phép đậu xe dài hạn chỗ chúng tôi không bán sỉ cũng không bán lẻ, đầu tiên, cậu phải là nhân viên trong cục, bét nhất cũng phải là người nhà của nhân viên,” Lạc Văn Chu tỉnh rụi hạ đường nhìn xuống, để đôi mắt bị kích thích dịu đi, nửa cười nửa không nói, “Mở miệng là đòi giấy phép đậu xe, cậu có ‘danh phận’ không hả chủ tịch Phí? Mới tháo bột chưa được mấy hôm đã lái xe khắp nơi – Lại đến đây làm gì nữa?”
Phí Độ không đáp mà hỏi ngược: “Hôm nay anh không lái xe?”
Lạc Văn Chu: “Cho đồng nghiệp mượn đi xem mắt rồi.”
Phí Độ nheo mắt, quay lại kéo cửa xe: “Vừa khéo, muốn lên không?”
Lạc Văn Chu: “…”
Động tác này của Phí Độ kéo ra một làn gió nhẹ, Lạc Văn Chu ngạc nhiên phát hiện, hôm nay hắn lại không xịt mấy thứ nước hoa lung tung kia, từ trên người bay tới là mùi nước giặt pha lẫn nước cạo râu, trong veo, sạch sẽ, như gió thu được mưa gột rửa vậy.
Chắc chắn là tên này cố ý.
Trong lòng Lạc Văn Chu cảnh giác, mà tứ chi lại phản bội đại não, tự chủ trương lên xe người ta.
Phí Độ ngời ngời phong độ đóng cửa xe giúp anh, đang tính vòng qua bên kia, thì thấy một “cục lông xù” đeo cặp táp cũ rích từ trong Cục công an chạy ra, đứng trước cổng nhìn xung quanh, chính là Đào Nhiên.
Phí Độ dừng động tác kéo cửa xe, chào hỏi: “Anh.”
“Ôi,” Đào Nhiên vò đầu đi tới, mắt mù không mảy may chú ý đến cách ăn mặc của Phí Độ có gì khác với bình thường, “Cái bọn này, vừa nói hôm nay không cần tăng ca, anh mới đi toilet một cái, thì trừ người phải trực ra đều chạy hết – Sao em lại ở đây?”
Phí Độ: “Em đến làm chút việc.”
“Ồ, vậy à,” Đào Nhiên hơi lơ đãng, cũng không hỏi hắn làm việc gì, “Anh đang muốn tìm em đây, Thường Ninh nói là cha mẹ Thần Thần muốn hẹn thời gian mời mọi người ăn bữa cơm, em có đi không?”
Phí Độ “À” một tiếng thật dài.
Đào Nhiên: “Thế nào?”
“Đến nhà Thần Thần – tới lúc đó bọn em phụ trách trò chuyện với phụ huynh, dời đi tầm nhìn, anh phụ trách giúp chị Thường Ninh dọn dẹp, chuẩn bị thức ăn?” Phí Độ uể oải nằm bò lên nóc xe, “Hoặc anh còn có thể xúi họ chuẩn bị ít rượu, chuốc say mọi người, sau đó để chị Thường Ninh lần lượt tiễn khách, anh thì chịu trách nhiệm lái xe. Tốt nhất là đám kỳ đà cản mũi bọn em ra cửa liền tự động kết bạn biến mất, anh còn có thể thuận tiện dẫn chị ấy đi hóng gió đêm, xem phim này nọ.”
Đào Nhiên vốn không nghĩ nhiều thế, được dăm ba câu của hắn đốt sáng phương hướng, cả người lâng lâng, song cũng không tiện nói gì, chỉ điên đảo thần hồn đứng đó cười.
Lúc này, cửa sổ bên phía Đào Nhiên hạ xuống, Lạc Văn Chu không mấy vui vẻ nói: “Được rồi, tinh thần bữa cơm này tôi nhận, ngày mai tôi sẽ truyền đạt cho các đồng chí, có thể phiền ông đừng ngược chó ngoài đường không? Chú ý tố chất!”
Đào Nhiên tuyệt đối không ngờ được một ngày kia mình sẽ nhìn thấy Lạc Văn Chu sống ở trong xe Phí Độ, lập tức giật nảy mình, như thể mộng du nhìn Lạc Văn Chu lại ngó Phí Độ, nhìn qua nhìn lại ba vòng, hoài nghi thần trí mình không tỉnh táo lắm. Thế là anh vô thức “À” một tiếng, dụi dụi mắt, ngoan ngoãn đi.
Đội phó Đào đi tới năm mươi mét, cung phản xạ dài ngoằng cuối cùng chạy xong toàn bộ hành trình, đầu óc như bị điện giật mà có phản ứng – khoan đã, vừa rồi là Lạc Văn Chu ngồi trên xe Phí Độ? Lạc Văn Chu, giới tính nam, thích nam.
Phí Độ, giới tính nam, thích… nhân loại!
Đào Nhiên quay phắt đầu lại, vai gáy “Rắc” một tiếng phản đối, chiếc xe vừa đậu trên lề đã nhanh nhẹn lái xuống đường, hòa vào dòng xe cộ tấp nập, chẳng thấy tăm hơi.
“Ảo giác.” Đào Nhiên tự kết luận, làm như thật mà gật đầu, rồi bán thân bất toại bước đi.
“Đến ngã tư phía trước rẽ trái, bên kia đang sửa đường không đi được.” Lạc Văn Chu hết sức bình thản chỉ huy, giống như anh thật sự chỉ quá giang về nhà thôi. Anh đã hỏi một lần mục đích của Phí Độ chuyến này, tên khốn ấy ra vẻ thần bí không nói, Lạc Văn Chu cũng chẳng thèm hỏi lần thứ hai, bình tĩnh như thường chờ hắn tự tiết lộ.
Ai ngờ Phí Độ im lặng lái xe đưa anh về nhà, trên đường chẳng nói thừa một câu: “Tới rồi.”
Lạc Văn Chu: “…”
Khoan đã… Nguyên do đâu? Tiếp theo thì sao?
“Đến thật rồi, tôi chỉ định tiện đường chở anh một đoạn thôi.” Phí Độ hết sức nhạy bén bắt được chút khó hiểu này trong ánh mắt anh, khóe miệng là nụ cười rất “Phí Độ” như có như không.
Vừa cười thì hình tượng “thanh xuân ánh dương” hắn giữ suốt dọc đường lập tức tan thành tro bụi, dưới mặt nạ vẫn là cách pha chế quen thuộc và mùi vị quen thuộc, Phí Độ mờ ám hạ thấp giọng, ghé vào tai Lạc Văn Chu hỏi: “Hay anh hi vọng tôi có dụng ý khác, đội trưởng Lạc?”
Đây là một trong các thủ đoạn quen dùng của đám công tử trăng hoa thích chơi trò mập mờ, như gần như xa, đạp lên ranh giới mà không vượt qua, nguyên do gì cũng không nói, thần bí khó lường từ xa khều một cái rồi chạy, nếu ai không nhịn được tò mò đuổi theo tìm hiểu đến cùng, sẽ bị hắn từng bước một dẫn dắt tiết tấu.
Lạc Văn Chu là đồng đạo, rành rẽ các chiêu số, song đây là lần đầu tiên bị người ta dùng vào mình. Anh tìm không ra lý lẽ, hỏi không ra miệng, bị một phen trêu chọc giơ cao thả nhẹ này làm nhộn nhạo, cũng hết sức dở khóc dở cười.
Lạc Văn Chu trấn áp bàn tay cào tim ngứa ngáy, dùng đại chiêu “lù lù bất động”, anh khựng lại một thoáng, sau đó dứt khoát nhanh nhẹn mở cửa xe, vỗ một cái: “Xe tốt, có điều chạy trong nội thành không nhanh, lãng phí – cảm ơn, tạm biệt.”
Nói xong, Lạc Văn Chu thoải mái xuống xe, làm bộ điềm nhiên như không, đầu cũng không quay lại mà về nhà cho mèo ăn.
Phí Độ ở trong xe dõi theo bóng lưng anh, tận đến khi đội trưởng Lạc tiến vào hành lang, mới thong thả khởi động xe lần nữa.
“Không cần khách sáo,” Hắn lẩm nhẩm một mình, “Ngày mai gặp.”
Ngày hôm sau, đội trưởng Lạc lại quay về nghề cũ giao cơm, sát giờ mới lắc lư vào văn phòng, vừa mở cửa liền nhìn thấy mấy đồng nghiệp đang chuyển bàn.
“Làm gì vậy?”
“Chủ nhiệm Tăng vừa đến, nói có đồng nghiệp mới đến báo danh,” Đào Nhiên thò đầu ra nói, “Chúng ta phải dọn cho người ta một chỗ ngồi.”
“À, đúng, tôi nhớ ra rồi.” Lạc Văn Chu đặt đồ ăn sáng lên bàn, ra hiệu cho mọi người tự lấy, “Độ này bận quá quên mất, lệnh điều động đã sớm nhận được, hôm nay đến báo danh à – Thành viên mới mọi người đều biết đấy, chính là cậu nhóc bốn mắt ở phân cục Hoa Thị, dạo trước tra Vương Hồng Lượng cậu ta cũng tạm thời bị đình chỉ điều tra, mới tra xong chưa bao lâu, tôi thấy cậu ta có lối suy nghĩ rõ ràng, làm việc cũng giỏi, bèn xin điều lên đây.”
Đào Nhiên ngớ ra: “Là Tiêu Hải Dương?”
Lạc Văn Chu còn chưa kịp trả lời, một cái đầu đã thò vào cửa văn phòng: “Đội trưởng Lạc, chủ nhiệm Tăng tìm anh kìa!”
Lạc Văn Chu đáp một tiếng, tiện tay cầm một ly tào phớ kiểu tiện mang theo, cắm ống hút to bằng ngón cái vào khuấy qua loa, vừa đi vừa uống, đến cửa văn phòng chủ nhiệm Tăng thì anh đã hút sạch trơn cái ly dùng một lần.
Lạc Văn Chu lười chảy thây, chỉ để bớt đi vài bước, cách hai mét nhắm ngay sọt rác hành lang, hết sức “tiêu sái” làm một cú “ném xa”, cái ly nhựa dùng một lần bay thẳng vào sọt.
Anh còn chưa kịp ăn mừng cú ném rổ hoàn mỹ, cửa văn phòng kế bên đã mở ra từ bên trong.
Tăng Quảng Lăng đẩy kính, lạnh lùng nhìn Lạc Văn Chu: “Cháu không đi NBA thật là uổng tài.”
Chủ nhiệm Tăng năm xưa là chuyên gia xuất thân pháp y, sau do cục trưởng Trương thích thái độ luôn luôn chuyên nghiệp và chính xác của ông, đề bạt lên cương vị quản lý, việc thượng vàng hạ cám vứt hết cho ông làm, hôm nay bảo phụ trách chủ trì hội sinh hoạt Đảng viên, ngày mai kêu ra công văn, ngày mốt lại cho nhúng tay vào hành chính nhân sự, vắt hết óc sắp xếp các loại “rèn luyện” trải đường, rèn tới mức chủ nhiệm Tăng không muốn sống nữa, ngày ngày muốn từ chức, càng lúc càng lạnh lẽo như băng.
Khi mới điều lên cục, Lạc Văn Chu thường xuyên theo sau ông chạy ra hiện trường, Tăng Quảng Lăng trời sinh tính nghiêm túc cẩn thận, rất không quen nhìn Lạc Văn Chu hay đùa giỡn năm đó. Lạc Văn Chu suốt ngày bị mắng, ở trước mặt ông đã sớm luyện thành da mặt kim cương bất hoại, chẳng mảy may thèm để ý, cợt nhả chui vào văn phòng chủ nhiệm Tăng: “Đúng thế, chỉ bởi vì cháu có một trái tim vì nhân dân phục vụ, nén đau bỏ lương hai ngàn vạn đô la Mỹ mỗi năm, tinh thần đáng ca ngợi biết bao – cháu nghe nói nhân viên mới là người quen…”
Chữ “cũ” còn chưa kịp nói ra, Lạc Văn Chu đã sững sờ.
Trong văn phòng của Tăng Quảng Lăng có hai người, một là Tiêu Hải Dương trong dự kiến, thấy anh vào cậu đứng dậy chào hỏi theo quy củ: “Đội trưởng Lạc.”
Về phần cái vị bên cạnh, thì chẳng có quy củ gì cả.
“Quả thật là người quen cũ,” Ánh mắt Phí Độ thoạt đầu vui vẻ quét một vòng Lạc Văn Chu phần từ ngực trở xuống, từ đầu gối trở lên, thưởng thức miễn phí xong mới mỉm cười tiếp lời anh, “Tháng trước tôi còn từng đến nhà đội trưởng Lạc ăn cơm.”
Tăng Quảng Lăng là tiền bối của Cục công an, chứng kiến Lạc Văn Chu từ đại thiếu gia chẳng biết cái chó gì thành đội trưởng đội trinh sát hình sự hiện giờ, ngoài miệng không nói, đối với chuyện xấu riêng tư của anh cũng nắm rõ trong lòng, nghe câu này của Phí Độ, chủ nhiệm Tăng lập tức hiểu sai, hung tợn lườm Lạc Văn Chu, nói đầy ẩn ý: “Đã biết nhau thì chú không nhiều lời nữa – chẳng phải năm ngoái Cục công an chúng ta với viện nghiên cứu sinh của Đại học Công an Yến Thành dự định làm hạng mục liên hợp điều tra nghiên cứu sao, còn là cục trưởng Trương dẫn đầu, muốn từ thực tiễn tìm ra lý luận, lại dùng lý luận chứng minh thực tiễn. Chỉ xét riêng vụ án bắt cóc mưu sát thiếu nữ kéo dài qua hai mươi năm lần này, đã rất có giá trị nghiên cứu, bên phía Đại học Công an Yến Thành đã thành lập tổ nghiên cứu chuyên môn, Tiểu Phí là người liên lạc – Văn Chu người này nhìn không đáng tin cậy, kỳ thực vẫn rất công tư phân minh, phải chứ?”
Lạc Văn Chu: “…”
Tổ nghiên cứu dở hơi nào tìm tên như vậy làm người liên lạc! Người của viện nghiên cứu sinh trường cũ chết hết rồi à!
Tăng Quảng Lăng: “Tiểu Tiêu vừa tới, hãy làm quen trước, hiện tại đội trinh sát hình sự cục chúng ta nhiều người trẻ tuổi, cũng dễ hòa nhập. Phí Độ-“
Phí Độ thả đôi chân bắt chéo xuống, trước ánh mắt vạn phần đau răng của Lạc Văn Chu, vừa điềm đạm vừa vô hại kêu một tiếng: “Thầy Tăng.”
“Ôi ôi, không cần khách sáo thế.” Tăng Quảng Lăng rõ ràng bị xưng hô này lấy lòng, khuôn mặt như băng điêu không tự chủ được hơi mỉm cười, giọng dịu đi ít nhất ba độ, “Thực ra tôi cũng chỉ dạy hai năm, xem như đại sư huynh của các em thôi. Lão Phan của các em gọi điện cho tôi rồi, có cần gì cứ việc nói, đến văn phòng tôi bất cứ lúc nào cũng được.”
Lạc Văn Chu đầu tiên nhận riêng một phen nói chuyện của chủ nhiệm Tăng, nghe người đàn ông trung niên ánh mắt và suy nghĩ méo đến ngoài hành tinh ấy tiến hành chất vấn và đả kích hoàn toàn vô lý đối với phẩm đức cá nhân anh, sau đó lại bị xách vào văn phòng cục trưởng Lục, tập trung vào hạng mục nghiên cứu chó má gì đó mở một cuộc họp thăng lên đến giác ngộ chính trị, chờ đến khi anh lê bước chân mệt mỏi quay về đội trinh sát hình sự, anh bỗng nhiên phát hiện nơi đây đã không còn là phòng làm việc mà anh biết-
Danh sách chương