Không gian tâm trí — vùng vô thức tĩnh lặng mà rộng lớn như một vũ trụ riêng biệt.
Trời tối hơn bình thường.
Gió thổi chầm chậm, như thể cả không gian cũng đang nín thở.
Naruto đứng một mình ở giữa, bàn tay buông lỏng, gương mặt đượm vẻ hoang mang và lo âu.
Bất chợt, luồng chakra quen thuộc quét qua như cơn gió dữ.
Một cánh cổng ánh sáng xanh lam xuất hiện — và từ trong đó, Vergil bước ra, áo choàng xanh lam đậm phất nhẹ sau lưng.
Đôi mắt anh ánh lên ánh xanh trầm mặc, lạnh như nước hồ mùa đông.
Naruto ngước nhìn thầy mình.
Lồng ngực phập phồng.
"...Thầy gọi em là Minato," Naruto cất giọng. "Em muốn biết — sự thật là gì?"
Vergil không trả lời ngay.
Thay vào đó, anh phất tay — không gian thay đổi.
Một vùng tối mở ra, từng mảng ký ức hiện lên như tranh chiếu: một đêm kinh hoàng, một tiếng gào thét, một con quái vật đỏ rực với chín chiếc đuôi chém tan cả bầu trời.
Tiếng gầm của Cửu Vĩ chấn động cả không gian.
Và rồi — hình ảnh hai con người lao đến như ánh sáng:
Một người đàn ông tóc vàng, ánh mắt kiên định như bầu trời.
Một người phụ nữ tóc đỏ rực như máu, chakra như ngọn lửa sống.
Naruto siết chặt tay.
Cậu đã từng thấy họ — nhưng chưa bao giờ... cảm nhận được như lúc này.
Vergil đứng im lặng giữa ký ức đang cuộn trào.
Rồi anh mở lời — chậm rãi, nhưng từng từ như đâm sâu vào xương tủy:
"Đó là cha ngươi — Minato Namikaze.
Đệ Tứ Hokage."
Naruto trừng mắt. Cả thế giới xung quanh như chao đảo.
Vergil tiếp lời, ánh mắt xanh lam xoáy thẳng vào Naruto:
"Và người phụ nữ ấy là Kushina Uzumaki — mẹ ngươi."
Naruto lùi lại một bước, cảm xúc dồn dập ập đến.
"Cha ngươi... đã hy sinh cả sinh mệnh để phong ấn Cửu Vĩ vào chính con trai ruột của mình."
Vergil quay người, chỉ vào trung tâm không gian, nơi hình ảnh Minato đang đứng chắn trước Cửu Vĩ, tay kết ấn trong giây phút định mệnh.
"Hắn ta không chọn một đứa trẻ khác.
Không né tránh.
Không sợ hãi."
Anh dừng lại, giọng trầm xuống.
"Hắn ta tin... ngươi sẽ có thể vượt qua.
Ngươi sẽ đủ mạnh để chế ngự Cửu Vĩ — và đủ nhân hậu để không bị sức mạnh đó nuốt chửng."
Một giọng trầm khẽ cất lên phía sau:
"Một niềm tin ngu ngốc... nhưng cũng thật điên rồ."
Cửu Vĩ xuất hiện sau tấm phong ấn.
Đôi mắt đỏ của nó nhìn Naruto một lúc lâu, rồi khẽ gật đầu như một lời công nhận không lời.
"Ta đã từng căm ghét ngươi.
Từng chờ đợi ngày ngươi gục ngã, để ta được tự do."
Cửu Vĩ cười khẽ, giọng chua cay:
"Nhưng suốt ngần ấy năm... ngươi chưa từng lùi bước.
Dù cô độc, bị xa lánh, bị nguyền rủa — ngươi vẫn tiếp tục tiến về phía trước."
Naruto quỳ sụp xuống, hai tay siết chặt, giọng khàn đặc:
"Tại sao không ai nói cho em sớm hơn?"
Vergil tiến lại gần.
Anh cúi xuống, đặt tay lên vai Naruto — động tác hiếm hoi chứa đựng sự tin tưởng và tôn trọng.
"Bởi vì... sự thật là một con dao.
Nếu ngươi yếu đuối, nó sẽ giết chết ngươi."
Vergil siết nhẹ, ánh mắt xanh lam sâu thẳm hơn cả vực đen:
"Nhưng ngươi — đã sẵn sàng.
Và ta không muốn che giấu thêm một ngày nào nữa."
Im lặng bao trùm không gian tâm trí.
Naruto chậm rãi đứng dậy.
Cậu không còn là một đứa trẻ tìm kiếm tình thương.
Không còn là một kẻ lạc lõng đi tìm câu trả lời.
Trong mắt cậu lúc này — là ngọn lửa.
Của di sản.
Của sự lựa chọn.
Của niềm tin được truyền lại — không bằng lời nói, mà bằng máu, bằng chakra, bằng cả sinh mệnh.
Naruto ngồi khoanh chân, mắt nhìn về phía xa, nơi ảnh ảo của Minato và Kushina dần tan vào không khí, như những ký ức mãi mãi không thể chạm vào.
Vergil đứng bên cạnh, tay vẫn đặt hờ lên chuôi kiếm, ánh mắt xanh lam lặng lẽ, như đang nhìn xuyên qua cả thời gian.
Phía sau lớp phong ấn, Cửu Vĩ tựa cằm lên móng vuốt, nheo mắt nhìn hai người họ.
"Muốn biết thêm sao?"
Giọng Cửu Vĩ vang lên, khàn khàn nhưng đầy mỉa mai.
"Về hai con người đó?"
Naruto không đáp. Cậu chỉ gật đầu chậm rãi.
Cửu Vĩ thở ra, đôi mắt đỏ rực sáng lên trong bóng tối.
"Minato Namikaze,"
Cửu Vĩ bắt đầu, giọng vừa cay độc vừa hoài niệm,
"là tên ngốc duy nhất dám nhìn vào mắt ta... và mỉm cười."
"Nhanh, mạnh, sắc bén như sét đánh.
Nhưng điều khiến ta ghét — cũng là điều khiến ta không thể khinh thường hắn."
Nó khịt mũi.
"Hắn không xem ta là công cụ.
Cũng không xem ta là con thú cần bị xích lại."
Cửu Vĩ im một nhịp, rồi khẽ rít lên:
"Hắn giao cả sinh mạng của mình... cả con trai ruột... vào tay một con quái vật.
Ngươi hiểu không, nhóc con?
Đó không phải là lòng tin — đó là sự tàn nhẫn cao thượng."
Naruto im lặng.
Trái tim cậu thắt lại.
Vergil liếc nhìn cậu, rồi lạnh lùng cất tiếng:
"Kẻ mạnh... luôn phải lựa chọn giữa điều đúng đắn và điều cần thiết.
Minato — chọn cả hai."
Cửu Vĩ cười khẩy:
"Nhưng không phải tất cả bọn họ đều như thế."
Giọng nó đột nhiên trầm xuống, mang theo sự khinh miệt không hề giấu giếm.
"Đệ Tam — Hiruzen Sarutobi."
Mỗi chữ phát ra như đinh đóng vào vách đá.
"Hắn đứng đó, chứng kiến cha mẹ ngươi trút hơi thở cuối cùng. Hắn nghe lời trăn trối của Minato và Kushina — chăm sóc ngươi như một người bảo hộ."
Cửu Vĩ rít qua kẽ răng:
"...Và rồi, hắn làm gì?"
Naruto siết chặt nắm tay, đôi mắt mở to.
Cửu Vĩ chồm người tới trước, khí tức bạo liệt lan tỏa:
"Hắn để ngươi sống như rác rưởi trong chính ngôi làng cha ngươi đã cứu."
Vergil không ngăn lại. Anh chỉ đứng đó, ánh mắt xanh lam lạnh lẽo, quan sát Naruto đang dần nhận ra sự thật.
"Ngươi ăn thừa.
Ngươi mặc rách.
Ngươi bị khinh thường, bị ném đá, bị lăng mạ."
Cửu Vĩ gằn giọng:
"Còn cái gọi là 'cao tầng Konoha' thì ngồi trong tháp Hokage, ngậm trà và bàn chính trị."
Naruto run lên.
Không phải vì giận dữ.
Mà vì sự đau đớn — lạnh lẽo, ngấm ngầm, như lưỡi dao cắt từ bên trong.
Vergil nói khẽ, không rút kiếm, không ra tay:
"Sự thật luôn có cái giá của nó."
Anh bước đến, ngồi xuống cạnh Naruto, ánh mắt vẫn không rời khỏi phong ấn:
"Ngươi có thể giận. Có thể căm ghét.
Nhưng đừng bao giờ để sự thật làm mục rữa trái tim."
Cửu Vĩ cười, lần này không còn mỉa mai:
"Minato — dù ngu ngốc — nhưng ngươi có thể tin chắc một điều."
Naruto ngẩng đầu, giọng cậu khàn khàn:
"Là gì...?"
Cửu Vĩ nhìn thẳng vào mắt cậu, nghiêm túc hơn bao giờ hết:
"Hắn rất yêu quý ngươi."
Im lặng bao trùm.
Vergil nhắm mắt lại, như đang thở dài.
Cửu Vĩ chậm rãi lùi về bóng tối, chỉ để lại một câu nói vang vọng như tiếng gầm giữa vực sâu:
"Ta đã sống hơn một ngàn năm trời. Hỉ nộ ái ố đều chứng kiến tất cả. Ta có thể nhận ra cái nhìn yêu thương của Đệ Tứ và Kushina khi nhìn thấy ngươi. Mặc dù việc phong ấn ta vào cơ thể ngươi có vẻ tàn nhẫn. Nhưng không phủ nhận bọn họ vô cùng yêu ngươi."
Không gian tâm trí im lặng như mặt hồ đóng băng.
Naruto vẫn ngồi bất động sau lời cuối của Cửu Vĩ.
Trong lòng cậu, một cơn bão đang cuộn xoáy — không phải từ chakra, mà từ hàng vạn câu hỏi chưa từng được trả lời.
Vergil vẫn đứng đó, đôi mắt xanh lam lặng lẽ, nhìn về nơi hình ảnh Minato mờ dần trong khoảng không.
Anh cất tiếng — giọng nói trầm, nhưng mang theo sự sắc bén của lưỡi kiếm:
"Có lẽ... Minato không mù quáng như ngươi nghĩ."
Cửu Vĩ quay đầu lại, nheo mắt.
Naruto cũng ngẩng lên, ánh mắt dao động.
Vergil khoanh tay, ánh sáng lạnh lẽo trong mắt anh càng thêm sâu thẳm:
"Ngươi nghĩ một Hokage được coi là thiên tài trăm năm khó gặp... lại không nhìn thấy dã tâm của chính nội bộ làng của mình?"
Cửu Vĩ gầm khẽ.
Vergil tiếp tục, từng lời như gõ lên đá cứng:
"Hắn biết.
Biết rõ rằng sau khi chết... sẽ không có ai thực sự dốc lòng vì đứa trẻ không cha không mẹ."
"Vậy nên — thay vì giao Cửu vĩ cho những người hắn không tin..."
Vergil bước đến, đứng thẳng giữa hai nguồn sức mạnh — Naruto và Cửu Vĩ.
"...hắn phong ấn Cửu Vĩ vào chính con ruột của mình."
Anh nhìn thẳng vào Naruto, ánh mắt sắc như lưỡi kiếm chưa rút:
"Vì chỉ khi ngươi mang theo con quái vật bên trong, bọn họ mới buộc phải để mắt đến ngươi.
Vì sự tồn vong của chính họ."
Cửu Vĩ trầm mặc.
Nó không cãi lại.
Vì nó biết — lần này, Vergil nói đúng.
Vergil hạ giọng, ánh nhìn sắc lẻm như dao mổ:
"Minato đã cược cả ngươi... để đổi lấy cơ hội tồn tại.
Nhưng hắn không ngờ rằng — bọn chúng lại dám đối xử với con trai của mình như cặn bã."
Naruto cúi đầu.
Hai tay cậu nắm chặt.
Toàn thân cậu run lên — nhưng không phải vì sợ hãi.
Là vì lửa giận.
Một ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội trong ngực.
Cậu siết chặt hàm, đôi mắt mở to — ánh sáng trong mắt chuyển dần từ mơ hồ sang rực cháy.
Vergil nhíu mày.
Cửu Vĩ mở mắt rộng.
Và rồi...
Naruto đứng bật dậy.
Cả không gian chấn động.
Một luồng khí thế không thể tưởng tượng từ một cậu bé mười hai tuổi bùng lên như sóng thần đập tan mọi tĩnh lặng.
Giọng cậu vang lên — không còn non nớt, không còn ngây thơ.
Là tiếng gầm của một kẻ đã hiểu đau đớn là gì, đã nếm trải sự phản bội, và đã chọn con đường cho chính mình:
"EM SẼ TRỞ THÀNH HOKAGE!!"
Vergil mở to mắt.
Cửu Vĩ khựng lại.
Nhưng Naruto không dừng.
Cậu bước lên từng bước, mỗi bước như dẫm nát cả không gian vô thức, khiến chính phong ấn cũng rung lên theo:
"Nhưng không phải là Hokage để được người ta công nhận."
"Không phải là Hokage để được yêu mến."
"Em sẽ trở thành Hokage... để quét sạch những kẻ dám chà đạp lên niềm tin của cha mẹ em!"
Giọng cậu rền vang như sấm, đánh thức cả những ký ức ngủ yên trong bóng tối:
"Em sẽ xóa bỏ cái gọi là cao tầng giả nhân giả nghĩa — những kẻ vì quyền lực mà để mặc trẻ con chết đói, để mặc mẹ em gào thét trong phong ấn!"
Vergil vẫn im lặng.
Cửu Vĩ thì nhìn cậu thật lâu, rồi... cười.
Lần này là nụ cười thật sự.
Naruto siết chặt nắm tay, giọng trầm lại, nhưng chứa sức nặng của một lời thề máu:
"Em sẽ trả lại cho Konoha...
...một ngôi làng mà cha em từng tin tưởng.
Một ngôi làng xứng đáng để bảo vệ."
Vergil khẽ gật đầu.
Chỉ một cái gật nhẹ — nhưng đó là lời công nhận đắt giá nhất mà Naruto từng nhận được trong đời.
Không khí trong không gian tâm trí rung động mạnh mẽ, như phản ứng lại lời thề vang dội của Naruto.
Vergil im lặng, ánh mắt xanh lam lóe sáng như ngọn lửa lạnh trong đêm tối.
Cửu Vĩ nheo mắt, đuôi khẽ phất nhè nhẹ như sóng ngầm.
Naruto đứng đó, ngực phập phồng, ánh mắt cháy bừng quyết tâm chưa từng có.
Một khoảnh khắc trôi qua — tưởng chừng như cả vũ trụ cũng đang nghiêng mình trước lời thề ấy.
Rồi...
Bốp.
Một tiếng đập đuôi vang lên nhẹ nhàng — nhưng cực kỳ... chế nhạo.
Cửu Vĩ phất đuôi, ánh mắt đỏ rực ánh lên vẻ giễu cợt rõ rệt.
"Được đấy, nhóc," Cửu Vĩ lười biếng cất giọng, kéo dài từng từ như trêu tức,
"quyết tâm ghê gớm thật."
Naruto nheo mắt, cảm thấy có gì đó... không ổn.
Cửu Vĩ nở một nụ cười gian xảo:
"Nhưng đừng có tưởng...
...ta đã công nhận ngươi."
Naruto khựng lại, gương mặt đang hào khí ngùn ngụt bỗng như đông cứng tại chỗ.
"Ể?!" — Cậu bật thốt, giọng vỡ ra, vừa ngạc nhiên vừa lúng túng.
Cửu Vĩ khịt mũi, đuôi vung thêm một cái, trông cực kỳ kiêu ngạo.
"Biết quyết tâm thế là tốt.
"Nhưng nghe cho rõ này, nhóc —"
"Ta vẫn. Chưa. Công. Nhận. Ngươi."
"Ngươi nghĩ chỉ cần gào to vài câu nghĩa khí là ta sẽ ngoan ngoãn hầu hạ chắc?"
Kurama liếc mắt, miệng cười như không cười.
Naruto đứng chết trân, hai tay siết chặt, khuôn mặt lộ vẻ "không thể tin nổi" như vừa bị dội một gáo nước lạnh vào giữa đêm đông.
"Ta không phải con mèo cảnh biết nghe lời.
Muốn dùng sức mạnh của ta?
Muốn bước cùng ta vào chiến trường?
Còn sớm lắm, nhóc con."
Naruto nhăn mặt, như bị đấm vào mũi đúng lúc đang thăng hoa.
Vergil khoanh tay, liếc nhìn cảnh tượng ấy bằng ánh mắt cực kỳ... lãnh đạm.
Một nụ cười cực mỏng, gần như không thấy được, thoáng qua khóe môi anh.
Vergil khẽ hừ lạnh.
"Nó nói đúng," anh gật đầu, giọng lạnh:
"Niềm tin không đến từ vài câu tuyên thệ.
Mà đến từ máu, từ đau đớn, từ những trận chiến mà ngươi phải tự vượt qua."
Naruto cúi đầu, xấu hổ gãi má.
"Em tưởng... được rồi chứ..."
Kurama cười khẩy:
"Còn xa lắm... nhưng ít nhất ngươi cũng đã dám đứng lên.
Cái này ta công nhận."
Chỉ là... con đường cách mạng còn lắm chông gai, mong đồng chí không ngừng cố gắng."
Để mặc Naruto vẫn còn đang lúng túng, Vergil lạnh lùng cất giọng, đưa cuộc trò chuyện trở lại quỹ đạo thực tế:
"Đủ rồi, nghe đây."
Anh tiến lên một bước, đứng đối diện Naruto, ánh mắt xanh lam sắc bén như lưỡi kiếm cận chiến:
"Nếu ngươi thực sự muốn quét sạch bọn thối nát trong lòng Konoha..."
Vergil hạ giọng, mỗi từ thốt ra như nhát dao cắt vào sự ngây thơ còn sót lại:
"...thì đừng bao giờ công khai tuyên chiến."
Naruto nhíu mày.
"Không phải cứ nói thẳng cho dân làng biết sự thật thì...?"
Vergil giơ tay lên, cắt ngang.
"Ngây thơ."
"Chúng đã sống đủ lâu, đã xây dựng đủ mạng lưới, đủ thủ đoạn để bóp chết bất kỳ cái mầm nổi loạn nào còn đang lớn."
Anh bước tới, ánh mắt xanh lam lạnh như mặt gươm trong đêm:
"Ngươi không thể đối đầu trực diện với thứ đã bám rễ vào lòng đất suốt nhiều thập kỷ."
"Thay vào đó... ngươi phải trở thành thứ chúng không thể nhìn thấy."
Vergil quay lưng, giọng như lưỡi kiếm tra vỏ:
"Hãy câm lặng — và lớn mạnh, phải giấu nụ cười trong lưỡi gươm. Giấu mưu đồ trong lòng bàn tay."
"Phải âm thầm lớn mạnh.
Phải âm thầm kết nối đồng minh.
Phải kiên nhẫn như lưỡi kiếm giấu trong áo."
Vergil ngừng lại, đôi mắt xanh lam xoáy sâu vào tâm trí Naruto:
"Và khi thời cơ đến..."
Anh vung tay — không khí chấn động, một tia lam quang lóe lên như tia sét:
"...hãy ra tay.
Một nhát.
Một đòn.
Đánh gục tất cả."
Naruto siết chặt nắm tay.
Trong lòng cậu, một bản kế hoạch mơ hồ bắt đầu hình thành.
Không phải lao đầu vào tường.
Không phải hét vào mặt thế giới.
Mà là...
Xây dựng một thanh kiếm.
Mài dũa nó trong bóng tối.
Và đến lúc thích hợp — chém xuyên tim bọn thối nát đang mục ruỗng cả ngôi làng.
Từ xa, Cửu Vĩ quan sát, ánh mắt nó hẹp lại, như nhìn thấy mầm cây bé nhỏ đang đâm thủng lớp băng đá già cỗi.
Một nụ cười... lần này thật sự nhẹ nhàng, hiện lên trên gương mặt dữ tợn của nó.
Trời tối hơn bình thường.
Gió thổi chầm chậm, như thể cả không gian cũng đang nín thở.
Naruto đứng một mình ở giữa, bàn tay buông lỏng, gương mặt đượm vẻ hoang mang và lo âu.
Bất chợt, luồng chakra quen thuộc quét qua như cơn gió dữ.
Một cánh cổng ánh sáng xanh lam xuất hiện — và từ trong đó, Vergil bước ra, áo choàng xanh lam đậm phất nhẹ sau lưng.
Đôi mắt anh ánh lên ánh xanh trầm mặc, lạnh như nước hồ mùa đông.
Naruto ngước nhìn thầy mình.
Lồng ngực phập phồng.
"...Thầy gọi em là Minato," Naruto cất giọng. "Em muốn biết — sự thật là gì?"
Vergil không trả lời ngay.
Thay vào đó, anh phất tay — không gian thay đổi.
Một vùng tối mở ra, từng mảng ký ức hiện lên như tranh chiếu: một đêm kinh hoàng, một tiếng gào thét, một con quái vật đỏ rực với chín chiếc đuôi chém tan cả bầu trời.
Tiếng gầm của Cửu Vĩ chấn động cả không gian.
Và rồi — hình ảnh hai con người lao đến như ánh sáng:
Một người đàn ông tóc vàng, ánh mắt kiên định như bầu trời.
Một người phụ nữ tóc đỏ rực như máu, chakra như ngọn lửa sống.
Naruto siết chặt tay.
Cậu đã từng thấy họ — nhưng chưa bao giờ... cảm nhận được như lúc này.
Vergil đứng im lặng giữa ký ức đang cuộn trào.
Rồi anh mở lời — chậm rãi, nhưng từng từ như đâm sâu vào xương tủy:
"Đó là cha ngươi — Minato Namikaze.
Đệ Tứ Hokage."
Naruto trừng mắt. Cả thế giới xung quanh như chao đảo.
Vergil tiếp lời, ánh mắt xanh lam xoáy thẳng vào Naruto:
"Và người phụ nữ ấy là Kushina Uzumaki — mẹ ngươi."
Naruto lùi lại một bước, cảm xúc dồn dập ập đến.
"Cha ngươi... đã hy sinh cả sinh mệnh để phong ấn Cửu Vĩ vào chính con trai ruột của mình."
Vergil quay người, chỉ vào trung tâm không gian, nơi hình ảnh Minato đang đứng chắn trước Cửu Vĩ, tay kết ấn trong giây phút định mệnh.
"Hắn ta không chọn một đứa trẻ khác.
Không né tránh.
Không sợ hãi."
Anh dừng lại, giọng trầm xuống.
"Hắn ta tin... ngươi sẽ có thể vượt qua.
Ngươi sẽ đủ mạnh để chế ngự Cửu Vĩ — và đủ nhân hậu để không bị sức mạnh đó nuốt chửng."
Một giọng trầm khẽ cất lên phía sau:
"Một niềm tin ngu ngốc... nhưng cũng thật điên rồ."
Cửu Vĩ xuất hiện sau tấm phong ấn.
Đôi mắt đỏ của nó nhìn Naruto một lúc lâu, rồi khẽ gật đầu như một lời công nhận không lời.
"Ta đã từng căm ghét ngươi.
Từng chờ đợi ngày ngươi gục ngã, để ta được tự do."
Cửu Vĩ cười khẽ, giọng chua cay:
"Nhưng suốt ngần ấy năm... ngươi chưa từng lùi bước.
Dù cô độc, bị xa lánh, bị nguyền rủa — ngươi vẫn tiếp tục tiến về phía trước."
Naruto quỳ sụp xuống, hai tay siết chặt, giọng khàn đặc:
"Tại sao không ai nói cho em sớm hơn?"
Vergil tiến lại gần.
Anh cúi xuống, đặt tay lên vai Naruto — động tác hiếm hoi chứa đựng sự tin tưởng và tôn trọng.
"Bởi vì... sự thật là một con dao.
Nếu ngươi yếu đuối, nó sẽ giết chết ngươi."
Vergil siết nhẹ, ánh mắt xanh lam sâu thẳm hơn cả vực đen:
"Nhưng ngươi — đã sẵn sàng.
Và ta không muốn che giấu thêm một ngày nào nữa."
Im lặng bao trùm không gian tâm trí.
Naruto chậm rãi đứng dậy.
Cậu không còn là một đứa trẻ tìm kiếm tình thương.
Không còn là một kẻ lạc lõng đi tìm câu trả lời.
Trong mắt cậu lúc này — là ngọn lửa.
Của di sản.
Của sự lựa chọn.
Của niềm tin được truyền lại — không bằng lời nói, mà bằng máu, bằng chakra, bằng cả sinh mệnh.
Naruto ngồi khoanh chân, mắt nhìn về phía xa, nơi ảnh ảo của Minato và Kushina dần tan vào không khí, như những ký ức mãi mãi không thể chạm vào.
Vergil đứng bên cạnh, tay vẫn đặt hờ lên chuôi kiếm, ánh mắt xanh lam lặng lẽ, như đang nhìn xuyên qua cả thời gian.
Phía sau lớp phong ấn, Cửu Vĩ tựa cằm lên móng vuốt, nheo mắt nhìn hai người họ.
"Muốn biết thêm sao?"
Giọng Cửu Vĩ vang lên, khàn khàn nhưng đầy mỉa mai.
"Về hai con người đó?"
Naruto không đáp. Cậu chỉ gật đầu chậm rãi.
Cửu Vĩ thở ra, đôi mắt đỏ rực sáng lên trong bóng tối.
"Minato Namikaze,"
Cửu Vĩ bắt đầu, giọng vừa cay độc vừa hoài niệm,
"là tên ngốc duy nhất dám nhìn vào mắt ta... và mỉm cười."
"Nhanh, mạnh, sắc bén như sét đánh.
Nhưng điều khiến ta ghét — cũng là điều khiến ta không thể khinh thường hắn."
Nó khịt mũi.
"Hắn không xem ta là công cụ.
Cũng không xem ta là con thú cần bị xích lại."
Cửu Vĩ im một nhịp, rồi khẽ rít lên:
"Hắn giao cả sinh mạng của mình... cả con trai ruột... vào tay một con quái vật.
Ngươi hiểu không, nhóc con?
Đó không phải là lòng tin — đó là sự tàn nhẫn cao thượng."
Naruto im lặng.
Trái tim cậu thắt lại.
Vergil liếc nhìn cậu, rồi lạnh lùng cất tiếng:
"Kẻ mạnh... luôn phải lựa chọn giữa điều đúng đắn và điều cần thiết.
Minato — chọn cả hai."
Cửu Vĩ cười khẩy:
"Nhưng không phải tất cả bọn họ đều như thế."
Giọng nó đột nhiên trầm xuống, mang theo sự khinh miệt không hề giấu giếm.
"Đệ Tam — Hiruzen Sarutobi."
Mỗi chữ phát ra như đinh đóng vào vách đá.
"Hắn đứng đó, chứng kiến cha mẹ ngươi trút hơi thở cuối cùng. Hắn nghe lời trăn trối của Minato và Kushina — chăm sóc ngươi như một người bảo hộ."
Cửu Vĩ rít qua kẽ răng:
"...Và rồi, hắn làm gì?"
Naruto siết chặt nắm tay, đôi mắt mở to.
Cửu Vĩ chồm người tới trước, khí tức bạo liệt lan tỏa:
"Hắn để ngươi sống như rác rưởi trong chính ngôi làng cha ngươi đã cứu."
Vergil không ngăn lại. Anh chỉ đứng đó, ánh mắt xanh lam lạnh lẽo, quan sát Naruto đang dần nhận ra sự thật.
"Ngươi ăn thừa.
Ngươi mặc rách.
Ngươi bị khinh thường, bị ném đá, bị lăng mạ."
Cửu Vĩ gằn giọng:
"Còn cái gọi là 'cao tầng Konoha' thì ngồi trong tháp Hokage, ngậm trà và bàn chính trị."
Naruto run lên.
Không phải vì giận dữ.
Mà vì sự đau đớn — lạnh lẽo, ngấm ngầm, như lưỡi dao cắt từ bên trong.
Vergil nói khẽ, không rút kiếm, không ra tay:
"Sự thật luôn có cái giá của nó."
Anh bước đến, ngồi xuống cạnh Naruto, ánh mắt vẫn không rời khỏi phong ấn:
"Ngươi có thể giận. Có thể căm ghét.
Nhưng đừng bao giờ để sự thật làm mục rữa trái tim."
Cửu Vĩ cười, lần này không còn mỉa mai:
"Minato — dù ngu ngốc — nhưng ngươi có thể tin chắc một điều."
Naruto ngẩng đầu, giọng cậu khàn khàn:
"Là gì...?"
Cửu Vĩ nhìn thẳng vào mắt cậu, nghiêm túc hơn bao giờ hết:
"Hắn rất yêu quý ngươi."
Im lặng bao trùm.
Vergil nhắm mắt lại, như đang thở dài.
Cửu Vĩ chậm rãi lùi về bóng tối, chỉ để lại một câu nói vang vọng như tiếng gầm giữa vực sâu:
"Ta đã sống hơn một ngàn năm trời. Hỉ nộ ái ố đều chứng kiến tất cả. Ta có thể nhận ra cái nhìn yêu thương của Đệ Tứ và Kushina khi nhìn thấy ngươi. Mặc dù việc phong ấn ta vào cơ thể ngươi có vẻ tàn nhẫn. Nhưng không phủ nhận bọn họ vô cùng yêu ngươi."
Không gian tâm trí im lặng như mặt hồ đóng băng.
Naruto vẫn ngồi bất động sau lời cuối của Cửu Vĩ.
Trong lòng cậu, một cơn bão đang cuộn xoáy — không phải từ chakra, mà từ hàng vạn câu hỏi chưa từng được trả lời.
Vergil vẫn đứng đó, đôi mắt xanh lam lặng lẽ, nhìn về nơi hình ảnh Minato mờ dần trong khoảng không.
Anh cất tiếng — giọng nói trầm, nhưng mang theo sự sắc bén của lưỡi kiếm:
"Có lẽ... Minato không mù quáng như ngươi nghĩ."
Cửu Vĩ quay đầu lại, nheo mắt.
Naruto cũng ngẩng lên, ánh mắt dao động.
Vergil khoanh tay, ánh sáng lạnh lẽo trong mắt anh càng thêm sâu thẳm:
"Ngươi nghĩ một Hokage được coi là thiên tài trăm năm khó gặp... lại không nhìn thấy dã tâm của chính nội bộ làng của mình?"
Cửu Vĩ gầm khẽ.
Vergil tiếp tục, từng lời như gõ lên đá cứng:
"Hắn biết.
Biết rõ rằng sau khi chết... sẽ không có ai thực sự dốc lòng vì đứa trẻ không cha không mẹ."
"Vậy nên — thay vì giao Cửu vĩ cho những người hắn không tin..."
Vergil bước đến, đứng thẳng giữa hai nguồn sức mạnh — Naruto và Cửu Vĩ.
"...hắn phong ấn Cửu Vĩ vào chính con ruột của mình."
Anh nhìn thẳng vào Naruto, ánh mắt sắc như lưỡi kiếm chưa rút:
"Vì chỉ khi ngươi mang theo con quái vật bên trong, bọn họ mới buộc phải để mắt đến ngươi.
Vì sự tồn vong của chính họ."
Cửu Vĩ trầm mặc.
Nó không cãi lại.
Vì nó biết — lần này, Vergil nói đúng.
Vergil hạ giọng, ánh nhìn sắc lẻm như dao mổ:
"Minato đã cược cả ngươi... để đổi lấy cơ hội tồn tại.
Nhưng hắn không ngờ rằng — bọn chúng lại dám đối xử với con trai của mình như cặn bã."
Naruto cúi đầu.
Hai tay cậu nắm chặt.
Toàn thân cậu run lên — nhưng không phải vì sợ hãi.
Là vì lửa giận.
Một ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội trong ngực.
Cậu siết chặt hàm, đôi mắt mở to — ánh sáng trong mắt chuyển dần từ mơ hồ sang rực cháy.
Vergil nhíu mày.
Cửu Vĩ mở mắt rộng.
Và rồi...
Naruto đứng bật dậy.
Cả không gian chấn động.
Một luồng khí thế không thể tưởng tượng từ một cậu bé mười hai tuổi bùng lên như sóng thần đập tan mọi tĩnh lặng.
Giọng cậu vang lên — không còn non nớt, không còn ngây thơ.
Là tiếng gầm của một kẻ đã hiểu đau đớn là gì, đã nếm trải sự phản bội, và đã chọn con đường cho chính mình:
"EM SẼ TRỞ THÀNH HOKAGE!!"
Vergil mở to mắt.
Cửu Vĩ khựng lại.
Nhưng Naruto không dừng.
Cậu bước lên từng bước, mỗi bước như dẫm nát cả không gian vô thức, khiến chính phong ấn cũng rung lên theo:
"Nhưng không phải là Hokage để được người ta công nhận."
"Không phải là Hokage để được yêu mến."
"Em sẽ trở thành Hokage... để quét sạch những kẻ dám chà đạp lên niềm tin của cha mẹ em!"
Giọng cậu rền vang như sấm, đánh thức cả những ký ức ngủ yên trong bóng tối:
"Em sẽ xóa bỏ cái gọi là cao tầng giả nhân giả nghĩa — những kẻ vì quyền lực mà để mặc trẻ con chết đói, để mặc mẹ em gào thét trong phong ấn!"
Vergil vẫn im lặng.
Cửu Vĩ thì nhìn cậu thật lâu, rồi... cười.
Lần này là nụ cười thật sự.
Naruto siết chặt nắm tay, giọng trầm lại, nhưng chứa sức nặng của một lời thề máu:
"Em sẽ trả lại cho Konoha...
...một ngôi làng mà cha em từng tin tưởng.
Một ngôi làng xứng đáng để bảo vệ."
Vergil khẽ gật đầu.
Chỉ một cái gật nhẹ — nhưng đó là lời công nhận đắt giá nhất mà Naruto từng nhận được trong đời.
Không khí trong không gian tâm trí rung động mạnh mẽ, như phản ứng lại lời thề vang dội của Naruto.
Vergil im lặng, ánh mắt xanh lam lóe sáng như ngọn lửa lạnh trong đêm tối.
Cửu Vĩ nheo mắt, đuôi khẽ phất nhè nhẹ như sóng ngầm.
Naruto đứng đó, ngực phập phồng, ánh mắt cháy bừng quyết tâm chưa từng có.
Một khoảnh khắc trôi qua — tưởng chừng như cả vũ trụ cũng đang nghiêng mình trước lời thề ấy.
Rồi...
Bốp.
Một tiếng đập đuôi vang lên nhẹ nhàng — nhưng cực kỳ... chế nhạo.
Cửu Vĩ phất đuôi, ánh mắt đỏ rực ánh lên vẻ giễu cợt rõ rệt.
"Được đấy, nhóc," Cửu Vĩ lười biếng cất giọng, kéo dài từng từ như trêu tức,
"quyết tâm ghê gớm thật."
Naruto nheo mắt, cảm thấy có gì đó... không ổn.
Cửu Vĩ nở một nụ cười gian xảo:
"Nhưng đừng có tưởng...
...ta đã công nhận ngươi."
Naruto khựng lại, gương mặt đang hào khí ngùn ngụt bỗng như đông cứng tại chỗ.
"Ể?!" — Cậu bật thốt, giọng vỡ ra, vừa ngạc nhiên vừa lúng túng.
Cửu Vĩ khịt mũi, đuôi vung thêm một cái, trông cực kỳ kiêu ngạo.
"Biết quyết tâm thế là tốt.
"Nhưng nghe cho rõ này, nhóc —"
"Ta vẫn. Chưa. Công. Nhận. Ngươi."
"Ngươi nghĩ chỉ cần gào to vài câu nghĩa khí là ta sẽ ngoan ngoãn hầu hạ chắc?"
Kurama liếc mắt, miệng cười như không cười.
Naruto đứng chết trân, hai tay siết chặt, khuôn mặt lộ vẻ "không thể tin nổi" như vừa bị dội một gáo nước lạnh vào giữa đêm đông.
"Ta không phải con mèo cảnh biết nghe lời.
Muốn dùng sức mạnh của ta?
Muốn bước cùng ta vào chiến trường?
Còn sớm lắm, nhóc con."
Naruto nhăn mặt, như bị đấm vào mũi đúng lúc đang thăng hoa.
Vergil khoanh tay, liếc nhìn cảnh tượng ấy bằng ánh mắt cực kỳ... lãnh đạm.
Một nụ cười cực mỏng, gần như không thấy được, thoáng qua khóe môi anh.
Vergil khẽ hừ lạnh.
"Nó nói đúng," anh gật đầu, giọng lạnh:
"Niềm tin không đến từ vài câu tuyên thệ.
Mà đến từ máu, từ đau đớn, từ những trận chiến mà ngươi phải tự vượt qua."
Naruto cúi đầu, xấu hổ gãi má.
"Em tưởng... được rồi chứ..."
Kurama cười khẩy:
"Còn xa lắm... nhưng ít nhất ngươi cũng đã dám đứng lên.
Cái này ta công nhận."
Chỉ là... con đường cách mạng còn lắm chông gai, mong đồng chí không ngừng cố gắng."
Để mặc Naruto vẫn còn đang lúng túng, Vergil lạnh lùng cất giọng, đưa cuộc trò chuyện trở lại quỹ đạo thực tế:
"Đủ rồi, nghe đây."
Anh tiến lên một bước, đứng đối diện Naruto, ánh mắt xanh lam sắc bén như lưỡi kiếm cận chiến:
"Nếu ngươi thực sự muốn quét sạch bọn thối nát trong lòng Konoha..."
Vergil hạ giọng, mỗi từ thốt ra như nhát dao cắt vào sự ngây thơ còn sót lại:
"...thì đừng bao giờ công khai tuyên chiến."
Naruto nhíu mày.
"Không phải cứ nói thẳng cho dân làng biết sự thật thì...?"
Vergil giơ tay lên, cắt ngang.
"Ngây thơ."
"Chúng đã sống đủ lâu, đã xây dựng đủ mạng lưới, đủ thủ đoạn để bóp chết bất kỳ cái mầm nổi loạn nào còn đang lớn."
Anh bước tới, ánh mắt xanh lam lạnh như mặt gươm trong đêm:
"Ngươi không thể đối đầu trực diện với thứ đã bám rễ vào lòng đất suốt nhiều thập kỷ."
"Thay vào đó... ngươi phải trở thành thứ chúng không thể nhìn thấy."
Vergil quay lưng, giọng như lưỡi kiếm tra vỏ:
"Hãy câm lặng — và lớn mạnh, phải giấu nụ cười trong lưỡi gươm. Giấu mưu đồ trong lòng bàn tay."
"Phải âm thầm lớn mạnh.
Phải âm thầm kết nối đồng minh.
Phải kiên nhẫn như lưỡi kiếm giấu trong áo."
Vergil ngừng lại, đôi mắt xanh lam xoáy sâu vào tâm trí Naruto:
"Và khi thời cơ đến..."
Anh vung tay — không khí chấn động, một tia lam quang lóe lên như tia sét:
"...hãy ra tay.
Một nhát.
Một đòn.
Đánh gục tất cả."
Naruto siết chặt nắm tay.
Trong lòng cậu, một bản kế hoạch mơ hồ bắt đầu hình thành.
Không phải lao đầu vào tường.
Không phải hét vào mặt thế giới.
Mà là...
Xây dựng một thanh kiếm.
Mài dũa nó trong bóng tối.
Và đến lúc thích hợp — chém xuyên tim bọn thối nát đang mục ruỗng cả ngôi làng.
Từ xa, Cửu Vĩ quan sát, ánh mắt nó hẹp lại, như nhìn thấy mầm cây bé nhỏ đang đâm thủng lớp băng đá già cỗi.
Một nụ cười... lần này thật sự nhẹ nhàng, hiện lên trên gương mặt dữ tợn của nó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương