Ở một nơi khác, giữa một dãy núi đá khô cằn gió gào, Itachi Uchiha đứng trầm mặc trong lối đi cổ xưa dẫn vào một ngôi đền bỏ hoang – nơi chakra không lan tỏa được, ánh sáng mờ cũng không phản lại mặt đá.
Đôi mắt Mangekyō của hắn khẽ xoay, lặng lẽ như vết cắt dưới làn nước.
“Ta muốn gặp Sasuke… và không muốn bị ai xen vào.”
Kisame, đứng kế bên, vác Samehada trên vai, khẽ gật đầu:
“Vậy thì để tôi lo phần ‘chặn bọn truy đuổi’.”
Từ bóng tối phía sau bước ra một kẻ vừa mới đến – Tobi, với mặt nạ xoáy tròn và dáng đi nửa như hề, nửa như bóng ma.
“Theo lệnh của Pain, tôi sẽ hỗ trợ. Để đám truy đuổi cho tôi xử lý.”
Ngay lúc ấy, ở phía tây cánh rừng gần vùng cấm thạch, đội Naruto cùng Kakashi, Sai, Hinata, Yamato, Kiba và Shino đang chuẩn bị tiếp cận mục tiêu.
Mùi chakra của Sasuke rõ ràng hơn bao giờ hết – chỉ cách vài ngọn đồi.
Nhưng ngay khi họ định băng qua dốc đá… ẦM! Một cột đá nổ tung.
Hai bóng người đứng sừng sững giữa lối đi mòn.
Kisame Hoshigaki.
Và cạnh hắn… Tobi – kẻ mang mặt nạ.
Naruto sững người khi ánh mắt chạm vào Tobi.
Rồi cậu bước lên một bước, giọng trầm xuống, ánh mắt rực sát khí lạnh:
“Uchiha...Obito.”
Gió ngừng thổi.
Cả Kakashi lẫn Yamato đều khựng lại. Hinata, Kiba, Shino ngơ ngác. Chỉ có mặt nạ xoáy tròn của Tobi… rạn một nhịp trong im lặng.
“...”
Tobi không cười. Không giỡn. Không vẫy tay.
Chỉ một thoáng – ánh mắt thật sau mặt nạ… chấn động.
“Làm… thế nào?” – hắn thầm gào trong tâm trí.
“Làm thế nào hắn biết?!”
Kisame liếc qua Tobi, ánh mắt nửa hiếu kỳ:
“Obito? Uchiha sao? Hắn là ai?”
Tobi vẫn im lặng.
Naruto tiến lên, bàn tay đã nắm chặt chuôi kunai ba chạc, mắt lấp lánh lửa thù:
“Dù ngươi có đội bao nhiêu lớp mặt nạ...thì vẫn không thể nào che đi được bản tính hèn hạ ngu xuẩn của ngươi. Ngày hôm nay đừng hòng thoát!”
Tobi không đáp. Chỉ hít sâu một nhịp, rồi thủ thế.
Kisame nheo mắt nhìn Naruto – rồi chậm rãi vác Samehada từ vai xuống, đầu kiếm chạm mặt đất, đá vỡ thành mảnh.
“Ta không quan tâm Uchiha Obito đó là ai. Ta chỉ biết... nhiệm vụ là ngăn các ngươi lại.”
Naruto hít sâu một hơi.
“Tách đội.”
“Kakashi-sensei, Yamato, Kiba, Sai – đối đầu Kisame. Hợp lực là cách duy nhất để khống chế hắn.”
“Tôi, Hinata, Shino – đối đầu Obito.”
Sai cưỡi chim mực lượn một vòng, rồi hạ thấp độ cao ngay trên một khu đất trống giữa hai triền đồi.
Karin vẫn còn bị trói bằng Mộc Độn, không chống cự được, chỉ còn biết gào lên cay cú.
“Này! Cậu định làm gì—?!”
Sai không đáp. Vẫn nét mặt không cảm xúc, thả thẳng Karin từ độ cao ba mét xuống.
Bịch!
“ÁÁÁ!!!”
Karin rơi xuống đất, mông tiếp đất đầu tiên, cả người lăn ra ôm đít. Mặt đỏ bừng, tóc xù lên như tổ quạ.
“ĐỒ VŨ PHU!!! ĐỐI XỬ VỚI PHỤ NỮ NHƯ VẬY HẢ?!”
Sai hạ nhẹ chim mực xuống bên cạnh, vẫn không ngoảnh đầu:
“Tôi không được huấn luyện để phân biệt mục tiêu theo giới tính. Mà cô cũng không phải phụ nữ trong mắt tôi.”
Karin tức đến độ suýt phun máu.
“ĐỒ—…!!!”
Nhưng Sai đã quay đi.
Đôi mắt u trầm nhưng sáng rực như mực còn ướt, nhìn về hướng Kisame.
Không ai biết lúc đó trong lòng cậu nghĩ gì – Chỉ có một điều chắc chắn: “hot boy chung tình” này chỉ dành ánh nhìn dịu dàng cho Yakumo, người duy nhất khiến cậu từng học cách yêu.
—----------------
Naruto dịch chuyển như tia chớp, tam xoa kunai bay lượn, Rasengan xoay không ngừng trong tay.
Trong khi đòn tấn công không thể chạm hoàn toàn vào Obito, thì miệng Naruto lại bắt đầu làm điều mà ít ai dám thử – đục thủng ý chí của một Uchiha từ bên trong.
“Thế nào rồi, Obito? Ngươi thích núp sau mặt nạ hơn là đối mặt với cái nhìn của thầy Kakashi à?”
Obito xoay người né một đường lướt kiếm từ Hiraishin – mắt Sharingan lóe lên – nhưng nhịp chakra hơi chệch.
Xoẹt!
Naruto lại biến mất khỏi tầm mắt – Hiraishin vận dụng không ngừng. Rasengan xoay liên tục, nhưng lần nào cũng chỉ sượt qua Obito.
Không trúng.
Nhưng Naruto cũng không vội.
“Ngươi biết điều khiến ngươi điên dại là gì không, Obito? Là vì ngươi chưa bao giờ được Rin-san yêu.”
Obito khựng lại một nhịp.
“Đúng vậy. Rin-san… chưa bao giờ yêu ngươi. Cô ấy yêu thầy Kakashi.”
ẦM!!!
Một đợt sát khí điên loạn phát ra từ Obito, khiến đất dưới chân hắn rạn vỡ như bị ép bằng chakra lực cực mạnh.
Mắt Sharingan đỏ quạch. Mặt nạ phát ra tiếng rạn nhỏ.
“NGƯƠI. CÂM. MỒM!!”
Nhưng Naruto không dừng. Không thể.
“Thế thì ngươi điên loạn, giết người, chà đạp thế giới… chỉ vì trái tim ngươi bị tổn thương bởi một cô gái? Quá nhỏ bé, quá hèn nhát!”
“Ngươi muốn chơi thần thánh? Vậy nếm thử tuyệt chiêu mà cha ta – Minato Namikaze – từng dùng để cho ngươi biết ‘bông hoa vì sao lại hồng!’”
Naruto ném kunai thứ ba lên trời, ánh sáng vàng nổ ra như pháo hoa chakra.
“HIRAISHIN: SHINKU KIRI!!” (Phi Lôi Thần – Trảm không thức!)
Obito ngửa đầu hét lên, mặt tím tái vì giận dữ. Một tia máu trào ra từ khóe môi. Hắn nắm tay đến rỉ máu, chakra mất kiểm soát – lưng khom xuống như kẻ vừa bị đâm vào tim.
Obito còn chưa kịp lấy lại nhịp thở sau cơn giận dữ, thì ánh vàng lóe lên lần nữa – nhưng lần này không xuất hiện ngay.
Không phải trước mặt. Không phải sau lưng. Không phải từ tam xoa kunai.
Mà là—
Trên trời.
Naruto đang ở ngay giữa không trung, tay phải xoay Rasengan cực đại, mắt sáng như lửa:
“Nhiều năm trước, chính khoảnh khắc giống thế này, ngươi dính đòn của cha ta. Hôm nay, ta sẽ dùng lại đúng chiêu đó – để nhắc ngươi nhớ mình từng là ai!”
Phi Lôi Thần: Nhị Đoạn!
Obito còn chưa dịch chuyển không gian kịp, thì Naruto đã chớp lấy khoảnh khắc phân tử hóa chưa khởi động xong.
“Rasengan!!”
BOOOOOM—!!!
Quả cầu xoắn xé gió, dội thẳng vào vai trái của Obito, chính xác đến từng centimet – đúng vị trí mà Minato từng đánh trúng năm xưa.
Cú đánh xoáy nát phần vai áo, bẻ gãy cơ thể Obito như một lần "quay lại quá khứ".
Obito bị thổi bay, thân thể lăn trên đá, va vào sườn núi, máu trào từ miệng, vai trái tê liệt hoàn toàn.
Naruto đáp đất nhẹ nhàng, tay còn vương chút khói chakra, ánh mắt đanh thép:
“Ngươi nói ngươi không thể bị đánh trúng… nhưng ngươi đã bị đánh bởi cùng một đòn – hai lần.”
“Một lần bởi cha ta. Một lần bởi con trai ông ấy.”
Obito ngã vật ra sau cú Rasengan đánh đúng vết thương cũ năm xưa. Cơ thể hắn rung nhẹ như bị điện giật, hơi thở dồn dập, vai trái cháy sém, máu từ miệng nhỏ giọt xuống mặt đất khô cằn.
Mắt Sharingan đỏ rực… nhưng ánh nhìn không còn tập trung.
Naruto thủ thế, chưa định kết thúc, vì trong lòng dâng lên cảm giác… bất thường.
Và rồi…
Cơ thể Obito bắt đầu… co giật.
Đầu hắn nghiêng hẳn sang một bên. Tư thế lưng khòm, chân khụy, tay nắm rồi xòe, nắm rồi xòe như đang đấu tranh với chính mình.
“Không… không… KHÔNG PHẢI VẬY!!”
“NGƯƠI KHÔNG ĐƯỢC…”
Bộp.
Giọng hắn ngưng giữa chừng.
Một tiếng cười khục khặc thoát ra. Rồi một tiếng nữa.
“Kukuku… ahem… heh heh~!”
Cái đầu cúi gập của Obito chậm rãi ngẩng lên. Mặt nạ vẫn che khuôn mặt – nhưng giọng nói thì đã đổi hoàn toàn.
“Aii chà chà~ Bị đánh trúng đau quá đi á~”
“Ngươi đánh đau quá, Naruto-chan~! Nhớ bồi thường thuốc dán chỗ vai nha~!”
Hinata lùi nửa bước. Shino cau mày. Naruto chớp mắt – rồi nheo mắt ngay lập tức.
Trong tâm trí, Kurama gầm nhẹ:
“Naruto, cái tên này—giờ không còn là Obito.”
“Dạng tâm trí kia… là một nhân cách thứ hai. Có lẽ Obito đã để nó trồi lên… để tránh phải gánh chịu ký ức vừa rồi.”
“Một thằng hề… để trốn khỏi sự thật.”
Tobi – nhân cách đang chiếm quyền điều khiển – vặn người, lắc đầu lắc cổ như không có xương, nhảy cẫng lên một bước, rồi múa tay như đang tấu hài:
“Oaaaah~ ngươi đấm kiểu đó thì ta cũng xin phép NGHỈ VÉO HAI VÀI NGÀY NHÉ!!”
“Về dưỡng thương, về xem lại replay, về làm mặt nạ mới nữa~!”
Vù!!!…
Chakra không gian bắt đầu xoay quanh người hắn.
“Ta đi nha~ nhớ đánh ít thôi, không là mặt nạ mới của ta cũng nứt y chang cái cũ mất~”
Naruto chỉ kịp bước tới một nửa…
“Kamui!”
Bốp!
Cơ thể Tobi bị hút vào chính không gian của hắn.
Chỉ còn âm thanh lố bịch:
“Byeeee~ Naruto-chan~!”
Naruto đứng đó, mắt nheo lại. Hinata bước đến cạnh, thở chậm.
“Hắn… đã bỏ chạy?”
Naruto siết nắm tay.
“Có lẽ vậy. Lần sau hắn sẽ không thoát được!”
—----------
Cùng lúc đó – Kisame Hoshigaki, tay vác Samehada, đứng giữa thung lũng đá, nửa người tắm trong hồ nước mà chính hắn vừa triệu hồi từ dưới lòng đất.
Ánh mắt hắn vẫn là nụ cười cáu bẳn mang vẻ khát máu, nhưng lần này, ánh lên sự dè chừng thực sự.
“Một mình ta chống bốn tên, lại còn toàn hàng cứng… Lũ Konoha các ngươi quả nhiên biết cách chơi hội đồng.”
Kakashi rút kunai, mắt Sharingan mở sẵn, lạnh như lưỡi băng.
“Vì ngươi không phải đối thủ có thể để một người giữ chân.”
Yamato ấn bàn tay lên đất, Mộc Độn bắt đầu đan thành rễ.
Sai lặng lẽ vẽ mực, chim đen bắt đầu bay vòng trinh sát.
Kiba cùng Akamaru đã hóa thành Thú Nhân song thể, lông dựng ngược, chân cắm sâu vào đất đá.
Kisame nở nụ cười rộng đến tận mang tai:
“Tốt. Vậy thì để ta cho các ngươi biết—lý do vì sao ta được gọi là ‘Bijuu không đuôi.’”
ẦMMMM—!!
Hắn vung Samehada xuống mặt đất, cả vùng xung quanh bị nhấn chìm trong làn nước dâng lên như sóng thần – “Thủy Độn: Đại Bộc Lưu Thuật!”
Một biển chakra bủa vây cả khu chiến trường, biến vùng đất rừng thành thủy vực tử địa, nơi mà mỗi chuyển động của Kiba hay Sai đều bị chậm đi.
Yamato lập tức dựng "Mộc Độn: Mộc Trụ Bức Thành", đẩy một phần nước sang hai bên, tạo ra đường chiến đấu cạn cho Kakashi áp sát.
Kakashi phóng lên trước, Raikiki phát nổ trên tay, chém thẳng vào phần bụng Kisame.
Keng!!
Samehada vặn mình chặn đòn, vảy kiếm ăn sạch chakra từ Chidori, khiến Kakashi phải lùi nhanh tránh mất kiểm soát chakra.
“Samehada… ngươi thật đáng ghét.” – Kakashi lẩm bẩm.
Sai từ không trung thả xuống loạt thú vẽ bằng mực – rắn, hổ, chim – tấn công từ nhiều hướng.
Kisame gầm lên, hấp thụ toàn bộ chakra của các thú mực bằng làn nước xoáy quanh người, chỉ còn xác mực trắng xóa rơi như tuyết.
“Đám giấy bẩn này không có chất!”
Kiba & Akamaru xoay tròn trên không –“Nhân Thú: Nha Thông Nha!” – hai cơn lốc chakra thú hình cắt thẳng vào mặt Kisame từ hai hướng.
Kisame cười lớn, nhấn chân xuống nước, Samehada nở ra thành vảy – hóa dạng cá mập gai, chống đỡ rồi phản đòn bằng một cú quét ngang như máy chém.
Keng—BOOM!
Kiba văng ngược, đập vào vách đá, Akamaru gầm lên đau đớn.
Trong khi đó, Yamato triển khai Mộc Độn biến địa hình thành mê lộ, ép Kisame bị chia tách khỏi nước trung tâm.
Kakashi xuất hiện từ bên phải, ánh sáng tím lóe lên—
“Lôi Độn: Lôi Ảnh Vũ Trảm!!”
Lưỡi kiếm lôi điện chém vào phần vai Kisame – máu phun ra lần đầu tiên.
“Heh…” Kisame liếm máu trên môi.
Hắn lùi lại vài bước, máu rỉ ở vai không làm hắn tức giận – mà chỉ khiến hắn… cười to hơn.
“Lâu lắm rồi… mới có bọn ninja khiến ta phải nghiêm túc. Giờ thì—nghỉ giải lao hết đi.”
ẦMMMM!!!
Suiton: Daibakuryū no Jutsu (Thủy Độn: Đại Bộc Lưu Chi Thuật)
Hắn vỗ mạnh lòng bàn tay xuống mặt nước, ngay lập tức tạo ra một quả cầu nước khổng lồ bao trùm toàn bộ khu vực.
Một “địa ngục nước” khép kín, nước xoáy liên tục bên trong, áp suất cao tới mức di chuyển cũng như bơi trong xi măng lỏng.
Kakashi, Yamato, và Sai lập tức bị chia cắt vị trí, bị đẩy trôi về ba hướng trong xoáy nước. Chỉ có Kisame – là trung tâm của thủy ngục, bơi lội tự do, tốc độ gấp ba lần trong môi trường nước tự tạo.
Kakashi cố gắng thi triển Lôi Độn trong nước, nhưng chớp giật bị loãng, điện áp tản ra quá nhanh – không thể tập trung sát thương vào mục tiêu.
“Chết tiệt…” – anh nghĩ, cố kích hoạt Raikiri để giữ hơi thở trong nước.
Yamato cố trồi lên mặt nước, dùng Mộc Độn tạo cột nổi để bám, nhưng Kisame phóng tới như cá mập, chém ngang Samehada – phá tan trụ mộc ngay tức khắc.
Sai triệu hồi một con mực khổng lồ bằng mực, nhưng khi nó vừa định phản công, Samehada quất một đòn ngang, toàn bộ mực tan thành bọt nước.
Kisame bơi qua lại như tử thần dưới mặt biển, nụ cười lộ răng nhọn hoắt như rìa kiếm:
“Trong thủy ngục này, lợi thế của các ngươi bị giảm một nửa…còn ta – là vua.”
Suiton: Suikōdan no Jutsu – Rendan (Thủy Độn: Thủy Cá Mập Chi Thuật – Liên Kích)
Hắn kết ấn, gọi ra hàng loạt cá mập chakra, đuổi theo các mục tiêu như lũ săn mồi chính xác tuyệt đối.
Kiba (vừa hồi phục), cùng Akamaru lao tới để hỗ trợ – nhưng vừa chạm mặt nước đã bị cá mập tấn công, buộc phải rút lui ra mép xoáy.
“Chết tiệt! Hắn làm chủ cả một hồ chakra—!!”
Kakashi thầm tính toán:
“Chúng ta phải phá trung tâm điều khiển nước – chính là Kisame. Nhưng nếu không tiếp cận được, thì phải làm hắn nổi lên...”
Yamato rút ra một mộc trụ đặc biệt khắc ấn, cắm xuống đáy dòng nước. Khi chakra chạm đáy – rễ cây Mộc Độn mọc bám khắp đáy hồ, hút sạch nước trong phạm vi nhỏ, tạo khoảng trống áp sát.
“Tấn công!” – Kakashi hét.
Kisame đang xoay người thì thấy Kakashi, từ vòng xoáy bên phải, lướt vào với Raikiri phát sáng!
Raikiri!!
Keng!!
Samehada đã đợi sẵn.
“Chậm một nhịp rồi, hắc hắc.” – Kisame cười.
“Mangekyō Sharingan: Kamui!!”
Kakashi nghiến răng, Sharingan xoay cực hạn.
Một luồng xoáy không gian mở ra ngay trên cánh tay cầm Samehada của Kisame – vặn xoắn không gian thành hình xoáy đen.
Kisame khựng lại – nhận ra quá muộn.
“Cái gì—”
Xoẹt!!
Kamui chém đứt không gian – và cùng lúc đó, cánh tay phải của Kisame bị xé rách, tan biến vào chiều không gian khác.
Máu tuôn ra dữ dội. Samehada rơi xuống – không ai điều khiển.
Kisame gầm lên, mất tay điều khiển trung tâm chakra, Thủy Ngục lập tức vỡ tan như bong bóng nước khổng lồ.
Toàn bộ chiến trường trở lại bình thường.
Yamato, Kiba, Sai đồng loạt di chuyển!
Yamato dựng Mokuton: Jukai Kōtan (Mộc Độn: Thụ Giới Giáng Đàn), ép Kisame về phía bờ đá.
Sai vẽ rắn giấy, trói chặt chân hắn.
Kiba và Akamaru tung cú Jinjū Konbi Henge: Sōtōrō (Nhân Thú Hợp Thể: Song Đầu Lang), áp sát từ hai phía, đánh trúng trực diện vào sườn.
BÙM!!
Máu văng khắp đất. Kisame gào lên, gục một gối, toàn thân đẫm máu.
Từ phía xa, Naruto, Hinata và Shino vừa kịp quay lại. Hinata không chần chờ, bật Byakugan, lao tới như một tia sáng trắng.
Jūken: Hakke Rokujūyon Shō – Kaijūken Sōkyoku
(Nhu Quyền: Bát Quái Lục Thập Tứ Chưởng – Kết Hợp Quái Lực Quyền)
Từng chưởng vỗ xuống như búa thần, mỗi cú đập đều kèm sóng nội lực cực mạnh. Hệ kinh mạch của Kisame bị đánh nát từng đoạn, chakra vỡ vụn không thể tái cấu trúc.
Cú chưởng cuối cùng – Quái Lực Quyền tăng áp – đánh sụp tim mạch Kisame.
Gào lên lần cuối, Kisame gục hẳn.
Samehada quằn quại, định bò đến cứu chủ, nhưng bị Mushikui no Jutsu (Thuật Côn Trùng Gặm Nhấm) của Shino ập xuống. Bọ ký sinh bao phủ toàn thân vũ khí sống, cắn nát lớp vảy, hút sạch lượng chakra còn sót.
Samehada khô cong, nứt vỡ thành từng mảnh như đá chết.
Kakashi chống tay lên đầu gối, quỳ một chân, mồ hôi nhỏ giọt dọc theo sống lưng. Mangekyou Sharingan đã biến trở lại thành Sharingan thông thường, mí mắt sụp xuống như thể chỉ một cơn gió cũng đủ khiến anh bất tỉnh.
Yamato ngồi bệt xuống gốc cây, cả người run nhẹ vì chakra cạn kiệt sau liên hoàn Mộc Độn.
Sai chống thanh bút vẽ vào cát, khuôn mặt trắng bệch, không còn mực để triệu hồi gì thêm.
Kiba thở dốc, áo rách tả tơi, Akamaru nằm thở khò khè bên cạnh, lông vẫn còn khét cháy.
Họ thắng, nhưng cái giá… hơi lớn.
Naruto lập tức nói.
“Shino.”
Cậu quay lại gọi người duy nhất vẫn còn đủ sức chiến đấu, người gần như không tốn một giọt mồ hôi trong trận vừa rồi.
Shino gật đầu.
“Hiểu. Tôi ở lại canh cô gái tóc đỏ kia và bảo vệ đội.”
Naruto gật đầu, sau đó nắm lấy tay Hinata.
“Em đi với anh.”
Hinata không nói gì. Chỉ gật đầu.
Naruto quay lại nhìn mọi người.
“Tôi và Hinata sẽ đuổi theo Sasuke. Kakashi-sensei và mọi người hãy nghỉ ngơi, phục hồi. Sau đó đuổi theo cũng không muộn. Shino sẽ ở lại cùng mọi người để canh chừng.”
Naruto cùng Hinata phi thân đuổi theo Sasuke.
Đôi mắt Mangekyō của hắn khẽ xoay, lặng lẽ như vết cắt dưới làn nước.
“Ta muốn gặp Sasuke… và không muốn bị ai xen vào.”
Kisame, đứng kế bên, vác Samehada trên vai, khẽ gật đầu:
“Vậy thì để tôi lo phần ‘chặn bọn truy đuổi’.”
Từ bóng tối phía sau bước ra một kẻ vừa mới đến – Tobi, với mặt nạ xoáy tròn và dáng đi nửa như hề, nửa như bóng ma.
“Theo lệnh của Pain, tôi sẽ hỗ trợ. Để đám truy đuổi cho tôi xử lý.”
Ngay lúc ấy, ở phía tây cánh rừng gần vùng cấm thạch, đội Naruto cùng Kakashi, Sai, Hinata, Yamato, Kiba và Shino đang chuẩn bị tiếp cận mục tiêu.
Mùi chakra của Sasuke rõ ràng hơn bao giờ hết – chỉ cách vài ngọn đồi.
Nhưng ngay khi họ định băng qua dốc đá… ẦM! Một cột đá nổ tung.
Hai bóng người đứng sừng sững giữa lối đi mòn.
Kisame Hoshigaki.
Và cạnh hắn… Tobi – kẻ mang mặt nạ.
Naruto sững người khi ánh mắt chạm vào Tobi.
Rồi cậu bước lên một bước, giọng trầm xuống, ánh mắt rực sát khí lạnh:
“Uchiha...Obito.”
Gió ngừng thổi.
Cả Kakashi lẫn Yamato đều khựng lại. Hinata, Kiba, Shino ngơ ngác. Chỉ có mặt nạ xoáy tròn của Tobi… rạn một nhịp trong im lặng.
“...”
Tobi không cười. Không giỡn. Không vẫy tay.
Chỉ một thoáng – ánh mắt thật sau mặt nạ… chấn động.
“Làm… thế nào?” – hắn thầm gào trong tâm trí.
“Làm thế nào hắn biết?!”
Kisame liếc qua Tobi, ánh mắt nửa hiếu kỳ:
“Obito? Uchiha sao? Hắn là ai?”
Tobi vẫn im lặng.
Naruto tiến lên, bàn tay đã nắm chặt chuôi kunai ba chạc, mắt lấp lánh lửa thù:
“Dù ngươi có đội bao nhiêu lớp mặt nạ...thì vẫn không thể nào che đi được bản tính hèn hạ ngu xuẩn của ngươi. Ngày hôm nay đừng hòng thoát!”
Tobi không đáp. Chỉ hít sâu một nhịp, rồi thủ thế.
Kisame nheo mắt nhìn Naruto – rồi chậm rãi vác Samehada từ vai xuống, đầu kiếm chạm mặt đất, đá vỡ thành mảnh.
“Ta không quan tâm Uchiha Obito đó là ai. Ta chỉ biết... nhiệm vụ là ngăn các ngươi lại.”
Naruto hít sâu một hơi.
“Tách đội.”
“Kakashi-sensei, Yamato, Kiba, Sai – đối đầu Kisame. Hợp lực là cách duy nhất để khống chế hắn.”
“Tôi, Hinata, Shino – đối đầu Obito.”
Sai cưỡi chim mực lượn một vòng, rồi hạ thấp độ cao ngay trên một khu đất trống giữa hai triền đồi.
Karin vẫn còn bị trói bằng Mộc Độn, không chống cự được, chỉ còn biết gào lên cay cú.
“Này! Cậu định làm gì—?!”
Sai không đáp. Vẫn nét mặt không cảm xúc, thả thẳng Karin từ độ cao ba mét xuống.
Bịch!
“ÁÁÁ!!!”
Karin rơi xuống đất, mông tiếp đất đầu tiên, cả người lăn ra ôm đít. Mặt đỏ bừng, tóc xù lên như tổ quạ.
“ĐỒ VŨ PHU!!! ĐỐI XỬ VỚI PHỤ NỮ NHƯ VẬY HẢ?!”
Sai hạ nhẹ chim mực xuống bên cạnh, vẫn không ngoảnh đầu:
“Tôi không được huấn luyện để phân biệt mục tiêu theo giới tính. Mà cô cũng không phải phụ nữ trong mắt tôi.”
Karin tức đến độ suýt phun máu.
“ĐỒ—…!!!”
Nhưng Sai đã quay đi.
Đôi mắt u trầm nhưng sáng rực như mực còn ướt, nhìn về hướng Kisame.
Không ai biết lúc đó trong lòng cậu nghĩ gì – Chỉ có một điều chắc chắn: “hot boy chung tình” này chỉ dành ánh nhìn dịu dàng cho Yakumo, người duy nhất khiến cậu từng học cách yêu.
—----------------
Naruto dịch chuyển như tia chớp, tam xoa kunai bay lượn, Rasengan xoay không ngừng trong tay.
Trong khi đòn tấn công không thể chạm hoàn toàn vào Obito, thì miệng Naruto lại bắt đầu làm điều mà ít ai dám thử – đục thủng ý chí của một Uchiha từ bên trong.
“Thế nào rồi, Obito? Ngươi thích núp sau mặt nạ hơn là đối mặt với cái nhìn của thầy Kakashi à?”
Obito xoay người né một đường lướt kiếm từ Hiraishin – mắt Sharingan lóe lên – nhưng nhịp chakra hơi chệch.
Xoẹt!
Naruto lại biến mất khỏi tầm mắt – Hiraishin vận dụng không ngừng. Rasengan xoay liên tục, nhưng lần nào cũng chỉ sượt qua Obito.
Không trúng.
Nhưng Naruto cũng không vội.
“Ngươi biết điều khiến ngươi điên dại là gì không, Obito? Là vì ngươi chưa bao giờ được Rin-san yêu.”
Obito khựng lại một nhịp.
“Đúng vậy. Rin-san… chưa bao giờ yêu ngươi. Cô ấy yêu thầy Kakashi.”
ẦM!!!
Một đợt sát khí điên loạn phát ra từ Obito, khiến đất dưới chân hắn rạn vỡ như bị ép bằng chakra lực cực mạnh.
Mắt Sharingan đỏ quạch. Mặt nạ phát ra tiếng rạn nhỏ.
“NGƯƠI. CÂM. MỒM!!”
Nhưng Naruto không dừng. Không thể.
“Thế thì ngươi điên loạn, giết người, chà đạp thế giới… chỉ vì trái tim ngươi bị tổn thương bởi một cô gái? Quá nhỏ bé, quá hèn nhát!”
“Ngươi muốn chơi thần thánh? Vậy nếm thử tuyệt chiêu mà cha ta – Minato Namikaze – từng dùng để cho ngươi biết ‘bông hoa vì sao lại hồng!’”
Naruto ném kunai thứ ba lên trời, ánh sáng vàng nổ ra như pháo hoa chakra.
“HIRAISHIN: SHINKU KIRI!!” (Phi Lôi Thần – Trảm không thức!)
Obito ngửa đầu hét lên, mặt tím tái vì giận dữ. Một tia máu trào ra từ khóe môi. Hắn nắm tay đến rỉ máu, chakra mất kiểm soát – lưng khom xuống như kẻ vừa bị đâm vào tim.
Obito còn chưa kịp lấy lại nhịp thở sau cơn giận dữ, thì ánh vàng lóe lên lần nữa – nhưng lần này không xuất hiện ngay.
Không phải trước mặt. Không phải sau lưng. Không phải từ tam xoa kunai.
Mà là—
Trên trời.
Naruto đang ở ngay giữa không trung, tay phải xoay Rasengan cực đại, mắt sáng như lửa:
“Nhiều năm trước, chính khoảnh khắc giống thế này, ngươi dính đòn của cha ta. Hôm nay, ta sẽ dùng lại đúng chiêu đó – để nhắc ngươi nhớ mình từng là ai!”
Phi Lôi Thần: Nhị Đoạn!
Obito còn chưa dịch chuyển không gian kịp, thì Naruto đã chớp lấy khoảnh khắc phân tử hóa chưa khởi động xong.
“Rasengan!!”
BOOOOOM—!!!
Quả cầu xoắn xé gió, dội thẳng vào vai trái của Obito, chính xác đến từng centimet – đúng vị trí mà Minato từng đánh trúng năm xưa.
Cú đánh xoáy nát phần vai áo, bẻ gãy cơ thể Obito như một lần "quay lại quá khứ".
Obito bị thổi bay, thân thể lăn trên đá, va vào sườn núi, máu trào từ miệng, vai trái tê liệt hoàn toàn.
Naruto đáp đất nhẹ nhàng, tay còn vương chút khói chakra, ánh mắt đanh thép:
“Ngươi nói ngươi không thể bị đánh trúng… nhưng ngươi đã bị đánh bởi cùng một đòn – hai lần.”
“Một lần bởi cha ta. Một lần bởi con trai ông ấy.”
Obito ngã vật ra sau cú Rasengan đánh đúng vết thương cũ năm xưa. Cơ thể hắn rung nhẹ như bị điện giật, hơi thở dồn dập, vai trái cháy sém, máu từ miệng nhỏ giọt xuống mặt đất khô cằn.
Mắt Sharingan đỏ rực… nhưng ánh nhìn không còn tập trung.
Naruto thủ thế, chưa định kết thúc, vì trong lòng dâng lên cảm giác… bất thường.
Và rồi…
Cơ thể Obito bắt đầu… co giật.
Đầu hắn nghiêng hẳn sang một bên. Tư thế lưng khòm, chân khụy, tay nắm rồi xòe, nắm rồi xòe như đang đấu tranh với chính mình.
“Không… không… KHÔNG PHẢI VẬY!!”
“NGƯƠI KHÔNG ĐƯỢC…”
Bộp.
Giọng hắn ngưng giữa chừng.
Một tiếng cười khục khặc thoát ra. Rồi một tiếng nữa.
“Kukuku… ahem… heh heh~!”
Cái đầu cúi gập của Obito chậm rãi ngẩng lên. Mặt nạ vẫn che khuôn mặt – nhưng giọng nói thì đã đổi hoàn toàn.
“Aii chà chà~ Bị đánh trúng đau quá đi á~”
“Ngươi đánh đau quá, Naruto-chan~! Nhớ bồi thường thuốc dán chỗ vai nha~!”
Hinata lùi nửa bước. Shino cau mày. Naruto chớp mắt – rồi nheo mắt ngay lập tức.
Trong tâm trí, Kurama gầm nhẹ:
“Naruto, cái tên này—giờ không còn là Obito.”
“Dạng tâm trí kia… là một nhân cách thứ hai. Có lẽ Obito đã để nó trồi lên… để tránh phải gánh chịu ký ức vừa rồi.”
“Một thằng hề… để trốn khỏi sự thật.”
Tobi – nhân cách đang chiếm quyền điều khiển – vặn người, lắc đầu lắc cổ như không có xương, nhảy cẫng lên một bước, rồi múa tay như đang tấu hài:
“Oaaaah~ ngươi đấm kiểu đó thì ta cũng xin phép NGHỈ VÉO HAI VÀI NGÀY NHÉ!!”
“Về dưỡng thương, về xem lại replay, về làm mặt nạ mới nữa~!”
Vù!!!…
Chakra không gian bắt đầu xoay quanh người hắn.
“Ta đi nha~ nhớ đánh ít thôi, không là mặt nạ mới của ta cũng nứt y chang cái cũ mất~”
Naruto chỉ kịp bước tới một nửa…
“Kamui!”
Bốp!
Cơ thể Tobi bị hút vào chính không gian của hắn.
Chỉ còn âm thanh lố bịch:
“Byeeee~ Naruto-chan~!”
Naruto đứng đó, mắt nheo lại. Hinata bước đến cạnh, thở chậm.
“Hắn… đã bỏ chạy?”
Naruto siết nắm tay.
“Có lẽ vậy. Lần sau hắn sẽ không thoát được!”
—----------
Cùng lúc đó – Kisame Hoshigaki, tay vác Samehada, đứng giữa thung lũng đá, nửa người tắm trong hồ nước mà chính hắn vừa triệu hồi từ dưới lòng đất.
Ánh mắt hắn vẫn là nụ cười cáu bẳn mang vẻ khát máu, nhưng lần này, ánh lên sự dè chừng thực sự.
“Một mình ta chống bốn tên, lại còn toàn hàng cứng… Lũ Konoha các ngươi quả nhiên biết cách chơi hội đồng.”
Kakashi rút kunai, mắt Sharingan mở sẵn, lạnh như lưỡi băng.
“Vì ngươi không phải đối thủ có thể để một người giữ chân.”
Yamato ấn bàn tay lên đất, Mộc Độn bắt đầu đan thành rễ.
Sai lặng lẽ vẽ mực, chim đen bắt đầu bay vòng trinh sát.
Kiba cùng Akamaru đã hóa thành Thú Nhân song thể, lông dựng ngược, chân cắm sâu vào đất đá.
Kisame nở nụ cười rộng đến tận mang tai:
“Tốt. Vậy thì để ta cho các ngươi biết—lý do vì sao ta được gọi là ‘Bijuu không đuôi.’”
ẦMMMM—!!
Hắn vung Samehada xuống mặt đất, cả vùng xung quanh bị nhấn chìm trong làn nước dâng lên như sóng thần – “Thủy Độn: Đại Bộc Lưu Thuật!”
Một biển chakra bủa vây cả khu chiến trường, biến vùng đất rừng thành thủy vực tử địa, nơi mà mỗi chuyển động của Kiba hay Sai đều bị chậm đi.
Yamato lập tức dựng "Mộc Độn: Mộc Trụ Bức Thành", đẩy một phần nước sang hai bên, tạo ra đường chiến đấu cạn cho Kakashi áp sát.
Kakashi phóng lên trước, Raikiki phát nổ trên tay, chém thẳng vào phần bụng Kisame.
Keng!!
Samehada vặn mình chặn đòn, vảy kiếm ăn sạch chakra từ Chidori, khiến Kakashi phải lùi nhanh tránh mất kiểm soát chakra.
“Samehada… ngươi thật đáng ghét.” – Kakashi lẩm bẩm.
Sai từ không trung thả xuống loạt thú vẽ bằng mực – rắn, hổ, chim – tấn công từ nhiều hướng.
Kisame gầm lên, hấp thụ toàn bộ chakra của các thú mực bằng làn nước xoáy quanh người, chỉ còn xác mực trắng xóa rơi như tuyết.
“Đám giấy bẩn này không có chất!”
Kiba & Akamaru xoay tròn trên không –“Nhân Thú: Nha Thông Nha!” – hai cơn lốc chakra thú hình cắt thẳng vào mặt Kisame từ hai hướng.
Kisame cười lớn, nhấn chân xuống nước, Samehada nở ra thành vảy – hóa dạng cá mập gai, chống đỡ rồi phản đòn bằng một cú quét ngang như máy chém.
Keng—BOOM!
Kiba văng ngược, đập vào vách đá, Akamaru gầm lên đau đớn.
Trong khi đó, Yamato triển khai Mộc Độn biến địa hình thành mê lộ, ép Kisame bị chia tách khỏi nước trung tâm.
Kakashi xuất hiện từ bên phải, ánh sáng tím lóe lên—
“Lôi Độn: Lôi Ảnh Vũ Trảm!!”
Lưỡi kiếm lôi điện chém vào phần vai Kisame – máu phun ra lần đầu tiên.
“Heh…” Kisame liếm máu trên môi.
Hắn lùi lại vài bước, máu rỉ ở vai không làm hắn tức giận – mà chỉ khiến hắn… cười to hơn.
“Lâu lắm rồi… mới có bọn ninja khiến ta phải nghiêm túc. Giờ thì—nghỉ giải lao hết đi.”
ẦMMMM!!!
Suiton: Daibakuryū no Jutsu (Thủy Độn: Đại Bộc Lưu Chi Thuật)
Hắn vỗ mạnh lòng bàn tay xuống mặt nước, ngay lập tức tạo ra một quả cầu nước khổng lồ bao trùm toàn bộ khu vực.
Một “địa ngục nước” khép kín, nước xoáy liên tục bên trong, áp suất cao tới mức di chuyển cũng như bơi trong xi măng lỏng.
Kakashi, Yamato, và Sai lập tức bị chia cắt vị trí, bị đẩy trôi về ba hướng trong xoáy nước. Chỉ có Kisame – là trung tâm của thủy ngục, bơi lội tự do, tốc độ gấp ba lần trong môi trường nước tự tạo.
Kakashi cố gắng thi triển Lôi Độn trong nước, nhưng chớp giật bị loãng, điện áp tản ra quá nhanh – không thể tập trung sát thương vào mục tiêu.
“Chết tiệt…” – anh nghĩ, cố kích hoạt Raikiri để giữ hơi thở trong nước.
Yamato cố trồi lên mặt nước, dùng Mộc Độn tạo cột nổi để bám, nhưng Kisame phóng tới như cá mập, chém ngang Samehada – phá tan trụ mộc ngay tức khắc.
Sai triệu hồi một con mực khổng lồ bằng mực, nhưng khi nó vừa định phản công, Samehada quất một đòn ngang, toàn bộ mực tan thành bọt nước.
Kisame bơi qua lại như tử thần dưới mặt biển, nụ cười lộ răng nhọn hoắt như rìa kiếm:
“Trong thủy ngục này, lợi thế của các ngươi bị giảm một nửa…còn ta – là vua.”
Suiton: Suikōdan no Jutsu – Rendan (Thủy Độn: Thủy Cá Mập Chi Thuật – Liên Kích)
Hắn kết ấn, gọi ra hàng loạt cá mập chakra, đuổi theo các mục tiêu như lũ săn mồi chính xác tuyệt đối.
Kiba (vừa hồi phục), cùng Akamaru lao tới để hỗ trợ – nhưng vừa chạm mặt nước đã bị cá mập tấn công, buộc phải rút lui ra mép xoáy.
“Chết tiệt! Hắn làm chủ cả một hồ chakra—!!”
Kakashi thầm tính toán:
“Chúng ta phải phá trung tâm điều khiển nước – chính là Kisame. Nhưng nếu không tiếp cận được, thì phải làm hắn nổi lên...”
Yamato rút ra một mộc trụ đặc biệt khắc ấn, cắm xuống đáy dòng nước. Khi chakra chạm đáy – rễ cây Mộc Độn mọc bám khắp đáy hồ, hút sạch nước trong phạm vi nhỏ, tạo khoảng trống áp sát.
“Tấn công!” – Kakashi hét.
Kisame đang xoay người thì thấy Kakashi, từ vòng xoáy bên phải, lướt vào với Raikiri phát sáng!
Raikiri!!
Keng!!
Samehada đã đợi sẵn.
“Chậm một nhịp rồi, hắc hắc.” – Kisame cười.
“Mangekyō Sharingan: Kamui!!”
Kakashi nghiến răng, Sharingan xoay cực hạn.
Một luồng xoáy không gian mở ra ngay trên cánh tay cầm Samehada của Kisame – vặn xoắn không gian thành hình xoáy đen.
Kisame khựng lại – nhận ra quá muộn.
“Cái gì—”
Xoẹt!!
Kamui chém đứt không gian – và cùng lúc đó, cánh tay phải của Kisame bị xé rách, tan biến vào chiều không gian khác.
Máu tuôn ra dữ dội. Samehada rơi xuống – không ai điều khiển.
Kisame gầm lên, mất tay điều khiển trung tâm chakra, Thủy Ngục lập tức vỡ tan như bong bóng nước khổng lồ.
Toàn bộ chiến trường trở lại bình thường.
Yamato, Kiba, Sai đồng loạt di chuyển!
Yamato dựng Mokuton: Jukai Kōtan (Mộc Độn: Thụ Giới Giáng Đàn), ép Kisame về phía bờ đá.
Sai vẽ rắn giấy, trói chặt chân hắn.
Kiba và Akamaru tung cú Jinjū Konbi Henge: Sōtōrō (Nhân Thú Hợp Thể: Song Đầu Lang), áp sát từ hai phía, đánh trúng trực diện vào sườn.
BÙM!!
Máu văng khắp đất. Kisame gào lên, gục một gối, toàn thân đẫm máu.
Từ phía xa, Naruto, Hinata và Shino vừa kịp quay lại. Hinata không chần chờ, bật Byakugan, lao tới như một tia sáng trắng.
Jūken: Hakke Rokujūyon Shō – Kaijūken Sōkyoku
(Nhu Quyền: Bát Quái Lục Thập Tứ Chưởng – Kết Hợp Quái Lực Quyền)
Từng chưởng vỗ xuống như búa thần, mỗi cú đập đều kèm sóng nội lực cực mạnh. Hệ kinh mạch của Kisame bị đánh nát từng đoạn, chakra vỡ vụn không thể tái cấu trúc.
Cú chưởng cuối cùng – Quái Lực Quyền tăng áp – đánh sụp tim mạch Kisame.
Gào lên lần cuối, Kisame gục hẳn.
Samehada quằn quại, định bò đến cứu chủ, nhưng bị Mushikui no Jutsu (Thuật Côn Trùng Gặm Nhấm) của Shino ập xuống. Bọ ký sinh bao phủ toàn thân vũ khí sống, cắn nát lớp vảy, hút sạch lượng chakra còn sót.
Samehada khô cong, nứt vỡ thành từng mảnh như đá chết.
Kakashi chống tay lên đầu gối, quỳ một chân, mồ hôi nhỏ giọt dọc theo sống lưng. Mangekyou Sharingan đã biến trở lại thành Sharingan thông thường, mí mắt sụp xuống như thể chỉ một cơn gió cũng đủ khiến anh bất tỉnh.
Yamato ngồi bệt xuống gốc cây, cả người run nhẹ vì chakra cạn kiệt sau liên hoàn Mộc Độn.
Sai chống thanh bút vẽ vào cát, khuôn mặt trắng bệch, không còn mực để triệu hồi gì thêm.
Kiba thở dốc, áo rách tả tơi, Akamaru nằm thở khò khè bên cạnh, lông vẫn còn khét cháy.
Họ thắng, nhưng cái giá… hơi lớn.
Naruto lập tức nói.
“Shino.”
Cậu quay lại gọi người duy nhất vẫn còn đủ sức chiến đấu, người gần như không tốn một giọt mồ hôi trong trận vừa rồi.
Shino gật đầu.
“Hiểu. Tôi ở lại canh cô gái tóc đỏ kia và bảo vệ đội.”
Naruto gật đầu, sau đó nắm lấy tay Hinata.
“Em đi với anh.”
Hinata không nói gì. Chỉ gật đầu.
Naruto quay lại nhìn mọi người.
“Tôi và Hinata sẽ đuổi theo Sasuke. Kakashi-sensei và mọi người hãy nghỉ ngơi, phục hồi. Sau đó đuổi theo cũng không muộn. Shino sẽ ở lại cùng mọi người để canh chừng.”
Naruto cùng Hinata phi thân đuổi theo Sasuke.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương