Hà Tố Nghi lạnh lùng nhìn cô em gái cùng cha khác mẹ này: “Tôi tới thăm ba.”

Hà Tố Di bước lên trước, sắc mặt âm trầm: “Ba ư? Nơi này không có ba của chị! Hà Tố Nghi, chị chính là một con chó hoang bị muôn người phỉ nhổ, không nhà để về, bây giờ có tư cách nào bước vào cửa nhà họ Hà?”

“Mẹ, con sợi” Thấy vẻ mặt dữ tợn của Hà Tố Di, Thi Nguyệt hoảng sợ chui vào lòng Thi Nhân.

“Ái chà, đây chính là đứa con hoang của chị đúng không? Chậc chậc, nhìn khuôn mặt này mà xem, trưởng thành chắc chắn cũng là loại kỹ nữ ngàn người cưỡi vạn người ngủ như mẹ nói”

“Hà Tố Di! Cô câm mồm lại!” Hà Tố Nghi nhất thời phân nộ đẩy Hà Tố Di. Cô có thể chịu đựng sỉ nhục, nhưng không cho phép bất cứ kẻ nào mắng chửi con gái mình.

Hà Tố Di lùi lại một bước, đột nhiên con mắt quay tròn, kêu la ngã xuống đất. Thấy vậy, mọi người nhanh chân bước lên.

“Tố Di, cháu sao vậy?”

“Tố Di, cháu không sao chứ?”

Hà Tố Di lập tức ra vẻ thanh thuần đáng thương, ánh mắt còn lấp lóe nước mắt: “Chị, bao lâu nay chị không về nhà, em thật sự rất nhớ chị. Em biết từ nhỏ chị đã không thích em, nhưng em chỉ muốn ôm cháu gái một chút thôi mà. Cho dù chị không muốn thì cũng đừng đối xử với em như vậy chứ! Chân em đau quá, hu hu hul”

Thấy vẻ mặt đáng thương của cô ta, một đám người nhất thời nổi giận: “Hà Tố Nghi, cô muốn làm gì hả? Không biết hôm nay Tố Di mới là nhân vật chính sao?”

“Tố Di còn chưa ghét bỏ cô làm chuyện mất mặt như vậy, cô còn dám kiêu ngạo sao?

Cô tưởng mình còn là thiên kim tiểu thư của nhà họ Hà sao?”

Đối mặt với lời chỉ trích của mọi người, sắc mặt Hà Tố Nghi tái nhợt: “Tôi… Tôi không làm gì hết! Tôi chỉ đẩy nhẹ cô ta một chút…”

“Đẩy nhẹ mà Tố Nghỉ có thể ngã sao?”

“Hà Tố Nghi, cô đúng là loại người độc ác!”

Lúc này, lời giải thích trở nên bất lực. Hà Tố Nghi sung sướng thầm nghĩ, Hà Tố Nghi, cả đời này chị chỉ xứng đáng làm đồ chơi bị mọi người làm nhục mà thôi!

“Chuyện gì vậy?” Lúc này, một giọng nói uy nghiêm vang lên, cha của Hà Tố Nghi, Hà Sâm cùng mẹ kế Điền Vân cùng đi tới. Mọi người bảy mồm tám lưỡi kể lại chuyện vừa rồi. Hà Sâm trừng đứa con gái năm năm không gặp này: “Xin lỗi em gái con!”

Hà Tố Nghi thấy cha mình không hề hỏi nguyên do mà đổi lỗi cho mình, trái tim bỗng đau nhói, vành mắt đỏ hoe, bướng bỉnh nói: “Con không sai, tại sao phải xin lỗi?!”

Điền Vân cũng đỡ Hà Tố Di, khuyên nhủ: “Được rồi, đã lâu Tố Nghi không về nhà, ông đừng giận nữa. Hơn nữa Tố Nghỉ cũng chỉ cảm thấy không công bằng nên mới xúc động đẩy Tố Di một chút, ông đừng trách con bé.”

Mặc dù chỉ toàn nói lời hay, nhưng ý tứ lại vô cùng thâm độc.

Quả nhiên vừa nghe vậy, Hà Sâm càng tức giận hơn: “Nói xin lỗi cho bai”

Hà Tố Nghi bướng bỉnh ngẩng đầu lên: “Không!

“Đồ vô liêm sỉ!” Hà Sâm giơ tay lên muốn đánh xuống, đúng lúc này một bàn tay giữ chặt cổ tay ông ta. Một giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Người khác bị mù, ông là cha mà cũng bị mù sao?”

Thấy người đàn ông trẻ tuổi này, Hà Sâm cau mày: “Cậu là ai? Chuyện nhà tôi còn chưa tới lượt cậu nhúng tay!”

“Tôi là Diệp Phùng, Tố Nghỉ là người yêu của tôi, Thi Nguyệt là con gái tôi, đây cũng là chuyện nhà tôi!”

“Cái gì?!”

Mọi người nhất thời ngây người, Hà Sâm kinh ngạc nhìn Diệp Phùng và Thi Nguyệt một chút, đột nhiên phát hiện hai người giống nhau tới bảy phần.

“Cậu chính là tên khốn đã làm hại con gái †ôi năm năm trước?!” Hà Sâm nhất thời phản ứng lại, tức giận nhìn Diệp Phùng: “Đồ vô liêm sỉ! Cậu còn dám tới tận nhà họ Hà sao? Cậu có biết mặt mũi của nhà họ Hà, danh dự của con gái tôi đều vì cậu mà quét rác không hả?”

Diệp Phùng bình tĩnh đáp: “Tôi biết, năm năm qua tôi có lỗi với Tố Nghi. Cho nên tôi đã trở về, tôi sẽ dùng nửa đời sau bù đắp lại những tủi nhục mà cô ấy đã chịu đựng.”

Nghe vậy, Hà Sâm mới bớt tức giận. Dù gì đi nữa, Hà Tố Nghỉ cũng là con gái ông ta.

Trên đời này không có người cha nào không thương con gái mình, hơn nữa thấy chiếc xe của Diệp Phùng, xem ra đứa con rể chưa từng gặp mặt này cũng không phải là người đơn giản. Nghĩ đến đây, ông ta hừ nhẹ, giọng cũng dịu đi: “Cậu thật sự muốn chịu trách nhiệm với con gái tôi?”

“Đương nhiên.”

“Thế còn được! Hôm nay là ngày bạn trai của Tố Di đến nhà cầu hôn, chuyện của chúng †a để sau hãng bàn, vào nhà trước đã.”

Thấy thái độ của Hà Sâm nhanh chóng thay đổi, Điền Vân và Hà Tố Di đều sốt ruột.

Lúc này, Điền Vân mỉm cười bước tới: “Tố Nghi, mẹ thật vui mừng thay cho con, mặc dù chờ năm năm, nhưng không chờ vô ích. Nhìn Diệp Phùng thế này thì chắc chắn là người trẻ trung thành đạt nhỉ? Diệp Phùng, cậu làm nghề gì?” 

Diệp Phùng thản nhiên đáp: “Tôi là giáo viên.”

Giáo viên? Mọi người còn đang hâm mộ hai đứa con gái của nhà họ Hà đều gả cho nhà giàu thì bỗng nghe vậy, thấy thời không phản ứng kịp. Điền Vân cũng rất khiếp sợ: “Giáo viên? Hiện giờ tiền lương của giáo viên cao đến thế sao? Ngay cả xe cỡ này mà cũng mua nổi? Diệp Phùng, cậu là hiệu trưởng trường nào đúng không?”

Lúc này Hà Tố Nghi lên tiếng: “Anh ấy chỉ là giáo viên bình thường, hơn nữa bây giờ không có công việc. Chiếc xe này là thuê.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện