Cố Khải lắc đầu, đôi mắt đen như ngọc hiện lên một tia mất mát, ngữ khí hơi trầm xuống: “Cô ấy không phải.”
Mặc Tu Trần khẽ nhíu mày, lãnh đạm nói: “Tôi không tìm ra được bằng chứng không phải cô ấy, những thứ tôi điều tra đều chỉ ra rằng cô ấy chính là cô bé năm đó.”
Cố Khải nhìn vào cảm xúc trong mắt anh. Trình Giai là cô gái cứu anh năm đó, thế nhưng Tu Trần lại có vẻ không vui. Anh ta do dự một lát, nhẹ giọng hỏi: “Vậy cậu định thu xếp với cô ấy thế nào, nhưng tôi nhắc nhở cậu một câu, có thể Trình Giai có tâm tư gì đó đối với cậu đấy.”
Tuy Cố Khải không thích con gái, chỉ thích dao giải phẫu, nhưng anh ta nhìn phụ nữ tương đối chuẩn. Ảnh mắt Trình Giai nhìn Mặc Tu Trần có ái mộ, thậm chí, mục đích cô ta rủ Ôn Nhiên cùng đi vệ sinh cũng cần phải xem xét.
Mà Mặc Tu Trần đối với Ôn Nhiên, anh ta cảm nhận được hẳn là có vài phần hứng thú và rung động.
Mặc Tu Trần trầm mặc, sau một lúc mới thản nhiên nói: “Trước tiên giữ cô ấy bên cạnh xem thử.”
Nếu một vật gì đó thật đến mức quá hoàn hảo, vậy thì ngược lại có thể là giả.
Mấy năm nay, người biết chuyện anh tìm kiếm cô gái kia rất nhiều. Trình Giao lại cố tình làm việc ở khách sạn của tập đoàn MS, lại chuyển nhà từ thành phố Hồ Chí Minh sang thành phố Đà Nẵng.
***
Nhà vệ sinh.
Ôn Nhiên bước từ trong buồng vệ sinh ra, thấy Trình Giai đứng ở trước gương rửa tay, cô ta không quay đầu lại mà nhìn qua gương đánh giá cô, như lơ đãng mà hỏi: “Ôn tiểu thu, tôi nghe người ta nói, trước khi cô và Mặc thiếu kết hôn, đã từng qua lại với nhị thiếu gia của Mặc gia, là thật sao?”
Đôi mắt Ôn Nhiên thản nhiên nhìn vào mắt Trình Giai rồi cúi đầu rửa tay, không đáp mà hỏi lại: “Trình tiểu thư gọi tôi đến nhà vệ sinh là vì việc này sao?”
Trình Giai bị câu hỏi của cô khiến cho ngẩn người, tựa hồ như không đoán được Ôn Nhiên có thể hỏi ngược lại cô như vậy, trên mặt hiện lên một tia xấu hổ, nhưng lại rất nhanh mà giấu đi, dối trá mà cười nói: “Đương nhiên là không phải, tôi chỉ tò mò hỏi một chút thôi, nếu Ôn tiểu thư để ý, vậy thì coi như tôi chưa nói gì là được.”
Nói tới đây, nụ cười trên mặt Trình Giai biến mất, thay bằng vẻ mặt thương cảm, đổi đề tài nói: “Nếu năm đó Mặc thiếu không bị kẻ xấu làm hại, anh ấy cũng sẽ không có vấn đề gì với việc kia. Chỉ tiếc là lúc đó tôi còn quá nhỏ, chuyện lúc đó hoàn toàn chẳng nhớ được gì.”
Thấy động tác rửa tay của Ôn Nhiên dừng lại, trong mắt Trình Giai hiện lên một tia đắc ý, ngữ khí càng thêm thương cảm: “Hồi tôi sáu tuổi từng bị bệnh, chuyện trước đó đều đã quên hết, nếu Mặc thiếu không tìm được tôi, tôi cũng không biết rằng hóa ra hồi mình năm tuổi đã từng cứu anh ấy.”
Ön Nhiên có chút kinh ngạc nhìn Trình Giai, năm cô ta năm tuổi đã từng cứu Mặc Tu Trần? Sáu tuổi bị bệnh nên đã quên hết chuyện trước đó?
Sao chuyện này giống chuyện của cô trải qua thế. Lúc cô sáu tuổi, cũng từng bị bệnh, những ký ức trước sau tuổi đều không có.
Thế nhưng, nếu như thế, vậy thì làm sao có thể giải thích được chuyện một nhân viên tiếp rượu của tập đoàn MS lại có thể ăn cơm cùng với Mặc Tu Trần.
Thấy ánh mắt Ôn Nhiên đảo qua quần áo và chiếc vòng trên tay mình, Trình Giai lập tức nói: “Đây là quần áo của tôi, là Mặc thiếu mua cho tôi khi đi công tác, còn cái vòng này cũng là của anh ấy tặng. Ôn tiểu thư, vòng của cô đẹp thật, cũng là do Mặc thiếu tặng sao?”
Trình Giai xoay người, nâng vòng cổ lên, vẻ mặt hâm mộ nhìn Ôn Nhiên đang không hề cố ý khoe mẽ hay ghen tị gì cả. Vòng của cô ta mặc dù đẹp, nhưng không đẹp bằng vòng cổ quý giá của Ôn Nhiên.
Ôn Nhiên nhìn Trình Giai trước mặt, không hiểu vì sao trong đầu lại hiện lên câu mắng “Bạch liên hoa” mà Bạch Tiểu Tiểu gần đây hay mắng.
Đàn ông có thể không phân biệt được đâu là gái tốt, đâu là gái hư, nhưng phụ nữ thì chắc chắn có thể phân biệt được rõ ràng mấy em trà xanh và bạch liên hoa.
Đây là bản năng của phụ nữ, như Ôn Nhiên, đây là lần đầu tiên cô và Trình Giai gặp nhau, biết nhau chắc cũng mới mười phút, nếu nói chuyện thì cũng chỉ mới được vài câu, cô cũng có thể khẳng định rằng, Trình Giai có tâm tư gì đó với Mặc Tu Trần.
Ôn Nhiên không hề hòn giận hay ghen tuông, cô không có tình cảm với Mặc Tu Trần. Cho dù Trình Giai và Mặc Tu Trần có tình cảm với nhau đi chăng nữa, cô cũng sẽ không nghe. Nếu Mặc Tu Trần muốn ly hôn, có thể cô cũng sẽ đồng ý.
Mặc Tu Trần khẽ nhíu mày, lãnh đạm nói: “Tôi không tìm ra được bằng chứng không phải cô ấy, những thứ tôi điều tra đều chỉ ra rằng cô ấy chính là cô bé năm đó.”
Cố Khải nhìn vào cảm xúc trong mắt anh. Trình Giai là cô gái cứu anh năm đó, thế nhưng Tu Trần lại có vẻ không vui. Anh ta do dự một lát, nhẹ giọng hỏi: “Vậy cậu định thu xếp với cô ấy thế nào, nhưng tôi nhắc nhở cậu một câu, có thể Trình Giai có tâm tư gì đó đối với cậu đấy.”
Tuy Cố Khải không thích con gái, chỉ thích dao giải phẫu, nhưng anh ta nhìn phụ nữ tương đối chuẩn. Ảnh mắt Trình Giai nhìn Mặc Tu Trần có ái mộ, thậm chí, mục đích cô ta rủ Ôn Nhiên cùng đi vệ sinh cũng cần phải xem xét.
Mà Mặc Tu Trần đối với Ôn Nhiên, anh ta cảm nhận được hẳn là có vài phần hứng thú và rung động.
Mặc Tu Trần trầm mặc, sau một lúc mới thản nhiên nói: “Trước tiên giữ cô ấy bên cạnh xem thử.”
Nếu một vật gì đó thật đến mức quá hoàn hảo, vậy thì ngược lại có thể là giả.
Mấy năm nay, người biết chuyện anh tìm kiếm cô gái kia rất nhiều. Trình Giao lại cố tình làm việc ở khách sạn của tập đoàn MS, lại chuyển nhà từ thành phố Hồ Chí Minh sang thành phố Đà Nẵng.
***
Nhà vệ sinh.
Ôn Nhiên bước từ trong buồng vệ sinh ra, thấy Trình Giai đứng ở trước gương rửa tay, cô ta không quay đầu lại mà nhìn qua gương đánh giá cô, như lơ đãng mà hỏi: “Ôn tiểu thu, tôi nghe người ta nói, trước khi cô và Mặc thiếu kết hôn, đã từng qua lại với nhị thiếu gia của Mặc gia, là thật sao?”
Đôi mắt Ôn Nhiên thản nhiên nhìn vào mắt Trình Giai rồi cúi đầu rửa tay, không đáp mà hỏi lại: “Trình tiểu thư gọi tôi đến nhà vệ sinh là vì việc này sao?”
Trình Giai bị câu hỏi của cô khiến cho ngẩn người, tựa hồ như không đoán được Ôn Nhiên có thể hỏi ngược lại cô như vậy, trên mặt hiện lên một tia xấu hổ, nhưng lại rất nhanh mà giấu đi, dối trá mà cười nói: “Đương nhiên là không phải, tôi chỉ tò mò hỏi một chút thôi, nếu Ôn tiểu thư để ý, vậy thì coi như tôi chưa nói gì là được.”
Nói tới đây, nụ cười trên mặt Trình Giai biến mất, thay bằng vẻ mặt thương cảm, đổi đề tài nói: “Nếu năm đó Mặc thiếu không bị kẻ xấu làm hại, anh ấy cũng sẽ không có vấn đề gì với việc kia. Chỉ tiếc là lúc đó tôi còn quá nhỏ, chuyện lúc đó hoàn toàn chẳng nhớ được gì.”
Thấy động tác rửa tay của Ôn Nhiên dừng lại, trong mắt Trình Giai hiện lên một tia đắc ý, ngữ khí càng thêm thương cảm: “Hồi tôi sáu tuổi từng bị bệnh, chuyện trước đó đều đã quên hết, nếu Mặc thiếu không tìm được tôi, tôi cũng không biết rằng hóa ra hồi mình năm tuổi đã từng cứu anh ấy.”
Ön Nhiên có chút kinh ngạc nhìn Trình Giai, năm cô ta năm tuổi đã từng cứu Mặc Tu Trần? Sáu tuổi bị bệnh nên đã quên hết chuyện trước đó?
Sao chuyện này giống chuyện của cô trải qua thế. Lúc cô sáu tuổi, cũng từng bị bệnh, những ký ức trước sau tuổi đều không có.
Thế nhưng, nếu như thế, vậy thì làm sao có thể giải thích được chuyện một nhân viên tiếp rượu của tập đoàn MS lại có thể ăn cơm cùng với Mặc Tu Trần.
Thấy ánh mắt Ôn Nhiên đảo qua quần áo và chiếc vòng trên tay mình, Trình Giai lập tức nói: “Đây là quần áo của tôi, là Mặc thiếu mua cho tôi khi đi công tác, còn cái vòng này cũng là của anh ấy tặng. Ôn tiểu thư, vòng của cô đẹp thật, cũng là do Mặc thiếu tặng sao?”
Trình Giai xoay người, nâng vòng cổ lên, vẻ mặt hâm mộ nhìn Ôn Nhiên đang không hề cố ý khoe mẽ hay ghen tị gì cả. Vòng của cô ta mặc dù đẹp, nhưng không đẹp bằng vòng cổ quý giá của Ôn Nhiên.
Ôn Nhiên nhìn Trình Giai trước mặt, không hiểu vì sao trong đầu lại hiện lên câu mắng “Bạch liên hoa” mà Bạch Tiểu Tiểu gần đây hay mắng.
Đàn ông có thể không phân biệt được đâu là gái tốt, đâu là gái hư, nhưng phụ nữ thì chắc chắn có thể phân biệt được rõ ràng mấy em trà xanh và bạch liên hoa.
Đây là bản năng của phụ nữ, như Ôn Nhiên, đây là lần đầu tiên cô và Trình Giai gặp nhau, biết nhau chắc cũng mới mười phút, nếu nói chuyện thì cũng chỉ mới được vài câu, cô cũng có thể khẳng định rằng, Trình Giai có tâm tư gì đó với Mặc Tu Trần.
Ôn Nhiên không hề hòn giận hay ghen tuông, cô không có tình cảm với Mặc Tu Trần. Cho dù Trình Giai và Mặc Tu Trần có tình cảm với nhau đi chăng nữa, cô cũng sẽ không nghe. Nếu Mặc Tu Trần muốn ly hôn, có thể cô cũng sẽ đồng ý.
Danh sách chương