Cái gì? Mọi người nhất thời kinh ngạc, ánh mắt từ hâm mộ biến thành trào phúng.

“Tôi còn tưởng là cậu ấm của gia tộc lớn nào, thì ra chỉ là hạng phế vật thất nghiệp!”

“Đúng thế, thuê được xe sang thì cho rằng mình là người giàu à? Thật nực cười!”

Nghe tiếng trào phúng của mọi người, Hà Sâm luôn coi trọng thể diện lập tức tái mặt, chỉ vào Hà Tố Nghi gầm lên: “Đây là người đàn ông con chờ năm năm? Một thằng phế vật không có việc làm? Hà Tố Nghi, rốt cuộc con nghĩ gì vậy hả? Năm năm qua, ba giới thiệu cho con bao nhiêu người, họ không chê con dẫn theo một đứa con riêng, chỉ cần con gật đầu thì có thể sống không cần lo ăn lo mặc! Vậy mà con thà chịu khổ năm năm chỉ vì chờ một thằng phế vật như vậy?!”

Hà Sâm không chỉ cảm thấy mất mặt mà còn thất vọng và thương tiếc con gái: Mặc dù Hà Tố Nghỉ khiến ông ta bị sỉ nhục, nhưng cô vẫn là con gái của ông ta. Ông ta cũng mong con gái mình sống sung túc cả đời, nhưng Diệp Phùng nhìn kiểu gì cũng không giống người có thể mang lại hạnh phúc cho con gái mình! Đứng từ góc độ của một người cha, không có vật chất bảo đảm thì lấy đâu ra tư cách bàn chuyện tình yêu?

“Con đúng là làm mất hết thể hiện của nhà họ Hài”

Hà Tố Nghi thất vọng nhìn cha mình. Cô căn môi, ôm chặt Thi Nguyệt, cười đau khổ: “Được, con mất mặt! Từ nhỏ đến lớn, ba đã quan tâm con được gì chưa?!” Sau đó cô tuyệt vọng lắc đầu: “Diệp Phùng, chúng ta đi thôi.”

Diệp Phùng bỗng nắm tay cô, nở nụ cười: “Đi ư? Tại sao lại phải đi? Nơi này vốn là nhà em! Mọi thứ ở đây vốn nên thuộc về em! Chứ không phải là thuộc về người ngoài không chút liên can!”

Hai chữ “người ngoài” khiến sắc mặt Điền Vân và Hà Tố Di thay đổi. Hà Tố Di trào phúng nói: “Đúng là to mồm. Hèn chỉ anh biết mất năm năm, đột nhiên xuất hiện trước mặt Hà Tố Nghi, xem ra là thứ nghèo kiết xác nhà anh muốn mượn Hà Tố Nghỉ để mưu toan tài sản nhà họ Hài”

Nghe vậy, mọi người nhất thời cả kinh.

Nhưng nghĩ kỹ lại thì rất có khả năng, một thằng nghèo chẳng có gì, biến mất năm năm rồi đột nhiên xuất hiện, nếu không phải mưu đồ tài sản nhà họ Hà thì còn muốn gì?

“Hừ! Vọng tưởng!” Hà Sâm phất tay, sắc mặt tái mét: “Tôi sẽ không bao giờ cho phép con gái tôi gả cho loại người nghèo kiết xác như cậu!”

Hà Tố Nghi cũng giận dõi nhìn ông ta: “Con muốn gả cho ai, ba không có tư cách can thiệp.”

“Hừ! Chỉ cần ba vẫn là ba con thì có quyền lợi này! Một tên nghèo kiết xác không có trách nhiệm như vậy sẽ không cho thể con hạnh phúc!”

Diệp Phùng không giận mà chỉ mỉm cười: “Sao ông biết tôi không thể cho Tố Nghi hạnh phúc?”

Đúng lúc này, Hà Tố Di lên tiếng: “Bởi vì bạn trai tôi là cậu ấm nhà giàu đến từ thủ đô, tài sản hàng chục tỷ. Thân là chị gái tôi, sao có thể gả cho người kém hơn chứ?” Nghe như lấy lòng, nhưng giọng điệu tràn ngập trào phúng.

Cô ta vừa dứt lời thì một giọng nói to rõ vang lên: “Giờ lành đã đến, nhà họ Hà nhận quà tặng!”

Vừa dứt lời, từng người nối đuôi nhau đi vào nhà họ Hà. Mỗi người đều bưng một cái khay trên tay, trên khay che vải đỏ, sau đó một người đàn ông trung niên bước lên trước, vén tấm vải đỏ đầu tiên.

“Một trăm thỏi vàng!”

Dưới ánh nắng chiếu rọi, hoàng kim rực rỡ ánh sáng chói mù mắt mọi người. Kế tiếp là từng miếng vải đỏ được mở lên theo thứ tự.

“Một căn biệt thự một ngàn mét vuông ở thủ đô!”

“Một chiếc siêu xe đặc biệt trên toàn cầu!”

“Ba viên Dạ Minh Châu Nam Hải!”

Từng món quà giá trên trời thách thức trái tim của mọi người. Những thứ này phải trị giá bao nhiêu tiền chứ?

Hà Sâm run rẩy hỏi: “Thưa anh, những thứ này là sao vậy?”

Người đàn ông cung kính nói: “Theo mệnh lệnh của chủ nhân tôi, đến nhà họ Hà hỏi cưới.”

Ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng đổ dồn lên người Hà Tố Di. Vô số ánh mắt hâm mộ khiến sắc mặt Hà Tố Di trở nên đỏ ửng.

“Tố Di, bạn trai em đối xử với em tốt quái”

“Đúng thế, sính lễ đắt đỏ thế này, đúng là hâm mộ em chết mất!”

Tiếng thán phục của mọi người khiến Hà Tố Di hếch cao cằm, sau đó khinh thường nhìn Hà Tố Nghi và Diệp Phùng, trào phúng nói: “Thấy gì chưa? Đây là sính lễ của bạn trai tôi!

Còn anh thì sao? Bất cứ một thứ gì trong này, anh có lấy ra được không?”

Ngay khi mọi người đang cho rằng họ sẽ xấu hổ thì Diệp Phùng bỗng nở nụ cười: “Cô dám chắc mấy thứ này là cho cô sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện