Chương 99:

Sau khi muội muội hiến tế, Phó Tiêu Nhiên đã suy sụp một thời gian.

Nhưng khi nỗi đau ban đầu qua đi, hắn bình tĩnh và lý trí hơn trước rất nhiều.

Hắn nhìn Thẩm Nam Âm, từng chữ từng chữ nói: "Những chuyện khác ta đều không hỏi đến, ta chỉ muốn biết, trước khi Tinh Hoa tạm biệt ngươi, nàng có vui vẻ không?"

Thẩm Nam Âm quay lưng về phía Trình Tuyết Ý, nàng không nhìn thấy biểu tình của hắn, chỉ nghe hắn chậm rãi trả lời: "Thánh nữ rất vui vẻ."

“Vậy là đủ rồi."

Bất kể lý do vì sao muội muội làm vậy, nàng có thể trở về hay không, Phó Tiêu Nhiên đều phải chấp nhận.

Dù sao cũng phải sống thật tốt, nếu không sẽ phụ lòng Tinh Hoa.

Hắn xoay người rời đi, nhưng chưa đi được bao xa lại thấy Trình Tuyết Ý đang đứng đó.

Trình Tuyết Ý không để ý đến hắn, coi như không nhìn thấy.

Phó Tiêu Nhiên hơi dừng lại, dường như muốn nói gì đó với nàng, nhưng Thẩm Nam Âm đến nên lại thôi.

Hắn chào tạm biệt Trình Tuyết Ý, nhìn nàng và Thẩm Nam Âm sóng vai rời đi, thân thiết như sư huynh muội, hắn bỗng nhiên cười tự giễu.

"Đại sư huynh đã khỏe hơn chút nào chưa?" Trình Tuyết Ý vừa đi vừa hỏi.

Thẩm Nam Âm đưa tay cho nàng: "Muội xem thử."

Trình Tuyết Ý nắm lấy tay hắn, vu.ốt ve mạch môn, nói là xem xét thân thể, nhưng lại giống như đang chiếm tiện nghi.

Thẩm Nam Âm thấy hơi ngứa nhưng cố gắng nhịn, đợi nàng buông tay, hắn mới rụt tay vào trong áo, lại dùng tay kia xoa xoa chỗ vừa bị nàng vu.ốt ve.

"Khá hơn nhiều rồi, nhưng vẫn còn hơi thiếu khí huyết, gần đây huynh không nên vận dụng linh lực."

Lời chẩn đoán của Trình Tuyết Ý giống với Tô trưởng lão, Thẩm Nam Âm nói: "Tô trưởng lão cũng nói vậy."

Nếu nàng không học kiếm mà đi làm y tu, chắc chắn thành tựu cũng sẽ rất cao.

Trình Tuyết Ý cười cười không nói, trông không có tinh thần lắm..

Thẩm Nam Âm đi theo nàng vài bước, nói: "Để ta ngự kiếm, muội dựa vào ta ngủ một lát, đến Tàng Kiếm Các ta sẽ gọi muội."

Trình Tuyết Ý liếc hắn: "Vừa mới nói huynh không được vận dụng linh lực mà."

"Chuyện này không tính." Thẩm Nam Âm nói: “Hồng Trần Kiếm có linh, không cần ta điều khiển cũng có thể đưa chúng ta đến nơi."

"Ý huynh là, thanh kiếm này đã sinh ra kiếm linh?"

Trình Tuyết Ý nắm bắt được điểm trọng yếu, trong lòng không khỏi trầm xuống.

Nếu kiếm của hắn đã sinh ra kiếm linh, khi đoạt Bạch Trạch Đồ sẽ rất phiền phức. Thẩm Nam Âm cưỡng ép mở trận pháp đuổi tà cho nàng khiến tình trạng cơ thể hắn rơi vào trạng thái suy nhược nghiêm trọng, sau khi nàng giải trừ tất cả phong ấn linh lực, nàng tin mình có thể khống chế được hắn.

Nhưng nếu thêm một kiếm linh nữa thì khó nói.

"Đại sư huynh, ta có thể mượn kiếm của huynh dùng thử không?"

Trình Tuyết Ý nói vậy, nhưng không nghĩ sẽ được đồng ý, kiếm của kiếm tu vô cùng quan trọng, tuyệt đối không cho người ngoài mượn dùng, dù là đạo lữ thân thiết cũng không được.

Nàng vốn nghĩ, Thẩm Nam Âm cho nàng xem một chút cũng được, đang định nói tiếp thì thấy hắn đưa kiếm cho nàng.

Trình Tuyết Ý sững người nhìn hắn, lại nghe hắn nói: "Xem xong thì phải nghỉ ngơi cho tốt. Muội đã thức cả đêm, một lát nữa dựa vào ta ngủ một giấc mới có tinh thần để đối mặt với khảo nghiệm của Tàng Kiếm Các."

Việc tìm kiếm, đặc biệt là tìm kiếm tiên kiếm, danh kiếm trong Tàng Kiếm Các đều phải trải qua khảo nghiệm rất khó khăn.

Nếu không được kiếm thừa nhận, cho dù có lệnh bài cũng phải tay trắng ra về.

Mí mắt Trình Tuyết Ý giật giật, nàng run rẩy đưa tay ra.

Hồng Trần Kiếm không giống Vô Phương của Lục Bỉnh Linh.

Đây là tiên kiếm của Càn Thiên Tông, là tiên kiếm thực sự từng có liên hệ mật thiết với các vị đại năng phi thăng, nếu nó có kiếm linh, liệu khi tiếp xúc gần có bị bài xích không? Còn thân phận của nàng có bị nhìn thấu khi sử dụng nó không? Sau khi suy nghĩ rất lâu, nàng vẫn quyết định từ bỏ.

Trong những việc quan trọng, không thể có bất kỳ sai lầm nào.

"Thôi vậy, canh giờ không còn sớm, chúng ta nên đi thôi."

Trình Tuyết Ý ngáp một cái thật to, nước mắt rưng rưng, trông có vẻ rất mệt mỏi.

Thẩm Nam Âm không hề nghi ngờ, hắn xoay tay biến kiếm thành lớn rồi đưa tay về phía nàng: "Đến đây."

Trình Tuyết Ý nhìn mũi kiếm dưới chân, khoảng cách này sẽ không bị phát hiện vấn đề, nhưng nếu thực sự dùng thì khó nói.

Nàng bước lên trên, nhắm mắt dựa vào lòng Thẩm Nam Âm, để hắn ôm nàng rời đi.

Tầm mắt tối đen, phía sau là vòng tay ấm áp, Trình Tuyết Ý tập trung cảm nhận kiếm linh, rất nhanh đã cảm nhận được một cỗ linh lực dời non lấp biển.

Không ổn rồi.

Không thể để Hồng Trần Kiếm phá hỏng kế hoạch của nàng.

Khi hành động, phải đảm bảo Thẩm Nam Âm để bản mạng kiếm ở nơi khác.

May là hắn đã nói trước.

Trình Tuyết Ý thở phào nhẹ nhõm, nàng xoay người ôm eo hắn, hôn lên cái cằm nhẵn mịn kia.

Thẩm Nam Âm khựng lại, hỏi: "Sao vậy?"

"Không có gì." Nàng nhắm mắt dựa vào lòng hắn, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt quen thuộc, nhẹ giọng nói: "Đại sư huynh."

"Hửm?"

"Vòng tay của huynh thật ấm áp." Nàng lẩm bẩm: “Đại sư huynh, ta thích cảm giác được ở bên huynh."

Ân oán tình thù, sinh tử triền miên.

Cho dù cuối cùng trở thành người dưng, hay tiếp tục đối đầu sinh tử.

Ít nhất khoảnh khắc này, hắn thật ấm áp, khiến nàng cảm thấy vô cùng an toàn, không nhịn được mà muốn nói những lời tâm tình với hắn.



Tàng Kiếm Các được xây dựng ở Minh Nguyệt hồ, cách Càn Thiên Tông khoảng một ngày đường.

Trên đường đi, linh khí mờ ảo, sương mù dày đặc, Tàng Kiếm Các cao ngất cổ kính, được canh phòng nghiêm ngặt.

Khi mới ra khỏi Phệ Tâm Cốc, Trình Tuyết Ý đã đến Minh Nguyệt hồ dạo chơi, ngây thơ nghĩ có thể lấy được mẫu kiếm trước khi phong ấn linh lực.

Đáng tiếc, khi nhìn thấy nhóm thủ vệ sâm nghiêm kia, nàng biết dù có vào được cũng sẽ gây ra sóng gió lớn, dù sao đó cũng là Tàng Kiếm Các chí cao vô thượng của tu chân giới, trước khi làm bất cứ điều gì, vẫn không nên hành động thiếu suy nghĩ.

Bây giờ có cơ hội đường hoàng tiến vào, Trình Tuyết Ý đương nhiên không vội vàng.

"Đại sư huynh, phía trước hình như có một thị trấn?"

Nàng dụi mắt dựa vào người Thẩm Nam Âm rồi chỉ vào một khu dân cư dưới đám mây trắng.

Thẩm Nam Âm liếc nhìn: "Gần Minh Nguyệt hồ có không ít thị trấn của tu sĩ, đều bán các loại mũi kiếm, binh khí."

Nhờ chút linh quang của Tàng Kiếm Các Minh Nguyệt hồ, binh khí có thể bán được giá cao, kiếm tu cũng kiếm được không ít.

Trình Tuyết Ý lắc lắc cánh tay hắn, nói: "Thời gian còn sớm, chúng ta xuống đó xem một chút đi, không cần vội đi lấy kiếm."

Là một kiếm tu, sao có thể không vội tìm bản mạng kiếm của mình?

Thẩm Nam Âm do dự một chút, cuối cùng vẫn ngự kiếm xuống dưới như yêu cầu của nàng.

Lần này ra ngoài là để tìm kiếm cho nàng, nàng không vội đi, có lẽ là gần quê hương nên xúc động, chi bằng làm chút chuyện khác giúp nàng bình ổn tâm tình.

"Đi dạo cũng tốt."

Hắn tìm một nơi vắng vẻ đáp xuống, nắm tay nàng, ôn nhu nói: "Hiếm khi ra ngoài một lần, muội muốn đi đâu dạo chơi cũng được."

Trình Tuyết Ý cụp mắt nhìn bàn tay bị hắn nắm chặt, Thẩm Nam Âm hơi do dự, nhưng vẫn kiên trì nắm tay nàng.

“Ở đây không có ai quen biết chúng ta, dắt tay cũng sẽ không bị người ta phát hiện ra điều gì."

Trình Tuyết Ý khẽ mím môi, cười nhạt, mặc cho hắn nắm tay: "Đến nước này rồi, có bị người ta nhìn thấy cũng không sao."

Dù sao chuyện hắn làm mất bảo vật Bạch Trạch Đồ cũng sắp bị mọi người biết, còn có gì không thể để người khác biết nữa chứ.

"Đại sư huynh, kia là gì vậy?"

Ra khỏi con hẻm nhỏ, xung quanh lập tức náo nhiệt hẳn lên, Trình Tuyết Ý nhìn thấy một gian hàng nhỏ bày rất nhiều tượng đất sét có hoa văn, hình như còn nặn theo hình người, trông rất ngây ngô, mộc mạc, có không ít người đang xếp hàng.

"Là Ma Hát Nhạc." Thẩm Nam Âm khựng lại một chút rồi nói: “Trùng hợp thật, hôm nay là Thất Tịch."

Thất Tịch ở nhân gian có rất nhiều trò chơi thú vị, ở tu giới cũng vậy.

Mặc dù nơi này phần lớn là các cửa hàng bán binh khí, nhưng cũng có một vài quầy hàng nhỏ bày bán đồ vật ứng với ngày lễ.

Vì còn sớm, những người bán hoa đăng vẫn chưa bày hàng, chỉ có vài hộ bày ra một ít hoa đăng đơn giản.

Trình Tuyết Ý vốn cũng không thích hoa đăng, nàng thích những tượng đất sét này hơn.

"Đại sư huynh, lấy tiền đây."

Nàng chìa tay ra vô cùng tự nhiên đòi tiền Thẩm Nam Âm.

Thẩm Nam Âm nhanh chóng đưa tiền, hỏi nàng: "Muội muốn mua? Để ta đi xếp hàng."

"Xếp hàng phiền phức lắm, lại còn phải chờ lâu nữa." Trình Tuyết Ý cầm linh thạch nhanh chóng chen vào, bắt đầu làm công việc phân phát tiền tài: “Mọi người tránh đường."

Linh thạch thượng phẩm được rải ra, mọi người đương nhiên vui vẻ nhường đường.

Trình Tuyết Ý kéo Thẩm Nam Âm đi đến phía trước, hào hứng bảo chủ quán nặn cho hai người một cặp tượng đất sét.

Ánh mắt mọi người dò xét hai người bọn họ, quả thật là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp, cho dù là nữ tu rải tiền hay nam tu đưa tiền, chỉ cần nhìn khí chất cũng biết không phải người thường.

Khí chất của nam tu kia càng thêm phi phàm, có lẽ vì vậy nên bọn họ mới không dám lên tiếng khi thấy hai người chen hàng, nhưng người ta đã muốn đưa tiền, lại còn đưa nhiều như vậy, cũng không thể bắt bẻ gì được, xem ra đều là người của danh môn chính phái.

Chủ quán nặn Ma Hát Nhạc là tán tu chưa đến Trúc Cơ, không làm được việc gì to tát, nhưng nặn tượng đất sét thì hoàn toàn đủ khả năng.

Trình Tuyết Ý chống cằm hoa mắt nhìn động tác thuần thục của đối phương.

Thẩm Nam Âm thấy nàng chăm chú nhìn, không khỏi nhỏ giọng hỏi: "Sư muội chưa từng thấy sao?" 

 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện