Trời mờ sáng, những tia nắng đầu tiên len lỏi qua những tán cây, chiếu rọi lên con đường đá dẫn đến vùng ngoại ô thị trấn Kureta. Orochimaru và Kabuto bước đi trong im lặng, bầu không khí nặng nề bao trùm.

Kabuto liếc nhìn Orochimaru, ánh mắt lấp lánh vẻ đắc ý:
"Ngài nghĩ Tsunade thật sự sẽ giúp chúng ta sao?"

Orochimaru khẽ nhếch môi, giọng hắn vang lên đầy tự tin:
"Nếu muốn đưa người thân trở về, cô ta không còn lựa chọn nào khác."

Kabuto gật đầu, ánh mắt hắn lóe lên sự tinh ranh:
"Nhưng còn Shizune… cô ta luôn cản trở quyết định của Tsunade. Có lẽ sẽ dễ thuyết phục Tsunade hơn nếu Shizune không có mặt."

Orochimaru nhếch mép cười nhạt, đôi mắt sắc lạnh:
"Vậy thì xử lý cô ta đi. Chỉ cần có Tsunade, những kẻ khác không quan trọng."

Kabuto cúi đầu, lập tức rời đi để thực hiện nhiệm vụ.

Trong khách sạn, Naruto tỉnh dậy sau một đêm luyện tập kiệt sức. Cậu dụi mắt, lờ mờ nhận thấy một bóng người nằm gục trên sàn.
"Hả? Shizune…?"

Naruto chạy lại gần, cậu cúi xuống lay nhẹ:
"Này, Shizune! Chị có sao không?!"

Shizune khẽ rên rỉ, đôi mắt từ từ mở ra, khuôn mặt vẫn còn đau đớn:
"Naruto…? Chị… sao lại ở đây…"

Naruto đỡ cô ngồi dậy, nét mặt lo lắng:
"Em cũng không biết! Tối qua chị còn khỏe mà!"

Shizune chợt nhớ lại, đôi mắt cô mở to kinh hoàng:
"Không… Tsunade-sama! Người đang đi gặp Orochimaru!"

Shizune cố đứng dậy, nhưng đôi chân vẫn còn run rẩy. Cô chạy đến cửa sổ, định nhảy xuống để đuổi theo, nhưng ngay lúc đó, Jiraiya từ bên ngoài khập khiễng bước vào, đôi mắt mệt mỏi và lờ đờ:
"Này… đừng có chạy lung tung… chờ ta với"

Shizune quay lại, ngạc nhiên:
"Jiraiya-sama! Ngài sao thế này?"

Jiraiya ngồi phịch xuống ghế, tay xoa trán, giọng khàn khàn:
"Nàng ta… bỏ thuốc vào rượu của ta. Một loại độc dược khiến cơ thể không thể kiểm soát chakra. Khốn thật… ta đã quá bất cẩn."

Naruto tròn mắt, gương mặt đầy bực tức:
"Tsunade bỏ thuốc thầy sao? Để làm gì chứ?!"

Jiraiya nhăn mặt, cố gắng điều hòa hơi thở:
"Nàng ấy… không muốn ta can thiệp. Ta không ngờ nàng lại tuyệt vọng đến mức này."

Trong khi cả ba đang trao đổi, Kabuto đứng nấp phía xa, đôi mắt lạnh lùng quan sát. Hắn nhíu mày:
"Ba người bọn chúng cùng một chỗ sao? Chết tiệt… không thể đối đầu trực diện được. Phải quay về báo cáo với Orochimaru-sama."

Jiraiya khẽ nhíu mày, đôi mắt lờ mờ nhận ra bóng dáng Kabuto rời đi:
"Tsunade đã thỏa thuận gì với Orochimaru…? Không lẽ…"

Shizune nắm chặt tay, đôi mắt cô đỏ hoe:
"Jiraiya-sama, có thể nào… Orochimaru đề nghị hồi sinh Nawaki và Dan-san không?"

Jiraiya khựng lại, ánh mắt thoáng chút bàng hoàng:
"Nếu đúng như vậy… Tsunade sẽ không từ bỏ cơ hội này. Nhưng nếu nàng thật sự giúp Orochimaru, đó là phản bội Konoha!"

Trên đường tiến về điểm hẹn, Shizune vừa chạy vừa giải thích:
"Jiraiya-sama, nếu Tsunade-sama thực sự giúp hắn, Konoha sẽ gặp nguy hiểm! Chúng ta phải ngăn lại!"

Jiraiya nhắm mắt lại, giọng ông trầm xuống:
"Ta hiểu… nếu Tsunade thực sự phản bội, ta… sẽ phải giết nàng."

Trong khi đó, tại điểm hẹn, Tsunade đứng đối diện Orochimaru, ánh mắt nàng trầm ngâm:
"Ta sẽ chữa lành cánh tay của ngươi… nhưng chỉ khi ngươi hứa sẽ để Konoha yên."

Orochimaru nhếch mép, giọng hắn lạnh lùng:
"Được thôi. Ta thề sẽ không động đến Konoha… một khi được chữa lành."

Tsunade từ từ tiến tới, tay nàng kết ấn, chakra xanh biếc tỏa ra. Nhưng ngay khi nàng chuẩn bị chạm vào cánh tay của Orochimaru, một thanh kunai bất ngờ bay tới, cắm thẳng xuống đất giữa họ.

Tsunade giật mình, quay lại thì thấy Kabuto bước ra từ bóng tối, ánh mắt sắc lạnh:
"Xin lỗi vì xen ngang… nhưng Tsunade-sama, tôi không thể để người chữa lành cho Orochimaru-sama được."

Orochimaru nhíu mày, giọng hắn lạnh lẽo:
"Kabuto, ngươi làm cái gì vậy?"

Kabuto đứng thẳng, ánh mắt sắc bén:
"Orochimaru-sama, nhẫn thuật của bà ta chứa đầy sát khí. Với tư cách là một medic-nin, tôi nhận ra ngay. Bà ta định giết ngài."

Tsunade khựng lại, ánh mắt nàng thoáng chốc bối rối. Orochimaru nhìn sâu vào mắt nàng, giọng trầm thấp:
"Ngươi định phản bội ta sao, Tsunade?"

Tsunade cắn chặt môi, tay nàng run lên nhẹ, ánh mắt lấp lánh nỗi đau:
"Không… ta chỉ…"

Orochimaru nhếch mép, đôi mắt sắc lạnh:
"Vậy ra, từ đầu đến cuối… ngươi chỉ muốn lợi dụng ta để đưa họ trở lại? Ngươi định giết ta ngay khi có cơ hội?"

Kabuto mỉm cười nhạt, ánh mắt đầy tính toán:
"Đúng là đáng thương… lòng thương nhớ đã khiến bà ta trở nên mù quáng. Nhưng với tôi, không có lòng tin nào cả."

Orochimaru khẽ thở dài, đôi mắt vàng sắc lạnh lóe lên sự u uất:
"Thật tiếc, Tsunade. Ta thực sự nghĩ rằng… nếu có được sự giúp đỡ của cô, mọi chuyện có thể êm đẹp hơn. Ta thật sự có ý định tránh xa Konoha, để không phải động vào những ký ức xưa cũ."

Tsunade nhếch môi cười nhạt, ánh mắt nàng sắc bén như lưỡi dao:
"Đừng giở giọng giả tạo với ta, Orochimaru. Ngươi nghĩ ta tin lời ngươi sao?"

Orochimaru nhếch mép, đôi mắt rắn lạnh lẽo:
"Vậy… vì sao ngươi còn muốn giúp ta? Ta tưởng ngươi đã thề sẽ không bao giờ tha thứ cho ta sau khi ta giết Đệ Tam."

Tsunade siết chặt nắm tay, ánh mắt nàng ánh lên sự quyết tâm nhưng cũng đầy bi thương:
"Ta sẵn sàng tin… chỉ cần có thể gặp lại họ… Nawaki và Dan… chỉ cần có thể nhìn thấy họ một lần nữa…"

Orochimaru cười nhạt, giọng hắn vang lên mỉa mai:
"Xem kìa, Tsunade – một trong Tam Nin huyền thoại, chỉ vì chút hy vọng mơ hồ mà đánh đổi tất cả. Ngươi đúng là yếu đuối thật."

Tsunade cắn chặt môi, bàn tay nàng siết lại mạnh mẽ:
"Đúng… ta yếu đuối. Nhưng… ta cũng là một thành viên của Konoha, và ta sẽ không để ngươi phá hủy nó!"

BỐP! Tsunade lao thẳng về phía Orochimaru, nắm đấm mạnh mẽ đập xuống mặt đất nơi hắn vừa đứng. Ầm! – cả một khoảng đất nứt toác, tạo thành một hố sâu khổng lồ.

Orochimaru thoắt người tránh khỏi, đôi mắt rắn của hắn nheo lại đầy nguy hiểm:
"Ồ… ra là ngươi định giết ta thật? Tsunade, ta chưa từng chiến đấu với ngươi trước đây… ta thật sự tò mò về sức mạnh của ngươi."

Kabuto đứng bên cạnh, đôi mắt hắn ánh lên vẻ nghi ngờ:
"Ngài nói như thể ngài định chiến đấu vậy. Thực ra, người đối đầu với bà ta sẽ là tôi."

Orochimaru quay sang Kabuto, đôi mắt lạnh băng lóe lên sự thích thú:
"Vậy sao? Thế thì tốt… Kabuto, hãy cho ta thấy ngươi mạnh đến mức nào."

Kabuto mỉm cười nhẹ, hắn điều chỉnh kính mắt, ánh sáng phản chiếu lấp lánh:
"Rất hân hạnh."

Tsunade siết chặt nắm đấm, ánh mắt nàng rực lửa:
"Đừng tưởng rằng tên phụ tá như ngươi có thể ngăn ta lại!"

Kabuto nheo mắt, hắn phẩy tay nhẹ:
"Ta nghĩ nên đổi chỗ… sẽ dễ dàng hơn để chiến đấu."

Không gian thay đổi, vút! – cả ba người rời khỏi thị trấn, xuất hiện tại một cánh đồng trống trải, cỏ dại mọc ngút ngàn, trải dài đến tận chân trời.

Tsunade đứng đối diện Kabuto, ánh mắt nàng sắc bén:
"Ta sẽ cho ngươi thấy… đừng bao giờ coi thường một Sannin."

Kabuto cúi đầu lịch sự, giọng hắn đầy châm chọc:
"Thật vinh dự khi được đấu với Tsunade-sama. Nhưng tôi e rằng… bà đã quá già để chiến đấu rồi."

Tsunade không đáp, đôi tay nàng siết chặt, gân tay nổi lên, ánh mắt lạnh băng.

Vút!

Kabuto lao tới, bàn tay hắn phát sáng lên màu xanh lam – một thanh Kiếm Chakra xuất hiện, sắc bén và tỏa ra luồng chakra mạnh mẽ.

Tsunade phản ứng nhanh chóng, nghiêng người né đòn, bàn tay tung ra một quyền vào khoảng không. Lực đấm khủng khiếp thổi bay từng mảng cỏ, tạo ra một làn sóng không khí mạnh mẽ.

Kabuto bật ngược ra sau, đôi mắt hắn ánh lên vẻ kinh ngạc:
"Lực tay của bà ta… kinh khủng thật."

Tsunade nhếch môi, đôi mắt sắc lạnh:
"Ngươi còn muốn tiếp tục không? Một đấm của ta sẽ đập nát bộ xương của ngươi."

Kabuto cười nhạt, đôi mắt hắn lóe lên sự gian xảo:
"Không cần thiết phải chơi cứng như vậy… Bà mạnh về thể thuật, còn ta lại giỏi về sự chính xác."

Vút!

Kabuto lao lên lần nữa, Kiếm Chakra lóe sáng, cắt một đường thẳng qua không khí. Tsunade nghiêng người né tránh, nhưng ánh mắt nàng lướt thấy đường chakra lóe lên.

Xoẹt!

Một dòng máu đỏ bắn tung, Tsunade khựng lại, đôi chân nàng chùn xuống. Kabuto cười nhạt, thanh kiếm chakra trên tay hắn còn đỏ tươi:
"Bà không biết sao? Kiếm Chakra của tôi cắt đứt các bó cơ. Bà có thể mạnh, nhưng nếu không thể cử động, thì sức mạnh đó cũng vô dụng thôi."

Tsunade nghiến răng, tay nàng run lên, ánh mắt đầy giận dữ:
"Ngươi… tên khốn…"

Kabuto bật cười, hắn lao tới với tốc độ cực nhanh, thanh kiếm chakra vung lên lần nữa, lần này cắt qua ngực Tsunade. Lực đâm không quá mạnh, nhưng lại cắt đứt các bó cơ liên quan đến hệ hô hấp.

Tsunade khụy xuống, hơi thở nàng trở nên gấp gáp, ngực co thắt lại vì không đủ không khí. Kabuto đứng thẳng người, ánh mắt đắc ý:
"Thấy không? Ngay cả Sannin huyền thoại cũng có giới hạn của mình."

Tsunade nghiến răng, ánh mắt bà đỏ rực lên lửa hận:
"Ta… sẽ không thua…!"

Kabuto nhún vai, thanh kiếm chakra của hắn lóe sáng:
"Chúng ta sẽ xem điều đó…"

Sau đó hắn bật cười, âm thanh vang lên đầy giễu cợt:
"Thế nào, Tsunade-sama? Giờ thì bà đã hiểu chênh lệch giữa chúng ta chưa? Những vết cắt của ta sẽ làm bà bất động. Kết thúc ở đây thôi."

Tsunade cắn răng, ánh mắt nàng rực lửa, bàn tay run lên vì đau đớn nhưng không hề chùn bước:
"Tên khốn… ngươi nghĩ dễ dàng hạ gục ta như vậy sao?"

Kabuto nhún vai, hắn chậm rãi bước tới, thanh kiếm chakra lấp lánh sáng trong tay:
"Một Sannin… nhưng chỉ cần cắt đứt vài sợi cơ là đã gục ngã. Có lẽ ta đã quá đề cao bà rồi."

Tsunade nheo mắt lại, ánh mắt nàng ánh lên một tia lạnh lẽo:
"Ngươi quá tự tin… đến mức ngu ngốc!"

Ngay lúc Kabuto bước tới gần, nụ cười đắc thắng trên môi hắn chưa kịp tắt, phịch! – Tsunade tung một cú đấm thẳng vào cổ hắn, lực đấm mạnh mẽ đến mức Kabuto bị bật ngược ra sau, ngã sóng soài xuống mặt đất.

Kabuto ho sặc sụa, đôi mắt trợn to đầy kinh ngạc:
"Cái… cái gì vậy?"

Tsunade bật cười lạnh lùng, tay bà phủi nhẹ lớp bụi trên vai:
"Ngươi không biết sao? Cái bộ ngực của ta đủ lớn để làm giảm sát thương từ đòn tấn công của ngươi đấy, nhóc con."

Kabuto lảo đảo đứng dậy, ánh mắt hắn tràn đầy ngạc nhiên và tức giận:
"Không thể nào… bà… bà vẫn cử động được?"

Tsunade nhếch mép, đôi mắt nàng lóe lên ánh sắc lạnh:
"Không chỉ cử động… mà còn làm thế này nữa!"

Phịch!

Tsunade đánh tiếp một cú mạnh vào cổ Kabuto, khiến hắn khụy xuống đất, tay run rẩy không thể kiểm soát.

Kabuto cố gắng đứng dậy, nhưng đôi tay hắn không còn nghe lời. Khi hắn cố đứng, tay trái lại giật giật, chân phải thì co quắp lại.
"Chuyện gì thế này… cơ thể ta… không nghe lệnh nữa!"

Tsunade bước từng bước tới gần, giọng nàng lạnh lùng:
"Ta đã phá vỡ hệ thần kinh của ngươi, không biết ngươi có hồi phục được hay không. Nhưng ta sẽ không để ngươi có cơ hội."

Tsunade từ từ đưa tay lên, ánh sáng xanh biếc tỏa ra từ bàn tay, những vết thương trên cơ thể bà dần khép lại. Làn da nhợt nhạt ban nãy nay trở nên tươi tắn hơn, hơi thở đều đặn trở lại.

Kabuto nằm dưới đất, ánh mắt hắn tràn đầy tức tối. Nhưng hắn không hoảng loạn, ngược lại, khóe môi hắn khẽ nhếch lên một nụ cười:
"Thật đáng kinh ngạc… quả nhiên là Tsunade-sama huyền thoại. Nhưng… bà đã quên rằng ta cũng là medic-nin sao?"

Tsunade khựng lại, ánh mắt nàng nheo lại đầy đề phòng:
"Ý ngươi là gì?"

Kabuto chống tay xuống đất, đôi mắt hắn ánh lên sự thâm hiểm:
"Để ta cho bà xem… khả năng thích nghi của ta."

Vút!

Chakra màu xanh lục bao phủ đôi tay của Kabuto, hắn bắt đầu điều chỉnh dòng điện trong hệ thần kinh của mình, từng sợi cơ bắt đầu hồi phục, cử động trở lại.

Tsunade sững người, ánh mắt nàng lộ rõ sự kinh ngạc:
"Ngươi… điều chỉnh lại dòng thần kinh sao?"

Kabuto mỉm cười, tay hắn giật nhẹ, chân bắt đầu cử động:
"Chính xác. Bà đã làm hỏng các mạch thần kinh của ta, nhưng ta chỉ cần hiệu chỉnh lại. Dòng điện chạy qua các tế bào thần kinh bị đảo lộn, nhưng điều đó không quá khó để khắc phục."

Chỉ trong chớp mắt, Kabuto đã đứng dậy, đôi tay hắn xoay nhẹ như thể chưa từng bị ảnh hưởng:
"Bà nghĩ một medic-nin như tôi dễ bị hạ gục thế sao?"

Tsunade nghiến răng, ánh mắt nàng đầy giận dữ:
"Không thể tin được… ngươi hồi phục nhanh như vậy sao?"

Kabuto nhún vai, hắn tiến lên từng bước đầy tự tin:
"Chỉ cần hiệu chỉnh lại 80%… là đủ để giết bà rồi."

Khi Kabuto chuẩn bị lao lên, vút! – một bóng hình xuất hiện ngay trước mặt hắn.

Kabuto khựng lại, đôi mắt hắn mở to đầy kinh ngạc:
"Sao… sao các ngươi lại ở đây?"

Naruto, Jiraiya và Shizune đứng chắn trước mặt Tsunade, ánh mắt đầy lạnh lẽo. Naruto bước lên, đôi mắt cậu ánh lên sự giận dữ:
"Này, tên bốn mắt… ngươi là ninja của Konoha, vậy tại sao lại đeo băng trán của Otogakure?"

Kabuto cười nhạt, ánh mắt hắn đầy vẻ ngạo nghễ:
"Ta là gián điệp của Orochimaru-sama, đã tham gia Kỳ thi Chuunin chỉ để tìm hiểu về Sasuke Uchiha. Một người mà…" – hắn ngừng lại, ánh mắt sắc bén nhìn Naruto – "mạnh hơn ngươi gấp trăm lần."

Naruto cười lạnh, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao:
"Khích tướng? Không có tác dụng đâu. Nhưng… vì ngươi đã phản bội Konoha, kết cục của ngươi chỉ có một…"

Kabuto nhướn mày, ánh mắt hắn tràn đầy sự chế giễu:
"Ồ? Và kết cục đó là gì?"

Naruto hít một hơi thật sâu, đôi tay cậu kết ấn, chakra bắt đầu tụ lại, gió thổi mạnh mẽ xung quanh:
"Kết cục của ngươi… là cái chết!"

Orochimaru lạnh lẽo nhìn lướt qua Naruto, Jiraiya và Shizune đang bảo vệ Tsunade.

Orochimaru nhếch mép cười:
"Kabuto, chúng ta không cần phải vội. Lũ ruồi muỗi đã tụ lại, thì cứ diệt từng con một."

Kabuto cúi đầu, ánh mắt hắn sắc bén lóe lên:
"Vâng, thưa Orochimaru-sama."

Jiraiya bước lên, ánh mắt ông đầy sự quyết tâm:
"Orochimaru, ngươi không thể qua mặt bọn ta lần này được nữa."

Orochimaru bật cười lớn, âm thanh vang vọng khắp cánh đồng:
"Ta đã làm được rồi, Jiraiya. Nhưng tiếc thay… ngươi đã yếu đi nhiều rồi. Ta có thể cảm nhận chakra của ngươi đang bị ức chế."

Jiraiya nhăn mặt, ông gật đầu với Naruto và Shizune:
"Được rồi, kế hoạch như sau: Ta sẽ đấu với Orochimaru. Naruto, ngươi xử lý tên bốn mắt kia, còn Shizune… bảo vệ Tsunade."

Naruto lạnh lùng nói:
"Để hắn cho tôi"

Kabuto liếc nhìn Naruto, môi hắn nhếch lên một nụ cười khinh bỉ:
"Thằng nhóc, ngươi nghĩ ngươi làm được gì sao?"

Naruto cười lạnh:
"Không cần nghĩ, ta sẽ làm!"

Orochimaru nhướn mày, hắn khoanh tay đứng nhìn:
"Ta tò mò muốn xem… thằng nhóc này có thể làm gì."

Jiraiya đập tay xuống đất, phịch! – ông kết ấn nhanh chóng:
"Kuchiyose no Jutsu (Thuật Triệu Hồi)!"

Khói bụi bốc lên, nhưng thay vì Gamabunta, chỉ là một chú cóc nhỏ màu cam, đội mũ và ngậm kẹo:
"Gamakichi!"

Orochimaru cười phá lên, âm thanh quái dị vang vọng khắp chiến trường:
"Đây là tất cả những gì ngươi có thể triệu hồi sao, Jiraiya? Ngươi yếu đi nhiều quá rồi."

Gamakichi nhìn quanh, cào cào vào đầu:
"Ủa? Mình lại bị triệu hồi nữa à? Không phải lúc mình đang ăn kẹo sao?"

Jiraiya đổ mồ hôi, ông gãi đầu:
"Chết tiệt… ảnh hưởng của thuốc khiến mình không thể triệu hồi đúng cách."

Orochimaru lắc đầu đầy thương hại:
"Thật đáng thất vọng… thôi, để ta kết thúc nhanh cho ngươi đỡ khổ."

Naruto nheo mắt, cậu cắn ngón tay, kết ấn nhanh chóng:
"Kuchiyose no Jutsu!"

Bùm!

Một cột khói khác bốc lên, nhưng khi tan ra, trước mặt cậu chỉ là Gamatatsu – chú cóc béo tròn với đôi mắt ngơ ngác.

Orochimaru bật cười lớn, đôi mắt hắn nheo lại đầy sự khinh bỉ:
"Đây là tất cả những gì mà các ngươi có sao? Những chú cóc con?"

Naruto đỏ mặt, cậu nhìn Gamatatsu:
"Này, sao lại là ngươi nữa vậy?"

Gamatatsu gãi đầu, ánh mắt lơ ngơ:
"Ơ… không biết nữa, đột nhiên bị kéo lên đây mà."

Orochimaru lắc đầu, đôi mắt hắn lấp lánh sự hứng thú:
"Quá đủ rồi… Kabuto, triệu hồi đi!"

Kabuto kết ấn nhanh chóng, ánh sáng bùng lên từ lòng bàn tay hắn:
"Kuchiyose no Jutsu!"

Bùm!

Hai con rắn khổng lồ trườn ra từ mặt đất, đôi mắt đỏ ngầu lướt qua chiến trường, miệng há rộng để lộ những chiếc nanh sắc bén. Kabuto nhảy lên lưng một con, còn Orochimaru leo lên con còn lại.

Jiraiya cắn răng, đôi tay ông đập xuống đất, kết ấn nhanh:
"Yomi Numa (Đầm Lầy Địa Ngục)!"

Phịch!

Mặt đất dưới chân con rắn của Orochimaru lún xuống, nhưng chỉ vài mét, không đủ để nhấn chìm hoàn toàn. Orochimaru bật cười lớn:
"Jiraiya… ngươi đã yếu đi thật rồi. Kỹ thuật của ngươi trước đây có thể nhấn chìm cả rừng cây… giờ chỉ còn lại cái vũng lầy con con này thôi sao?"

Jiraiya nghiến răng, ánh mắt ông đầy sự quyết tâm:
"Không cần nhiều… chỉ cần đủ để ngăn ngươi lại!"

Orochimaru gật đầu, đôi mắt rắn của hắn lóe lên sự thích thú:
"Vậy để ta kết thúc luôn cho ngươi bớt đau đớn."

Vút!

Orochimaru lao tới, cổ hắn kéo dài như một con mãng xà, nanh vuốt sắc nhọn hướng thẳng vào cổ Jiraiya.

Jiraiya không chần chừ, tay ông kết ấn, mái tóc bạc tung bay lên, dài ra và biến thành hàng ngàn chiếc gai nhọn tua tủa:
"Hari Jizō (Thích Kích Mao Thuật)!"

Phập!

Orochimaru bị đâm vào từng lớp gai, nhưng hắn không rút lui, đôi mắt vàng lóe lên ánh nhìn điên dại:
"Jiraiya… ngươi vẫn là tên khó chịu nhất ta từng gặp."

Cả hai đứng im giữa chiến trường, mái tóc tua tủa của Jiraiya ghim chặt vào thân thể Orochimaru, trong khi Orochimaru kéo dài cổ, răng nanh vẫn cắm sâu vào hàng phòng thủ. Không ai nhường ai, không ai lùi bước.

Trên lưng rắn, Kabuto nheo mắt nhìn xuống Naruto và Shizune:
"Có vẻ ta phải dọn dẹp chỗ này trước đã…"

Hắn ngồi trên lưng con rắn khổng lồ, ánh mắt đầy khinh thường:
"Naruto Uzumaki… ngươi nghĩ rằng chỉ với chút kỹ thuật mèo cào đó, ngươi có thể đánh bại ta sao?"

Naruto mỉm cười lạnh lẽo, đôi tay cậu nắm chặt, ánh mắt không chút dao động:
"Không cần nghĩ. Ta sẽ làm."

Kabuto cười phá lên, hắn nhảy xuống khỏi lưng con rắn, đôi tay kết ấn nhanh chóng:
"Ta sẽ cho ngươi thấy sự khác biệt giữa một ninja thực thụ và một tên nhóc ồn ào."

Vút!

Kabuto lao tới với tốc độ kinh ngạc, thanh kiếm chakra trên tay hắn lóe sáng sắc bén, nhắm thẳng vào lồng ngực của Naruto.

Naruto không di chuyển, ánh mắt cậu dõi theo từng chuyển động của Kabuto, đôi chân đứng yên bất động. Ngay khi lưỡi kiếm chakra sắp chạm vào, Vút! – Naruto biến mất như một làn khói, để lại tàn ảnh mờ nhạt.

Kabuto khựng lại, đôi mắt hắn trợn to:
"Cái quái gì…?!"

BỐP!

Naruto xuất hiện sau lưng hắn, một cú đá mạnh mẽ đạp thẳng vào lưng Kabuto, lực đẩy mạnh đến mức hắn bị bật ngược về phía trước, trượt dài trên mặt đất, tạo thành một vệt dài.

Kabuto lồm cồm bò dậy, tay hắn xoa lưng, miệng rít lên đau đớn:
"Tên khốn… ngươi vừa làm cái gì vậy?"

Naruto nhếch mép cười, cậu xoay xoay thanh kiếm trên tay, ánh mắt sắc lạnh:
"Đùa giỡn thôi mà. Mới bắt đầu thôi."

Kabuto tức giận, hắn lao lên một lần nữa, tay kết ấn nhanh chóng, thanh kiếm chakra trên tay sáng rực:
"Ta sẽ không để ngươi xem thường ta như vậy!"

Vút! Vút! Vút!

Kabuto tấn công liên tiếp, lưỡi kiếm chakra vẽ nên những vòng sáng sắc bén trong không trung. Nhưng mỗi nhát chém đều lướt qua không khí, không hề chạm tới Naruto.

Naruto di chuyển nhẹ nhàng, từng bước né tránh thoăn thoắt, thanh kiếm của Kabuto không hề chạm được vào cậu dù chỉ một lần. Naruto vừa di chuyển, vừa mỉm cười đầy thách thức:
"Nhanh hơn chút nữa đi, tên bốn mắt. Ngươi chém như múa vậy, có định đánh trúng ta không?"

Kabuto nghiến răng, hắn gầm lên tức giận:
"Tên nhóc láo toét này…!"

Vút!

Naruto đột ngột xuất hiện trước mặt hắn, cậu mỉm cười lạnh lẽo:
"Nhưng ta không đùa đâu."

Phập!

Thanh kiếm trên tay Naruto chém một đường chính xác lên vai của Kabuto, máu tóe ra như suối, Kabuto bật lùi về sau, tay ôm chặt vết thương, ánh mắt đầy căm phẫn.

Naruto bước tới từng bước chậm rãi, đôi mắt cậu sắc bén như lưỡi dao:
"Ngươi biết gì không? Kiếm thuật của ta không phải để phô diễn… nó là để giết."

Kabuto nghiến răng, hắn lẩm bẩm thần chú, vút! – cơ thể hắn phát sáng, vết thương trên vai từ từ khép lại.
"Ngươi nghĩ ta dễ bị hạ gục như vậy sao? Ta là medic-nin, những vết thương này chẳng là gì cả!"

Naruto cười khẩy, ánh mắt không hề dao động:
"Tốt, vậy ta sẽ khiến ngươi không thể lành lại được."

Vút!

Naruto biến mất khỏi tầm mắt, Kabuto hoảng hốt quay trái, quay phải, nhưng không tìm thấy bóng dáng của cậu đâu.

BỐP!

Một cú đấm cực mạnh vào mặt, Kabuto bật ngược ra sau, máu bắn tung tóe từ khóe miệng.
"Khốn kiếp…!"

Vút!

Lại một đường kiếm lướt qua chân hắn, máu phun ra như suối. Kabuto khuỵu xuống, đôi tay hắn run rẩy.

Naruto xuất hiện trước mặt hắn, ánh mắt lạnh lùng đầy sự khinh thường:
"Ngươi biết không? Ta đã luyện tập… ngày này qua ngày khác, chỉ để hạ gục những kẻ như ngươi."

Kabuto run rẩy đứng dậy, hắn gầm lên giận dữ, vút! – lao tới với tốc độ kinh hoàng. Nhưng Naruto đã biến mất ngay trước khi hắn kịp chạm tới.

BỐP!

Một cú đá xoáy vào lưng, Kabuto bật ngược về phía trước, thân thể hắn va mạnh vào thân cây, vỏ cây nứt toác.

Naruto nhếch mép, cậu đứng đó, tay cầm kiếm chỉ thẳng về phía Kabuto:
"Ta tưởng ngươi mạnh lắm… sao lại yếu đến vậy?"

Kabuto quỳ gối, máu loang lổ khắp người, tay hắn bấm chặt vào mặt đất, đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận.
"Thằng nhóc chết tiệt… ta sẽ giết ngươi… nhất định sẽ giết ngươi!"

Naruto tiến lại gần, thanh kiếm trong tay cậu vẽ nên một đường xoay đẹp mắt, ánh sáng lóe lên rực rỡ:
"Ngươi đã sai… từ lúc bắt đầu trận chiến này."

Kabuto đứng khụy gối, trên người đầy vết thương rỉ máu. Hắn thở dốc, mồ hôi chảy ròng ròng, ánh mắt đầy căm phẫn hướng về phía Naruto.

Naruto đứng đối diện, tay cầm thanh kiếm lấp lánh ánh thép, khuôn mặt cậu vẫn điềm nhiên, nụ cười nửa miệng đầy khiêu khích:
"Sao thế? Ngươi hết sức rồi à?"

Kabuto nghiến răng, hắn lập tức sử dụng Dao Chakra, bàn tay hắn phát sáng ánh xanh lam sắc bén.
"Đừng tưởng ta dễ bị vờn như vậy!"

Vút!

Kabuto lao lên, thanh dao vẽ nên những đường cắt sắc lẹm, chém thẳng vào Naruto. Tuy nhiên, trước khi lưỡi dao kịp chạm vào người, phịch! – Naruto tan biến thành khói trắng.

Kabuto khựng lại, đôi mắt hắn trợn lên:
"Phân thân?!"

Từ phía xa, Naruto đứng trên một thân cây cao, tay cậu kết ấn nhanh chóng:
"Katon: Goukakyuu no Jutsu! (Hỏa Độn: Hào Hỏa Cầu Chi Thuật!)"

Vút!

Một quả cầu lửa khổng lồ phóng thẳng về phía Kabuto, thiêu đốt không khí, mang theo sức nóng kinh hoàng.

Kabuto nghiến răng, hắn kết ấn tạo lớp bảo vệ chakra, nhưng vừa né sang một bên thì…
Phịch!

Naruto xuất hiện ngay trước mặt, bàn tay cậu kết ấn nhanh chóng:
"Suiton: Suidan no Jutsu! (Thủy Độn: Thủy Đạn Thuật!)"

Bùm!

Cột nước khổng lồ phun thẳng vào người Kabuto, cuốn hắn lăn dài xuống mặt đất, bùn đất bắn tung tóe.

Kabuto lồm cồm bò dậy, nước rỉ ra khỏi tóc và quần áo, ánh mắt hắn tràn đầy căm phẫn:
"Chết tiệt… Tên nhóc này không ngừng lại sao?"

Naruto đứng trên cao, tay cậu kết ấn, ánh mắt sắc lạnh:
"Ngươi nghĩ ta sẽ dừng sao? Đùa à…"

Vút! Vút! Vút!

Ba phân thân của Naruto xuất hiện, mỗi người đứng ở một góc, tay kết ấn nhanh như gió:
"Fuuton: Daitoppa! (Phong Độn: Đại Đột Phá!)"

Vù vù vù!

Cơn bão gió cuộn trào thổi mạnh về phía Kabuto, những lưỡi gió sắc bén như dao cắt, xé toạc mặt đất, cuốn bay mọi thứ trên đường đi.

Kabuto chỉ kịp giơ tay lên chắn, nhưng sức gió mạnh đến mức hất tung hắn lăn dài xuống mặt đất, từng vết cắt nhỏ rỉ máu hiện lên khắp cánh tay và chân.

Kabuto bật dậy, ánh mắt đỏ ngầu:
"Khốn kiếp…! Ngươi chỉ biết trốn tránh và ném nhẫn thuật từ xa sao?!"

Naruto bật cười, cậu đáp trả đầy khiêu khích:
"Không phải ngươi là medic-nin sao? Cứ tự chữa lành rồi tiếp tục đi!"

Kabuto nghiến răng, hắn bắt đầu tụ chakra lên tay, chuẩn bị hồi phục vết thương. Nhưng ngay lúc đó…
Phịch!

Một phân thân khác của Naruto xuất hiện từ phía sau, tay kết ấn:
"Doton: Doryūheki! (Thổ Độn: Thổ Lưu Bích!)"

Rầm!

Một bức tường đất lớn xuất hiện ngay dưới chân Kabuto, hất hắn bay lên không trung.

Kabuto lơ lửng giữa không trung, ánh mắt hắn tràn đầy hoảng hốt:
"Cái… cái gì vậy?!"

Naruto xuất hiện trên cao, đôi tay cậu kết ấn nhanh như chớp:
"Fūton: Shinkūgyoku! (Phong Độn: Chân Không Ngọc!)"

Vút vút vút!

Những viên đạn gió sắc bén từ tay Naruto bắn xuống như mưa, găm vào người Kabuto khiến hắn không ngừng lăn lộn trên mặt đất, máu vương vãi khắp nơi.

Kabuto thở hổn hển, gương mặt hắn bê bết máu, bàn tay run rẩy bám vào mặt đất để đứng dậy:
"Tên… khốn này…"

Naruto đứng trên cao, ánh mắt cậu lạnh lùng:
"Cái miệng của ngươi to quá, nhưng sức chịu đựng thì chẳng bằng ai. Mới thế này mà đã hết hơi rồi sao?"

Kabuto gào lên, ánh mắt hắn đỏ ngầu vì tức giận:
"Đủ rồi! Ta sẽ giết ngươi ngay tại đây!"

Naruto phẩy tay, miệng cười nhạt:
"Ngươi nói nhiều quá. Thử sống sót qua lần này xem."

Naruto đưa tay lên, chakra xanh biếc hội tụ, tạo thành hình xoáy tròn rực rỡ:
"Rasengan!"

Vút!

Kabuto chưa kịp phản ứng, Naruto đã biến mất khỏi tầm mắt. Phịch! – một cú xuất hiện bất ngờ từ bên trái, Rasengan đập mạnh vào thân hắn, lực xoáy nghiền nát áo giáp chakra và đẩy Kabuto bay thẳng ra sau, đâm sầm vào một tảng đá lớn.

Khói bụi bốc lên mù mịt, mặt đất rung chuyển theo sức công phá khủng khiếp của Rasengan. Naruto đứng đó, tay cậu hạ xuống, ánh mắt sắc lạnh nhìn vào đống đổ nát.

Kabuto nằm đó, cơ thể rã rời, máu chảy ra từ khóe miệng, đôi mắt trợn trừng không tin nổi vào những gì vừa xảy ra.

Naruto bước tới, thanh kiếm trong tay vẽ một đường sắc bén trên mặt đất:
"Xem ra… ngươi cũng không chịu nổi mấy chiêu vờn vã này đâu nhỉ?"

Orochimaru đứng trên lưng con rắn khổng lồ, đôi mắt vàng lạnh lẽo hướng về Kabuto đang bị đánh tan tác. Hắn nghiến răng, giọng đầy giận dữ:
"Phế vật… không ngờ đến cả một thằng nhóc cũng không xử lý được."

Jiraiya đứng đối diện, mái tóc bạc phấp phới trong gió, đôi mắt tràn đầy sự quyết tâm:
"Orochimaru, ngươi không thể chạy thoát lần này đâu."

Orochimaru nhếch mép, ánh mắt rực lên sự cuồng nộ:
"Đừng có tự tin quá, Jiraiya!"

Vút!

Orochimaru tung chân, lực đẩy mạnh mẽ hất tung Jiraiya về phía sau, từng đợt sóng đất bắn tung tóe. Không để mất thời gian, hắn lao thẳng về phía Naruto, cái miệng rắn lạnh lẽo kéo dài chuẩn bị chộp lấy cổ cậu.

Naruto tròn mắt, chưa kịp phản ứng thì phập! – một bàn tay mềm mại nhưng đầy sức mạnh nắm chặt cổ Orochimaru, siết chặt như gọng kìm thép.

Orochimaru sững người, đôi mắt vàng trừng lớn:
"Cái gì…?!"

Tsunade đứng đó, gương mặt nàng tràn đầy sự giận dữ, đôi mắt sắc bén ánh lên lửa căm hờn:
"Ta không để ngươi làm tổn thương thằng bé đâu, Orochimaru!"

BỐP!

Một cú đấm kinh hoàng giáng thẳng vào mặt Orochimaru, sức mạnh khủng khiếp thổi bay hắn ra khỏi chiến trường, đập thẳng vào một bức tường đá, tạo thành một vệt nứt khổng lồ.

Jiraiya khẽ bật cười, ông đưa tay phủi lớp bụi trên người:
"Cuối cùng nàng cũng tỉnh rồi, Tsunade."

Tsunade không đáp, đôi mắt vẫn khóa chặt vào Orochimaru đang gượng dậy, máu rỉ ra từ khóe miệng hắn.
"Jiraiya, ngươi còn chờ gì nữa?!"

Jiraiya gật đầu, đôi tay kết ấn nhanh chóng:
"Kuchiyose no Jutsu!"

BÙM!

Gamakichi biến mất, thay vào đó là Gamabunta khổng lồ, ngậm điếu thuốc, khói phì phèo, đôi mắt híp lại đầy vẻ khó chịu:
"Này Jiraiya, lại là mấy trò triệu hồi này sao? Ta vừa mới uống rượu xong đấy."

Jiraiya bật cười lớn, ông nhảy lên đầu Gamabunta:
"Xin lỗi, nhưng hôm nay chúng ta cần nhiều hơn một chút sức mạnh."

Tsunade cũng không chần chừ, nàng kết ấn nhanh chóng:
"Kuchiyose no Jutsu!"

BÙM!

Katsuyu – con ốc sên khổng lồ xuất hiện, thân hình đồ sộ bao phủ cả một khoảng đất rộng.
"Tsunade-sama, có vẻ như bà cần tôi hỗ trợ rồi."

Tsunade gật đầu, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm:
"Phải, lần này chúng ta sẽ kết thúc hắn."

Orochimaru lạnh lùng hô:
"Kabuto!"

Kabuto thừa cơ ném một quả bom khói, để cản trở Naruto, sau đó phi thân về phía Orochimaru, hắn cắn ngón tay, kéo vết máu lên đôi tay tím ngắt của Orochimaru, sau đó tự mình kết ấn.

“Kuchiyose no Jutsu!”

BÙM!

Manda – con rắn khổng lồ, to gấp đôi cả Gamabunta, trườn lên mặt đất, đôi mắt hung ác lướt qua chiến trường.
"Orochimaru… lại là ngươi à? Ngươi biết phải trả giá chứ?"

Orochimaru bật cười, ánh mắt sắc lạnh:
"Sau trận này, ngươi sẽ có nhiều hơn những gì ngươi muốn, Manda."

Ba Sannin huyền thoại, mỗi người trên lưng triệu hồi của mình, ánh mắt đối đầu sắc lạnh, sự quyết tâm tràn ngập không khí. Jiraiya nhếch mép cười:
"Lâu lắm rồi chúng ta không đánh một trận ra trò nhỉ?"

Tsunade siết chặt nắm đấm, ánh mắt bùng cháy:
"Ta sẽ kết thúc mọi thứ ở đây!"

Trong khi đó, phía bên kia, Naruto hơi thở dốc sau loạt đòn tấn công liên tục vào Kabuto. Cậu nhếch mép, ánh mắt đầy khiêu khích:
"Xem ra ngươi vẫn chưa chịu gục nhỉ?"

Kabuto nhảy khỏi lưng Manda, tay hắn run rẩy, máu chảy ròng ròng trên gương mặt, nhưng ánh mắt đầy sự căm hận:
"Thằng nhãi con… ngươi không biết mình đang đùa với ai đâu."

Naruto bước tới, ánh mắt cậu lạnh lùng:
"Không cần biết. Nhưng vì ngươi đã phản bội Konoha… ta sẽ không tha thứ."

Phập!

Kabuto lao tới, lưỡi kiếm chakra vung lên với tốc độ chóng mặt. Nhưng trước khi hắn kịp chạm vào Naruto…
Bùm!

Một phân thân của Naruto biến mất, để lại hắn đứng lơ lửng giữa không trung.

Vút!

Naruto xuất hiện bên trên, tay cậu kết ấn, chakra xoay tròn mạnh mẽ tụ lại trong lòng bàn tay, nhưng lần này… nó không giống bình thường.

Một quả cầu Rasengan khổng lồ, nhưng bên ngoài là hàng ngàn lưỡi dao sắc bén quay cuồng. Gió thổi mạnh xung quanh, từng vòng xoáy như muốn cắt đứt mọi thứ cản đường.

Kabuto trợn trừng mắt, giọng hắn lắp bắp:
"Cái quái gì…?!"

Naruto nhếch mép, ánh mắt cậu rực cháy:
"Đây là thành quả sau những ngày ta luyện tập! Phong Độn – Rasenshuriken!"

Vút!

Naruto lao xuống, Kabuto chỉ kịp thét lên:
"KHÔNG…!"

ẦM!

Một vụ nổ khổng lồ, gió cuốn tung mọi thứ, ánh sáng xanh lấp lánh bao trùm khắp chiến trường. Mặt đất rung chuyển, bụi bay mù mịt, từng vệt cắt sắc bén hằn lên mặt đất như thể vừa bị hàng ngàn lưỡi dao vô hình xé toạc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện