Sasuke bước đi trong im lặng, đôi mắt đen lặng lẽ nhìn vào tấm lưng của Naruto phía trước. Cậu vẫn không thể hiểu được chuyện gì vừa xảy ra. Lúc Kakashi bị xích sắt trói chặt, cậu còn chưa kịp phản ứng, thì Naruto — kẻ mà cậu từng cho là đồ vô dụng — đã lao vào như một con dã thú. Không, không phải một con thú điên, mà là một sát thủ lão luyện. Ra tay không một chút do dự, kết liễu đối phương gọn gàng như thể đã làm điều đó hàng chục lần.

"Bình tĩnh... đến mức lạnh lùng... Hắn làm thế nào…?"

Dù Sasuke không thừa nhận thành lời, nhưng một ngọn lửa ghen tị lặng lẽ bùng lên trong lòng. Không phải vì Naruto mạnh hơn, mà là vì Naruto không hề run rẩy. Sự dũng cảm ấy... hay là sự vô cảm? Mỗi khi nghĩ đến cái ánh mắt vô thần khi Naruto đạp mạnh vào đầu tên ninja sương mù — ánh mắt đó... không giống bất kỳ học viên nào cả. Nó khiến Sasuke nhớ đến chính mình... sau cái đêm ấy.

Sakura thì như vừa đi lạc vào một cơn ác mộng. Naruto mà cô từng biết là một kẻ gây rối, ngốc nghếch, luôn làm trò cười. Nhưng người kia, người vừa dứt khoát rút lưỡi kunai ra khỏi cổ địch thủ, kẻ đã lạnh nhạt nói “Yếu thì chết, đừng than vãn”... không phải Naruto. Không thể nào là Naruto.

Cô thấy mình lùi lại, vô thức bước gần hơn về phía Sasuke — như thể chỉ có sự quen thuộc ấy mới giúp cô bám víu vào chút thực tại còn sót lại. Nhưng dù đứng bên cạnh Sasuke, ánh mắt Sakura vẫn lạc lõng, lòng cô chất chứa sự mơ hồ, sợ hãi — và có phần xót xa.

Kakashi âm thầm quan sát cả ba học trò, đặc biệt là Naruto. Anh đã nhìn thấy tất cả. Thằng bé... ra tay quá gọn gàng, quá chính xác — và quan trọng hơn, không hề cảm thấy gì cả. Không tức giận. Không hả hê. Không run sợ. Chỉ là... kết liễu.

“Sát khí ấy… hoàn toàn không phải của một học viên mới ra trường. Nó học điều đó ở đâu? Ai đã dạy cho một đứa trẻ cách kết liễu kẻ khác như thể là chuyện đương nhiên?”

Kakashi không trách Naruto, cậu đã cứu cả đội. Nhưng trong lòng có một nỗi lo âm ỉ len lỏi — nỗi lo rằng một ngày nào đó, sát khí này sẽ không còn phân biệt được đâu là địch, đâu là người thân.

Và Naruto...
Cậu bước đi phía trước, ánh mắt vô định nhìn vào hàng cây ven đường. Trong lòng không hề có cảm giác chiến thắng. Không vui, không tiếc. Chỉ là một khoảng lặng — sâu và trống rỗng.

“Mình nên thấy gì lúc đó? Sợ hãi à? Tự hào à? Không có gì cả… Chỉ thấy… nhẹ nhàng.”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên trong tâm trí:

“Ngươi đã hành động đúng. Đừng để cảm xúc khiến tay ngươi run rẩy.”

Đó là Vergil. Như một chiếc bóng im lặng, luôn thì thầm trong tâm trí cậu. Mỗi lời nói của anh như một thanh kiếm lướt qua máu, lạnh mà sáng.

Naruto không biết nên sợ hãi hay biết ơn. Nhưng sâu trong đáy lòng, một phần trong cậu bắt đầu tin rằng: giết chóc là cần thiết để sống sót. Và nếu cậu không muốn là kẻ bị bỏ lại phía sau, thì sự do dự... là điều xa xỉ.

Con đường rừng rậm mở ra một vùng nước mênh mông, sương mù bắt đầu len lỏi khắp không gian. Bầu trời sẩm lại, ánh sáng nhạt màu len lỏi qua những tán cây lác đác. Kakashi chậm lại, tay khẽ ra hiệu cho cả nhóm dừng chân.

Naruto hít một hơi thật sâu. Không khí nơi này không giống lúc trước – nặng nề, âm u, và dày đặc sát khí. Dù chưa thấy gì, nhưng bản năng mách bảo cậu: “Thứ gì đó đang đến.”

Tazuna rùng mình, ôm chặt lấy chiếc túi đựng bản vẽ cây cầu như vật cứu mạng. Sakura lùi hẳn về phía sau Sasuke. Còn Sasuke thì căng người như dây đàn, chia chakra vào mắt – sẵn sàng bật Sharingan bất cứ lúc nào.

“Đội hình tản ra. Bảo vệ ông ấy.” Kakashi ra lệnh.

Và rồi...

Tiếng nước vỗ nhẹ — một thanh kiếm khổng lồ xoay tròn giữa không trung, cắm phập vào thân cây phía trước.
Cả nhóm đồng loạt quay lại — nhưng đã quá muộn. Một bóng người đứng vững trên chuôi kiếm, cơ thể cao lớn, vai khoác tấm vải đen lấm tấm nước.

Một chiếc khăn quấn kín mặt, đôi mắt sắc lẹm như móc câu.
Giọng hắn vang lên, khản đục và trầm:

“Ta là Zabuza Momochi – Quỷ không lông mày của làng Sương Mù. Huyền thoại trong Sát Thủ Đặc Nhiệm. Mục tiêu là lão già phía sau các ngươi. Tránh ra, ta sẽ cho chết nhanh.”

Kakashi nhíu mày. “Zabuza…”
Một cái tên không cần giới thiệu, từng xuất hiện trong hồ sơ cấp S của làng Lá – kẻ đã giết toàn bộ đồng đội trong kỳ thi tốt nghiệp chỉ để được công nhận.

Sasuke nuốt nước bọt, lòng bàn tay rịn mồ hôi.
Sakura run rẩy, ánh mắt hoảng loạn.
Naruto thì... trầm mặc. Không run sợ, cũng không háo hức. Chỉ khẽ nhíu mày.

“Lại một kẻ sẵn sàng giết người vì mục tiêu. Hắn cũng giống ta, hoặc... giống ta của tương lai?” — Naruto nghĩ.

Vergil thì cười khẽ:

“Nhóc con, ngươi yên tâm, một kẻ chỉ giết người vì mục tiêu, là kẻ yếu. Chúng ta là kẻ mạnh, chỉ giết những kẻ đáng giết.”

Kakashi cất giọng chậm rãi:

“Các em không được tham chiến. Kẻ này... để thầy lo.”

Và rồi, hơi nước bốc lên dày đặc, Zabuza từ từ rút thanh kiếm to bản khỏi thân cây.

Kakashi lặng lẽ bước về trước một bước, ánh mắt nghiêm nghị hằn rõ sự cảnh giác. Không khí quanh anh như đông lại.
Zabuza vẫn đứng trên chuôi thanh đại đao, cười khinh khỉnh như thể đang thưởng thức trò chơi sắp bắt đầu.

“Các em, bảo vệ Tazuna. Đừng rời mắt khỏi ông ấy dù chỉ một giây.”

Kakashi vươn tay lên, từ tốn vạch lớp khăn che mắt trái, để lộ đồng tử ba tomoe đỏ rực xoay tròn.

Sharingan.

Sasuke giật mình, đứng chết lặng.

“Không thể nào…! Sharingan là huyết kế giới hạn chỉ có tộc Uchiha! Hắn… không phải người Uchiha. Vậy tại sao…?”

Kakashi liếc mắt sang cậu, ánh nhìn ngắn ngủi nhưng sắc bén như dao.

“Đừng hoảng loạn, Sasuke. Chỉ cần làm đúng nhiệm vụ.”

Zabuza bật cười. Giọng hắn vang lên như một con thú dữ đang vờn mồi:

“Thú vị thật. Kakashi Hatake. Sharingan no Kakashi… thế mà lại đi làm bảo mẫu cho mấy đứa nhóc…”.”

“Và nếu ta có thể giết được ngươi, thì đó sẽ là bằng chứng rõ ràng nhất cho sức mạnh của chính ta.”

Ngay khi lời cuối rơi xuống, Zabuza lật tay thi triển ấn chú.
“Kirigakure no Jutsu (Ẩn thân trong sương mù)!”

Từ hồ nước gần đó, một màn sương trắng dày đặc cuộn lên, lan nhanh như dã thú nuốt trọn mọi tầm nhìn. Cây cối, bầu trời, cả mặt đất – tất cả đều mờ ảo, chỉ còn lại tiếng thở và nhịp tim dồn dập.

Kakashi hạ thấp người, giọng nghiêm khắc:

“Tập trung. Bảo vệ Tazuna, đừng di chuyển vô ích. Zabuza là một kẻ giết người trong im lặng – hắn sẽ không để ai kịp kêu cứu.”

Giữa lúc căng thẳng như dây đàn, một giọng nói lạnh băng vang lên ngay giữa đội hình:

“Vô ích.”

Zabuza xuất hiện như một bóng ma, ngay chính giữa hàng phòng thủ, lưỡi kiếm khổng lồ vung lên, cắt đôi không khí.
Sakura hét lên. Sasuke hoảng hốt rút kunai.

Nhưng rồi —
“KENG!”

Kakashi từ hư không lao tới, đâm kunai thẳng vào bụng Zabuza.
Mắt Sharingan không chớp lấy một lần.
Zabuza khựng lại, gầm nhẹ, rồi...
Cơ thể hắn vỡ òa thành dòng nước lạnh.

“Thủy phân thân...!” – Kakashi nhíu mày.

Ngay phía sau anh — một tiếng rít nhỏ của gió.
Zabuza thật lao tới, vung kiếm với lực cắt có thể xé đôi cả khối đá.

Nhưng —
Kakashi cũng... hóa nước.

Zabuza trợn mắt. Lần đầu tiên trong trận chiến, hắn bị giật mình.

“Hắn đã sao chép Thủy phân thân của ta…? Chỉ với một lần nhìn... Không thể nào!”

Kakashi bước ra từ màn sương phía sau Zabuza, Sharingan lóe lên như lưỡi dao lạnh cắt qua bóng tối.

“Kết thúc rồi.” – Anh cười nhẹ, không mang sự kiêu ngạo, chỉ là niềm tin tuyệt đối vào khả năng của mình.

Zabuza nheo mắt, sát khí lan tỏa, nhưng cũng thấy hưng phấn hơn bao giờ hết.

“Một đối thủ xứng tầm.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện