Kiềm chế sự khô nóng ở nơi hạ thân, Feyrld thực sự cực kì nghiêm túc mà mặc quần áo cho Tịnh Hề...

Mười phút sau.

Tịnh Hề đã được ăn mặc một cách đoàng hoàng, chỉnh tề. Feyrld lấy lại cái dây thừng bên cạnh, tiếp tục trói nàng lại. Ban đầu, Tịnh Hề có giãy giãy dụa dụa. Song khi vô tình đụng phải cái cục phồng phồng giữa hai chân chàng đi kèm với cặp mắt âm trầm kia, nàng ngoan ngoãn ngồi yên.

Hic hic hic, sao tên đàn ông này lại đáng sợ thế chứ?

Khóc 7749 dòng sông.

Vì trinh tiết, bảo bảo mẹ nó nhịn!


"Xong rồi." Thắt nốt nút dây thừng cuối cùng, Feyrld hài lòng cười, hôn nhẹ cái vào lòng bàn chân nhỏ xinh của Tịnh Hề: "Nếu nàng biết nghe lời hơn, ta cũng không phải bày nhiều trò như thế này."

"Ngươi bớt điên đi. Trang phục cũ của ta đâu rồi?" Trong đó còn có trang sức đi kèm nữa. Đối với Tịnh Hề, một chiếc vòng tay con rắn...đáng giá bạc tỷ đấy.

"Ta vứt đi hết rồi..." Feyrld hờ hững đáp trả. Chàng tháo dép ra, kéo cô gái nhỏ dựa vào ngực mình. Cầm lên bát cháo được ninh kĩ, mở nắp đậy. Tức khắc, mùi hương thơm phức của bát cháo cùng với mùi gỗ đàn hương từ cơ thể người đàn ông len lỏi vào sống mũi Tịnh Hề: " Nếu để lại bộ đồ đó, ta đâu thể đưa nàng đi vượt biên được."

"Ngươi...ngươi...ngươi vứt tất cả rồi? Kể cả cái vòng tay của ta?"

"Ừ, vứt hết..." Cầm thìa nhỏ, múc lên một ít cháo thịt. Chàng nhẹ nhàng thổi phù phù, đặt chiếc thìa trước môi Tịnh Hề, thái độ dỗ dành trẻ con: "Nào, ăn miếng đi. Nàng nhịn đói từ đêm qua rồi, chắc chắn rất đói, phải không?"

Tịnh Hề đương nhiên không phải là đứa ngu. Đói thì ăn, thế thôi. Miếng ăn bưng tới tận miệng mà nàng còn từ chối sao? Há miệng, đớp miếng cháo, nàng xém nữa thì ói hết ra...

Ôi, ôi, sao nóng thế?

Nóng, nóng, nóng...

Bỏng miệng mất thôi!!!

"Sao thế? Cháo không ngon?" Trông cặp mắt hạnh xinh đẹp phủ lên một tầng hơi nước, rèm mi đen dày điên cuồng run rẩy. Tịnh Hề không ngừng nuốt nước bọt ừng ực... Feyrld lo lắng vỗ vỗ ngực nàng, tiện đà bóp bóp mấy cái: "Nàng bị sặc cháo à?"

"Cháo nóng quá. Ngươi cố ý cho ta ăn cháo nóng!!!" Oán hận trợn mắt với cái mặt chó ra vẻ "ơ, ta không biết gì cả" của Feyrld. Tịnh Hề di di cái lưỡi tê rát: "Cất cháo đi, ta không ăn nữa đâu."

Feyrld nhìn thấy sự ghét bỏ của Tịnh Hề đối với chàng. Đôi đồng tử màu hổ phách đặt trên hai chiếc tay bị chói chặt mà trở nên tím tái. Chàng trầm ngâm một lúc, nghĩ đến kế hoạch sắp tới...

"Nàng nghỉ ngơi đi. Đợi ba, bốn hôm nữa là ổn rồi."


\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

Tịnh Hề giờ mới hiểu, ý nghĩa câu "ba, bốn hôm nữa là ổn" mà Feyrld nói cho nàng.

Cái "ổn" mà chàng ta bảo là hạ thuốc lên người bảo bảo đó!

Moẹ nó! Thằng cha điên kia!

"Ây da, hết cách rồi. Tí nữa thuyền sẽ đi qua trạm kiểm soát. Đám vệ binh ở đó sẽ kiểm tra con thuyền này. Ta đâu thể trói nàng vào được." Feyrld tìm lấy cái mũ trùm, cuộn lên đầu Tịnh Hề, chỉnh trang thật tốt cho nàng. Chàng yêu thương chụt chụt cái vào mi mắt dài: "Không sao đâu. Loại thuốc mê này chỉ khiến nàng bị tê liệt tay chân, ta không nỡ trói nàng vào mà. Nàng xem..." Đoạn, chàng giơ cổ tay trắng nõn hằn vết dây thừng tím bầm, xoa xoa: "Tay đau lắm, đúng không?"

Tịnh Hề:"..."

Hiện giờ, do tác dụng của thuốc mê, nàng mệt đến mức mắt cũng không buồn mở ra nữa...

Thôi thì bảo bảo ngủ một giấc vậy.

Sống chết mặc bay đi...Còn phải đi thu thập độ hảo cảm...

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

Tây thành, phía Bắc Thượng Ai Cập. Lối kiểm soát từ cửa sông Nile.

Hàng chục vệ binh đứng nghiêm, xếp thành hàng một. Lệnh giới nghiêm ép buộc phải thi hành, bất kì con thuyền nào đi qua cổng này. Không cần phân biệt giàu nghèo, sang hay hèn, đều phải rời thuyền cho quan binh rà soát hết...


Kể từ ngày nữ hoàng mất tích, là đã hơn tuần...

"Được rồi. Cho thuyền này qua cửa đi."

"Đa tạ ngài, thưa quan gia." Lão chủ khúm núm cúi lạy, cùng với đám nô lệ khiêng đồ đưa lại vô thuyền, khởi hành ra cửa.

"Thuyền này cũng không thấy gì đâu. Cho qua."

"Ôi ôi, cảm tạ ngài nhiều lắm."

...

"Được rồi. Thuyền các ngươi dừng lại nào. Cho bọn ta lục soát đã." Hai vệ binh bên cổng giơ giáo chặn đường, con thuyền gỗ mộc mạc, đơn sơ bèn ngưng đi tiếp. Ghé vào cạnh bờ, một cậu thanh niên trai tráng nhảy xuống. Phủi phủi ít bụi bẩn bám vào ống quần, cậu ta cười tươi, hé lộ hai hàm răng trắng bóng: "Quan gia, thuyền của bọn tôi là thuyền thương nhân chở hàng hoá vải vóc từ Ba Tư tới đây. Giờ chuyển hàng xong, bọn tôi còn phải quay lại lấy thêm nữa chứ."

"Ta không cần biết nhiều. Đây là lệnh từ hoàng thượng ban ra. Dù cho ngươi có là quan to đi nữa, cũng bắt phải nghe theo." Quan chấp hành lạnh nhạt nói, đẩy cậu thanh niên ra. Đám vệ binh đằng sau ông ta bắt đầu đi vào thuyền, lục soát.

Cậu thanh niên xoa xoa hai tay, đứng cạnh chỉ biết cười trừ, không nói thêm câu gì nữa...




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện