Cô ta không thể ngờ được rằng Diệp Bắc Minh lại có tốc độ đáng sợ đến thế!  

 

Nhưng cô ta cũng là một võ giả cổ xưa!  

 

Theo cấp bậc võ giả của Long Quốc, thì cô ta cũng là cấp bậc Tông Sư!  

 

Chẳng lẽ thực lực Tông Sư của cô ta mà không thể đánh lại cả Diệp Bắc Minh ư?  

 

Trong đầu vừa mới hiện lên suy nghĩ đó, người phụ nữ da trắng ra tay theo bản năng.  

 

Nắm đấm trắng noãn tung ra một quyền!  

 

Đánh thẳng vào bàn tay Diệp Bắc Minh!  

 

Khoảnh khắc cánh tay hai người tiếp xúc, chỉ nghe thấy tiếng “răng rắc” giòn tan vang lên!  

 

Cánh tay của người phụ nữ da trắng đã bị bẻ gãy, xương cánh tay đâm xuyên qua máu thịt!  

 

Trông rợn hết cả người!  

 

“A… Anh dám đối xử với tôi như thế ư? Tôi phải giết anh! Không cần biết anh là ai, tôi cũng phải giết chết anh, dù anh muốn sống cũng không được!", người phụ nữ da trắng thốt lên câu nói vô cùng oán độc.  

 

Trong cơn tức giận đến cực điểm, tiếng phổ thông của cô ta cũng tốt đến lạ!  

 

Diệp Bắc Minh lạnh lùng trả lời: “Cô đã không còn cơ hội nữa, đi xuống gặp Nhược Giai và Nhược Tuyết bọn họ đi!”  

 

Bốp!  

 

Một đấm đánh ra, dừng lại trên ngực người phụ nữ da trắng!  

 

Cô ta phun ra một ngụm máu tươi, ngực lõm xuống!  

 

Bay lên và va vào cột đá, đầu vỡ nát mà chết!  

 

“Romas! Không!”  

 

Một người đàn ông da trắng dáng vẻ tuấn tú, mắt xanh tóc vàng đau lòng hét lên.  

 

Như một con thú hoang nổi điên lao về phía Diệp Bắc Minh!  

 

Mấy người da trắng có nam có nữ khác hét to: “Dawson, cẩn thận!”  

 

“Thực lực của thằng nhóc này rất đáng sợ!”  

 

“Trở về!”  

 

Dawson mắt xanh tóc vàng đã bị cơn tức che mờ lý trí, tức giận hét:  

 

“Nó giết Romas, tôi muốn nó phải chết!”  

 

“Nó nhất định phải chôn cùng với Romas!”  

“Thế hả?”  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh đầy vẻ tức giận: “Khi các người giết Nhược Giai và Nhược Tuyết thì cũng nên nghĩ đến việc sẽ chôn cùng với họ!”  

 

“Dawson, đừng!”  

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện