Cát bụi bám đầy ống tay áo khi Đội Kakashi men theo triền đá cháy rát. Giữa đội hình, một con nhẫn khuyển nhỏ thấp lùn, lông cam, mũi ươn ướt chạy nhanh về phía trước – Pakkun, nhẫn khuyển của Kakashi.
“Vết máu này... không lẫn đi đâu được.” – Pakkun đánh hơi sát một mảnh vải nhuốm màu nâu đỏ mà Ino đưa cho hắn. Mùi chakra nhân tạo, theo miêu tả của mọi người thì có lẽ là Sasori. Chúng đi về hướng Tây Bắc, cách đây một ngày đường nếu chúng ta đi ngay không ngừng nghỉ.”
Kakashi gật đầu: “Chúng ta tăng tốc.”
Tại một hang động xa xôi, ánh sáng xanh nhạt từ một bức tượng khổng lồ hình người phát ra mù mờ. Giữa không trung, một giọng nói trầm tĩnh nhưng vô cảm vang lên:
“Chúng đang tiến đến nhanh hơn ta dự kiến. Không thể để chúng làm gián đoạn nghi lễ phong ấn.”
Một tấm màn chakra mở ra. Hai bóng người xuất hiện trong ánh sáng tím mờ ảo – Itachi Uchiha, ánh mắt đỏ rực dưới tóc mái, và Kisame Hoshigaki, gã người cá với nụ cười như cưa sắt.
“Itachi, Kisame, cầm chân bọn chúng.”
Itachi nghiêng đầu: “Ngươi định dùng thuật phân thân biến hình?”
“Phải.” – Giọng nói kia đáp. “Các ngươi sẽ không ra trận trực tiếp, thay vào đó, điều khiển thế thân.”
Một vòng pháp trận xoáy đen mở ra. Hai bản sao, mang hình hài Itachi và Kisame, hóa thân từ nhẫn thuật cấp cao của Akatsuki, bắt đầu di chuyển qua mạng lưới dịch chuyển không gian bí ẩn.
Trên đường hành quân, hai đội gặp nhau: Đội Kakashi và Đội Gai (Gai, Neji, Lee, Tenten). Sau vài phút trao đổi nhanh, Kakashi quyết định:
“Chúng tôi lần theo dấu Sasori, đi trước tiếp cận hang đá. Đội Gai đi theo lối sườn Đông. Nếu kẻ địch có mai phục – chúng sẽ không thể kìm cả hai hướng.”
Gai vỗ vai Kakashi:
“Chúng ta sẽ đến khi cần. Nhưng nếu có kẻ ngáng đường ta, ta sẽ vượt qua bằng sức mạnh cơ bắp và… đam mê rực cháy!”
Tenten thở dài. Neji mặt lạnh. Lee… mắt sáng như mặt trời.
Khi cả hai đội vừa chia ra không xa, một làn khí âm lãnh quét qua rừng đá. Từ hai hướng khác nhau, Itachi xuất hiện trước Đội Kakashi, còn Kisame chặn đầu Đội Gai. Áo choàng Akatsuki lặng gió, đôi Mangekyou Sharingan đỏ rực xoay tròn.
Đội Kakashi dừng lại. Không ai lên tiếng.
Kakashi bước lên nửa bước, Sharingan hé mở, tay đặt nhẹ lên chuôi kunai.
Naruto ở bên cạnh đã đưa tay chạm vào chuôi kunai tam xoa, ánh mắt sắc lạnh.
“Là hắn, Uchiha Itachi.” – Naruto thì thầm.
Kakashi gật. “Không được chủ quan.”
Itachi chỉ nhìn. Naruto vô tình bắt lấy ánh mắt hắn – một tia sáng đỏ lóe lên.
“Tsukuyomi.”
Naruto giật mình – không còn trong rừng. Xung quanh cậu là một thế giới trắng đen, mặt đất như gương, bầu trời nứt toác như đá lạnh. Chỉ có một người đứng đối diện – chính là Itachi, nhưng không còn sát khí.
Naruto siết nắm đấm:
“Đây là…?”
Itachi nâng mắt: “Không có nhiều thời gian. Hãy nghe cho kỹ.”
Giọng nói lạnh lùng ấy không mang thù hận. Mà là tựa như một người đàn anh đang gấp gáp để gửi gắm điều gì đó.
Naruto lùi nửa bước, thủ thế. “Nếu ngươi muốn đánh…”
“Không.” – Itachi cắt lời. “Ta không đến để chiến đấu với ngươi. Vì đây là cơ hội duy nhất chúng ta có thể nói chuyện… mà không bị theo dõi. Một điều nữa, ta cùng Kisame hiện tại không phải chân thân, chúng ta dùng một loại nhẫn thuật do thủ lĩnh Akatsuki cung cấp, kẻ trước mặt mọi người chỉ là thế thân thôi.”
Naruto hơi giật mình, nhưng vẫn lạnh lùng nói:
“Vậy ngươi đưa ta vào đây để kể chuyện gì? Ngươi là người khiến Sasuke đi vào con đường tội lỗi phản bội. Cả làng này… từng nguyền rủa ngươi. Nhưng sự thật…”
Cậu bước lên nửa bước:
“Sự thật là ngươi không hề giết cả gia tộc… để họ không thể thực hiện âm mưu đảo chính. Ngươi chấp nhận đắm chìm và sống trong bóng tối, chết trong tiếng xấu. Theo hồ sơ ghi chép mà ta thu được, thực chất ngươi chỉ giết những shinobi có tư tưởng nổi loạn. Còn trẻ con, người già, và những kẻ khác là do Root hợp tác với gã Uchiha đeo mặt nạ kia giết, ta nói đúng chứ?”
Itachi thở dài, gật đầu. “Ngươi đã biết.”
Naruto nhìn chằm chằm vào người trước mặt:
“Sao không để Sasuke biết sớm hơn? Sao không tìm cách nói ra?”
Itachi im lặng.
“Một đứa trẻ nếu biết sự thật quá sớm, sẽ tự thiêu mình vì lửa hận. Ta chọn làm ngọn gió thổi vào ngọn lửa đó… để nó lớn lên đủ mạnh, rồi khi tàn, mới để nó biết: đó không phải lửa hận… mà là lửa hi sinh.”
Naruto nheo mắt – không phải đau buồn, mà là sự bực bội dâng lên như thủy triều.
“Ngươi nói như thể ngươi có quyền điều khiển ngọn lửa ấy sẽ đi về đâu.”
Cậu siết nắm đấm:
“Nhưng ngươi không biết được khi thổi gió vào ngọn lửa hận, nó sẽ lớn tới mức nào. Sẽ có lúc nó không chỉ thiêu rụi ngươi, mà còn thiêu luôn cả chính người anh muốn bảo vệ.”
Ánh mắt Naruto lúc này sắc như dao:
“Ngươi lấy tình yêu để che giấu tội lỗi, nhưng không ai sống nổi dưới cái bóng của một ‘kế hoạch cao cả’. Sasuke không cần một người anh trai lùi vào bóng tối để đẩy cậu ấy về phía thù hận. Hắn ta cần một người dám ở lại… dù là để bị ghét.”
Itachi không đáp. Một cơn gió lạnh thoảng qua ảo cảnh – tưởng như không tồn tại, nhưng lại làm lay động cả lòng người.
“…Ta sẽ kéo Sasuke trở lại. Nhưng không phải vì lời hứa với ngươi. Mà vì ta tin rằng bạn bè… là thứ đáng để đấu đến cùng. Tuy nhiên, nếu hắn vẫn khăng khăng cố chấp, cứng đầu không chịu nghe lý lẽ… ta sẽ không nương tay với bất kỳ ai làm tổn hại tới Konoha.”
Naruto chém đinh chặt sắt nói.
Itachi đứng im lặng trước những lời chỉ trích của Naruto. Hắn không thể chống chế, không hề phản bác. Chỉ có một cái nhìn sâu thẳm – như kẻ đã sống cả đời trong tội lỗi, mà giờ đây chỉ còn biết trao gửi hy vọng vào người khác.
“…Có lẽ ngươi nói đúng.” – Itachi nhẹ giọng nói. “Tình yêu của ta… đã bị bóp méo bởi bổn phận. Ta cứ nghĩ, giữ Sasuke trong bóng tối một mình là điều tốt nhất. Nhưng ta đã sai.”
Naruto bước đến gần.
“Ngươi không sai vì đã yêu thương. Ngươi chỉ sai vì đã chọn tin rằng thù hận sẽ tạo nên sức mạnh bền vững.”
Một thoáng im lặng.
Itachi nhìn thẳng vào cậu – lần đầu tiên, đôi mắt không lạnh như băng nữa, mà mang một tia dịu nhẹ, như một người anh đang nhìn đứa em trai của chính mình.
“…Dù lựa chọn của ngươi là gì… ta tin, Sasuke… sẽ tìm được con đường. Cảm ơn vì đã hứa giúp ta, Naruto.”
Thế giới trắng đen bắt đầu tan rã như mảnh gương. Thân ảnh Itachi nhạt dần, hòa vào hư không.
Naruto mở choàng mắt. Tsukuyomi đã kết thúc – nhưng không phải vì sự tử tế. Đó là vì Itachi đã đạt được mục đích: gửi lời cuối cùng.
Ngay khoảnh khắc Naruto còn chưa hoàn hồn, “Itachi” đã bước tới – Sharingan bốc đỏ rực, sát khí ngập trời.
“Katon – Hōsenka no Jutsu!” (Hỏa độn – Phượng Tiên Hỏa Thuật)
Từng quả cầu lửa nhỏ bay tứ tán như pháo hoa tử thần. Kakashi gập người tránh đòn, hét:
“Chia hướng! Ino, cảm ứng chakra! Sai, không chiến! Naruto, cận chiến!”
Naruto gật đầu, hai tay kết ấn, chakra bốc lên như gió xoáy.
“Kage Bunshin no Jutsu!”
(Ảnh phân thân chi thuật!)
Hai phân thân bật ra, mỗi cái lao một hướng, tạt lửa từ hai bên. “Itachi” vung kunai, đỡ gọn. Nhưng…
Soạt! Naruto đã dịch chuyển bằng Hiraishin, xuất hiện phía sau, tay phải xoáy mạnh:
“Rasengan!”
Bản sao Itachi quay đầu – Sharingan kịp bắt được chuyển động. Hắn nhảy lùi lại, vừa né vừa hét:
“Katon – Gōkakyū no Jutsu!!” (Hỏa độn – Hào Hỏa Cầu Thuật!)
Một quả cầu lửa khổng lồ phun ra từ miệng hắn. Naruto trượt người, gọi lớn:
“Hinata!!”
Hinata xuất hiện từ sườn trái, gót chân xoay, Byakugan sáng rực.
“Hakkeshō Kūshō!!”
(Bát Quái – Không Chưởng!!)
Một luồng khí chakra đẩy lùi quả cầu lửa, phá tan nó giữa không trung.
Kakashi cũng không đứng yên, anh kết ấn nhanh.
Doton – Doryūheki! (Thổ độn – Thổ Lưu Bích)
Một bức tường đất dựng lên che chắn.
Phía trên, Sai dùng mực vẽ rồng trên không:
“Chōjū Giga – Ryū!” (Siêu thú họa – Hắc Long Giáng Lâm!)
Một con rồng mực bay vút, quấn lấy “Itachi” khiến hắn phải nhảy lùi.
Naruto lúc này đã thiết lập ấn.
“Hiraishin – Dainishiki!!” (Phi Lôi Thần – Nhị Thức!!)
Cậu dịch chuyển tức thì tới kunai đánh dấu đang lơ lửng phía trên đầu kẻ địch – Rasengan bộc phát, đập thẳng từ trên xuống.
Cú đánh giáng trúng lưng “Itachi” – hắn ngã xuống đất, nằm bất động.
Cả đội giữ khoảng cách, nhưng cảm giác có gì đó… không ổn.
Kakashi bước tới, đúng lúc này “Itachi” có dị biến - lớp da của hắn rạn ra, bắt đầu rữa thành bùn.
Ino hoảng hốt: “…Không… đây không phải Uchiha Itachi…”
Dưới lớp mặt nạ là một khuôn mặt khác – một Jōnin Làng Cát.
Chiyo bước lên, ánh mắt tối sầm. “Là Tetsura, Jōnin của làng ta… đã mất liên lạc từ mấy ngày trước.”
Naruto nói với Kakashi: “Itachi đã bí mật trao đổi thông tin cho em trong lúc em bị dính Tsukuyomi. Hắn với Kisame không phải là chân thân, mà là sử dụng một loại nhẫn thuật tạo thế thân mà thôi.”
Kakashi giật mình, trầm giọng nói:
“Hóa ra chúng chỉ là thế thân, sử dụng chakra mô phỏng… Xem ra toàn bộ chúng ta bị dắt mũi, bị chúng cầm chân để có thời gian thực hiện kế hoạch.”
Chiyo đặt tay lên xác đồng tộc, mắt khẽ nhắm: “Xin lỗi… để ngươi chết như một công cụ.”
—-----------------
Rặng núi đá phía Đông, gần biên giới hang đá Akatsuki.
Đội Gai gồm Gai, Neji, Tenten và Lee đang di chuyển tốc độ cao. Đúng lúc đó, từ mặt suối khô phía trước, một cột nước phun thẳng lên, bắn tung bụi đá.
Một bóng người to lớn, lưng đeo thanh Samehada, mái tóc dựng ngược, làn da xám cá mập, bước ra từ giữa sương mù.
“Kisame Hoshigaki.”
Giọng hắn vang lên như cưa kéo trên đá: “Đã lâu không gặp… Maito Gai.”
Gai khựng lại. Nhíu mày. Nhìn từ đầu đến chân. Rồi nghiêng đầu thắc mắc.
“…Xin lỗi, ta quen ngươi à?”
Cả Neji và Tenten đều trợn mắt.
Kisame thì chết sững một khắc, mạch gân thái dương nhảy nhịp.
“Là ta! Ta – Kisame! Cái người mà ngươi đã từng đánh nhau tại Konoha!”
Gai vẫn không hiểu. “À… có thể… Nhưng mà, rất nhiều kẻ trông như cá mập bị ta đập rồi. Không nhớ hết được.”
Tenten thì thầm: “Gai-sensei không thay đổi chút nào…”
Neji thở dài: “Lại bắt đầu rồi.”
Không khí giữa đôi bên rơi vào im lặng đầy sát khí. Kisame vác Samehada lên vai, cười gằn:
“Thế thì để ta đập lại cho trí nhớ của ngươi thông suốt.”
Hắn kết ấn:
“Suiton – Bakusui Shōha!” (Thủy Độn – Bạo Thủy Xung Ba)
Dòng nước phun trào từ miệng hắn không dừng, bao phủ toàn bộ địa hình, khiến rừng đá giờ biến thành một chiến trường thủy vực.
“Địa hình của ta,” Kisame cười khàn, rút thanh Samehada. “Giờ các ngươi chỉ là cá bơi trong bể.”
Tenten phản ứng đầu tiên, lùi lại bám lên vách đá, mở cuộn trục lớn:
“Sōshōryū – Song Long Thập Vũ!”
Hai con rồng giấy lượn quanh thân nàng, từng loạt kunai, phi tiêu, chùy gai, rìu sắt được phóng ra theo vòng xoáy hình nón – xuyên thẳng qua làn nước, nhắm vào Kisame như mưa sắt.
“Ta không tin cá mập thích sắt.”
Kisame bật cười, dùng Samehada chắn đòn – từng lưỡi thép bị lưỡi kiếm nuốt gọn như đậu mềm. Khi một cây giáo xuyên đến gần cổ hắn, Kisame phóng ra luồng chakra:
“Chakra Nagashi – Samehada Kiba!” (Phóng điện chakra – Răng của Samehada)
Cây giáo nổ tung ngay giữa không trung.
Neji lướt nhẹ qua mặt nước – Byakugan mở to.
“Hắn có năm điểm sơ hở đang luân chuyển quanh trung đan điền… nhưng tốc độ chakra chuyển động quá nhanh.”
Neji lao tới, tay vươn thành kiếm mỏng:
“Hakke – Jūni Shō!” (Bát Quái – Mười Hai Chưởng!)
Tám chưởng đầu đánh vào huyệt ở ngực và sườn Kisame – tên cá mập lùi lại nửa bước. Nhưng sau đó…
Soạt! – Samehada đập xuống mặt nước, cuốn chakra từ tay Neji như nước rút xoáy cạn giếng.
“Hyūga à? Ta ghét vị chakra của các ngươi.” – Kisame tặc lưỡi.
Lee đã mở tới Tam Môn – thân thể đỏ hừng, vết máu rướm ra nơi mắt cá chân vì áp lực đè lên cơ thể:
“Hachimon Tonkō – Seimon, Shōmon, Keimon… Mở!!”
Thân ảnh cậu vút qua làn nước như mũi tên – luân phiên đổi góc, chuyển động hình zích zắc để áp sát.
“Konoha Senpū!” (Mộc Diệp Toàn Phong!)
Một cú đá xoáy đập thẳng vào vai Kisame. Nước bắn tung tóe. Kisame lùi một bước, nhưng lại xoay người:
“Suiton – Goshokuzame!” (Thủy Độn – Ngũ Thực Cá Mập)
Năm con cá mập chakra từ dưới nước phóng lên, bao vây Lee từ năm hướng.
“Cẩn thận!” – Neji hét lớn, nhưng không kịp.
Lee bị đánh bật về sau – phần bả vai tê dại do bị cắn rút chakra quá nhiều.
Tenten không còn đủ vũ khí hạng nặng. Neji không thể dùng Hồi Thiên khi chakra bị hút loạn. Lee kiệt sức, cạn lực.
Cả ba bị đẩy ra xa – trôi dạt trên mặt nước ảo hóa, chỉ còn thở gấp.
Kisame bước lên, tay siết thanh Samehada – đôi mắt không phải chỉ là hung bạo… mà là kẻ quen với chiến trường máu, không cần nói đạo lý.
“Tên mặc áo xanh lá kia… chỉ còn ngươi thôi.”
“Vết máu này... không lẫn đi đâu được.” – Pakkun đánh hơi sát một mảnh vải nhuốm màu nâu đỏ mà Ino đưa cho hắn. Mùi chakra nhân tạo, theo miêu tả của mọi người thì có lẽ là Sasori. Chúng đi về hướng Tây Bắc, cách đây một ngày đường nếu chúng ta đi ngay không ngừng nghỉ.”
Kakashi gật đầu: “Chúng ta tăng tốc.”
Tại một hang động xa xôi, ánh sáng xanh nhạt từ một bức tượng khổng lồ hình người phát ra mù mờ. Giữa không trung, một giọng nói trầm tĩnh nhưng vô cảm vang lên:
“Chúng đang tiến đến nhanh hơn ta dự kiến. Không thể để chúng làm gián đoạn nghi lễ phong ấn.”
Một tấm màn chakra mở ra. Hai bóng người xuất hiện trong ánh sáng tím mờ ảo – Itachi Uchiha, ánh mắt đỏ rực dưới tóc mái, và Kisame Hoshigaki, gã người cá với nụ cười như cưa sắt.
“Itachi, Kisame, cầm chân bọn chúng.”
Itachi nghiêng đầu: “Ngươi định dùng thuật phân thân biến hình?”
“Phải.” – Giọng nói kia đáp. “Các ngươi sẽ không ra trận trực tiếp, thay vào đó, điều khiển thế thân.”
Một vòng pháp trận xoáy đen mở ra. Hai bản sao, mang hình hài Itachi và Kisame, hóa thân từ nhẫn thuật cấp cao của Akatsuki, bắt đầu di chuyển qua mạng lưới dịch chuyển không gian bí ẩn.
Trên đường hành quân, hai đội gặp nhau: Đội Kakashi và Đội Gai (Gai, Neji, Lee, Tenten). Sau vài phút trao đổi nhanh, Kakashi quyết định:
“Chúng tôi lần theo dấu Sasori, đi trước tiếp cận hang đá. Đội Gai đi theo lối sườn Đông. Nếu kẻ địch có mai phục – chúng sẽ không thể kìm cả hai hướng.”
Gai vỗ vai Kakashi:
“Chúng ta sẽ đến khi cần. Nhưng nếu có kẻ ngáng đường ta, ta sẽ vượt qua bằng sức mạnh cơ bắp và… đam mê rực cháy!”
Tenten thở dài. Neji mặt lạnh. Lee… mắt sáng như mặt trời.
Khi cả hai đội vừa chia ra không xa, một làn khí âm lãnh quét qua rừng đá. Từ hai hướng khác nhau, Itachi xuất hiện trước Đội Kakashi, còn Kisame chặn đầu Đội Gai. Áo choàng Akatsuki lặng gió, đôi Mangekyou Sharingan đỏ rực xoay tròn.
Đội Kakashi dừng lại. Không ai lên tiếng.
Kakashi bước lên nửa bước, Sharingan hé mở, tay đặt nhẹ lên chuôi kunai.
Naruto ở bên cạnh đã đưa tay chạm vào chuôi kunai tam xoa, ánh mắt sắc lạnh.
“Là hắn, Uchiha Itachi.” – Naruto thì thầm.
Kakashi gật. “Không được chủ quan.”
Itachi chỉ nhìn. Naruto vô tình bắt lấy ánh mắt hắn – một tia sáng đỏ lóe lên.
“Tsukuyomi.”
Naruto giật mình – không còn trong rừng. Xung quanh cậu là một thế giới trắng đen, mặt đất như gương, bầu trời nứt toác như đá lạnh. Chỉ có một người đứng đối diện – chính là Itachi, nhưng không còn sát khí.
Naruto siết nắm đấm:
“Đây là…?”
Itachi nâng mắt: “Không có nhiều thời gian. Hãy nghe cho kỹ.”
Giọng nói lạnh lùng ấy không mang thù hận. Mà là tựa như một người đàn anh đang gấp gáp để gửi gắm điều gì đó.
Naruto lùi nửa bước, thủ thế. “Nếu ngươi muốn đánh…”
“Không.” – Itachi cắt lời. “Ta không đến để chiến đấu với ngươi. Vì đây là cơ hội duy nhất chúng ta có thể nói chuyện… mà không bị theo dõi. Một điều nữa, ta cùng Kisame hiện tại không phải chân thân, chúng ta dùng một loại nhẫn thuật do thủ lĩnh Akatsuki cung cấp, kẻ trước mặt mọi người chỉ là thế thân thôi.”
Naruto hơi giật mình, nhưng vẫn lạnh lùng nói:
“Vậy ngươi đưa ta vào đây để kể chuyện gì? Ngươi là người khiến Sasuke đi vào con đường tội lỗi phản bội. Cả làng này… từng nguyền rủa ngươi. Nhưng sự thật…”
Cậu bước lên nửa bước:
“Sự thật là ngươi không hề giết cả gia tộc… để họ không thể thực hiện âm mưu đảo chính. Ngươi chấp nhận đắm chìm và sống trong bóng tối, chết trong tiếng xấu. Theo hồ sơ ghi chép mà ta thu được, thực chất ngươi chỉ giết những shinobi có tư tưởng nổi loạn. Còn trẻ con, người già, và những kẻ khác là do Root hợp tác với gã Uchiha đeo mặt nạ kia giết, ta nói đúng chứ?”
Itachi thở dài, gật đầu. “Ngươi đã biết.”
Naruto nhìn chằm chằm vào người trước mặt:
“Sao không để Sasuke biết sớm hơn? Sao không tìm cách nói ra?”
Itachi im lặng.
“Một đứa trẻ nếu biết sự thật quá sớm, sẽ tự thiêu mình vì lửa hận. Ta chọn làm ngọn gió thổi vào ngọn lửa đó… để nó lớn lên đủ mạnh, rồi khi tàn, mới để nó biết: đó không phải lửa hận… mà là lửa hi sinh.”
Naruto nheo mắt – không phải đau buồn, mà là sự bực bội dâng lên như thủy triều.
“Ngươi nói như thể ngươi có quyền điều khiển ngọn lửa ấy sẽ đi về đâu.”
Cậu siết nắm đấm:
“Nhưng ngươi không biết được khi thổi gió vào ngọn lửa hận, nó sẽ lớn tới mức nào. Sẽ có lúc nó không chỉ thiêu rụi ngươi, mà còn thiêu luôn cả chính người anh muốn bảo vệ.”
Ánh mắt Naruto lúc này sắc như dao:
“Ngươi lấy tình yêu để che giấu tội lỗi, nhưng không ai sống nổi dưới cái bóng của một ‘kế hoạch cao cả’. Sasuke không cần một người anh trai lùi vào bóng tối để đẩy cậu ấy về phía thù hận. Hắn ta cần một người dám ở lại… dù là để bị ghét.”
Itachi không đáp. Một cơn gió lạnh thoảng qua ảo cảnh – tưởng như không tồn tại, nhưng lại làm lay động cả lòng người.
“…Ta sẽ kéo Sasuke trở lại. Nhưng không phải vì lời hứa với ngươi. Mà vì ta tin rằng bạn bè… là thứ đáng để đấu đến cùng. Tuy nhiên, nếu hắn vẫn khăng khăng cố chấp, cứng đầu không chịu nghe lý lẽ… ta sẽ không nương tay với bất kỳ ai làm tổn hại tới Konoha.”
Naruto chém đinh chặt sắt nói.
Itachi đứng im lặng trước những lời chỉ trích của Naruto. Hắn không thể chống chế, không hề phản bác. Chỉ có một cái nhìn sâu thẳm – như kẻ đã sống cả đời trong tội lỗi, mà giờ đây chỉ còn biết trao gửi hy vọng vào người khác.
“…Có lẽ ngươi nói đúng.” – Itachi nhẹ giọng nói. “Tình yêu của ta… đã bị bóp méo bởi bổn phận. Ta cứ nghĩ, giữ Sasuke trong bóng tối một mình là điều tốt nhất. Nhưng ta đã sai.”
Naruto bước đến gần.
“Ngươi không sai vì đã yêu thương. Ngươi chỉ sai vì đã chọn tin rằng thù hận sẽ tạo nên sức mạnh bền vững.”
Một thoáng im lặng.
Itachi nhìn thẳng vào cậu – lần đầu tiên, đôi mắt không lạnh như băng nữa, mà mang một tia dịu nhẹ, như một người anh đang nhìn đứa em trai của chính mình.
“…Dù lựa chọn của ngươi là gì… ta tin, Sasuke… sẽ tìm được con đường. Cảm ơn vì đã hứa giúp ta, Naruto.”
Thế giới trắng đen bắt đầu tan rã như mảnh gương. Thân ảnh Itachi nhạt dần, hòa vào hư không.
Naruto mở choàng mắt. Tsukuyomi đã kết thúc – nhưng không phải vì sự tử tế. Đó là vì Itachi đã đạt được mục đích: gửi lời cuối cùng.
Ngay khoảnh khắc Naruto còn chưa hoàn hồn, “Itachi” đã bước tới – Sharingan bốc đỏ rực, sát khí ngập trời.
“Katon – Hōsenka no Jutsu!” (Hỏa độn – Phượng Tiên Hỏa Thuật)
Từng quả cầu lửa nhỏ bay tứ tán như pháo hoa tử thần. Kakashi gập người tránh đòn, hét:
“Chia hướng! Ino, cảm ứng chakra! Sai, không chiến! Naruto, cận chiến!”
Naruto gật đầu, hai tay kết ấn, chakra bốc lên như gió xoáy.
“Kage Bunshin no Jutsu!”
(Ảnh phân thân chi thuật!)
Hai phân thân bật ra, mỗi cái lao một hướng, tạt lửa từ hai bên. “Itachi” vung kunai, đỡ gọn. Nhưng…
Soạt! Naruto đã dịch chuyển bằng Hiraishin, xuất hiện phía sau, tay phải xoáy mạnh:
“Rasengan!”
Bản sao Itachi quay đầu – Sharingan kịp bắt được chuyển động. Hắn nhảy lùi lại, vừa né vừa hét:
“Katon – Gōkakyū no Jutsu!!” (Hỏa độn – Hào Hỏa Cầu Thuật!)
Một quả cầu lửa khổng lồ phun ra từ miệng hắn. Naruto trượt người, gọi lớn:
“Hinata!!”
Hinata xuất hiện từ sườn trái, gót chân xoay, Byakugan sáng rực.
“Hakkeshō Kūshō!!”
(Bát Quái – Không Chưởng!!)
Một luồng khí chakra đẩy lùi quả cầu lửa, phá tan nó giữa không trung.
Kakashi cũng không đứng yên, anh kết ấn nhanh.
Doton – Doryūheki! (Thổ độn – Thổ Lưu Bích)
Một bức tường đất dựng lên che chắn.
Phía trên, Sai dùng mực vẽ rồng trên không:
“Chōjū Giga – Ryū!” (Siêu thú họa – Hắc Long Giáng Lâm!)
Một con rồng mực bay vút, quấn lấy “Itachi” khiến hắn phải nhảy lùi.
Naruto lúc này đã thiết lập ấn.
“Hiraishin – Dainishiki!!” (Phi Lôi Thần – Nhị Thức!!)
Cậu dịch chuyển tức thì tới kunai đánh dấu đang lơ lửng phía trên đầu kẻ địch – Rasengan bộc phát, đập thẳng từ trên xuống.
Cú đánh giáng trúng lưng “Itachi” – hắn ngã xuống đất, nằm bất động.
Cả đội giữ khoảng cách, nhưng cảm giác có gì đó… không ổn.
Kakashi bước tới, đúng lúc này “Itachi” có dị biến - lớp da của hắn rạn ra, bắt đầu rữa thành bùn.
Ino hoảng hốt: “…Không… đây không phải Uchiha Itachi…”
Dưới lớp mặt nạ là một khuôn mặt khác – một Jōnin Làng Cát.
Chiyo bước lên, ánh mắt tối sầm. “Là Tetsura, Jōnin của làng ta… đã mất liên lạc từ mấy ngày trước.”
Naruto nói với Kakashi: “Itachi đã bí mật trao đổi thông tin cho em trong lúc em bị dính Tsukuyomi. Hắn với Kisame không phải là chân thân, mà là sử dụng một loại nhẫn thuật tạo thế thân mà thôi.”
Kakashi giật mình, trầm giọng nói:
“Hóa ra chúng chỉ là thế thân, sử dụng chakra mô phỏng… Xem ra toàn bộ chúng ta bị dắt mũi, bị chúng cầm chân để có thời gian thực hiện kế hoạch.”
Chiyo đặt tay lên xác đồng tộc, mắt khẽ nhắm: “Xin lỗi… để ngươi chết như một công cụ.”
—-----------------
Rặng núi đá phía Đông, gần biên giới hang đá Akatsuki.
Đội Gai gồm Gai, Neji, Tenten và Lee đang di chuyển tốc độ cao. Đúng lúc đó, từ mặt suối khô phía trước, một cột nước phun thẳng lên, bắn tung bụi đá.
Một bóng người to lớn, lưng đeo thanh Samehada, mái tóc dựng ngược, làn da xám cá mập, bước ra từ giữa sương mù.
“Kisame Hoshigaki.”
Giọng hắn vang lên như cưa kéo trên đá: “Đã lâu không gặp… Maito Gai.”
Gai khựng lại. Nhíu mày. Nhìn từ đầu đến chân. Rồi nghiêng đầu thắc mắc.
“…Xin lỗi, ta quen ngươi à?”
Cả Neji và Tenten đều trợn mắt.
Kisame thì chết sững một khắc, mạch gân thái dương nhảy nhịp.
“Là ta! Ta – Kisame! Cái người mà ngươi đã từng đánh nhau tại Konoha!”
Gai vẫn không hiểu. “À… có thể… Nhưng mà, rất nhiều kẻ trông như cá mập bị ta đập rồi. Không nhớ hết được.”
Tenten thì thầm: “Gai-sensei không thay đổi chút nào…”
Neji thở dài: “Lại bắt đầu rồi.”
Không khí giữa đôi bên rơi vào im lặng đầy sát khí. Kisame vác Samehada lên vai, cười gằn:
“Thế thì để ta đập lại cho trí nhớ của ngươi thông suốt.”
Hắn kết ấn:
“Suiton – Bakusui Shōha!” (Thủy Độn – Bạo Thủy Xung Ba)
Dòng nước phun trào từ miệng hắn không dừng, bao phủ toàn bộ địa hình, khiến rừng đá giờ biến thành một chiến trường thủy vực.
“Địa hình của ta,” Kisame cười khàn, rút thanh Samehada. “Giờ các ngươi chỉ là cá bơi trong bể.”
Tenten phản ứng đầu tiên, lùi lại bám lên vách đá, mở cuộn trục lớn:
“Sōshōryū – Song Long Thập Vũ!”
Hai con rồng giấy lượn quanh thân nàng, từng loạt kunai, phi tiêu, chùy gai, rìu sắt được phóng ra theo vòng xoáy hình nón – xuyên thẳng qua làn nước, nhắm vào Kisame như mưa sắt.
“Ta không tin cá mập thích sắt.”
Kisame bật cười, dùng Samehada chắn đòn – từng lưỡi thép bị lưỡi kiếm nuốt gọn như đậu mềm. Khi một cây giáo xuyên đến gần cổ hắn, Kisame phóng ra luồng chakra:
“Chakra Nagashi – Samehada Kiba!” (Phóng điện chakra – Răng của Samehada)
Cây giáo nổ tung ngay giữa không trung.
Neji lướt nhẹ qua mặt nước – Byakugan mở to.
“Hắn có năm điểm sơ hở đang luân chuyển quanh trung đan điền… nhưng tốc độ chakra chuyển động quá nhanh.”
Neji lao tới, tay vươn thành kiếm mỏng:
“Hakke – Jūni Shō!” (Bát Quái – Mười Hai Chưởng!)
Tám chưởng đầu đánh vào huyệt ở ngực và sườn Kisame – tên cá mập lùi lại nửa bước. Nhưng sau đó…
Soạt! – Samehada đập xuống mặt nước, cuốn chakra từ tay Neji như nước rút xoáy cạn giếng.
“Hyūga à? Ta ghét vị chakra của các ngươi.” – Kisame tặc lưỡi.
Lee đã mở tới Tam Môn – thân thể đỏ hừng, vết máu rướm ra nơi mắt cá chân vì áp lực đè lên cơ thể:
“Hachimon Tonkō – Seimon, Shōmon, Keimon… Mở!!”
Thân ảnh cậu vút qua làn nước như mũi tên – luân phiên đổi góc, chuyển động hình zích zắc để áp sát.
“Konoha Senpū!” (Mộc Diệp Toàn Phong!)
Một cú đá xoáy đập thẳng vào vai Kisame. Nước bắn tung tóe. Kisame lùi một bước, nhưng lại xoay người:
“Suiton – Goshokuzame!” (Thủy Độn – Ngũ Thực Cá Mập)
Năm con cá mập chakra từ dưới nước phóng lên, bao vây Lee từ năm hướng.
“Cẩn thận!” – Neji hét lớn, nhưng không kịp.
Lee bị đánh bật về sau – phần bả vai tê dại do bị cắn rút chakra quá nhiều.
Tenten không còn đủ vũ khí hạng nặng. Neji không thể dùng Hồi Thiên khi chakra bị hút loạn. Lee kiệt sức, cạn lực.
Cả ba bị đẩy ra xa – trôi dạt trên mặt nước ảo hóa, chỉ còn thở gấp.
Kisame bước lên, tay siết thanh Samehada – đôi mắt không phải chỉ là hung bạo… mà là kẻ quen với chiến trường máu, không cần nói đạo lý.
“Tên mặc áo xanh lá kia… chỉ còn ngươi thôi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương