“Tôi chỉ là một người bình thường, Vương Khinh Hậu tôi là một người rất bình thường thôi mà, tôi muốn sống tốt hơn một chút, muốn bố mẹ mình thoải mái hơn!”
“Tại sao phải nhắm vào tôi?”
“Tại sao chứ?”
“Tôi làm gì sai?”
“Hu hu hu, anh Diệp, bọn họ… Hu hu hu, bắt nạt tôi!”
“Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì chứ?”
Hầu Tử lớn tiếng gào thét, giống như mang bao nhiêu oán hận những năm nay phát tiết ra ngoài!
Diệp Bắc Minh nghe xong những gì Hầu Tử đã trải qua, anh kích động muốn giết người!
Anh em mình lại bị một ‘trò chơi chủ tớ’ hủy hoại?
“Cậu cả kia là ai?”
Diệp Bắc Minh lạnh giọng hỏi.
Hầu Tử lắc đầu: “Anh Diệp, đừng hỏi nữa, nói ra tôi cũng dễ chịu hơn nhiều rồi”.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Nói!”
Hầu Tử cầu xin Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, thật sự là đừng hỏi nữa, nhà bọn họ quá đáng sợ, tôi đã tìm hiểu qua rồi”.
“Kiếp sau, kiếp sau nữa, hay kiếp sau nữa nữa của Vương Khinh Hầu tôi cũng không phải đối thủ của nhà bọn họ”.
“Con mẹ nó tôi cũng chỉ là một con chó! Gâu gâu gâu, ha ha ha ha…”
“Bốp!”
Diệp Bắc Minh giơ tay lên, giáng một cái tát vào mặt Hầu Tử: “Hầu Tử!!! Anh phấn chấn lên một chút, đừng vứt bỏ tôn nghiêm!”
“Anh Diệp… Hu hu hu!”, Hầu Tử nằm trên bàn, khóc rống lên.
“Nhà họ Quân!”
“Hắn là người của nhà họ Quân!”
“Hắn tên Quân Vô Tà! Quân Vô Tà đó! Ha ha ha, anh Diệp, Quân Vô Tà, anh biết không? Cậu cả đứng đầu Trung Hải! Trường học đều sợ bọn họ”, Hầu Tử tự giễu cười to.
Cuối cùng Diệp Bắc Minh đã hiểu vì sao Hẩu Tử lại như vậy.
Nhà họ Quân quả đúng là nhân vật khổng lồ đối với người như Hầu Tử.
“Nhà họ Quân? Ha ha”, Diệp Bắc Minh cười.
Anh vỗ vai Hầu Tử: “Đi, chúng ta đến nhà họ Quân!”