"Ồ, sao bệ hạ có thể nói ta như vậy. Người ta chỉ đơn giản sang Ai Cập thôi mà."
"Ngươi chỉ đơn giản sang Ai Cập?" Tịnh Hề nhếch môi cười, tay nhỏ siết chặt tấm vải bên ngực Feyrld, cà khịa: "Đơn giản của ngươi chỉ là bắt cóc nữ hoàng Ai Cập. Gây náo loạn nước ta sao?"
Bàn tay nhỏ nhắn của Tịnh Hề được người đàn ông tóm lấy, đặt lên môi. Chàng khẽ hôn nhẹ mu bàn tay mềm mịn đó, đôi đồng tử hổ phách đối diện thẳng với cặp mắt hạnh kia, gió xuân dập dờn: "Nàng là ngoại lệ của ta."
Kế hoạch của chàng, vốn chưa từng xuất hiện hình bóng nàng...
Nhưng mà, một khi đã gặp rồi, là yêu thích không buông...
Cảm xúc của Feyrld khi mà lần đầu ôm thiếu nữ này vào lòng...đó là muốn nhốt nàng lại.
Nhốt lại bên chàng...
Trói lại cạnh chàng...
Có thế, nàng ấy sẽ không chạy về Ai Cập được nữa.
Nhiều khi, màn đêm buông xuống, thẫn thờ ngồi bên giường mà ngắm nhìn dung nhan khi đang say giấc nồng của Tịnh Hề, Feyrld đều suy ngẫm...
Lẽ nào chàng điên rồi sao?
Một cô gái, mới có gặp nhau được một lần. Thậm chí, nàng ấy còn là con gái của kẻ thù...Vậy mà chàng lại có những ý nghĩ chiếm hữu đầy vặn vẹo như vậy...
Nhưng không thế không nhớ tới nàng...
Cả cái đêm mà chàng tắm cho nàng...Cũng bởi vì đêm mê hồn đó, lướt ngón tay qua từng tấc da tấc thịt trắng ngần, mềm mại. Bị rót vào tai những tiếng rên rỉ tựa mèo kêu. Phản ứng nồng nhiệt của thân thể chính mình. Feyrld mới nhất quyết muốn mang Tịnh Hề theo người...
Dẫu cho nàng có là nữ hoàng Ai Cập thì sao chứ?
Thân phận của bọn họ ngang trái thì sao chứ?
Theo nhận định của Feyrld, Tịnh Hề từ bây giờ vĩnh viễn là người bên chàng rồi...
Ai cũng đừng hòng chia rẽ...
Mà nàng ấy, không có cửa để chạy đâu...
...
Tịnh Hề không dám gạ hỏi tên điên này nữa, tại vì chàng ta sẽ phát bệnh và hôn hôn nàng.
"Bệ hạ, tới khu rừng chỗ kia. Chúng ta sẽ nghỉ qua đêm ở đó." Theo hướng chỉ tay của Feyrld, Tịnh Hề cố dõi mắt nhìn sang...
Chẳng thấy gì cả...
Lừa người à?
"Ngươi có thể đừng gọi ta là bệ hạ không? Danh xưng này chỉ được dùng lên người em trai ta thôi." Không nhịn nổi khi đi với đám buôn người này, mà tên trùm cứ mở miệng kêu Tịnh Hề như vậy, nàng mong chàng thôi ngay.
Bệ hạ, bệ hạ, bệ hạ!
Muốn công khai cho cả thế giới biết ngươi là người bắt cóc hay gì?
"Trong mắt ta, nàng mới chính là một vị vua thật sự. Còn đứa em trai đó của nàng..." Feyrld vừa quất ngựa, vừa cười nói. Đôi môi mỏng cong lên đầy ý cười kì dị: "Không thú vị như ta nghĩ."
"Là sao?" Cái gì mà em trai ta không thú vị như chàng ta nghĩ...
Hổng lẽ tên điên này...sang Ai Cập để ngấp nghé nam chính...
Moẹ ơi! Có khi thế cũng nên. Sau đó nam chính chạy theo nữ chính. Feyrld hoá thành nam phụ, đòi hủy diệt thế giới...
Không nghe thấy câu đáp lại của Tịnh Hề, Feyrld cúi đầu xuống, nhìn người trong ngực. Tình cờ bắt gặp ánh mắt cổ quái của nàng ấy nhìn chàng...
Đó là ánh mắt như thế nào nhỉ?
Có gì đó, cảm thông và thương tiếc...
Nhiều hơn cả là chế giễu...
"Thiệt tình..." Bao dung nở nụ cười cưng chiều, sủng nịnh. Há mồm ngoạm lấy một bên má bánh bao Tịnh Hề. Feyrld đắm đuối nhìn nàng: "Nàng lại nghĩ vẩn vơ cái gì thế?"
Sớm tối bên nhau lâu ngày, chàng phát hiện ra rằng...Thi thoảng, con thỏ con này sẽ làm ra một biểu cảm, một vẻ mặt...khá hài hước.
Chẳng biết tâm trí nàng ấy nhét cái gì nữa...
Lòng vòng cả quá trình tự bổ não cho bản thân, Tịnh Hề tằng hắng ho ho khù khụ..
Mong kịch bản bổn bảo bảo tự vẽ ra không phải là thật...
Sợ hãi các thứ.
"Ta không có nghĩ gì vớ vẩn đâu. Chỉ là vì sao em trai ta...ngươi lại không thấy nó thú vị." Thú vị...
Ồ, chàng trai này...ngươi thật thú "zị".
Ngươi sẽ là của ta...
Hình như từ này...có rất nhiều trong các văn tiểu thuyết khác thì phải.
Feyrld lại chụt chụt cái lên môi nàng. Không biết chàng đang suy nghĩ cái gì, đột nhiên mở miệng hỏi nàng cái khác: "Nghe nói...đứa em trai đó...sẽ là chồng tương lai của nàng sao, hửm?"
Đường đường là hoàng đế Seta - kẻ nắm quyền tối cao ở Ai Cập, lại thành chủ đề bàn tán của hai người này...
Người ngoài mà nghe thấy...Ôi, thật mất mặt mà.
Tịnh Hề khẽ gật gật đầu, thản nhiên đáp: "Đúng vậy. Hoàng thất Ai Cập để duy trì dòng máu hoàng gia, các anh chị em ruột bắt buộc phải kết hôn với nhau. Đứa con của hai người, chính là vị Pharaoh đời tiếp theo, người kế ngôi..A...a...ngươi làm gì vậy?"
Sự dịu dàng trên gương mặt Feyrld càng lộ rõ. Chàng không nhìn đến Tịnh Hề nữa, thái độ hờ hững rõ ràng. Song, bàn tay hư hỏng kia lại bóp chặt cái eo mềm mại, trượt đến bờ mông cong tròn, véo véo. Chàng như thể muốn dập tắt ngọn lửa vô danh đang bùng lên trong lòng mình.
Ha, kết hôn sao?
Sinh con sao?
Không, không thể như thế được.
Nàng là người của ta cơ mà...
Nghĩ đến đứa em trai cưng của nữ hoàng Cleopatra đang nằm trong cung Ai Cập. Mắt hoa đào diễm liễm bỗng xẹt qua tia tàn bạo, hung máu...
Vị hôn phu cơ à...
\[ Ting! Tiến độ hảo cảm của nhân vật dành cho kí chủ là 55%.\]
"Ngươi chỉ đơn giản sang Ai Cập?" Tịnh Hề nhếch môi cười, tay nhỏ siết chặt tấm vải bên ngực Feyrld, cà khịa: "Đơn giản của ngươi chỉ là bắt cóc nữ hoàng Ai Cập. Gây náo loạn nước ta sao?"
Bàn tay nhỏ nhắn của Tịnh Hề được người đàn ông tóm lấy, đặt lên môi. Chàng khẽ hôn nhẹ mu bàn tay mềm mịn đó, đôi đồng tử hổ phách đối diện thẳng với cặp mắt hạnh kia, gió xuân dập dờn: "Nàng là ngoại lệ của ta."
Kế hoạch của chàng, vốn chưa từng xuất hiện hình bóng nàng...
Nhưng mà, một khi đã gặp rồi, là yêu thích không buông...
Cảm xúc của Feyrld khi mà lần đầu ôm thiếu nữ này vào lòng...đó là muốn nhốt nàng lại.
Nhốt lại bên chàng...
Trói lại cạnh chàng...
Có thế, nàng ấy sẽ không chạy về Ai Cập được nữa.
Nhiều khi, màn đêm buông xuống, thẫn thờ ngồi bên giường mà ngắm nhìn dung nhan khi đang say giấc nồng của Tịnh Hề, Feyrld đều suy ngẫm...
Lẽ nào chàng điên rồi sao?
Một cô gái, mới có gặp nhau được một lần. Thậm chí, nàng ấy còn là con gái của kẻ thù...Vậy mà chàng lại có những ý nghĩ chiếm hữu đầy vặn vẹo như vậy...
Nhưng không thế không nhớ tới nàng...
Cả cái đêm mà chàng tắm cho nàng...Cũng bởi vì đêm mê hồn đó, lướt ngón tay qua từng tấc da tấc thịt trắng ngần, mềm mại. Bị rót vào tai những tiếng rên rỉ tựa mèo kêu. Phản ứng nồng nhiệt của thân thể chính mình. Feyrld mới nhất quyết muốn mang Tịnh Hề theo người...
Dẫu cho nàng có là nữ hoàng Ai Cập thì sao chứ?
Thân phận của bọn họ ngang trái thì sao chứ?
Theo nhận định của Feyrld, Tịnh Hề từ bây giờ vĩnh viễn là người bên chàng rồi...
Ai cũng đừng hòng chia rẽ...
Mà nàng ấy, không có cửa để chạy đâu...
...
Tịnh Hề không dám gạ hỏi tên điên này nữa, tại vì chàng ta sẽ phát bệnh và hôn hôn nàng.
"Bệ hạ, tới khu rừng chỗ kia. Chúng ta sẽ nghỉ qua đêm ở đó." Theo hướng chỉ tay của Feyrld, Tịnh Hề cố dõi mắt nhìn sang...
Chẳng thấy gì cả...
Lừa người à?
"Ngươi có thể đừng gọi ta là bệ hạ không? Danh xưng này chỉ được dùng lên người em trai ta thôi." Không nhịn nổi khi đi với đám buôn người này, mà tên trùm cứ mở miệng kêu Tịnh Hề như vậy, nàng mong chàng thôi ngay.
Bệ hạ, bệ hạ, bệ hạ!
Muốn công khai cho cả thế giới biết ngươi là người bắt cóc hay gì?
"Trong mắt ta, nàng mới chính là một vị vua thật sự. Còn đứa em trai đó của nàng..." Feyrld vừa quất ngựa, vừa cười nói. Đôi môi mỏng cong lên đầy ý cười kì dị: "Không thú vị như ta nghĩ."
"Là sao?" Cái gì mà em trai ta không thú vị như chàng ta nghĩ...
Hổng lẽ tên điên này...sang Ai Cập để ngấp nghé nam chính...
Moẹ ơi! Có khi thế cũng nên. Sau đó nam chính chạy theo nữ chính. Feyrld hoá thành nam phụ, đòi hủy diệt thế giới...
Không nghe thấy câu đáp lại của Tịnh Hề, Feyrld cúi đầu xuống, nhìn người trong ngực. Tình cờ bắt gặp ánh mắt cổ quái của nàng ấy nhìn chàng...
Đó là ánh mắt như thế nào nhỉ?
Có gì đó, cảm thông và thương tiếc...
Nhiều hơn cả là chế giễu...
"Thiệt tình..." Bao dung nở nụ cười cưng chiều, sủng nịnh. Há mồm ngoạm lấy một bên má bánh bao Tịnh Hề. Feyrld đắm đuối nhìn nàng: "Nàng lại nghĩ vẩn vơ cái gì thế?"
Sớm tối bên nhau lâu ngày, chàng phát hiện ra rằng...Thi thoảng, con thỏ con này sẽ làm ra một biểu cảm, một vẻ mặt...khá hài hước.
Chẳng biết tâm trí nàng ấy nhét cái gì nữa...
Lòng vòng cả quá trình tự bổ não cho bản thân, Tịnh Hề tằng hắng ho ho khù khụ..
Mong kịch bản bổn bảo bảo tự vẽ ra không phải là thật...
Sợ hãi các thứ.
"Ta không có nghĩ gì vớ vẩn đâu. Chỉ là vì sao em trai ta...ngươi lại không thấy nó thú vị." Thú vị...
Ồ, chàng trai này...ngươi thật thú "zị".
Ngươi sẽ là của ta...
Hình như từ này...có rất nhiều trong các văn tiểu thuyết khác thì phải.
Feyrld lại chụt chụt cái lên môi nàng. Không biết chàng đang suy nghĩ cái gì, đột nhiên mở miệng hỏi nàng cái khác: "Nghe nói...đứa em trai đó...sẽ là chồng tương lai của nàng sao, hửm?"
Đường đường là hoàng đế Seta - kẻ nắm quyền tối cao ở Ai Cập, lại thành chủ đề bàn tán của hai người này...
Người ngoài mà nghe thấy...Ôi, thật mất mặt mà.
Tịnh Hề khẽ gật gật đầu, thản nhiên đáp: "Đúng vậy. Hoàng thất Ai Cập để duy trì dòng máu hoàng gia, các anh chị em ruột bắt buộc phải kết hôn với nhau. Đứa con của hai người, chính là vị Pharaoh đời tiếp theo, người kế ngôi..A...a...ngươi làm gì vậy?"
Sự dịu dàng trên gương mặt Feyrld càng lộ rõ. Chàng không nhìn đến Tịnh Hề nữa, thái độ hờ hững rõ ràng. Song, bàn tay hư hỏng kia lại bóp chặt cái eo mềm mại, trượt đến bờ mông cong tròn, véo véo. Chàng như thể muốn dập tắt ngọn lửa vô danh đang bùng lên trong lòng mình.
Ha, kết hôn sao?
Sinh con sao?
Không, không thể như thế được.
Nàng là người của ta cơ mà...
Nghĩ đến đứa em trai cưng của nữ hoàng Cleopatra đang nằm trong cung Ai Cập. Mắt hoa đào diễm liễm bỗng xẹt qua tia tàn bạo, hung máu...
Vị hôn phu cơ à...
\[ Ting! Tiến độ hảo cảm của nhân vật dành cho kí chủ là 55%.\]
Danh sách chương