Tờ mờ sáng hôm sau, Lạc Phương Dật đã rời khỏi dinh thự vì có việc gấp phải giải quyết. Lâu Sở Nhi ngủ say trên giường đột nhiên nghe tiếng động vang lên bên ngoài cửa sổ. Cô giật mình ngồi bật dậy. Lẽ nào là tên điên đó lại tới? Lâu Sở Nhi tung mền ra, lao xuống giường, lấy khẩu súng lục giấu dưới giường, đứng nấp vào cạnh tủ quần áo. Cửa sổ nhẹ nhàng mở ra, có ba người mặc áo đen trùm kín mặt chậm chậm bước vào một cách cẩn thận.
Lâu Sở Nhi nhíu mày, không phải tên điên đó. Đến vào lúc tờ mờ sáng thế này lại trùm kín cả người thì có thể biết người đến không có ý tốt. Lâu Sở Nhi yên lặng đứng chờ đợi, cầm chắc súng trong tay.
Ba tên áo đen cẩn thận đi lại phía giường rồi vén phăng rèm giường, nổ một phát súng dứt khoát vào vị trí gối ngủ của Lâu Sở Nhi. Lâu Sở Nhi cướp lấy thời cơ nhanh như cắt lao ra, từ phía sau bắn tới đã xử gọn hai tên. Một tên nhanh chóng phản ứng muốn bỏ chạy, Lâu Sở Nhi cười khì, vung tay ném bay khẩu súng trong tay về phía cái tên đang bỏ chạy. Khẩu súng đập mạnh vào đầu gã đến tóe máu.
Lâu Sở Nhi lao đến, túm lấy cánh tay vặn ngược ra sau rồi đè cả người gã xuống sàn.
“Đang tìm tao đấy à? Muốn tiễn tao về miền cực lạc thì cũng phải xem lại thực lực của mình đi nhé!”
Lâu Sở Nhi túm lấy đầu gã, lột bỏ mặt nạ đen. Khuôn mặt này cô chưa từng thấy qua, có lẽ là người bên ngoài được thuê vào. Lâu Sở Nhi rút trong người ra một con dao nhíp nhỏ, găm vào cổ tay hắn.
“Nói đi, ai phái mày tới. Tao không có kiên nhẫn đâu, một nói hai chết. Cũng đừng nghĩ đến tự sát, mày tự sát thì tao hứa bằng cả danh dự sẽ khiến cho mẹ mày cũng không nhìn ra xác mày luôn.”
Tên sát thủ nghe thấy liền run rẩy đáp: “Là… Nhất phu nhân. Xin tha cho tôi, tôi chỉ làm việc theo lệnh.”
Lâu Sở Nhi gật gù: “À, thế cơ đấy?”
Nói xong cô túm lấy đầu gã bẻ cái rắc, gãy xương cổ chết ngay tại chỗ. Lâu Sở Nhi đứng dậy, phủi phủi tay. Máu bắn lên cả váy ngủ, tởm chết đi được. Cô liếc nhìn qua tên đó. Chắc hắn chết mà cũng chẳng hiểu mình chết thế nào. Dù sao cô cũng đâu có nói rằng nói ra sự thật thì sẽ tha chết cho đâu mà.
Tha mạng cho kẻ muốn giết mình là sai lầm ngu ngốc nhất của đời người. Đây chính là quy tắc của lính đánh thuê mà Lâu Sở Nhi được học. Huống hồ cái tên đó có quay về mà nhiệm vụ thất bại cũng sẽ chết thảm hơn mà thôi.
Lâu Sở Nhi nhíu mày, ngủ cũng không yên. Cô kéo chuông, năm phút sau Novin liền có mặt. Novin nhìn khung cảnh hỗn độn trong phòng, Lâu Sở Nhi thì ung dung nhàn hạ ngồi hút thuốc giữa ba cái xác chết, trên váy ngủ còn có vết máu.
“Cô chủ, cô…”
Lâu Sở Nhi xua tay, thờ ơ đáp: “Không phải máu của tôi. Dọn dẹp đi, nhìn thế này ngứa mắt quá.”
Novin cũng không hỏi gì thêm, bắt đầu dọn dẹp hiện trường. Lâu Sở Nhi nhíu mày. Ninh Ngọc Vi càng lúc càng điên rồ rồi, mọi khi chỉ là công khai châm chích nhục mạ cô, bây giờ còn phái cả sát thủ đến ám sát. Xem ra là gấp đến không đợi nổi muốn tiễn cô đi rồi.
Thư Ngân Cầm vừa xuất hiện, thái độ của Ninh Ngọc Vi liền thay đổi nhanh chóng. Bạch Hướng Sinh đến giờ vẫn chưa biết mặt mũi ra làm sao khiến Lâu Sở Nhi cảm thấy không yên tâm.
Sau bữa ăn sáng, Novin mang vào cho Lâu Sở Nhi một chiếc hộp gỗ. Lâu Sở Nhi cầm hộp gỗ trên tay, ánh mắt hiếu kỳ hỏi: “Gì đây?”
“Là quà boss chuẩn bị cho cô.”
Lâu Sở Nhi cười, Lạc Phương Dật tặng quà cho cô hả, chọc cười gì vậy chứ? Lâu Sở Nhi mở hộp ra xem, bên trong là khẩu súng lục mẫu mới nhất của Mỹ và cả một bình thuốc độc nhỏ. Tặng quà kiểu gia đình mafia thế này cảm giác cứ kỳ lạ thế nào đó. Làm gì có chồng nào lại tặng súng cho vợ mình không biết? Sợ một khẩu súng này chưa đủ giết người hay sao còn cho thêm cả bình thuộc độc này?
“Boss còn chuyển lời cho cô rằng hy vọng cô có thể thuận lợi sống sót tới ngày nhiệm vụ hoàn thành.”
Lâu Sở Nhi đóng sầm nắp hộp lại, cười mỉa: “Nhắn lại với boss của anh, tôi chắc chắn phải chờ ngày anh ta xuống lỗ rồi mới chết được nên cứ yên tâm.”
Novin gật đầu, cũng không có biểu cảm gì bất ngờ. Dù sao giữa Lâu Sở Nhi và Lạc Phương Dật lúc nào cũng không nghiêm chỉnh như vậy.
“Nhất phu nhân có lời mời uống trà. Nghe nói mời cả bên Nhị phu nhân và Tam phu nhân dự, Bạch thiếu gia cũng đến. Cô thấy thế nào, nếu không tiện thì để tôi đi báo lại.”
Lâu Sở Nhi xua tay, vẻ mặt hứng khởi: “Đừng, người ta đã có lòng thì sao tôi từ chối cho được, phải đi chứ!”
Lâu Sở Nhi cười khúc khích. Xem ra không cần tự thân vận động thì cơ hội cũng tự tìm đến. Cô còn đang không biết làm sao dò ra Bạch Hướng Sinh thì cơ hội đã đến ngay luôn rồi. Ninh Ngọc Vi chắc là muốn xác nhận xem đám sát thủ bà ta phái đến có làm tổn thương gì đến Lâu Sở Nhi cô hay không đây mà.
Đáng tiếc nếu bà ta tìm mấy kẻ chuyên nghiệp một chút thì cô sẽ như mong đợi của bà ta mà bị thương vài chỗ. Nhưng mà mấy kẻ này gà mờ quá nên cũng đành chịu.
Lần trước đến dự tiệc trà, bà ta đã tặng cô một món quà hậu hĩnh, sáng nay còn gửi người qua “chào hỏi” trước. Cứ nhận quà mãi vậy cũng không hay nên phải đáp lễ thôi.
Lâu Sở Nhi đứng dậy, dốc cạn cốc nước trên bàn rồi quay sang nhìn Novin.
“Chuẩn bị giúp tôi vài thứ. Chúng ta không thể thất lễ, lần nào cũng nhận quà mà không biết đáp lễ lại là không được!"
Lâu Sở Nhi nhíu mày, không phải tên điên đó. Đến vào lúc tờ mờ sáng thế này lại trùm kín cả người thì có thể biết người đến không có ý tốt. Lâu Sở Nhi yên lặng đứng chờ đợi, cầm chắc súng trong tay.
Ba tên áo đen cẩn thận đi lại phía giường rồi vén phăng rèm giường, nổ một phát súng dứt khoát vào vị trí gối ngủ của Lâu Sở Nhi. Lâu Sở Nhi cướp lấy thời cơ nhanh như cắt lao ra, từ phía sau bắn tới đã xử gọn hai tên. Một tên nhanh chóng phản ứng muốn bỏ chạy, Lâu Sở Nhi cười khì, vung tay ném bay khẩu súng trong tay về phía cái tên đang bỏ chạy. Khẩu súng đập mạnh vào đầu gã đến tóe máu.
Lâu Sở Nhi lao đến, túm lấy cánh tay vặn ngược ra sau rồi đè cả người gã xuống sàn.
“Đang tìm tao đấy à? Muốn tiễn tao về miền cực lạc thì cũng phải xem lại thực lực của mình đi nhé!”
Lâu Sở Nhi túm lấy đầu gã, lột bỏ mặt nạ đen. Khuôn mặt này cô chưa từng thấy qua, có lẽ là người bên ngoài được thuê vào. Lâu Sở Nhi rút trong người ra một con dao nhíp nhỏ, găm vào cổ tay hắn.
“Nói đi, ai phái mày tới. Tao không có kiên nhẫn đâu, một nói hai chết. Cũng đừng nghĩ đến tự sát, mày tự sát thì tao hứa bằng cả danh dự sẽ khiến cho mẹ mày cũng không nhìn ra xác mày luôn.”
Tên sát thủ nghe thấy liền run rẩy đáp: “Là… Nhất phu nhân. Xin tha cho tôi, tôi chỉ làm việc theo lệnh.”
Lâu Sở Nhi gật gù: “À, thế cơ đấy?”
Nói xong cô túm lấy đầu gã bẻ cái rắc, gãy xương cổ chết ngay tại chỗ. Lâu Sở Nhi đứng dậy, phủi phủi tay. Máu bắn lên cả váy ngủ, tởm chết đi được. Cô liếc nhìn qua tên đó. Chắc hắn chết mà cũng chẳng hiểu mình chết thế nào. Dù sao cô cũng đâu có nói rằng nói ra sự thật thì sẽ tha chết cho đâu mà.
Tha mạng cho kẻ muốn giết mình là sai lầm ngu ngốc nhất của đời người. Đây chính là quy tắc của lính đánh thuê mà Lâu Sở Nhi được học. Huống hồ cái tên đó có quay về mà nhiệm vụ thất bại cũng sẽ chết thảm hơn mà thôi.
Lâu Sở Nhi nhíu mày, ngủ cũng không yên. Cô kéo chuông, năm phút sau Novin liền có mặt. Novin nhìn khung cảnh hỗn độn trong phòng, Lâu Sở Nhi thì ung dung nhàn hạ ngồi hút thuốc giữa ba cái xác chết, trên váy ngủ còn có vết máu.
“Cô chủ, cô…”
Lâu Sở Nhi xua tay, thờ ơ đáp: “Không phải máu của tôi. Dọn dẹp đi, nhìn thế này ngứa mắt quá.”
Novin cũng không hỏi gì thêm, bắt đầu dọn dẹp hiện trường. Lâu Sở Nhi nhíu mày. Ninh Ngọc Vi càng lúc càng điên rồ rồi, mọi khi chỉ là công khai châm chích nhục mạ cô, bây giờ còn phái cả sát thủ đến ám sát. Xem ra là gấp đến không đợi nổi muốn tiễn cô đi rồi.
Thư Ngân Cầm vừa xuất hiện, thái độ của Ninh Ngọc Vi liền thay đổi nhanh chóng. Bạch Hướng Sinh đến giờ vẫn chưa biết mặt mũi ra làm sao khiến Lâu Sở Nhi cảm thấy không yên tâm.
Sau bữa ăn sáng, Novin mang vào cho Lâu Sở Nhi một chiếc hộp gỗ. Lâu Sở Nhi cầm hộp gỗ trên tay, ánh mắt hiếu kỳ hỏi: “Gì đây?”
“Là quà boss chuẩn bị cho cô.”
Lâu Sở Nhi cười, Lạc Phương Dật tặng quà cho cô hả, chọc cười gì vậy chứ? Lâu Sở Nhi mở hộp ra xem, bên trong là khẩu súng lục mẫu mới nhất của Mỹ và cả một bình thuốc độc nhỏ. Tặng quà kiểu gia đình mafia thế này cảm giác cứ kỳ lạ thế nào đó. Làm gì có chồng nào lại tặng súng cho vợ mình không biết? Sợ một khẩu súng này chưa đủ giết người hay sao còn cho thêm cả bình thuộc độc này?
“Boss còn chuyển lời cho cô rằng hy vọng cô có thể thuận lợi sống sót tới ngày nhiệm vụ hoàn thành.”
Lâu Sở Nhi đóng sầm nắp hộp lại, cười mỉa: “Nhắn lại với boss của anh, tôi chắc chắn phải chờ ngày anh ta xuống lỗ rồi mới chết được nên cứ yên tâm.”
Novin gật đầu, cũng không có biểu cảm gì bất ngờ. Dù sao giữa Lâu Sở Nhi và Lạc Phương Dật lúc nào cũng không nghiêm chỉnh như vậy.
“Nhất phu nhân có lời mời uống trà. Nghe nói mời cả bên Nhị phu nhân và Tam phu nhân dự, Bạch thiếu gia cũng đến. Cô thấy thế nào, nếu không tiện thì để tôi đi báo lại.”
Lâu Sở Nhi xua tay, vẻ mặt hứng khởi: “Đừng, người ta đã có lòng thì sao tôi từ chối cho được, phải đi chứ!”
Lâu Sở Nhi cười khúc khích. Xem ra không cần tự thân vận động thì cơ hội cũng tự tìm đến. Cô còn đang không biết làm sao dò ra Bạch Hướng Sinh thì cơ hội đã đến ngay luôn rồi. Ninh Ngọc Vi chắc là muốn xác nhận xem đám sát thủ bà ta phái đến có làm tổn thương gì đến Lâu Sở Nhi cô hay không đây mà.
Đáng tiếc nếu bà ta tìm mấy kẻ chuyên nghiệp một chút thì cô sẽ như mong đợi của bà ta mà bị thương vài chỗ. Nhưng mà mấy kẻ này gà mờ quá nên cũng đành chịu.
Lần trước đến dự tiệc trà, bà ta đã tặng cô một món quà hậu hĩnh, sáng nay còn gửi người qua “chào hỏi” trước. Cứ nhận quà mãi vậy cũng không hay nên phải đáp lễ thôi.
Lâu Sở Nhi đứng dậy, dốc cạn cốc nước trên bàn rồi quay sang nhìn Novin.
“Chuẩn bị giúp tôi vài thứ. Chúng ta không thể thất lễ, lần nào cũng nhận quà mà không biết đáp lễ lại là không được!"
Danh sách chương