Sư thật chứng minh, lần này Cửu gia mang Tiểu Ngũ ra ngoài ngoại trừ dạo thành Trường Sa, còn có ý đồ khác.
Sau khi dẫn đứa nhỏ về Giải gia, chuyện đầu tiên hắn làm đó là mang hộp cờ vua màu đỏ khắc hoa văn Phúc Thọ bằng vàng thời Minh triều mà Ngũ gia đã đổ đấu lấy ra.
Trong Trường Sa ai cũng biết Giải Cửu gia đánh cờ giỏi nhất. Đương nhiên, rất nhiều rất nhiều năm về sau, mọi người mới có thể biết người tên là Ngô Nhị Bạch chính là người chơi cờ giỏi thứ hai trong Trường Sa.
Tiểu Ngũ mở hai tròng mắt đẹp long lanh nhìn Giải Cửu cẩn thận tỉ mỉ bày bàn cờ ra, chỉ nghe hắn nói: “Bộ cờ này là cậu mang ra, cho nên quân cờ đầu tiên cũng phải do cậu hạ.”
Đứa nhỏ không hiểu lời giải Cửu nói, nhưng đôi mắt hiếu kỳ đối với những vật mới lạ vẫn chiến thắng ham muốn thăm dò sự việc.
“Mã đi nhật, tượng đi điền, xe đi thẳng, pháo vượt núi, tốt một đi không trở lại, tướng không được ra khỏi cửu cung, sĩ di chuyển quanh tướng. Nhớ chưa?”
Giải Cửu đưa tay hướng dẫn cách đi của các quân cờ một lần, mỉm cười hỏi.
Đứa nhỏ cái hiểu cái không gật đầu, sau đó lúc đi bước đầu tiên, hưng phấn chồm nửa người lên bàn cờ, nhặt quân pháo đặt giữa bàn cờ.
“Thông minh. Nhưng thật ra giống tính cách của cậu.” Giải Cửu gật đầu, sau đó di chuyển quân mã.
Đứa nhỏ cười khanh khách nắm pháo trong tay vượt qua quân tốt phía trước trực tiếp đánh bay quân tốt giữa bàn cờ đối phương.
Giải Cửu lắc đầu, vừa dùng mã đá pháo qua một bên, vừa nói: “Quá nóng vội rồi, nếu đi qua như vậy, phía sau bàn cờ của cậu sẽ lộ ra khoảng trống.”
Đứa nhỏ thấy pháo của mình bị ăn, lập tức mặc kệ, đòi phải đi lại lần nữa, dứt khoác lấy quân cờ đã bị ăn về lại vị trí ban đầu. Cuối cùng kéo toàn bộ quân cờ qua, đưa tay đảo vị trí, sau đó bày ra lần nữa, để cho giải Cửu đoán quân cờ này là chữ gì.
Giải Cửu thấy cả bàn cờ đều tan tành và gương mặt đang nở nụ cười sáng chói của đứa nhỏ, cười khổ một cái: “Sao tôi lại quên mất bây giờ cậu chỉ là đứa nhỏ năm tuổi. Thôi, cậu muốn chơi sao thì chơi đi. Dù sao lúc trước chơi cờ với cậu, đến cuối cùng cũng là cảnh tượng này.”
Đứa nhỏ lại không hiểu suy nghĩ trong lòng Giải Cửu, nhưng y đã bị màu sắc tuyệt đẹp trên quân cờ cuốn hút.
Ít nhất, từ sau khi Trương gia ca ca rời khỏi Trường Sa, đây là lần đầu tiên y cười vui vẻ như vậy.
Cuối cùng chơi mệt rồi, đứa nhỏ vân vê một quân cờ trong lòng bàn tay, tay kia nâng má, trừng mắt nhìn: “Con đã có đại ca ca rồi, vậy con gọi ngài là gì mới được?”
Giải Cửu trầm ngâm một lúc lâu, nói: “Tiểu Cửu.”
“Tiểu Cửu?” Đứa nhỏ nhẩm lại hai lần, cười híp mắt: “Tiểu Cửu và Tiểu Ngũ là bạn tốt, cho nên Tiểu Cửu cũng là bạn tốt của đại ca ca.”
Nhìn khuôn mặt ngây thơ của đứa nhỏ, trong lòng Giải Cửu khẽ thở dài, nếu có một đứa nhỏ tươi sáng như ánh mặt trời bên cạnh, vậy thì Phật Gia ngày thường ít thấy tươi cười chắc cũng sẽ ấm áp được chút nhỉ.
Sau khi dẫn đứa nhỏ về Giải gia, chuyện đầu tiên hắn làm đó là mang hộp cờ vua màu đỏ khắc hoa văn Phúc Thọ bằng vàng thời Minh triều mà Ngũ gia đã đổ đấu lấy ra.
Trong Trường Sa ai cũng biết Giải Cửu gia đánh cờ giỏi nhất. Đương nhiên, rất nhiều rất nhiều năm về sau, mọi người mới có thể biết người tên là Ngô Nhị Bạch chính là người chơi cờ giỏi thứ hai trong Trường Sa.
Tiểu Ngũ mở hai tròng mắt đẹp long lanh nhìn Giải Cửu cẩn thận tỉ mỉ bày bàn cờ ra, chỉ nghe hắn nói: “Bộ cờ này là cậu mang ra, cho nên quân cờ đầu tiên cũng phải do cậu hạ.”
Đứa nhỏ không hiểu lời giải Cửu nói, nhưng đôi mắt hiếu kỳ đối với những vật mới lạ vẫn chiến thắng ham muốn thăm dò sự việc.
“Mã đi nhật, tượng đi điền, xe đi thẳng, pháo vượt núi, tốt một đi không trở lại, tướng không được ra khỏi cửu cung, sĩ di chuyển quanh tướng. Nhớ chưa?”
Giải Cửu đưa tay hướng dẫn cách đi của các quân cờ một lần, mỉm cười hỏi.
Đứa nhỏ cái hiểu cái không gật đầu, sau đó lúc đi bước đầu tiên, hưng phấn chồm nửa người lên bàn cờ, nhặt quân pháo đặt giữa bàn cờ.
“Thông minh. Nhưng thật ra giống tính cách của cậu.” Giải Cửu gật đầu, sau đó di chuyển quân mã.
Đứa nhỏ cười khanh khách nắm pháo trong tay vượt qua quân tốt phía trước trực tiếp đánh bay quân tốt giữa bàn cờ đối phương.
Giải Cửu lắc đầu, vừa dùng mã đá pháo qua một bên, vừa nói: “Quá nóng vội rồi, nếu đi qua như vậy, phía sau bàn cờ của cậu sẽ lộ ra khoảng trống.”
Đứa nhỏ thấy pháo của mình bị ăn, lập tức mặc kệ, đòi phải đi lại lần nữa, dứt khoác lấy quân cờ đã bị ăn về lại vị trí ban đầu. Cuối cùng kéo toàn bộ quân cờ qua, đưa tay đảo vị trí, sau đó bày ra lần nữa, để cho giải Cửu đoán quân cờ này là chữ gì.
Giải Cửu thấy cả bàn cờ đều tan tành và gương mặt đang nở nụ cười sáng chói của đứa nhỏ, cười khổ một cái: “Sao tôi lại quên mất bây giờ cậu chỉ là đứa nhỏ năm tuổi. Thôi, cậu muốn chơi sao thì chơi đi. Dù sao lúc trước chơi cờ với cậu, đến cuối cùng cũng là cảnh tượng này.”
Đứa nhỏ lại không hiểu suy nghĩ trong lòng Giải Cửu, nhưng y đã bị màu sắc tuyệt đẹp trên quân cờ cuốn hút.
Ít nhất, từ sau khi Trương gia ca ca rời khỏi Trường Sa, đây là lần đầu tiên y cười vui vẻ như vậy.
Cuối cùng chơi mệt rồi, đứa nhỏ vân vê một quân cờ trong lòng bàn tay, tay kia nâng má, trừng mắt nhìn: “Con đã có đại ca ca rồi, vậy con gọi ngài là gì mới được?”
Giải Cửu trầm ngâm một lúc lâu, nói: “Tiểu Cửu.”
“Tiểu Cửu?” Đứa nhỏ nhẩm lại hai lần, cười híp mắt: “Tiểu Cửu và Tiểu Ngũ là bạn tốt, cho nên Tiểu Cửu cũng là bạn tốt của đại ca ca.”
Nhìn khuôn mặt ngây thơ của đứa nhỏ, trong lòng Giải Cửu khẽ thở dài, nếu có một đứa nhỏ tươi sáng như ánh mặt trời bên cạnh, vậy thì Phật Gia ngày thường ít thấy tươi cười chắc cũng sẽ ấm áp được chút nhỉ.
Danh sách chương