Sắc mặt Trình Giai thay đổi, khẽ cắn môi, nhẹ nhàn đáp lại một tiếng “Được” rồi mới củi đầu chăm chú xem thực đơn.

Sau khi Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên đến, Trình Giai cũng mới gọi xong món. Thấy anh trở về, gương mặt cô ta lập tức nở ra nụ cười rạng rỡ, cố xem nhẹ Ôn Nhiên bên cạnh anh, nhẹ nhàng hỏi: “Mặc thiếu, ngài thích ăn gì, tôi giúp ngài gọi.”

Nghe thế, Mặc Tu Trần không trả lời ngay, mà là tự thân kéo ghế cho Ôn Nhiên ngồi xuống, sau đó anh mới ngồi sang ghế của mình.

“Mặc thiếu, vị tiểu thư này là?”

Trình Giai bị Tu Trần ngó lơ cũng không nổi giận mà lại tò mò đánh giá Ôn Nhiên.

Sau khi Ôn Nhiên ngồi xuống, đôi mắt cô thản nhiên đón nhận ánh mắt đánh giá của Trình Giai dành cho mình. Gương mặt đối phương mang ý cười, nhưng cố lại nhạy bén cảm giác được sự tò mò và nụ cười giả tạo của cô ta.

“Cô ấy là bà xã tôi, Ôn Nhiên!”

Mặc Tu Trần ngẩng đầu, hỏi xin phục vụ thêm một quyển thực đơn rồi đưa đến trước mặt Ôn Nhiên, đơn giản giới thiệu cho cô: “Cô ấy là Trình Giai, làm việc ở khách sạn Nam Cầm của tập đoàn MS.”

Con ngươi trong veo như nước của Ôn Nhiên hiện lên một tia kinh ngạc. Cô gái ngồi bên phía đội diện cũng xấp xỉ tuổi cô, nhìn quần áo của cô ta thì hoặc là gia cảnh không tồi, hoặc là loại người thích theo đuổi hàng hiệu.

Thật sự thì, có thể cùng ăn cơm với Mặc Tu Trần, Cố Khải, cô ta hẳn không phải chỉ là một nhân viên bình thường đi tiếp rượu của tập đoàn MS. Lời Mặc Tu Trần vừa dứt, Trình Giai đứng dậy ngay, cách bàn mà vươn tay hướng đến Ôn Nhiên, trang nhã nói: “Ôn tiểu thư, xin chào!”

Con ngươi của Ôn Nhiên loẻ lóe, cũng không đứng lên mà vươn tay bắt tay cô ta, trên mặt hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng, thản nhiên nói: “Xin chào, Trình tiểu thư!”

Cô không đứng lên là vì cách xưng hô của Trình Giai, không phải “Cô Mặc”, mà là “Ôn tiểu thư”, đồng thời, Trình Giao cũng nói là “Xin chào”, không phải là cách xưng hô tôn kính “Ngài”.

Nếu cô ta đi làm ở khách sạn, trong ngành dịch vụ, đối với cách xưng hô hẳn là phải rất cần thận mới đúng. Có thể thấy rằng, cô ta xưng hô như thế là cố ý, hoặc nói cách khác, là một lời bóng gió.

“Em xem đi, thích món gì thì gọi món đó.”

Mặc Tu Trần bên cạnh nhẹ nhàng nói. Ôn Nhiên cười cười với anh, gọi bốn món, hai món là món mình thích, hai món là Mặc Tu Trần thích.

Nghe thấy cô gọi những món ăn mà mình thích, đôi mắt Mặc Tu Trần khẽ động, nhưng trên mặt vẫn không biểu hiện gì.

“Ôn Nhiên, cô với Tu Trần mới kết hôn vài ngày mà đã biết hết những món mà anh ấy thích ăn, xem ra hai người sống chung cũng hòa hợp lắm nhỉ?”

Đối diện, Cố Khải cười ẩn ý, đôi mắt đảo quanh Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên.

Ôn Nhiên bị anh ta trêu chọc, da mặt mỏng có chút nóng lên. Bên cạnh, môi Mặc Tu Trần lạnh nhạt nhếch nhẹ, bình tĩnh trả lời: “Nếu cậu hâm mộ, vậy thì đi tìm ai đó có thể hiểu được sở thích của cậu đi.”

Gương mặt tươi cười của Cố Khải bỗng chống thu liễm lại, lắc đầu nói: “Tôi thích dao giải phẫu với phòng thí nghiệm hơn, phụ nữ là loại sinh vật phiền phức, tôi không có tâm trạng để đối phó đâu.”

“Cố thiếu, anh nói như thế, không sợ kéo thù chung sao, tốt xấu gì thì tôi và Ôn tiểu thư cũng là phụ nữ mà.”

Trình Giai bên cạnh trả lời, nói xong lại nhìn về phía Ôn Nhiên, cười hỏi: “Ôn tiểu thư, muốn đi vệ sinh không, chủng ta đi chung đi.”

Thấy cô ta đứng lên, Ôn Nhiên mỉm cười gật đầu, đáp lời “Được”, rồi đứng dậy cùng cô ta rời đi.

Cho đến lúc thấy hình bóng hai người khuất khỏi sảnh, Cố Khải mới hỏi Mặc Tu Trần: “Tu Trần, điều tra thế nào rồi, Trình Giai có phải là cô gái năm đó không?”

Mặc Tu Trần thu lại tầm mắt, đối diện với đôi mắt chờ mong của anh ta, không trả lời mà hỏi lại: “Xem kết quả chưa, cô ấy là em gái mà cậu thất lạc à?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện