Lục Tuyết Kỳ xẹt một cái ngồi thẳng dậy, trong con mắt lóe lên tia lạnh băng.
Mấy giây sau, cô ấy mới nói: “Tiểu sư đệ, tình báo này rất quan trọng!”
“Tỷ phải báo lên cấp trên ngay lập tức!”
“Thật không ngờ, đệ vừa mới trở thành thiếu soái của Long Hồn, đã lập được công lớn như vậy!”
“Sự việc quan trọng, không nói chuyện nữa nhé”.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Được, sư tỷ”.
“Tiểu sư đệ, chúc ngủ ngon”.
Lục Tuyết Kỳ vội vàng tắt máy.
Diệp Bắc Minh nhìn sang Chiba Sadako: “Tiễn cô lên đường!”
“Yamete!”
Chiba Sadako sợ đến mức buột miệng nói tiếng mẹ đẻ, cô ta kinh sợ hét lớn: “Chủ nhân, tôi nhận anh làm chủ nhân…”
“Nhận tôi làm chủ nhân?”
Diệp Bắc Minh trầm ngầm một lát.
Nổi hứng thú nhìn Chiba Sadako.
“Cô là người Đông Doanh, nghe nói các cô có tinh thần võ sĩ đạo, vô cùng trung thành với gia tộc, mà cô lựa chọn phản bội gia tộc ư?”
Chiba Sadako hơi tái mặt.
Cô ta cắn môi đỏ đến gần nhỏ máu: “Người Đông Doanh chúng tôi không thể tự nắm giữ số phận của mình, cho dù tôi là Chiba Sadako, là cô cả của gia tộc Chiba, tương lai cũng phải trở thành công cụ liên hôn”.
“Vừa nãy chiêu mà tôi thi triển ra với chủ nhân, là tôi học được trong gia tộc từ nhỏ”.
Diệp Bắc Minh hơi suy nghĩ.
Đảo quốc Đông Doanh thực sự có truyền thống này!
Phụ nữ nước bọn họ có địa vị rất thấp.