Tu sĩ Bát Tiên Tông bốn phía kéo đến ngày càng đông, cả tu sĩ các đỉnh núi khác cũng lần lượt đến nơi, vừa nhìn thấy cảnh tượng hoang tàn khắp đất, ai nấy đều kinh hãi đến mức tâm thần chấn động. Chưởng giáo Phòng Trạm Tử vốn cũng là một vị chân tiên, trông thấy Trần Thực giết chết nhiều cao thủ như vậy, trong lòng thấp thỏm bất an, chỉ e Trần Thực nổi giận giết lây sang mình.
Trần Thực sau khi nghĩ thông lời chất vấn của Tử Thiên Tiên Quân, trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều, liền hướng về đám tu sĩ Bát Tiên Tông vừa mới kéo tới, áy náy nói: “Trần mỗ lỗ mãng, quấy nhiễu chư vị đạo hữu tĩnh tu, xin được thứ lỗi.”
Trên không trung, Tây Ngưu Tân Châu dần dần ẩn đi, Đạo Khư và Tĩnh Trung Ma Vực cũng tự tan biến, lực lượng trong cơ thể hắn trở về bình thường, nhưng sự tiêu tan đột ngột ấy lại khiến hắn có cảm giác mơ hồ như suy yếu.
“Không dám.”
Phòng Trạm Tử vội vã đáp lễ, nói: “Thượng tiên giá lâm, Bát Tiên Tông chưa kịp nghênh tiếp, không tròn đạo nghĩa chủ nhà, mong được lượng thứ.”
Trần Thực hỏi: “Trên núi này thờ vị tổ sư nào?”
Phòng Trạm Tử đáp: “Ngọn núi này thờ phụng tổ sư Thiết Quải Lý. Tổ sư cùng bảy vị tổ sư khác là Thái Ất Kim Tiên của Địa Tiên giới.”
Trần Thực mặt mày nghiêm nghị, nói: “Tại hạ mạo muội quấy nhiễu, xin được lên hương tạ tội.”
Phòng Trạm Tử lập tức giơ tay mời. Trần Thực theo hắn bước vào đại điện, châm hương, hướng về tượng tổ sư Thiết Quải Lý mà dâng hương, nói: “Hậu học vô tri Trần Thực, vô tình mạo phạm bảo địa, kính mong đạo huynh lượng thứ.”
Bức tượng kia liền mở miệng: “Việc này ta đã rõ, đạo hữu không cần đa lễ. Nhưng sát nghiệt trên thân ngươi quá nặng, chớ nên ở lại lâu.”
“Đa tạ đạo huynh.”
Trần Thực khom mình bái thêm một lần, rồi đứng dậy bước ra khỏi đại điện, thu nhặt lại những vật phẩm đáng giá trên người đám tiên nhân đã chết, cả tiên khí cũng không bỏ sót, rồi hướng về Phòng Trạm Tử nói: “Tại hạ gặp phải đạo tặc, vô ý phá hỏng hộ sơn đại trận quý phái, những vật này coi như chút đền bù, xin đạo hữu nhận cho.”
Phòng Trạm Tử vội vàng nói: “Không dám.”
Trần Thực đặt lại bảo vật và tiên khí của những người bị hại, cũng không quan tâm Phòng Trạm Tử có thu hay không, mỉm cười nói: “Tại hạ cừu gia không ít, e sợ lại có tặc nhân truy tới, liên lụy chư vị, xin cáo từ.”
Phòng Trạm Tử tiến ra tiễn, nói: “Tình thế nguy cấp, tại hạ không dám giữ thượng tiên.”
Trần Thực chắp tay từ biệt, cất bước rời đi.
Phòng Trạm Tử khom người tiễn biệt, đến khi đứng thẳng dậy, chỉ thấy mây trắng lượn lờ, trời quang tĩnh mịch, bóng dáng Trần Thực đã chẳng còn đâu nữa.
Lúc này hắn mới nhẹ nhõm thở ra, lau mồ hôi lạnh trên trán, rồi phân phó môn nhân: “Bảo vật và tiên khí của những người đã chết, tạm thời đừng động đến. Nếu có khổ chủ đến nhận, thì giao trả lại, nếu không có người nhận, mới coi như vật của Bát Tiên Tông ta.”
Đệ tử, trưởng lão Bát Tiên Tông đều lĩnh mệnh thi hành.
Có một nữ trưởng lão hơi lo lắng: “Chưởng giáo, lần này chết nhiều tiên nhân như vậy, sợ là chuyện không dễ kết thúc, e rằng sẽ liên lụy đến tông môn ta.”
Phòng Trạm Tử nói: “Tám vị tổ sư của Bát Tiên Tông ta đều là Thái Ất Kim Tiên, chưa đến nỗi bị người khi dễ. Nếu có khổ chủ tới hỏi, chúng ta cứ thành thật kể lại, không cần giấu diếm.”
Vài ngày sau, Bát Tiên Tông trở nên náo nhiệt, có rất nhiều môn nhân của các đại nhân vật đến, tra xét dấu tích của cuộc đại chiến.
Lần này Bát Tiên Tông cũng là người bị hại, không hề bị liên lụy. Tuy người đến ai nấy đều có tu vi cao hơn Phòng Trạm Tử, nhưng đối với hắn vẫn cực kỳ cung kính, giữ trọn lễ tiết.
Phòng Trạm Tử cũng chủ động đề cập đến bảo vật và tiên khí mà người chết để lại, song phần lớn người đến đều không thu lấy, ngược lại còn rất khách khí: “Trận chiến này phá hủy hộ sơn đại trận quý phái, bọn ta không thể bồi thường, trong lòng vô cùng áy náy. Những vật này, Phòng đạo hữu cứ thu lấy, coi như do bọn ta đền đáp.”
Phòng Trạm Tử cũng không tiếp tục khách khí nữa.
Người đến điều tra một phen rồi lần lượt rời đi, Bát Tiên Tông dần khôi phục lại yên bình.
Phòng Trạm Tử lúc này mới hoàn toàn yên lòng: “Cửa ải lần này xem như đã qua rồi.”
Còn Trần Thực thì đã rời xa Bát Tiên Tông từ lâu. Vì e ngại bị người đón đường chặn giết, hắn không quay lại bến đò Huyền Hoàng Hải, mà trực tiếp xâm nhập sâu vào Địa Tiên giới, hướng về phía Thiên Đình mà đi.
Địa Tiên giới quả thực quá rộng lớn, nơi nơi đều là tiên sơn, khắp nơi đều có phúc địa. Trần Thực cưỡi gió mà đi, thưởng ngoạn phong cảnh bốn phía, chỉ thấy Địa Tiên giới có vô vàn điều kỳ lạ, nghĩ đến lời Hậu Thổ Nương Nương từng nhắc, quả nhiên là những thánh địa chân thực.
Hắn từng nhìn thấy cổ thụ cao ngất có thể sánh ngang một thế giới, tán cây lay động, mỗi phiến lá đều rộng vạn dặm, tiên nhân khai mở đạo cảnh ngay trên từng chiếc lá.
Từng thấy dây leo xanh leo thẳng trời cao, rễ to như núi cổ, toàn thân xanh biếc như ngọc, uốn lượn hướng lên trời, bám vào hư không, lá đỡ lấy nhật nguyệt.
Còn thấy những ngọn núi lớn sừng sững như cột chống trời, những dòng tuyền lạnh lẽo uốn khúc từ thiên không đổ xuống mà không có điểm tựa, hay những kim hoa mọc ra từ trong hư không...
Các thánh địa kỳ dị như vậy đều là nơi tiên nhân cư ngụ, có nơi lập nên tông môn, có nơi khai mở động thiên phúc địa. Những thánh địa ấy thậm chí có thể ẩn chứa vô lượng thời không, chẳng hạn như cành lá cổ thụ, có thể cho hàng vạn tiên nhân đồng thời khai mở đạo cảnh.
“Thánh địa Địa Tiên giới, quả thực danh bất hư truyền.”
Trần Thực thầm cảm thán một câu, tự biết bản thân đã rời xa vùng thị phi, không có ai bám theo, lúc này mới chậm rãi dừng bước, nuốt một viên linh đan thôn Phù La, tâm niệm khẽ động, thiết lập cảm ứng thiên nhân cùng Tây Ngưu Tân Châu.
Cảm ứng thiên nhân, thực chất chính là sự cảm ứng giữa thiên địa đại đạo và bản thân tiên nhân.
Tiên nhân hợp đạo, thiên địa đại đạo nơi hợp đạo và thiên địa đại đạo trong thân tiên nhân vốn đã ấn chứng qua lại, tương hợp với nhau, bởi vậy có thể sinh ra cảm ứng cực kỳ mạnh mẽ, thậm chí vượt qua thời gian không gian, không chịu ảnh hưởng bởi khoảng cách xa gần.
Nếu tu vi đủ mạnh, tiên nhân chẳng những có thể tự do ra vào đạo cảnh, thậm chí còn có thể từ thời không xa xôi kéo đạo cảnh về gần bản thân, khiến thiên địa đạo lực mượn dùng càng thêm hùng hậu.
Khi ở trên Huyền Hoàng Hải, đám tiên quân như Ngô Bán Sơn từng dùng thủ đoạn này, mưu toan vây khốn Trần Thực, nhằm lôi hắn ra khỏi đạo cảnh.
Trần Thực hợp đạo cùng Tây Ngưu Tân Châu, cách hợp đạo của hắn khác với người khác. Hắn nương nhờ chân thần nơi ngoài thiên vực, bởi thế cảm ứng thiên nhân không được rõ ràng như thường lệ, cần phải mượn linh đan thôn Phù La mới có thể thiết lập cảm ứng minh xác.
Hắn bước ra một bước, thân hình liền biến mất khỏi Địa Tiên giới.
Hắn vừa mới rời đi, đã thấy một cỗ kỳ lân ngự liễn chạy đến. Trên bảo liễn, một thiếu nữ xinh xắn dậm chân giận dữ nói: “Lại chậm một bước! Hề công tử, tên gọi Trần Thực kia tám phần đã phát hiện ra chúng ta, tiến vào đạo cảnh rồi.”
Người ngồi trong liễn chính là Hề công tử Hề Mục Nhiên. Hắn nghe vậy liền mỉm cười, nói: “Hắn vào đạo cảnh rồi thì sớm muộn cũng sẽ xuất hiện, chúng ta cứ ở đây chờ hắn là được.”
Bên trong bảo liễn rộng rãi như cung điện, có thị nữ ngồi dưới tay Hề Mục Nhiên đun trà, sắp xếp chén đĩa. Hai bên là mấy nữ tử tấu khúc gảy đàn, chính giữa có một tiên nữ dung nhan tuyệt mỹ, hòa theo âm điệu ca vũ phiêu dật.
Lời ca rằng:
Thiên thượng Bạch Ngọc Kinh, thập nhị lâu ngũ thành.
Tiên nhân phủ ngã đỉnh, kết phát thụ trường sinh.
Ngộ trục thế gian lạc, phả cùng lý loạn tình.
Cửu thập lục Thánh Quân, phù vân quải không danh.
Hề Mục Nhiên ngắm nhìn ca vũ, trong lòng thầm nghĩ: “Vị sư đệ này thật cổ quái, tuyệt học trên thân hắn lai lịch tạp loạn, thế nhưng lại được vận luyện đến mức tinh vi không tì vết. Đại Hoang Minh Đạo Tập của một mạch chúng ta, trái lại lại không còn vẻ chính tông như xưa.”
Khi Trần Thực thi triển thần thông Đại Hoang Minh Đạo Tập tru sát Ngô Bán Sơn, Tử Thiên Tiên Quân và những người khác, Hề Mục Nhiên từng đứng xa xa quan chiến, từng chiêu từng thức của Trần Thực đều nhìn rõ mồn một.
Tuy Trần Thực thi triển đích xác là Đại Hoang Minh Đạo Tập, nhưng luôn khiến hắn có cảm giác như đúng mà lại chẳng đúng, tựa như chân truyền mà lại mang theo dị dạng.
Hắn khẽ nhíu mày, nếu không phải Đại Hoang Minh Đạo Tập là bí truyền sư môn, thì thật sự đã sinh nghi về thân phận của Trần Thực rồi.
Khi Trần Thực đến không trung Tây Ngưu Tân Châu, Trương chân nhân đã sớm thu hồi thần thông, Thái Cực đồ bao phủ Tây Ngưu Tân Châu cũng theo đó tiêu tán.
Đạo của bản thân Trần Thực cộng hưởng với thiên địa đại đạo, từng đạo hà quang từ trên trời rọi xuống, xoay quanh thân hắn không dứt.
Hắn nhìn bốn phía, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Lần này hắn trở về Tây Ngưu Tân Châu, chính là vì cảm ứng được thiên địa đạo lực nơi đây bỗng nhiên tăng vọt, nên mới đến tra xét.
Chỉ là động tĩnh do hắn gây ra quá lớn, bầu trời tức thì bị hà quang chiếu rọi ngập tràn, rực rỡ muôn sắc, khiến cho cường giả Tây Ngưu Tân Châu kinh động.
“Là bệ hạ đã trở về!”
Hồ Phi Phi từng chứng kiến dị tượng này, lập tức đi báo cho Trần Đường và những người khác. Trần Đường giữ vẻ điềm tĩnh, bộ dạng như đã sớm biết trước, làm ra vẻ phụ thân nghiêm khắc chờ nghịch tử trở về bái kiến. Mẫu thân của Trần Thực là Vu Khinh Dư thì không được điềm đạm như vậy, lập tức hóa quang bay thẳng lên trời nghênh tiếp.
Chỉ là tốc độ nàng tuy nhanh, nhưng vẫn có người còn nhanh hơn.
Vu Khinh Dư chăm chú nhìn lại, chỉ thấy người vừa lướt qua mình là Tiểu Đoạn tiên tử, một luồng hương thơm nhè nhẹ liền phất qua bên cạnh nàng.
Tiểu Đoạn tiên tử dù sao cũng là tiên nhân, tốc độ vượt xa Vu Khinh Dư, rất nhanh đã nghênh diện cùng Trần Thực đang từ không trung hạ xuống. Hai người nhìn nhau, Tiểu Đoạn tiên tử hơi do dự, liền dừng bước đứng lại, dáng người yêu kiều đứng giữa tầng mây.
Trần Thực dang hai tay, cười nói: “Phu nhân là muội muội hay là tỷ tỷ đây?”
Tất cả sự e lệ trong lòng Tiểu Đoạn tiên tử đều tiêu tan trong khoảnh khắc. Nàng như yến nhỏ quay về tổ, nhào thẳng vào lòng hắn.
Hai người siết chặt lấy nhau.
Tiểu Đoạn tiên tử chỉ cảm thấy làm tiên nhân thật là phiền toái. Ba thi từng chém bỏ năm xưa dường như lại sống lại, đủ loại tình cảm, dục niệm cùng ùa đến, mãnh liệt không sao kìm nén.
Năm đó, Trần Thực từng gạt nàng lên Kim thuyền, đưa nàng rời khỏi Tây Ngưu Tân Châu. Nàng từng muốn bất chấp tất cả mà quay trở lại, từng oán trách Trần Thực, từng tưởng tượng hắn đã bỏ mạng dưới tay Thiên Tôn.
Bảy tám năm qua, mỗi một lần động niệm đều là vì tưởng niệm hắn.
Những ngày ở Hoa Hạ Thần Châu, nàng còn nóng lòng hơn bất kỳ ai, từng khuyên Đại Thuận Hoàng đế phát binh đánh Tây Ngưu Tân Châu, từng tìm đến các tiên đạo tông môn tại Thần Châu, muốn nhờ duyên xưa thuyết phục họ ra tay cứu viện.
Nàng thậm chí còn từng có ý niệm thức tỉnh thần linh của Huyền Điểu Thiên Đình đã tan vỡ, cầu xin tổ tiên thần xuất chinh. Tiếc rằng, nàng không có thần lực như Hậu Thổ Nương Nương.
Nàng siết chặt lấy Trần Thực, chỉ sợ lần trùng phùng này lại là khởi đầu cho một lần biệt ly khác.
Trần Thực hít lấy hương thơm từ mái tóc nàng, chỉ cảm thấy Hạ Thi Thần trong thân thể đang nhộn nhạo rục rịch. Đúng lúc đó, hắn trông thấy Vu Khinh Dư đang đứng phía xa, bèn vội vàng áp chế Hạ Thi Thần, mỉm cười nói: “Mẫu thân đang nhìn kìa.”
Tiểu Đoạn tiên tử vẫn không nỡ rời khỏi lòng hắn, mãi sau mới miễn cưỡng buông ra.
“Mẫu thân!”
Trần Thực bước tới, ôm lấy Vu Khinh Dư. Vu Khinh Dư cười nói: “Được rồi, được rồi, ôm chặt như vậy, ta sắp không thở nổi nữa rồi.” Trần Thực buông tay, nhìn trên dưới một lượt, khen rằng: “Mẫu thân tu hành tiến bộ thật nhanh, sắp sửa đuổi kịp phụ thân Trần Đường rồi đó.” “Còn gọi là Trần Đường!”
Vu Khinh Dư trừng mắt nhìn hắn, trách: “Phụ thân con đã nhắc đến con bao nhiêu lần, đừng làm ra vẻ xa cách nữa.”
Trần Thực thấy Lý Thiên Thanh, Dương Bật và Kiều Chuyết cũng đã chạy tới, liền cười lạnh nói: “Ta trở về rồi, mẫu thân ta chạy ra nghênh đón, Tiểu Đoạn cũng chạy ra nghênh đón, Thiên Thanh bọn họ cũng đến đủ, chỉ có hắn là không đến.”
Vu Khinh Dư trong lòng cũng thầm trách Trần Đường.
Trần Thực nét mặt tươi cười, bước tới đón Lý Thiên Thanh cùng các cố nhân.
Chúng nhân tương kiến, hàn huyên chuyện xưa, ai nấy trong lòng đều cảm khái muôn phần.
“Chân Vương ở Địa Tiên giới thế nào? Hẳn là sớm đã xuất đầu lộ diện rồi chứ?”
Dương Bật quan tâm hỏi, “Vừa rồi thấy ngươi điều động thiên địa đạo lực, chẳng lẽ gặp phải nguy hiểm gì?”
Trần Thực nói: “Sau khi phi thăng, ta vào Thiên Đình làm thiên binh. Tuy không có quyền thế gì, nhưng chiếm được một mảnh bảo địa, tên là Đạo Khư.”
Thiên binh? Dương Bật và Lý Thiên Thanh liếc nhìn nhau, đều thầm nghĩ: “Chân Vương ở Tây Ngưu Tân Châu là rồng trong loài người, nhưng đến Địa Tiên giới thì ai ai cũng là kẻ kiệt xuất. Làm thiên binh cũng không có gì lạ.”
“Ta ở doanh trại thiên binh học được một bộ pháp môn, công pháp gọi là Hỗn Nguyên Đạo Kinh, kiếm pháp gọi là Hỗn Nguyên Kiếm Kinh, tinh diệu tuyệt luân, rộng lớn thâm sâu, thực sự đáng để truyền thụ.”
Trần Thực gặp lại cố hữu, trong lòng cũng vô cùng vui mừng, nói không ngớt: “Doanh trại thiên binh quả thật là nơi tốt, công pháp truyền thụ đều là thượng thừa. Chút nữa ta truyền lại cho các ngươi, các ngươi sẽ biết bộ pháp môn ấy kỳ diệu đến nhường nào. Phải rồi, các ngươi cũng sắp phi thăng rồi chứ. Người trong thiên binh doanh đều rất tốt, chỉ là cần đề phòng Lý Thiên Vương...”
Bọn họ vừa đi vừa trò chuyện, chẳng bao lâu đã đến đế đô Tân Hương. Trần Thực thấy Trần Đường đang đứng trước cổng hoàng cung, ngẩng đầu trông ngóng, nhưng lại cố ra vẻ như không quan tâm, trong lòng chợt dâng lên một luồng ấm áp, liền sải bước tiến tới.
Trần Đường thấy hắn rảo bước một mình tới gần, liền nở nụ cười nói: “Ngươi trở về rồi à? Ta nghe nói những việc ngươi làm ở Tây Ngưu Tân Châu rồi... ừm.”
Trần Thực lập tức ôm lấy hắn. Thân thể Trần Đường cứng đờ, như cọc gỗ đóng chặt tại chỗ không nhúc nhích, nói: “Ngươi ôm chặt quá rồi, thả ra.”
Trần Thực chẳng buông tay, Trần Đường bất đắc dĩ, đưa tay vỗ nhẹ lưng hắn, chần chừ một chút rồi cũng đáp lại.
Trần Thực lúc này mới buông hắn ra, mỉm cười hỏi: “Trần Đường, ta chẳng phải đưa các ngươi đến Địa Tiên giới rồi sao? Sao lại đến Hoa Hạ Thần Châu?”
Trần Đường nghe hắn gọi cả tên lẫn họ, trong lòng không thoải mái, hừ nhẹ một tiếng: “Ngươi cho rằng chúng ta đến Địa Tiên giới, đất khách quê người, còn có thể tùy tiện mời được viện binh ư? Chúng ta dọc đường gặp được đại minh bảo thuyền của Chân Vương, liền theo thuyền đến Thần Châu.”
Trần Thực cười nói: “Vị cao thủ Đại Minh cùng các ngươi đến Tân Châu lần này là ai vậy?”
Trần Đường lập tức hóa quang bay lên: “Theo ta.”
Trần Thực theo sau hắn, chỉ thấy Trần Đường rời khỏi đế đô Tân Hương, hướng về phía núi Càn Dương bay đi.
Núi Càn Dương cách đó ba trăm dặm, lấy tốc độ của bọn họ thì trong nháy mắt đã tới nơi.
Trần Đường đi thẳng đến Lượng Thiên Nhai, nói: “Ngươi tìm được Trần Dần Đô chưa?”
“Chưa.”
Trần Thực không vui nói: “Trần Đường, ông nội ta cũng là cha ngươi, gọi một tiếng ‘phụ thân’ có giảm chí khí của ngươi đâu.”
Trần Đường giận dữ, tay siết chặt chuôi Huyền Vi kiếm, Trần Thực cười nói: “Tu vi kiếm đạo, ta đã vượt ngươi rồi. Ta ở Thiên Đình học được pháp kiếm còn cao hơn nữa.”
Trần Đường buông tay khỏi kiếm, trầm mặc chốc lát, rồi hỏi: “Tiểu Ngũ thật sự đã chết rồi sao?”
Trần Thực trầm ngâm, không tiếp tục đùa giỡn: “Ông nội cùng Sa bà bà dẫn theo Tiểu Ngũ bá bá tới Địa Tiên giới, đến nay chưa từng có tin tức. Thật không giấu gì ngươi, ta cùng Hắc Oa ở Địa Tiên giới danh chấn một phương, nếu bọn họ có từng đi lại bên ngoài, ắt hẳn đã nghe qua tên tuổi chúng ta. Có điều e rằng họ vẫn chưa biết tung tích của ta và Hắc Oa. Địa Tiên giới thật sự quá rộng...”
Hắn bỗng tinh thần chấn động, nói: “Có điều lần này ta vừa làm một việc kinh thiên, hẳn bọn họ sẽ nhanh chóng biết được nơi ta đang ở. Đến lúc đó, sẽ có thể xác định được Tiểu Ngũ bá bá còn sống hay đã chết.”
Trần Đường thở ra một hơi dài, ánh mắt nhìn về đạo quán trên Lượng Thiên Nhai, trầm giọng nói: “Trần Dần Đô xưa nay thông minh tuyệt đỉnh, hắn nhất định sẽ ngộ ra tạo hóa huyền diệu, khiến Tiểu Ngũ tái sinh. Chỉ tiếc, người tốt không sống lâu, tai họa lại ngàn năm khó chết.”
Trần Thực biết hắn từ trước đến nay vốn chẳng ưa Tiểu Ngũ, nên cũng không để trong lòng, bước tới trước đạo quán.
Sau khi Trần Thực phi thăng, Hồ Phi Phi liền cho người xây dựng một đạo quán tại Lượng Thiên Nhai, gọi là Ngộ Đạo Quán, tiện cho hắn sau này quay về có chỗ nghỉ chân. Lần này vì giúp Trần Thực mà Trương chân nhân hao tổn nguyên khí nặng nề, Hồ Phi Phi liền mời ông đến nghỉ ngơi tại Lượng Thiên Nhai trên núi Càn Dương.
Núi Càn Dương là một thánh địa, tuy không thuộc loại đệ nhất thánh địa trong Địa Tiên giới, nhưng cũng là nơi phi thường trọng yếu. Trương chân nhân cư ngụ tại Ngộ Đạo Quán, có thể hồi phục nguyên khí nhanh chóng.
Trần Thực đang định gõ cửa, thì nghe trong đạo quán vang lên tiếng cười của Trương chân nhân: “Bên ngoài là Trần Chân Vương phải chăng? Nơi đây vốn là chỗ của Chân Vương, lão đạo chỉ là tá túc tạm thời, Chân Vương cần gì phải khách khí.”
Trần Thực bật cười ha hả, đẩy cửa bước vào Ngộ Đạo Quán, rốt cuộc cũng gặp lại vị Trương chân nhân ấy.
--
Đa tạ đạo hữu đã ủng hộ kinh phí hỗ trợ mua truyện!!!
Trần Thực sau khi nghĩ thông lời chất vấn của Tử Thiên Tiên Quân, trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều, liền hướng về đám tu sĩ Bát Tiên Tông vừa mới kéo tới, áy náy nói: “Trần mỗ lỗ mãng, quấy nhiễu chư vị đạo hữu tĩnh tu, xin được thứ lỗi.”
Trên không trung, Tây Ngưu Tân Châu dần dần ẩn đi, Đạo Khư và Tĩnh Trung Ma Vực cũng tự tan biến, lực lượng trong cơ thể hắn trở về bình thường, nhưng sự tiêu tan đột ngột ấy lại khiến hắn có cảm giác mơ hồ như suy yếu.
“Không dám.”
Phòng Trạm Tử vội vã đáp lễ, nói: “Thượng tiên giá lâm, Bát Tiên Tông chưa kịp nghênh tiếp, không tròn đạo nghĩa chủ nhà, mong được lượng thứ.”
Trần Thực hỏi: “Trên núi này thờ vị tổ sư nào?”
Phòng Trạm Tử đáp: “Ngọn núi này thờ phụng tổ sư Thiết Quải Lý. Tổ sư cùng bảy vị tổ sư khác là Thái Ất Kim Tiên của Địa Tiên giới.”
Trần Thực mặt mày nghiêm nghị, nói: “Tại hạ mạo muội quấy nhiễu, xin được lên hương tạ tội.”
Phòng Trạm Tử lập tức giơ tay mời. Trần Thực theo hắn bước vào đại điện, châm hương, hướng về tượng tổ sư Thiết Quải Lý mà dâng hương, nói: “Hậu học vô tri Trần Thực, vô tình mạo phạm bảo địa, kính mong đạo huynh lượng thứ.”
Bức tượng kia liền mở miệng: “Việc này ta đã rõ, đạo hữu không cần đa lễ. Nhưng sát nghiệt trên thân ngươi quá nặng, chớ nên ở lại lâu.”
“Đa tạ đạo huynh.”
Trần Thực khom mình bái thêm một lần, rồi đứng dậy bước ra khỏi đại điện, thu nhặt lại những vật phẩm đáng giá trên người đám tiên nhân đã chết, cả tiên khí cũng không bỏ sót, rồi hướng về Phòng Trạm Tử nói: “Tại hạ gặp phải đạo tặc, vô ý phá hỏng hộ sơn đại trận quý phái, những vật này coi như chút đền bù, xin đạo hữu nhận cho.”
Phòng Trạm Tử vội vàng nói: “Không dám.”
Trần Thực đặt lại bảo vật và tiên khí của những người bị hại, cũng không quan tâm Phòng Trạm Tử có thu hay không, mỉm cười nói: “Tại hạ cừu gia không ít, e sợ lại có tặc nhân truy tới, liên lụy chư vị, xin cáo từ.”
Phòng Trạm Tử tiến ra tiễn, nói: “Tình thế nguy cấp, tại hạ không dám giữ thượng tiên.”
Trần Thực chắp tay từ biệt, cất bước rời đi.
Phòng Trạm Tử khom người tiễn biệt, đến khi đứng thẳng dậy, chỉ thấy mây trắng lượn lờ, trời quang tĩnh mịch, bóng dáng Trần Thực đã chẳng còn đâu nữa.
Lúc này hắn mới nhẹ nhõm thở ra, lau mồ hôi lạnh trên trán, rồi phân phó môn nhân: “Bảo vật và tiên khí của những người đã chết, tạm thời đừng động đến. Nếu có khổ chủ đến nhận, thì giao trả lại, nếu không có người nhận, mới coi như vật của Bát Tiên Tông ta.”
Đệ tử, trưởng lão Bát Tiên Tông đều lĩnh mệnh thi hành.
Có một nữ trưởng lão hơi lo lắng: “Chưởng giáo, lần này chết nhiều tiên nhân như vậy, sợ là chuyện không dễ kết thúc, e rằng sẽ liên lụy đến tông môn ta.”
Phòng Trạm Tử nói: “Tám vị tổ sư của Bát Tiên Tông ta đều là Thái Ất Kim Tiên, chưa đến nỗi bị người khi dễ. Nếu có khổ chủ tới hỏi, chúng ta cứ thành thật kể lại, không cần giấu diếm.”
Vài ngày sau, Bát Tiên Tông trở nên náo nhiệt, có rất nhiều môn nhân của các đại nhân vật đến, tra xét dấu tích của cuộc đại chiến.
Lần này Bát Tiên Tông cũng là người bị hại, không hề bị liên lụy. Tuy người đến ai nấy đều có tu vi cao hơn Phòng Trạm Tử, nhưng đối với hắn vẫn cực kỳ cung kính, giữ trọn lễ tiết.
Phòng Trạm Tử cũng chủ động đề cập đến bảo vật và tiên khí mà người chết để lại, song phần lớn người đến đều không thu lấy, ngược lại còn rất khách khí: “Trận chiến này phá hủy hộ sơn đại trận quý phái, bọn ta không thể bồi thường, trong lòng vô cùng áy náy. Những vật này, Phòng đạo hữu cứ thu lấy, coi như do bọn ta đền đáp.”
Phòng Trạm Tử cũng không tiếp tục khách khí nữa.
Người đến điều tra một phen rồi lần lượt rời đi, Bát Tiên Tông dần khôi phục lại yên bình.
Phòng Trạm Tử lúc này mới hoàn toàn yên lòng: “Cửa ải lần này xem như đã qua rồi.”
Còn Trần Thực thì đã rời xa Bát Tiên Tông từ lâu. Vì e ngại bị người đón đường chặn giết, hắn không quay lại bến đò Huyền Hoàng Hải, mà trực tiếp xâm nhập sâu vào Địa Tiên giới, hướng về phía Thiên Đình mà đi.
Địa Tiên giới quả thực quá rộng lớn, nơi nơi đều là tiên sơn, khắp nơi đều có phúc địa. Trần Thực cưỡi gió mà đi, thưởng ngoạn phong cảnh bốn phía, chỉ thấy Địa Tiên giới có vô vàn điều kỳ lạ, nghĩ đến lời Hậu Thổ Nương Nương từng nhắc, quả nhiên là những thánh địa chân thực.
Hắn từng nhìn thấy cổ thụ cao ngất có thể sánh ngang một thế giới, tán cây lay động, mỗi phiến lá đều rộng vạn dặm, tiên nhân khai mở đạo cảnh ngay trên từng chiếc lá.
Từng thấy dây leo xanh leo thẳng trời cao, rễ to như núi cổ, toàn thân xanh biếc như ngọc, uốn lượn hướng lên trời, bám vào hư không, lá đỡ lấy nhật nguyệt.
Còn thấy những ngọn núi lớn sừng sững như cột chống trời, những dòng tuyền lạnh lẽo uốn khúc từ thiên không đổ xuống mà không có điểm tựa, hay những kim hoa mọc ra từ trong hư không...
Các thánh địa kỳ dị như vậy đều là nơi tiên nhân cư ngụ, có nơi lập nên tông môn, có nơi khai mở động thiên phúc địa. Những thánh địa ấy thậm chí có thể ẩn chứa vô lượng thời không, chẳng hạn như cành lá cổ thụ, có thể cho hàng vạn tiên nhân đồng thời khai mở đạo cảnh.
“Thánh địa Địa Tiên giới, quả thực danh bất hư truyền.”
Trần Thực thầm cảm thán một câu, tự biết bản thân đã rời xa vùng thị phi, không có ai bám theo, lúc này mới chậm rãi dừng bước, nuốt một viên linh đan thôn Phù La, tâm niệm khẽ động, thiết lập cảm ứng thiên nhân cùng Tây Ngưu Tân Châu.
Cảm ứng thiên nhân, thực chất chính là sự cảm ứng giữa thiên địa đại đạo và bản thân tiên nhân.
Tiên nhân hợp đạo, thiên địa đại đạo nơi hợp đạo và thiên địa đại đạo trong thân tiên nhân vốn đã ấn chứng qua lại, tương hợp với nhau, bởi vậy có thể sinh ra cảm ứng cực kỳ mạnh mẽ, thậm chí vượt qua thời gian không gian, không chịu ảnh hưởng bởi khoảng cách xa gần.
Nếu tu vi đủ mạnh, tiên nhân chẳng những có thể tự do ra vào đạo cảnh, thậm chí còn có thể từ thời không xa xôi kéo đạo cảnh về gần bản thân, khiến thiên địa đạo lực mượn dùng càng thêm hùng hậu.
Khi ở trên Huyền Hoàng Hải, đám tiên quân như Ngô Bán Sơn từng dùng thủ đoạn này, mưu toan vây khốn Trần Thực, nhằm lôi hắn ra khỏi đạo cảnh.
Trần Thực hợp đạo cùng Tây Ngưu Tân Châu, cách hợp đạo của hắn khác với người khác. Hắn nương nhờ chân thần nơi ngoài thiên vực, bởi thế cảm ứng thiên nhân không được rõ ràng như thường lệ, cần phải mượn linh đan thôn Phù La mới có thể thiết lập cảm ứng minh xác.
Hắn bước ra một bước, thân hình liền biến mất khỏi Địa Tiên giới.
Hắn vừa mới rời đi, đã thấy một cỗ kỳ lân ngự liễn chạy đến. Trên bảo liễn, một thiếu nữ xinh xắn dậm chân giận dữ nói: “Lại chậm một bước! Hề công tử, tên gọi Trần Thực kia tám phần đã phát hiện ra chúng ta, tiến vào đạo cảnh rồi.”
Người ngồi trong liễn chính là Hề công tử Hề Mục Nhiên. Hắn nghe vậy liền mỉm cười, nói: “Hắn vào đạo cảnh rồi thì sớm muộn cũng sẽ xuất hiện, chúng ta cứ ở đây chờ hắn là được.”
Bên trong bảo liễn rộng rãi như cung điện, có thị nữ ngồi dưới tay Hề Mục Nhiên đun trà, sắp xếp chén đĩa. Hai bên là mấy nữ tử tấu khúc gảy đàn, chính giữa có một tiên nữ dung nhan tuyệt mỹ, hòa theo âm điệu ca vũ phiêu dật.
Lời ca rằng:
Thiên thượng Bạch Ngọc Kinh, thập nhị lâu ngũ thành.
Tiên nhân phủ ngã đỉnh, kết phát thụ trường sinh.
Ngộ trục thế gian lạc, phả cùng lý loạn tình.
Cửu thập lục Thánh Quân, phù vân quải không danh.
Hề Mục Nhiên ngắm nhìn ca vũ, trong lòng thầm nghĩ: “Vị sư đệ này thật cổ quái, tuyệt học trên thân hắn lai lịch tạp loạn, thế nhưng lại được vận luyện đến mức tinh vi không tì vết. Đại Hoang Minh Đạo Tập của một mạch chúng ta, trái lại lại không còn vẻ chính tông như xưa.”
Khi Trần Thực thi triển thần thông Đại Hoang Minh Đạo Tập tru sát Ngô Bán Sơn, Tử Thiên Tiên Quân và những người khác, Hề Mục Nhiên từng đứng xa xa quan chiến, từng chiêu từng thức của Trần Thực đều nhìn rõ mồn một.
Tuy Trần Thực thi triển đích xác là Đại Hoang Minh Đạo Tập, nhưng luôn khiến hắn có cảm giác như đúng mà lại chẳng đúng, tựa như chân truyền mà lại mang theo dị dạng.
Hắn khẽ nhíu mày, nếu không phải Đại Hoang Minh Đạo Tập là bí truyền sư môn, thì thật sự đã sinh nghi về thân phận của Trần Thực rồi.
Khi Trần Thực đến không trung Tây Ngưu Tân Châu, Trương chân nhân đã sớm thu hồi thần thông, Thái Cực đồ bao phủ Tây Ngưu Tân Châu cũng theo đó tiêu tán.
Đạo của bản thân Trần Thực cộng hưởng với thiên địa đại đạo, từng đạo hà quang từ trên trời rọi xuống, xoay quanh thân hắn không dứt.
Hắn nhìn bốn phía, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Lần này hắn trở về Tây Ngưu Tân Châu, chính là vì cảm ứng được thiên địa đạo lực nơi đây bỗng nhiên tăng vọt, nên mới đến tra xét.
Chỉ là động tĩnh do hắn gây ra quá lớn, bầu trời tức thì bị hà quang chiếu rọi ngập tràn, rực rỡ muôn sắc, khiến cho cường giả Tây Ngưu Tân Châu kinh động.
“Là bệ hạ đã trở về!”
Hồ Phi Phi từng chứng kiến dị tượng này, lập tức đi báo cho Trần Đường và những người khác. Trần Đường giữ vẻ điềm tĩnh, bộ dạng như đã sớm biết trước, làm ra vẻ phụ thân nghiêm khắc chờ nghịch tử trở về bái kiến. Mẫu thân của Trần Thực là Vu Khinh Dư thì không được điềm đạm như vậy, lập tức hóa quang bay thẳng lên trời nghênh tiếp.
Chỉ là tốc độ nàng tuy nhanh, nhưng vẫn có người còn nhanh hơn.
Vu Khinh Dư chăm chú nhìn lại, chỉ thấy người vừa lướt qua mình là Tiểu Đoạn tiên tử, một luồng hương thơm nhè nhẹ liền phất qua bên cạnh nàng.
Tiểu Đoạn tiên tử dù sao cũng là tiên nhân, tốc độ vượt xa Vu Khinh Dư, rất nhanh đã nghênh diện cùng Trần Thực đang từ không trung hạ xuống. Hai người nhìn nhau, Tiểu Đoạn tiên tử hơi do dự, liền dừng bước đứng lại, dáng người yêu kiều đứng giữa tầng mây.
Trần Thực dang hai tay, cười nói: “Phu nhân là muội muội hay là tỷ tỷ đây?”
Tất cả sự e lệ trong lòng Tiểu Đoạn tiên tử đều tiêu tan trong khoảnh khắc. Nàng như yến nhỏ quay về tổ, nhào thẳng vào lòng hắn.
Hai người siết chặt lấy nhau.
Tiểu Đoạn tiên tử chỉ cảm thấy làm tiên nhân thật là phiền toái. Ba thi từng chém bỏ năm xưa dường như lại sống lại, đủ loại tình cảm, dục niệm cùng ùa đến, mãnh liệt không sao kìm nén.
Năm đó, Trần Thực từng gạt nàng lên Kim thuyền, đưa nàng rời khỏi Tây Ngưu Tân Châu. Nàng từng muốn bất chấp tất cả mà quay trở lại, từng oán trách Trần Thực, từng tưởng tượng hắn đã bỏ mạng dưới tay Thiên Tôn.
Bảy tám năm qua, mỗi một lần động niệm đều là vì tưởng niệm hắn.
Những ngày ở Hoa Hạ Thần Châu, nàng còn nóng lòng hơn bất kỳ ai, từng khuyên Đại Thuận Hoàng đế phát binh đánh Tây Ngưu Tân Châu, từng tìm đến các tiên đạo tông môn tại Thần Châu, muốn nhờ duyên xưa thuyết phục họ ra tay cứu viện.
Nàng thậm chí còn từng có ý niệm thức tỉnh thần linh của Huyền Điểu Thiên Đình đã tan vỡ, cầu xin tổ tiên thần xuất chinh. Tiếc rằng, nàng không có thần lực như Hậu Thổ Nương Nương.
Nàng siết chặt lấy Trần Thực, chỉ sợ lần trùng phùng này lại là khởi đầu cho một lần biệt ly khác.
Trần Thực hít lấy hương thơm từ mái tóc nàng, chỉ cảm thấy Hạ Thi Thần trong thân thể đang nhộn nhạo rục rịch. Đúng lúc đó, hắn trông thấy Vu Khinh Dư đang đứng phía xa, bèn vội vàng áp chế Hạ Thi Thần, mỉm cười nói: “Mẫu thân đang nhìn kìa.”
Tiểu Đoạn tiên tử vẫn không nỡ rời khỏi lòng hắn, mãi sau mới miễn cưỡng buông ra.
“Mẫu thân!”
Trần Thực bước tới, ôm lấy Vu Khinh Dư. Vu Khinh Dư cười nói: “Được rồi, được rồi, ôm chặt như vậy, ta sắp không thở nổi nữa rồi.” Trần Thực buông tay, nhìn trên dưới một lượt, khen rằng: “Mẫu thân tu hành tiến bộ thật nhanh, sắp sửa đuổi kịp phụ thân Trần Đường rồi đó.” “Còn gọi là Trần Đường!”
Vu Khinh Dư trừng mắt nhìn hắn, trách: “Phụ thân con đã nhắc đến con bao nhiêu lần, đừng làm ra vẻ xa cách nữa.”
Trần Thực thấy Lý Thiên Thanh, Dương Bật và Kiều Chuyết cũng đã chạy tới, liền cười lạnh nói: “Ta trở về rồi, mẫu thân ta chạy ra nghênh đón, Tiểu Đoạn cũng chạy ra nghênh đón, Thiên Thanh bọn họ cũng đến đủ, chỉ có hắn là không đến.”
Vu Khinh Dư trong lòng cũng thầm trách Trần Đường.
Trần Thực nét mặt tươi cười, bước tới đón Lý Thiên Thanh cùng các cố nhân.
Chúng nhân tương kiến, hàn huyên chuyện xưa, ai nấy trong lòng đều cảm khái muôn phần.
“Chân Vương ở Địa Tiên giới thế nào? Hẳn là sớm đã xuất đầu lộ diện rồi chứ?”
Dương Bật quan tâm hỏi, “Vừa rồi thấy ngươi điều động thiên địa đạo lực, chẳng lẽ gặp phải nguy hiểm gì?”
Trần Thực nói: “Sau khi phi thăng, ta vào Thiên Đình làm thiên binh. Tuy không có quyền thế gì, nhưng chiếm được một mảnh bảo địa, tên là Đạo Khư.”
Thiên binh? Dương Bật và Lý Thiên Thanh liếc nhìn nhau, đều thầm nghĩ: “Chân Vương ở Tây Ngưu Tân Châu là rồng trong loài người, nhưng đến Địa Tiên giới thì ai ai cũng là kẻ kiệt xuất. Làm thiên binh cũng không có gì lạ.”
“Ta ở doanh trại thiên binh học được một bộ pháp môn, công pháp gọi là Hỗn Nguyên Đạo Kinh, kiếm pháp gọi là Hỗn Nguyên Kiếm Kinh, tinh diệu tuyệt luân, rộng lớn thâm sâu, thực sự đáng để truyền thụ.”
Trần Thực gặp lại cố hữu, trong lòng cũng vô cùng vui mừng, nói không ngớt: “Doanh trại thiên binh quả thật là nơi tốt, công pháp truyền thụ đều là thượng thừa. Chút nữa ta truyền lại cho các ngươi, các ngươi sẽ biết bộ pháp môn ấy kỳ diệu đến nhường nào. Phải rồi, các ngươi cũng sắp phi thăng rồi chứ. Người trong thiên binh doanh đều rất tốt, chỉ là cần đề phòng Lý Thiên Vương...”
Bọn họ vừa đi vừa trò chuyện, chẳng bao lâu đã đến đế đô Tân Hương. Trần Thực thấy Trần Đường đang đứng trước cổng hoàng cung, ngẩng đầu trông ngóng, nhưng lại cố ra vẻ như không quan tâm, trong lòng chợt dâng lên một luồng ấm áp, liền sải bước tiến tới.
Trần Đường thấy hắn rảo bước một mình tới gần, liền nở nụ cười nói: “Ngươi trở về rồi à? Ta nghe nói những việc ngươi làm ở Tây Ngưu Tân Châu rồi... ừm.”
Trần Thực lập tức ôm lấy hắn. Thân thể Trần Đường cứng đờ, như cọc gỗ đóng chặt tại chỗ không nhúc nhích, nói: “Ngươi ôm chặt quá rồi, thả ra.”
Trần Thực chẳng buông tay, Trần Đường bất đắc dĩ, đưa tay vỗ nhẹ lưng hắn, chần chừ một chút rồi cũng đáp lại.
Trần Thực lúc này mới buông hắn ra, mỉm cười hỏi: “Trần Đường, ta chẳng phải đưa các ngươi đến Địa Tiên giới rồi sao? Sao lại đến Hoa Hạ Thần Châu?”
Trần Đường nghe hắn gọi cả tên lẫn họ, trong lòng không thoải mái, hừ nhẹ một tiếng: “Ngươi cho rằng chúng ta đến Địa Tiên giới, đất khách quê người, còn có thể tùy tiện mời được viện binh ư? Chúng ta dọc đường gặp được đại minh bảo thuyền của Chân Vương, liền theo thuyền đến Thần Châu.”
Trần Thực cười nói: “Vị cao thủ Đại Minh cùng các ngươi đến Tân Châu lần này là ai vậy?”
Trần Đường lập tức hóa quang bay lên: “Theo ta.”
Trần Thực theo sau hắn, chỉ thấy Trần Đường rời khỏi đế đô Tân Hương, hướng về phía núi Càn Dương bay đi.
Núi Càn Dương cách đó ba trăm dặm, lấy tốc độ của bọn họ thì trong nháy mắt đã tới nơi.
Trần Đường đi thẳng đến Lượng Thiên Nhai, nói: “Ngươi tìm được Trần Dần Đô chưa?”
“Chưa.”
Trần Thực không vui nói: “Trần Đường, ông nội ta cũng là cha ngươi, gọi một tiếng ‘phụ thân’ có giảm chí khí của ngươi đâu.”
Trần Đường giận dữ, tay siết chặt chuôi Huyền Vi kiếm, Trần Thực cười nói: “Tu vi kiếm đạo, ta đã vượt ngươi rồi. Ta ở Thiên Đình học được pháp kiếm còn cao hơn nữa.”
Trần Đường buông tay khỏi kiếm, trầm mặc chốc lát, rồi hỏi: “Tiểu Ngũ thật sự đã chết rồi sao?”
Trần Thực trầm ngâm, không tiếp tục đùa giỡn: “Ông nội cùng Sa bà bà dẫn theo Tiểu Ngũ bá bá tới Địa Tiên giới, đến nay chưa từng có tin tức. Thật không giấu gì ngươi, ta cùng Hắc Oa ở Địa Tiên giới danh chấn một phương, nếu bọn họ có từng đi lại bên ngoài, ắt hẳn đã nghe qua tên tuổi chúng ta. Có điều e rằng họ vẫn chưa biết tung tích của ta và Hắc Oa. Địa Tiên giới thật sự quá rộng...”
Hắn bỗng tinh thần chấn động, nói: “Có điều lần này ta vừa làm một việc kinh thiên, hẳn bọn họ sẽ nhanh chóng biết được nơi ta đang ở. Đến lúc đó, sẽ có thể xác định được Tiểu Ngũ bá bá còn sống hay đã chết.”
Trần Đường thở ra một hơi dài, ánh mắt nhìn về đạo quán trên Lượng Thiên Nhai, trầm giọng nói: “Trần Dần Đô xưa nay thông minh tuyệt đỉnh, hắn nhất định sẽ ngộ ra tạo hóa huyền diệu, khiến Tiểu Ngũ tái sinh. Chỉ tiếc, người tốt không sống lâu, tai họa lại ngàn năm khó chết.”
Trần Thực biết hắn từ trước đến nay vốn chẳng ưa Tiểu Ngũ, nên cũng không để trong lòng, bước tới trước đạo quán.
Sau khi Trần Thực phi thăng, Hồ Phi Phi liền cho người xây dựng một đạo quán tại Lượng Thiên Nhai, gọi là Ngộ Đạo Quán, tiện cho hắn sau này quay về có chỗ nghỉ chân. Lần này vì giúp Trần Thực mà Trương chân nhân hao tổn nguyên khí nặng nề, Hồ Phi Phi liền mời ông đến nghỉ ngơi tại Lượng Thiên Nhai trên núi Càn Dương.
Núi Càn Dương là một thánh địa, tuy không thuộc loại đệ nhất thánh địa trong Địa Tiên giới, nhưng cũng là nơi phi thường trọng yếu. Trương chân nhân cư ngụ tại Ngộ Đạo Quán, có thể hồi phục nguyên khí nhanh chóng.
Trần Thực đang định gõ cửa, thì nghe trong đạo quán vang lên tiếng cười của Trương chân nhân: “Bên ngoài là Trần Chân Vương phải chăng? Nơi đây vốn là chỗ của Chân Vương, lão đạo chỉ là tá túc tạm thời, Chân Vương cần gì phải khách khí.”
Trần Thực bật cười ha hả, đẩy cửa bước vào Ngộ Đạo Quán, rốt cuộc cũng gặp lại vị Trương chân nhân ấy.
--
Đa tạ đạo hữu đã ủng hộ kinh phí hỗ trợ mua truyện!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương