Hầu Tử ngây người, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, anh…”
“Tôi dẫn anh đi báo thù!”, Diệp Bắc Minh cười nói.
“Báo thù?”
Hầu Tử còn tưởng rằng Diệp Bắc Minh uống say nói đùa.
Anh ta buồn bã bật cười: “Anh Diệp, tối muộn rồi, báo thù gì chứ? Về thôi”.
Diệp Bắc Minh kéo tay anh ta, chậm rãi đứng dậy: “Báo thù không để qua đêm!”
“Két!”
Đúng lúc này, tiếng phanh xa truyền tới.
Mấy chiếc xe SUV đỗ ven đường, một đám nam nữ da trắng bước từ trên xe xuống.
Diệp Bắc Minh liếc mắt nhìn sang, thu hết tu vi của bọn họ vào trong tầm mắt!
Một Đại Tông Sư, ba Tông Sư võ đạo, mười mấy võ giả cấp Thiên!
Bọn họ vừa xuống xe liền nhìn thấy đồng bọn của mình.
Tứ chi bị cắt đứt, đau đớn kêu rên nằm trên đất!
“Thomas, Peter! Là ai đánh hai người thành như vậy?”
Những người da trắng mặt biến sắc.
Ác!
Quá độc ác!
Tay chân đều bị đánh gãy, xương đâm chảy máu thịt, máu tươi chảy ròng!
“Con lợn da vàng kia, chính là hắn!”, Thomas bò dậy, chật vật nhìn Diệp Bắc Minh.
Tên Đại Tông Sư da trắng sắc mặt lạnh lẽo, dẫn người bao vây.
Cũng chẳng buồn hỏi, trực tiếp hạ lệnh: “Giết!”
Ầm!
Một Tông Sư võ đạo da trắng ra tay.
Toàn thân đều là cơ bắp, còn mạnh hơn cả một con trâu.
Một quyền đánh ra!