Thăm dò

Lâm Tái Xuyên lẳng lặng nhìn cậu một lúc, nói: “Cậu đi một mình không phù hợp quy trình. Sau giờ tan làm tối nay cùng đi với tôi đi”.

Tín Túc vốn không muốn ngày đi làm đầu tiên liền trải nghiệm cảm giác vui vẻ khi làm thêm giờ nhưng lãnh đạo làm gương tốt vậy rồi, cậu chỉ đành duy trì mỉm cười, sau đó hủy bỏ dự định đặt bữa tối hải sản ở một khách sạn bốn sao nào đó.

Mãi tận đến giờ tan làm, công tác thẩm vấn vẫn không có đột phá lớn. Thông tin có được không khác mấy so với của phân cục bên kia. Sau khi kết thúc thẩm vấn ba người tình nghi, Lâm Tái Xuyên cùng Tín Túc tới bệnh viện Nhân dân nơi Lưu Tĩnh đang lưu trú.

Trên đường ra bãi đỗ xe, lãnh đạo cấp trên như thể quan tâm đến đồng nghiệp mới, Lâm Tái Xuyên cúi đầu tùy ý hỏi một câu, “Ngày đầu vừa đến làm việc đã quen chưa?”

Tín Túc nghĩ nghĩ, “Khá tốt. Không khác mấy so với dự đoán của tôi”.

Lâm Tái Xuyên khẽ gật đầu một cái: “Đi làm gặp vấn đề gì thì có thể nói với tôi”.

Tín Túc khẽ cười một tiếng: “Vậy hy vọng sẽ không gặp phải.”

Cậu lại đảo mắt nhìn người bên cạnh, như thể hơi tò mò, “Vậy đội trưởng Lâm đánh giá tôi thế nào?”

Nghe câu đó, Lâm Tái Xuyên dừng bước chân lại một chút, quay đầu nhìn cậu.

7 giờ rưỡi tối, màn đêm mông lung bao phủ trên bầu trời thành phố, ánh trăng trong trẻo nhưng lành lạnh chiếu lên sườn mặt trắng nõn của Tín Túc. Một đôi con ngươi đen nhánh như thể tràn ra một loại chất vô cơ lãnh đạm.

Lâm Tái Xuyên đứng đối diện nhìn cậu một lát, bình tĩnh trả lời: “Hiểu biết của tôi về cậu hình như còn chưa đến mức để có thể đưa ra đánh giá”.

Tín Túc dường như rất hứng thú chớp chớp mắt, mập mờ nói: “Vậy ra đội trưởng Lâm muốn tìm hiểu thêm về tôi sao?”

Lâm Tái Xuyên nâng chân đi về phía trước, thản nhiên nói: “Tôi cũng không có hứng thú với việc riêng của cậu”.

Tín Túc nghĩ nghĩ, sau đó cười “Há” một tiếng.

Ở nơi nhiều người như văn phòng vào ban ngày, vị đồng nghiệp mới này nhìn qua có vẻ rất am hiểu việc “giúp mọi người làm việc tốt”, nói chuyện, làm việc đều rất đúng mực như luôn có thể gãi đúng chỗ ngứa. Trong mắt người này luôn lóe lóe ý cười lấp lánh. Vừa đi làm ngày đầu tiên, cậu đã có thể lôi kéo được thiện cảm của tất cả đồng nghiệp trên dưới trong văn phòng. Xinh đẹp, nhiều tiền, tính cách ôn hòa, ai lại không thích một nam sinh như vậy? Nhưng mà khi ở riêng cùng Lâm Tái Xuyên, chiếc mặt nạ đó không rõ vô tình hay cố ý mà luôn để lộ ra một tia “sơ hở”, làm lọt ra một lớp da không được coi là hiền lành tốt tính phía dưới.

Tín Túc mang theo ý cười, nhỏ giọng khen ngợi: “Đúng là một đáp án không thể tốt hơn”.

Lâm Tái Xuyên khởi động ô tô. Tín Túc bước sang không nhanh, không chậm, mở ra cửa xe bên ghế phụ, ngồi xuống, đưa tay kéo dây an toàn.

Chiếc SUV màu đen chậm rãi lăn bánh khỏi bãi đỗ ô tô. Mắt Lâm Tái Xuyên nhìn thẳng phía trước, trầm tĩnh nói: “Tôi không biết mục đích cậu gia nhập Cục Công an thành phố là gì, cũng sẽ không can thiệp vào nguyện vọng cá nhân của cậu. Chỉ cần cậu không vượt qua ranh giới mấu chốt, mặc kệ cậu có thân phận gì, tôi đều sẽ đối xử bình đẳng với cậu. Cậu không cần phải thăm dò thái độ của tôi”.

Nghe anh nói, trong lòng Tín Túc không khỏi “Hừ” một tiếng.

Giao tiếp với những kẻ ngốc trong thời gian dài, cậu suýt thì quên mất cảm giác nói chuyện cùng người thông minh là như thế nào. Dĩ nhiên là cậu hiểu rõ ý tứ trong lời Lâm Tái Xuyên…

Trong lòng hai người đều rõ ràng…

Bằng vào sự nhạy bén được tôi luyện trong đội điều tra hình sự của Lâm Tái Xuyên, chỉ sợ ngay từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy cậu, anh đã biết cậu không có “ý tốt” đối với Cục Công an thành phố, thậm chí còn âm mưu cả tính toán không tốt.

Có lẽ anh đã điều tra về cậu.

“Thật khiến người khác tổn thương”, Túc Túc dựa lưng về tựa phía sau, giọng nói mang theo giọng mũi hơi có vẻ mông lung, “Thái độ của đội trưởng Lâm lạnh lùng như vậy. Biết đâu tôi chỉ là do nhất thời ăn chơi đập phá cao hứng nên muốn đến đội điều tra hình sự xem một chút cho vui thì sao?”

Lâm Tái Xuyên liếc mắt nhìn cậu.

Dù nói tiếng người hay tiếng quỷ, cậu đều dùng một giọng như vậy. Miệng dù toàn nói phét cũng có vẻ vô cùng chân thành, như thể cậu đúng thật là bị oan.

Tín Túc lại nhìn anh mỉm cười dịu dàng vô hại: “Tôi biết Cục Công an thành phố yêu cầu đối với công tác rất cao. Sau này tôi sẽ có thái độ nghiêm chỉnh, không gây thêm phiền toán cho đội trưởng Lâm”.

Có thể bình yên vô sự là tốt nhất.

Lâm Tái Xuyên cũng không có thời gian và sức lực đi xử lý vấn đề cá nhân của cấp dưới.

Khi tới bệnh viện Nhân dân đã là hơn 8 giờ, Lâm Tái Xuyên trước tiên đi qua chào hỏi với bệnh viện bên này. Lưu Tĩnh ở tại tầng 13. Hai người đi thang máy tới tầng cô đang nằm, gõ cửa, đi vào phòng bệnh.

Lưu Tĩnh biết bọn họ sẽ tới nên mặc bộ quần áo bệnh nhân trắng muốt, ngồi trên giường, tóc dài xõa trên vai, dáng người gầy gầy nhỏ xinh, là một cô gái ốm yếu xinh đẹp. Có điều, ánh mắt cô lại mang vẻ tĩnh mịch cùng áp lực không nói nên lời làm người nhìn nhớ tới một cây hoa hồng trắng đang dần héo rũ.

Nhìn thấy hai người, cô bình tĩnh hỏi: “Là chú cảnh sát ạ?”

Tín Túc mang bó hoa mua dưới tầng để trên bàn, dùng giọng nói dịu dàng, tránh kinh động người khác, nói: “Chào em, Lưu Tĩnh. Chúng tôi là cảnh sát của Cục Công an thành phố, muốn đến hỏi em một chút về chuyện của Trương Minh Hoa”.

Rõ ràng Lâm Tái Xuyên mới là đội trưởng còn cậu chỉ là một tên “ma mới” đi theo, Tín Túc lại không hề tự giác mà khách át giọng chủ, quen thuộc hỏi: “Em có thể nói những manh mối có liên hệ với vụ án này được không?”

Lưu Tĩnh vẻ mặt bình thản, gật gật đầu nói: “Có thể”.

Tín Túc nói: “Lúc xảy ra án mạng, em cũng ngồi ở khu ghế, phải không?”

Lưu Tĩnh thản nhiên nói: “Đúng vậy.”

Nhìn Lưu Tĩnh phản ứng như vậy, Tín Túc không nhịn được mà hơi nhíu mày.

Theo như cách nói của phân cục bên kia, lúc Lưu Tĩnh biết được chuyện xảy ra với Trương Minh Hoa, cảm xúc cực kỳ bất ổn, thậm chí còn từng hôn mê một lần. Nhưng hiện tại nhìn cô như thể…

Lưu Tĩnh nói: “Là em hại chết cậu ấy”.

Lâm Tái Xuyên đột nhiên nhìn chằm chằm về phía nữ sinh trên giường bệnh. Vẻ mặt Tín Túc cũng biến đổi vi diệu: “Sao em lại nói vậy?”

Lưu Tĩnh cười khó hiểu: “Nếu hôm đó không phải em đi quán karaoke, Trương Minh Hoa cũng sẽ không đi, càng sẽ không xảy ra chuyện.”

“………” Tín Túc nói, “Sao em lại đi quán karaoke?”

“Các bạn học trong khối tụ tập. Các bạn ấy rủ em nên em liền đi”.

“Em cùng Trương Minh Hoa có quan hệ gì?”

“Bạn học bình thường.”

“Khi bọn họ gọi Trương Minh Hoa ra ngoài, em có thấy có chỗ nào không đúng không?”

Thẳng đến lúc này, vẻ mặt Lưu Tĩnh mới dao động rất nhỏ, đôi tay đặt trên chăn vô thức nắm chặt, sau đó trả lời từng chữ: “Khu ghế rất lớn. Nữ sinh bọn em ngồi cùng nhau, nam sinh ngồi cùng nhau. Khi ấy bên trong rất ồn. Em quay lưng về phía bọn họ nên không biết đã xảy ra chuyện gì”.

Tín Túc dùng loại giọng nói vô cùng bình thản hỏi: “Bọn họ rời đi ít nhất 10 phút. Trong 10 phút này, em đều không phát hiện ra trong khu ghế thiếu người à?”

Lần này Lưu Tĩnh trầm mặc lâu hơn: “Em thấy Trương Minh Hoa không ở đó. Nhưng em không ngờ…”

Không ngờ bọn họ thế mà lại làm như vậy…

“Căn cứ vào điều tra của cảnh sát, ở trường học, em có rất nhiều người theo đuổi. Vì sao đám người Trần Chí Lâm lại cố tình chọn Trương Minh Hoa làm mục tiêu?” Lúc này, đột nhiên Lâm Tái Xuyên chen vào hỏi một câu, ánh mắt sắc bén nhìn cô gái, “Em cùng cậu ấy có quan hệ gì đặc biệt sao?”

Từ lúc Lâm Tái Xuyên vào phòng bệnh chỉ nói đúng một câu này nhưng vấn đề này có vẻ như rất khó trả lời. Cho nên, Lưu Tĩnh ngồi yên trên giường bệnh, vẻ mặt chết lặng, nửa phút cũng không nói câu nào, mãi đến khi ngón tay Lâm Tái Xuyên ngưng gõ trên mặt bàn, Lưu Tĩnh mới dùng giọng nói gần như không thể nghe thấy, nói: “Em thích cậu ấy. Nhưng chúng em không phải quan hệ yêu đương”.

Tín Túc lập tức rõ ràng. Hóa ra là hai bên cùng thích nhau lao tới cùng hận thù ghen ghét của kẻ đơn phương. Bởi vì Lưu Tĩnh thích Trương Minh Hoa cho nên Trần Chí Lâm mới nhìn Trương Minh Hoa không thuận mắt và ra tay với cậu ấy chứ không phải như lời Trần Chí Lâm nói ở Cục Công an, “Trương Minh Hoa luôn cố ý quấn lấy Lưu Tĩnh”.

Nói như vậy, câu “Là em hại chết cậu ấy” kia liền trở thành có lý.

Lâm Tái Xuyên hơi hơi gật đầu một cái, ý bảo cô tiếp tục trả lời: “Trương Minh Hoa và Trần Chí Lâm còn có mâu thuẫn hay xung đột gì ở trong trường học không?”

“Không có. Em không rõ lắm.”

“Sau khi mấy người Trần Chí Lâm trở về khu ghế có hành động gì khác thường không?”

“Xin lỗi, lúc ấy em không chú ý mấy cái này. Chú có thể hỏi bạn học khác xem sao. Khi ấy bạn học lớp em đều ở đó”.

Tín Túc lặng lẽ quan sát cô, định nói gì đó, đột nhiên Lưu Tĩnh xòe lòng bàn tay ôm lấy ngực, ngước mắt lên, nhỏ giọng nói: “Chú, cơ thể cháu không thoải mái lắm. Nếu được, nhờ chú hôm khác lại đến được không?”

Thiếu nữ 18 tuổi này như thể không hề sợ hãi cảnh sát. Hoặc nói đúng ra là phản ứng với bất luận điều gì đều lạnh lùng đến kỳ lạ.

Hai mắt trống rỗng vô hồn, thậm chí có hơi sởn tóc gáy.

Dù sao Lưu Tĩnh cũng chỉ là nhân chứng có liên quan, nhìn cơ thể còn vô cùng ốm yếu, cảnh sát cũng không thể bắt ép. Mắt Tín Túc cong cong, vươn ngón tay tạo thành số “1”, tự chủ trương nói: “Một vấn đề cuối cùng!”

“Nếu anh không đoán sai thì em và Trương Minh Hoa cùng thích nhau. Vì sao lại giữ quan hệ giới hạn ở mức bạn bè bình thường?”

Nếu không phải ở hoàn cảnh hiện tại, nếu là nói hỏi chuyện thì câu hỏi này càng giống như một câu hỏi tò mò của bạn bè. Lưu Tĩnh mặt không có biểu cảm gì, trả lời ngắn gọn: “Em không muốn”.

“Có thể nói nguyên nhân một chút được không?”

Lưu Tĩnh nói: “Em lớn lên trong gia đình đơn thân, điều kiện gia đình rất nghèo. Em cảm thấy không xứng với cậu ấy cho nên không muốn”.

Lâm Tái Xuyên và Tín Túc đều là người từng va chạm với vô số người lọc lõi, cả hai đều nhận ra được việc Lưu Tĩnh dường như đang cố ý che giấu gì đó. Nhưng lời nói của cô cùng chứng cứ hiện có trước mặt đều khớp, nhất tời không tìm ra sơ hở nào.

Từ sau khi rời khỏi phòng bệnh, hai người gặp bác sĩ điều trị cho Lưu TĨnh trên hành lang. Ba người cùng đi đến phía cửa thang máy, trên đường, Lâm Tái Xuyên hỏi: “Ai đang phụ trách chăm sóc Lưu Tĩnh mấy ngày nằm viện này?”

Bác sĩ nói: “Trường học em ấy thuê người tới chăm sóc và trả tiền thuốc men”.

Tín Túc thuận miệng bình luận: “Trường học này tính ra còn rất nhân đạo”.

Lâm Tái Xuyên ngừng bước: “Trường trung học Thịnh Tài là trường tư thục. Nhà trường dùng danh nghĩa nhà trường để trả các chi phí liên quan sao?”

Bác sĩ nói: “Đúng vậy. Dù sao các học sinh liên quan đều là học sinh trường bọn họ. Bản thân trường học hẳn cũng có trách nhiệm. Phó hiệu trưởng của trường mấy hôm trước còn tự mình đến đây, còn nói để người bệnh yên tâm nghỉ ngơi, tất cả những việc khác đều giao cho trường học giải quyết”.

Lâm Tái Xuyên gật gật đầu, không hỏi thêm gì.

Tín Túc chần chờ, như thể “À” lên một tiếng, “Vừa rồi tôi thấy trạng thái tinh thần của Lưu Tĩnh có vẻ không tốt lắm. Từ khi em ấy tỉnh đến giờ vẫn luôn thế này sao?”

Bác sĩ thở dài: “Khi người bệnh vừa mới tỉnh liền khóc một trận run rẩy cả người, đại não thiếu ô xy nên phải tiêm thuốc an thần mới ổn định lại… Chỉ sợ cô gái này đã rất sốc”.

Có vẻ Lưu Tĩnh không nói dối. Cô ấy thật sự thích nam sinh tên Trương Minh Hoa kia.

Nếu vậy, cô ấy đang che giấu điều gì?

Ra khỏi bệnh viện đã là hơn 9 giờ, bóng đêm dày đặc, trăng khuyết như cái móc câu. Tín Túc đi bộ về phía bãi đỗ xe, đột nhiên thở dài một tiếng.

Ánh trăng chiếu sáng, làm kéo ra hình bóng thật dài phía sau lưng hai người. Lâm Tái Xuyên nghe thấy tiếng động rất có vẻ làm bộ làm tịch này liền ngừng bước, giọng nói trong bóng đêm mang vẻ hơi lành lạnh: “Sao vậy?”

Tín Túc đứng yên tại chỗ, nhìn anh hơi bất đắc dĩ, “Đội trưởng Lâm, anh có định mời tôi ăn bữa tối không vậy?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện